Kẻ Vong Mạng
Chương 1: Thức tỉnh
Ta tỉnh lại với cảm giác toàn thân đang bềnh bồng lơ lửng một cảm giác rất phê tràn ngập bộ não đã có thể hoạt động sau một thời gian dài lâm vào hôn mê. Ta chưa từng chơi thuốc phiện nhưng cũng đã từng phê rượu, thế nhưng có một điều ta chắc chắn rằng phê ma túy cũng sướng đến thế này là cùng mà thôi. Cảm giác đê mê khiến ta muốn tiếp tục lâm vào hôn mê thêm một thời gian nữa.
Xong cuộc đời thường không như ta hằng mong muốn, bỗng cảm thấy thứ gì đó nhúc nhích sau lưng ta, rồi một tiếng “phưng” xuất hiện. Thế nhưng đó chỉ là tiếng kêu trong suy nghĩ của ta mà thôi, bởi cái hành động giật ra đấy làm cho ta tưởng tượng ra tiếng kêu đó mà thôi.
Rồi một cảm giác đau xé ruột xé gan như đâm thẳng vào bộ não đang phê thuốc của ta để rồi khiến ta hoàn toàng tỉnh giấc, cố mở mắt ra để nhìn xem mình ở nơi nào, thế nhưng tất cả chỉ là vô vọng mà thôi.
Chưa kịp hoàn hồn sau cơn đau thấu nát tim can đấy thì một loạt tiếng “phưng” trong tưởng tượng của ta diễn ra. Mà đúng ra thì không phải tưởng tượng mà nó thực sự đang diễn ra, bằng chứng là ta đau đến ngất đi ngay sau đó.
Lại một lần nữa tỉnh dậy nhưng lần này cảm giác hoàn toàn khác. Ta không còn thấy mình trôi nổi trong không gian vô trọng lực nữa rồi. Ta cảm thấy mình ngồi trên một chiếc ghế, mà đúng thật là ta đang ngồi trên một thiết bị nhằng nhịt dây nhợ có cấu tạo như hình chiếc ghế. Đây là cảnh tượng đầu tiên khi ta mở mắt lần đầu tiên sau một thời gian hôn mê.
Kí ức ùa về, ta một trạch nam chính hiệu 20 tuổi sống tại Hà Nội, sở thích chơi game, không bạn gái. Tốt nghiệp trường dạy nghề cơ khí, nhưng lười đi làm nên khất cha già cho thư thư vài tháng, thuộc dạng ăn bám xã hội và gia đình... Phải nói rằng khả năng học tập của ta thực... không có lời nào để miêu tả... Quá “giỏi” đến mức ta “khinh thường” thi vào đại học mà chọn một trường dạy nghề về vơ khí. Tại sao lại chọn như vậy, đơn giản nhà ta có một sưởng cơ khí mà thôi. Nhưng cái thế kỉ 21 nơi ta sinh sống nó biến đổi quá nhanh đi, vậy nên cái gì cũng nhúng Technology vào thì mới bá được, vậy là cha già quyết định gửi ta vào trường cơ khí với hi vọng hiện đại hóa cái xưởng cơ khí của gia đình.
Thế rồi sao nhỉ, thế giới này bỗng loạn rồi, một ngày nọ đang lang thang bơi mình trong các thể loại game online, game nhập vai thì chuông điện thoại réo lên. Ta bực mình nhấc máy mà quát lớn:
- Thằng chết bầm biết mấy giờ rồi không, anh mày đang đi dungeon... Không có gì thì bye nhá...
Đây là thằng bạn thân nhất của ta, hắn lại là một tên mọt sách chính hãng, cả ngày chỉ học, học và học, đến ngay cả ta cũng không hiểu nổi tại sao hai đứa tính cách trái ngược nhau đến vậy lại có thể chơi chung được với nhau cơ chứ.
- Lý Duy con mẹ mày... Cả thế giới đang loạn lên rồi mà mày còn cắm đầu chơi game... Lỗ đen... Mày biết lỗ đen không... Lỗ đen đột nhiên xuất hiện vào 15 phút trước... Xuất hiện khắp nơi... Mày lên trên mạng mà xem.... có một cái xuất hiện ngay trên bầu trời Hà Nội vùng Sơn Tây đấy, tao đang định đi xem, mày có đi cùng không...
Có chứ sao lại không, ta hung hăng thầm nghĩ... lỗ đen nha... đây là hiện tượng kì bí đó, tại sao lại không đi cơ chứ.
- Ok mập, ở đó chờ tao 10 phút tao qua đến nơi.
Vớ vội cái áo khoác ta lao ra khỏi nhà, tất nhiên không quên vớ theo cái mũ bảo hiểm. Kể cả lỗ đen hay không lỗ đen, không có mũ thì chắc chắn sẽ bị mấy anh giao thông xịch ngay. Dắt được con Sh ra đến cổng thì ta mới giật mình mà kinh hãi, đâu đâu cũng là người, kẻ đi ô tô, ngườ đi xe máy, mà đến cả xe đạp cũng có... Tất cả mọi người chỉ có một hướng để di chuyển đó lá hướng về Sơn Tây mà thôi.
Rút vội điện thoại ta vuốt vuốt:
- A lô Mập à, tao không đón mày được đâu. Giờ chỉ có máy bay trực thăng mới khiến từ nhà tao qua nhà mày được thôi... Tự tìm cách đi nhé.
Thằng bạn tôi nó không biết đi xe máy... tội nghiệp thằng bé. Ta cũng chả để ý đến tiếng chửi “ Bố con chó” trong điện thoại mà cúp máy cái rụp rồi hòa vào dòng người tiến về Sơn Tây.
Cái gọi lag lỗ đen này bé như cái mâm thôi, đấy lag hình dung của ta khi nhìn về nó, có lẽ vì xa quá đi thế nên có vẻ nhỏ bé. Về hình dạng cũng chả khác mấy cánh cổng Portal trong Diablo vậy. Nhưng chỉ khác là cánh cổng này nằm ngang trên bầu trời và đen kịt mà thôi. Ta chẳng biêt lũ khoa học gia nghĩ gì và nói gì nhưng theo ta cái thứ này giống một cánh cổng.
Phía dưới cánh cổng này nhung nhúc người là người, được cái chưa biết thứ này có hại không nhưng người Việt Nam là tụ tập rất nhiệt tình. Ta phải tuyên bố thẳng cho thế giới biết người Việt Nam chúng ta là anh dũng nhất, đến cưa bom còn đi xem như xem hội, còn thiếu nước bán vé mà thôi. Vậy nên cái “cổng màu đen” trên bầu trời chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Lắc lắc cái đầu ta nhớ lại tình cảnh lúc ấy, đột nhiên cái mà ta gọi là cánh cổng Portal ấy chợt phình to ra vô hạn trong chớp mắt, rồi trong đó bay ra rất nhiều quả cầu màu trắng bằng kim loại, theo ta nhớ mang máng là vậy, mà cũng có thể là composite có bề ngoài giống kim loại. Nhưng điều đó không quan trọng, ta nhớ rõ mình cũng như những người dân tại đó chưa kìm trầm trồ cảnh tượng như phim khoa học viễn tưởng thì bỗng nhiên các quả cầu ấy xà xuống mà “nuốt chửng” những người đang chứng kiến phía dưới.
Rồi ta cũng bị nuốt lấy như vậy, nhưng trong khoảnh khắc đó ta nhớ rất rõ có một vài quả cầu bị nổ tan tành. Đó là do các luồng sáng màu đen ngoằn nghèo từ trong cánh của Portal phát ra, khi noa chạm vào các quả cầu kim loại thì chúng bị phát nổ. Ta chỉ nhớ đến đây thôi vì sau đó ta bị hôn mê đến tận lúc này.
Xong cuộc đời thường không như ta hằng mong muốn, bỗng cảm thấy thứ gì đó nhúc nhích sau lưng ta, rồi một tiếng “phưng” xuất hiện. Thế nhưng đó chỉ là tiếng kêu trong suy nghĩ của ta mà thôi, bởi cái hành động giật ra đấy làm cho ta tưởng tượng ra tiếng kêu đó mà thôi.
Rồi một cảm giác đau xé ruột xé gan như đâm thẳng vào bộ não đang phê thuốc của ta để rồi khiến ta hoàn toàng tỉnh giấc, cố mở mắt ra để nhìn xem mình ở nơi nào, thế nhưng tất cả chỉ là vô vọng mà thôi.
Chưa kịp hoàn hồn sau cơn đau thấu nát tim can đấy thì một loạt tiếng “phưng” trong tưởng tượng của ta diễn ra. Mà đúng ra thì không phải tưởng tượng mà nó thực sự đang diễn ra, bằng chứng là ta đau đến ngất đi ngay sau đó.
Lại một lần nữa tỉnh dậy nhưng lần này cảm giác hoàn toàn khác. Ta không còn thấy mình trôi nổi trong không gian vô trọng lực nữa rồi. Ta cảm thấy mình ngồi trên một chiếc ghế, mà đúng thật là ta đang ngồi trên một thiết bị nhằng nhịt dây nhợ có cấu tạo như hình chiếc ghế. Đây là cảnh tượng đầu tiên khi ta mở mắt lần đầu tiên sau một thời gian hôn mê.
Kí ức ùa về, ta một trạch nam chính hiệu 20 tuổi sống tại Hà Nội, sở thích chơi game, không bạn gái. Tốt nghiệp trường dạy nghề cơ khí, nhưng lười đi làm nên khất cha già cho thư thư vài tháng, thuộc dạng ăn bám xã hội và gia đình... Phải nói rằng khả năng học tập của ta thực... không có lời nào để miêu tả... Quá “giỏi” đến mức ta “khinh thường” thi vào đại học mà chọn một trường dạy nghề về vơ khí. Tại sao lại chọn như vậy, đơn giản nhà ta có một sưởng cơ khí mà thôi. Nhưng cái thế kỉ 21 nơi ta sinh sống nó biến đổi quá nhanh đi, vậy nên cái gì cũng nhúng Technology vào thì mới bá được, vậy là cha già quyết định gửi ta vào trường cơ khí với hi vọng hiện đại hóa cái xưởng cơ khí của gia đình.
Thế rồi sao nhỉ, thế giới này bỗng loạn rồi, một ngày nọ đang lang thang bơi mình trong các thể loại game online, game nhập vai thì chuông điện thoại réo lên. Ta bực mình nhấc máy mà quát lớn:
- Thằng chết bầm biết mấy giờ rồi không, anh mày đang đi dungeon... Không có gì thì bye nhá...
Đây là thằng bạn thân nhất của ta, hắn lại là một tên mọt sách chính hãng, cả ngày chỉ học, học và học, đến ngay cả ta cũng không hiểu nổi tại sao hai đứa tính cách trái ngược nhau đến vậy lại có thể chơi chung được với nhau cơ chứ.
- Lý Duy con mẹ mày... Cả thế giới đang loạn lên rồi mà mày còn cắm đầu chơi game... Lỗ đen... Mày biết lỗ đen không... Lỗ đen đột nhiên xuất hiện vào 15 phút trước... Xuất hiện khắp nơi... Mày lên trên mạng mà xem.... có một cái xuất hiện ngay trên bầu trời Hà Nội vùng Sơn Tây đấy, tao đang định đi xem, mày có đi cùng không...
Có chứ sao lại không, ta hung hăng thầm nghĩ... lỗ đen nha... đây là hiện tượng kì bí đó, tại sao lại không đi cơ chứ.
- Ok mập, ở đó chờ tao 10 phút tao qua đến nơi.
Vớ vội cái áo khoác ta lao ra khỏi nhà, tất nhiên không quên vớ theo cái mũ bảo hiểm. Kể cả lỗ đen hay không lỗ đen, không có mũ thì chắc chắn sẽ bị mấy anh giao thông xịch ngay. Dắt được con Sh ra đến cổng thì ta mới giật mình mà kinh hãi, đâu đâu cũng là người, kẻ đi ô tô, ngườ đi xe máy, mà đến cả xe đạp cũng có... Tất cả mọi người chỉ có một hướng để di chuyển đó lá hướng về Sơn Tây mà thôi.
Rút vội điện thoại ta vuốt vuốt:
- A lô Mập à, tao không đón mày được đâu. Giờ chỉ có máy bay trực thăng mới khiến từ nhà tao qua nhà mày được thôi... Tự tìm cách đi nhé.
Thằng bạn tôi nó không biết đi xe máy... tội nghiệp thằng bé. Ta cũng chả để ý đến tiếng chửi “ Bố con chó” trong điện thoại mà cúp máy cái rụp rồi hòa vào dòng người tiến về Sơn Tây.
Cái gọi lag lỗ đen này bé như cái mâm thôi, đấy lag hình dung của ta khi nhìn về nó, có lẽ vì xa quá đi thế nên có vẻ nhỏ bé. Về hình dạng cũng chả khác mấy cánh cổng Portal trong Diablo vậy. Nhưng chỉ khác là cánh cổng này nằm ngang trên bầu trời và đen kịt mà thôi. Ta chẳng biêt lũ khoa học gia nghĩ gì và nói gì nhưng theo ta cái thứ này giống một cánh cổng.
Phía dưới cánh cổng này nhung nhúc người là người, được cái chưa biết thứ này có hại không nhưng người Việt Nam là tụ tập rất nhiệt tình. Ta phải tuyên bố thẳng cho thế giới biết người Việt Nam chúng ta là anh dũng nhất, đến cưa bom còn đi xem như xem hội, còn thiếu nước bán vé mà thôi. Vậy nên cái “cổng màu đen” trên bầu trời chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Lắc lắc cái đầu ta nhớ lại tình cảnh lúc ấy, đột nhiên cái mà ta gọi là cánh cổng Portal ấy chợt phình to ra vô hạn trong chớp mắt, rồi trong đó bay ra rất nhiều quả cầu màu trắng bằng kim loại, theo ta nhớ mang máng là vậy, mà cũng có thể là composite có bề ngoài giống kim loại. Nhưng điều đó không quan trọng, ta nhớ rõ mình cũng như những người dân tại đó chưa kìm trầm trồ cảnh tượng như phim khoa học viễn tưởng thì bỗng nhiên các quả cầu ấy xà xuống mà “nuốt chửng” những người đang chứng kiến phía dưới.
Rồi ta cũng bị nuốt lấy như vậy, nhưng trong khoảnh khắc đó ta nhớ rất rõ có một vài quả cầu bị nổ tan tành. Đó là do các luồng sáng màu đen ngoằn nghèo từ trong cánh của Portal phát ra, khi noa chạm vào các quả cầu kim loại thì chúng bị phát nổ. Ta chỉ nhớ đến đây thôi vì sau đó ta bị hôn mê đến tận lúc này.
Tác giả :
Kenny Nguyễn