Kế Phụ
Chương 33
“Không…Ông muốn làm gì? Ông ngàn vạn lần đừng làm loạn…” Hắn vội vã ngăn lại, sợ đến nỗi kêu khóc nói, sắp bị y làm tức chết. Y thật sự quá xấu, quá ghê tởm, dám uy hiếp hắn như vậy….
“Tiểu Mặc, nếu em không muốn tôi chết vậy cầu xin em đồng ý, thật sự tha thứ cho tôi. Cho tôi thêm một cơ hội lần nữa để bắt đầu lại từ đầu, van em…..” Y quỳ xuống đất, nắm bàn tay nhỏ gầy của con riêng, thống khổ van xin.
Điền Vũ Mặc nhìn y do dự, đối với việc y thay đổi đột ngột thật sự không thể tin nổi. Nhưng đối mặt với vẻ chân thành, ánh mắt cầu khẩn đáng thương của y, người luôn mềm lòng, thiện lương như Điền Vũ Mặc không khỏi dao động.
Những lời nói này của y từng là điều hắn kỳ vọng nhất. Hắn vốn tưởng rằng vĩnh viễn cũng không thể nghe được từ miệng của y, nhưng không nghĩ tới ngày hôm nay y lại nói ra những lời này. Chẳng lẽ chuyện tự sát lần này thật làm cho y tỉnh ngộ?! Nhưng đứa bé trong bụng….
Hắn rất muốn xóa sạch đứa nhỏ trong bụng, một lần nữa làm lại từ đầu với y. Trở lại quan hệ cha con như lúc đầu được sao? Hắn có thể tin tưởng y không?
Lại nhìn vẻ mặt cầu khẩn của cha kế, Điền Vũ Mặc nhẹ nhàng gật đầu một cái. Cho dù y lừa gạt hắn, hắn cũng chỉ có thể đáp ứng. Bởi vì căn bản hắn không có lựa chọn nào khác, y lấy cái chết buộc hắn nếu như hắn không đồng ý thì y sẽ lập tức tự sát. Hắn dĩ nhiên không thể để y chết, cho nên…..
“Tiểu Mặc, cám ơn em! Tôi thề từ này về sau nhất định sẽ tốt với em, nếu như tôi tổn thương em thì sẽ bị thiên lôi đánh, chết không tử tế….” Nghiêm Ký Hạo mừng như điên, cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, ném con dao xuống, giơ tay lên trời thề độc với con riêng.
Chủ ý của Cửu lão tiểu tử đó không ngờ lại linh tới như vậy. Mặc dù có chút hèn hạ vô sỉ, nhưng là siêu cấp hữu dụng. Y nhất định phải nắm bắt tốt cơ hội lần này! Lần này y nhất định sẽ không nóng vội nữa, y sẽ rất cẩn thận, cẩn thận chăm sóc Tiểu Mặc thật tốt. Chờ cho tới khi hắn từ từ yêu mình!
Điền Vũ Mặc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã hoàn toàn ló dạng. Ánh nắng ấm áp chiếu vào phòng, chiếu lên khuôn mặt hắn. Khao khát ánh mặt trời chói lọi đó có thể luồn lách vào tâm can đã chết của hắn, làm cho hắn một lần nữa sinh ra hi vọng…..
Hi vọng lần này lựa chọn tin tưởng y, lựa chọn sống sót là đúng…..
Trời còn chưa sáng, trong nhà bếp đã truyền ra tiếng va đập kinh khủng, làm cho người ta không thể ngủ được.
“Loảng xoảng…” Lại một tiếng vang chói tai, hình như là tiếng chén rớt xuống đất.
Nằm trên giường, Điền Vũ Mặc mở mắt, cặp chân mày xinh đẹp hơi nhíu lại, vẻ mặt nghi ngờ. Chuyện gì xảy ra vậy? Trong nhà bếp có người sao? Nhưng trong nhà này ngoài trừ cha kế Nghiêm Ký Hạo và hắn ra thì đâu còn ai khác. Nghiêm Ký Hạo chắc chắn sẽ không xuống bếp, mà hắn hiện tại đang nằm trên giường. Chẳng lẽ là ăn trộm?
Điền Vũ Mặc lo lắng, muốn tìm Nghiêm Ký Hạo. Nhưng lại phát hiện y vẫn ngồi canh bên cạnh giường đã không thấy đâu, không biết đã đi đâu!
“Phanh…” Phòng bếp lầu dưới lại truyền ra một tiếng nổ, lần này hình như là nồi rớt xuống đất.
Điền Vũ Mặc ngày càng lo lắng, hắn phải xuống bếp xem một chút. Nếu có trộm lẻn vào nhà thì phải báo cảnh sát ngay.
Điền Vũ Mặc cố gắng từ trên giường bò dậy nhưng hắn thật sự quá yếu. Chỉ ngồi dậy thôi mà đã tiêu hao hết khí lực của hắn, làm hắn mệt đến thở hồng hộc.
Ngồi một chút cảm thấy đã hơi tốt lên, hắn muốn gỡ ống truyền dịch trên tay xuống, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc ngăn lại.
“Tiểu Mặc, em đang làm gì vậy?” Nghiêm Ký Hạo đừng ở cửa kinh hoàng kêu to.
Điền Vũ Mặc quay đầu lại, thấy bộ dáng của y liền sợ đến hết hồn, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, giống như đang thấy quỷ vậy.
Cũng khó trách Điền Vũ Mặc có biểu hiện này, bất kể ai thấy bộ dáng bây giờ của y cũng đều sẽ bị hù như vậ! Chỉ thấy một người đàn ông cao một mét tám như Nghiêm Ký Hạo thế nhưng lại mặc tạp dề con thỏ màu phấn hồng. Trên mặt bị khói hắt vào đen xì, mồ hôi nhầy nhụi, trông vẻ mặt chật vật và tức cười nói không nên lời. Trong tay y bưng một chén cháo….
“Tiểu Mặc mau nằm xuống. Thân thể em còn chưa khỏe, sao có thể ngồi dậy!” Nghiêm Ký Hạo hoảng sợ vội vàng chạy đến bên giường, đặt chén cháo xuống, dìu con riêng trở về giường nằm. Giọng nói ngoại trừ mang chút trách cứ ra thì tất cả đều là lo lắng.
Bị y đụng chạm, thân thể nhỏ gầy lập tức trở nên cứng ngắc. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ bài xích. Mặc dù đã đồng ý tha thứ cho y, bắt đầu lại từ đầu với y nhưng phản ứng sợ hãi và chán ghét y đã thấm vào sâu tận trong xương tủy. Không đợi đại não phản ứng, thân thể đã bắt đầu kháng nghị.
“Thật xin lỗi, tôi không cố ý!” Nghiêm Ký Hạo vội vàng nói xin lỗi, trong mắt hiện lên vẻ bi thương. Tiểu Mặc vẫn còn chán ghét mình, chỉ cần mình vừa đụng tới hắn là hắn sẽ phản ứng như vậy!
Làn mi thật dài như cánh bướm rũ xuống, Điền Vũ Mặc trầm mặc không nói. Trong lúc này không khí trở nên trầm xuống, dị thường lúng túng.
Thấy không khí không ổn. Nghiêm Ký Hạo đè nỗi khổ sở trong lòng xuống, chuyển sang đề tài khác. “Tiểu Mặc, tôi nấu cháo cho em, em nếm thử xem! Tôi làm thật lâu, cực khổ lắm mới nấu xong!” Y đưa chén cháo tới trước mặt con riêng, dịu dàng mỉm cười.
Y nghe nói bệnh nhân nên ăn cháo. Cho nên y lên mạng, tìm một đống công thức nấu cháo dinh dưỡng, nhốt mình trong nhà bếp học nấu cháo. Nhưng không nghĩ tới một người có khả năng làm tất cả mọi thứ như y lại là một tên ngu ngốc trong bếp. Nấu hỏng rất nhiều lần, tới lần thứ mười mới có vẻ giống giống cháo. Thấy có vẻ ổn mới dám mang lên cho Tiểu Mặc ăn.
Điền Vũ Mặc bừng tỉnh đại ngộ, thì ra người mới vừa rồi trong bếp không phải trộm mà là Nghiêm Ký Hạo. Nhưng y không phải là không xuống bếp sao? Hơn nữa y bị thương chưa khỏi, y so với hắn bị thương còn nghiêm trọng hơn. Tại sao lại muốn xuống bếp?
Đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn cha kế, ‘tâm’ tưởng như đã chết khô lại giống như có một dòng nước ấm chảy qua. Thiếu niên không nhịn được cảm động!
“Tiểu Mặc, em nhanh nếm thử xem! Tôi nấu thật lâu mới xong!” Nghiêm Ký Hạo múc một muỗng cháo đưa tới miệng con riêng.
Hắn vốn định cự tuyệt nhưng đột nhiên thấy tay y, đôi mắt hạnh liền co lại.
Bàn tay cầm chiếc muỗng bạc giờ đây chằng chịt vết thương, bị phỏng có, vết dao cắt có, làm người ta nhìn thấy mà phải giật mình. Không cần nghĩ cũng biết những vết thương này là từ đâu ra, nhất định là vì nấu cháo cho hắn nên mới bị thương!
Tâm không khỏi mềm nhũn! Lời cự tuyệt vừa định thốt ra….liền lập tức nuốt trở vào. Y đường đường là một đại tổng tài, thế mà không quan tâm thương tích của bản thân, tự mình đích thân xuống bếp. Làm cho bản thân chật vật đến như vậy, chỉ vì nấu cháo cho hắn. Hắn thật sự không đành lòng cự tuyệt y!
Điền Vũ Mặc hé miệng, ăn muỗng cháo y đút tới. Ngoài dự đoán, cháo mùi vị rất ngon, tuyệt không giống như lần đầu làm. Xem ra vì chén cháo này y đã bỏ ra rất nhiều công sức và thời gian!
“Mùi vị thế nào? Ăn có ngon không?” Y khẩn trương nhìn hắn.
Điền Vũ Mặc nhẹ nhàng gật đầu, y lập tức vui vẻ hoan hô: “Thật tốt quá!” Tiểu Mặc không nói khó ăn, điều này làm y thật cao hứng!
Nhìn bộ dạng mừng rỡ thiếu chút nữa nhảy lên của y, Điền Vũ Mặc có chút kinh ngạc. Từ trước tới giờ hắn chưa từng thấy y có vẻ mặt này, giống như con nít. Thật làm cho người ta có chút ngoài ý muốn! Nói cháo ăn ngon mà cũng làm y cao hứng đến thế sao…..
Y vui vẻ một hồi lâu sau đó phát hiện con riêng ngây ngốc nhìn mình, vội vàng nói xin lỗi: “Tiểu Mặc, thật xin lỗi! Tôi vui quá, cho nên….Thật xin lỗi, không hù em chứ?”
Điền Vũ Mặc lắc đầu, liếc nhìn vết thương trên bụng y, hơi do dự sau đó nhỏ giọng hỏi: “Ông đi bệnh viện chưa?”
“Đi rồi, bác sĩ nói không có chuyện gì!” Nghiêm Ký Hạo gật đầu mỉm cười. Thật ra thì y căn bản không có đi bệnh viện, nếu như đi bệnh viện nhất định sẽ bị Thiệu thúc thúc ép hỏi nguyên nhân bị thương; hơn nữa sẽ bị bắt nằm viện. Với tình trạng hiện tại của Tiểu Mặc, y tuyệt đối không thể nhập viện. Y muốn ở bên cạnh chăm sóc hắn!
Điền Vũ Mặc không biết mình bị gạt, nghe vậy rốt cục cũng an tâm. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng thấy y bị thương hắn rất lo lắng. Lúc ấy thấy y chảy nhiều máu như vậy, vết thương nhất định rất sâu. Hắn rất sợ y sẽ bị nguy hiểm tới tánh mạng hoặc để lại di chứng đáng sợ gì đó!
“Tiểu Mặc, thấy em lo lắng cho tôi. Tôi thật vui!” Y nhìn con riêng cười nói. Mặc dù vết thương trên bụng vẫn còn rất đau nhưng thấy con riêng lo lắng cho mình như vậy cho dù bị đau nhiều hơn nữa cũng cảm thấy rất ngọt ngào. Một dao này thật rất đáng giá!
“Ông nghĩ đi đâu vậy. Nếu ông có việc gì thì mẹ sẽ khổ sở! Tôi chỉ không muốn mẹ đau khổ….” Tiểu Mặc lập tức lắc đầu phủ nhận. Hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận việc hắn lo lắng cho y.
“Thì ra là vậy a…” Y thoáng thất vọng nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần. Không sao, vốn sẽ có một ngay y nhất định sẽ làm Tiểu Mặc thừa nhận có quan tâm đến mình. Làm cho chính miệng hắn nói ra yêu mình! Y tin chắc nhất định sẽ có một ngày như vậy…..
“…Đứa bé trong bụng tôi, tôi không muốn. Ông an bài bác sĩ giúp tôi lấy nó ra….” Tiểu Mặc nhìn xuống bụng mình, cắn cắn môi, thấp giọng nói.
Vừa nghĩ tới trong bụng của hắn có đứa bé của y, có cùng số mệnh tội nghiệt giống mình, hắn thật nói không nên lời sợ hãi và chán nản. Đứa bé này nhất định phải tranh thủ giải quyết trước lúc mẹ quay về, nếu không nhất định sẽ lớn chuyện. Nếu để mẹ biết sự tồn tại của tiểu sinh mệnh này, chuyện giữa hắn và y toàn bộ sẽ bị đưa ra ngoài ánh sáng. Mẹ nếu biết sẽ rất khổ sở, mẹ nhất định sẽ hận chết mình….
“Bữa trước Thiệu thúc thúc đã giúp em kiểm tra qua rồi. Thúc ấy nói hiện tại sức khỏe của em rất kém, phải đợi em dưỡng tốt thân thể xong mới có thể làm phẫu thuật phá thai. Nếu không thì em sẽ nguy hiểm đến tánh mạng!” Y vốn định thuyết phục con riêng không để hắn phá thai, muốn xin hắn giữ lại đứa bé này nhưng nghĩ lại vẫn là không nói. Con riêng bây giờ chắc chắn sẽ không đồng ý giữ lại mầm mống loạn luân này. Trước chỉ có thể kéo dài, từ từ tìm cơ hội khuyên nhủ hắn.
Tiểu Mặc trầm mặc một hồi, khẽ gật đầu một cái: “Tôi sẽ mau dưỡng tốt thân thể, sau đó phá thai!”
“… . Tốt!” Trong mắt y hiện lên tia ảm đạm, miễn cưỡng nặn ra nụ cười đáp ứng. Mặc dù đã sớm biết quyết định của con riêng nhưng khi thấy hắn ngay cả một chút do dự cũng không có, y nhịn không được thất vọng và khổ sở.
Con riêng thiện lương vô cùng, ngay cả con kiến cũng không nhẫn tâm giết chết. Thế mà có thể không chút do dự quyết định giết chết cục cưng của bọn họ. Điều này cho thấy hắn rất hận y và cục cưng, nghĩ muốn thuyết phục hắn giữ lại tiểu sinh mạng này so với tưởng tượng nhất định còn khó khăn hơn gấp mấy lần….
“Tiểu Mặc, nếu em không muốn tôi chết vậy cầu xin em đồng ý, thật sự tha thứ cho tôi. Cho tôi thêm một cơ hội lần nữa để bắt đầu lại từ đầu, van em…..” Y quỳ xuống đất, nắm bàn tay nhỏ gầy của con riêng, thống khổ van xin.
Điền Vũ Mặc nhìn y do dự, đối với việc y thay đổi đột ngột thật sự không thể tin nổi. Nhưng đối mặt với vẻ chân thành, ánh mắt cầu khẩn đáng thương của y, người luôn mềm lòng, thiện lương như Điền Vũ Mặc không khỏi dao động.
Những lời nói này của y từng là điều hắn kỳ vọng nhất. Hắn vốn tưởng rằng vĩnh viễn cũng không thể nghe được từ miệng của y, nhưng không nghĩ tới ngày hôm nay y lại nói ra những lời này. Chẳng lẽ chuyện tự sát lần này thật làm cho y tỉnh ngộ?! Nhưng đứa bé trong bụng….
Hắn rất muốn xóa sạch đứa nhỏ trong bụng, một lần nữa làm lại từ đầu với y. Trở lại quan hệ cha con như lúc đầu được sao? Hắn có thể tin tưởng y không?
Lại nhìn vẻ mặt cầu khẩn của cha kế, Điền Vũ Mặc nhẹ nhàng gật đầu một cái. Cho dù y lừa gạt hắn, hắn cũng chỉ có thể đáp ứng. Bởi vì căn bản hắn không có lựa chọn nào khác, y lấy cái chết buộc hắn nếu như hắn không đồng ý thì y sẽ lập tức tự sát. Hắn dĩ nhiên không thể để y chết, cho nên…..
“Tiểu Mặc, cám ơn em! Tôi thề từ này về sau nhất định sẽ tốt với em, nếu như tôi tổn thương em thì sẽ bị thiên lôi đánh, chết không tử tế….” Nghiêm Ký Hạo mừng như điên, cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, ném con dao xuống, giơ tay lên trời thề độc với con riêng.
Chủ ý của Cửu lão tiểu tử đó không ngờ lại linh tới như vậy. Mặc dù có chút hèn hạ vô sỉ, nhưng là siêu cấp hữu dụng. Y nhất định phải nắm bắt tốt cơ hội lần này! Lần này y nhất định sẽ không nóng vội nữa, y sẽ rất cẩn thận, cẩn thận chăm sóc Tiểu Mặc thật tốt. Chờ cho tới khi hắn từ từ yêu mình!
Điền Vũ Mặc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã hoàn toàn ló dạng. Ánh nắng ấm áp chiếu vào phòng, chiếu lên khuôn mặt hắn. Khao khát ánh mặt trời chói lọi đó có thể luồn lách vào tâm can đã chết của hắn, làm cho hắn một lần nữa sinh ra hi vọng…..
Hi vọng lần này lựa chọn tin tưởng y, lựa chọn sống sót là đúng…..
Trời còn chưa sáng, trong nhà bếp đã truyền ra tiếng va đập kinh khủng, làm cho người ta không thể ngủ được.
“Loảng xoảng…” Lại một tiếng vang chói tai, hình như là tiếng chén rớt xuống đất.
Nằm trên giường, Điền Vũ Mặc mở mắt, cặp chân mày xinh đẹp hơi nhíu lại, vẻ mặt nghi ngờ. Chuyện gì xảy ra vậy? Trong nhà bếp có người sao? Nhưng trong nhà này ngoài trừ cha kế Nghiêm Ký Hạo và hắn ra thì đâu còn ai khác. Nghiêm Ký Hạo chắc chắn sẽ không xuống bếp, mà hắn hiện tại đang nằm trên giường. Chẳng lẽ là ăn trộm?
Điền Vũ Mặc lo lắng, muốn tìm Nghiêm Ký Hạo. Nhưng lại phát hiện y vẫn ngồi canh bên cạnh giường đã không thấy đâu, không biết đã đi đâu!
“Phanh…” Phòng bếp lầu dưới lại truyền ra một tiếng nổ, lần này hình như là nồi rớt xuống đất.
Điền Vũ Mặc ngày càng lo lắng, hắn phải xuống bếp xem một chút. Nếu có trộm lẻn vào nhà thì phải báo cảnh sát ngay.
Điền Vũ Mặc cố gắng từ trên giường bò dậy nhưng hắn thật sự quá yếu. Chỉ ngồi dậy thôi mà đã tiêu hao hết khí lực của hắn, làm hắn mệt đến thở hồng hộc.
Ngồi một chút cảm thấy đã hơi tốt lên, hắn muốn gỡ ống truyền dịch trên tay xuống, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc ngăn lại.
“Tiểu Mặc, em đang làm gì vậy?” Nghiêm Ký Hạo đừng ở cửa kinh hoàng kêu to.
Điền Vũ Mặc quay đầu lại, thấy bộ dáng của y liền sợ đến hết hồn, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, giống như đang thấy quỷ vậy.
Cũng khó trách Điền Vũ Mặc có biểu hiện này, bất kể ai thấy bộ dáng bây giờ của y cũng đều sẽ bị hù như vậ! Chỉ thấy một người đàn ông cao một mét tám như Nghiêm Ký Hạo thế nhưng lại mặc tạp dề con thỏ màu phấn hồng. Trên mặt bị khói hắt vào đen xì, mồ hôi nhầy nhụi, trông vẻ mặt chật vật và tức cười nói không nên lời. Trong tay y bưng một chén cháo….
“Tiểu Mặc mau nằm xuống. Thân thể em còn chưa khỏe, sao có thể ngồi dậy!” Nghiêm Ký Hạo hoảng sợ vội vàng chạy đến bên giường, đặt chén cháo xuống, dìu con riêng trở về giường nằm. Giọng nói ngoại trừ mang chút trách cứ ra thì tất cả đều là lo lắng.
Bị y đụng chạm, thân thể nhỏ gầy lập tức trở nên cứng ngắc. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ bài xích. Mặc dù đã đồng ý tha thứ cho y, bắt đầu lại từ đầu với y nhưng phản ứng sợ hãi và chán ghét y đã thấm vào sâu tận trong xương tủy. Không đợi đại não phản ứng, thân thể đã bắt đầu kháng nghị.
“Thật xin lỗi, tôi không cố ý!” Nghiêm Ký Hạo vội vàng nói xin lỗi, trong mắt hiện lên vẻ bi thương. Tiểu Mặc vẫn còn chán ghét mình, chỉ cần mình vừa đụng tới hắn là hắn sẽ phản ứng như vậy!
Làn mi thật dài như cánh bướm rũ xuống, Điền Vũ Mặc trầm mặc không nói. Trong lúc này không khí trở nên trầm xuống, dị thường lúng túng.
Thấy không khí không ổn. Nghiêm Ký Hạo đè nỗi khổ sở trong lòng xuống, chuyển sang đề tài khác. “Tiểu Mặc, tôi nấu cháo cho em, em nếm thử xem! Tôi làm thật lâu, cực khổ lắm mới nấu xong!” Y đưa chén cháo tới trước mặt con riêng, dịu dàng mỉm cười.
Y nghe nói bệnh nhân nên ăn cháo. Cho nên y lên mạng, tìm một đống công thức nấu cháo dinh dưỡng, nhốt mình trong nhà bếp học nấu cháo. Nhưng không nghĩ tới một người có khả năng làm tất cả mọi thứ như y lại là một tên ngu ngốc trong bếp. Nấu hỏng rất nhiều lần, tới lần thứ mười mới có vẻ giống giống cháo. Thấy có vẻ ổn mới dám mang lên cho Tiểu Mặc ăn.
Điền Vũ Mặc bừng tỉnh đại ngộ, thì ra người mới vừa rồi trong bếp không phải trộm mà là Nghiêm Ký Hạo. Nhưng y không phải là không xuống bếp sao? Hơn nữa y bị thương chưa khỏi, y so với hắn bị thương còn nghiêm trọng hơn. Tại sao lại muốn xuống bếp?
Đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn cha kế, ‘tâm’ tưởng như đã chết khô lại giống như có một dòng nước ấm chảy qua. Thiếu niên không nhịn được cảm động!
“Tiểu Mặc, em nhanh nếm thử xem! Tôi nấu thật lâu mới xong!” Nghiêm Ký Hạo múc một muỗng cháo đưa tới miệng con riêng.
Hắn vốn định cự tuyệt nhưng đột nhiên thấy tay y, đôi mắt hạnh liền co lại.
Bàn tay cầm chiếc muỗng bạc giờ đây chằng chịt vết thương, bị phỏng có, vết dao cắt có, làm người ta nhìn thấy mà phải giật mình. Không cần nghĩ cũng biết những vết thương này là từ đâu ra, nhất định là vì nấu cháo cho hắn nên mới bị thương!
Tâm không khỏi mềm nhũn! Lời cự tuyệt vừa định thốt ra….liền lập tức nuốt trở vào. Y đường đường là một đại tổng tài, thế mà không quan tâm thương tích của bản thân, tự mình đích thân xuống bếp. Làm cho bản thân chật vật đến như vậy, chỉ vì nấu cháo cho hắn. Hắn thật sự không đành lòng cự tuyệt y!
Điền Vũ Mặc hé miệng, ăn muỗng cháo y đút tới. Ngoài dự đoán, cháo mùi vị rất ngon, tuyệt không giống như lần đầu làm. Xem ra vì chén cháo này y đã bỏ ra rất nhiều công sức và thời gian!
“Mùi vị thế nào? Ăn có ngon không?” Y khẩn trương nhìn hắn.
Điền Vũ Mặc nhẹ nhàng gật đầu, y lập tức vui vẻ hoan hô: “Thật tốt quá!” Tiểu Mặc không nói khó ăn, điều này làm y thật cao hứng!
Nhìn bộ dạng mừng rỡ thiếu chút nữa nhảy lên của y, Điền Vũ Mặc có chút kinh ngạc. Từ trước tới giờ hắn chưa từng thấy y có vẻ mặt này, giống như con nít. Thật làm cho người ta có chút ngoài ý muốn! Nói cháo ăn ngon mà cũng làm y cao hứng đến thế sao…..
Y vui vẻ một hồi lâu sau đó phát hiện con riêng ngây ngốc nhìn mình, vội vàng nói xin lỗi: “Tiểu Mặc, thật xin lỗi! Tôi vui quá, cho nên….Thật xin lỗi, không hù em chứ?”
Điền Vũ Mặc lắc đầu, liếc nhìn vết thương trên bụng y, hơi do dự sau đó nhỏ giọng hỏi: “Ông đi bệnh viện chưa?”
“Đi rồi, bác sĩ nói không có chuyện gì!” Nghiêm Ký Hạo gật đầu mỉm cười. Thật ra thì y căn bản không có đi bệnh viện, nếu như đi bệnh viện nhất định sẽ bị Thiệu thúc thúc ép hỏi nguyên nhân bị thương; hơn nữa sẽ bị bắt nằm viện. Với tình trạng hiện tại của Tiểu Mặc, y tuyệt đối không thể nhập viện. Y muốn ở bên cạnh chăm sóc hắn!
Điền Vũ Mặc không biết mình bị gạt, nghe vậy rốt cục cũng an tâm. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng thấy y bị thương hắn rất lo lắng. Lúc ấy thấy y chảy nhiều máu như vậy, vết thương nhất định rất sâu. Hắn rất sợ y sẽ bị nguy hiểm tới tánh mạng hoặc để lại di chứng đáng sợ gì đó!
“Tiểu Mặc, thấy em lo lắng cho tôi. Tôi thật vui!” Y nhìn con riêng cười nói. Mặc dù vết thương trên bụng vẫn còn rất đau nhưng thấy con riêng lo lắng cho mình như vậy cho dù bị đau nhiều hơn nữa cũng cảm thấy rất ngọt ngào. Một dao này thật rất đáng giá!
“Ông nghĩ đi đâu vậy. Nếu ông có việc gì thì mẹ sẽ khổ sở! Tôi chỉ không muốn mẹ đau khổ….” Tiểu Mặc lập tức lắc đầu phủ nhận. Hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận việc hắn lo lắng cho y.
“Thì ra là vậy a…” Y thoáng thất vọng nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần. Không sao, vốn sẽ có một ngay y nhất định sẽ làm Tiểu Mặc thừa nhận có quan tâm đến mình. Làm cho chính miệng hắn nói ra yêu mình! Y tin chắc nhất định sẽ có một ngày như vậy…..
“…Đứa bé trong bụng tôi, tôi không muốn. Ông an bài bác sĩ giúp tôi lấy nó ra….” Tiểu Mặc nhìn xuống bụng mình, cắn cắn môi, thấp giọng nói.
Vừa nghĩ tới trong bụng của hắn có đứa bé của y, có cùng số mệnh tội nghiệt giống mình, hắn thật nói không nên lời sợ hãi và chán nản. Đứa bé này nhất định phải tranh thủ giải quyết trước lúc mẹ quay về, nếu không nhất định sẽ lớn chuyện. Nếu để mẹ biết sự tồn tại của tiểu sinh mệnh này, chuyện giữa hắn và y toàn bộ sẽ bị đưa ra ngoài ánh sáng. Mẹ nếu biết sẽ rất khổ sở, mẹ nhất định sẽ hận chết mình….
“Bữa trước Thiệu thúc thúc đã giúp em kiểm tra qua rồi. Thúc ấy nói hiện tại sức khỏe của em rất kém, phải đợi em dưỡng tốt thân thể xong mới có thể làm phẫu thuật phá thai. Nếu không thì em sẽ nguy hiểm đến tánh mạng!” Y vốn định thuyết phục con riêng không để hắn phá thai, muốn xin hắn giữ lại đứa bé này nhưng nghĩ lại vẫn là không nói. Con riêng bây giờ chắc chắn sẽ không đồng ý giữ lại mầm mống loạn luân này. Trước chỉ có thể kéo dài, từ từ tìm cơ hội khuyên nhủ hắn.
Tiểu Mặc trầm mặc một hồi, khẽ gật đầu một cái: “Tôi sẽ mau dưỡng tốt thân thể, sau đó phá thai!”
“… . Tốt!” Trong mắt y hiện lên tia ảm đạm, miễn cưỡng nặn ra nụ cười đáp ứng. Mặc dù đã sớm biết quyết định của con riêng nhưng khi thấy hắn ngay cả một chút do dự cũng không có, y nhịn không được thất vọng và khổ sở.
Con riêng thiện lương vô cùng, ngay cả con kiến cũng không nhẫn tâm giết chết. Thế mà có thể không chút do dự quyết định giết chết cục cưng của bọn họ. Điều này cho thấy hắn rất hận y và cục cưng, nghĩ muốn thuyết phục hắn giữ lại tiểu sinh mạng này so với tưởng tượng nhất định còn khó khăn hơn gấp mấy lần….
Tác giả :
Ô Mông Tiểu Yến