Kẻ Thù Bên Gối
Chương 71: Phát hiện ra cô
Thân Đồ Phong Hoa tuy ngoài miệng lải nhải không tha, nhưng vẫn theo Thân Đồ Dạ rời đi, vừa đi vừa hỏi:
– Bây giờ mấy giờ? Chắc không muộn đâu nhỉ? Lần đầu tiên gặp cháu dâu của cô, cô nên để lại ấn tượng tốt mà!
– Cô thật dông dài.
Lời nói Thân Đồ Dạ bị chìm nghỉm trong tiếng reo hò, các fan bên dưới sắp không khống chế được, anh liếc mắt một cái, cô gái đeo mặt nạ kia đang đẩy Hàn Vũ Thần ra, chạy trốn mất tăm…
Thân Đồ Dạ chế nhạo chán ghét, còn chơi trò hồi hộp? Làm như bản thân là cô bé lọ lem, bỏ lại giày thủy tinh trong vũ hội, sau đó chạy mất dạng, để hoàng tử phải nhọc lòng tìm kiếm cô…
Đám choai choai thời này thật biết chơi!
***
Lăng Tuyết giữa buổi biểu diễn rời đi, làm xáo trộn kế hoạch.
Hàn Vũ Thần vốn định đuổi theo, lại bị chị An giữ lại:
– Lập tức giao lưu với fan, cậu cũng không được đi.
Hàn Vũ Thần tha thiết nhìn theo bóng lưng Lăng Tuyết, quay đầu nói với Hàn Bắc:
– Anh đi tìm cô ấy về cho tôi.
– Nhưng mà…- Hàn Bắc khó xử- Tay bass đã đi rồi, nếu ngay cả tôi cũng đi, ngay cả tay ghi-ta cũng khuyết luôn.
– Vũ Thần, Lăng Tuyết có quan hệ thân thiết với chúng tôi lắm, sau này bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc, hiện tại xử lý chuyện chính đi đã- Ngũ Ca khuyên nhủ.
Hàn Vũ Thần vô cùng ảo não, phải sớm nghĩ đến cô thà từ bỏ cơ hội đứng chung sân khấu với anh cũng không muốn để ai nhìn thấy khuôn mặt thật của mình, anh sẽ không hấp tấp tháo mặt nạ của cô, làm cô chạy mất, giờ hay rồi, không biết đến lúc nào mới có thể gặp lại cô.
– Đoạn giao lưu với fan bắt đầu rồi- Chị An xoa dịu Hàn Vũ Thần- Cậu yên tâm đi, chị sẽ không nỡ buông tha một kỳ tài âm nhạc giỏi như vậy, bất luận dùng biện pháp gì, nhất định cũng phải tìm cô ấy về bồi dưỡng.
– Thật sao?- Hàn Vũ Thần mừng rỡ.
– Đương nhiên là thật- Chị An thúc giục nói- Cho dù cậu không tin nhân phẩm của chị, cũng phải tin lòng tham tiền của chị chứ.
– Cái này là thật- Hàn Vũ Thần thở phào- Vậy em yên tâm rồi.
– May mà biểu diễn vừa kết thúc, hiện tại chỉ còn lại khâu giao lưu cùng fan, ban nhạc có thể ứng phó, bằng không sẽ rắc rối lắm.
***
Lăng Tuyết hoảng hốt chạy đi, trong lòng rất phiền não, không ngờ Hàn Vũ Thần lại kích động như vậy, muốn tháo mặt nạ cô xuống, suýt nữa rơi ra rồi, may mà cô chạy nhanh.
Nhìn đồng hồ, đã 2h30, còn hai mươi lăm phút nữa, nếu đúng lúc tìm được xe là có thể thuận lợi đến nhà Thân Đồ Dạ, nhưng ngay lúc này đến chỗ nào tìm xe? Chẳng lẽ ra ngoài bắt taxi?
Nhưng ngồi taxi thì đến đó sao kịp?
Lăng Tuyết đang rầu rĩ, bỗng nhiên vô tình nhìn thấy chìa khóa xe để trên bàn trang điểm, đúng là chìa khóa Bugatti của Hàn Vũ Thần, cô không chút suy nghĩ, cầm lấy chìa khóa chạy ra hướng cửa số 3.
Khi Lăng Tuyết ra biểu diễn đồ đạc túi xách đều giấu trong toilet gần cửa số 3, cô phải thay đồ biến lại thành bộ dạng Cung Thiên Long đi đến nhà Thân Đồ Dạ, nếu không sẽ bị lộ.
May mà tất cả mọi người đều ở trong khán phòng xem Hàn Vũ Thần, nơi này không một bóng người, Lăng Tuyết thay đồ nhanh ra, tẩy trang, cất trang phục biểu diễn và mặt nạ vào trong bao rồi giấu bên dưới bồn rửa tay, sau đó cầm điện thoại và chìa khóa xe vội vàng rời khỏi…
Xe của Hàn Vũ Thần vẫn đậu ở chỗ lúc nãy Lăng Tuyết xuống xe, bởi vì thời gian cấp bách, lúc ấy anh chưa kịp cho xe vào bãi đỗ đã vọt vào trong nhà hát, nhân viên đỗ xe không tìm thấy chủ xe, không có chìa khóa, nên không thể mang xe đi.
Như vậy lại mang đến không ít tiện lợi cho Lăng Tuyết, cô lái xe như bay rời khỏi, chỉ còn lại mười tám phút, cô phải mau chóng nắm chặt thời gian chạy đến nhà Thân Đồ Dạ, bằng không Thân Đồ Dạ sẽ lột da cô mất.
Điện thoại không ngừng đổ chuông, màn hình biểu hiện là Lãnh Thanh Mặc, Lăng Tuyết cầm lên nghe máy:
– Tôi đang trên đường chạy tới nhà Thân Đồ Dạ rồi…
– Bà cô của tôi, cô đúng là hại chết tôi- Tần Tuệ bị chọc giận đến phát điên- Cô đang ở đâu? Hiện tại chỉ còn lại hơn mười phút, cô tới kịp không? Đồ còn chưa thay, mặt còn chưa trang điểm, hơn nữa…
– Được rồi, đừng lèm bèm nữa- Lăng Tuyết ngắt lời Tần Tuệ- Còn càu nhàu nữa là không kịp thật đấy, cứ vậy đi.
Lăng Tuyết cúp máy, tăng tốc chạy tới nhà Thân Đồ Dạ.
***
Lôi Quân lái xe chạy về nhà, Thân Đồ Phong Hoa không vui nói với Thân Đồ Dạ:
– Thời gian gấp rút, kêu cháu lái xe, sao cháu không chịu lái?
– Cô biết thời gian gấp rút còn ở đây rề rà?- Thân Đồ Dạ lạnh lùng liếc bà- Cháu đang hoài nghi lần này cô đến thành phố Hải rốt cuộc là vì chuyện cưới xin của cháu, hay là vì ngắm “tiểu thịt tươi”?
– Thân Đồ Dạ, cô là cô cháu đấy!- Thân Đồ Phong Hoa sắc mặt u ám- Là em gái ruột của ba cháu, cháu dám ăn nói như thế với cô à?
– Cháu nói sự thật mà!- Thân Đồ Dạ mất kiên nhẫn- Loại diễn xuất thấp kém đó có gì hay mà xem?
– Cháu là đang hoài nghi phẩm vị của cô?- Thân Đồ Phong Hoa phẫn hận trừng mắt với anh- Cái thằng vô lương tâm, khổ cho cô nhiều năm nay cùng cháu trải qua hoạn nạn, đồng cam cộng khổ, sống nương tựa vào nhau, còn từng cứu mạng cháu…
– Cắt!- Thân Đồ Dạ đánh cái rùng mình, sắc mặt trở nên u ám khó hiểu, anh bỗng nhớ tới con chó mà “Cung Thiên Long” nuôi…
Lần trước khi họ đi chụp ảnh cưới, cô nhận được một cú điện thoại, vô cùng lo lắng chạy qua đó, nói là phải cứu một người bạn rất quan trọng với cô, anh còn đi theo cô, sau đó mới phát hiện người bạn cô cứu lại là một con chó, anh tức giận đến nghiến răng, cô thì giải thích: Con chó này cùng tôi trải qua hoạn nạn, đồng cam cộng khổ, nương tựa vào nhau, còn từng cứu mạng tôi…
Nghe thấy mấy câu đó, sắc mặt anh liền thay đổi, từ nhỏ đến lớn, đây chính là câu cửa miệng của Thân Đồ Phong Hoa, mỗi lần khi anh không nghe lời bà liền lôi mấy câu này ra niệm, tựa như câu thần chú, anh nghe liền nhức đầu, hiện tại càng ác liệt hơn chính là, mấy câu này lại bị một cô gái khác mang ra để hình dung một con chó!!!
Cho nên đêm đó ở trong xe anh đã trừng mắt với Bánh Bao, ánh mắt kia như mang sát khí, anh quả thực đã muốn bóp chết con chó đó…
– Thân, Đồ, Dạ!- Thân Đồ Phong Hoa bực bội quát lên- Hiện tại ngay cả mấy câu này cũng không xi nhê với cháu à? Cháu còn có lương tâm không???
– Được rồi được rồi- Thân Đồ Dạ cực kỳ nhức não- Lôi Quân, đổi chỗ.
– Vâng!
Chiếc Aston Martin thương vụ lướt đi trên đường, Thân Đồ Dạ đổi vị trí với Lôi Quân, trước khi xe giảm tốc độ đã đạp mạnh chân ga, một tay nắm vô lăng, xe phóng vèo đi.
– Oa oa, lợi hại quá, quá lợi hại!- Thân Đồ Phong Hoa phấn khích vỗ tay.
– Thân Đồ Phong Hoa, cô bốn mươi mấy tuổi rồi đó!- Thân Đồ Dạ lườm bà.
– Thân Đồ Dạ, cháu muốn chết hả- Thân Đồ Phong Hoa tức đến đỏ mặt tía tai- Cô mới vừa đủ bốn mươi thôi nha.
– Đã qua bốn mươi rồi- Thân Đồ Dạ tàn nhẫn nói.
– Cháu…- Thân Đồ Phong Hoa tức đến đưa tay đánh anh- Thân Đồ Dạ, thằng cháu khốn kiếp!
Thân Đồ Dạ không né không tránh, tiếp tục lái xe, ánh mắt nhìn chằm chằm gương chiếu hậu, anh không nhìn nhầm chứ? Có một chiếc Bugatti giống như hỏa tiễn “bay” tới, gắt gao bám đuôi xe anh với khoảng cách gần năm mươi mét.
Chiếc Bugatti này đúng là chiếc xe đêm đó anh từng lái, người trong xe là ai? Kỹ thuật tốt như vậy?
– Lôi Quân!- Thân Đồ Dạ hỏi- Lần trước chiếc Bugatti chúng ta lái là của ai?
– Của Hàn Vũ Thần- Lôi Quân đáp- Bởi vì là chuyện nhỏ, anh không hỏi, nên em không nói.
– Hàn Vũ Thần?- Thân Đồ Phong Hoa vừa nghe đến tên của Hàn Vũ Thần lập tức hưng phấn hỏi- Ở đâu, ở đâu vậy?
– Hàn Vũ Thần hiện giờ còn đang biểu diễn, người lái xe chắc không phải anh ta- Cố Huy cũng thấy chiếc Bugatti kia- Là ai lái vậy?
– Xem kỹ thuật này, chẳng lẽ là…- Lôi Quân cẩn trọng nhìn Thân Đồ Dạ, không dám nói tiếp.
– Ai?- Thân Đồ Phong Hoa lòng hiếu kỳ quá nặng, rướn cổ đi xem.
Thân Đồ Dạ hơi thả chậm lại tốc độ xe, chờ đợi Bugatti đuổi kịp, anh thật muốn xem xem người trong xe là ai.
***
Lăng Tuyết vô cùng lo lắng lái xe về trước, đột nhiên nhìn thấy phía trước có chiếc Aston Matin thương vụ, đấy chẳng phải là xe của Thân Đồ Dạ à? Cô không nhìn nhầm chứ???
Lại gần thêm chút nữa, Lăng Tuyết cuối cùng cũng nhìn thấy biển số xe, đúng rồi, quả thực là của Thân Đồ Dạ!!!
Cô nên vui hay buồn đây?
Xe của Thân Đồ Dạ ở đây, chứng tỏ thời gian sẽ kịp, sẽ không muộn đâu, cô không cần thấp thỏm lo lắng, chỉ là ngộ nhỡ bị anh bắt gặp thì phải làm sao? Anh nhất định sẽ nghi ngờ cô, tra hỏi cô, đây là xe của Hàn Vũ Thần, anh tra một cái là ra ngay, hơn nữa ngay thời điểm mấu chốt này, cô nên ở trước nhà anh lễ phép chờ đợi anh, sao lại có thể giống mấy cô gái hoang dã ở ngoài đường đua xe chứ?
Nghĩ đến đây, Lăng Tuyết lập tức thả chậm tốc độ xe, duy trì một khoảng cách xa hơn với xe của Thân Đồ Dạ.
Tốc độ xe anh rất nhanh, chắc cũng muốn vội vàng trở về gặp cô, chỉ cần cô thả chậm tốc độ xe, rất nhanh đã kéo giãn khoảng cách.
Ngay tại lúc này, Lăng Tuyết cũng chạy chậm hơn, vì không để Thân Đồ Dạ phát hiện, cô lái xe đằng sau một chiếc xe hạng thường, chỉ là như vậy liền tốn thời gian hai phút, Lăng Tuyết phát hiện chiếc Aston Martin đằng trước chẳng những không chạy xa hơn, trái lại ngày càng gần.
Làm sao đây?
Chẳng lẽ đã bị Thân Đồ Dạ phát hiện?
Trong lòng Lăng Tuyết bất an, cô nhìn lướt qua chung quanh, muốn nhìn xem có đường nào khác để rẽ vào hay không, nhưng đây là con đường duy nhất thông lên đường cao tốc, xung quanh hoàn toàn không có đường nào khác.
Hiện tại biện pháp duy nhất chính là vượt qua chiếc Aston Martin, lái thật nhanh qua, để họ không kịp nhìn thấy cô.
Kỹ thuật lái xe của Lôi Quân, Lăng Tuyết đã từng chứng kiến qua, tuy rằng rất lợi hại, nhưng vẫn còn kém cô một chút, muốn vượt qua anh ta không phải chuyện gì khó khăn, nghĩ đến đây, Lăng Tuyết đánh lái sang làn đường bên phải trước, như vậy cho dù thu hẹp khoảng cách, Thân Đồ Dạ cũng không nhìn thấy rõ.
– Người đó định vượt qua- Lôi Quân nhìn ra ý đồ của Bugatti, cười lạnh- Đúng là viển vông!
– Trong xe rốt cuộc là ai?- Cố Huy chỉ đang rối rắm vấn đề này.
– Sẽ mau chóng biết được thôi.
Thân Đồ Dạ nghiêng đầu nhìn chằm chằm kính chiếu hậu bên phải, nhìn thấy Bugatti dần dần tới gần, hơi nheo mắt, một tay nắm chặt vô lăng, tay kia thì lấy điện thoại ra gọi cho “Cung Thiên Long”, đồng thời bên dưới khống chế chân ga, vừa phải lái nhanh, vừa phải khống chế phạm vi tốc độ để Lăng Tuyết có thể vượt qua…
Thời cơ đã đến, Lăng Tuyết tăng tốc, vèo một tiếng vọt qua Aston Martin, cùng lúc đó, điện thoại của cô vang lên, là Thân Đồ Dạ gọi tới.
Cô cả kinh, theo bản năng quay sang nhìn vào Aston Martin, ở ghế trước, ánh mắt sắc nhọn của Thân Đồ Dạ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt ấy… tựa băng lạnh thấu xương!!!
– Bây giờ mấy giờ? Chắc không muộn đâu nhỉ? Lần đầu tiên gặp cháu dâu của cô, cô nên để lại ấn tượng tốt mà!
– Cô thật dông dài.
Lời nói Thân Đồ Dạ bị chìm nghỉm trong tiếng reo hò, các fan bên dưới sắp không khống chế được, anh liếc mắt một cái, cô gái đeo mặt nạ kia đang đẩy Hàn Vũ Thần ra, chạy trốn mất tăm…
Thân Đồ Dạ chế nhạo chán ghét, còn chơi trò hồi hộp? Làm như bản thân là cô bé lọ lem, bỏ lại giày thủy tinh trong vũ hội, sau đó chạy mất dạng, để hoàng tử phải nhọc lòng tìm kiếm cô…
Đám choai choai thời này thật biết chơi!
***
Lăng Tuyết giữa buổi biểu diễn rời đi, làm xáo trộn kế hoạch.
Hàn Vũ Thần vốn định đuổi theo, lại bị chị An giữ lại:
– Lập tức giao lưu với fan, cậu cũng không được đi.
Hàn Vũ Thần tha thiết nhìn theo bóng lưng Lăng Tuyết, quay đầu nói với Hàn Bắc:
– Anh đi tìm cô ấy về cho tôi.
– Nhưng mà…- Hàn Bắc khó xử- Tay bass đã đi rồi, nếu ngay cả tôi cũng đi, ngay cả tay ghi-ta cũng khuyết luôn.
– Vũ Thần, Lăng Tuyết có quan hệ thân thiết với chúng tôi lắm, sau này bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc, hiện tại xử lý chuyện chính đi đã- Ngũ Ca khuyên nhủ.
Hàn Vũ Thần vô cùng ảo não, phải sớm nghĩ đến cô thà từ bỏ cơ hội đứng chung sân khấu với anh cũng không muốn để ai nhìn thấy khuôn mặt thật của mình, anh sẽ không hấp tấp tháo mặt nạ của cô, làm cô chạy mất, giờ hay rồi, không biết đến lúc nào mới có thể gặp lại cô.
– Đoạn giao lưu với fan bắt đầu rồi- Chị An xoa dịu Hàn Vũ Thần- Cậu yên tâm đi, chị sẽ không nỡ buông tha một kỳ tài âm nhạc giỏi như vậy, bất luận dùng biện pháp gì, nhất định cũng phải tìm cô ấy về bồi dưỡng.
– Thật sao?- Hàn Vũ Thần mừng rỡ.
– Đương nhiên là thật- Chị An thúc giục nói- Cho dù cậu không tin nhân phẩm của chị, cũng phải tin lòng tham tiền của chị chứ.
– Cái này là thật- Hàn Vũ Thần thở phào- Vậy em yên tâm rồi.
– May mà biểu diễn vừa kết thúc, hiện tại chỉ còn lại khâu giao lưu cùng fan, ban nhạc có thể ứng phó, bằng không sẽ rắc rối lắm.
***
Lăng Tuyết hoảng hốt chạy đi, trong lòng rất phiền não, không ngờ Hàn Vũ Thần lại kích động như vậy, muốn tháo mặt nạ cô xuống, suýt nữa rơi ra rồi, may mà cô chạy nhanh.
Nhìn đồng hồ, đã 2h30, còn hai mươi lăm phút nữa, nếu đúng lúc tìm được xe là có thể thuận lợi đến nhà Thân Đồ Dạ, nhưng ngay lúc này đến chỗ nào tìm xe? Chẳng lẽ ra ngoài bắt taxi?
Nhưng ngồi taxi thì đến đó sao kịp?
Lăng Tuyết đang rầu rĩ, bỗng nhiên vô tình nhìn thấy chìa khóa xe để trên bàn trang điểm, đúng là chìa khóa Bugatti của Hàn Vũ Thần, cô không chút suy nghĩ, cầm lấy chìa khóa chạy ra hướng cửa số 3.
Khi Lăng Tuyết ra biểu diễn đồ đạc túi xách đều giấu trong toilet gần cửa số 3, cô phải thay đồ biến lại thành bộ dạng Cung Thiên Long đi đến nhà Thân Đồ Dạ, nếu không sẽ bị lộ.
May mà tất cả mọi người đều ở trong khán phòng xem Hàn Vũ Thần, nơi này không một bóng người, Lăng Tuyết thay đồ nhanh ra, tẩy trang, cất trang phục biểu diễn và mặt nạ vào trong bao rồi giấu bên dưới bồn rửa tay, sau đó cầm điện thoại và chìa khóa xe vội vàng rời khỏi…
Xe của Hàn Vũ Thần vẫn đậu ở chỗ lúc nãy Lăng Tuyết xuống xe, bởi vì thời gian cấp bách, lúc ấy anh chưa kịp cho xe vào bãi đỗ đã vọt vào trong nhà hát, nhân viên đỗ xe không tìm thấy chủ xe, không có chìa khóa, nên không thể mang xe đi.
Như vậy lại mang đến không ít tiện lợi cho Lăng Tuyết, cô lái xe như bay rời khỏi, chỉ còn lại mười tám phút, cô phải mau chóng nắm chặt thời gian chạy đến nhà Thân Đồ Dạ, bằng không Thân Đồ Dạ sẽ lột da cô mất.
Điện thoại không ngừng đổ chuông, màn hình biểu hiện là Lãnh Thanh Mặc, Lăng Tuyết cầm lên nghe máy:
– Tôi đang trên đường chạy tới nhà Thân Đồ Dạ rồi…
– Bà cô của tôi, cô đúng là hại chết tôi- Tần Tuệ bị chọc giận đến phát điên- Cô đang ở đâu? Hiện tại chỉ còn lại hơn mười phút, cô tới kịp không? Đồ còn chưa thay, mặt còn chưa trang điểm, hơn nữa…
– Được rồi, đừng lèm bèm nữa- Lăng Tuyết ngắt lời Tần Tuệ- Còn càu nhàu nữa là không kịp thật đấy, cứ vậy đi.
Lăng Tuyết cúp máy, tăng tốc chạy tới nhà Thân Đồ Dạ.
***
Lôi Quân lái xe chạy về nhà, Thân Đồ Phong Hoa không vui nói với Thân Đồ Dạ:
– Thời gian gấp rút, kêu cháu lái xe, sao cháu không chịu lái?
– Cô biết thời gian gấp rút còn ở đây rề rà?- Thân Đồ Dạ lạnh lùng liếc bà- Cháu đang hoài nghi lần này cô đến thành phố Hải rốt cuộc là vì chuyện cưới xin của cháu, hay là vì ngắm “tiểu thịt tươi”?
– Thân Đồ Dạ, cô là cô cháu đấy!- Thân Đồ Phong Hoa sắc mặt u ám- Là em gái ruột của ba cháu, cháu dám ăn nói như thế với cô à?
– Cháu nói sự thật mà!- Thân Đồ Dạ mất kiên nhẫn- Loại diễn xuất thấp kém đó có gì hay mà xem?
– Cháu là đang hoài nghi phẩm vị của cô?- Thân Đồ Phong Hoa phẫn hận trừng mắt với anh- Cái thằng vô lương tâm, khổ cho cô nhiều năm nay cùng cháu trải qua hoạn nạn, đồng cam cộng khổ, sống nương tựa vào nhau, còn từng cứu mạng cháu…
– Cắt!- Thân Đồ Dạ đánh cái rùng mình, sắc mặt trở nên u ám khó hiểu, anh bỗng nhớ tới con chó mà “Cung Thiên Long” nuôi…
Lần trước khi họ đi chụp ảnh cưới, cô nhận được một cú điện thoại, vô cùng lo lắng chạy qua đó, nói là phải cứu một người bạn rất quan trọng với cô, anh còn đi theo cô, sau đó mới phát hiện người bạn cô cứu lại là một con chó, anh tức giận đến nghiến răng, cô thì giải thích: Con chó này cùng tôi trải qua hoạn nạn, đồng cam cộng khổ, nương tựa vào nhau, còn từng cứu mạng tôi…
Nghe thấy mấy câu đó, sắc mặt anh liền thay đổi, từ nhỏ đến lớn, đây chính là câu cửa miệng của Thân Đồ Phong Hoa, mỗi lần khi anh không nghe lời bà liền lôi mấy câu này ra niệm, tựa như câu thần chú, anh nghe liền nhức đầu, hiện tại càng ác liệt hơn chính là, mấy câu này lại bị một cô gái khác mang ra để hình dung một con chó!!!
Cho nên đêm đó ở trong xe anh đã trừng mắt với Bánh Bao, ánh mắt kia như mang sát khí, anh quả thực đã muốn bóp chết con chó đó…
– Thân, Đồ, Dạ!- Thân Đồ Phong Hoa bực bội quát lên- Hiện tại ngay cả mấy câu này cũng không xi nhê với cháu à? Cháu còn có lương tâm không???
– Được rồi được rồi- Thân Đồ Dạ cực kỳ nhức não- Lôi Quân, đổi chỗ.
– Vâng!
Chiếc Aston Martin thương vụ lướt đi trên đường, Thân Đồ Dạ đổi vị trí với Lôi Quân, trước khi xe giảm tốc độ đã đạp mạnh chân ga, một tay nắm vô lăng, xe phóng vèo đi.
– Oa oa, lợi hại quá, quá lợi hại!- Thân Đồ Phong Hoa phấn khích vỗ tay.
– Thân Đồ Phong Hoa, cô bốn mươi mấy tuổi rồi đó!- Thân Đồ Dạ lườm bà.
– Thân Đồ Dạ, cháu muốn chết hả- Thân Đồ Phong Hoa tức đến đỏ mặt tía tai- Cô mới vừa đủ bốn mươi thôi nha.
– Đã qua bốn mươi rồi- Thân Đồ Dạ tàn nhẫn nói.
– Cháu…- Thân Đồ Phong Hoa tức đến đưa tay đánh anh- Thân Đồ Dạ, thằng cháu khốn kiếp!
Thân Đồ Dạ không né không tránh, tiếp tục lái xe, ánh mắt nhìn chằm chằm gương chiếu hậu, anh không nhìn nhầm chứ? Có một chiếc Bugatti giống như hỏa tiễn “bay” tới, gắt gao bám đuôi xe anh với khoảng cách gần năm mươi mét.
Chiếc Bugatti này đúng là chiếc xe đêm đó anh từng lái, người trong xe là ai? Kỹ thuật tốt như vậy?
– Lôi Quân!- Thân Đồ Dạ hỏi- Lần trước chiếc Bugatti chúng ta lái là của ai?
– Của Hàn Vũ Thần- Lôi Quân đáp- Bởi vì là chuyện nhỏ, anh không hỏi, nên em không nói.
– Hàn Vũ Thần?- Thân Đồ Phong Hoa vừa nghe đến tên của Hàn Vũ Thần lập tức hưng phấn hỏi- Ở đâu, ở đâu vậy?
– Hàn Vũ Thần hiện giờ còn đang biểu diễn, người lái xe chắc không phải anh ta- Cố Huy cũng thấy chiếc Bugatti kia- Là ai lái vậy?
– Xem kỹ thuật này, chẳng lẽ là…- Lôi Quân cẩn trọng nhìn Thân Đồ Dạ, không dám nói tiếp.
– Ai?- Thân Đồ Phong Hoa lòng hiếu kỳ quá nặng, rướn cổ đi xem.
Thân Đồ Dạ hơi thả chậm lại tốc độ xe, chờ đợi Bugatti đuổi kịp, anh thật muốn xem xem người trong xe là ai.
***
Lăng Tuyết vô cùng lo lắng lái xe về trước, đột nhiên nhìn thấy phía trước có chiếc Aston Matin thương vụ, đấy chẳng phải là xe của Thân Đồ Dạ à? Cô không nhìn nhầm chứ???
Lại gần thêm chút nữa, Lăng Tuyết cuối cùng cũng nhìn thấy biển số xe, đúng rồi, quả thực là của Thân Đồ Dạ!!!
Cô nên vui hay buồn đây?
Xe của Thân Đồ Dạ ở đây, chứng tỏ thời gian sẽ kịp, sẽ không muộn đâu, cô không cần thấp thỏm lo lắng, chỉ là ngộ nhỡ bị anh bắt gặp thì phải làm sao? Anh nhất định sẽ nghi ngờ cô, tra hỏi cô, đây là xe của Hàn Vũ Thần, anh tra một cái là ra ngay, hơn nữa ngay thời điểm mấu chốt này, cô nên ở trước nhà anh lễ phép chờ đợi anh, sao lại có thể giống mấy cô gái hoang dã ở ngoài đường đua xe chứ?
Nghĩ đến đây, Lăng Tuyết lập tức thả chậm tốc độ xe, duy trì một khoảng cách xa hơn với xe của Thân Đồ Dạ.
Tốc độ xe anh rất nhanh, chắc cũng muốn vội vàng trở về gặp cô, chỉ cần cô thả chậm tốc độ xe, rất nhanh đã kéo giãn khoảng cách.
Ngay tại lúc này, Lăng Tuyết cũng chạy chậm hơn, vì không để Thân Đồ Dạ phát hiện, cô lái xe đằng sau một chiếc xe hạng thường, chỉ là như vậy liền tốn thời gian hai phút, Lăng Tuyết phát hiện chiếc Aston Martin đằng trước chẳng những không chạy xa hơn, trái lại ngày càng gần.
Làm sao đây?
Chẳng lẽ đã bị Thân Đồ Dạ phát hiện?
Trong lòng Lăng Tuyết bất an, cô nhìn lướt qua chung quanh, muốn nhìn xem có đường nào khác để rẽ vào hay không, nhưng đây là con đường duy nhất thông lên đường cao tốc, xung quanh hoàn toàn không có đường nào khác.
Hiện tại biện pháp duy nhất chính là vượt qua chiếc Aston Martin, lái thật nhanh qua, để họ không kịp nhìn thấy cô.
Kỹ thuật lái xe của Lôi Quân, Lăng Tuyết đã từng chứng kiến qua, tuy rằng rất lợi hại, nhưng vẫn còn kém cô một chút, muốn vượt qua anh ta không phải chuyện gì khó khăn, nghĩ đến đây, Lăng Tuyết đánh lái sang làn đường bên phải trước, như vậy cho dù thu hẹp khoảng cách, Thân Đồ Dạ cũng không nhìn thấy rõ.
– Người đó định vượt qua- Lôi Quân nhìn ra ý đồ của Bugatti, cười lạnh- Đúng là viển vông!
– Trong xe rốt cuộc là ai?- Cố Huy chỉ đang rối rắm vấn đề này.
– Sẽ mau chóng biết được thôi.
Thân Đồ Dạ nghiêng đầu nhìn chằm chằm kính chiếu hậu bên phải, nhìn thấy Bugatti dần dần tới gần, hơi nheo mắt, một tay nắm chặt vô lăng, tay kia thì lấy điện thoại ra gọi cho “Cung Thiên Long”, đồng thời bên dưới khống chế chân ga, vừa phải lái nhanh, vừa phải khống chế phạm vi tốc độ để Lăng Tuyết có thể vượt qua…
Thời cơ đã đến, Lăng Tuyết tăng tốc, vèo một tiếng vọt qua Aston Martin, cùng lúc đó, điện thoại của cô vang lên, là Thân Đồ Dạ gọi tới.
Cô cả kinh, theo bản năng quay sang nhìn vào Aston Martin, ở ghế trước, ánh mắt sắc nhọn của Thân Đồ Dạ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt ấy… tựa băng lạnh thấu xương!!!
Tác giả :
Dạ Thần Dực