Kế Thê
Chương 89: Minh Quang
Editor: Bộ Yến Tử
Nhạc thị lấy cớ có việc, nhường không gian lại cho hai người bọn họ.
Mặt Lưu Đồng vẫn còn hồng, Thường Nhuận Chi nhắc hắn:
"Nước trà nguội hơn rồi, có thể uống. Nếu để lạnh, thêm chút nước ấm đi."
Lưu Đồng vội bưng ly trà lên uống, liếm liếm môi, nhìn Thường Nhuận Chi nói:
"Trước mặt di nương nàng, ta ngượng ngùng nói."
"Ừm."
Thường Nhuận Chi cười gật đầu.
"Ta không phải là vì Mạc thị, mới muốn giải tán các nàng."
Lưu Đồng trầm mặc một lát, nói:
"Mặc kệ lúc đó là ai gả cho ta, ta cũng sẽ vì thê tử tương lai, an bài nữ nhân trong phủ cho thỏa đáng, miễn cho thê tử vì các nàng sinh khí thương tâm."
Thường Nhuận Chi nghiêm cẩn lắng nghe.
"Mẫu phi ta là Du quý nhân, trước khi bà vào cung, kỳ thực có thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Hai người nói muốn gần nhau cả đời, kết quả vị lang quân kia gặp chuyện ngoài ý muốn, qua đời. Sau đó, mẫu phi ta vào cung."
Lưu Đồng cúi đầu, giọng nói ngày càng trầm thấp:
"Mẫu phi rất xinh đẹp, lại có phong tình khác người thường, nhận hết sủng ái của phụ hoàng. Nhưng mà, địa phương như hậu cung, hôm nay ngươi chịu ân sủng, ngày mai có thể đã bị biếm lãnh cung, thật sự trở mặt vô tình. Sự sủng ái của phụ hoàng tới nhanh đi cũng nhanh, mẫu phi của ta cũng không quá để ý. Người nói trong lòng người chỉ có một mình Minh Quang, chẳng sợ sinh hoạt như địa ngục, Minh Quang đều có thể trừ khử tất cả thống khổ và đau thương. A Duy Thì Tháp của người sẽ vĩnh viễn bảo hộ người."
Thường Nhuận Chi nghi hoặc nói:
"A Duy Thì Tháp?"
"Là thần minh tín ngưỡng của người Tây Vực."
Lưu Đồng tiếp tục giải thích:
"Bọn họ thờ phụng hoả giáo, Quang Minh thần là chủ nhân sáng thế. A Duy Thì Tháp là tín ngưỡng của bọn hắn. Giống như người Tiên Ti, người người thờ phụng Trường Sinh Thiên."
Thường Nhuận Chi hiểu rõ gật đầu, lại nghe Lưu Đồng nói:
"Chuyện mẫu phi qua đời, có chút thần bí, cứ thế khi người khác nhắc tới mẫu phi và ta, đều có chút kiêng kị."
Thường Nhuận Chi nghi hoặc nói:
"Du quý nhân... Không phải bị bệnh chết sao?"
"Bên ngoài là nói như thế."
Lưu Đồng nói:
"Cũng rất ít người biết bí mật này, mẫu phi của, là khởi vũ mà chết."
Thường Nhuận Chi không khỏi mở to hai mắt.
"Khi đó mặc dù tuổi ta còn nhỏ, cũng đã ký sự. Bởi vì tướng mạo của ta, ở trong cung rất nhiều người đều kiêng kị ta. Khi đó, mẫu phi ôm ta nói, ta là con dân A Duy Thì Tháp, A Duy Thì Tháp sẽ bảo hộ ta. Mỗi khi ta không mở lòng, mẫu phi sẽ khiêu vũ cho ta xem, làm ta vui vẻ."
"Mẫu phi nhảy rất khá, không bị cản trở sức sống, rất có thể cảm nhiễm cảm xúc người khác. Ta hỏi mẫu phi, vũ đạo đẹp mắt như thế, vì sao phụ hoàng không thích xem, mẫu phi nói, người chỉ biết vũ, mà các nương nương khác sẽ có thêm cái mới lạ, phụ hoàng không thể không bị hấp dẫn."
"Hình như mỗi ngày mẫu phi đều khiêu vũ, ta nhìn ra được, người rất yêu thích vũ đạo. Nhưng vũ đạo như vậy, chỉ có một mình ta thưởng thức. Thỉnh thoảng Hiển tần nương nương sẽ dẫn ngũ ca đến xem rồi cổ động, mỗi lúc như vậy, mẫu phi thật cao hứng."
"Sau đó đột nhiên có một ngày, mẫu phi múa trước mặt ta, khi thực hiện động tác xoay tròn, lại đình chỉ im bặt, ngã xuống, rồi sau đó cả người rung động, miệng nỉ non, 『 A Duy Thì Tháp, Minh Quang của ta 』, liên tục lặp lại câu nói này. Cung nhân vội đi lên đỡ người, mẫu phi xếp bằng ngồi dậy, rồi sau đó nhắm mắt lại, không lâu sau không còn hơi thở."
Lưu Đồng nói đến đây, trên mặt cũng hiện rõ thương cảm và hoài niệm:
"Trên người mẫu phi trừ bỏ khi bị ngã trầy sát chút da bên ngoài, không có nửa điểm vết thương, vẻ mặt cũng rất an tường. Thậm chí thái y cũng tra xét độc, nhưng lại không có phát hiện dấu hiệu mẫu phi trúng độc... Cho nên, mẫu phi chết, thành án không thể phá. Từ lúc đó, ánh mắt mọi người nhìn ta ngày càng khác thường, phụ hoàng cũng cố ý vô tình tránh xa ta."
Thường Nhuận Chi đau lòng nhìn hắn, nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy tay hắn, an ủi hắn.
Lưu Đồng cười cười, phản công nắm chặt tay nàng, bọc bàn tay hơi lạnh của nàng trong lòng bàn tay.
Lưu Đồng nói:
"Tất cả mọi người nói mẫu phi ta chết rất quái dị, trước kia ta cũng cảm thấy vậy, cho đến khi... sau đó ta phát hiện một thùng toa xe mẫu phi dùng đựng văn tự viết thư, người nhận chỉ có một, tên của hắn là Minh Quang."
Thường Nhuận Chi chần chờ chốc lát, hỏi:
"Minh Quang... Là tên vị lang quân thanh mai trúc mã kia sao?"
Lưu Đồng nhẹ nhàng gật đầu.
"Theo như trong thư của mẫu phi, ta nhìn ra được, mấy năm này khi Minh Quang chết đi, mặt ngoài mẫu phi thể hiện như đã quên hắn, sống tự tại tiêu sái, nhưng trong nội tâm của người vẫn bi thương khổ sở. Nếu như ta không đến chỗ người, hàng đêm mẫu phi đều uống rượu, dựa vào say rượu, hi vọng có thể nhìn thấy Minh Quang. Khi phụ hoàng còn sủng ái người, người vừa sung sướng vừa đau khổ, cảm thấy đây là phản bội Minh Quang. Sau khi người thất sủng, như trút được gánh nặng, lại càng muốn tưởng nhớ tới Minh Quang. Suốt ngày uống rượu, mẫu phi đã sinh ra ảo giác. Ta nghĩ, sở dĩ mẫu phi khởi vũ mà chết, chắc là vì cảm giác say, lại sinh ra ảo giác, rồi sau đó liền đắm chìm trong đó, không nguyện ý tỉnh đi."
Lưu Đồng than nhẹ một tiếng:
"Đại khái mẫu phi cũng ý thức được tình huống thân thể của mình, trong mấy phong thư cuối cùng người viết cho Minh Quang có nói, nguyện A Duy Thì Tháp phù hộ người kiếp sau có thể cùng Minh Quang làm một đôi phu thê bình thường, cũng nguyện A Duy Thì Tháp phù hộ ta, tìm được người yêu tâm đầu ý hợp, có thể cùng ta đồng cam cộng khổ cả đời."
Ánh mắt Lưu Đồng ôn nhu nhìn chăm chú vào Thường Nhuận Chi:
"Đây là nguyện vọng của mẫu phi, ta hi vọng ta có thể làm được, để A Duy Thì Tháp thấy, phó thác nàng thuật lại cho mẫu phi nghe, nói với người ta tốt lắm, cũng nguyện A Duy Thì Tháp phù hộ người kiếp sau có thể được như mong muốn."
Nghe xong chuyện xưa của Du quý nhân, khúc mắc của Thường Nhuận Chi về Lưu Đồng cũng được giải.
Nàng đứng lên đi đến bên cạnh Lưu Đồng ngồi xuống, mềm nhẹ nhích lại gần người hắn, thấp giọng kiên định nói:
"A Duy Thì Tháp sẽ phù hộ huynh."
Thân thể Lưu Đồng khẽ run lên, nhìn Thường Nhuận Chi, u lam trong nước dập dờn, như một hồ nước sâu làm người ta say mê.
Hắn hiểu rõ ý tứ của nàng.
Nàng nói với hắn, nàng nguyện ý cùng hắn đồng cam cộng khổ cả đời.
Lưu Đồng kìm lòng không đậu vươn tay, chậm rãi ôm nàng vào lòng.
Đây là cái ôm ấp đầu tiên của bọn họ, nhưng không phải đột ngột, ở bên người xem ra, ngược lại tự nhiên rất tốt đẹp.
Diêu Hoàng lặng yên lui ra, Ngụy Tử hưng phấn lôi kéo ngón tay nàng vào phòng trong, cấp thiết nháy nháy mắt.
Diêu Hoàng bất đắc dĩ trừng mắt nhìn nàng, ngón trỏ so trên môi nhẹ giọng hư một tiếng:
"Đừng ầm ĩ."
Ngụy Tử liên tục gật đầu, mặt đỏ ửng.
Lưu Đồng ở lại thôn trang hai ngày, mỗi ngày thức dậy sẽ đến gặp Thường Nhuận Chi, bất luận Thường Nhuận Chi đi chỗ nào, làm cái gì, hắn đều làm bạn một bên.
Cho nên người trong thôn đều biết đến, trong tiểu thôn của địa chủ cô nương có vị hôn phu tương lai tới chơi.
Nhóm đại cô nương hay nàng dâu nhỏ đều vội vàng đến xem náo nhiệt, muốn nhìn thử nam nhân xứng đôi với Thường Nhuận Chi lớn lên có hình dạng gì.
Chờ gặp qua Lưu Đồng, bọn họ ở mặt ngoài tự nhiên xưng hắn tuấn tú lịch sự, dáng vẻ đường đường, nhưng thầm kín lại nói thầm, nam nhân kia sợ là có huyết thống ngoại tộc đó nha.
Nhưng khi thấy Thường Nhuận Chi và Lưu Đồng nói chuyện, trong mắt hàm ý cười, chuyện họ nói thầm bị gắn gượng nuốt xuống.
Nhạc thị lấy cớ có việc, nhường không gian lại cho hai người bọn họ.
Mặt Lưu Đồng vẫn còn hồng, Thường Nhuận Chi nhắc hắn:
"Nước trà nguội hơn rồi, có thể uống. Nếu để lạnh, thêm chút nước ấm đi."
Lưu Đồng vội bưng ly trà lên uống, liếm liếm môi, nhìn Thường Nhuận Chi nói:
"Trước mặt di nương nàng, ta ngượng ngùng nói."
"Ừm."
Thường Nhuận Chi cười gật đầu.
"Ta không phải là vì Mạc thị, mới muốn giải tán các nàng."
Lưu Đồng trầm mặc một lát, nói:
"Mặc kệ lúc đó là ai gả cho ta, ta cũng sẽ vì thê tử tương lai, an bài nữ nhân trong phủ cho thỏa đáng, miễn cho thê tử vì các nàng sinh khí thương tâm."
Thường Nhuận Chi nghiêm cẩn lắng nghe.
"Mẫu phi ta là Du quý nhân, trước khi bà vào cung, kỳ thực có thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Hai người nói muốn gần nhau cả đời, kết quả vị lang quân kia gặp chuyện ngoài ý muốn, qua đời. Sau đó, mẫu phi ta vào cung."
Lưu Đồng cúi đầu, giọng nói ngày càng trầm thấp:
"Mẫu phi rất xinh đẹp, lại có phong tình khác người thường, nhận hết sủng ái của phụ hoàng. Nhưng mà, địa phương như hậu cung, hôm nay ngươi chịu ân sủng, ngày mai có thể đã bị biếm lãnh cung, thật sự trở mặt vô tình. Sự sủng ái của phụ hoàng tới nhanh đi cũng nhanh, mẫu phi của ta cũng không quá để ý. Người nói trong lòng người chỉ có một mình Minh Quang, chẳng sợ sinh hoạt như địa ngục, Minh Quang đều có thể trừ khử tất cả thống khổ và đau thương. A Duy Thì Tháp của người sẽ vĩnh viễn bảo hộ người."
Thường Nhuận Chi nghi hoặc nói:
"A Duy Thì Tháp?"
"Là thần minh tín ngưỡng của người Tây Vực."
Lưu Đồng tiếp tục giải thích:
"Bọn họ thờ phụng hoả giáo, Quang Minh thần là chủ nhân sáng thế. A Duy Thì Tháp là tín ngưỡng của bọn hắn. Giống như người Tiên Ti, người người thờ phụng Trường Sinh Thiên."
Thường Nhuận Chi hiểu rõ gật đầu, lại nghe Lưu Đồng nói:
"Chuyện mẫu phi qua đời, có chút thần bí, cứ thế khi người khác nhắc tới mẫu phi và ta, đều có chút kiêng kị."
Thường Nhuận Chi nghi hoặc nói:
"Du quý nhân... Không phải bị bệnh chết sao?"
"Bên ngoài là nói như thế."
Lưu Đồng nói:
"Cũng rất ít người biết bí mật này, mẫu phi của, là khởi vũ mà chết."
Thường Nhuận Chi không khỏi mở to hai mắt.
"Khi đó mặc dù tuổi ta còn nhỏ, cũng đã ký sự. Bởi vì tướng mạo của ta, ở trong cung rất nhiều người đều kiêng kị ta. Khi đó, mẫu phi ôm ta nói, ta là con dân A Duy Thì Tháp, A Duy Thì Tháp sẽ bảo hộ ta. Mỗi khi ta không mở lòng, mẫu phi sẽ khiêu vũ cho ta xem, làm ta vui vẻ."
"Mẫu phi nhảy rất khá, không bị cản trở sức sống, rất có thể cảm nhiễm cảm xúc người khác. Ta hỏi mẫu phi, vũ đạo đẹp mắt như thế, vì sao phụ hoàng không thích xem, mẫu phi nói, người chỉ biết vũ, mà các nương nương khác sẽ có thêm cái mới lạ, phụ hoàng không thể không bị hấp dẫn."
"Hình như mỗi ngày mẫu phi đều khiêu vũ, ta nhìn ra được, người rất yêu thích vũ đạo. Nhưng vũ đạo như vậy, chỉ có một mình ta thưởng thức. Thỉnh thoảng Hiển tần nương nương sẽ dẫn ngũ ca đến xem rồi cổ động, mỗi lúc như vậy, mẫu phi thật cao hứng."
"Sau đó đột nhiên có một ngày, mẫu phi múa trước mặt ta, khi thực hiện động tác xoay tròn, lại đình chỉ im bặt, ngã xuống, rồi sau đó cả người rung động, miệng nỉ non, 『 A Duy Thì Tháp, Minh Quang của ta 』, liên tục lặp lại câu nói này. Cung nhân vội đi lên đỡ người, mẫu phi xếp bằng ngồi dậy, rồi sau đó nhắm mắt lại, không lâu sau không còn hơi thở."
Lưu Đồng nói đến đây, trên mặt cũng hiện rõ thương cảm và hoài niệm:
"Trên người mẫu phi trừ bỏ khi bị ngã trầy sát chút da bên ngoài, không có nửa điểm vết thương, vẻ mặt cũng rất an tường. Thậm chí thái y cũng tra xét độc, nhưng lại không có phát hiện dấu hiệu mẫu phi trúng độc... Cho nên, mẫu phi chết, thành án không thể phá. Từ lúc đó, ánh mắt mọi người nhìn ta ngày càng khác thường, phụ hoàng cũng cố ý vô tình tránh xa ta."
Thường Nhuận Chi đau lòng nhìn hắn, nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy tay hắn, an ủi hắn.
Lưu Đồng cười cười, phản công nắm chặt tay nàng, bọc bàn tay hơi lạnh của nàng trong lòng bàn tay.
Lưu Đồng nói:
"Tất cả mọi người nói mẫu phi ta chết rất quái dị, trước kia ta cũng cảm thấy vậy, cho đến khi... sau đó ta phát hiện một thùng toa xe mẫu phi dùng đựng văn tự viết thư, người nhận chỉ có một, tên của hắn là Minh Quang."
Thường Nhuận Chi chần chờ chốc lát, hỏi:
"Minh Quang... Là tên vị lang quân thanh mai trúc mã kia sao?"
Lưu Đồng nhẹ nhàng gật đầu.
"Theo như trong thư của mẫu phi, ta nhìn ra được, mấy năm này khi Minh Quang chết đi, mặt ngoài mẫu phi thể hiện như đã quên hắn, sống tự tại tiêu sái, nhưng trong nội tâm của người vẫn bi thương khổ sở. Nếu như ta không đến chỗ người, hàng đêm mẫu phi đều uống rượu, dựa vào say rượu, hi vọng có thể nhìn thấy Minh Quang. Khi phụ hoàng còn sủng ái người, người vừa sung sướng vừa đau khổ, cảm thấy đây là phản bội Minh Quang. Sau khi người thất sủng, như trút được gánh nặng, lại càng muốn tưởng nhớ tới Minh Quang. Suốt ngày uống rượu, mẫu phi đã sinh ra ảo giác. Ta nghĩ, sở dĩ mẫu phi khởi vũ mà chết, chắc là vì cảm giác say, lại sinh ra ảo giác, rồi sau đó liền đắm chìm trong đó, không nguyện ý tỉnh đi."
Lưu Đồng than nhẹ một tiếng:
"Đại khái mẫu phi cũng ý thức được tình huống thân thể của mình, trong mấy phong thư cuối cùng người viết cho Minh Quang có nói, nguyện A Duy Thì Tháp phù hộ người kiếp sau có thể cùng Minh Quang làm một đôi phu thê bình thường, cũng nguyện A Duy Thì Tháp phù hộ ta, tìm được người yêu tâm đầu ý hợp, có thể cùng ta đồng cam cộng khổ cả đời."
Ánh mắt Lưu Đồng ôn nhu nhìn chăm chú vào Thường Nhuận Chi:
"Đây là nguyện vọng của mẫu phi, ta hi vọng ta có thể làm được, để A Duy Thì Tháp thấy, phó thác nàng thuật lại cho mẫu phi nghe, nói với người ta tốt lắm, cũng nguyện A Duy Thì Tháp phù hộ người kiếp sau có thể được như mong muốn."
Nghe xong chuyện xưa của Du quý nhân, khúc mắc của Thường Nhuận Chi về Lưu Đồng cũng được giải.
Nàng đứng lên đi đến bên cạnh Lưu Đồng ngồi xuống, mềm nhẹ nhích lại gần người hắn, thấp giọng kiên định nói:
"A Duy Thì Tháp sẽ phù hộ huynh."
Thân thể Lưu Đồng khẽ run lên, nhìn Thường Nhuận Chi, u lam trong nước dập dờn, như một hồ nước sâu làm người ta say mê.
Hắn hiểu rõ ý tứ của nàng.
Nàng nói với hắn, nàng nguyện ý cùng hắn đồng cam cộng khổ cả đời.
Lưu Đồng kìm lòng không đậu vươn tay, chậm rãi ôm nàng vào lòng.
Đây là cái ôm ấp đầu tiên của bọn họ, nhưng không phải đột ngột, ở bên người xem ra, ngược lại tự nhiên rất tốt đẹp.
Diêu Hoàng lặng yên lui ra, Ngụy Tử hưng phấn lôi kéo ngón tay nàng vào phòng trong, cấp thiết nháy nháy mắt.
Diêu Hoàng bất đắc dĩ trừng mắt nhìn nàng, ngón trỏ so trên môi nhẹ giọng hư một tiếng:
"Đừng ầm ĩ."
Ngụy Tử liên tục gật đầu, mặt đỏ ửng.
Lưu Đồng ở lại thôn trang hai ngày, mỗi ngày thức dậy sẽ đến gặp Thường Nhuận Chi, bất luận Thường Nhuận Chi đi chỗ nào, làm cái gì, hắn đều làm bạn một bên.
Cho nên người trong thôn đều biết đến, trong tiểu thôn của địa chủ cô nương có vị hôn phu tương lai tới chơi.
Nhóm đại cô nương hay nàng dâu nhỏ đều vội vàng đến xem náo nhiệt, muốn nhìn thử nam nhân xứng đôi với Thường Nhuận Chi lớn lên có hình dạng gì.
Chờ gặp qua Lưu Đồng, bọn họ ở mặt ngoài tự nhiên xưng hắn tuấn tú lịch sự, dáng vẻ đường đường, nhưng thầm kín lại nói thầm, nam nhân kia sợ là có huyết thống ngoại tộc đó nha.
Nhưng khi thấy Thường Nhuận Chi và Lưu Đồng nói chuyện, trong mắt hàm ý cười, chuyện họ nói thầm bị gắn gượng nuốt xuống.
Tác giả :
Hồ Thiên Bát Nguyệt