Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại
Chương 5: Thoát khỏi nguy cơ
Bên này, Hàn Lạc Tuyển đang dùng hết vốn liếng đối phó với hai con gấu hoang ở bên cạnh, không rảnh rỗi xem động tĩnh ở bên Lâm Thư. Chờ hắn mất sức của chín trâu hai hổ đánh ngã một con gấu, mới tạm rảnh xem tình hình bên Lâm Thư. Vừa nhìn, Hàn Lạc Tuyển liền bị hù dọa. Hắn còn tưởng rằng mình hoa mắt, cảnh tượng đối diện quỷ dị như thế, làm người ta chấn động, khó tin.
Lúc này, hai tay Lâm Thư đang ôm một cánh tay của con gấu hoang, nhấc nó lên, xoay tròn tại chỗ, sau đó "bịch" một cái, gấu hoang đã bị ném ra ngoài.
Còn Lâm Thư không hề ngừng nghỉ, bây giờ nàng giống như được uống thuốc lắc, hết sức phấn chấn. Lâm Thư biết rất rõ trước kia mình có khí lực kinh người, nhưng không ngờ nàng có thể quăng cả một con gấu! Bây giờ toàn thân Lâm Thư sôi trào nhiệt huyết, cảm xúc tăng vọt. Vọt tới trước mặt một con gấu khác, kìm nén bực bội, nhấc ngang nó lên, sau đó hướng về phía đám gấu bị thương ở mũi, rồi tiếp tục ném vào một con gấu đang lao vào nàng.
Chỉ nghe ‘Rầm, bịch..." một tiếng, con gấu lớn bị Lâm Thư nâng lên đã đè bẹp hai con gấu bị thương ở mũi kia. Mà những con khác, cộng thêm cả Hàn Lạc Tuyển đều bị hành động của Lâm Thư hù dọa, đã quên mất phải làm gì, cứ ngây ngốc nhìn Lâm Thư.
Lâm Thư cảm giác có rất nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm nàng, một thân nhiệt huyết nhanh chóng lạnh xuống. Sợ chọc giận bọn gấu này thì bọn nó sẽ liều mạng với nàng, Lâm Thư liền chạy đến bên cạnh Hàn Lạc Tuyển, kéo Hàn Lạc Tuyển đang ngẩn người, bỏ chạy. Đúng lúc bị Lâm Thư lôi kéo, Hàn Lạc Tuyển cũng hồi thần, bàn chân như được bôi dầu, chạy trối chết theo Lâm Thư.
Thấy Lâm Thư bỏ chạy, đám gấu rừng không cam lòng bỏ đi, bọn chúng mất nhiều hơi sức và bị thương đau như vậy, không phải để cho miếng thịt béo kia chạy khỏi miệng đâu! Vì vậy, những con gấu còn có thể hành động được liền vội vàng đuổi theo bọn Lâm Thư.
Nghe được tiếng động rất lớn truyền đến từ đằng sau, Lâm Thư liền quay đầu nhìn lại, thấy ngay đám gấu đang đuổi theo. E ngại Hàn Lạc Tuyển chạy trốn quá chậm, nàng dứt khoát ôm lấy Hàn Lạc Tuyển, khiêng trên vai, "bịch, bịch, bịch" chạy trối chết.
Liên tiếp bị những hành động kinh hãi của Lâm Thư dọa cho ngây người, Hàn Lạc Tuyển không dám nói gì nữa. Mặc dù không quá nguyện ý bị Lâm Thư khiêng đi, nhưng sự thật chứng minh, tốc độ của Lâm Thư có thể so với tên bắn, khiêng hắn chạy quả thật còn nhanh hơn là kéo hắn chạy, đã bỏ xa đám gấu kia một đoạn rồi. Coi như bị khiêng, đầu óc xóc nảy hơi choáng váng, bụng rất khó chịu, cái mông của hắn cũng không biết bị nhánh cây đâm cho bao nhiêu lần, nhưng vì an toàn, vì không muốn trở thành bữa tối cho gấu hoang, Hàn Lạc Tuyển đành chịu đựng cảm giác khó chịu và vô cùng đau đớn.
Lâm Thư không thể chú ý đến cảm giác của Hàn Lạc Tuyển, bây giờ nàng lại nhiệt huyết sôi trào, khiêng Hàn Lạc Tuyển dễ như khiêng một bao tải. Thân thể sôi trào, Lâm Thư giống như ăn phải thuốc lắc, càng chạy càng nhanh, cũng mặc kệ những nhánh cây sẽ ngăn cản nàng, khiêng Hàn Lạc Tuyển trên vai, bất chấp lao về phía trước.
Đợi đến khi Lâm Thư đã bỏ được đám gấu hoang kia, cũng không biết đây là đâu, vừa thấy một khối đá lớn, liền bỏ Hàn Lạc Tuyển xuống.
Hàn Lạc Tuyển vốn đang sùi bọt mép, bất tỉnh, bị cơn đau từ mông truyền đến liền gắng gượng tỉnh lại. Cảm giác này, còn đau gấp hơn mười lần so với bị cha hắn là Vương gia đánh!
“Ai, cuối cùng chúng ta đã thoát khỏi bầy gấu kia rồi, cũng không biết chạy tới đâu nữa. Ta đói quá! Hàn Lạc Tuyển, huynh lợi hại như vậy, huynh đi kiếm chút đồ ăn đi!” Ngồi xuống đối diện Hàn Lạc Tuyển, Lâm Thư thở hổn hển, nói.
Hàn Lạc Tuyển còn chưa tỉnh lại từ trong đau đớn, nghe thấy Lâm Thư nói, hận không thể ngất đi ngay lập tức. +.,ll33.../.l€,,,q...uu...44D0Ŋn,.,,.♪♫= So sánh với nha đầu này thì hắn lợi hại chỗ nào hả? Vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, đã kêu hắn đi tìm đồ ăn này nọ, nếu nhỡ gặp phải bầy gấu kia thì phải làm sao? Hắn đâu có bản lĩnh đối phó với bầy gấu kia như nha đầu này, đó không phải là vội vàng đi dâng mạng à! Hơn nữa, Hàn Lạc Tuyển có thể cảm thấy được mông hắn lạnh lẽo, ướt nhèm nhẹp, nhất định là đổ không ít máu rồi!
Hàn Lạc Tuyển suy yếu nhìn Lâm Thư, yếu ớt mở miệng: “Bản công tử bị ngươi hành hạ đến cạn khí lực rồi. Nha đầu, ngươi lật bản công tử lại đi, giúp ta nhìn xem đằng sau ta bị thương như thế nào.” Cái mông thật sự đau đến khó chịu, Hàn Lạc Tuyển cũng mặc kệ vấn đề mặt mũi, khẩn cấp muốn Lâm Thư xem xét vết thương đằng sau người hắn.
Nghe Hàn Lạc Tuyển nói như vậy, Lâm Thư nghi ngờ đến gần nhìn hắn. Vừa nhìn, nguy to rồi! Chỉ thấy miệng Hàn Lạc Tuyển sùi bọt mép, gương mặt xanh xao, làm cho Lâm Thư có chút lo lắng, vừa nhớ tới Hàn Lạc Tuyển nói phía sau hắn bị thương, Lâm Thư lập tức lật người Hàn Lạc Tuyển lại. Vừa thấy, Lâm Thư liền hít một hơi.
Y phục che đậy phần mông Hàn Lạc Tuyển đều bị cào rách, cái mông trắng bóng đầy máu, xem ra hết sức dọa người.
Theo bản năng kiểm tra thân mình một chút, Lâm Thư phát hiện dọc theo đường đi hình như mình không bị cành cây cào xước. Nghĩ rằng Hàn Lạc Tuyển đã dùng mông để bảo vệ mình, Lâm Thư có chút cảm động, xoay người, kéo tay Hàn Lạc Tuyển qua, hết sức xúc động nói: “Hàn Lạc Tuyển, không ngờ huynh lại đối xử tốt với ta như thế, đã dùng mông cản cành cây thay ta. Huynh yên tâm, ta sẽ chăm sóc huynh thật tốt. Huynh ở đây nghỉ ngơi đi, ta đi tìm ít quả dại, chúng ta tạm thời lấp bụng đã.”
Hàn Lạc Tuyển nghe xong mà muốn phun một ngụm máu! Đúng là mông hắn đã cản cành cây cho nha đầu này nhưng không phải do hắn muốn cản mà là nha đầu kia cố ý dùng hắn để cản! Hắn bị khiêng nên không phản kháng được mà!
Thấy Hàn Lạc Tuyển hết sức yếu ớt, muốn mở miệng nhưng không làm được, Lâm Thư đau lòng sờ sờ mặt hắn, nói: “Huynh hãy yên tâm đi, ta đi tìm một ít thức ăn, rất nhanh sẽ trở lại.” Nói xong, Lâm Thư liền xoay người, chui vào rừng cây rậm rạp.
Hàn Lạc Tuyển nhắm mắt dưỡng thần, chờ Lâm Thư kiếm thức ăn trở lại. Nhưng đợi gần nửa canh giờ, vẫn không thấy Lâm Thư quay lại, Hàn Lạc Tuyển liền cảm thấy có gì đó không đúng. Nha đầu kia sẽ không bỏ lại hắn mà chạy trốn đó chứ? =llequyuudo,,..on...=- Càng nghĩ Hàn Lạc Tuyển càng cảm thấy rất có khả năng, Lâm Thư thoạt nhìn chính là một nha đầu vô cùng không đáng tin.
Nhìn nhìn sắc trời, ánh tà dương đã hoàn toàn tan mất, sắc trời dần tối xuống rồi. Quan sát xung quanh một chút, Hàn Lạc Tuyển cảm thấy đây không phải là một nơi an toàn. Nếu đám gấu hoang kia không cam lòng, tìm tới nơi này, vậy chẳng phải hắn trốn không thoát sao? Nghĩ nghĩ, Hàn Lạc Tuyển quyết định không đợi Lâm Thư nữa. Hắn cẩn thận lết cái mông bị thương, bò theo hướng Lâm Thư rời đi, Hàn Lạc Tuyển đẩy cành cây ra, từ từ chui vào rừng cây.
Mới vừa đi không xa, Hàn Lạc Tuyển liền nghe thấy phía trước mặt truyền đến tiếng động không nhỏ. Hình như là con thú hoang to lớn nào đó đang hoạt động, ý nghĩ này khiến Hàn Lạc Tuyển dừng bước. Hắn, Hàn Tiểu Vương gia không xui xẻo đến vậy chứ? Nếu như đụng phải dã thú, vậy hắn đối phó sao đây! Hắn còn bị thương nữa chứ!
Lúc này Hàn Lạc Tuyển hết sức ảo não, biết sớm đã không lười biếng nghỉ ngơi, nên đi theo nha đầu kia cùng kiếm thức ăn. Ít ra, có nha đầu khỏe mạnh kia ở bên cạnh thì hắn sẽ an toàn hơn một chút. Còn bây giờ, trong lòng Hàn Lạc Tuyển hết sức khẩn trương, đúng là hắn rất sợ gặp phải một mãnh thú.
Bất chấp vết thương trên người, Hàn Lạc Tuyển dùng tốc độ nhanh nhất lui về phía sau. Càng lui về sau, Hàn Lạc Tuyển càng cảm thấy tiếng động đáng sợ kia càng gần hắn. Đợi đến khi lui đến chỗ vừa nghỉ ngơi, Hàn Lạc Tuyển đã hết đường lùi rồi, hắn dám khẳng định tên nào đó đã phát hiện ra hắn, đang đi về phía hắn. Lấy đoản đao ra, Hàn Lạc Tuyển tìm một chỗ ẩn núp, núp trong bóng tối chờ dã thú kia hiện thân.
Lâm Thư hưng phấn bừng bừng kéo một con gấu hoang lớn trở về, phát hiện không thấy Hàn Lạc Tuyển, lập tức hoảng lên, vội vàng hô to: “Hàn Lạc Tuyển! Huynh đi đâu rồi! Hàn Lạc Tuyển! Ta đi tìm thức ăn về rồi đây!”
Núp ở một chỗ tối gần đó, Hàn Lạc Tuyển nghe thấy Lâm Thư gọi, rốt cuộc cũng dỡ bỏ phòng bị. Thì ra dã thú mà hắn nghĩ lại là nha đầu kia! Chỉ là, Hàn Lạc Tuyển lại cảm thấy có gì đó sai sai. Thân thể nha đầu kia nhẹ như vậy, sao làm ra được động tĩnh lớn vậy chứ? Mang theo nghi ngờ, Hàn Lạc Tuyển bước ra khỏi chỗ tối, khi thấy cảnh tượng trước mắt, liền sửng sốt một chút.
Ai có thể nói cho hắn biết, sao con gấu to đùng này lại xuất hiện ở đây vậy!
Lâm Thư vừa thấy được Hàn Lạc Tuyển, liền yên tâm, tung tẩy đi tới bên cạnh Hàn Lạc Tuyển, hoa tay múa chân chỉ vào con gấu hoang lớn cách đó không xa, nói: “Hàn Lạc Tuyển, huynh xem, ta kéo về một con gấu lớn này, đợi lát nữa chúng ta thịt nó, nướng ăn đi! Mùi vị đó nhất định không tệ! Hơn nữa, mông huynh còn bị thương, chảy nhiều máu như vậy, huynh nhất định phải bù lại. Lát nữa huynh nên uống nhiều máu gấu một chút, con gấu này khỏe mạnh như vậy, máu của nó nhất định rất bổ thân thể!”
Hàn Lạc Tuyển suy sụp trong lòng rồi! Bọn họ vất vả lắm mới thoát khỏi bầy gấu, nha đầu này không biết sống chết à? Làm sao lại tha một con gâu về nữa, hơn nữa còn là con qua khổ nữa! Vừa nhìn đã biết là gấu đầu đàn rồi, nếu như bầy gấu kia phát hiện đồng bọn mất tích, chẳng biết có tỏa ra khắp rừng để tìm kiếm không nữa. Huống chi, nó là một con gấu lớn như vậy, chưa nói đến nướng ăn, chỉ giết thịt thôi cũng đã rất phiền toái. Hơn nữa, nha đầu này còn muốn hắn uống máu gấu để bồi bổ thân thể sao?
Hàn Lạc Tuyển đã không biết nên hình dung tâm trạng của mình vào lúc này như thế nào, vô lực nhìn Lâm Thư, Hàn Lạc Tuyển hỏi: “Làm sao ngươi vác được con gấu hoang này về vậy?”
“Ta vốn định đi tìm trái cây rừng, nhưng không tìm được. Ta tìm được ổ của con gấu này, sau đó mất chút hơi sức, đánh ngất nó rồi kéo về.”
Nghĩ đến cái gì, Lâm Thư còn nói thêm: “A, Hàn Lạc Tuyển, huynh biết không, ổ gấu này khá là thư thái, chỉ là hơi thối thôi. Với cả, ta đã quan sát qua hoàn cảnh, xung quanh cái ổ đó không có con gấu khác đâu. Ta vốn định qua đây đón huynh, nhưng ta lại sợ con gấu này thừa dịp ta không có ở đó sẽ tỉnh dậy, sau đó chạy đi cầu cứu đồng bọn, cho nên ta mới tha nó về đây.”
Trên thế gian này sao lại có một Kỳ nữ không giống người bình thường vậy hả! Cảm xúc ngổn ngang trăm mối, Hàn Lạc Tuyển dùng ánh mắt quái dị quan sát Lâm Thư, cuối cùng chậm rãi mở miệng, hỏi: “Ngươi nghĩ thế nào?” Chứng kiến sự lợi hại của Lâm Thư, Hàn Lạc Tuyển không dám coi trọng mình nữa.
“Ừ. Ta cảm thấy nơi này không an toàn, ổ gấu vẫn an toàn hơn, chúng ta đến ổ của gấu ở đi. Ta chưa giết chết con gấu này đâu chỉ đánh nó ngất đi thôi.--=- £€//.l33,,,quyy,,.uy,,,♫D0♥Ŋnn♫,.,♪--- Chúng ta thịt nó ở đây hay là quay về ổ gấu thịt nó?” Lâm Thư nói xong, bụng đã réo lên hai tiếng.
Nghe thấy bụng Lâm Thư phát ra tiếng vang, Hàn Lạc Tuyển không khỏi nở nụ cười. Nhưng thấy con gấu hoang lớn nằm chổng vó trên đất, Hàn Lạc Tuyển lại rối rắm nhíu mày. Nói thật, mặc dù mùi vị của thịt gấu không tệ, nhưng hắn không muốn làm thịt con gấu quá khổ này đâu. Làm thịt nó phải phí rất nhiều hơi sức, hơn nữa, lúc nướng thịt, không biết mùi thơm có dẫn những dã thú khác đến đây hay không.
Do dự một chút, vì suy nghĩ cho an nguy của mình, Hàn Lạc Tuyển vẫn nói ra sự lo lắng trong lòng: “Con gấu này quá lớn, làm thịt sẽ phí nhiều sức. Ta lo lắng lúc nướng thịt, mùi thơm sẽ dẫn những dã thú khác đến.”
Nghe vậy, Lâm Thư cảm thấy Hàn Lạc Tuyển lo lắng rất đúng. Đời trước cũng vì bị mùi thơm hấp dẫn, sau đó nàng đã tìm được Hàn Lạc Tuyển. Con gấu này to như vậy, làm thịt chẳng những phiền toái, bắt đầu nướng chắc chắn sẽ rất phiền toái, nếu như không nướng chín sẽ dẫn những dã thú khác tới thì toi.
Suy nghĩ một lúc, Lâm Thư mở miệng nói: “Nếu không, chúng ta chỉ cắt mấy khối thịt, đủ để chúng ta ăn, sau đó giấu nó đi?”
Hàn Lạc Tuyển hết sức tán thành cách của Lâm Thư, gật đầu một cái, nói: “Như vậy không tệ. Ta xẻo thêm mấy khối nữa, nướng xong chúng ta liền mang đi.”
“Ừ. Nhưng huynh phải uống hết máu của con gấu rồi mới xẻ thịt nó. Nếu xẻ thịt trước, máu chảy ào ra, huynh sẽ không uống được đâu. Không uống chút màu thì huynh bổi bổ thân thể thế nào được! Nhanh nhanh, thừa dịp con gấu này còn chưa chết, làm thịt rồi uống nóng luôn đi!” Lâm Thư vô cùng quan tâm đến thân thể Hàn Lạc Tuyển, vẻ mặt thành thật nói.
Khuôn mặt Hàn Lạc Tuyển cứng đờ, nhưng hắn không dám phản bác lại Lâm Thư. Hắn gật đầu một cái, coi như cam chịu, đi đến chỗ con gấu lớn. Hừ, bảo bản công tử làm chuyện ghê tởm là uống máu gấu sao? Vọng tưởng!
Hàn Lạc Tuyển kêu Lâm Thư đi kiếm mấy nhánh củi khô, còn hắn thừa cơ để máu gấu chảy cạn khô, rồi lưu loát cắt mấy khối thịt gấu tốt nhất.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh tượng bị cắt:
- Gấu đầu đàn (bị Lâm Thư nâng lên, tâm tư sụp đổ): Ngao! Xảy ra chuyện gì vậy! Sao nó lại cách mặt đất!
- Bầy gấu bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây ngẩn: Ngao! Sao lão đại lại bay về phía chúng vậy!
- Hàn Lạc Tuyển cũng bị dọa đến ngây người: Cảnh tượng này thật đẹp, không đành lòng nhìn thẳng!
Lúc này, hai tay Lâm Thư đang ôm một cánh tay của con gấu hoang, nhấc nó lên, xoay tròn tại chỗ, sau đó "bịch" một cái, gấu hoang đã bị ném ra ngoài.
Còn Lâm Thư không hề ngừng nghỉ, bây giờ nàng giống như được uống thuốc lắc, hết sức phấn chấn. Lâm Thư biết rất rõ trước kia mình có khí lực kinh người, nhưng không ngờ nàng có thể quăng cả một con gấu! Bây giờ toàn thân Lâm Thư sôi trào nhiệt huyết, cảm xúc tăng vọt. Vọt tới trước mặt một con gấu khác, kìm nén bực bội, nhấc ngang nó lên, sau đó hướng về phía đám gấu bị thương ở mũi, rồi tiếp tục ném vào một con gấu đang lao vào nàng.
Chỉ nghe ‘Rầm, bịch..." một tiếng, con gấu lớn bị Lâm Thư nâng lên đã đè bẹp hai con gấu bị thương ở mũi kia. Mà những con khác, cộng thêm cả Hàn Lạc Tuyển đều bị hành động của Lâm Thư hù dọa, đã quên mất phải làm gì, cứ ngây ngốc nhìn Lâm Thư.
Lâm Thư cảm giác có rất nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm nàng, một thân nhiệt huyết nhanh chóng lạnh xuống. Sợ chọc giận bọn gấu này thì bọn nó sẽ liều mạng với nàng, Lâm Thư liền chạy đến bên cạnh Hàn Lạc Tuyển, kéo Hàn Lạc Tuyển đang ngẩn người, bỏ chạy. Đúng lúc bị Lâm Thư lôi kéo, Hàn Lạc Tuyển cũng hồi thần, bàn chân như được bôi dầu, chạy trối chết theo Lâm Thư.
Thấy Lâm Thư bỏ chạy, đám gấu rừng không cam lòng bỏ đi, bọn chúng mất nhiều hơi sức và bị thương đau như vậy, không phải để cho miếng thịt béo kia chạy khỏi miệng đâu! Vì vậy, những con gấu còn có thể hành động được liền vội vàng đuổi theo bọn Lâm Thư.
Nghe được tiếng động rất lớn truyền đến từ đằng sau, Lâm Thư liền quay đầu nhìn lại, thấy ngay đám gấu đang đuổi theo. E ngại Hàn Lạc Tuyển chạy trốn quá chậm, nàng dứt khoát ôm lấy Hàn Lạc Tuyển, khiêng trên vai, "bịch, bịch, bịch" chạy trối chết.
Liên tiếp bị những hành động kinh hãi của Lâm Thư dọa cho ngây người, Hàn Lạc Tuyển không dám nói gì nữa. Mặc dù không quá nguyện ý bị Lâm Thư khiêng đi, nhưng sự thật chứng minh, tốc độ của Lâm Thư có thể so với tên bắn, khiêng hắn chạy quả thật còn nhanh hơn là kéo hắn chạy, đã bỏ xa đám gấu kia một đoạn rồi. Coi như bị khiêng, đầu óc xóc nảy hơi choáng váng, bụng rất khó chịu, cái mông của hắn cũng không biết bị nhánh cây đâm cho bao nhiêu lần, nhưng vì an toàn, vì không muốn trở thành bữa tối cho gấu hoang, Hàn Lạc Tuyển đành chịu đựng cảm giác khó chịu và vô cùng đau đớn.
Lâm Thư không thể chú ý đến cảm giác của Hàn Lạc Tuyển, bây giờ nàng lại nhiệt huyết sôi trào, khiêng Hàn Lạc Tuyển dễ như khiêng một bao tải. Thân thể sôi trào, Lâm Thư giống như ăn phải thuốc lắc, càng chạy càng nhanh, cũng mặc kệ những nhánh cây sẽ ngăn cản nàng, khiêng Hàn Lạc Tuyển trên vai, bất chấp lao về phía trước.
Đợi đến khi Lâm Thư đã bỏ được đám gấu hoang kia, cũng không biết đây là đâu, vừa thấy một khối đá lớn, liền bỏ Hàn Lạc Tuyển xuống.
Hàn Lạc Tuyển vốn đang sùi bọt mép, bất tỉnh, bị cơn đau từ mông truyền đến liền gắng gượng tỉnh lại. Cảm giác này, còn đau gấp hơn mười lần so với bị cha hắn là Vương gia đánh!
“Ai, cuối cùng chúng ta đã thoát khỏi bầy gấu kia rồi, cũng không biết chạy tới đâu nữa. Ta đói quá! Hàn Lạc Tuyển, huynh lợi hại như vậy, huynh đi kiếm chút đồ ăn đi!” Ngồi xuống đối diện Hàn Lạc Tuyển, Lâm Thư thở hổn hển, nói.
Hàn Lạc Tuyển còn chưa tỉnh lại từ trong đau đớn, nghe thấy Lâm Thư nói, hận không thể ngất đi ngay lập tức. +.,ll33.../.l€,,,q...uu...44D0Ŋn,.,,.♪♫= So sánh với nha đầu này thì hắn lợi hại chỗ nào hả? Vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, đã kêu hắn đi tìm đồ ăn này nọ, nếu nhỡ gặp phải bầy gấu kia thì phải làm sao? Hắn đâu có bản lĩnh đối phó với bầy gấu kia như nha đầu này, đó không phải là vội vàng đi dâng mạng à! Hơn nữa, Hàn Lạc Tuyển có thể cảm thấy được mông hắn lạnh lẽo, ướt nhèm nhẹp, nhất định là đổ không ít máu rồi!
Hàn Lạc Tuyển suy yếu nhìn Lâm Thư, yếu ớt mở miệng: “Bản công tử bị ngươi hành hạ đến cạn khí lực rồi. Nha đầu, ngươi lật bản công tử lại đi, giúp ta nhìn xem đằng sau ta bị thương như thế nào.” Cái mông thật sự đau đến khó chịu, Hàn Lạc Tuyển cũng mặc kệ vấn đề mặt mũi, khẩn cấp muốn Lâm Thư xem xét vết thương đằng sau người hắn.
Nghe Hàn Lạc Tuyển nói như vậy, Lâm Thư nghi ngờ đến gần nhìn hắn. Vừa nhìn, nguy to rồi! Chỉ thấy miệng Hàn Lạc Tuyển sùi bọt mép, gương mặt xanh xao, làm cho Lâm Thư có chút lo lắng, vừa nhớ tới Hàn Lạc Tuyển nói phía sau hắn bị thương, Lâm Thư lập tức lật người Hàn Lạc Tuyển lại. Vừa thấy, Lâm Thư liền hít một hơi.
Y phục che đậy phần mông Hàn Lạc Tuyển đều bị cào rách, cái mông trắng bóng đầy máu, xem ra hết sức dọa người.
Theo bản năng kiểm tra thân mình một chút, Lâm Thư phát hiện dọc theo đường đi hình như mình không bị cành cây cào xước. Nghĩ rằng Hàn Lạc Tuyển đã dùng mông để bảo vệ mình, Lâm Thư có chút cảm động, xoay người, kéo tay Hàn Lạc Tuyển qua, hết sức xúc động nói: “Hàn Lạc Tuyển, không ngờ huynh lại đối xử tốt với ta như thế, đã dùng mông cản cành cây thay ta. Huynh yên tâm, ta sẽ chăm sóc huynh thật tốt. Huynh ở đây nghỉ ngơi đi, ta đi tìm ít quả dại, chúng ta tạm thời lấp bụng đã.”
Hàn Lạc Tuyển nghe xong mà muốn phun một ngụm máu! Đúng là mông hắn đã cản cành cây cho nha đầu này nhưng không phải do hắn muốn cản mà là nha đầu kia cố ý dùng hắn để cản! Hắn bị khiêng nên không phản kháng được mà!
Thấy Hàn Lạc Tuyển hết sức yếu ớt, muốn mở miệng nhưng không làm được, Lâm Thư đau lòng sờ sờ mặt hắn, nói: “Huynh hãy yên tâm đi, ta đi tìm một ít thức ăn, rất nhanh sẽ trở lại.” Nói xong, Lâm Thư liền xoay người, chui vào rừng cây rậm rạp.
Hàn Lạc Tuyển nhắm mắt dưỡng thần, chờ Lâm Thư kiếm thức ăn trở lại. Nhưng đợi gần nửa canh giờ, vẫn không thấy Lâm Thư quay lại, Hàn Lạc Tuyển liền cảm thấy có gì đó không đúng. Nha đầu kia sẽ không bỏ lại hắn mà chạy trốn đó chứ? =llequyuudo,,..on...=- Càng nghĩ Hàn Lạc Tuyển càng cảm thấy rất có khả năng, Lâm Thư thoạt nhìn chính là một nha đầu vô cùng không đáng tin.
Nhìn nhìn sắc trời, ánh tà dương đã hoàn toàn tan mất, sắc trời dần tối xuống rồi. Quan sát xung quanh một chút, Hàn Lạc Tuyển cảm thấy đây không phải là một nơi an toàn. Nếu đám gấu hoang kia không cam lòng, tìm tới nơi này, vậy chẳng phải hắn trốn không thoát sao? Nghĩ nghĩ, Hàn Lạc Tuyển quyết định không đợi Lâm Thư nữa. Hắn cẩn thận lết cái mông bị thương, bò theo hướng Lâm Thư rời đi, Hàn Lạc Tuyển đẩy cành cây ra, từ từ chui vào rừng cây.
Mới vừa đi không xa, Hàn Lạc Tuyển liền nghe thấy phía trước mặt truyền đến tiếng động không nhỏ. Hình như là con thú hoang to lớn nào đó đang hoạt động, ý nghĩ này khiến Hàn Lạc Tuyển dừng bước. Hắn, Hàn Tiểu Vương gia không xui xẻo đến vậy chứ? Nếu như đụng phải dã thú, vậy hắn đối phó sao đây! Hắn còn bị thương nữa chứ!
Lúc này Hàn Lạc Tuyển hết sức ảo não, biết sớm đã không lười biếng nghỉ ngơi, nên đi theo nha đầu kia cùng kiếm thức ăn. Ít ra, có nha đầu khỏe mạnh kia ở bên cạnh thì hắn sẽ an toàn hơn một chút. Còn bây giờ, trong lòng Hàn Lạc Tuyển hết sức khẩn trương, đúng là hắn rất sợ gặp phải một mãnh thú.
Bất chấp vết thương trên người, Hàn Lạc Tuyển dùng tốc độ nhanh nhất lui về phía sau. Càng lui về sau, Hàn Lạc Tuyển càng cảm thấy tiếng động đáng sợ kia càng gần hắn. Đợi đến khi lui đến chỗ vừa nghỉ ngơi, Hàn Lạc Tuyển đã hết đường lùi rồi, hắn dám khẳng định tên nào đó đã phát hiện ra hắn, đang đi về phía hắn. Lấy đoản đao ra, Hàn Lạc Tuyển tìm một chỗ ẩn núp, núp trong bóng tối chờ dã thú kia hiện thân.
Lâm Thư hưng phấn bừng bừng kéo một con gấu hoang lớn trở về, phát hiện không thấy Hàn Lạc Tuyển, lập tức hoảng lên, vội vàng hô to: “Hàn Lạc Tuyển! Huynh đi đâu rồi! Hàn Lạc Tuyển! Ta đi tìm thức ăn về rồi đây!”
Núp ở một chỗ tối gần đó, Hàn Lạc Tuyển nghe thấy Lâm Thư gọi, rốt cuộc cũng dỡ bỏ phòng bị. Thì ra dã thú mà hắn nghĩ lại là nha đầu kia! Chỉ là, Hàn Lạc Tuyển lại cảm thấy có gì đó sai sai. Thân thể nha đầu kia nhẹ như vậy, sao làm ra được động tĩnh lớn vậy chứ? Mang theo nghi ngờ, Hàn Lạc Tuyển bước ra khỏi chỗ tối, khi thấy cảnh tượng trước mắt, liền sửng sốt một chút.
Ai có thể nói cho hắn biết, sao con gấu to đùng này lại xuất hiện ở đây vậy!
Lâm Thư vừa thấy được Hàn Lạc Tuyển, liền yên tâm, tung tẩy đi tới bên cạnh Hàn Lạc Tuyển, hoa tay múa chân chỉ vào con gấu hoang lớn cách đó không xa, nói: “Hàn Lạc Tuyển, huynh xem, ta kéo về một con gấu lớn này, đợi lát nữa chúng ta thịt nó, nướng ăn đi! Mùi vị đó nhất định không tệ! Hơn nữa, mông huynh còn bị thương, chảy nhiều máu như vậy, huynh nhất định phải bù lại. Lát nữa huynh nên uống nhiều máu gấu một chút, con gấu này khỏe mạnh như vậy, máu của nó nhất định rất bổ thân thể!”
Hàn Lạc Tuyển suy sụp trong lòng rồi! Bọn họ vất vả lắm mới thoát khỏi bầy gấu, nha đầu này không biết sống chết à? Làm sao lại tha một con gâu về nữa, hơn nữa còn là con qua khổ nữa! Vừa nhìn đã biết là gấu đầu đàn rồi, nếu như bầy gấu kia phát hiện đồng bọn mất tích, chẳng biết có tỏa ra khắp rừng để tìm kiếm không nữa. Huống chi, nó là một con gấu lớn như vậy, chưa nói đến nướng ăn, chỉ giết thịt thôi cũng đã rất phiền toái. Hơn nữa, nha đầu này còn muốn hắn uống máu gấu để bồi bổ thân thể sao?
Hàn Lạc Tuyển đã không biết nên hình dung tâm trạng của mình vào lúc này như thế nào, vô lực nhìn Lâm Thư, Hàn Lạc Tuyển hỏi: “Làm sao ngươi vác được con gấu hoang này về vậy?”
“Ta vốn định đi tìm trái cây rừng, nhưng không tìm được. Ta tìm được ổ của con gấu này, sau đó mất chút hơi sức, đánh ngất nó rồi kéo về.”
Nghĩ đến cái gì, Lâm Thư còn nói thêm: “A, Hàn Lạc Tuyển, huynh biết không, ổ gấu này khá là thư thái, chỉ là hơi thối thôi. Với cả, ta đã quan sát qua hoàn cảnh, xung quanh cái ổ đó không có con gấu khác đâu. Ta vốn định qua đây đón huynh, nhưng ta lại sợ con gấu này thừa dịp ta không có ở đó sẽ tỉnh dậy, sau đó chạy đi cầu cứu đồng bọn, cho nên ta mới tha nó về đây.”
Trên thế gian này sao lại có một Kỳ nữ không giống người bình thường vậy hả! Cảm xúc ngổn ngang trăm mối, Hàn Lạc Tuyển dùng ánh mắt quái dị quan sát Lâm Thư, cuối cùng chậm rãi mở miệng, hỏi: “Ngươi nghĩ thế nào?” Chứng kiến sự lợi hại của Lâm Thư, Hàn Lạc Tuyển không dám coi trọng mình nữa.
“Ừ. Ta cảm thấy nơi này không an toàn, ổ gấu vẫn an toàn hơn, chúng ta đến ổ của gấu ở đi. Ta chưa giết chết con gấu này đâu chỉ đánh nó ngất đi thôi.--=- £€//.l33,,,quyy,,.uy,,,♫D0♥Ŋnn♫,.,♪--- Chúng ta thịt nó ở đây hay là quay về ổ gấu thịt nó?” Lâm Thư nói xong, bụng đã réo lên hai tiếng.
Nghe thấy bụng Lâm Thư phát ra tiếng vang, Hàn Lạc Tuyển không khỏi nở nụ cười. Nhưng thấy con gấu hoang lớn nằm chổng vó trên đất, Hàn Lạc Tuyển lại rối rắm nhíu mày. Nói thật, mặc dù mùi vị của thịt gấu không tệ, nhưng hắn không muốn làm thịt con gấu quá khổ này đâu. Làm thịt nó phải phí rất nhiều hơi sức, hơn nữa, lúc nướng thịt, không biết mùi thơm có dẫn những dã thú khác đến đây hay không.
Do dự một chút, vì suy nghĩ cho an nguy của mình, Hàn Lạc Tuyển vẫn nói ra sự lo lắng trong lòng: “Con gấu này quá lớn, làm thịt sẽ phí nhiều sức. Ta lo lắng lúc nướng thịt, mùi thơm sẽ dẫn những dã thú khác đến.”
Nghe vậy, Lâm Thư cảm thấy Hàn Lạc Tuyển lo lắng rất đúng. Đời trước cũng vì bị mùi thơm hấp dẫn, sau đó nàng đã tìm được Hàn Lạc Tuyển. Con gấu này to như vậy, làm thịt chẳng những phiền toái, bắt đầu nướng chắc chắn sẽ rất phiền toái, nếu như không nướng chín sẽ dẫn những dã thú khác tới thì toi.
Suy nghĩ một lúc, Lâm Thư mở miệng nói: “Nếu không, chúng ta chỉ cắt mấy khối thịt, đủ để chúng ta ăn, sau đó giấu nó đi?”
Hàn Lạc Tuyển hết sức tán thành cách của Lâm Thư, gật đầu một cái, nói: “Như vậy không tệ. Ta xẻo thêm mấy khối nữa, nướng xong chúng ta liền mang đi.”
“Ừ. Nhưng huynh phải uống hết máu của con gấu rồi mới xẻ thịt nó. Nếu xẻ thịt trước, máu chảy ào ra, huynh sẽ không uống được đâu. Không uống chút màu thì huynh bổi bổ thân thể thế nào được! Nhanh nhanh, thừa dịp con gấu này còn chưa chết, làm thịt rồi uống nóng luôn đi!” Lâm Thư vô cùng quan tâm đến thân thể Hàn Lạc Tuyển, vẻ mặt thành thật nói.
Khuôn mặt Hàn Lạc Tuyển cứng đờ, nhưng hắn không dám phản bác lại Lâm Thư. Hắn gật đầu một cái, coi như cam chịu, đi đến chỗ con gấu lớn. Hừ, bảo bản công tử làm chuyện ghê tởm là uống máu gấu sao? Vọng tưởng!
Hàn Lạc Tuyển kêu Lâm Thư đi kiếm mấy nhánh củi khô, còn hắn thừa cơ để máu gấu chảy cạn khô, rồi lưu loát cắt mấy khối thịt gấu tốt nhất.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh tượng bị cắt:
- Gấu đầu đàn (bị Lâm Thư nâng lên, tâm tư sụp đổ): Ngao! Xảy ra chuyện gì vậy! Sao nó lại cách mặt đất!
- Bầy gấu bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây ngẩn: Ngao! Sao lão đại lại bay về phía chúng vậy!
- Hàn Lạc Tuyển cũng bị dọa đến ngây người: Cảnh tượng này thật đẹp, không đành lòng nhìn thẳng!
Tác giả :
Tô Nhị Thiếu