Kẻ Nổi Loạn Dịu Dàng (Tender Rebel)
Chương 17
Anthony không thể tin được điều này. Kể cả khi thấy nàng đi qua cánh cửa, lườm Dobson một cái, rồi chiếu cái nhìn giận dữ chết người vào Anthony, anh vẫn không tin được.
- Ngài có một người quản gia quá là thô lỗ đó, ngài Anthony.
Anh chỉ cười toe toét với nàng, trong khi nàng đứng đó với đôi bàn chân gõ nhịp, cùng cánh tay bắt chéo ngang ngực.
- Khi anh cho em địa chỉ của mình, bé yêu, nó là để em gửi cho anh tin nhắn nếu có chuyện gì, chứ không phải để em xuất hiện ngay trước cửa nhà. Em có nhận thấy sự không thích hợp không? Đây hoàn toàn là nơi ở của một kẻ độc thân. Thậm chí anh còn có anh trai và cháu trai sống cùng-
- Được rồi, nhưng nếu họ ở đây, thì tức là tôi không ở một mình cùng anh, phải không?
- Anh ghét phải làm em thất vọng lắm, em yêu, nhưng tối nay họ ra ngoài rồi và thực tế là em đang ở một mình cùng anh. Như em có thể thấy, bản thân anh cũng đang chuẩn bị ra ngoài, đó là lý do tại sao Dobson lại khó khăn như vậy trong việc cho em vào.
Những gì nàng thấy, khi nàng nhìn cho kỹ anh trong cơn giận của mình, giống với việc anh đang chuẩn bị để đi ngủ nhiều hơn. Anh đang mặc một chiếc áo choàng bằng vải satin màu xanh bạc cùng với quần dài, và chỉ có thế.
Chiếc áo choàng anh mặc đang thắt nút, nhưng không phải trước khi nàng đã có cái nhìn lướt qua bộ ngực trần của anh cùng với mảng lông đen xoăn nằm rải rác trên đó. Tóc anh ẩm ướt, rủ xuống qua trán anh, với một vài lọn tóc đã khô bắt đầu quăn lại hai bên thái dương.
Trông anh gợi cảm hơn bất kỳ lúc nào nàng từng thấy anh, và tất cả những gì nàng có thể làm là hướng mắt nàng ra hướng khác và cố gắng nhớ xem tại sao nàng ở đây. Vấn đề là, ánh mắt của nàng rớt trúng cái giường ngủ, và nó đánh vào nàng với sức mạnh như một cú đập khi nhận ra nơi anh tiếp nàng.
Phòng ngủ của anh ta. Quỷ thật!
- Anh có biết chuyện đó là do- thôi, anh không thể biết được - Nàng tự trả lời bản thân, đôi mắt quay lại với anh - Có phải anh tiếp tất cả những người đến viếng thăm tại đây không?
Anthony cười lục khục khi nghe câu hỏi.
- Chỉ khi nào anh đang rất vội thôi, em yêu.
Nàng ngiêm mặt, có vẻ không thích thú tý nào, nhưng phải nỗ lực để kiềm chế bản thân khỏi cười cùng anh. Để làm được điều đó, nàng phải tránh nhìn anh một lần nữa.
- Tôi sẽ không làm mất thời gian của anh đâu, Anthony. Bản thân tôi cũng không có thời gian để lãng phí. Có vài chuyện đã xảy ra, mà chuyện đó cũng không liên quan tới anh. Chỉ có thể nói rằng, tôi đang rất gấp rút. Tôi cần một cái tên từ anh, và cần nó ngay lúc này.
Sự hài hước của anh biến mất. Anh sợ là anh biết chính xác nàng đang nói tới cái gì, và điều đó chắc chắn tạo là một cơn co thắt ở dạ dày không thoải mái tý nào. Việc trở thành một người bạn tâm tình, một cố vấn cho nàng không gì hơn là một cái cớ để anh tới gần nàng. (he he, biết ngay anh chàng này mà.)
Cái quỷ gì khiến anh phải từ bỏ mục đích của mình để giúp nàng kết hôn cơ chứ. Anh đã dự định sẽ trì hoãn tình huống đó tới vô hạn định và quyến rũ nàng trước khi nó thực sự xảy ra.
Lúc này ở đây, nàng lại yêu cầu anh đưa ra một cái tên, cái mà anh nên có nếu anh thực sự thực hiện những gì anh đã nói với nàng, nhưng anh đã không làm gì. Rõ ràng, nhu cầu của nàng về một người cố vấn đã kết thúc. Nếu anh không đưa cho nàng một cái tên, nàng sẽ tự quyết định, dù tốt hay xấu. Anh không nghi ngờ gì chuyện đó.
- Vậy chuyện quái quỷ gì đã diễn ra vậy?
Nàng chớp mắt trước giọng nói của anh, thoát ra một cách gay gắt không ngờ.
- Tôi đã nói, chuyện đó không liên quan tới anh.
- Đừng chọc cười anh, và trong khi em vẫn ở trong tình huống này, em có thể nói cho anh tại sao em phải cố gắng thực hiện cái nhiệm vụ kết hôn này nếu không phải vì chạy theo mốt, và tại sao phải gấp rút như vậy.
- Chẳng can gì tới anh cả - Nàng khăng khăng.
- Nếu em muốn một cái tên, em yêu, tốt hơn hết em nên coi nó như chuyện của anh.
- Điều này-
- Không trung thực về phía anh, anh biết.
- Quỷ thật!
Tính khí hài hước của anh quay trở lại khi đối diện với cơn tức giận của nàng.
Chúa ơi, nàng thật xinh đẹp khi mà mắt nàng lóe lên như thế. Những đốm vàng trong đôi mắt dường như bốc cháy, kết hợp với màu lửa trên tóc nàng. Bất chợt trong tâm trí anh hiện ra chuyện nàng đang thực sự ở trong nhà anh, trong phòng ngủ của anh, chuyện anh đã từng vô số lần tưởng tượng ra, hay nghĩ tới mà không có cách nào khiến nó thành sự thực.
Nụ cười làm đôi môi anh cong lên thậm chí khiến nàng điên tiết hơn nữa.
Em đã tới hang ổ của tôi rồi, cưng à, anh không thể ngừng suy nghĩ. Giờ thì tôi đã có em. (Nếu có bạn nào thấy từ "hang ổ" nghe "lưu manh" quá thì mình cũng xin lỗi nhé, nguyên văn của nó là "a lair"= hang ổ thú rừng mà. Hic, thế này thì Anthony đúng là biến thành sói rồi.)
Quay về phía nàng, anh gợi ý:
- Em dùng chút gì chứ?
- Hóa ra anh cũng đủ tốt đấy chứ - Nàng đốp lại, nhưng cùng lúc với cái gật nhẹ và nuốt một ngụm lớn của ly brAndy mà anh đưa nàng sau đó.
- Vậy thì? - Anh thúc đẩy khi nàng không có vẻ gì là định tiếp tục nhìn trừng trừng một cách không bằng lòng vào anh.
- Đó là do ông tôi, ông đã bắt tôi hứa là tôi sẽ kết hôn càng sớm càng tốt khi ông qua đời.
- Anh biết chuyện đó rồi - Anthony nói một cách điềm tĩnh - Giờ hãy nói anh biết sao ông lại bắt em hứa như vậy.
- Tôi biết - Nàng ngắt lời - Tôi có một người anh họ xa người dự định cưới tôi bằng bất cứ giá nào.
- Vậy..
- Tôi không nói anh ta muốn làm vậy, mà là dự định làm vậy, dù tôi có muốn hay không. Anh có hiểu không? Nếu Geordie đặt được một tay lên tôi, anh ta sẽ buộc tôi phải làm điều đó, cưới anh ta.
- Anh hiểu rằng em không hề muốn anh ta?
- Đừng ngớ ngẩn thế, anh bạn - Nàng nói một cách sốt ruột, bắt đầu bước chân vòng quanh anh - Liệu tôi lại có sẵn lòng cưới một người gần như xa lạ vì bất cứ lý do gì không?
- Không, anh không cho là thế.
Roslynn thở hổn hển bởi nụ cười của anh.
- Anh cho là điều đó đáng cười sao?
- Những gì anh nghĩ, cưng à, là em đã quá quan trọng hóa chuyện đó. Tất cả những gì em cần là có một ai đó thuyết phục cho anh họ của em biết rằng anh ta sẽ còn khỏe mạnh bình an nếu anh ta đi chỗ khác mà kiếm một cô vợ.
- Anh sẽ làm việc đó?
Anh nhún vai
- Tại sao không nhỉ? Anh không ngại phục vụ em với nhiệm vụ đó đâu.
Nàng gần như muốn đá anh một cái. Thay vào đó nàng uống cạn ly brandy, vui sướng vì nó có tác dụng kiềm chế phần nào.
- Để tôi nói anh biết một điều, Anthony Malory. Anh đang đánh cược bằng cả cuộc đời của tôi, không phải của anh. Anh không biết Geordie. Anh không biết được anh ta bị ám ảnh bao nhiêu bởi việc đặt tay được lên gia sản của ông tôi thông qua tôi. Anh ta sẽ làm bất kỳ điều gì để có nó, và một khi anh ta hành động, điều gì ngăn anh ta khỏi việc sắp xếp một tai nạn ngẫu nhiên dành cho tôi, hay nhốt tôi ở nơi nào đó rồi tuyên bố rằng tôi bị mất trí hay đại loại như thế? Một chút đe dọa từ anh sẽ chẳng xua đuổi được anh ta đâu, kể cả khi anh có thể bắt anh ta làm vậy đi nữa. Không gì có thể. Cách duy nhất để tôi tự bảo vệ cho mình là lấy một người khác.
Anthony lấy ly của nàng, rót đầy lại, và để nó trở lại trong khi nàng quăng những dữ kiện đó vào anh. Thậm chí nàng còn không để ý tới điều đó.
- Được rồi, giờ anh đã biết tại sao em nghĩ em phải kết hôn nhanh chóng. Vậy giờ hãy nói anh hay, tại sao chuyện này phải diễn ra ngay lập tức? Cái gì khiến cho em mạo hiểm với thanh danh của mình khi tới đây tối nay?
Nàng do dự trước lời cảnh báo nguy cơ không cần thiết đó, điều mà dường như ít xấu xa hơn vào thời điểm này.
- Geordie đã tìm ra tôi. Đêm qua anh ta đã đánh thuốc mê và bắt tôi ra khỏi nhà của Frances.
- Em nói cái quỷ gì vậy?
Nàng tiếp tục như thể chưa hề nghe thấy cơn bùng nổ của anh.
- Sáng nay tôi tỉnh dậy bị khóa trong một căn phòng lạ ở khu vực dưới cảng, ngồi đợi tên linh mục lừa đảo mà Geordie đã tìm được tới. Nếu mà tôi không nhảy qua cửa sổ thì -
- Chúa lòng lành, em không thể đang nói thật được!
Nàng dừng chân lại để chiếu lên anh một ánh nhìn khinh thường không che dấu.
- Tôi không hề nghi ngờ là vẫn còn một vài nhánh cỏ khô trong tóc tôi từ chiếc xe bò chở cỏ mà tôi đã nhảy xuống. Và việc tìm đường về nhà với tôi mất thời gian tới mức tôi không có thời gian để gội sạch nó nữa. Tôi có thể cho anh thấy, nhưng Nettie không ở đây để sửa lại tóc tôi nếu tôi thả nó xuống, và tôi nghi ngờ chuyện Dobson của anh có thể làm điều đó. Và tôi cũng sẽ không rời nhà của anh với bộ dạng trông như thể..như thể...
Anthony ngửa đầu ra sau trong một điệu cười khi mà nàng thất bại trong việc hoàn thành nốt cái ý nghĩ khêu gợi đó. Roslynn quay lưng lại với anh và hướng đầu thẳng ra cười. Trong cùng lúc anh cũng đã tới đó, tay anh trượt lên vai nàng ép nàng một cách mạnh mẽ vào lối ra duy nhất.
- Có phải đó là điều mà anh đã nói không? - Anh hỏi với tất cả sự vô tội ngay bên tai nàng.
Roslynn chẳng ngại ngần khi thúc cho anh một khuỷu tay, cái mà đáp trúng mục tiêu một cách chính xác ở khoảng cách gần như vậy. Hài lòng với tiếng càu nhàu không thoải mái của anh, nàng bước quanh anh, tách họ ra bằng một khoảng cách dễ thở hơn.
- Tôi tin rằng anh đã có quá đủ sự thích thú với chuyện của tôi rồi, Anthony. Tôi chỉ định ở đây một vài phút thôi, và tôi đã quá lãng phí thời gian với những lời giải thích không cần thiết rồi. Tôi có một người đánh xe đang chờ ngoài kia và một chuyến đi dài trước mắt. Anh cũng nói là anh đang vội. Hãy cho tôi cái tên, nếu anh vui lòng.
Anh dựa người lại cánh cửa, cái thông tin về "chuyến đi dài'' khiến cho cơ thể anh rùng mình bởi sự hổt hoảng.
- Em sẽ không rời xa London chứ?
- Dĩ nhiên là tôi sẽ. Anh không nghĩ là tôi sẽ ở đây chờ Geordie tới bắt tôi hay sao ?
- Vậy làm sao mà em dự định dụ dỗ một trong những người theo đuổi em đưa ra lời cầu hôn nếu em không ở đây để có sự tìm hiểu lẫn nhau ?
- Chết tiệt ! Làm như thể là tôi còn có thời gian cho việc làm quen tìm hiểu nhau ấy - Nàng đáp, càng cáu giận hơn bởi những câu hỏi dường như không hề kết thúc của anh - Tôi sẽ tự thực hiện lời cầu hôn của mình, chỉ cần anh-cho-tôi-một-cái-tên !
Cơn giận của nàng nhấn mạnh thêm mỗi từ cảnh báo anh thay đổi chiến thuật, và thực ra là anh đã thua trong nhất thời mất rồi.
Anh sẽ không đưa cái tên nào cho nàng dù cho anh có một cái đi nữa, nhưng nếu anh nói vậy với nàng, nàng sẽ biến ra khỏi căn phòng và đi tới nơi-ai-mà-biết-được.
Anh tự hỏi nếu anh có nên hỏi nàng xem nàng sẽ tới đâu. Không, nàng đã quá chán nản với những câu nói lảng tránh có chủ đích của anh rồi. Anh bước về phía nàng, ra dấu về chiếc ghế dài to phía trước lò sưởi.
- Ngồi xuống nào, Roslynn.
- Anthony... -Nàng bắt đầu cảnh cáo.
- Mọi chuyện không đơn giản vậy đâu.
Mắt nàng nheo lại đầy nghi ngờ.
- Anh đã có thời gian sàng lọc tin tức từ những lời đồn, như anh đã hứa thực hiện.
- Anh yêu cầu có một tuần, nếu như em còn nhớ.
Mắt nàng sáng rực lên đầy báo động.
- Vậy tức là anh vẫn chưa-
- Ngược lại - Anh nhanh chóng cắt ngang - Nhưng em sẽ không thích những gì anh tìm được đâu.
Nàng rên rỉ, lờ đi chiếc ghế đã được đề nghị, lại bắt đầu đi tới lui.
- Cứ nói tôi nghe xem.
Tâm trí Anthony như chạy đua, đào bới điên cuồng những chuyện xấu mà anh có thể thổi phồng lên về những ứng cử viên của nàng. Anh bắt đầu với mẩu thông tin duy nhất thực sự là đúng, hi vọng là cảm hứng sẽ theo sau những chuyện còn lại.
- Trận đấu mà anh đã nói với em là David Flemming từ chối không tham gia, nó không chỉ được biết đến bởi cái anh chàng đáng thương hèn nhát đó mà còn bởi - ừm, thực ra là -
- Nói thẳng ra xem nào ! Tôi nghĩ nó có dính dáng tới người phụ nữ nào đó ? Hầu như không cần phải ngạc nhiên gì.
- Cuộc tranh cãi không xoay quanh một người phụ nữ, cưng à, mà là một người đàn ông khác, nhưng nó vẫn là cuộc cãi vã của người yêu.
Anh lợi dụng khoảnh khắc nàng đang shock để đổ đầy cốc brAndy của nàng lần nữa.
- Anh muốn nói là-
- Anh e là vậy.
- Nhưng anh ta dường như rất.., ôi, thôi đừng bận tâm. Chắc chắn là anh ta không thích hợp rồi.
- Em cũng sẽ phải gạch cả tên của Dunstanton nữa - Anthony nói. Vì nàng sẽ rời London, nàng không thể kiểm chứng lại những lời sắp tới của anh nữa - Anh ta vừa công bố tin đính hôn của mình.
- Tôi không tin - Nàng thở hổn hển - Tại sao, mới tuần trước anh ta còn mời tôi cùng tới nhà hát. Dĩ nhiên, anh ta đã hủy lời mời, nhưng... ôi, được rồi. Tôi đã muốn danh sách được rút gọn, và giờ thì nó đúng là vậy. Vậy còn Savage thì sao?
Anthony được truyền cảm hứng bởi cái tên.
- Anh ta cũng không được, em yêu quý. Ở nơi nào đó trong suốt tuổi xuân uổng phí ông ta cần cân nhắc lại về tên tuổi của mình. Người đó là đáng buồn nhất.
- Ôi, giờ thì-
- Đúng là vậy. Ông ta yêu thích việc gây tổn thương cho bất cư thứ gì yếu hơn ông ta - động vật, phụ nữ. Những người hầu của ông ta bị đối xử cực kỳ...
- Được rồi, anh không cần phải đi sâu vào chi tiết. Điều đó khiến cho chỉ còn lại ngài Warton, người mà ngay cả cháu gái anh cũng đề cử với tôi, cùng với ngài Artemus.
Tới lượt Anthony đi tới lui, vì anh đã quên mất Warton cũng đáng bận tâm. Tình yêu của Shadwell với bài bạc và cá cược có thể lợi dụng được, nhưng gần như chả có gì có thể làm mất uy tín của Warton được.
Thực tế thì anh ta không nghi ngờ gì sẽ là một người chồng lý tưởng đối với Roslynn. May mắn cho Anthony, cái thông tin đó thực sự làm anh nổi giận, anh xoay sở sao cho đào bới được câu chuyện kinh khủng hoàn hảo để đổ lên hình ảnh anh chàng này.
Anh quay về phía Roslynn, bắt chước một vẻ mặt miễn cưỡng thích hợp.
- Em có thể quên Warton đi được rồi. Sự thích thú của anh ta với em chỉ nhằm đánh lạc hướng mẹ anh ta mà thôi.
- Anh muốn ám chỉ cái quỷ gì vậy?
- Anh ta đang yêu người chị gái của mình.
- Cái gì?
- Chuyện đó được giữ bí mật rất tốt - Anthony đảm bảo với nàng - Reggie chắc chắn là không biết, bởi vì đó không phải là chuyện Montieth muốn làm cho cô ấy vỡ mông. Sau tất cả, cô ấy khá là thân thiết với cả ba người nhà Warton. Và cậu ta cũng không nói với anh nếu không phải anh đã đề cập với cậu ta sự chú ý của em với anh chàng đó. Nhưng cậu ra đã bắt gặp họ ở trong rừng một lần rồi, một tình huống khá là đáng xấu hổ, anh chỉ có thể tưởng-
- Đủ rồi! - Roslynn uống hết cốc brAndy thứ ba của nàng và đưa cho anh cái ly - Anh đã làm chính xác những gì tôi yêu cầu, và tôi cám ơn. Ngài Artemus là người đầu tiên lọt vào danh sách của tôi, và nếu ông ta là người cuối cùng phù hợp với điều kiện của tôi thì cũng hợp lý thôi.
- Nhưng ông ta rất nghèo, em biết không.
- Không vấn đề gì - Nàng mỉm cười - Tôi có đủ tiền để đổ đầy túi ông ta lần nữa.
- Anh không nghĩ là em hiểu, Roslynn. Trong những năm cuối cùng việc đánh bạc của ông ta đã trở thành một thảm họa. Ông ta từ một trong những người giàu có nhất London trở thành không còn gì. Ông ta đã phải bán đi tất cả bất động sản của mình trừ ngôi nhà ở Kent, và nó đã được cầm cố hết rồi.
- Làm thế nào anh biết chuyện đó?
- Anh trai anh Edward là người giải quyết mấy vụ mua bán đó.
Nàng nhướn mày, nhưng vẫn khăng khăng một cách bướng bỉnh.
- Điều đó không thành vấn đề. Thực tế, nó chỉ chắc chắc thêm rằng ông ta không thể từ chối lời đề nghị kết hôn của tôi.
- Ồ, ông ta sẽ chớp ngay lấy ấy chứ, dĩ nhiên rồi. Và trong vòng một năm thôi em cũng sẽ khánh kiệt như ông ta.
- Anh đang quên mất là tôi sẽ có quyền kiểm soát tài sản của mình, Anthony.
- Chắc chắn rồi, nhưng em đang bỏ sót sự thật đơn giản rằng khi mà một người đàn ông có thể và vay tiền để đánh bạc, điều mà chắc chắn không thể giám sát được. Và những chủ nợ của ông ta sẽ không ngần ngại mà tới gặp em như là người vợ chính thức của ông ta để yêu cầu thanh toán, kể cả chuyện kiện em ra tòa. Và tòa án, cưng à, hầu như không hứng thú gì với bản hợp đồng của em khi mà họ chứng minh được rằng em cưới Shadwell với nhận thức đầy đủ về đam mê cờ bạc quá mức của anh ta. Em sẽ bị bắt buộc phải trả những khoản nợ của ông ta vì danh dự cho dù em có muốn hay không.
Roslynn trở nên tái đi, mắt mở to và đầy ngờ vực. Với quá ít kiến thức về luật, nàng không có lý gì nghi ngờ những dự đoán của Anthony. Nàng bắt buộc phải tin anh.
Và nghĩ về chuyện nàng từng đảm bảo rằng một con bạc sa cơ lỡ vận có thể là lựa chọn hoàn hảo cho mình, không bao giờ mơ về chuyện ông ta thực sự có thể là người dẫn nàng tới cảnh nghèo hèn. Việc nàng giao khoản thừa kế của nàng vào tay Geordie cũng như giao cho một con bạc vây.
- Tất cả họ đều đã từng thích hợp - nàng nói một cách lơ đãng, cực kỳ khốn khổ, trước khi nàng ngước đôi mắt nâu lục nhạt lên nhìn Anthony.
- Anh muốn nói là anh không thể tìm cho tôi một ai ư? -
Biểu hiện khổ sở của nàng đánh thẳng vào trái tim anh.
Anh phải chịu trách nhiệm, với những sự thật nửa vời và những thêu dệt của chính mình. Anh đã can thiệp vào cuộc đời nàng với những động cơ vị kỷ nhất.
Nhưng anh không thể tự tay đẩy nàng tới với người đàn ông nào khác.Chỉ là anh không thể làm thế.
Và đó không chỉ là vì anh muốn nàng cho riêng anh. Cái ý nghĩ một người đàn ông khác chạm vào nàng là xa lạ nhất, làm anh như xoắn cả ruột gan lại. Không, anh không thể hối hận là anh không đưa ra một ai thích hợp, bởi vì nỗi khuây khỏa của anh quá lớn để bù đắp lại điểm đó.
Nhưng anh cũng không chịu đựng được sự khổ sở của nàng.
Trong một nỗ lực làm nàng vui lại, anh đề nghị một cách nhẹ nhàng:
- Flemming có thể hợp với em, em biết đấy, nếu chỉ vì những lợi ích bề ngoài.
Tuy nhiên, khi anh nghĩ về chuyện nàng với anh chàng kia, anh đơn giản chỉ muốn giết chết thằng cha đó.
- Đối với những mục đích của em, anh ta là lý tưởng, và sau đó anh có thể được đảm bảo là có em cho riêng mình anh.
Nếu không có gì khác, anh đã thành công trong việc khuấy lên lại cơn giận dữ của nàng với lời nhận xét đó.
- Tôi sẽ không lấy một người mà cảm thấy ghê tởm khi chạm vào tôi. Nếu tôi kết hôn, tôi muốn có những đứa con từ cuộc hôn nhân đó.
- Điều đó có thể được dàn xếp, em yêu, với sự sẵn lòng hầu hết từ phía anh - Anh đáp lại nhẹ nhàng. (Trời, đoạn này sao Roslynn không ném gối vào Tony luôn cho rồi, à không, ném cốc cũng được)
Nhưng nàng không còn lắng nghe anh nữa.
- Tôi cho rằng tôi có thể trở lại quê nhà và cưới một người chủ trại. Giờ thì tôi lấy ai cũng có khác gì đâu cơ chứ? Cứ làm cho xong thôi.
Anh thấy mọi nỗ lực của mình sụp đổ ngay bên đường.
- Chết tiệt! Em không thể-
Nàng vẫn đang lạc trong thế giới của một vài lựa chọn ít ỏi còn sót lại.
- Đó là điều mà tôi nên làm ngay từ đầu. Ít nhất tôi sẽ biết tôi nhận được điều gì.
Anh nắm lấy vai nàng, bắt nàng phải nghe anh nói.
- Quỷ tha ma bắt phụ nữ các em đi, anh sẽ không để em tự quăng mình vào mới thằng cha chủ trại bẩn thỉu nào đó đâu!
Và ngay cả trước khi Anthony kịp nhận ra bản thân đang nói gì, những từ ngữ đã tuôn ra.
- Em sẽ kết hôn với anh!
- Ngài có một người quản gia quá là thô lỗ đó, ngài Anthony.
Anh chỉ cười toe toét với nàng, trong khi nàng đứng đó với đôi bàn chân gõ nhịp, cùng cánh tay bắt chéo ngang ngực.
- Khi anh cho em địa chỉ của mình, bé yêu, nó là để em gửi cho anh tin nhắn nếu có chuyện gì, chứ không phải để em xuất hiện ngay trước cửa nhà. Em có nhận thấy sự không thích hợp không? Đây hoàn toàn là nơi ở của một kẻ độc thân. Thậm chí anh còn có anh trai và cháu trai sống cùng-
- Được rồi, nhưng nếu họ ở đây, thì tức là tôi không ở một mình cùng anh, phải không?
- Anh ghét phải làm em thất vọng lắm, em yêu, nhưng tối nay họ ra ngoài rồi và thực tế là em đang ở một mình cùng anh. Như em có thể thấy, bản thân anh cũng đang chuẩn bị ra ngoài, đó là lý do tại sao Dobson lại khó khăn như vậy trong việc cho em vào.
Những gì nàng thấy, khi nàng nhìn cho kỹ anh trong cơn giận của mình, giống với việc anh đang chuẩn bị để đi ngủ nhiều hơn. Anh đang mặc một chiếc áo choàng bằng vải satin màu xanh bạc cùng với quần dài, và chỉ có thế.
Chiếc áo choàng anh mặc đang thắt nút, nhưng không phải trước khi nàng đã có cái nhìn lướt qua bộ ngực trần của anh cùng với mảng lông đen xoăn nằm rải rác trên đó. Tóc anh ẩm ướt, rủ xuống qua trán anh, với một vài lọn tóc đã khô bắt đầu quăn lại hai bên thái dương.
Trông anh gợi cảm hơn bất kỳ lúc nào nàng từng thấy anh, và tất cả những gì nàng có thể làm là hướng mắt nàng ra hướng khác và cố gắng nhớ xem tại sao nàng ở đây. Vấn đề là, ánh mắt của nàng rớt trúng cái giường ngủ, và nó đánh vào nàng với sức mạnh như một cú đập khi nhận ra nơi anh tiếp nàng.
Phòng ngủ của anh ta. Quỷ thật!
- Anh có biết chuyện đó là do- thôi, anh không thể biết được - Nàng tự trả lời bản thân, đôi mắt quay lại với anh - Có phải anh tiếp tất cả những người đến viếng thăm tại đây không?
Anthony cười lục khục khi nghe câu hỏi.
- Chỉ khi nào anh đang rất vội thôi, em yêu.
Nàng ngiêm mặt, có vẻ không thích thú tý nào, nhưng phải nỗ lực để kiềm chế bản thân khỏi cười cùng anh. Để làm được điều đó, nàng phải tránh nhìn anh một lần nữa.
- Tôi sẽ không làm mất thời gian của anh đâu, Anthony. Bản thân tôi cũng không có thời gian để lãng phí. Có vài chuyện đã xảy ra, mà chuyện đó cũng không liên quan tới anh. Chỉ có thể nói rằng, tôi đang rất gấp rút. Tôi cần một cái tên từ anh, và cần nó ngay lúc này.
Sự hài hước của anh biến mất. Anh sợ là anh biết chính xác nàng đang nói tới cái gì, và điều đó chắc chắn tạo là một cơn co thắt ở dạ dày không thoải mái tý nào. Việc trở thành một người bạn tâm tình, một cố vấn cho nàng không gì hơn là một cái cớ để anh tới gần nàng. (he he, biết ngay anh chàng này mà.)
Cái quỷ gì khiến anh phải từ bỏ mục đích của mình để giúp nàng kết hôn cơ chứ. Anh đã dự định sẽ trì hoãn tình huống đó tới vô hạn định và quyến rũ nàng trước khi nó thực sự xảy ra.
Lúc này ở đây, nàng lại yêu cầu anh đưa ra một cái tên, cái mà anh nên có nếu anh thực sự thực hiện những gì anh đã nói với nàng, nhưng anh đã không làm gì. Rõ ràng, nhu cầu của nàng về một người cố vấn đã kết thúc. Nếu anh không đưa cho nàng một cái tên, nàng sẽ tự quyết định, dù tốt hay xấu. Anh không nghi ngờ gì chuyện đó.
- Vậy chuyện quái quỷ gì đã diễn ra vậy?
Nàng chớp mắt trước giọng nói của anh, thoát ra một cách gay gắt không ngờ.
- Tôi đã nói, chuyện đó không liên quan tới anh.
- Đừng chọc cười anh, và trong khi em vẫn ở trong tình huống này, em có thể nói cho anh tại sao em phải cố gắng thực hiện cái nhiệm vụ kết hôn này nếu không phải vì chạy theo mốt, và tại sao phải gấp rút như vậy.
- Chẳng can gì tới anh cả - Nàng khăng khăng.
- Nếu em muốn một cái tên, em yêu, tốt hơn hết em nên coi nó như chuyện của anh.
- Điều này-
- Không trung thực về phía anh, anh biết.
- Quỷ thật!
Tính khí hài hước của anh quay trở lại khi đối diện với cơn tức giận của nàng.
Chúa ơi, nàng thật xinh đẹp khi mà mắt nàng lóe lên như thế. Những đốm vàng trong đôi mắt dường như bốc cháy, kết hợp với màu lửa trên tóc nàng. Bất chợt trong tâm trí anh hiện ra chuyện nàng đang thực sự ở trong nhà anh, trong phòng ngủ của anh, chuyện anh đã từng vô số lần tưởng tượng ra, hay nghĩ tới mà không có cách nào khiến nó thành sự thực.
Nụ cười làm đôi môi anh cong lên thậm chí khiến nàng điên tiết hơn nữa.
Em đã tới hang ổ của tôi rồi, cưng à, anh không thể ngừng suy nghĩ. Giờ thì tôi đã có em. (Nếu có bạn nào thấy từ "hang ổ" nghe "lưu manh" quá thì mình cũng xin lỗi nhé, nguyên văn của nó là "a lair"= hang ổ thú rừng mà. Hic, thế này thì Anthony đúng là biến thành sói rồi.)
Quay về phía nàng, anh gợi ý:
- Em dùng chút gì chứ?
- Hóa ra anh cũng đủ tốt đấy chứ - Nàng đốp lại, nhưng cùng lúc với cái gật nhẹ và nuốt một ngụm lớn của ly brAndy mà anh đưa nàng sau đó.
- Vậy thì? - Anh thúc đẩy khi nàng không có vẻ gì là định tiếp tục nhìn trừng trừng một cách không bằng lòng vào anh.
- Đó là do ông tôi, ông đã bắt tôi hứa là tôi sẽ kết hôn càng sớm càng tốt khi ông qua đời.
- Anh biết chuyện đó rồi - Anthony nói một cách điềm tĩnh - Giờ hãy nói anh biết sao ông lại bắt em hứa như vậy.
- Tôi biết - Nàng ngắt lời - Tôi có một người anh họ xa người dự định cưới tôi bằng bất cứ giá nào.
- Vậy..
- Tôi không nói anh ta muốn làm vậy, mà là dự định làm vậy, dù tôi có muốn hay không. Anh có hiểu không? Nếu Geordie đặt được một tay lên tôi, anh ta sẽ buộc tôi phải làm điều đó, cưới anh ta.
- Anh hiểu rằng em không hề muốn anh ta?
- Đừng ngớ ngẩn thế, anh bạn - Nàng nói một cách sốt ruột, bắt đầu bước chân vòng quanh anh - Liệu tôi lại có sẵn lòng cưới một người gần như xa lạ vì bất cứ lý do gì không?
- Không, anh không cho là thế.
Roslynn thở hổn hển bởi nụ cười của anh.
- Anh cho là điều đó đáng cười sao?
- Những gì anh nghĩ, cưng à, là em đã quá quan trọng hóa chuyện đó. Tất cả những gì em cần là có một ai đó thuyết phục cho anh họ của em biết rằng anh ta sẽ còn khỏe mạnh bình an nếu anh ta đi chỗ khác mà kiếm một cô vợ.
- Anh sẽ làm việc đó?
Anh nhún vai
- Tại sao không nhỉ? Anh không ngại phục vụ em với nhiệm vụ đó đâu.
Nàng gần như muốn đá anh một cái. Thay vào đó nàng uống cạn ly brandy, vui sướng vì nó có tác dụng kiềm chế phần nào.
- Để tôi nói anh biết một điều, Anthony Malory. Anh đang đánh cược bằng cả cuộc đời của tôi, không phải của anh. Anh không biết Geordie. Anh không biết được anh ta bị ám ảnh bao nhiêu bởi việc đặt tay được lên gia sản của ông tôi thông qua tôi. Anh ta sẽ làm bất kỳ điều gì để có nó, và một khi anh ta hành động, điều gì ngăn anh ta khỏi việc sắp xếp một tai nạn ngẫu nhiên dành cho tôi, hay nhốt tôi ở nơi nào đó rồi tuyên bố rằng tôi bị mất trí hay đại loại như thế? Một chút đe dọa từ anh sẽ chẳng xua đuổi được anh ta đâu, kể cả khi anh có thể bắt anh ta làm vậy đi nữa. Không gì có thể. Cách duy nhất để tôi tự bảo vệ cho mình là lấy một người khác.
Anthony lấy ly của nàng, rót đầy lại, và để nó trở lại trong khi nàng quăng những dữ kiện đó vào anh. Thậm chí nàng còn không để ý tới điều đó.
- Được rồi, giờ anh đã biết tại sao em nghĩ em phải kết hôn nhanh chóng. Vậy giờ hãy nói anh hay, tại sao chuyện này phải diễn ra ngay lập tức? Cái gì khiến cho em mạo hiểm với thanh danh của mình khi tới đây tối nay?
Nàng do dự trước lời cảnh báo nguy cơ không cần thiết đó, điều mà dường như ít xấu xa hơn vào thời điểm này.
- Geordie đã tìm ra tôi. Đêm qua anh ta đã đánh thuốc mê và bắt tôi ra khỏi nhà của Frances.
- Em nói cái quỷ gì vậy?
Nàng tiếp tục như thể chưa hề nghe thấy cơn bùng nổ của anh.
- Sáng nay tôi tỉnh dậy bị khóa trong một căn phòng lạ ở khu vực dưới cảng, ngồi đợi tên linh mục lừa đảo mà Geordie đã tìm được tới. Nếu mà tôi không nhảy qua cửa sổ thì -
- Chúa lòng lành, em không thể đang nói thật được!
Nàng dừng chân lại để chiếu lên anh một ánh nhìn khinh thường không che dấu.
- Tôi không hề nghi ngờ là vẫn còn một vài nhánh cỏ khô trong tóc tôi từ chiếc xe bò chở cỏ mà tôi đã nhảy xuống. Và việc tìm đường về nhà với tôi mất thời gian tới mức tôi không có thời gian để gội sạch nó nữa. Tôi có thể cho anh thấy, nhưng Nettie không ở đây để sửa lại tóc tôi nếu tôi thả nó xuống, và tôi nghi ngờ chuyện Dobson của anh có thể làm điều đó. Và tôi cũng sẽ không rời nhà của anh với bộ dạng trông như thể..như thể...
Anthony ngửa đầu ra sau trong một điệu cười khi mà nàng thất bại trong việc hoàn thành nốt cái ý nghĩ khêu gợi đó. Roslynn quay lưng lại với anh và hướng đầu thẳng ra cười. Trong cùng lúc anh cũng đã tới đó, tay anh trượt lên vai nàng ép nàng một cách mạnh mẽ vào lối ra duy nhất.
- Có phải đó là điều mà anh đã nói không? - Anh hỏi với tất cả sự vô tội ngay bên tai nàng.
Roslynn chẳng ngại ngần khi thúc cho anh một khuỷu tay, cái mà đáp trúng mục tiêu một cách chính xác ở khoảng cách gần như vậy. Hài lòng với tiếng càu nhàu không thoải mái của anh, nàng bước quanh anh, tách họ ra bằng một khoảng cách dễ thở hơn.
- Tôi tin rằng anh đã có quá đủ sự thích thú với chuyện của tôi rồi, Anthony. Tôi chỉ định ở đây một vài phút thôi, và tôi đã quá lãng phí thời gian với những lời giải thích không cần thiết rồi. Tôi có một người đánh xe đang chờ ngoài kia và một chuyến đi dài trước mắt. Anh cũng nói là anh đang vội. Hãy cho tôi cái tên, nếu anh vui lòng.
Anh dựa người lại cánh cửa, cái thông tin về "chuyến đi dài'' khiến cho cơ thể anh rùng mình bởi sự hổt hoảng.
- Em sẽ không rời xa London chứ?
- Dĩ nhiên là tôi sẽ. Anh không nghĩ là tôi sẽ ở đây chờ Geordie tới bắt tôi hay sao ?
- Vậy làm sao mà em dự định dụ dỗ một trong những người theo đuổi em đưa ra lời cầu hôn nếu em không ở đây để có sự tìm hiểu lẫn nhau ?
- Chết tiệt ! Làm như thể là tôi còn có thời gian cho việc làm quen tìm hiểu nhau ấy - Nàng đáp, càng cáu giận hơn bởi những câu hỏi dường như không hề kết thúc của anh - Tôi sẽ tự thực hiện lời cầu hôn của mình, chỉ cần anh-cho-tôi-một-cái-tên !
Cơn giận của nàng nhấn mạnh thêm mỗi từ cảnh báo anh thay đổi chiến thuật, và thực ra là anh đã thua trong nhất thời mất rồi.
Anh sẽ không đưa cái tên nào cho nàng dù cho anh có một cái đi nữa, nhưng nếu anh nói vậy với nàng, nàng sẽ biến ra khỏi căn phòng và đi tới nơi-ai-mà-biết-được.
Anh tự hỏi nếu anh có nên hỏi nàng xem nàng sẽ tới đâu. Không, nàng đã quá chán nản với những câu nói lảng tránh có chủ đích của anh rồi. Anh bước về phía nàng, ra dấu về chiếc ghế dài to phía trước lò sưởi.
- Ngồi xuống nào, Roslynn.
- Anthony... -Nàng bắt đầu cảnh cáo.
- Mọi chuyện không đơn giản vậy đâu.
Mắt nàng nheo lại đầy nghi ngờ.
- Anh đã có thời gian sàng lọc tin tức từ những lời đồn, như anh đã hứa thực hiện.
- Anh yêu cầu có một tuần, nếu như em còn nhớ.
Mắt nàng sáng rực lên đầy báo động.
- Vậy tức là anh vẫn chưa-
- Ngược lại - Anh nhanh chóng cắt ngang - Nhưng em sẽ không thích những gì anh tìm được đâu.
Nàng rên rỉ, lờ đi chiếc ghế đã được đề nghị, lại bắt đầu đi tới lui.
- Cứ nói tôi nghe xem.
Tâm trí Anthony như chạy đua, đào bới điên cuồng những chuyện xấu mà anh có thể thổi phồng lên về những ứng cử viên của nàng. Anh bắt đầu với mẩu thông tin duy nhất thực sự là đúng, hi vọng là cảm hứng sẽ theo sau những chuyện còn lại.
- Trận đấu mà anh đã nói với em là David Flemming từ chối không tham gia, nó không chỉ được biết đến bởi cái anh chàng đáng thương hèn nhát đó mà còn bởi - ừm, thực ra là -
- Nói thẳng ra xem nào ! Tôi nghĩ nó có dính dáng tới người phụ nữ nào đó ? Hầu như không cần phải ngạc nhiên gì.
- Cuộc tranh cãi không xoay quanh một người phụ nữ, cưng à, mà là một người đàn ông khác, nhưng nó vẫn là cuộc cãi vã của người yêu.
Anh lợi dụng khoảnh khắc nàng đang shock để đổ đầy cốc brAndy của nàng lần nữa.
- Anh muốn nói là-
- Anh e là vậy.
- Nhưng anh ta dường như rất.., ôi, thôi đừng bận tâm. Chắc chắn là anh ta không thích hợp rồi.
- Em cũng sẽ phải gạch cả tên của Dunstanton nữa - Anthony nói. Vì nàng sẽ rời London, nàng không thể kiểm chứng lại những lời sắp tới của anh nữa - Anh ta vừa công bố tin đính hôn của mình.
- Tôi không tin - Nàng thở hổn hển - Tại sao, mới tuần trước anh ta còn mời tôi cùng tới nhà hát. Dĩ nhiên, anh ta đã hủy lời mời, nhưng... ôi, được rồi. Tôi đã muốn danh sách được rút gọn, và giờ thì nó đúng là vậy. Vậy còn Savage thì sao?
Anthony được truyền cảm hứng bởi cái tên.
- Anh ta cũng không được, em yêu quý. Ở nơi nào đó trong suốt tuổi xuân uổng phí ông ta cần cân nhắc lại về tên tuổi của mình. Người đó là đáng buồn nhất.
- Ôi, giờ thì-
- Đúng là vậy. Ông ta yêu thích việc gây tổn thương cho bất cư thứ gì yếu hơn ông ta - động vật, phụ nữ. Những người hầu của ông ta bị đối xử cực kỳ...
- Được rồi, anh không cần phải đi sâu vào chi tiết. Điều đó khiến cho chỉ còn lại ngài Warton, người mà ngay cả cháu gái anh cũng đề cử với tôi, cùng với ngài Artemus.
Tới lượt Anthony đi tới lui, vì anh đã quên mất Warton cũng đáng bận tâm. Tình yêu của Shadwell với bài bạc và cá cược có thể lợi dụng được, nhưng gần như chả có gì có thể làm mất uy tín của Warton được.
Thực tế thì anh ta không nghi ngờ gì sẽ là một người chồng lý tưởng đối với Roslynn. May mắn cho Anthony, cái thông tin đó thực sự làm anh nổi giận, anh xoay sở sao cho đào bới được câu chuyện kinh khủng hoàn hảo để đổ lên hình ảnh anh chàng này.
Anh quay về phía Roslynn, bắt chước một vẻ mặt miễn cưỡng thích hợp.
- Em có thể quên Warton đi được rồi. Sự thích thú của anh ta với em chỉ nhằm đánh lạc hướng mẹ anh ta mà thôi.
- Anh muốn ám chỉ cái quỷ gì vậy?
- Anh ta đang yêu người chị gái của mình.
- Cái gì?
- Chuyện đó được giữ bí mật rất tốt - Anthony đảm bảo với nàng - Reggie chắc chắn là không biết, bởi vì đó không phải là chuyện Montieth muốn làm cho cô ấy vỡ mông. Sau tất cả, cô ấy khá là thân thiết với cả ba người nhà Warton. Và cậu ta cũng không nói với anh nếu không phải anh đã đề cập với cậu ta sự chú ý của em với anh chàng đó. Nhưng cậu ra đã bắt gặp họ ở trong rừng một lần rồi, một tình huống khá là đáng xấu hổ, anh chỉ có thể tưởng-
- Đủ rồi! - Roslynn uống hết cốc brAndy thứ ba của nàng và đưa cho anh cái ly - Anh đã làm chính xác những gì tôi yêu cầu, và tôi cám ơn. Ngài Artemus là người đầu tiên lọt vào danh sách của tôi, và nếu ông ta là người cuối cùng phù hợp với điều kiện của tôi thì cũng hợp lý thôi.
- Nhưng ông ta rất nghèo, em biết không.
- Không vấn đề gì - Nàng mỉm cười - Tôi có đủ tiền để đổ đầy túi ông ta lần nữa.
- Anh không nghĩ là em hiểu, Roslynn. Trong những năm cuối cùng việc đánh bạc của ông ta đã trở thành một thảm họa. Ông ta từ một trong những người giàu có nhất London trở thành không còn gì. Ông ta đã phải bán đi tất cả bất động sản của mình trừ ngôi nhà ở Kent, và nó đã được cầm cố hết rồi.
- Làm thế nào anh biết chuyện đó?
- Anh trai anh Edward là người giải quyết mấy vụ mua bán đó.
Nàng nhướn mày, nhưng vẫn khăng khăng một cách bướng bỉnh.
- Điều đó không thành vấn đề. Thực tế, nó chỉ chắc chắc thêm rằng ông ta không thể từ chối lời đề nghị kết hôn của tôi.
- Ồ, ông ta sẽ chớp ngay lấy ấy chứ, dĩ nhiên rồi. Và trong vòng một năm thôi em cũng sẽ khánh kiệt như ông ta.
- Anh đang quên mất là tôi sẽ có quyền kiểm soát tài sản của mình, Anthony.
- Chắc chắn rồi, nhưng em đang bỏ sót sự thật đơn giản rằng khi mà một người đàn ông có thể và vay tiền để đánh bạc, điều mà chắc chắn không thể giám sát được. Và những chủ nợ của ông ta sẽ không ngần ngại mà tới gặp em như là người vợ chính thức của ông ta để yêu cầu thanh toán, kể cả chuyện kiện em ra tòa. Và tòa án, cưng à, hầu như không hứng thú gì với bản hợp đồng của em khi mà họ chứng minh được rằng em cưới Shadwell với nhận thức đầy đủ về đam mê cờ bạc quá mức của anh ta. Em sẽ bị bắt buộc phải trả những khoản nợ của ông ta vì danh dự cho dù em có muốn hay không.
Roslynn trở nên tái đi, mắt mở to và đầy ngờ vực. Với quá ít kiến thức về luật, nàng không có lý gì nghi ngờ những dự đoán của Anthony. Nàng bắt buộc phải tin anh.
Và nghĩ về chuyện nàng từng đảm bảo rằng một con bạc sa cơ lỡ vận có thể là lựa chọn hoàn hảo cho mình, không bao giờ mơ về chuyện ông ta thực sự có thể là người dẫn nàng tới cảnh nghèo hèn. Việc nàng giao khoản thừa kế của nàng vào tay Geordie cũng như giao cho một con bạc vây.
- Tất cả họ đều đã từng thích hợp - nàng nói một cách lơ đãng, cực kỳ khốn khổ, trước khi nàng ngước đôi mắt nâu lục nhạt lên nhìn Anthony.
- Anh muốn nói là anh không thể tìm cho tôi một ai ư? -
Biểu hiện khổ sở của nàng đánh thẳng vào trái tim anh.
Anh phải chịu trách nhiệm, với những sự thật nửa vời và những thêu dệt của chính mình. Anh đã can thiệp vào cuộc đời nàng với những động cơ vị kỷ nhất.
Nhưng anh không thể tự tay đẩy nàng tới với người đàn ông nào khác.Chỉ là anh không thể làm thế.
Và đó không chỉ là vì anh muốn nàng cho riêng anh. Cái ý nghĩ một người đàn ông khác chạm vào nàng là xa lạ nhất, làm anh như xoắn cả ruột gan lại. Không, anh không thể hối hận là anh không đưa ra một ai thích hợp, bởi vì nỗi khuây khỏa của anh quá lớn để bù đắp lại điểm đó.
Nhưng anh cũng không chịu đựng được sự khổ sở của nàng.
Trong một nỗ lực làm nàng vui lại, anh đề nghị một cách nhẹ nhàng:
- Flemming có thể hợp với em, em biết đấy, nếu chỉ vì những lợi ích bề ngoài.
Tuy nhiên, khi anh nghĩ về chuyện nàng với anh chàng kia, anh đơn giản chỉ muốn giết chết thằng cha đó.
- Đối với những mục đích của em, anh ta là lý tưởng, và sau đó anh có thể được đảm bảo là có em cho riêng mình anh.
Nếu không có gì khác, anh đã thành công trong việc khuấy lên lại cơn giận dữ của nàng với lời nhận xét đó.
- Tôi sẽ không lấy một người mà cảm thấy ghê tởm khi chạm vào tôi. Nếu tôi kết hôn, tôi muốn có những đứa con từ cuộc hôn nhân đó.
- Điều đó có thể được dàn xếp, em yêu, với sự sẵn lòng hầu hết từ phía anh - Anh đáp lại nhẹ nhàng. (Trời, đoạn này sao Roslynn không ném gối vào Tony luôn cho rồi, à không, ném cốc cũng được)
Nhưng nàng không còn lắng nghe anh nữa.
- Tôi cho rằng tôi có thể trở lại quê nhà và cưới một người chủ trại. Giờ thì tôi lấy ai cũng có khác gì đâu cơ chứ? Cứ làm cho xong thôi.
Anh thấy mọi nỗ lực của mình sụp đổ ngay bên đường.
- Chết tiệt! Em không thể-
Nàng vẫn đang lạc trong thế giới của một vài lựa chọn ít ỏi còn sót lại.
- Đó là điều mà tôi nên làm ngay từ đầu. Ít nhất tôi sẽ biết tôi nhận được điều gì.
Anh nắm lấy vai nàng, bắt nàng phải nghe anh nói.
- Quỷ tha ma bắt phụ nữ các em đi, anh sẽ không để em tự quăng mình vào mới thằng cha chủ trại bẩn thỉu nào đó đâu!
Và ngay cả trước khi Anthony kịp nhận ra bản thân đang nói gì, những từ ngữ đã tuôn ra.
- Em sẽ kết hôn với anh!
Tác giả :
Johanna Lindsey