Kế Phi Thượng Vị Công Lược
Chương 6
Tô thị dàn xếp ổn thỏa cho nữ nhi, để lại nha hoàn chiếu cố nàng, chính mình đi linh đường.
Sầm Cẩm nằm ở trên sạp, trong lòng rất dày vò.
Từ lúc nàng sống lại ở Trung Dũng hầu phủ đến nay, nguyên thân đã đi được bốn mươi chín ngày, lẽ ra tang lễ sớm nên làm xong rồi... Dù sao vị vương gia phu quân kia của nàng cũng không yêu thích nàng, nghĩ đến cũng sẽ không vì nàng làm lớn mới đúng.
Cũng không nghĩ quan tài của mình lại quàng ở Trấn Nam vương phủ lâu như vậy, dĩ nhiên là quy chế lễ tang vương phi mức cao nhất.
Tiêu Tiềm... Đến cùng đang nghĩ cái gì đây?
Lúc nàng còn sống, hắn khinh thường như vậy, chết rồi lại làm lễ tang trọng thể.
Đây là làm cho ai xem? Rõ ràng có nhiều người biết vợ chồng bọn họ bất hòa, hắn cũng không cần giả bộ tình thâm.
... Lại nói chính mình chết, không qua nổi can hệ với hắn, cho nên mới làm ra như vậy, đổi lấy an tâm?
Sầm Cẩm càng nghĩ càng cảm thấy trên người phát lạnh, không khỏi run lên.
Tô thị lưu lại nha hoàn Thiên Ti, cho rằng nàng sợ lạnh, liền mở tủ quần áo trong khách phòng, lấy thêm giường đệm chăn ra đắp cho nàng, vừa nói: “Đằng trước còn phải bận một lúc, cô nương nêu snhư vẫn thấy không khỏe, không bằng ngủ một lúc, chờ chén thuốc kia có tác dụng sẽ thoải mái một ít.”
Sầm Cẩm gật gật đầu, nhắm mắt lại.
Nhưng làm sao ngủ được đây? Bất quá chỉ miên man suy nghĩ thôi.
Nhưng ngự y khai chén thuốc bổ, cũng bỏ thêm dược liệu an thần dễ ngủ, Sầm Cẩm vừa nhắm mắt, dược tính không bao lâu phát ra, thật sự ngủ mất.
Trong lòng nàng vẫn cứ nhớ mãi, một giấc ngủ này cũng rất không an ổn, còn mơ một giấc mộng.
Trong mộng, là thời điểm nàng và Tiêu Tiềm vừa thành hôn không lâu.
Khi đó Tiêu Tiềm còn không phải Trấn Nam vương hăng hái, bất quá là một hoàng tử mẫu thân sớm mất, được nuôi dưỡng ở bên người hoàng hậu lớn lên, cũng không được tiên đế coi trọng, mới ra cung xây phủ.
Sầm Cẩm thập phần đau lòng hắn, nghĩ hắn từ nhỏ một người ở trong hoàng cung hiểu hết nhân tình ấm lạnh, cũng không biết ăn bao nhiêu khổ, liền tốt với hắn gấp bội.
Trong sinh hoạt, bất luận ăn dùng mặc, nàng đều nghĩ hắn trước hết, sợ hắn ăn không ngon, mặc không đủ ấm.
Lúc nàng ở nhà, mẫu thân Kỷ thị một mình ôm lấy mọi việc lớn nhỏ trong phủ, cũng không để nàng làm gì. Nàng cũng cam tâm tình nguyện vì Tiêu Tiềm học hỏi.
Khi đó Tiêu Tiềm tuy có chút tối tăm, nhưng đối với nàng ngẫu nhiên cũng sẽ lộ ra một mặt nhu tình.
Hai người cảm tình ngọt ngào một hồi, thời tiết đang lạnh.
Tiêu Tiềm hưu mộc không cần vào triều, sẽ cùng nàng ở trên giường. Nếu đói bụng, hai người dùng bữa ngay tại bên giường, lại nằm về giường ôn tồn một trận.
Sầm Cẩm từ trước tính tình cũng hoạt bát khiêu thoát, đối với người trong lòng, đương nhiên là nói không hết chuyện. Tiêu Tiềm ít lời ít nói, sẽ kiên nhẫn nghe nàng nói chuyện. Hai người có thể ở trên giường nằm đến lúc mặt trời lên cao.
Mãi cho đến buổi chiều, bên ngoài mặt trời lớn hơn, cũng ấm áp.
Bọn họ liền đứng dậy cùng đi vào viện phơi nắng.
Khi đó Sầm Cẩm đã bắt đầu học nữ hồng, nghĩ nên làm xiêm y cho Tiêu Tiềm.
Nhưng nàng ở nhà không có người dạy, đến tuổi này mới học nên có vẻ vụng về.
Tiêu Tiềm không cười nàng, chỉ vừa múa kiếm, vừa tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng vất vả may vá.
Hai người cứ như vậy im lặng làm việc của mình.
Nàng không cẩn thận đâm vào ngón tay, vẻ mặt đau khổ nhìn hắn.
Hắn đến gần hôn, cúi xuống cầm ngón tay nàng bị đâm, nói: “Đồ thêu này, làm ngón tay phu nhân nhà ta bị kim đâm, vi phu cho người ném bỏ đi.” Nói xong thật sự cầm lấy khung thêu, giả bộ muốn ném.
Sầm Cẩm đâu chịu, cũng quên một chút đau trên tay kia, rối rít đòi lại.
Hắn ỷ vào vóc người cao, giơ khung thêu qua đỉnh đầu, cười nhìn Sầm Cẩm bên cạnh vội vã muốn giậm chân, nhảy lên đòi, lại vẫn không với tới.
Sau này, nàng mệt, biết hắn cố ý đùa mình, cũng không đoạt nữa, giận dỗi quay đầu đi không để ý hắn.
Hắn nói: “Được rồi được rồi, ta không đùa nàng, bên ngoài mặt trời chói mắt, nàng đừng làm chuyện hại đến mắt. Lại nói trong phủ chúng ta nhiều tú nương như vậy, nàng cần gì khổ học thứ này.”
Nàng bởi vì một chút quan tâm của hắn mà vui vẻ lên, son sắt hứa hẹn:“Chàng chờ xem đi, ta sớm muộn gì sẽ học được. Ta về sau sẽ làm rất nhiều quần áo cho chàng.”
Hắn cũng cười, “Tốt, ta chờ nàng”
Tốt, ta chờ nàng.
Nhưng cuối cùng, bọn họ vẫn không đợi được một cái "Về sau" trọn vẹn.
Sầm Cẩm tỉnh lại, dĩ nhiên là rơi lệ đầy mặt.
Vừa đúng lúc Tô thị đi tới, thấy nàng như vậy liền đau lòng ôm nàng, “A Cẩm làm sao? bị ác mộng?”
Sầm Cẩm vẫn không tự chủ khóc thút thít, nói không nên lời.
Tô thị lại nói: “Biểu tỷ con phải đi, vốn định gọi con ra ngoài đưa tiễn một đoạn, nay nhìn con như vậy... Vẫn chưa tốt sao.”
Sầm Cẩm nhắm chặt mắt, khóc nức nở nói: “Để con đi, con phải đi theo nhìn một lần, đưa một lần.” Đưa tiễn người từng đối với Tiêu Tiềm tràn ngập ái mộ, lãng phí cuộc đời ngắn ngủi của mình.
Tô thị hỏi nàng: “Con xác định không có trở ngại?”
Sầm Cẩm nỗ lực tươi cười, nói: “Ngự y cũng nói con không sao, người còn lo lắng cái gì? Mới vừa rồi chỉ là bị ác mộng, tỉnh lại là tốt lắm.”
Tô thị đến cùng vẫn lo lắng nữ nhi, nhưng bọn họ đến cũng đến rồi, đưa quan nhập táng cuối cùng cũng không đi, thật không tốt.
Sầm Cẩm thu thập một chút, cùng Tô thị đi ra ngoài.
đầu mùa xuân Phong Khánh năm thứ chín, đưa tang Trấn Nam vương phi, Trấn Nam vương phù linh đưa ma, còn có đại thái giám trước mặt thánh thượng cùng quan viên đi theo, lễ tang hết sức trọng thể.
Trung Dũng hầu phủ và mọi người liên quan đương nhiên cũng ở trong đó, bởi vì huyết thống thân hậu, cùng Sầm Thanh Sơn và Kỷ thị mọi người đi cùng một chỗ.
Sầm Cẩm kéo mũ áo choàng xuống, tận lực không nhìn quan tài chứa di thể mình, bên tai là Kỷ thị đứt quãng ai khóc.
mọi người Trung Dũng hầu phủ tuy rằng không biểu hiện đau thương như Kỷ thị, nhưng người người vẻ mặt trầm mặc nghiêm trang.
Tô thị dắt Sầm Cẩm, thường thường hỏi nàng một tiếng khỏe hơn không.
Đoàn người từ Chu Tước đường của Trấn Nam vương phủ chậm rãi đi ra ngoài thành đi, đưa đến cổng thành.
Trấn Nam vương phi đương nhiên cũng được táng nhập hoàng lăng. Hoàng lăng thuộc về hoàng gia, cũng không thuận tiện cho người ngoài đi vào. Đoàn người dừng bước. Quan tài được đặt trên xe ngựa, Trấn Nam vương dẫn đoàn xe một đường đưa vào hoàng lăng.
Sầm Cẩm lúc này mới dám ngẩng đầu nhìn ra phía trước.
Tiêu Tiềm đi đầu, quần áo màu trắng, cưỡi một con ngựa đen cao lớn, dáng người cao ngất, tựa như thúy trúc.
ánh mắt Sầm Cẩm không tự giác lưu lại trên người hắn.
Có lẽ là cảm giác được cái gì, Tiêu Tiềm bỗng nhiên quay đầu lại.
Nàng vội cúi đầu, chỉ cảm thấy tầm mắt lợi hại băn khoăn ở đỉnh đầu mình.
Lúc sau, Tiêu Tiềm ra lệnh một tiếng, dẫn theo đoàn người Trấn Nam vương phủ đi hoàng lăng ngoài thành.
Sầm Cẩm lúc này có thế thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn đoàn xe dần dần đi xa...
Từ đây, trên đời không còn Sầm Cẩm, ác mộng của nàng, kết thúc như vậy.
Sầm Cẩm nằm ở trên sạp, trong lòng rất dày vò.
Từ lúc nàng sống lại ở Trung Dũng hầu phủ đến nay, nguyên thân đã đi được bốn mươi chín ngày, lẽ ra tang lễ sớm nên làm xong rồi... Dù sao vị vương gia phu quân kia của nàng cũng không yêu thích nàng, nghĩ đến cũng sẽ không vì nàng làm lớn mới đúng.
Cũng không nghĩ quan tài của mình lại quàng ở Trấn Nam vương phủ lâu như vậy, dĩ nhiên là quy chế lễ tang vương phi mức cao nhất.
Tiêu Tiềm... Đến cùng đang nghĩ cái gì đây?
Lúc nàng còn sống, hắn khinh thường như vậy, chết rồi lại làm lễ tang trọng thể.
Đây là làm cho ai xem? Rõ ràng có nhiều người biết vợ chồng bọn họ bất hòa, hắn cũng không cần giả bộ tình thâm.
... Lại nói chính mình chết, không qua nổi can hệ với hắn, cho nên mới làm ra như vậy, đổi lấy an tâm?
Sầm Cẩm càng nghĩ càng cảm thấy trên người phát lạnh, không khỏi run lên.
Tô thị lưu lại nha hoàn Thiên Ti, cho rằng nàng sợ lạnh, liền mở tủ quần áo trong khách phòng, lấy thêm giường đệm chăn ra đắp cho nàng, vừa nói: “Đằng trước còn phải bận một lúc, cô nương nêu snhư vẫn thấy không khỏe, không bằng ngủ một lúc, chờ chén thuốc kia có tác dụng sẽ thoải mái một ít.”
Sầm Cẩm gật gật đầu, nhắm mắt lại.
Nhưng làm sao ngủ được đây? Bất quá chỉ miên man suy nghĩ thôi.
Nhưng ngự y khai chén thuốc bổ, cũng bỏ thêm dược liệu an thần dễ ngủ, Sầm Cẩm vừa nhắm mắt, dược tính không bao lâu phát ra, thật sự ngủ mất.
Trong lòng nàng vẫn cứ nhớ mãi, một giấc ngủ này cũng rất không an ổn, còn mơ một giấc mộng.
Trong mộng, là thời điểm nàng và Tiêu Tiềm vừa thành hôn không lâu.
Khi đó Tiêu Tiềm còn không phải Trấn Nam vương hăng hái, bất quá là một hoàng tử mẫu thân sớm mất, được nuôi dưỡng ở bên người hoàng hậu lớn lên, cũng không được tiên đế coi trọng, mới ra cung xây phủ.
Sầm Cẩm thập phần đau lòng hắn, nghĩ hắn từ nhỏ một người ở trong hoàng cung hiểu hết nhân tình ấm lạnh, cũng không biết ăn bao nhiêu khổ, liền tốt với hắn gấp bội.
Trong sinh hoạt, bất luận ăn dùng mặc, nàng đều nghĩ hắn trước hết, sợ hắn ăn không ngon, mặc không đủ ấm.
Lúc nàng ở nhà, mẫu thân Kỷ thị một mình ôm lấy mọi việc lớn nhỏ trong phủ, cũng không để nàng làm gì. Nàng cũng cam tâm tình nguyện vì Tiêu Tiềm học hỏi.
Khi đó Tiêu Tiềm tuy có chút tối tăm, nhưng đối với nàng ngẫu nhiên cũng sẽ lộ ra một mặt nhu tình.
Hai người cảm tình ngọt ngào một hồi, thời tiết đang lạnh.
Tiêu Tiềm hưu mộc không cần vào triều, sẽ cùng nàng ở trên giường. Nếu đói bụng, hai người dùng bữa ngay tại bên giường, lại nằm về giường ôn tồn một trận.
Sầm Cẩm từ trước tính tình cũng hoạt bát khiêu thoát, đối với người trong lòng, đương nhiên là nói không hết chuyện. Tiêu Tiềm ít lời ít nói, sẽ kiên nhẫn nghe nàng nói chuyện. Hai người có thể ở trên giường nằm đến lúc mặt trời lên cao.
Mãi cho đến buổi chiều, bên ngoài mặt trời lớn hơn, cũng ấm áp.
Bọn họ liền đứng dậy cùng đi vào viện phơi nắng.
Khi đó Sầm Cẩm đã bắt đầu học nữ hồng, nghĩ nên làm xiêm y cho Tiêu Tiềm.
Nhưng nàng ở nhà không có người dạy, đến tuổi này mới học nên có vẻ vụng về.
Tiêu Tiềm không cười nàng, chỉ vừa múa kiếm, vừa tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng vất vả may vá.
Hai người cứ như vậy im lặng làm việc của mình.
Nàng không cẩn thận đâm vào ngón tay, vẻ mặt đau khổ nhìn hắn.
Hắn đến gần hôn, cúi xuống cầm ngón tay nàng bị đâm, nói: “Đồ thêu này, làm ngón tay phu nhân nhà ta bị kim đâm, vi phu cho người ném bỏ đi.” Nói xong thật sự cầm lấy khung thêu, giả bộ muốn ném.
Sầm Cẩm đâu chịu, cũng quên một chút đau trên tay kia, rối rít đòi lại.
Hắn ỷ vào vóc người cao, giơ khung thêu qua đỉnh đầu, cười nhìn Sầm Cẩm bên cạnh vội vã muốn giậm chân, nhảy lên đòi, lại vẫn không với tới.
Sau này, nàng mệt, biết hắn cố ý đùa mình, cũng không đoạt nữa, giận dỗi quay đầu đi không để ý hắn.
Hắn nói: “Được rồi được rồi, ta không đùa nàng, bên ngoài mặt trời chói mắt, nàng đừng làm chuyện hại đến mắt. Lại nói trong phủ chúng ta nhiều tú nương như vậy, nàng cần gì khổ học thứ này.”
Nàng bởi vì một chút quan tâm của hắn mà vui vẻ lên, son sắt hứa hẹn:“Chàng chờ xem đi, ta sớm muộn gì sẽ học được. Ta về sau sẽ làm rất nhiều quần áo cho chàng.”
Hắn cũng cười, “Tốt, ta chờ nàng”
Tốt, ta chờ nàng.
Nhưng cuối cùng, bọn họ vẫn không đợi được một cái "Về sau" trọn vẹn.
Sầm Cẩm tỉnh lại, dĩ nhiên là rơi lệ đầy mặt.
Vừa đúng lúc Tô thị đi tới, thấy nàng như vậy liền đau lòng ôm nàng, “A Cẩm làm sao? bị ác mộng?”
Sầm Cẩm vẫn không tự chủ khóc thút thít, nói không nên lời.
Tô thị lại nói: “Biểu tỷ con phải đi, vốn định gọi con ra ngoài đưa tiễn một đoạn, nay nhìn con như vậy... Vẫn chưa tốt sao.”
Sầm Cẩm nhắm chặt mắt, khóc nức nở nói: “Để con đi, con phải đi theo nhìn một lần, đưa một lần.” Đưa tiễn người từng đối với Tiêu Tiềm tràn ngập ái mộ, lãng phí cuộc đời ngắn ngủi của mình.
Tô thị hỏi nàng: “Con xác định không có trở ngại?”
Sầm Cẩm nỗ lực tươi cười, nói: “Ngự y cũng nói con không sao, người còn lo lắng cái gì? Mới vừa rồi chỉ là bị ác mộng, tỉnh lại là tốt lắm.”
Tô thị đến cùng vẫn lo lắng nữ nhi, nhưng bọn họ đến cũng đến rồi, đưa quan nhập táng cuối cùng cũng không đi, thật không tốt.
Sầm Cẩm thu thập một chút, cùng Tô thị đi ra ngoài.
đầu mùa xuân Phong Khánh năm thứ chín, đưa tang Trấn Nam vương phi, Trấn Nam vương phù linh đưa ma, còn có đại thái giám trước mặt thánh thượng cùng quan viên đi theo, lễ tang hết sức trọng thể.
Trung Dũng hầu phủ và mọi người liên quan đương nhiên cũng ở trong đó, bởi vì huyết thống thân hậu, cùng Sầm Thanh Sơn và Kỷ thị mọi người đi cùng một chỗ.
Sầm Cẩm kéo mũ áo choàng xuống, tận lực không nhìn quan tài chứa di thể mình, bên tai là Kỷ thị đứt quãng ai khóc.
mọi người Trung Dũng hầu phủ tuy rằng không biểu hiện đau thương như Kỷ thị, nhưng người người vẻ mặt trầm mặc nghiêm trang.
Tô thị dắt Sầm Cẩm, thường thường hỏi nàng một tiếng khỏe hơn không.
Đoàn người từ Chu Tước đường của Trấn Nam vương phủ chậm rãi đi ra ngoài thành đi, đưa đến cổng thành.
Trấn Nam vương phi đương nhiên cũng được táng nhập hoàng lăng. Hoàng lăng thuộc về hoàng gia, cũng không thuận tiện cho người ngoài đi vào. Đoàn người dừng bước. Quan tài được đặt trên xe ngựa, Trấn Nam vương dẫn đoàn xe một đường đưa vào hoàng lăng.
Sầm Cẩm lúc này mới dám ngẩng đầu nhìn ra phía trước.
Tiêu Tiềm đi đầu, quần áo màu trắng, cưỡi một con ngựa đen cao lớn, dáng người cao ngất, tựa như thúy trúc.
ánh mắt Sầm Cẩm không tự giác lưu lại trên người hắn.
Có lẽ là cảm giác được cái gì, Tiêu Tiềm bỗng nhiên quay đầu lại.
Nàng vội cúi đầu, chỉ cảm thấy tầm mắt lợi hại băn khoăn ở đỉnh đầu mình.
Lúc sau, Tiêu Tiềm ra lệnh một tiếng, dẫn theo đoàn người Trấn Nam vương phủ đi hoàng lăng ngoài thành.
Sầm Cẩm lúc này có thế thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn đoàn xe dần dần đi xa...
Từ đây, trên đời không còn Sầm Cẩm, ác mộng của nàng, kết thúc như vậy.
Tác giả :
Cốt sinh mê