Kẻ Thù Bên Gối
Chương 181: Số kiếp đẫm máu
Một loạt tiếng bước chân nặng nề phá vỡ sự yên tĩnh của đêm đen, nhịp tim Lăng Tuyết theo tiếng bước chân dần dần gia tăng tốc độ.
– Ai đó?- Viên cai ngục quát khẽ.
Tiếng bước chân dừng lại chừng vài giây, bên ngoài truyền đến một tràng âm thanh ngắn ngủi, sau đó, trong không khí có thêm chút mùi máu tươi…
Hai tay Lăng Tuyết bấu chặt thành giường gỗ, nhưng vẫn cứ duy trì tư thế ban đầu không hề thay đổi.
Nghe tiếng bước chân ngày càng gần, toàn thân cô căng cứng, cảm giác được một luồng sát khí từ từ tới gần.
Họ sẽ dùng cách thức gì tới giết cô?
Có dùng súng không nhỉ?
Nếu dùng súng, cô khó tránh khỏi số kiếp.
Nơi này là cục cảnh sát, họ không nên dùng súng chứ, à mà không, có thể lắp thêm ống giảm thanh mà…
Trong đầu Lăng Tuyết đang miên man suy nghĩ, một loại cảm giác sợ hãi lan ra toàn thân.
Cô đứng dậy nấp sau cánh cửa, người bên ngoài càng đến càng gần, một bước, hai bước, ba bước, bốn bước, sau đó dùng chìa khóa mở cửa ngục giam ra, chậm rãi đi vào bên trong…
Bóng người in trên sàn cho thấy… người đó cầm súng!!!
Còn trên tay Lăng Tuyết vẫn đeo còng, cô biết, cô phải chủ động tấn công.
Người kia đi vào trong, bóng dáng Lăng Tuyết không có trong phạm vi tầm nhìn, liền cảnh giác quay đầu lại.
Lăng Tuyết giơ hai tay lên cao, dùng còng tay đập mạnh vào hắn.
Sát thủ khó lòng phòng bị, súng trượt khỏi tay rơi xuống sàn, hắn định nhặt lại, nhưng Lăng Tuyết đã nhanh chân đá văng khẩu súng đi.
– Con khốn!
Dù sao cũng là sát thủ được huấn luyện, người nọ lập tức phản kích, vung tay cho Lăng Tuyết một đấm.
Lực độ này không nhẹ, Lăng Tuyết bị đánh đến đầu váng mắt hoa, lảo đảo ngã ngồi xuống giường.
– Đi chết đi- Người nọ rút một sợi dây thép ra, từ từ tiếp cận Lăng Tuyết.
Lăng Tuyết hoảng hốt trợn to mắt, đứng bật dậy, còn chưa đứng vững đã bị người nọ đạp dưới chân, cuối cùng không thể nhúc nhích.
Hắn hung ác dùng dây thép quấn vào cổ Lăng Tuyết, ắt muốn đẩy cô vào chỗ chết.
Lăng Tuyết dùng một bàn tay nắm lấy dây thép để tự cứu, nhưng sợi dây thép này hệt như lưỡi dao bén, tay Lăng Tuyết lập tức bị cứa rách đến máu chảy ròng ròng, cổ cũng sắp không hít thở được, cô ngửa đầu, mắt mở thật to…
Cô như thể đã ngửi được mùi tử vong.
***
Cùng lúc đó, xe Lôi Quân vừa đến cục cảnh sát, trên đường anh đã thông qua một vài thủ đoạn, tra được Lăng Tuyết bị nhốt trong phòng giam trọng tội, lập tức lo lắng dẫn người chạy đến cứu cô.
Tất cả người của Lôi Quân đều là sát thủ dày dặn kinh nghiệm, bản lĩnh nhanh nhẹn, hiện tại là ban đêm, người trực ban ở cục cảnh sát không nhiều, họ hệt như ra vào chốn không người.
***
Hai chân Lăng Tuyết khua loạn xạ, sát thủ đẩy tay cô ra, muốn giết chết cô thật nhanh gọn.
Tay Lăng Tuyết không ngừng cào cấu vào tấm ván giường, mười đầu ngón tay cắm sâu vào bề mặt tấm ván đến bật máu, gãy hết cả móng tay.
Cũng dưới tình huống vật lộn giành giật chút hơi tàn, cô bẻ gãy được một miễng gỗ, gần như là bản năng, dùng hết sức lực cuối cùng, đâm mạnh về phía sát thủ…
– Á…
Tên sát thủ tru lên thảm thiết, máu tươi phún ra văng vào mặt Lăng Tuyết, hai tay hắn vô thức nới lỏng, té ngã xuống sàn đau đến lăn lộn, máu tươi chảy đầy đất.
Lăng Tuyết ngã xuống giường không ngừng thở dốc, hai tay ôm chặt cổ mình, trong khoang mũi tràn đầy mùi máu tanh.
Một loại cảm giác đáng sợ, hệt như cổ sắp đứt lìa…
Bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân, Lăng Tuyết kinh hoàng đứng bật dậy, lúc này mới phát hiện miếng gỗ vừa rồi cô đâm trúng mắt của tên nọ, cho nên mới có thể một chiêu trí mạng.
Lúc này cô cũng phát hiện sợi dây thép kia đã khảm vào cổ của mình, nếu chậm thêm chút nữa, chỉ e cổ cô đã đứt lìa.
Cô cố nén đau đớn, cẩn thận gỡ dây thép ra, cởi áo khoát băng cổ mình lại, đề phòng mất máu quá nhiều, sau đó lê tấm thân yếu ớt lảo lảo đi ra ngoài.
Tên sát thủ nọ gào lên ôm chặt chân cô, còn muốn giết cô, cô sợ đến luống cuống, hai chân không ngừng đạp loạn, muốn ép hắn buông tay, nhưng đúng lúc này, có mấy người vọt vào trong, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, họ ngây ra một chút, sau đó lập tức rút súng ra định giết Lăng Tuyết.
Lăng Tuyết hoảng hốt, muốn né tránh, chỉ là hai chân đã bị tên kia níu chặt, cô hoàn toàn không thoát ra được.
– Đoàng, đoàng đoàng đoàng…
Vài tiếng súng vang lên, Lăng Tuyết vô thức nhắm mắt lại, nghĩ mình chết chắc rồi.
Chỉ là khi tiếng súng ngừng, cô vẫn còn thở, tim cô vẫn còn đập.
Bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc:
– Cô Lăng, cô không sao chứ?
Lăng Tuyết từ từ mở mắt ra, nhìn rõ người đứng trước mặt, là Lôi Quân!!!
– Xin lỗi cô, tôi tới muộn rồi.
Lôi Quân cởi áo khoác choàng lên vai Lăng Tuyết, tháo còng tay ra cho cô, sau đó dìu cô rời khỏi:
– Cô còn đi được không?
– Được- Giọng Lăng Tuyết rất nhỏ, sợ cổ mình bị đứt.
– Tôi đưa cô đến bệnh viện.
Lôi Quân một tay dìu Lăng Tuyết, một tay cầm súng, vội vàng đi ra ngoài.
Hai chân Lăng Tuyết mềm nhũn, toàn thân dựa hẳn vào người Lôi Quân, cổ còn đang chảy máu, cơ thể vô cùng yếu ớt.
Những người đi cùng bảo vệ xung quanh, sợ Lăng Tuyết xảy ra chuyện bất trắc.
– Cố gắng một chút, sắp ra ngoài rồi- Lôi Quân dứt khoát cất súng đi, bế thốc Lăng Tuyết lên, chạy nhanh ra ngoài, bối rối nói- Cô Lăng, cô tuyệt đối đừng có chuyện, nếu không chủ nhân sẽ xé xác tôi mất.
– Tôi sẽ không chết, không chết đâu…
Tuy Lăng Tuyết nói vậy, nhưng giọng đã ngày càng suy yếu, tình hình hiện tại của cô vô cùng nguy cấp, vết thương trên cổ rất sâu, nếu không nhanh chóng xử lý, sẽ tổn thương đến động mạnh chủ, sẽ chết vì mất máu quá nhiều.
Lôi Quân bế Lăng Tuyết không ngừng chạy ra ngoài, rất nhanh đã ra khỏi cục cảnh sát, mắt thấy sắp đến chỗ đỗ xe, còn chưa đến nơi đã bị một nhóm người bao vây.
Người của Lôi Quân lập tức cầm chân đấu một trận sống mái với họ, nhân số đối phương rất đông, tiếp tục như vậy e trong chốc lát không thể giải quyết được vấn đề, hơn nữa Lăng Tuyết sắp không chịu nổi, cổ cô nếu không được cầm máu, hậu quả không thể tưởng tượng ra.
Lôi Quân gấp đến phát điên, anh chuẩn bị giao Lăng Tuyết cho cấp dưới, còn bản thân lao ra ngoài mở đường máu.
Đúng lúc này, một chiếc xe tải bất thình lình chạy xông tới, giúp nhóm Lôi Quân chắn rừng súng bão đạn, đồng thời chạy đến còn có một chiếc Aston Martin.
Lôi Quân nhìn lướt qua một cái đã nhận ra, đây là xe của Cung Thiên Long.
Cửa xe bật mở, một bóng dáng quen thuộc từ trên xe bước xuống.
Lôi Quân nhìn thấy cô, hoàn toàn ngẩn người, đây là Cung Thiên Long sao? Tại sao lại ăn mặc thế này? Nếu không phải đang bế Lăng Tuyết trong lòng, anh còn nghĩ bản thân đã nhận nhầm người.
– Nó bị thương thế nào, nghiêm trọng không?- Cung Thiên Long thấy Lăng Tuyết bị thương thành ra thế này, không khỏi hoảng hốt- Mau đưa nó đến bệnh viện đi, mau!
– Vâng- Lôi Quân hoàn hồn, chuẩn bị leo vào xe.
Cung Thiên Long túm anh lại:
– Đưa Lăng Tuyết lên xe của tôi, tôi sẽ dẫn dụ họ đi.
– Nhưng…
– Anh yên tâm, tôi dẫn theo đủ người mà- Cung Thiên Long vội nói- Chẳng lẽ anh không cảm thấy lạ à? Đám người đêm nay đến hung hăng như vậy, ngay cả anh, họ cũng dám đối phó, họ thật sự là người của nhà họ Bạch sao?
– Đúng vậy…- Lôi Quân hiểu ra- Sát thủ Bạch Tấn Sinh phái đến chắc chính là tên ở trong nhà giam kia, đã bị cô Lăng giải quyết rồi, còn những người này…
Anh nói đến lúc quan trọng liền dừng lại, trong lòng anh rất rõ chúng là người của ai, nhưng anh không thể nói ra miệng.
– Chạy nhanh đi, bằng không sẽ không kịp đâu- Cung Thiên Long đẩy vội Lôi Quân lên xe.
– Cám ơn!- Lôi Quân rất cảm kích- Không ngờ vào lúc quyết định lại là cô ra tay giúp đỡ.
Tôi chỉ vì chính mình thôi…
Cung Thiên Long nhủ thầm trong lòng một câu, nhưng cuối cùng không nói ra miệng, cô đỡ lấy gương mặt đầy máu của Lăng Tuyết, cúi đầu kề sát bên tai Lăng Tuyết, thì thầm:
– Tuyết, chị sẽ không để em xảy ra chuyện…
Lăng Tuyết mơ màng nghe thấy câu nói đó, yếu ớt mở mắt ra nhìn Cung Thiên Long, bên môi Cung Thiên Long là nụ cười ngọt ngào, đôi mắt trong veo hệt như ánh sao trên bầu trời, hắt ra thứ ánh sáng rực rỡ.
Nhưng Lăng Tuyết không hiểu, câu nói này của Cung Thiên Long mang hàm ý gì…
Một dự cảm chẳng lành nảy lên mãnh liệt trong lòng cô, cô hé miệng muốn nói gì đó, lại không nói được nửa lời.
– Đi đi- Cung Thiên Long lại giục.
– Vâng.
Lôi Quân thấy Cung Thiên Long mang theo ba chiếc xe, đầy đủ hỏa lực, chắc có thể ứng phó một hồi, trên đường đến đây anh đã gọi điện cho Trác Việt rồi, Trác Việt đang phái người đến đây, đợi cứu viện đến nơi là ổn.
– Hai người ở lại bảo vệ cô Cung.
Lôi Quân chỉ dẫn theo sáu người, để lại hai người bảo vệ Cung Thiên Long, dẫn theo bốn người khác hộ tống Lăng Tuyết đến bệnh viện.
Lôi Quân bế Lăng Tuyết lên xe, lúc xoay người, bàn tay đầy máu của Lăng Tuyết muốn níu Cung Thiên Long lại hỏi cho rõ ràng, chỉ là tay cô lướt qua tay áo của Cung Thiên Long, cuối cùng chỉ nhìn thấy được nụ cười vô cùng thân thiết dịu dàng của Cung Thiên Long…
Lăng Tuyết nhìn Cung Thiên Long, Cung Thiên Long cũng nhìn Lăng Tuyết.
Cho đến khi kính xe chắn giữa tầm mắt hai người, bên tai Lăng Tuyết vẫn còn văng vẳng câu nói ban nãy của Cung Thiên Long:
– Tuyết, chị sẽ không để em xảy ra chuyện, Tuyết, chị sẽ không để em xảy ra chuyện…
– Để tôi lái.
Lôi Quân đặt Lăng Tuyết xuống ghế phụ lái, hạ lưng ghế thật thấp cho cô, để cô nằm thoải mái hơn, sau đó đích thân lái xe đến bệnh viện.
Đằng sau vang lên tiếng súng, tiếng xe đụng nhau không ngớt.
Lôi Quân liếc nhìn gương chiếu hậu, cắn răng, tiếp tục lái xe, nhưng trong lòng vừa lo lắng vừa hoảng hốt:
– Cô Cung, cô tuyệt đối phải bình an, bằng không, Lôi Quân tôi xem như nợ cô một mạng!
Vừa dứt lời, điện thoại anh đổ chuông, là Thân Đồ Dạ gọi đến.
Lôi Quân vội vàng bắt máy, cũng nhấn mở loa ngoài:
– Chủ nhân…
– Lăng Tuyết đâu? Cô ấy sao rồi?- Thân Đồ Dạ gần như gào lên mà hỏi.
Lăng Tuyết ngẩn ngơ khi nghe thấy tiếng hét của anh.
– Chủ nhân, cô Lăng bị thương nặng, giờ em đang đưa cô ấy đến bệnh viện…- Lôi Quân lo lắng nói- Bây giờ…
– Lôi Quân, cậu nghe rõ cho tôi!!!- Thân Đồ Dạ ngắt lời anh, giận dữ hạ lệnh- Nếu Lăng Tuyết gặp bất trắc, tôi sẽ khiến cậu chết rất thảm!!!
– Em sẽ dốc mạng sống ra bảo vệ cô Lăng, chỉ là…
Lôi Quân còn chưa nói xong, phía sau truyền đến tiếng nổ cực lớn, ngay cả xe họ đi được cả trăm mét cũng bị chấn động theo, anh sợ đến ngây người, ngoái đầu nhìn lại, chiếc xe tải nọ đã phát nổ!!!
– Ai đó?- Viên cai ngục quát khẽ.
Tiếng bước chân dừng lại chừng vài giây, bên ngoài truyền đến một tràng âm thanh ngắn ngủi, sau đó, trong không khí có thêm chút mùi máu tươi…
Hai tay Lăng Tuyết bấu chặt thành giường gỗ, nhưng vẫn cứ duy trì tư thế ban đầu không hề thay đổi.
Nghe tiếng bước chân ngày càng gần, toàn thân cô căng cứng, cảm giác được một luồng sát khí từ từ tới gần.
Họ sẽ dùng cách thức gì tới giết cô?
Có dùng súng không nhỉ?
Nếu dùng súng, cô khó tránh khỏi số kiếp.
Nơi này là cục cảnh sát, họ không nên dùng súng chứ, à mà không, có thể lắp thêm ống giảm thanh mà…
Trong đầu Lăng Tuyết đang miên man suy nghĩ, một loại cảm giác sợ hãi lan ra toàn thân.
Cô đứng dậy nấp sau cánh cửa, người bên ngoài càng đến càng gần, một bước, hai bước, ba bước, bốn bước, sau đó dùng chìa khóa mở cửa ngục giam ra, chậm rãi đi vào bên trong…
Bóng người in trên sàn cho thấy… người đó cầm súng!!!
Còn trên tay Lăng Tuyết vẫn đeo còng, cô biết, cô phải chủ động tấn công.
Người kia đi vào trong, bóng dáng Lăng Tuyết không có trong phạm vi tầm nhìn, liền cảnh giác quay đầu lại.
Lăng Tuyết giơ hai tay lên cao, dùng còng tay đập mạnh vào hắn.
Sát thủ khó lòng phòng bị, súng trượt khỏi tay rơi xuống sàn, hắn định nhặt lại, nhưng Lăng Tuyết đã nhanh chân đá văng khẩu súng đi.
– Con khốn!
Dù sao cũng là sát thủ được huấn luyện, người nọ lập tức phản kích, vung tay cho Lăng Tuyết một đấm.
Lực độ này không nhẹ, Lăng Tuyết bị đánh đến đầu váng mắt hoa, lảo đảo ngã ngồi xuống giường.
– Đi chết đi- Người nọ rút một sợi dây thép ra, từ từ tiếp cận Lăng Tuyết.
Lăng Tuyết hoảng hốt trợn to mắt, đứng bật dậy, còn chưa đứng vững đã bị người nọ đạp dưới chân, cuối cùng không thể nhúc nhích.
Hắn hung ác dùng dây thép quấn vào cổ Lăng Tuyết, ắt muốn đẩy cô vào chỗ chết.
Lăng Tuyết dùng một bàn tay nắm lấy dây thép để tự cứu, nhưng sợi dây thép này hệt như lưỡi dao bén, tay Lăng Tuyết lập tức bị cứa rách đến máu chảy ròng ròng, cổ cũng sắp không hít thở được, cô ngửa đầu, mắt mở thật to…
Cô như thể đã ngửi được mùi tử vong.
***
Cùng lúc đó, xe Lôi Quân vừa đến cục cảnh sát, trên đường anh đã thông qua một vài thủ đoạn, tra được Lăng Tuyết bị nhốt trong phòng giam trọng tội, lập tức lo lắng dẫn người chạy đến cứu cô.
Tất cả người của Lôi Quân đều là sát thủ dày dặn kinh nghiệm, bản lĩnh nhanh nhẹn, hiện tại là ban đêm, người trực ban ở cục cảnh sát không nhiều, họ hệt như ra vào chốn không người.
***
Hai chân Lăng Tuyết khua loạn xạ, sát thủ đẩy tay cô ra, muốn giết chết cô thật nhanh gọn.
Tay Lăng Tuyết không ngừng cào cấu vào tấm ván giường, mười đầu ngón tay cắm sâu vào bề mặt tấm ván đến bật máu, gãy hết cả móng tay.
Cũng dưới tình huống vật lộn giành giật chút hơi tàn, cô bẻ gãy được một miễng gỗ, gần như là bản năng, dùng hết sức lực cuối cùng, đâm mạnh về phía sát thủ…
– Á…
Tên sát thủ tru lên thảm thiết, máu tươi phún ra văng vào mặt Lăng Tuyết, hai tay hắn vô thức nới lỏng, té ngã xuống sàn đau đến lăn lộn, máu tươi chảy đầy đất.
Lăng Tuyết ngã xuống giường không ngừng thở dốc, hai tay ôm chặt cổ mình, trong khoang mũi tràn đầy mùi máu tanh.
Một loại cảm giác đáng sợ, hệt như cổ sắp đứt lìa…
Bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân, Lăng Tuyết kinh hoàng đứng bật dậy, lúc này mới phát hiện miếng gỗ vừa rồi cô đâm trúng mắt của tên nọ, cho nên mới có thể một chiêu trí mạng.
Lúc này cô cũng phát hiện sợi dây thép kia đã khảm vào cổ của mình, nếu chậm thêm chút nữa, chỉ e cổ cô đã đứt lìa.
Cô cố nén đau đớn, cẩn thận gỡ dây thép ra, cởi áo khoát băng cổ mình lại, đề phòng mất máu quá nhiều, sau đó lê tấm thân yếu ớt lảo lảo đi ra ngoài.
Tên sát thủ nọ gào lên ôm chặt chân cô, còn muốn giết cô, cô sợ đến luống cuống, hai chân không ngừng đạp loạn, muốn ép hắn buông tay, nhưng đúng lúc này, có mấy người vọt vào trong, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, họ ngây ra một chút, sau đó lập tức rút súng ra định giết Lăng Tuyết.
Lăng Tuyết hoảng hốt, muốn né tránh, chỉ là hai chân đã bị tên kia níu chặt, cô hoàn toàn không thoát ra được.
– Đoàng, đoàng đoàng đoàng…
Vài tiếng súng vang lên, Lăng Tuyết vô thức nhắm mắt lại, nghĩ mình chết chắc rồi.
Chỉ là khi tiếng súng ngừng, cô vẫn còn thở, tim cô vẫn còn đập.
Bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc:
– Cô Lăng, cô không sao chứ?
Lăng Tuyết từ từ mở mắt ra, nhìn rõ người đứng trước mặt, là Lôi Quân!!!
– Xin lỗi cô, tôi tới muộn rồi.
Lôi Quân cởi áo khoác choàng lên vai Lăng Tuyết, tháo còng tay ra cho cô, sau đó dìu cô rời khỏi:
– Cô còn đi được không?
– Được- Giọng Lăng Tuyết rất nhỏ, sợ cổ mình bị đứt.
– Tôi đưa cô đến bệnh viện.
Lôi Quân một tay dìu Lăng Tuyết, một tay cầm súng, vội vàng đi ra ngoài.
Hai chân Lăng Tuyết mềm nhũn, toàn thân dựa hẳn vào người Lôi Quân, cổ còn đang chảy máu, cơ thể vô cùng yếu ớt.
Những người đi cùng bảo vệ xung quanh, sợ Lăng Tuyết xảy ra chuyện bất trắc.
– Cố gắng một chút, sắp ra ngoài rồi- Lôi Quân dứt khoát cất súng đi, bế thốc Lăng Tuyết lên, chạy nhanh ra ngoài, bối rối nói- Cô Lăng, cô tuyệt đối đừng có chuyện, nếu không chủ nhân sẽ xé xác tôi mất.
– Tôi sẽ không chết, không chết đâu…
Tuy Lăng Tuyết nói vậy, nhưng giọng đã ngày càng suy yếu, tình hình hiện tại của cô vô cùng nguy cấp, vết thương trên cổ rất sâu, nếu không nhanh chóng xử lý, sẽ tổn thương đến động mạnh chủ, sẽ chết vì mất máu quá nhiều.
Lôi Quân bế Lăng Tuyết không ngừng chạy ra ngoài, rất nhanh đã ra khỏi cục cảnh sát, mắt thấy sắp đến chỗ đỗ xe, còn chưa đến nơi đã bị một nhóm người bao vây.
Người của Lôi Quân lập tức cầm chân đấu một trận sống mái với họ, nhân số đối phương rất đông, tiếp tục như vậy e trong chốc lát không thể giải quyết được vấn đề, hơn nữa Lăng Tuyết sắp không chịu nổi, cổ cô nếu không được cầm máu, hậu quả không thể tưởng tượng ra.
Lôi Quân gấp đến phát điên, anh chuẩn bị giao Lăng Tuyết cho cấp dưới, còn bản thân lao ra ngoài mở đường máu.
Đúng lúc này, một chiếc xe tải bất thình lình chạy xông tới, giúp nhóm Lôi Quân chắn rừng súng bão đạn, đồng thời chạy đến còn có một chiếc Aston Martin.
Lôi Quân nhìn lướt qua một cái đã nhận ra, đây là xe của Cung Thiên Long.
Cửa xe bật mở, một bóng dáng quen thuộc từ trên xe bước xuống.
Lôi Quân nhìn thấy cô, hoàn toàn ngẩn người, đây là Cung Thiên Long sao? Tại sao lại ăn mặc thế này? Nếu không phải đang bế Lăng Tuyết trong lòng, anh còn nghĩ bản thân đã nhận nhầm người.
– Nó bị thương thế nào, nghiêm trọng không?- Cung Thiên Long thấy Lăng Tuyết bị thương thành ra thế này, không khỏi hoảng hốt- Mau đưa nó đến bệnh viện đi, mau!
– Vâng- Lôi Quân hoàn hồn, chuẩn bị leo vào xe.
Cung Thiên Long túm anh lại:
– Đưa Lăng Tuyết lên xe của tôi, tôi sẽ dẫn dụ họ đi.
– Nhưng…
– Anh yên tâm, tôi dẫn theo đủ người mà- Cung Thiên Long vội nói- Chẳng lẽ anh không cảm thấy lạ à? Đám người đêm nay đến hung hăng như vậy, ngay cả anh, họ cũng dám đối phó, họ thật sự là người của nhà họ Bạch sao?
– Đúng vậy…- Lôi Quân hiểu ra- Sát thủ Bạch Tấn Sinh phái đến chắc chính là tên ở trong nhà giam kia, đã bị cô Lăng giải quyết rồi, còn những người này…
Anh nói đến lúc quan trọng liền dừng lại, trong lòng anh rất rõ chúng là người của ai, nhưng anh không thể nói ra miệng.
– Chạy nhanh đi, bằng không sẽ không kịp đâu- Cung Thiên Long đẩy vội Lôi Quân lên xe.
– Cám ơn!- Lôi Quân rất cảm kích- Không ngờ vào lúc quyết định lại là cô ra tay giúp đỡ.
Tôi chỉ vì chính mình thôi…
Cung Thiên Long nhủ thầm trong lòng một câu, nhưng cuối cùng không nói ra miệng, cô đỡ lấy gương mặt đầy máu của Lăng Tuyết, cúi đầu kề sát bên tai Lăng Tuyết, thì thầm:
– Tuyết, chị sẽ không để em xảy ra chuyện…
Lăng Tuyết mơ màng nghe thấy câu nói đó, yếu ớt mở mắt ra nhìn Cung Thiên Long, bên môi Cung Thiên Long là nụ cười ngọt ngào, đôi mắt trong veo hệt như ánh sao trên bầu trời, hắt ra thứ ánh sáng rực rỡ.
Nhưng Lăng Tuyết không hiểu, câu nói này của Cung Thiên Long mang hàm ý gì…
Một dự cảm chẳng lành nảy lên mãnh liệt trong lòng cô, cô hé miệng muốn nói gì đó, lại không nói được nửa lời.
– Đi đi- Cung Thiên Long lại giục.
– Vâng.
Lôi Quân thấy Cung Thiên Long mang theo ba chiếc xe, đầy đủ hỏa lực, chắc có thể ứng phó một hồi, trên đường đến đây anh đã gọi điện cho Trác Việt rồi, Trác Việt đang phái người đến đây, đợi cứu viện đến nơi là ổn.
– Hai người ở lại bảo vệ cô Cung.
Lôi Quân chỉ dẫn theo sáu người, để lại hai người bảo vệ Cung Thiên Long, dẫn theo bốn người khác hộ tống Lăng Tuyết đến bệnh viện.
Lôi Quân bế Lăng Tuyết lên xe, lúc xoay người, bàn tay đầy máu của Lăng Tuyết muốn níu Cung Thiên Long lại hỏi cho rõ ràng, chỉ là tay cô lướt qua tay áo của Cung Thiên Long, cuối cùng chỉ nhìn thấy được nụ cười vô cùng thân thiết dịu dàng của Cung Thiên Long…
Lăng Tuyết nhìn Cung Thiên Long, Cung Thiên Long cũng nhìn Lăng Tuyết.
Cho đến khi kính xe chắn giữa tầm mắt hai người, bên tai Lăng Tuyết vẫn còn văng vẳng câu nói ban nãy của Cung Thiên Long:
– Tuyết, chị sẽ không để em xảy ra chuyện, Tuyết, chị sẽ không để em xảy ra chuyện…
– Để tôi lái.
Lôi Quân đặt Lăng Tuyết xuống ghế phụ lái, hạ lưng ghế thật thấp cho cô, để cô nằm thoải mái hơn, sau đó đích thân lái xe đến bệnh viện.
Đằng sau vang lên tiếng súng, tiếng xe đụng nhau không ngớt.
Lôi Quân liếc nhìn gương chiếu hậu, cắn răng, tiếp tục lái xe, nhưng trong lòng vừa lo lắng vừa hoảng hốt:
– Cô Cung, cô tuyệt đối phải bình an, bằng không, Lôi Quân tôi xem như nợ cô một mạng!
Vừa dứt lời, điện thoại anh đổ chuông, là Thân Đồ Dạ gọi đến.
Lôi Quân vội vàng bắt máy, cũng nhấn mở loa ngoài:
– Chủ nhân…
– Lăng Tuyết đâu? Cô ấy sao rồi?- Thân Đồ Dạ gần như gào lên mà hỏi.
Lăng Tuyết ngẩn ngơ khi nghe thấy tiếng hét của anh.
– Chủ nhân, cô Lăng bị thương nặng, giờ em đang đưa cô ấy đến bệnh viện…- Lôi Quân lo lắng nói- Bây giờ…
– Lôi Quân, cậu nghe rõ cho tôi!!!- Thân Đồ Dạ ngắt lời anh, giận dữ hạ lệnh- Nếu Lăng Tuyết gặp bất trắc, tôi sẽ khiến cậu chết rất thảm!!!
– Em sẽ dốc mạng sống ra bảo vệ cô Lăng, chỉ là…
Lôi Quân còn chưa nói xong, phía sau truyền đến tiếng nổ cực lớn, ngay cả xe họ đi được cả trăm mét cũng bị chấn động theo, anh sợ đến ngây người, ngoái đầu nhìn lại, chiếc xe tải nọ đã phát nổ!!!
Tác giả :
Dạ Thần Dực