Kẻ Thù Bên Gối
Chương 158: Kết quả kiểm tra DNA
– Ngài yên tâm!- Lãnh Thanh Mặc mỉm cười- Tôi vẫn muốn sống lâu thêm vài năm.
– Vậy thì tốt- Thân Đồ Dạ vỗ vỗ vai anh- Quý trọng sinh mạng, cách xa người phụ nữ của tôi một chút! Sau này đừng đến quấy rầy cô ấy, hiểu chưa?
Lãnh Thanh Mặc cúi đầu, cười mà không nói.
– Được rồi, anh đừng ở đó uy hiếp người ta nữa- Lăng Tuyết thấp giọng trách móc- Anh nhìn xem anh dọa họ thành ra bộ dạng gì rồi?
“Nghe xong” lời giải thích của Lãnh Thanh Mặc, Lăng Tuyết cảm thấy không có chỗ khả nghi, huống hồ Thân Đồ Dạ cũng không có chứng cớ gì chứng mình anh ấy có ý đồ này, hết thảy chẳng qua chỉ là tự anh phỏng đoán mà thôi.
– Các người có thể đi rồi- Thân Đồ Dạ không muốn nói tiếp nữa.
Lãnh Thanh Mặc khẽ gật đầu, chuyển mắt dùng khẩu hình nói với Lăng Tuyết:
– Nghỉ ngơi thật tốt, đợi có thuốc đông y tới, em nhớ uống nhé, tối mai sẽ hoàn toàn khỏi hẳn.
– Vâng, cám ơn anh- Lăng Tuyết mỉm cười nhìn anh, ánh mắt dịu dàng đầy ngưỡng mộ, cho đến bây giờ, anh vẫn là nam thần thiên sứ hoàn mỹ không tì vết trong lòng cô, cô tin anh!
Lãnh Thanh Mặc cười với cô, sau đó ra về, ngay cả lúc xoay người bóng lưng cũng tao nhã mê người như vậy.
Tần Tuệ đứng lên, cúi gập người chào Thân Đồ Dạ, sau đó mới nói với Lăng Tuyết:
– Xin lỗi cô- Đem túi xách giao lại cho cô- Đây là túi của cô, bên trong có vật dụng quan trọng của cô, chỉ là điện thoại luôn đổ chuông, hình như có chuyện quan trọng gọi đến, tôi không dám xem, giờ đã im lặng rồi, không chừng hết pin.
– Tôi biết rồi, đặt xuống đi- Lăng Tuyết khách sáo đáp- Cám ơn.
Tần Tuệ cúi chào cô, sau đó bước chân vội vàng rời đi cùng Lãnh Thanh Mặc…
– Haizzz…- Lăng Tuyết không khỏi thở dài- Lần này lại không giúp được họ rồi.
Tuy rằng trước giờ cô không hề mắc nợ nhà họ Cung, chỉ là nhìn thấy bóng lưng đơn bạc của Lãnh Thanh Mặc và Tần Tuệ, trong lòng cô vẫn thấy khó chịu, giống như từ trong tiềm thức đã quyết định thịnh suy vinh nhục của họ Cung có liên quan rất lớn đến cô.
– Em đã giúp được họ rồi- Thân Đồ Dạ thản nhiên nói- Dukabad sẽ ký hợp đồng với họ vào hôm nay.
– Sao anh biết? Anh đã làm gì?- Lăng Tuyết kinh ngạc hỏi- Không lẽ anh ra mặt nói Dukabad ký hợp đồng với họ?
– Em bị ngốc à!- Thân Đồ Dạ bóp má cô- Họ Cung hại em thành thế này, anh tha cho họ con đường sống đã là nhân từ lắm rồi, sao còn có thể giúp anh ta?
– Vậy thì…- Lăng Tuyết ngây ra một lúc, chợt hiểu- Đúng rồi, chúng ta đã cứu Dukabad, lúc này, chắc chắn anh ta phải báo ơn, hợp đồng này đương nhiên không tiếp tục trì hoãn.
– Cuối cùng cũng thông minh lên rồi- Thân Đồ Dạ cười nhạt- Lần này cũng không phải chỉ đơn giản là ký hợp đồng thôi đâu, chỉ e còn ưu đãi gì khác. Dukabad tuy rằng là kẻ tiểu nhân, nhưng anh ta hiểu có ơn phải báo, tiếp theo, họ Cung đợi trở mình đi.
– Vậy tốt quá- Lăng Tuyết thở phào- Cuối cùng cũng làm chút việc cho họ được rồi, em cũng yên tâm hơn.
– Em vốn không nợ gì họ, không cần phải suy nghĩ cho họ- Thân Đồ Dạ nghiêm túc nói- Vẫn nên nghĩ cho mình đi, sau này có dự tính gì? Thật sự muốn phát triển trong giới giải trí à? Mệt lắm đó, hơn nữa phải bôn ba khắp nơi, xuất đầu lộ diện…
– Thân Đồ Dạ!- Lăng Tuyết không vui ngắt lời anh- Anh đã nói, chỉ cần là chuyện em thích làm, anh sẽ ủng hộ em mà.
– Được được- Thân Đồ Dạ lập tức thỏa hiệp- Anh biết cuối cùng kết quả sẽ vậy mà, chẳng qua ôm tâm lý cầu may thử một lần thôi, xem có thể thuyết phục em không.
– Ôi, ngài Thân Đồ cao cao tại thượng cũng có lúc ôm tâm lý cầu may à- Lăng Tuyết cố tình chọc anh.
– Ai nói? Vừa rồi chẳng qua là anh dỗ dành em thôi- Thân Đồ Dạ gân cổ phủ nhận- Nếu anh thật sự muốn làm gì, em còn có thể thoát khỏi lòng bàn tay anh sao???
– Được rồi được rồi, anh lợi hại nhất- Lăng Tuyết mỉm cười dỗ ngọt anh.
– Em nghỉ ngơi đi, anh có chuyện phải ra ngoài một chuyến- Thân Đồ Dạ hôn lên trán cô.
– Ừ, chú ý an toàn nha.
– Yên tâm, không ai dám đụng đến anh đâu- Thân Đồ Dạ mỉm cười với cô, xoay người đi.
Phòng bệnh yên tĩnh lại, Lăng Tuyết lấy điện thoại trong túi xách ra, cô không mang túi lên du thuyền, mà để lại trên xe của họ Cung, cho nên không mất mác và hư hao gì.
Cô lấy điện thoại ra xem, quả nhiên hết pin, may mà trong túi có cục sạc, cô lấy ra cắm sạc, một lát sau, cuối cùng cũng khởi động máy, điện thoại có mấy chục tin nhắn và vài chục cuộc gọi nhỡ, đều của Lăng Ngạo, Hàn Bắc và Hàn Giai gọi tới, đương nhiên, cũng có vài cái của Hàn Vũ Thần.
Lăng Tuyết nhớ đến lần ở thành phố Hải, trước khi Lăng Ngạo đi Mỹ cũng từng phát sinh sự việc giống như vậy, lúc đó bởi vì cô bất ngờ không nghe điện thoại của họ, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, cho nên để bọn Lăng Ngạo phải chịu khổ, lúc này tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì nha…
Lăng Tuyết căng thẳng, gọi điện cho Lăng Ngạo, rất nhanh điện thoại kết nối, giọng Lăng Ngạo kích động truyền đến:
– Lăng Tuyết, em chạy đi đâu vậy? Sao điện thoại không gọi được, em có biết mọi người lo lắng cho em lắm không?
– Xin lỗi Lăng Ngạo, em ở San Francisco bàn công việc, không muốn để anh lo lắng nên không nói với anh- Lăng Tuyết cực lực nói- Anh có khỏe không? Không xảy ra chuyện gì chứ?
– Sao giọng em kỳ vậy?- Lăng Ngạo lập tức nghe ra- Em gặp chuyện gì rồi?
– Không có gì, chỉ là không khỏe, nhưng không quá nghiêm trọng đâu- Lăng Tuyết tránh nặng tìm nhẹ nói- Vừa rồi thấy tin nhắn anh gửi tới, có phải có chuyện gì không?
– Em về chỗ anh đã, em đến San Francisco làm gì? Có phải người họ Cung lại đến làm phiền em không?- Lăng Ngạo vội hỏi- Hay là tên Thân Đồ Dạ kia cứ quấn lấy em?
– Anh còn như vậy em cúp máy đó!- Lăng Tuyết nhíu mày- Rốt cuộc anh có chịu nói không???
– Cũng không phải chuyện gấp gì- Nói đến đây, giọng Lăng Ngạo nhỏ lại- Thực ra là… kết quả kiểm tra DNA của anh đã có.
– Có rồi?- Lăng Tuyết vội hỏi- Kết quả thế nào?
Lăng Ngạo ở bên kia im lặng. Lăng Tuyết lòng nóng như lửa đốt, hỏi lại:
– Đang hỏi anh đó, tình hình thế nào?
– Để anh nói cho- Một giọng nói quen thuộc truyền đến, là Đoạn Ngũ.
– Ngũ Ca?- Lăng Tuyết vô cùng bất ngờ- Sao anh lại đến?
– Còn không phải lo cho mọi người, nên cứ đến thăm thôi- Đoạn Ngũ tức giận nói- Mọi người quả nhiên không làm anh thất vọng, không khiến người khác bớt lo!
– Xin lỗi Ngũ Ca, bên em đích thực có chuyện, không nói với họ là em sai…- Lăng Tuyết rất kính trọng Ngũ Ca, luôn nghe lời anh nói.
– Chuyện này đợi em về rồi nói, em chỉ cần nói cho anh biết, hiện tại em có được an toàn không? Có gặp rắc rối gì không?
– Em ổn, rất an toàn, chỉ là cổ họng hơi đau thôi- Lăng Tuyết vẫn tránh nặng tìm nhẹ, cũng không xem là nói dối.
– Được, vậy anh nói chuyện bên này- Ngũ Ca nghiêm túc nói- Kết quả kiểm tra DNA của Lăng Ngạo đã có, cậu ta… quả thực là con của ông bà Lãnh!
– Thật à?- Lăng Tuyết mừng rỡ- Tốt quá, chúc mừng Lăng Ngạo!
– Chú Lãnh là doanh nhân giàu có ở thành phố Phong, tài sản khổng lồ, ngoại trừ Lăng Ngạo, chú ấy không có đứa con nào khác, hơn hai mươi năm luôn tìm kiếm đứa con thất lạc nhiều năm của mình, hiện tại cuối cùng cũng tìm được rồi, chú ấy rất vui, cũng rất kích động, hy vọng Lăng Ngạo có thể quay về thừa kế sự nghiệp của chú…
– Tốt tốt, đây là chuyện tốt- Lăng Tuyết có chút kích động- Em mừng cho anh ấy.
– Bọn anh cũng vui cho cậu ấy, nhưng cậu ấy lại không vui.
– Tại sao?
– Chuyện này phải chính em nói chuyện với cậu ta, tâm sự của cậu ta trước giờ đều chỉ nói với mỗi mình em…
– Hai hôm nữa em sẽ về…- Lăng Tuyết nghĩ thế nào cũng phải chờ vết thương mình khỏi hẳn đã mới về, bằng không bọn Lăng Ngạo lại hỏi tới hỏi lui- Khoảng ngày mốt.
– Được, anh sẽ chuyển lời cho cậu ta!- Ngũ Ca nói- Em ở bên đó chú ý an toàn, bảo vệ tốt cho bản thân!
– Dạ…
– Khoan đã Ngũ Ca, để em nói vài câu với cô ấy đi.
– Ừm- Ngũ Ca đưa điện thoại cho Lăng Ngạo.
Lăng Ngạo cầm lấy điện thoại, nói với Lăng Tuyết:
– Tuyết, cho dù trước kia em gặp phải chuyện gì, em mãi mãi vẫn là thiên sứ xinh đẹp nhất trong lòng anh, tình cảm anh dành cho em vĩnh viễn không thay đổi, em nhất định phải trở về, anh chờ em!!!
Nghe mấy câu nói đó, Lăng Tuyết ngẩn người, cô nghe thấy bên kia có tiếng ho khan xấu hổ của Hàn Giai, cô biết, Hàn Giai đã đem chuyện của cô và Thân Đồ Dạ nói cho Lăng Ngạo…
Lăng Tuyết không trách Hàn Giai, vì cô rất hiểu tính của Lăng Ngạo.
Cô mất tích mất ngày, không chút tin tức, anh nhất định nóng lòng, dùng hết mọi cách ép hỏi bọn Hàn Giai Hàn Bắc, Hàn Giai đứng trước mặt Lăng Ngạo hoàn toàn không có sức chống cự, cho nên cuối cùng vẫn sẽ khuất phục anh, chuyện này không lạ.
Hai ngày này, trong lòng Lăng Ngạo nhất định rất dậy sóng, chỉ là cuối cùng, anh vẫn lựa chọn buông bỏ hết tạp niệm, trước sau như một bảo vệ Lăng Tuyết, chỉ cần cô có thể trở về bên anh.
Vì không muốn cô bị áp lực, anh thậm chí không vạch trần hết thảy, chỉ dùng phương thức này ám chỉ cho cô biết.
Anh khổ sở nghĩ cho cô, làm cô cảm động chua xót.
Chỉ là… Cô đã không thể quay đầu, hiện tại cô đã là người của Thân Đồ Dạ, cô không thể cũng không muốn quay đầu!!!
– Tuyết, lời anh nói em nghe thấy không?- Lăng Ngạo cẩn thận hỏi lại.
– Đã nghe- Lăng Tuyết nhỏ nhẹ đáp- Em sẽ về, đợi em về sẽ nói chuyện với anh!
– Được, anh chờ em về- Lăng Ngạo kích động- Trước khi em quay lại, anh sẽ không làm ra bất cứ quyết định nào.
– Ừm!
Cúp máy, tâm trạng Lăng Tuyết rất phức tạp, nghĩ đến Lăng Ngạo, trong lòng cô ít nhiều thấy áy náy lắm.
Hàn Vũ Thần cũng thích cô, nhưng loại thích này, cô không có gì mắc nợ.
Chỉ là Lăng Ngạo khác, từ nhỏ đến lớn, anh luôn dùng sinh mạng bảo vệ cô, chưa từng thay đổi, anh bỏ ra cho cô nhiều như vậy, cả tay và chân đều bởi vì cô mà tàn phế, hiện tại, sao anh có thể chấp nhận cô rời khỏi anh đây???
Cô nên nói thế nào, làm thế nào mới có thể giảm tổn thương cho anh đến mức thấp nhất đây?
Cô không biết…
– Vậy thì tốt- Thân Đồ Dạ vỗ vỗ vai anh- Quý trọng sinh mạng, cách xa người phụ nữ của tôi một chút! Sau này đừng đến quấy rầy cô ấy, hiểu chưa?
Lãnh Thanh Mặc cúi đầu, cười mà không nói.
– Được rồi, anh đừng ở đó uy hiếp người ta nữa- Lăng Tuyết thấp giọng trách móc- Anh nhìn xem anh dọa họ thành ra bộ dạng gì rồi?
“Nghe xong” lời giải thích của Lãnh Thanh Mặc, Lăng Tuyết cảm thấy không có chỗ khả nghi, huống hồ Thân Đồ Dạ cũng không có chứng cớ gì chứng mình anh ấy có ý đồ này, hết thảy chẳng qua chỉ là tự anh phỏng đoán mà thôi.
– Các người có thể đi rồi- Thân Đồ Dạ không muốn nói tiếp nữa.
Lãnh Thanh Mặc khẽ gật đầu, chuyển mắt dùng khẩu hình nói với Lăng Tuyết:
– Nghỉ ngơi thật tốt, đợi có thuốc đông y tới, em nhớ uống nhé, tối mai sẽ hoàn toàn khỏi hẳn.
– Vâng, cám ơn anh- Lăng Tuyết mỉm cười nhìn anh, ánh mắt dịu dàng đầy ngưỡng mộ, cho đến bây giờ, anh vẫn là nam thần thiên sứ hoàn mỹ không tì vết trong lòng cô, cô tin anh!
Lãnh Thanh Mặc cười với cô, sau đó ra về, ngay cả lúc xoay người bóng lưng cũng tao nhã mê người như vậy.
Tần Tuệ đứng lên, cúi gập người chào Thân Đồ Dạ, sau đó mới nói với Lăng Tuyết:
– Xin lỗi cô- Đem túi xách giao lại cho cô- Đây là túi của cô, bên trong có vật dụng quan trọng của cô, chỉ là điện thoại luôn đổ chuông, hình như có chuyện quan trọng gọi đến, tôi không dám xem, giờ đã im lặng rồi, không chừng hết pin.
– Tôi biết rồi, đặt xuống đi- Lăng Tuyết khách sáo đáp- Cám ơn.
Tần Tuệ cúi chào cô, sau đó bước chân vội vàng rời đi cùng Lãnh Thanh Mặc…
– Haizzz…- Lăng Tuyết không khỏi thở dài- Lần này lại không giúp được họ rồi.
Tuy rằng trước giờ cô không hề mắc nợ nhà họ Cung, chỉ là nhìn thấy bóng lưng đơn bạc của Lãnh Thanh Mặc và Tần Tuệ, trong lòng cô vẫn thấy khó chịu, giống như từ trong tiềm thức đã quyết định thịnh suy vinh nhục của họ Cung có liên quan rất lớn đến cô.
– Em đã giúp được họ rồi- Thân Đồ Dạ thản nhiên nói- Dukabad sẽ ký hợp đồng với họ vào hôm nay.
– Sao anh biết? Anh đã làm gì?- Lăng Tuyết kinh ngạc hỏi- Không lẽ anh ra mặt nói Dukabad ký hợp đồng với họ?
– Em bị ngốc à!- Thân Đồ Dạ bóp má cô- Họ Cung hại em thành thế này, anh tha cho họ con đường sống đã là nhân từ lắm rồi, sao còn có thể giúp anh ta?
– Vậy thì…- Lăng Tuyết ngây ra một lúc, chợt hiểu- Đúng rồi, chúng ta đã cứu Dukabad, lúc này, chắc chắn anh ta phải báo ơn, hợp đồng này đương nhiên không tiếp tục trì hoãn.
– Cuối cùng cũng thông minh lên rồi- Thân Đồ Dạ cười nhạt- Lần này cũng không phải chỉ đơn giản là ký hợp đồng thôi đâu, chỉ e còn ưu đãi gì khác. Dukabad tuy rằng là kẻ tiểu nhân, nhưng anh ta hiểu có ơn phải báo, tiếp theo, họ Cung đợi trở mình đi.
– Vậy tốt quá- Lăng Tuyết thở phào- Cuối cùng cũng làm chút việc cho họ được rồi, em cũng yên tâm hơn.
– Em vốn không nợ gì họ, không cần phải suy nghĩ cho họ- Thân Đồ Dạ nghiêm túc nói- Vẫn nên nghĩ cho mình đi, sau này có dự tính gì? Thật sự muốn phát triển trong giới giải trí à? Mệt lắm đó, hơn nữa phải bôn ba khắp nơi, xuất đầu lộ diện…
– Thân Đồ Dạ!- Lăng Tuyết không vui ngắt lời anh- Anh đã nói, chỉ cần là chuyện em thích làm, anh sẽ ủng hộ em mà.
– Được được- Thân Đồ Dạ lập tức thỏa hiệp- Anh biết cuối cùng kết quả sẽ vậy mà, chẳng qua ôm tâm lý cầu may thử một lần thôi, xem có thể thuyết phục em không.
– Ôi, ngài Thân Đồ cao cao tại thượng cũng có lúc ôm tâm lý cầu may à- Lăng Tuyết cố tình chọc anh.
– Ai nói? Vừa rồi chẳng qua là anh dỗ dành em thôi- Thân Đồ Dạ gân cổ phủ nhận- Nếu anh thật sự muốn làm gì, em còn có thể thoát khỏi lòng bàn tay anh sao???
– Được rồi được rồi, anh lợi hại nhất- Lăng Tuyết mỉm cười dỗ ngọt anh.
– Em nghỉ ngơi đi, anh có chuyện phải ra ngoài một chuyến- Thân Đồ Dạ hôn lên trán cô.
– Ừ, chú ý an toàn nha.
– Yên tâm, không ai dám đụng đến anh đâu- Thân Đồ Dạ mỉm cười với cô, xoay người đi.
Phòng bệnh yên tĩnh lại, Lăng Tuyết lấy điện thoại trong túi xách ra, cô không mang túi lên du thuyền, mà để lại trên xe của họ Cung, cho nên không mất mác và hư hao gì.
Cô lấy điện thoại ra xem, quả nhiên hết pin, may mà trong túi có cục sạc, cô lấy ra cắm sạc, một lát sau, cuối cùng cũng khởi động máy, điện thoại có mấy chục tin nhắn và vài chục cuộc gọi nhỡ, đều của Lăng Ngạo, Hàn Bắc và Hàn Giai gọi tới, đương nhiên, cũng có vài cái của Hàn Vũ Thần.
Lăng Tuyết nhớ đến lần ở thành phố Hải, trước khi Lăng Ngạo đi Mỹ cũng từng phát sinh sự việc giống như vậy, lúc đó bởi vì cô bất ngờ không nghe điện thoại của họ, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, cho nên để bọn Lăng Ngạo phải chịu khổ, lúc này tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì nha…
Lăng Tuyết căng thẳng, gọi điện cho Lăng Ngạo, rất nhanh điện thoại kết nối, giọng Lăng Ngạo kích động truyền đến:
– Lăng Tuyết, em chạy đi đâu vậy? Sao điện thoại không gọi được, em có biết mọi người lo lắng cho em lắm không?
– Xin lỗi Lăng Ngạo, em ở San Francisco bàn công việc, không muốn để anh lo lắng nên không nói với anh- Lăng Tuyết cực lực nói- Anh có khỏe không? Không xảy ra chuyện gì chứ?
– Sao giọng em kỳ vậy?- Lăng Ngạo lập tức nghe ra- Em gặp chuyện gì rồi?
– Không có gì, chỉ là không khỏe, nhưng không quá nghiêm trọng đâu- Lăng Tuyết tránh nặng tìm nhẹ nói- Vừa rồi thấy tin nhắn anh gửi tới, có phải có chuyện gì không?
– Em về chỗ anh đã, em đến San Francisco làm gì? Có phải người họ Cung lại đến làm phiền em không?- Lăng Ngạo vội hỏi- Hay là tên Thân Đồ Dạ kia cứ quấn lấy em?
– Anh còn như vậy em cúp máy đó!- Lăng Tuyết nhíu mày- Rốt cuộc anh có chịu nói không???
– Cũng không phải chuyện gấp gì- Nói đến đây, giọng Lăng Ngạo nhỏ lại- Thực ra là… kết quả kiểm tra DNA của anh đã có.
– Có rồi?- Lăng Tuyết vội hỏi- Kết quả thế nào?
Lăng Ngạo ở bên kia im lặng. Lăng Tuyết lòng nóng như lửa đốt, hỏi lại:
– Đang hỏi anh đó, tình hình thế nào?
– Để anh nói cho- Một giọng nói quen thuộc truyền đến, là Đoạn Ngũ.
– Ngũ Ca?- Lăng Tuyết vô cùng bất ngờ- Sao anh lại đến?
– Còn không phải lo cho mọi người, nên cứ đến thăm thôi- Đoạn Ngũ tức giận nói- Mọi người quả nhiên không làm anh thất vọng, không khiến người khác bớt lo!
– Xin lỗi Ngũ Ca, bên em đích thực có chuyện, không nói với họ là em sai…- Lăng Tuyết rất kính trọng Ngũ Ca, luôn nghe lời anh nói.
– Chuyện này đợi em về rồi nói, em chỉ cần nói cho anh biết, hiện tại em có được an toàn không? Có gặp rắc rối gì không?
– Em ổn, rất an toàn, chỉ là cổ họng hơi đau thôi- Lăng Tuyết vẫn tránh nặng tìm nhẹ, cũng không xem là nói dối.
– Được, vậy anh nói chuyện bên này- Ngũ Ca nghiêm túc nói- Kết quả kiểm tra DNA của Lăng Ngạo đã có, cậu ta… quả thực là con của ông bà Lãnh!
– Thật à?- Lăng Tuyết mừng rỡ- Tốt quá, chúc mừng Lăng Ngạo!
– Chú Lãnh là doanh nhân giàu có ở thành phố Phong, tài sản khổng lồ, ngoại trừ Lăng Ngạo, chú ấy không có đứa con nào khác, hơn hai mươi năm luôn tìm kiếm đứa con thất lạc nhiều năm của mình, hiện tại cuối cùng cũng tìm được rồi, chú ấy rất vui, cũng rất kích động, hy vọng Lăng Ngạo có thể quay về thừa kế sự nghiệp của chú…
– Tốt tốt, đây là chuyện tốt- Lăng Tuyết có chút kích động- Em mừng cho anh ấy.
– Bọn anh cũng vui cho cậu ấy, nhưng cậu ấy lại không vui.
– Tại sao?
– Chuyện này phải chính em nói chuyện với cậu ta, tâm sự của cậu ta trước giờ đều chỉ nói với mỗi mình em…
– Hai hôm nữa em sẽ về…- Lăng Tuyết nghĩ thế nào cũng phải chờ vết thương mình khỏi hẳn đã mới về, bằng không bọn Lăng Ngạo lại hỏi tới hỏi lui- Khoảng ngày mốt.
– Được, anh sẽ chuyển lời cho cậu ta!- Ngũ Ca nói- Em ở bên đó chú ý an toàn, bảo vệ tốt cho bản thân!
– Dạ…
– Khoan đã Ngũ Ca, để em nói vài câu với cô ấy đi.
– Ừm- Ngũ Ca đưa điện thoại cho Lăng Ngạo.
Lăng Ngạo cầm lấy điện thoại, nói với Lăng Tuyết:
– Tuyết, cho dù trước kia em gặp phải chuyện gì, em mãi mãi vẫn là thiên sứ xinh đẹp nhất trong lòng anh, tình cảm anh dành cho em vĩnh viễn không thay đổi, em nhất định phải trở về, anh chờ em!!!
Nghe mấy câu nói đó, Lăng Tuyết ngẩn người, cô nghe thấy bên kia có tiếng ho khan xấu hổ của Hàn Giai, cô biết, Hàn Giai đã đem chuyện của cô và Thân Đồ Dạ nói cho Lăng Ngạo…
Lăng Tuyết không trách Hàn Giai, vì cô rất hiểu tính của Lăng Ngạo.
Cô mất tích mất ngày, không chút tin tức, anh nhất định nóng lòng, dùng hết mọi cách ép hỏi bọn Hàn Giai Hàn Bắc, Hàn Giai đứng trước mặt Lăng Ngạo hoàn toàn không có sức chống cự, cho nên cuối cùng vẫn sẽ khuất phục anh, chuyện này không lạ.
Hai ngày này, trong lòng Lăng Ngạo nhất định rất dậy sóng, chỉ là cuối cùng, anh vẫn lựa chọn buông bỏ hết tạp niệm, trước sau như một bảo vệ Lăng Tuyết, chỉ cần cô có thể trở về bên anh.
Vì không muốn cô bị áp lực, anh thậm chí không vạch trần hết thảy, chỉ dùng phương thức này ám chỉ cho cô biết.
Anh khổ sở nghĩ cho cô, làm cô cảm động chua xót.
Chỉ là… Cô đã không thể quay đầu, hiện tại cô đã là người của Thân Đồ Dạ, cô không thể cũng không muốn quay đầu!!!
– Tuyết, lời anh nói em nghe thấy không?- Lăng Ngạo cẩn thận hỏi lại.
– Đã nghe- Lăng Tuyết nhỏ nhẹ đáp- Em sẽ về, đợi em về sẽ nói chuyện với anh!
– Được, anh chờ em về- Lăng Ngạo kích động- Trước khi em quay lại, anh sẽ không làm ra bất cứ quyết định nào.
– Ừm!
Cúp máy, tâm trạng Lăng Tuyết rất phức tạp, nghĩ đến Lăng Ngạo, trong lòng cô ít nhiều thấy áy náy lắm.
Hàn Vũ Thần cũng thích cô, nhưng loại thích này, cô không có gì mắc nợ.
Chỉ là Lăng Ngạo khác, từ nhỏ đến lớn, anh luôn dùng sinh mạng bảo vệ cô, chưa từng thay đổi, anh bỏ ra cho cô nhiều như vậy, cả tay và chân đều bởi vì cô mà tàn phế, hiện tại, sao anh có thể chấp nhận cô rời khỏi anh đây???
Cô nên nói thế nào, làm thế nào mới có thể giảm tổn thương cho anh đến mức thấp nhất đây?
Cô không biết…
Tác giả :
Dạ Thần Dực