Kẻ Trộm Mộ
Chương 33: Cao thủ thật sự
Type: Ngan Le
Trong lúc tôi tuyệt vọng nhất, một tiếng súng bất thình lình vang lên, ngay sau đó một giọng nói vô cùng quen thuộc lọt vào tai tôi: “Mẹ kiếp, tên khốn nào không muốn sống thì cứ động vào Tiên Dao nhà ta thử xem!” Thì ra Tôn Kim Nguyên đã tới. Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy cậu ta đang đứng phía sau đài đá, hai tay giơ cao khẩu súng hoa cải, từ nơi họng súng vẫn còn tỏa ra những làn khói trắng.
Rồi tôi ngoảnh đầu lại nhìn, thấy trên mặt gã đốc công vừa giơ cao cây xiên dài lúc này đã xuất hiện đầy những cái lỗ to cỡ móng tay, từ bên trong chảy ra một thứ dịch thể màu xanh sẫm, ngay sau đó, hắn liền ngã ngửa ra sau. Thấy tôi vẫn còn thừ người ra đó, Tôn Kim Nguyên không kìm được nói lớn: “Vân Sơn, cậu còn ngây ra đó làm gì? Để tớ yểm hộ cho cậu, mau đi cứu Tiên Dao đi!”
Tôi lập tức tỉnh táo trở lại, nhưng cũng chẳng kịp đáp lời Tôn Kim Nguyên, vì gã đốc công thứ hai đã bắt đầu tiến về phía Vương Tiên Dao. Tôi chỉ khẽ “ừm” một tiếng, sau đó liền co cẳng chạy đi như bay. Khi còn cách Vương Tiên Dao chừng hai mét, chẳng biết tôi lấy sức mạnh từ đâu, đột nhiên nhảy lên cao hơn một mét, hai chân cùng đưa ngang đá mạnh về phía gã đốc công, vừa hay trúng ngay vào lưng hắn. Gã đốc công đó giống hệt như một bịch cát bị tôi đá bay đi xa tít, sau khi va người vào tường liền vỡ toác cả một nửa đầu.
Có lẽ vì mọi chuyện xảy ra quá đột ngột nên đám người bên phía Lương Vương không kịp phản ứng, đặc biệt là Lương Vương và gã quân sư kia, trên mặt bọn họ đều lộ vẻ hoang mang rất rõ ràng. Nhưng ngay sau đó, gã quân sư mặt lạnh kia bình tĩnh trở lại, hắn chỉ tay về phía tôi và Tôn Kim Nguyên, quát to với đám binh sĩ: “v
Bảo vệ Lương Vương, mau giết chết đám người kia đi cho ta!”
Thế là rất đông binh sĩ nhanh chóng quây lại tạo thành vòng quay, dùng tấm thân mình làm lá chắn bảo vệ Lương Vương ở giữa. Còn những binh sĩ khác cùng với đám đốc công thì chia làm hai nhóm, một nhóm lao về phía tôi, nhóm còn lại thì lao về phía Tôn Kim Nguyên. Hồi nãy khi đánh nhau với bốn gã binh sĩ trong lồng sắt, tôi đã làm rơi mất con dao găm quân dụng, do tình hình khẩn cấp nên sau đó chẳng kịp nhặt lên, thành ra bây giờ chỉ có hai bàn tay không. Bằng không, để cởi trói cho Vương Tiên Dao, tôi chỉ cần vung mấy nhát dao lên là được. Còn giờ đây, tôi chị có thể dùng biện pháp nguyên thủy nhất, đó chính là cởi từng nút thắt, nhưng để làm được như thế, tôi cần có một chút thời gian.
Khi tôi đang nôn nóng cởi trói ở tay cho Vương Tiên Dao, ba gã binh sĩ đã lao tới trước mặt tôi. Bởi vì mệnh lệnh mà bọn chúng nhận được là giết chết tôi nên cả ba đều không chút do dự rút thanh đao đeo bên hông ra, trực tiếp chém về phía tôi. Nhưng lúc này tôi lại không thể né tránh, bởi lẽ Vương Tiên Dao đang ở ngay phía sau, biết phải làm sao bây giờ? Đầu óc tức thì trở nên hỗn loạn, tôi chỉ biết vung chân đá bay gã binh sĩ ở gần mình nhất theo bản năng, nhưng hai gã binh sĩ còn lại đã vung đao chém về phía tôi. Tôi nhắm hai mắt lại, nhủ thầm chết thì chết, nhưng dù có chết cũng phải cứu Vương Tiên Dao cái đã, kẻo không chết rồi vẫn còn có điều nuối tiếc. Thế là sau khi cởi dây trói ở tay cho Vương Tiên Dao, tôi lại tiếp tục giúp cô nàng cởi dây trói ở chân.
Chợt nghe “bùm” một tiếng, hóa ra Tôn Kim Nguyên đã nổ tiếp phát súng thứ hai. Uy lực của súng hoa cải tuy chẳng ra sao nhưng lại có một ưu điểm là diện tích lan tỏa rất rộng, do đó hai gã binh sĩ sau lưng tôi đều đã trúng đạn, phải dừng chân lại, tôi cũng nhờ thế mà thoát chết. Có điều ngay sau đó lại có nhiều gã binh sĩ và đốc công khác lao lên, nhưng cũng còn may, lúc này tôi đã cởi xong dây trói ở chân cho Vương Tiên Dao.
Vương Tiên Dao đưa tay giật miếng vải nhét trong miệng mình ra, lại đẩy tôi sang một bên. Tôi căn bản không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy cô nàng vung chân phải lên, đá mạnh một cú qua đỉnh đầu tôi. Tôi ngoảnh đầu nhìn, thấy một gã binh sĩ vừa vung đao định chém về phía tôi đã bị nhát cước chuẩn xác của Vương Tiên Dao đá bay. Tôi lộ vẻ cảm kích liếc nhìn cô nàng, rồi lập tức dõi ánh mắt qua phía Tôn Kim Nguyên.
Không ngờ lúc này, Tôn Kim Nguyên đã bị rơi vào giữa vòng vây, bởi lẽ súng hoa cải khi lắp đạn rất bất tiện, mỗi lần chỉ có thể lắp được một viên đạn, cho nên cậu ta mới bắn được hai phát súng thì đã bị đám binh sĩ kia bao vây rồi. Bây giờ cậu ta đang dùng súng như một chiếc búa, trước mặt đã có ba, bốn gã binh sĩ ngã ngục, kẻ nào kẻ nấy đều bị đập cho toác cả đầu. Nhưng số binh sĩ bu lại thực sự quá nhiều, Tôn Kim Nguyên rốt cuộc vẫn không cầm cự được, dần dần bị đối phương nhấn chìm, thế nên tôi và Vương Tiên Dao không còn nhìn thấy bóng dáng cậu ta đâu nữa.
Tôi và Vương Tiên Dao rất muốn qua giúp cậu ta, nhưng phía sau chúng tôi có rất nhiều kẻ địch đang xông tới, chúng tôi tự lo cho mình còn chẳng xong, biết lấy đâu ra sức mà đi giúp Tôn Kim Nguyên giải vây? Tôi nghĩ Tôn Kim Nguyên phen này e là khó thoát được, bởi cậu ta tuy cũng là một tay ghê gớm nhưng sao có thể thoát khỏi vòng vây có bao nhiêu người thế này, trong lòng tôi bất giác chào dâng một sự cảm động, bởi cậu ta tuy thường ngày xuề xòa cợt nhả, nhưng vào lúc mấu chốt luôn một ngựa đi đầu, hết lòng bảo vệ bạn bè, thậm chí chẳng tiếc tính mạng mình, Bạch Vân Sơn tôi có thể kết bạn với một người anh em chí cốt như thế coi như chẳng sống uổng kiếp này.
Đúng lúc này, một bóng người như ma quỷ đột nhiên lao vọt qua chỗ tôi và Vương Tiên Dao, sau đó lại tiếp tục xông về phía Tôn Kim Nguyên. Tại sao lại nói là bóng người đó như ma quỷ? Ấy là bởi tốc độ của người đó thực sự quá nhanh, gần như vừa chạy vừa nhảy vọt qua trước mặt chúng tôi, không cho người ta có cơ hội nhìn rõ mặt mũi.
Bóng người đó nhảy tới phía sau đám binh sĩ đang tấn công Tôn Kim Nguyên, hai tay múa may lên xuống một chặp, liên tục điểm vào người các binh sĩ. Không lâu sau, đám binh sĩ hết kẻ này tới kẻ khác đổ gục xuống đất, hoàn toàn không còn sức lực phản kháng. Đến khi bóng người đó dừng lại, mười mấy gã binh sĩ đã bị giải quyết hết. Tôi thật sự không biết vị cao thủ tốt bụng này từ đâu chui ra, nhưng đến khi nhìn rõ bộ dạng của anh ta, tôi bất giác sững người, không ngờ đó chính là anh gầy bị đói đến mức chỉ còn da bọc xương và được chúng tôi cứu ra từ trong địa lao.
Lúc này, Tôn Kim Nguyên cũng đã đứng dậy. Tôi nhìn thấy trên người cậu ta có mấy vết đao chém, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ cả áo ngoài, có điều cậu ta rất cứng cỏi, không hề kêu lên một tiếng, vẫn hiên ngang đứng đó, thật là một trang nam tử bất phàm, tự nơi đáy lòng tôi bất giác càng khâm phục cậu ta. Có lẽ cũng giống như tôi, Tôn Kim Nguyên không ngờ được người cứu mình lại chính là anh gầy kia, thế là không kìm được ngạc nhiên thốn lên: “Được lắm, hóa ra anh chính là chân nhân bất lộ tướng(*).”
(*). “Chân nhân bất lộ tướng” ý chỉ người có bản lĩnh nhưng không tùy tiện thể hiện tài năng.
Anh gầy khẽ mỉm cười, nói: “Bây giờ không phải là lúc trò chuyện, hãy mau mau rời khỏi đây trước đã.” Dứt lời liền đánh ngã thêm mấy gã binh sĩ vừa xông tới. Lần này, tôi rốt cuộc đã nhìn thấy rõ ràng, anh gầy chỉ ấn nhẹ lên lưng những tên binh sĩ đó một cái, bọn chúng liền nhũn người ra, giống hệt như đám binh sĩ trước đó, hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng, mà không đúng, phải nói là hoàn toàn mất đi năng lực hành động, bởi bọn chúng còn không thể đứng dậy được, chỉ biết nằm trên mặt đất mà giãy giụa không ngừng. Thủ đoạn của người này quả nhiên cực kỳ cao minh, xem ra những lời mà anh ta nói với chúng tôi trước đó đều là sự thực, không hề khoác lác.
Lúc này, tôi và Vương Tiên Dao đã tới bên cạnh anh gầy và Tôn Kim Nguyên, tôi vốn muốn đỡ Tôn Kim Nguyên nhưng lại bị cậu ta từ chối. Cậu ta kéo ba người chúng tôi ra sau lưng, lấy từ trong ba lô leo núi ra một chai Nhị Oa Đầu(*), cứ thế ném về phía Lương Vương, sau đó giơ khẩu súng hoa cải lên bắn. Tài bắn súng của cậu ta quả thực không tầm thường chút nào, vừa khéo trúng ngay vào chai Nhị Oa Đầu ở giữa không trung. Chỉ nghe “ầm” một tiếng dữ dội, những tia lửa tức thì bắn tung ra tứ phía.
(*). Nhị Oa Đầu là một loại rượu mạnh, có hàm lượng cồn đạt tới 60-70%.
Rất nhiều tên binh sĩ né không kịp, thân thể bị bắt lửa, liền cháy bùng lên, những tiếng kêu la thảm thiết lập tức vang lên không ngớt. Tôn Kim Nguyên cười lạnh, nói: “Khốn kiếp, sớm biết thế này, ông đã kiếm ít thuốc nổ tới đây rồi. Khi ấy, lũ súc sinh chúng bay sẽ tan xương nát thịt.” Sau đó mới xoay người lại, vội vã chạy về phía đường hầm dưới sự dìu đỡ của tôi.
Sau khi đi vào trong đường hầm, chúng tôi phát hiện tạm thời không có gã binh sĩ hay đốc công nào đuổi theo cả, thế là đều thở phào một hơi. Trên đường đi, tôi có chút lo lắng nói với Tôn Kim Nguyên: “Kim Nguyên, trên người cậu có nhiều vết thương quá, tuy không sâu nhưng lại mất nhiều máu, tớ lo là lát nữa cậu sẽ bị choáng đấy!”
Tôn Kim Nguyên bình thản nói: “Chút thương tích này có sá gì? Lần trước, trong một ngôi mộ cổ, tớ với sư phụ gặp phải một cái bánh chưng lớn, sức mạnh của nó thật khó có lời miêu tả được, kết quả là tớ bị đánh cho thân thể gần như biến dạng, nhưng đến cuối cùng vẫn cầm cự được đấy thôi.”
Cậu ta nói nghe rất nhẹ nhàng nhưng mồ hôi trên trán vẫn rỉ ra không ngớt, tôi biết cậu ta chẳng qua là không muốn bọn tôi lo lắng cho nên mới nói vậy mà thôi. Tôi bất giác cảm thấy vô cùng khó chịu, vì Tôn Kim Nguyên dù gì cũng là bạn bè thân thiết nhiều năm của tôi, tôi thật lòng không muốn thấy cậu ta xảy ra chuyện.
Lúc này, anh gầy chợt đi tới, bảo Tôn Kim Nguyên dừng lại, sau đó giúp cậu ta kiểm tra những vết thương ở ngực và lưng. Sau khi xem xét, anh gầy nói: “Ừm, may mà chưa bị thương đến xương và các động mạch chính, bằng không trong hoàn cảnh như bây giờ, không ai cứu được cậu hết. Cậu tạm thời đừng động đậy, cố thả lỏng người đi, đợi lát nữa sẽ hơi đau đấy!”
“Anh muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ anh có mang theo kim chỉ, định khâu vết thương giúp tôi?” Tôn Kim Nguyên dường như rất sợ hãi, vì trong tình huống không có thuốc tê, đó thực sự là một việc vô cùng đau đớn.
Anh gầy nhìn Tôn Kim Nguyên như nhìn một kẻ điên, hờ hững nói: “Cái gì mà kim với chỉ? Cậu nghĩ đi đâu vậy? Bảo cậu đừng động đậy thì cứ làm theo là được rồi, trừ phi cậu không muốn thấy ánh mặt trời ngày mai!” Trong lời nói của anh gầy rõ ràng có mang theo giọng điệu uy hiếp, Tôn Kim Nguyên thấy anh ta không có vẻ như đang đùa, cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, bèn ngậm miệng lại không nói thêm gì nữa.
Tôi thấy anh gầy đưa tay phải ra, ngón giữa và ngón trỏ khép lại, liên tục điểm mạnh mấy cái vào vết thương của Tôn Kim Nguyên, những chiêu thức đó thoạt trông khá giống với công phu điểm huyệt thường xuất hiện trong phim chưởng. Quả nhiên, Tôn Kim Nguyên không kìm được kêu đau oai oái, mãi đến khi anh gầy thu tay về mới ngừng lại.
Anh gầy nói với Tôn Kim Nguyên: “Vừa rồi, tôi đã dùng thủ pháp điểm huyệt để giúp cậu phong bế các huyệt đạo xung quanh vết thương, bây giờ, máu đã ngừng chảy. Có điều, tốt nhất là cậu đừng dùng sức quá độ, bằng không huyệt đạo sẽ tự giải đấy!”
Bấy lâu nay, tôi vẫn cho rằng công phu điểm huyệt không hề tồn tại, chỉ là thứ mà tiểu thuyết gia tưởng tượng ra mà thôi. Nhưng bây giờ, anh gầy nói như vậy rõ ràng có ý rằng trên đời thật sự có môn công phu này. Hơn nữa, vết thương trên người Tôn Kim Nguyên đúng là đã không chảy máu nữa, xem ra bản lĩnh của anh gầy thực sự không tầm thường. Tôi bỗng nhớ tới một việc, bèn hỏi anh gầy: “Nói như vậy là vừa rồi đám binh sĩ kia cũng bị anh dùng môn công phu điểm huyệt này đánh ngã ư?”
Anh gầy khẽ lắc đầu, nói: “Không phải vậy. Kỳ thực người biết điểm huyệt có thể chia ra làm hai loại: loại thứ nhất giống như ta đây, chuyên môn học ngón bản lĩnh này; còn một loại nữa là chuyên gia châm cứu, nhưng thủ pháp bọn họ sử dụng không phải điểm huyệt, mà là dùng kim bạc châm vào huyệt đạo. Có điều bất kể là loại nào thì cũng đều hiểu rõ kết cấu của cơ thể người, do đó biết được vị trí của các huyệt vị cùng cấu tạo của xương cốt. Vừa rồi, sở dĩ ta có thể dùng một chiêu hạ gục được đám binh sĩ đó là bởi ta đã đánh gãy xương cột sống của bọn chúng, mà mấy người chắc cũng biết, nếu một người bị gãy xương cột sống, nửa thân dưới sẽ bị bại liệt, cả đời chỉ có thể nằm trên giường hoặc là ngồi xe lăn mà thôi, cho nên đám binh sĩ kia có thể nói là đã bị ta đánh thành tàn phế rồi, sau này đừng hòng đứng lên được nữa.”
Tôn Kim Nguyên nhìn anh gầy vẻ vô cùng kích động, hai mắt sáng rực cả lên, hưng phấn nói: “Người anh em, à không, phải là tiền bối mới đúng. Tiền bối ngài đúng là một cao thủ trong hàng ngũ cao thủ, sau khi ra ngoài, ngón tuyệt nghệ này của ngài bất kể thế nào cũng phải dạy cho tôi đấy nhé! Như thế lần sau lỡ có gặp phải nguy hiểm thì tôi tốt xấu gì cũng có thể cầm cự được một lúc, hay là để tôi bái tiền bối làm sư phụ cũng được.”
Anh gầy buông lời trêu chọc: “Các cô cậu từng cứu tôi một mạng, theo lý mà nói thì dù có bắt tôi trả lại tính mạng này cũng được, nhưng sư môn có lệnh, bản lĩnh này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, cho nên nếu cậu muốn học thì phải bái làm đệ tử của tôi mới được, còn bối phận như tôi đây thì chưa thể thu đồ đệ được, bởi vì cấp bậc không đủ. Có điều sư phụ tôi sẽ không thu người miền Bắc làm đệ tử đâu, bởi vì đây là quy củ do chính tổ sư gia của Nam phái đặt ra.”
Tôn Kim Nguyên than dài rằng đáng tiếc quá, vì không ngờ mình lại không có duyên với môn tuyệt kỹ này, lại nói Nam phái với Bắc phái không phải đều là của người Trung Quốc cả ư, tại sao còn phải phân chia rắc rối như thế làm gì? Cậu ta nào có biết, trong quá khứ, Nam phái và Bắc phái từng phát sinh một phen đại chiến, cụ thể là vì chuyện gì thì bây giờ đã chăng còn ai biết rõ nữa, nhưng từ sau lần đó, Nam phái và Bắc phái đã như nước với lửa, không thể dung hòa với nhau.
Trong lúc tôi tuyệt vọng nhất, một tiếng súng bất thình lình vang lên, ngay sau đó một giọng nói vô cùng quen thuộc lọt vào tai tôi: “Mẹ kiếp, tên khốn nào không muốn sống thì cứ động vào Tiên Dao nhà ta thử xem!” Thì ra Tôn Kim Nguyên đã tới. Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy cậu ta đang đứng phía sau đài đá, hai tay giơ cao khẩu súng hoa cải, từ nơi họng súng vẫn còn tỏa ra những làn khói trắng.
Rồi tôi ngoảnh đầu lại nhìn, thấy trên mặt gã đốc công vừa giơ cao cây xiên dài lúc này đã xuất hiện đầy những cái lỗ to cỡ móng tay, từ bên trong chảy ra một thứ dịch thể màu xanh sẫm, ngay sau đó, hắn liền ngã ngửa ra sau. Thấy tôi vẫn còn thừ người ra đó, Tôn Kim Nguyên không kìm được nói lớn: “Vân Sơn, cậu còn ngây ra đó làm gì? Để tớ yểm hộ cho cậu, mau đi cứu Tiên Dao đi!”
Tôi lập tức tỉnh táo trở lại, nhưng cũng chẳng kịp đáp lời Tôn Kim Nguyên, vì gã đốc công thứ hai đã bắt đầu tiến về phía Vương Tiên Dao. Tôi chỉ khẽ “ừm” một tiếng, sau đó liền co cẳng chạy đi như bay. Khi còn cách Vương Tiên Dao chừng hai mét, chẳng biết tôi lấy sức mạnh từ đâu, đột nhiên nhảy lên cao hơn một mét, hai chân cùng đưa ngang đá mạnh về phía gã đốc công, vừa hay trúng ngay vào lưng hắn. Gã đốc công đó giống hệt như một bịch cát bị tôi đá bay đi xa tít, sau khi va người vào tường liền vỡ toác cả một nửa đầu.
Có lẽ vì mọi chuyện xảy ra quá đột ngột nên đám người bên phía Lương Vương không kịp phản ứng, đặc biệt là Lương Vương và gã quân sư kia, trên mặt bọn họ đều lộ vẻ hoang mang rất rõ ràng. Nhưng ngay sau đó, gã quân sư mặt lạnh kia bình tĩnh trở lại, hắn chỉ tay về phía tôi và Tôn Kim Nguyên, quát to với đám binh sĩ: “v
Bảo vệ Lương Vương, mau giết chết đám người kia đi cho ta!”
Thế là rất đông binh sĩ nhanh chóng quây lại tạo thành vòng quay, dùng tấm thân mình làm lá chắn bảo vệ Lương Vương ở giữa. Còn những binh sĩ khác cùng với đám đốc công thì chia làm hai nhóm, một nhóm lao về phía tôi, nhóm còn lại thì lao về phía Tôn Kim Nguyên. Hồi nãy khi đánh nhau với bốn gã binh sĩ trong lồng sắt, tôi đã làm rơi mất con dao găm quân dụng, do tình hình khẩn cấp nên sau đó chẳng kịp nhặt lên, thành ra bây giờ chỉ có hai bàn tay không. Bằng không, để cởi trói cho Vương Tiên Dao, tôi chỉ cần vung mấy nhát dao lên là được. Còn giờ đây, tôi chị có thể dùng biện pháp nguyên thủy nhất, đó chính là cởi từng nút thắt, nhưng để làm được như thế, tôi cần có một chút thời gian.
Khi tôi đang nôn nóng cởi trói ở tay cho Vương Tiên Dao, ba gã binh sĩ đã lao tới trước mặt tôi. Bởi vì mệnh lệnh mà bọn chúng nhận được là giết chết tôi nên cả ba đều không chút do dự rút thanh đao đeo bên hông ra, trực tiếp chém về phía tôi. Nhưng lúc này tôi lại không thể né tránh, bởi lẽ Vương Tiên Dao đang ở ngay phía sau, biết phải làm sao bây giờ? Đầu óc tức thì trở nên hỗn loạn, tôi chỉ biết vung chân đá bay gã binh sĩ ở gần mình nhất theo bản năng, nhưng hai gã binh sĩ còn lại đã vung đao chém về phía tôi. Tôi nhắm hai mắt lại, nhủ thầm chết thì chết, nhưng dù có chết cũng phải cứu Vương Tiên Dao cái đã, kẻo không chết rồi vẫn còn có điều nuối tiếc. Thế là sau khi cởi dây trói ở tay cho Vương Tiên Dao, tôi lại tiếp tục giúp cô nàng cởi dây trói ở chân.
Chợt nghe “bùm” một tiếng, hóa ra Tôn Kim Nguyên đã nổ tiếp phát súng thứ hai. Uy lực của súng hoa cải tuy chẳng ra sao nhưng lại có một ưu điểm là diện tích lan tỏa rất rộng, do đó hai gã binh sĩ sau lưng tôi đều đã trúng đạn, phải dừng chân lại, tôi cũng nhờ thế mà thoát chết. Có điều ngay sau đó lại có nhiều gã binh sĩ và đốc công khác lao lên, nhưng cũng còn may, lúc này tôi đã cởi xong dây trói ở chân cho Vương Tiên Dao.
Vương Tiên Dao đưa tay giật miếng vải nhét trong miệng mình ra, lại đẩy tôi sang một bên. Tôi căn bản không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy cô nàng vung chân phải lên, đá mạnh một cú qua đỉnh đầu tôi. Tôi ngoảnh đầu nhìn, thấy một gã binh sĩ vừa vung đao định chém về phía tôi đã bị nhát cước chuẩn xác của Vương Tiên Dao đá bay. Tôi lộ vẻ cảm kích liếc nhìn cô nàng, rồi lập tức dõi ánh mắt qua phía Tôn Kim Nguyên.
Không ngờ lúc này, Tôn Kim Nguyên đã bị rơi vào giữa vòng vây, bởi lẽ súng hoa cải khi lắp đạn rất bất tiện, mỗi lần chỉ có thể lắp được một viên đạn, cho nên cậu ta mới bắn được hai phát súng thì đã bị đám binh sĩ kia bao vây rồi. Bây giờ cậu ta đang dùng súng như một chiếc búa, trước mặt đã có ba, bốn gã binh sĩ ngã ngục, kẻ nào kẻ nấy đều bị đập cho toác cả đầu. Nhưng số binh sĩ bu lại thực sự quá nhiều, Tôn Kim Nguyên rốt cuộc vẫn không cầm cự được, dần dần bị đối phương nhấn chìm, thế nên tôi và Vương Tiên Dao không còn nhìn thấy bóng dáng cậu ta đâu nữa.
Tôi và Vương Tiên Dao rất muốn qua giúp cậu ta, nhưng phía sau chúng tôi có rất nhiều kẻ địch đang xông tới, chúng tôi tự lo cho mình còn chẳng xong, biết lấy đâu ra sức mà đi giúp Tôn Kim Nguyên giải vây? Tôi nghĩ Tôn Kim Nguyên phen này e là khó thoát được, bởi cậu ta tuy cũng là một tay ghê gớm nhưng sao có thể thoát khỏi vòng vây có bao nhiêu người thế này, trong lòng tôi bất giác chào dâng một sự cảm động, bởi cậu ta tuy thường ngày xuề xòa cợt nhả, nhưng vào lúc mấu chốt luôn một ngựa đi đầu, hết lòng bảo vệ bạn bè, thậm chí chẳng tiếc tính mạng mình, Bạch Vân Sơn tôi có thể kết bạn với một người anh em chí cốt như thế coi như chẳng sống uổng kiếp này.
Đúng lúc này, một bóng người như ma quỷ đột nhiên lao vọt qua chỗ tôi và Vương Tiên Dao, sau đó lại tiếp tục xông về phía Tôn Kim Nguyên. Tại sao lại nói là bóng người đó như ma quỷ? Ấy là bởi tốc độ của người đó thực sự quá nhanh, gần như vừa chạy vừa nhảy vọt qua trước mặt chúng tôi, không cho người ta có cơ hội nhìn rõ mặt mũi.
Bóng người đó nhảy tới phía sau đám binh sĩ đang tấn công Tôn Kim Nguyên, hai tay múa may lên xuống một chặp, liên tục điểm vào người các binh sĩ. Không lâu sau, đám binh sĩ hết kẻ này tới kẻ khác đổ gục xuống đất, hoàn toàn không còn sức lực phản kháng. Đến khi bóng người đó dừng lại, mười mấy gã binh sĩ đã bị giải quyết hết. Tôi thật sự không biết vị cao thủ tốt bụng này từ đâu chui ra, nhưng đến khi nhìn rõ bộ dạng của anh ta, tôi bất giác sững người, không ngờ đó chính là anh gầy bị đói đến mức chỉ còn da bọc xương và được chúng tôi cứu ra từ trong địa lao.
Lúc này, Tôn Kim Nguyên cũng đã đứng dậy. Tôi nhìn thấy trên người cậu ta có mấy vết đao chém, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ cả áo ngoài, có điều cậu ta rất cứng cỏi, không hề kêu lên một tiếng, vẫn hiên ngang đứng đó, thật là một trang nam tử bất phàm, tự nơi đáy lòng tôi bất giác càng khâm phục cậu ta. Có lẽ cũng giống như tôi, Tôn Kim Nguyên không ngờ được người cứu mình lại chính là anh gầy kia, thế là không kìm được ngạc nhiên thốn lên: “Được lắm, hóa ra anh chính là chân nhân bất lộ tướng(*).”
(*). “Chân nhân bất lộ tướng” ý chỉ người có bản lĩnh nhưng không tùy tiện thể hiện tài năng.
Anh gầy khẽ mỉm cười, nói: “Bây giờ không phải là lúc trò chuyện, hãy mau mau rời khỏi đây trước đã.” Dứt lời liền đánh ngã thêm mấy gã binh sĩ vừa xông tới. Lần này, tôi rốt cuộc đã nhìn thấy rõ ràng, anh gầy chỉ ấn nhẹ lên lưng những tên binh sĩ đó một cái, bọn chúng liền nhũn người ra, giống hệt như đám binh sĩ trước đó, hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng, mà không đúng, phải nói là hoàn toàn mất đi năng lực hành động, bởi bọn chúng còn không thể đứng dậy được, chỉ biết nằm trên mặt đất mà giãy giụa không ngừng. Thủ đoạn của người này quả nhiên cực kỳ cao minh, xem ra những lời mà anh ta nói với chúng tôi trước đó đều là sự thực, không hề khoác lác.
Lúc này, tôi và Vương Tiên Dao đã tới bên cạnh anh gầy và Tôn Kim Nguyên, tôi vốn muốn đỡ Tôn Kim Nguyên nhưng lại bị cậu ta từ chối. Cậu ta kéo ba người chúng tôi ra sau lưng, lấy từ trong ba lô leo núi ra một chai Nhị Oa Đầu(*), cứ thế ném về phía Lương Vương, sau đó giơ khẩu súng hoa cải lên bắn. Tài bắn súng của cậu ta quả thực không tầm thường chút nào, vừa khéo trúng ngay vào chai Nhị Oa Đầu ở giữa không trung. Chỉ nghe “ầm” một tiếng dữ dội, những tia lửa tức thì bắn tung ra tứ phía.
(*). Nhị Oa Đầu là một loại rượu mạnh, có hàm lượng cồn đạt tới 60-70%.
Rất nhiều tên binh sĩ né không kịp, thân thể bị bắt lửa, liền cháy bùng lên, những tiếng kêu la thảm thiết lập tức vang lên không ngớt. Tôn Kim Nguyên cười lạnh, nói: “Khốn kiếp, sớm biết thế này, ông đã kiếm ít thuốc nổ tới đây rồi. Khi ấy, lũ súc sinh chúng bay sẽ tan xương nát thịt.” Sau đó mới xoay người lại, vội vã chạy về phía đường hầm dưới sự dìu đỡ của tôi.
Sau khi đi vào trong đường hầm, chúng tôi phát hiện tạm thời không có gã binh sĩ hay đốc công nào đuổi theo cả, thế là đều thở phào một hơi. Trên đường đi, tôi có chút lo lắng nói với Tôn Kim Nguyên: “Kim Nguyên, trên người cậu có nhiều vết thương quá, tuy không sâu nhưng lại mất nhiều máu, tớ lo là lát nữa cậu sẽ bị choáng đấy!”
Tôn Kim Nguyên bình thản nói: “Chút thương tích này có sá gì? Lần trước, trong một ngôi mộ cổ, tớ với sư phụ gặp phải một cái bánh chưng lớn, sức mạnh của nó thật khó có lời miêu tả được, kết quả là tớ bị đánh cho thân thể gần như biến dạng, nhưng đến cuối cùng vẫn cầm cự được đấy thôi.”
Cậu ta nói nghe rất nhẹ nhàng nhưng mồ hôi trên trán vẫn rỉ ra không ngớt, tôi biết cậu ta chẳng qua là không muốn bọn tôi lo lắng cho nên mới nói vậy mà thôi. Tôi bất giác cảm thấy vô cùng khó chịu, vì Tôn Kim Nguyên dù gì cũng là bạn bè thân thiết nhiều năm của tôi, tôi thật lòng không muốn thấy cậu ta xảy ra chuyện.
Lúc này, anh gầy chợt đi tới, bảo Tôn Kim Nguyên dừng lại, sau đó giúp cậu ta kiểm tra những vết thương ở ngực và lưng. Sau khi xem xét, anh gầy nói: “Ừm, may mà chưa bị thương đến xương và các động mạch chính, bằng không trong hoàn cảnh như bây giờ, không ai cứu được cậu hết. Cậu tạm thời đừng động đậy, cố thả lỏng người đi, đợi lát nữa sẽ hơi đau đấy!”
“Anh muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ anh có mang theo kim chỉ, định khâu vết thương giúp tôi?” Tôn Kim Nguyên dường như rất sợ hãi, vì trong tình huống không có thuốc tê, đó thực sự là một việc vô cùng đau đớn.
Anh gầy nhìn Tôn Kim Nguyên như nhìn một kẻ điên, hờ hững nói: “Cái gì mà kim với chỉ? Cậu nghĩ đi đâu vậy? Bảo cậu đừng động đậy thì cứ làm theo là được rồi, trừ phi cậu không muốn thấy ánh mặt trời ngày mai!” Trong lời nói của anh gầy rõ ràng có mang theo giọng điệu uy hiếp, Tôn Kim Nguyên thấy anh ta không có vẻ như đang đùa, cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, bèn ngậm miệng lại không nói thêm gì nữa.
Tôi thấy anh gầy đưa tay phải ra, ngón giữa và ngón trỏ khép lại, liên tục điểm mạnh mấy cái vào vết thương của Tôn Kim Nguyên, những chiêu thức đó thoạt trông khá giống với công phu điểm huyệt thường xuất hiện trong phim chưởng. Quả nhiên, Tôn Kim Nguyên không kìm được kêu đau oai oái, mãi đến khi anh gầy thu tay về mới ngừng lại.
Anh gầy nói với Tôn Kim Nguyên: “Vừa rồi, tôi đã dùng thủ pháp điểm huyệt để giúp cậu phong bế các huyệt đạo xung quanh vết thương, bây giờ, máu đã ngừng chảy. Có điều, tốt nhất là cậu đừng dùng sức quá độ, bằng không huyệt đạo sẽ tự giải đấy!”
Bấy lâu nay, tôi vẫn cho rằng công phu điểm huyệt không hề tồn tại, chỉ là thứ mà tiểu thuyết gia tưởng tượng ra mà thôi. Nhưng bây giờ, anh gầy nói như vậy rõ ràng có ý rằng trên đời thật sự có môn công phu này. Hơn nữa, vết thương trên người Tôn Kim Nguyên đúng là đã không chảy máu nữa, xem ra bản lĩnh của anh gầy thực sự không tầm thường. Tôi bỗng nhớ tới một việc, bèn hỏi anh gầy: “Nói như vậy là vừa rồi đám binh sĩ kia cũng bị anh dùng môn công phu điểm huyệt này đánh ngã ư?”
Anh gầy khẽ lắc đầu, nói: “Không phải vậy. Kỳ thực người biết điểm huyệt có thể chia ra làm hai loại: loại thứ nhất giống như ta đây, chuyên môn học ngón bản lĩnh này; còn một loại nữa là chuyên gia châm cứu, nhưng thủ pháp bọn họ sử dụng không phải điểm huyệt, mà là dùng kim bạc châm vào huyệt đạo. Có điều bất kể là loại nào thì cũng đều hiểu rõ kết cấu của cơ thể người, do đó biết được vị trí của các huyệt vị cùng cấu tạo của xương cốt. Vừa rồi, sở dĩ ta có thể dùng một chiêu hạ gục được đám binh sĩ đó là bởi ta đã đánh gãy xương cột sống của bọn chúng, mà mấy người chắc cũng biết, nếu một người bị gãy xương cột sống, nửa thân dưới sẽ bị bại liệt, cả đời chỉ có thể nằm trên giường hoặc là ngồi xe lăn mà thôi, cho nên đám binh sĩ kia có thể nói là đã bị ta đánh thành tàn phế rồi, sau này đừng hòng đứng lên được nữa.”
Tôn Kim Nguyên nhìn anh gầy vẻ vô cùng kích động, hai mắt sáng rực cả lên, hưng phấn nói: “Người anh em, à không, phải là tiền bối mới đúng. Tiền bối ngài đúng là một cao thủ trong hàng ngũ cao thủ, sau khi ra ngoài, ngón tuyệt nghệ này của ngài bất kể thế nào cũng phải dạy cho tôi đấy nhé! Như thế lần sau lỡ có gặp phải nguy hiểm thì tôi tốt xấu gì cũng có thể cầm cự được một lúc, hay là để tôi bái tiền bối làm sư phụ cũng được.”
Anh gầy buông lời trêu chọc: “Các cô cậu từng cứu tôi một mạng, theo lý mà nói thì dù có bắt tôi trả lại tính mạng này cũng được, nhưng sư môn có lệnh, bản lĩnh này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, cho nên nếu cậu muốn học thì phải bái làm đệ tử của tôi mới được, còn bối phận như tôi đây thì chưa thể thu đồ đệ được, bởi vì cấp bậc không đủ. Có điều sư phụ tôi sẽ không thu người miền Bắc làm đệ tử đâu, bởi vì đây là quy củ do chính tổ sư gia của Nam phái đặt ra.”
Tôn Kim Nguyên than dài rằng đáng tiếc quá, vì không ngờ mình lại không có duyên với môn tuyệt kỹ này, lại nói Nam phái với Bắc phái không phải đều là của người Trung Quốc cả ư, tại sao còn phải phân chia rắc rối như thế làm gì? Cậu ta nào có biết, trong quá khứ, Nam phái và Bắc phái từng phát sinh một phen đại chiến, cụ thể là vì chuyện gì thì bây giờ đã chăng còn ai biết rõ nữa, nhưng từ sau lần đó, Nam phái và Bắc phái đã như nước với lửa, không thể dung hòa với nhau.
Tác giả :
Phù Sinh