Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)
Chương 419 419 Bị Hành Ra Bã
Có vô vàn Trần Quốc Hưng trải qua những cuộc sống khác nhau, trải qua thăng trầm trầm của cuộc sống, sinh ra và lớn lớn, trải qua nhân sinh trăm rồi lại chết đi, từ thời cổ đại cho tới hiện đại thế giới, vòng luẩn quẩn lặp đi lặp lại nhiều lần, cho đến một ngày trong một ngôi chùa nhỏ, có một vị hòa thượng già ngẩng mặt nhìn trời.
“Nhân sinh như mộng lục đạo luân hồi cảnh.”
Nói dứt câu lão tăng già liền hóa đạo, cả thế giới như những mặt gương nứt vỡ, trăm ngàn thân ảnh ý thức của Trần Quốc Hưng liền hợp lại, ý thức của Trần Quốc Hưng liền khôi phục, hắn mở mắt nhìn khung cảnh xung quanh, mọi thứ xung quanh đều là nước, trước mặt hắn có một nữ tử xinh đẹp với đôi mắt hoàng kim đang chăm chú nhìn hắn.
“Không tệ, mới ba trăm năm vậy mà ngươi lại có thể hợp đạo chân thức, còn hợp đạo chân thức nhanh hơn cả ta.”
Trần Quốc Hưng cảm giác được bản thân lúc này tiên lực của Trường Giả Tiên Tôn đã không còn, kiểm tra tu vi Trần Quốc Hưng khiếp sợ, hắn lúc trước còn là Luyện Hư Đỉnh Phong, hiện tại đã là tu vi Độ Kiếp Kỳ cảnh giới, Trần Quốc Hưng thậm chí còn chẳng thể tin nổi, ánh mắt hắn nhìn nữ tử ở phía trước đôi mắt đảo loạn.
“Đa tạ.”
Dù không biết thực sự đã sảy ra chuyện gì nhưng Trần Quốc Hưng cũng nói lời đa tạ với nữ tử trước mặt.
“Cảnh giới thật sự của ngươi không chỉ là Độ Kiếp Kỳ đâu, cái này nếu có đủ năng lượng ngươi có thể đạt tới Đại La Kim Tiên cũng không chừng, bất quá phải tới được tiên giới mới được.”
Trần Quốc Hưng nghe xong trợn mắt, hắn đang nghe cái quái gì thế, hắn được người ta buff bẩn à?
“Bây giời thì chúng ta đánh một trận, ta phong ấn tu vi ở mức Độ Kiếp Kỳ cùng ngươi vậy.”
Dứt lời nữ tử đã xuất hiện trước mặt Trần Quốc Hưng tung ra một chưởng.
“Lục Đạo Luân Hồi Chưởng.”
Một chưởng mang theo khí tức phô thiên cái địa đánh tới, Trần Quốc Hưng cuống quít trong thời gian ngắn còn chưa quen với cơ thể hiện tại, chỉ theo quán tính vung ra một đấm hết sức về phía chưởng ấn lục đạo.
“Xẹt.”
Nắm đấm hư va chạm vào chưởng ấn, cả không gian kịch liệt rung động, mặt biển Đông Hải trực tiếp bị tách đôi ra, nước biển đánh cao lên tới tận những tầng mây, Trần Quốc Hưng bị đánh văng về phía sau, cả người da thịt nứt toạc, nử tử mắt vàng kim không ngừng tay, chớp mắt đã xé toạc không gian xuất hiện ở trước mặt Trần Quốc Hưng một đấm đánh thẳng vào mặt hắn.
“Ầm.”
Trần Quốc Hưng bay xuống lòng biển đập vỡ sâu thêm cả một mảng lục địa, một vùng lớn Đông Hải trấn động, nữ tử tóc mắt vàng kim cười nhàn nhạt một cái trong tay xuất hiện một gậy sắt chớp mắt đã xuất hiện ở cạnh cái hố mà Trần Quốc Hưng đang nằm bẹp trong đó, một gậy đập xuống.
“Ầm...”
Cả Đông Thắng Thần Châu cùng Nam Châu cũng rung động kịch kiệt, Trần Quốc Hưng hai tay nắm một thanh đao chặn ngang một gậy của nữ tử mắt hoàng kim.
“Rắc...!rắc...” trên mặt thanh Sát Phá Đao dần dần xuất hiện những vết nứt, Trần Quốc Hưng khiếp sợ, bán tiên khí trong một kích liền bị phá hỏng, cái này cũng là quá kinh khủng rồi.
“Tiếp.”
Nữ tử mắt hoàng kim thu gậy một lần nữa đập xuống, Trần Quốc Hưng vội vàng thi triểu Hóa Thần của bản thân, một gậy đánh xuống trực tiếp đánh nát vụn Hóa Thần của hắn, Trần Quốc Hưng vội vàng nín nhịn lại ngụm máu ở cổ, trồng vô số không gian lên nhau nhưng gậy của nữ tử mắt hoàng kim đều xé nát hết nhanh chóng một gậy đập xuống vai Trần Quốc Hưng.
“Rắc...!rắc...”
Toàn bộ xương cốt của Trần Quốc Hưng lĩnh một gậy toàn bộ đều gãy vụn, hắn bi đánh sâu vào trong lòng biển Đông Hải.
Nử tử mắt hoàng kim một lần nước xuất hiện bên cạnh Trần Quốc Hưng, một chân đạp lên mặt hắn, không gian lập tức thay đổi, Trần Quốc Hưng bị người ta đem vào giới vực.
“Quả thật ngươi còn quá yếu.”
Trần Quốc Hưng bị một bàn chân đạp lên mặt trong lòng hắn có muôn vàn cảm xúc, bất quá cũng không có gì gọi là nhục nhã, cái chân này dù sao cũng được tính như của một cô gái, vừa trắng hồng lại không có mùi thối, cái này cũng làm hắn dễ chịu một chút.
Lúc này trên bầu trời xuất hiện môt con mắt mờ mịt nhìn xuống, ở bên trong nữ tử mắt hoàng kim lập tức cảm nhận được, tặng cho Trần Quốc Hưng một đạp nát vụn xương mặt rồi thu lại giới vực xé toạc cả thế giới rời đi.
Trần Quốc Hưng toàn thân không nguyên vẹn nằm ở đáy biển Đông Hải, đầu óc hắn lúc này đã bị cơn đau làm cho mơ hồ, lúc này ở trên trời lôi kiếp cũng ngưng tụ đánh xuống hướng thẳng tới Trần Quốc Hưng.
“Mẹ nó.”
Trần Quốc Hưng cảm giác được đã đen rồi còn nhọ dốt cuộc là như thế nào, lôi kiếp hoàng kim đánh xuống bao phủ lấy Trần Quốc Hưng vào bên trong, toàn bộ thân thể hắn bị thiên kiếp đánh thành cho bụi...
Thời gian trôi qua trăm năm thời gian, ở một bờ biển của Đông Thắng Thần Châu, có một bé thiếu nữ độ mười hai tuổi đang thu lưới đánh cá giúp phụ thân, chợt thấy ở bờ biển có một cái xác được nước biển đánh dạt vào, thiếu nữ sợ hãi liền gọi phụ thân mình ở cách đó không xa.
“Phụ thân có xác người trôi vào bờ.”
“Nhan nhi mau giúp phụ thân kiểm tra.”
Hai cha con người đánh cá kiểm tra người thanh niên trôi vào bờ thấy vẫn còn thở cả hai liền đem người về nhà, từ khi cứu được người thanh niên tới nay cũng đã gần năm năm, người thanh niên vẫn chưa tỉnh lại, cũng không có bất kì phản ứng nào, hơi thở vẫn nhẹ nhàng đều đặn.
Liễu Nhược Nhan lúc này đã trở thành một thiếu nữ mười bảy tuổi cực kì xinh đẹp, ở trong thành Lãng Nguyệt cũng cực kì nổi tiếng, nhưng cả nhà Liễu Nhược Nhan đều không có yên ổn, thỉnh thoảng lại bị một đám háo sắc tới quấy phá, cũng may Liễu Nhược Nhan còn là nguyên sinh của một học phủ của Lãng Nguyệt Thành, nên mấy kẻ nhà giàu háo sắc kia còn không có dám manh động, nhưng chỉ nửa năm nữa Liễu Nhược Nhan phải tốt nghiệp học phủ Đặc Lan, lúc đó không được tông môn tu tiên nhìn trúng Liễu Nhược Nhan rất có thể sẽ trở thành một thứ đồ chơi cho đám con nhà giàu ở thành Lãng Nguyệt.
Liễu Nhược Nhan đã quen với công việc hằng ngày chăm sóc kiểm tra người thanh niên mà năm năm trước phụ thân cùng Liễu Nhược Nhan đã cứu được, phụ thân của Liễu Nhược Nhan thì đã ra ngoài với công việc đánh bắt, ở nhà chỉ có Liễu Nhược Nhan.
Nhìn gương mặt của người thanh niên Liễu Nhược Nhan than thở.
“Ca ca không biết bao giờ huynh mới tỉnh dậy cơ chứ, cả nhà ta xắp không còn yên ổn nữa rồi, không còn ai có thể chăm sóc cho huynh nữa đâu.”
Lúc này ở bên ngoài có ba kẻ đi vào, vừa nghe thấy tiếng động Liễu Nhược Nhan vội chạy ra ngoài, thấy kẻ tới khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Nhược Nhan biến sắc, là Âu Dương Khắc cùng gia nhân, điệu bộ của Âu Dương Khắc lúc này hiển nhiên là đã uống rượu đến mức say xỉn.
“Âu Dương Khắc ngươi tới nhà ta làm gì?”
Âu Dương Khắc khuôn mặt đỏ bừng nhìn thấy Liễu Nhược Nhan liền cười dâm dê, ánh mắt quét mắt lên trên người Liễu Nhược Nhan trong bộ y phục bằng vải thô nhưng không có che đậy được hết cơ thể gợi cảm của mình.
“Ta tới đây để chăm sóc nàng chứ còn gì nữa.”
Âu Dương Khắc vồ tới Liễu Nhược Nhan.
“Bốp.”
Liễu Nhược Nhan cũng không phải là bình thường thiếu nữ, dù sao nàng cũng là một Luyện Khí Kỳ tầng hai, sức lực cũng không nhỏ, Âu Dương Khắc nhào tới bị Liễu Nhược Nhan đập cho một mẩu gỗ lên đầu.
“Con khốn này, A Lý A Minh bắt Liễu Nhược Nhan lại, hôm nay lão tử phải chơi chết ả.”
Hai tên người hầu của Âu Dương gia có tu vi Luyện Khí tầng năm nghe thấy lệnh của thiếu gia liền xông tới, chẳng mất Liễu Nhược Nhan đã bị chế ngự.
Liễu Nhược Nhan vùng vẫy gào thét nhưng cũng chẳng có ai ở gần nhà Liễu Nhược Nhan dám xen vào, ai cũng biết Âu Dương Khắc chính là thiếu chủ của Âu Dương gia, một tay che trời ở thành Lãng Nguyệt này, không ai dại lại dám đắt tội.
Kéo Liễu Nhược Nhan vào trong nhà thấy có một tên thanh niên nằm bất tỉnh trên giường, Âu Dương Khắc cười lạnh một chân đá văng người thanh niên khỏi giường còn mắng chửi.
“Hừ, đúng là rảnh rỗi, lại rước nợ vào thân.”
Liễu Nhược Nhan bị khống chế ném xuống giường, Âu Dương Khắc cởi phăng quần áo đệ lộ ra một tên tiểu đệ như quả ớt chỉ thiên, rồi nhào tới Liễu Nhược Nhan.
“Tên khốn Âu Dương Khắc, ta nhất định sẽ giết ngươi.”
Liễu Nhược Nhan đôi mắt đấm lệ, bị phong ấn nàng chẳng còn sức lực mà chống trả, thập chí còn không thể tự sát.
“Này đừng dùng cái tay dơ bẩn của ngươi ra chạm lên người muội muội muội ta, nếu không ngươi chết rất khó coi đấy.”
"Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống.
Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch.
Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.".