Kẻ Thù Bên Gối
Chương 146: Nhà của Dukabad
Bởi vì Cung Thiên Long mỗi lần ra ngoài đều phục sức lộng lẫy, cho nên nửa đường Lăng Tuyết không thể không thay trang phục đắt tiền, túi xách hàng hiệu, thậm chí ngay cả trang sức, mỹ phẫm cũng không quên. Nhìn thấy mớ quần áo và trang sức đã lâu không gặp này, Lăng Tuyết không khỏi than thở, mặc dù thời gian rời khỏi nhà họ Cung cũng khá ngắn, nhưng hiện tại hồi tưởng lại đúng là có cảm giác như cách một đời.
Xe dọc theo đường núi quanh co đi lên, vững vàng và nhanh chóng, dưới chân núi là đồng cỏ nhấp nhô cùng biển mây bồng bềnh, tòa thành của Dukabad ngự trên đỉnh núi, có vẻ rộng lớn và hừng hực khí thế.
Lúc xe sắp đến nơi, Lăng Tuyết đã nhìn thấy tòa thành này trong tài liệu vẫn bị kinh ngạc không nhẹ. Tòa nhà này ở đỉnh núi chiếm cứ gần trăm mẫu đất, mà lối kiến trúc cổ kính mang phong cách châu Âu kia, từ xa nhìn thấy thật quá đồ sộ!
Lăng Tuyết biết nước Mỹ là một quốc gia chưa từng trải qua chế độ phong kiến, bởi vậy càng hiểu được sự tồn tại của tòa thành này chính là một ngoại lệ, càng làm nổi bật hơn sự trân quý của nó, dù sao cách nói “của hiếm là của quý” luôn đúng ở mọi nơi mà.
– Tòa thành này có 250 phòng ngủ, 55 phòng tắm, chủ nhân trước kia của nó vốn là một doanh nhân đức cao vọng trọng nổi tiếng trong lịch sử nước Mỹ, đáng tiếc đến cuối cùng lại phá sản do khủng hoảng kinh tế, bị Dukabad mua lại- Lãnh Thanh Mặc nói để Lăng Tuyết biết- Theo lời đồn, lúc ấy việc buôn bán tòa thành này có vài bí mật không muốn để ai biết, về phần giá cả bao nhiêu, người ngoài không ai biết được.
Lăng Tuyết tặc lưỡi nói:
– Có được một tòa thành lớn cỡ này… Dukabad đúng là rất giàu!
Lãnh Thanh Mặc nghe xong không khỏi mỉm cười, nói:
– Thực ra, ngài Thân Đồ cũng rất giàu.
Lãnh Thanh Mặc thấy tiếc khi có người ngồi trên núi vàng mà không biết, lời này nói ra liền hiểu, hiểu rồi thì không tốt.
Lăng Tuyết quả nhiên xấu hổ, nhìn đám vệ sĩ tốp năm tốp ba canh giữ tòa thành, đánh trống lãng nói:
– Nơi này canh gác nghiêm ngặt, không biết Dukabad đốt tiền lãng phí, hay thực sự cho rằng nơi này không đủ an toàn.
– Cả hai, dù sao anh ta cũng không thường sống ở đây.
Lãnh Thanh Mặc và Tần Tuệ xuống xe, đưa giấy tờ liên quan cho vệ sĩ canh cổng, nhưng bất ngờ lại bị từ chối, đối phương nói căn cứ vào mệnh lệnh, Lãnh Thanh Mặc bị liệt vào những đối tượng không được hoan nghênh ở đây, ngoại trừ Cung Thiên Long đích thân tới.
Tần Tuệ liền nổi nóng, chị ta thấy, vệ sĩ canh cổng không khác chó canh nhà là mấy, loại nhân viên thấp kém này lại dám kiêu ngạo như vậy, còn rất không tôn trọng đối tượng hợp tác như họ Cung. Chị ta muốn lớn tiếng quát nạt, đối mặt với người như vậy, chị ta có cách đối phó của riêng mình.
Lãnh Thanh Mặc xua tay ý bảo chị đừng gây sự, lại ra hiệu cho tài xế quay kính xe xuống, kính xe vừa mở, đúng lúc có thể nhìn thấy gương mặt lộng lẫy của Lăng Tuyết.
– Hiện tại thì sao?- Lăng Tuyết thấy bộ dạng lên mặt đó, không giận mà tự oai.
Vệ sĩ sau khi nhìn thấy cô, trái với vẻ hống hách vừa rồi, lập tức cúi chào, rồi quay sang chỉ huy mấy người đến soát xe, nói vào bộ đàm:
– Cô Cung đến rồi, các trạm kiểm soát cho qua!
Xe lại từ từ lăn bánh, trên đường quả thật không ai ra mặt ngăn cản nữa.
Tần Tuệ vẫn rất giận, ngồi trên xe hậm hực nói:
– Dukabad này quá phách lối rồi, không cho xe qua thì thôi đi, lại còn dám soát xe, chẳng lẽ anh ta cho rằng người họ Cung sẽ hại anh ta à? Đúng là nực cười!
– Bớt lại tính khí đại quản gia ở nhà họ Cung của chị đi, ở đây, chị không thể phàn nàn gì cả! Tính tình Dukabad rất nhạy cảm, vui giận thất thường, thậm chí thỉnh thoảng chị chỉ cần lơ đãng biểu hiện sự khó chịu của mình cũng có thể để anh ta chấm dứt cuộc đàm phán này.
Lãnh Thanh Mặc lãnh lùng nhìn Tần Tuệ “nói”, chị im bặt, không dám nói lung tung nữa.
Lãnh Thanh Mặc quay sang nói với Lăng Tuyết:
– Vừa rồi, hành vi của những người đó tuy vô lễ, thật ra cũng có nguyên nhân, dù sao với lịch sử gia đình Dukabad, quả thực càng cần được bảo đảm an toàn hơn bất cứ ai. Nhưng mà cảnh tượng vừa rồi cũng để lộ một tin tốt cho chúng ta: Dukabad không phải là không coi ai ra gì, ít nhất, với thừa thừa kế của họ Cung vẫn giữ sự tôn trọng cơ bản. Vậy là được rồi, lần này chúng ta đến đây tìm anh ta, điều đơn giản duy nhất có thể dựa vào cũng chỉ có cái này.
Lăng Tuyết mỉm cười, nói:
– Chúng ta xem bản thân như người câm điếc là được rồi, không nghe không nói sẽ không mắc lỗi… Xin lỗi anh, tôi không phải có ý đó.
Lãnh Thanh Mặc xua tay tỏ vẻ mình không để ý, nói:
– Chúng ta phải cố gắng nói ít nhất có thể, nhưng em cũng không thể không nói được.
Lăng Tuyết nhún vai, bỗng nhiên ý thức được động tác này không phù hợp với thân phận hiện tại, vì thế lập tức ngồi ngay ngắn, điều chỉnh thật tốt động tác, lúc này mới tiếp tục nói:
– Biết rồi biết rồi, tôi cũng chỉ là nói đùa chút thôi, bằng không không khí sẽ nặng nề lắm, tôi sắp căng thẳng đến chết rồi!
– Không thể nói đùa, nhưng không cần quá nghiêm túc, duy trì phong độ như bình thường là được, thực tế thì theo chuyện soát xe ban nãy là có thể nhìn ra, Dukabad vẫn rất khách sáo với người thừa kế họ Cung, cho nên em không cần lo lắng quá mức đâu. Nhưng có một điều tôi muốn nhắc nhở em, lần này chúng ta đến có thể thành công là tốt nhất, nhưng nếu đàm phán thất bại cũng đừng quá mức cưỡng cầu, lại càng không cần nổi giận, vậy đối với chúng ta hay họ Cung đều không có lợi.
Lãnh Thanh Mặc không ngại phiền toái, có thể thấy mức độ xem trọng của anh với lần đàm phán này, đồng thời cũng phản ánh được độ khó chơi của Dukabad.
Khi nói chuyện, xe cuối cùng cũng đến tòa nhà chính.
Ba người xuống xe trong sự hoan nghênh chào đón, bước lên thảm đỏ đi vào trong. Nhìn ra được, màn chào đón Cung Thiên Long, Dukabad vẫn tốn chút tâm tư, các loại điểm tâm hoa quả, rượu vang được sắp xếp đẹp mắt trên bàn dài bên trong, đợi họ thưởng thức.
Chỉ là chủ nhân Dukabad tỉ mỉ sắp xếp hết thảy lại không có mặt ở đây, điều này khiến Lăng Tuyết có chút xấu hổ, không lẽ phải ở đây chờ đợi à? Nhưng chủ nhân không ở đây, người hầu có nhiệt tình đến mấy, cô là tiểu thư khuê các nên không thể ăn cái gì được mà, đúng không?
Từ sáng đến giờ, Lăng Tuyết cũng chỉ ăn chút bánh mỳ trên máy bay, lúc này quả thật rất đói bụng!
– Không sao, cứ ăn tự nhiên đi- Lãnh Thanh Mặc nhìn thấy tâm tư cô, gặp chút điểm tâm cho cô, lại rót thêm ly rượu vang- Đây là Dukabad cố ý chuẩn bị cho Thiên Long em đó, không ăn ngược lại là từ chối tấm thịnh tình của anh ta.
Lãnh Thanh Mặc nói chuyện xưa nay đều dùng khẩu hình, anh không hề lo lắng những lời vừa rồi bị ai “nghe” được, nhưng hai chữ “Thiên Long” kia vẫn đang nhắc nhở Lăng Tuyết, thân là người nắm quyền họ Cung, tiếp đãi nhân vật, ăn cơm uống rượu đều là nhu cầu tất yếu của mọi người, không cần khắc chế bản thân ở phương diện này, nếu thật sự là vậy, ngược lại sẽ để lộ chân tướng.
Lăng Tuyết vô cùng nhạy bén, thoáng cái đã hiểu, nhận lấy thức ăn anh đưa, chậm rãi nhấm nháp.
Lần chờ đợi này, mất khoảng hơn nửa tiếng, Dukabad vẫn không xuất hiện.
Thấy biểu hiện của Tần Tuệ ngày càng thiếu kiên nhẫn, Lăng Tuyết giơ ly rượu trong tay lên, cười nói với chị ta:
– Rượu vang này trong suốt, thơm nữa, vào miệng ngọt ngào lại rất êm, quả thật không tồi, chị nếm thử xem.
Sau nhiều lần Lãnh Thanh Mặc nhấn mạnh, Lăng Tuyết đã sớm đoán ra độ khó chơi của Dukabad, nếu chờ đợi là một chiêu hạ uy thế, cô tự tin bản thân vẫn có thể ứng phó được. Bởi vậy khi cô thấy Tần Tuệ dần mất kiên nhẫn, lập tức dùng rượu vang nhắc nhở chị.
Lãnh Thanh Mặc mỉm cười tán thưởng cô, lại giả như không sao cả, tán gẫu mấy chuyện phong cảnh con người nơi đây, Lăng Tuyết cười nói phối hợp với anh rất tự nhiên, rất trôi chảy.
Lại đợi thêm một lúc, Dukabad vẫn không đến, điện thoại Lăng Tuyết báo có tin nhắn, cô đoán là do Thân Đồ Dạ gửi đến, nhưng không muốn lấy ra đọc ở trước mặt mọi người, nên mỉm cười hỏi quản gia ở đây:
– Ngại qua, tôi mượn nhà vệ sinh một chút!
– Vâng, mời cô đi bên này!- Quản gia đích thân dẫn đường cho Lăng Tuyết.
Lăng Tuyết đứng lên mỉm cười ra hiệu cho Lãnh Thanh Mặc, sau đó theo quản gia đi vào nhà vệ sinh.
Tòa thành này xa hoa như thế, nhà vệ sinh đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Bên ngoài còn có hai nữ hầu gái, bên trong không có ai.
Lăng Tuyết vào trong, quan sát xung quanh một chút, xác định ở đây không lắp máy quay, mới lấy điện thoại ra đọc tin nhắn, quả nhiên là Thân Đồ Dạ gửi:
– Hết thảy thuận lợi không?
– Rất thuận lợi- Lúc Lăng Tuyết hồi âm, trên môi luôn nở nụ cười, tâm trạng người đang yêu bao giờ cũng ngọt ngào, sự quan tâm mọi lúc của Thân Đồ Dạ giành cho cô, cô có thể cảm nhận được, trong lòng ấm áp, đương nhiên cũng sẽ đáp lại tương tự.
– Vậy thì tốt- Thân Đồ Dạ trả lời- Có khó khăn gì cứ tìm anh! Bất cứ lúc nào anh cũng ở đây.
– Em biết rồi- Lăng Tuyết nhấn ba chữ này, lập tức bổ sung thêm một câu- Cám ơn anh, nhớ anh!
– Anh cũng nhớ em!- Thân Đồ Dạ đáp, có lẽ lúc này, khóe môi anh đang cong lên nhỉ?
– Được rồi, làm việc đi, không phiền anh nữa. Lúc anh nhớ em có thể gọi cho em bất cứ lúc nào.
– Ừ, tối nay anh gọi cho em.
Trao đổi tin nhắn đơn giản, đã khiến trong lòng Lăng Tuyết tràn ngập ấm áp, tươi cười rạng rỡ đầy hạnh phúc.
Cất điện thoại, cô vào trong rửa tay, sau đó ra ngoài.
Lúc này, có một người đến báo:
– Xin lỗi cô Cung, ngài Dukabad có việc…
Xe dọc theo đường núi quanh co đi lên, vững vàng và nhanh chóng, dưới chân núi là đồng cỏ nhấp nhô cùng biển mây bồng bềnh, tòa thành của Dukabad ngự trên đỉnh núi, có vẻ rộng lớn và hừng hực khí thế.
Lúc xe sắp đến nơi, Lăng Tuyết đã nhìn thấy tòa thành này trong tài liệu vẫn bị kinh ngạc không nhẹ. Tòa nhà này ở đỉnh núi chiếm cứ gần trăm mẫu đất, mà lối kiến trúc cổ kính mang phong cách châu Âu kia, từ xa nhìn thấy thật quá đồ sộ!
Lăng Tuyết biết nước Mỹ là một quốc gia chưa từng trải qua chế độ phong kiến, bởi vậy càng hiểu được sự tồn tại của tòa thành này chính là một ngoại lệ, càng làm nổi bật hơn sự trân quý của nó, dù sao cách nói “của hiếm là của quý” luôn đúng ở mọi nơi mà.
– Tòa thành này có 250 phòng ngủ, 55 phòng tắm, chủ nhân trước kia của nó vốn là một doanh nhân đức cao vọng trọng nổi tiếng trong lịch sử nước Mỹ, đáng tiếc đến cuối cùng lại phá sản do khủng hoảng kinh tế, bị Dukabad mua lại- Lãnh Thanh Mặc nói để Lăng Tuyết biết- Theo lời đồn, lúc ấy việc buôn bán tòa thành này có vài bí mật không muốn để ai biết, về phần giá cả bao nhiêu, người ngoài không ai biết được.
Lăng Tuyết tặc lưỡi nói:
– Có được một tòa thành lớn cỡ này… Dukabad đúng là rất giàu!
Lãnh Thanh Mặc nghe xong không khỏi mỉm cười, nói:
– Thực ra, ngài Thân Đồ cũng rất giàu.
Lãnh Thanh Mặc thấy tiếc khi có người ngồi trên núi vàng mà không biết, lời này nói ra liền hiểu, hiểu rồi thì không tốt.
Lăng Tuyết quả nhiên xấu hổ, nhìn đám vệ sĩ tốp năm tốp ba canh giữ tòa thành, đánh trống lãng nói:
– Nơi này canh gác nghiêm ngặt, không biết Dukabad đốt tiền lãng phí, hay thực sự cho rằng nơi này không đủ an toàn.
– Cả hai, dù sao anh ta cũng không thường sống ở đây.
Lãnh Thanh Mặc và Tần Tuệ xuống xe, đưa giấy tờ liên quan cho vệ sĩ canh cổng, nhưng bất ngờ lại bị từ chối, đối phương nói căn cứ vào mệnh lệnh, Lãnh Thanh Mặc bị liệt vào những đối tượng không được hoan nghênh ở đây, ngoại trừ Cung Thiên Long đích thân tới.
Tần Tuệ liền nổi nóng, chị ta thấy, vệ sĩ canh cổng không khác chó canh nhà là mấy, loại nhân viên thấp kém này lại dám kiêu ngạo như vậy, còn rất không tôn trọng đối tượng hợp tác như họ Cung. Chị ta muốn lớn tiếng quát nạt, đối mặt với người như vậy, chị ta có cách đối phó của riêng mình.
Lãnh Thanh Mặc xua tay ý bảo chị đừng gây sự, lại ra hiệu cho tài xế quay kính xe xuống, kính xe vừa mở, đúng lúc có thể nhìn thấy gương mặt lộng lẫy của Lăng Tuyết.
– Hiện tại thì sao?- Lăng Tuyết thấy bộ dạng lên mặt đó, không giận mà tự oai.
Vệ sĩ sau khi nhìn thấy cô, trái với vẻ hống hách vừa rồi, lập tức cúi chào, rồi quay sang chỉ huy mấy người đến soát xe, nói vào bộ đàm:
– Cô Cung đến rồi, các trạm kiểm soát cho qua!
Xe lại từ từ lăn bánh, trên đường quả thật không ai ra mặt ngăn cản nữa.
Tần Tuệ vẫn rất giận, ngồi trên xe hậm hực nói:
– Dukabad này quá phách lối rồi, không cho xe qua thì thôi đi, lại còn dám soát xe, chẳng lẽ anh ta cho rằng người họ Cung sẽ hại anh ta à? Đúng là nực cười!
– Bớt lại tính khí đại quản gia ở nhà họ Cung của chị đi, ở đây, chị không thể phàn nàn gì cả! Tính tình Dukabad rất nhạy cảm, vui giận thất thường, thậm chí thỉnh thoảng chị chỉ cần lơ đãng biểu hiện sự khó chịu của mình cũng có thể để anh ta chấm dứt cuộc đàm phán này.
Lãnh Thanh Mặc lãnh lùng nhìn Tần Tuệ “nói”, chị im bặt, không dám nói lung tung nữa.
Lãnh Thanh Mặc quay sang nói với Lăng Tuyết:
– Vừa rồi, hành vi của những người đó tuy vô lễ, thật ra cũng có nguyên nhân, dù sao với lịch sử gia đình Dukabad, quả thực càng cần được bảo đảm an toàn hơn bất cứ ai. Nhưng mà cảnh tượng vừa rồi cũng để lộ một tin tốt cho chúng ta: Dukabad không phải là không coi ai ra gì, ít nhất, với thừa thừa kế của họ Cung vẫn giữ sự tôn trọng cơ bản. Vậy là được rồi, lần này chúng ta đến đây tìm anh ta, điều đơn giản duy nhất có thể dựa vào cũng chỉ có cái này.
Lăng Tuyết mỉm cười, nói:
– Chúng ta xem bản thân như người câm điếc là được rồi, không nghe không nói sẽ không mắc lỗi… Xin lỗi anh, tôi không phải có ý đó.
Lãnh Thanh Mặc xua tay tỏ vẻ mình không để ý, nói:
– Chúng ta phải cố gắng nói ít nhất có thể, nhưng em cũng không thể không nói được.
Lăng Tuyết nhún vai, bỗng nhiên ý thức được động tác này không phù hợp với thân phận hiện tại, vì thế lập tức ngồi ngay ngắn, điều chỉnh thật tốt động tác, lúc này mới tiếp tục nói:
– Biết rồi biết rồi, tôi cũng chỉ là nói đùa chút thôi, bằng không không khí sẽ nặng nề lắm, tôi sắp căng thẳng đến chết rồi!
– Không thể nói đùa, nhưng không cần quá nghiêm túc, duy trì phong độ như bình thường là được, thực tế thì theo chuyện soát xe ban nãy là có thể nhìn ra, Dukabad vẫn rất khách sáo với người thừa kế họ Cung, cho nên em không cần lo lắng quá mức đâu. Nhưng có một điều tôi muốn nhắc nhở em, lần này chúng ta đến có thể thành công là tốt nhất, nhưng nếu đàm phán thất bại cũng đừng quá mức cưỡng cầu, lại càng không cần nổi giận, vậy đối với chúng ta hay họ Cung đều không có lợi.
Lãnh Thanh Mặc không ngại phiền toái, có thể thấy mức độ xem trọng của anh với lần đàm phán này, đồng thời cũng phản ánh được độ khó chơi của Dukabad.
Khi nói chuyện, xe cuối cùng cũng đến tòa nhà chính.
Ba người xuống xe trong sự hoan nghênh chào đón, bước lên thảm đỏ đi vào trong. Nhìn ra được, màn chào đón Cung Thiên Long, Dukabad vẫn tốn chút tâm tư, các loại điểm tâm hoa quả, rượu vang được sắp xếp đẹp mắt trên bàn dài bên trong, đợi họ thưởng thức.
Chỉ là chủ nhân Dukabad tỉ mỉ sắp xếp hết thảy lại không có mặt ở đây, điều này khiến Lăng Tuyết có chút xấu hổ, không lẽ phải ở đây chờ đợi à? Nhưng chủ nhân không ở đây, người hầu có nhiệt tình đến mấy, cô là tiểu thư khuê các nên không thể ăn cái gì được mà, đúng không?
Từ sáng đến giờ, Lăng Tuyết cũng chỉ ăn chút bánh mỳ trên máy bay, lúc này quả thật rất đói bụng!
– Không sao, cứ ăn tự nhiên đi- Lãnh Thanh Mặc nhìn thấy tâm tư cô, gặp chút điểm tâm cho cô, lại rót thêm ly rượu vang- Đây là Dukabad cố ý chuẩn bị cho Thiên Long em đó, không ăn ngược lại là từ chối tấm thịnh tình của anh ta.
Lãnh Thanh Mặc nói chuyện xưa nay đều dùng khẩu hình, anh không hề lo lắng những lời vừa rồi bị ai “nghe” được, nhưng hai chữ “Thiên Long” kia vẫn đang nhắc nhở Lăng Tuyết, thân là người nắm quyền họ Cung, tiếp đãi nhân vật, ăn cơm uống rượu đều là nhu cầu tất yếu của mọi người, không cần khắc chế bản thân ở phương diện này, nếu thật sự là vậy, ngược lại sẽ để lộ chân tướng.
Lăng Tuyết vô cùng nhạy bén, thoáng cái đã hiểu, nhận lấy thức ăn anh đưa, chậm rãi nhấm nháp.
Lần chờ đợi này, mất khoảng hơn nửa tiếng, Dukabad vẫn không xuất hiện.
Thấy biểu hiện của Tần Tuệ ngày càng thiếu kiên nhẫn, Lăng Tuyết giơ ly rượu trong tay lên, cười nói với chị ta:
– Rượu vang này trong suốt, thơm nữa, vào miệng ngọt ngào lại rất êm, quả thật không tồi, chị nếm thử xem.
Sau nhiều lần Lãnh Thanh Mặc nhấn mạnh, Lăng Tuyết đã sớm đoán ra độ khó chơi của Dukabad, nếu chờ đợi là một chiêu hạ uy thế, cô tự tin bản thân vẫn có thể ứng phó được. Bởi vậy khi cô thấy Tần Tuệ dần mất kiên nhẫn, lập tức dùng rượu vang nhắc nhở chị.
Lãnh Thanh Mặc mỉm cười tán thưởng cô, lại giả như không sao cả, tán gẫu mấy chuyện phong cảnh con người nơi đây, Lăng Tuyết cười nói phối hợp với anh rất tự nhiên, rất trôi chảy.
Lại đợi thêm một lúc, Dukabad vẫn không đến, điện thoại Lăng Tuyết báo có tin nhắn, cô đoán là do Thân Đồ Dạ gửi đến, nhưng không muốn lấy ra đọc ở trước mặt mọi người, nên mỉm cười hỏi quản gia ở đây:
– Ngại qua, tôi mượn nhà vệ sinh một chút!
– Vâng, mời cô đi bên này!- Quản gia đích thân dẫn đường cho Lăng Tuyết.
Lăng Tuyết đứng lên mỉm cười ra hiệu cho Lãnh Thanh Mặc, sau đó theo quản gia đi vào nhà vệ sinh.
Tòa thành này xa hoa như thế, nhà vệ sinh đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Bên ngoài còn có hai nữ hầu gái, bên trong không có ai.
Lăng Tuyết vào trong, quan sát xung quanh một chút, xác định ở đây không lắp máy quay, mới lấy điện thoại ra đọc tin nhắn, quả nhiên là Thân Đồ Dạ gửi:
– Hết thảy thuận lợi không?
– Rất thuận lợi- Lúc Lăng Tuyết hồi âm, trên môi luôn nở nụ cười, tâm trạng người đang yêu bao giờ cũng ngọt ngào, sự quan tâm mọi lúc của Thân Đồ Dạ giành cho cô, cô có thể cảm nhận được, trong lòng ấm áp, đương nhiên cũng sẽ đáp lại tương tự.
– Vậy thì tốt- Thân Đồ Dạ trả lời- Có khó khăn gì cứ tìm anh! Bất cứ lúc nào anh cũng ở đây.
– Em biết rồi- Lăng Tuyết nhấn ba chữ này, lập tức bổ sung thêm một câu- Cám ơn anh, nhớ anh!
– Anh cũng nhớ em!- Thân Đồ Dạ đáp, có lẽ lúc này, khóe môi anh đang cong lên nhỉ?
– Được rồi, làm việc đi, không phiền anh nữa. Lúc anh nhớ em có thể gọi cho em bất cứ lúc nào.
– Ừ, tối nay anh gọi cho em.
Trao đổi tin nhắn đơn giản, đã khiến trong lòng Lăng Tuyết tràn ngập ấm áp, tươi cười rạng rỡ đầy hạnh phúc.
Cất điện thoại, cô vào trong rửa tay, sau đó ra ngoài.
Lúc này, có một người đến báo:
– Xin lỗi cô Cung, ngài Dukabad có việc…
Tác giả :
Dạ Thần Dực