Kẻ Nổi Loạn Dịu Dàng (Tender Rebel)
Chương 12
Roslynn cuộn tròn lại, dụi mắt cho tỉnh ngủ, và nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ phía trên mặt lò sưởi. Chết tiệt. Nàng đã dự định tham dự buổi đi săn sáng nay. Nàng đã hứa với Justin là sẽ cưỡi ngựa cùng anh và trông chờ vào việc gây ấn tượng với anh bằng tài cưỡi ngựa của mình. Nhưng đoàn người đi săn sẽ có thể trở về sớm, nếu nó đã không như vậy.
Một chuyến đi picnic ở bên cạnh hồ nước đã được lên kế hoạch vào giữa ngày, và lúc này thì đã là gần giữa trưa rồi. Chết tiệt thêm lần nữa.
Nàng duỗi thẳng chân, nhưng không phải trước khi nàng cau mày trước cái giường đã không hề đem lại cho nàng sự bình yên nào trong đêm hôm qua. Nettie đã cố đánh thức nàng. Nàng nhớ là vậy.
Nhưng nàng cũng chẳng nghi ngờ là không gì trừ việc hỏa hoạn có thể lôi nàng ra khỏi giường vào lúc sáng sớm nay, bởi vì lúc đó là là rạng sáng khi mà nàng chịu thua cơn buồn ngủ. Lại thêm một chuyện nữa nàng có thể có từ Anthony Malory, anh chàng phải gió ấy.
Và chẳng có lời xin lỗi nào dành cho chuyện đó. Nàng đã đi nghỉ không lâu sau nửa đêm.
Phải dậy sớm trước bình minh vào ngày hôm qua để thực hiện chuyến đi tới Silverley, và không chợp mắt vào buổi chiều được như Frances, tối hôm qua nàng đã cảm thấy thật sự kiệt sức hoàn toàn. Nàng mất vài giờ tiếp theo để mà vượt qua được nỗi phiền muộn về anh trai của Anthony vì những câu kết luận kỳ quặc của anh liên quan tới những sở thích về đàn ông của nàng.
Nàng cũng đã có cuộc trò chuyện của mình với Regina và giờ đã biết một số thông tin tốt về những ứng cử viên của mình nhiều hơn trước, cho dù một cách không may, chẳng có gì được tiết lộ thật sự hỗ trợ nàng rút ngắn được danh sách của mình như nàng đã hi vọng.
Quý ngài Artemus Shadwell là một người nghiện cờ bạc, nhưng Roslynn đã tự mình rút ra được kết luận đó trước, nhưng ông ta vẫn còn đủ giàu để trang trải cho trò giải trí này. Quý ngài Grahame, bá tước xuất sắc của dòng họ Dunstanton, một người từng góa vợ ba-lần. Ít nhất thì quý ngài tội nghiệp đó vẫn đang cố gắng cưới vợ lần nữa.
Quý ngài David Flemming, tử tước và cũng là người thừa kế của một công tước, là một người vẫn còn độc thân, chuyện yêu đương của anh ta vẫn còn rất kín đáo và tên anh thì không gắn liền với bất cứ người đàn bà nào. Rất đáng khen ngợi.
Nhưng còn ngài Christopher Savage thì vẫn là một người bí ẩn đối với nàng. Những người nhà Montieth đơn giản là không quen biết lâu với anh ta. Nhưng những quý ông của nàng, nhiều như họ nên có, lại không hề chiếm lĩnh những ý nghĩ của nàng tối hôm qua khi nàng buông mình xuống giường. Hành động vô liêm sỉ của James Malory nàng cũng đã quên.
Chính là con người phóng đãng với mái tóc đen với đôi mắt xanh âm ỉ người đã làm nàng mất ngủ hàng giờ liên khi hồi tưởng lại những giây phút định mệnh cùng anh trong khu nhà kính. Ôi, nhờ Chúa, không có gì hơn thế, không thể cứ nghĩ về những kẻ bất lương không tim như thế nữa, và cũng không trì hoãn thêm được nữa.
Nàng phải hoàn thành chuyện của mình, và hi vọng, không, cầu nguyện, rằng những người còn lại trong những quý ông đáng kính trọng và rất thích hợp của nàng sẽ xuẩt hiện vào ngày hôm nay.
Giờ khi đã nôn nóng với việc ra ngoài căn phòng, nàng rung chuông gọi Nettie nhưng không đợi thêm để bắt đầu công việc trang điểm của mình, và đã mặc xong chiếc váy ban ngày màu hồng đào đáng yêu bằng vải percale với ống tay áo ngắn bồng lên với những đường viền ren nặng ở phía diềm áo trước cả khi Nettie tới.
Hối thúc Nettie với kiểu tóc khiến cho nàng nhận được một tiếng khịt mũi phê bình và một bài giảng ngắn về những cơ hội mà một kẻ lười biếng dậy muộn có thể bỏ qua, nhưng cho dù vậy, búi tóc của nàng được kết chặt lại và vô số những món tóc quăn ngắn hóa ra lại trở nên rất phù hợp với gương mặt nàng.
Nhưng Roslynn không tốn thêm phút giây nào mà ngưỡng mộ những thành quả Nettie vừa đạt được, vớ lấy một cái mũ satin trắng tô điểm bằng lông vũ đà điểu phù hợp với đôi giày, và một cái ô làm bằng ren, nàng di chuyển nhanh ra khỏi phòng, để lại Nettie dọn dẹp đống lộn xộn nàng vừa tạo ra với tủ quần áo của mình.
Nhưng nàng đã phải ngừng lại ngay sau đó, bởi vì đứng ở cuối hành lang hẹp dẫn tới phòng tiếp khách, dựa thoải mái vào thanh rào chắn nhìn xuống đại sảnh trung tâm, là Anthony Malory. Không thể rẽ sang hướng khác được, thật sự là không, bởi rõ ràng là anh đang đợi nàng.
Hông tựa vào thanh chắn, tay vòng trước ngực, mắt cá chân vắt ngang, anh có một khoảng quan sát không hề bị trở ngại tới cửa phòng ngủ của nàng, và vì anh đang chờ đợi nơi anh đứng, nàng chẳng có lối nào để mà tránh được anh.
Anh ăn vận như không trang trọng, quá đỗi bình thường, không thắt cravat và với một vài cái nút mở ra trên chiếc áo sơ mi bằng vải lanh thêu của mình, lộ ra một khoảng ngực hình chữ v rám nắng, một mảng lông dày ẩn dấu đằng sau chạy dần xuống dưới.
Áo khoác của anh màu xanh hải quân đậm, với vai và hai bên cánh tay được may vừa vặn. Đôi chân dài, cơ bắp được bao bọc trong chiếc quần da hoẵng, với vải bao bố lấp lánh viền dưới bắp chân của anh.
Tất cả mọi thứ ở anh đều nói lên anh là người đàn ông hăng hái tham gia những hoạt động ngoài trời, những môn vận động, một anh chàng gốc Corinthian, điều thật trái ngược với danh tiếng của anh là một sinh vật ăn chơi trụy lạc về đêm, hiến dâng tất cả cho những thú vui xác thịt và hàng giờ muộn để chơi bời phóng đãng. Được rồi, cho dù anh có là gì, anh cũng mời gọi một cách nguy hiểm tới những giác quan của nàng.
Khi có vẻ như nàng sẽ không tiến thêm bước nào nữa để mang nàng tới gần anh hơn, Anthony lên tiếng:
- May là em đã ra ngoài, cưng à. Tôi vừa mới tưởng tượng tới chuyện lẻn vào phòng em và phát hiện em vẫn còn nằm trên giư-
- Ngài Anthony!
- Vậy cánh cửa không khóa à? - Anh trêu chọc, nhưng trước cái nhìn ghê tởm của nàng, cuối cùng anh cười toe toét - Em không cần phải đâm thủng tôi bằng cặp mắt xinh xắn đó, em yêu. Tôi không có ý gì với câu nói đó cả. Thực sự thì em có thể tới đây mà không cần băn khoăn gì hết. Hôm nay tôi dự định có được những hành vi ững xử tốt nhất của mình, để theo đúng phép tắc, và làm cho em quên những khuynh hướng xấu xa của tôi mà có thể khiến em phải cảnh giác như vậy.
- Ngài hứa chứ?
- Tôi phải làm vậy sao? - Anh cười.
- Đúng vậy.
- Được rồi, em có lời hứa của tôi, trang trọng và thành thật nhất, cho tới khi em thấy thương hại tôi và trả nó lại.
Âm thanh khàn khàn của tiếng cười của nàng vang lên bên tai anh như tiếng nhạc
- Ngài sẽ không có lại nó đâu, ngài Anthony, khi mà ngài quá già để mà muốn nó, và cũng không phải một ngày sớm hơn.
Nàng tiến tới trước sau đó, dừng lại ngay trước anh, chiếc ô được cầm dưới tay, chiếc mũ vung vẩy từ sợi dây giữ trên bàn tay nàng. Trông nàng như một ảo tưởng, vì Chúa, với đôi môi mở rộng trong một nụ cười rộng mở, chiếc cằm thon nhỏ chắc chắn chứng tỏ tính cách bướng bỉnh, và đôi mắt ánh vàng đáng yêu lấp lánh nét hài hước như hiện giờ.
Tối qua đáng lẽ anh nên khôn ngoan mà rời khỏi Silverley ngay, thực sự hiện giờ anh đang suy ngẫm về sự khôn ngoan. Nếu anh ở lại, anh có thể bị lôi cuốn bởi Roslynn lần nữa khi mà nàng cần thời gian để làm dịu tâm trạng giận dữ của mình. Cho nên anh nên biến vào một ngôi làng để ký niệm, cho cái mà có nguyên do phong phú.
Nàng đã tát anh, nhưng nhờ Chúa, anh cũng đã khuấy động nàng, và lý do đó đủ để cho những xúc cảm của anh được khuyến khích, và anh phải đi tìm một cô ả khác, bởi chắc chắn nàng cũng đã kích động anh. Anthony đáng lẽ đã phá ra cười, nhớ lại những kế hoạch của anh đã trở nên hỏng bét như thế nào.
Vấn đề là, vào lúc anh tìm được một con bé sẵn lòng, một cô ả khá duyên dáng, trong một quán rượu nhỏ nơi anh dừng lại cuối, anh không còn cần đến hay muốn một ai nữa, không ai ngoài cô gái anh để lại ở Silverley.
Vậy nên khi James bất chợt xuất hiện tại cùng quán rượu không lâu sau đó, anh rất hạnh phúc khi nhường lại cô ả cho người anh trai và chấp nhận làm vài chầu rượu khá là dễ chịu trong khi bày ra bước kế tiếp cho mình.
Anh đã quyết định, khá là thông minh nếu nụ cười hiện giờ của nàng là bất kỳ dấu hiệu gì để thay đổi cách tiếp cận của anh lần này. Và sau một cuộc nói chuyện khá lâu với cháu gái anh sáng nay, anh đã có một sự xếp đặt hoàn hảo.
Anh sẽ đề nghị với nàng những gì mà nàng không thể từ chối- những thứ sẽ giúp nàng đạt được những mục đích của mình. Dĩ nhiên, nếu lời khuyên anh đưa ra gây trở ngại nhiều hơn là giúp đỡ, anh cũng chẳng lo lắng về chuyện đó chút nào. Đơn giản là mục đích của nàng không phải là của anh.
Nàng đang chờ đợi, một cách kiên nhân, để được nghe lý do anh chặn đường nàng. A, sức mạnh của một vài lời nói. Nàng đang ở trạng thái dễ chịu, sự đề phòng đã giảm bớt, đặt sự tin tưởng hoàn toàn vào lời hứa của anh.
Nàng không có cách nào biết được những khao khát đã quá có ảnh hưởng tới niềm danh dự hay thay đổi của anh, ít nhất là khi đối phó với những người phụ nữ.
Anh đi khỏi chỗ thanh chắn, cử động uyển chuyển, và giọng nói bâng quơ:
- Điều này là vì lời ích của em, tiểu thư Roslynn, hãy đi với tôi tới chỗ nào chúng ta có thể nói chuyện một cách riêng tư.
Sự đề phòng quay trở lại:
- Tôi không thấy-
Nụ cười của anh tước hết vũ khí của nàng:
- Tiểu thư yêu quý của tôi, tôi nói là chúng ta sẽ trò chuyện, không gì hơn thế. Nếu bản thân em không thể tin tưởng tôi, làm thế nào mà tôi có thể giúp em?
- Giúp tôi? - Một chút bối rối xuất hiện.
- Dĩ nhiên - Anh đáp lại - Đó là những gì tôi định làm. Nào ta đi thôi.
Sự bối rối đã hoàn toàn khiến cho Roslynn ngậm miệng lại khi để anh dẫn nàng đi xuống cầu thàng và đi vào thư viện. Nàng đơn giản là không thể thăm dò được anh đang nghĩ anh có thể giúp gì nàng.
Những khó khăn của nàng hiện giờ là sự hấp dẫn của nàng đối với anh và sự bất lực của nàng khi tìm hiểu những tính cách của người đàn ông của nàng trước mặt mọi người.
Những người đàn ông của nàng? Không, anh không thể biết được, phải không?
Cho dù anh có biết hay không, nàng thấy bản thân thất kinh trước cái khả năng cận kề ấy. May mắn thay, Anthony không chú ý tới, dẫn nàng thẳng tới chiếc ghê sofa, sau đó đi tới cuối căn phòng dài và dừng trước một bàn đựng rượu.
- Em dùng brandy? - Anh hỏi qua vai mình.
- Vào lúc này sao?- chất giọng ngờ vực của nàng làm anh mỉm cười.
- Không, dĩ nhiên là không rồi, tôi thật ngốc nghếch làm sao.
Nhưng chắc chắn anh cần một chút, trong một thoáng suy nghĩ lướt qua đầu rằng cuối cùng anh đã có nàng một mình và chỉ cần khóa những cánh cửa lại. Nhưng đó không phải là mục đích anh mang nàng vào đây, và anh cần phải giữ ý nghĩ ấy trên hết trong đầu mình.
Anh đặt chai brAndy xuống và quay lại để đứng trước chiếc sofa mà nàng đang ngồi một cách lịch thiệp trên đó, chân chụm vào nhau, ô và nón để trên lòng. Nàng vội vàng thu về một góc, để lại một khoảng cách khoảng 5 feet giữa họ.
Anh lách qua để ngồi cạnh nàng trong khi rõ ràng nàng không muốn anh làm vậy. Nhưng dù thế nào anh cũng đã làm, cho dù anh chấp nhận để lại một khoảng cách đủ khoảng 6 inch để nàng khỏi sợ hãi. Nàng đã thấy hoang mang đúng như vậy.
- Ngài Anthony-
- Em có nghĩ là em nên bắt đầu gọi tôi là Anthony, hay tốt hơn nữa, chỉ là Tony hay không? Sau tất cả, nếu tôi là bạn tâm tình của e-
- Cái gì của tôi?
Anh nhướn một bên mày với nàng
- Một từ quá mạnh? Một người bạn có thiện ý và một người cố vấn? Sau cuộc nói chuyện với cháu gái tôi sáng nay, tôi nhận ra em đang cần cả hai.
- Cô ấy nói với ngài?! - Giọng nói của Roslynn hổn hển đầy buộc tội- quỷ thật, cô ấy không có quyền!
- Ồ, điều đó được làm vì những ý định tốt. Nó muốn làm tôi ấn tượng bởi sự nghiêm túc của em khi em nói muốn kết hôn. Nó dường như nghĩ rằng tôi có những ý định đáng hổ thẹn với em. Không thể tưởng nổi nó lấy những ý tưởng đó ở đâu nữa.
Nàng liếc nhìn anh, nhưng không thể giữ cơn giận của nàng còn lâu hơn sau lời nói vô ý đó được. Tràng cười của nàng bùng nổ, phong phú và vui vẻ.
- Ngài là một kẻ tinh ranh. Ngài có nghiêm túc với chuyện gì không vậy?
- Không nếu tôi có thể chịu đựng được nó - Anh cười khúc khích.
- Được rồi, cố gắng lâu đủ để nói cho tôi biết tại sao ngài trong tất cả mọi người lại muốn giúp đỡ tôi tới với cuộc hôn nhân của tôi nào.
- À, điều đó đơn giản là sẽ tới với tôi, nếu em càng sớm kết hôn và chán ngán cuộc hôn nhân của mình, tôi càng nhanh chóng có em trên giường mình. (Á, hết chịu nổi ông Tony này, quá là láu cá luôn)
Nếu không có gì khác khiến nàng tin tưởng được nữa, đó chính là điều nàng hoàn toàn tin chắc.
- Vậy sau những gì ngài đã thử làm, ngài không nên nói thế? - Nàng giễu cợt - Tôi có thể yêu chồng mình một cách say đắm thì sao, ngài biết đấy.
- Cứ cắn lưỡi của em đi - Anh nói với sự hoảng sợ vờ vịt - Bây giờ không ai yêu thực sự nữa, em yêu quý, trừ những kẻ lãng mạn và những kẻ ngốc già cả run lẩy bẩy. Và em sẽ cố gắng làm điều này quá hợp lý để nó có khả năng xảy ra.
- Tôi có thể bỏ qua điểm đó bây giờ. Vậy chính xác là ngài đang đề nghị giúp tôi chuyện gì?
Câu hỏi gay go lại mang lại một ánh lấp lánh thích thú trong đôi mắt anh.
- Hoàn cảnh của em không khác mấy so với Reggie khi con bé tìm một người chồng. Áp lực của con bé đến từ việc đã qua một hội mùa, cũng như một chuyến du lịch tới lục địa, nhưng không có ai may mắn. Dĩ nhiên, nó chẳng có lỗi gì. Con bé phải tìm một người mà cả tôi lẫn các anh trai có thể đồng ý là thích hợp với nó.
- Vâng, tôi nhớ là cô ấy có kể với tôi chuyện đó.
- Vậy nó có nói với em làm sao nó giải quyết vấn đề của mình không?
- Cô ấy nói cô ấy bị làm tổn thương.
Roslynn ngạc nhiên khi thấy vẻ cáu kỉnh của anh trước câu trả lời đó.
- Con bé chẳng thể làm được gì. Đó là do cái ý tưởng láo xược đã trở nên tồi tệ của thằng cha Montieth về việc biến nhân tình của mình thành trò cười. Và chúng ta sẽ không đề cập tới nó lần nào nữa, nếu em bằng lòng. Nhưng trước đó, Reggie đã thuê một quý ngài già cả người biết rõ mọi người, và đưa ông ta đi cùng nó tới mỗi buổi gặp gỡ nào, cũng như trong chuyến du lịch của mình, và với những dấu hiệu mà họ cùng nhau tạo ra, ông ta sẽ nói cho con bé biết những người đàn ông mà nó gặp có đáng để cân nhắc hay không.
Mắt Rosynn mở to.
- Tôi hi vọng ngài không hi vọng tôi sẽ mang ngài đi cùng tôi khắp mọi nơi tôi tới, ngài Anthony, bởi vì-
Anh nhanh chóng ngắt lời nàng.
- Không hẳn vậy, và cũng không cần thiết nữa. Theo như Reggie, em đã có một vài lựa chọn để cân nhắc rồi. Và nếu đúng thế, tôi biết họ rõ hơn là Montieth, vì họ đều gần độ tuổi của tôi hơn. Ba trong số họ nằm cùng câu lạc bộ với tôi, bốn người thường xuyên tới phòng tập thể thao của tôi. Và tôi cũng có một câu hỏi cho em, em yêu quý. Tại sao em không lựa chọn ai đó gần với lứa tuổi của mình?
Roslynn ngoảnh đi trước khi thì thầm.
- Một người đàn ông lớn tuổi sẽ có nhiều khoan dung với những lỗi lầm của tôi hơn là một người trẻ tuổi.
- Em có những lỗi lầm? Đừng bao giờ nói vậy.
- Mỗi người đều có những lỗi lầm của riêng mình! - Nàng đốp lại - Một tính khí thất thường là một trong những thứ tương tự của ngài, phải không?
Cái nhìn chằm chằm của nàng mang tới một tràng cườim nhưng nàng tiếp tục gắt gỏng - Một người lớn tuổi sẽ ổn định hơn, vì đã trải qua một thời kỳ ăn chơi trước đó. Nếu tôi chung thủy trong cuộc hôn nhân của mình, tôi phải yêu cầu điều tương tự ở chồng tôi.
- Nhưng em sẽ không chung thủy cơ mà, em yêu - Anh nhắc nhở nàng.
- Nếu tôi không, vậy tôi cũng không trông đợi anh ta làm vậy. Nhưng tôi sẽ, cho nên tôi mong muốn anh ta cũng hành động tương tự. Cứ để chuyện này ở đó. Thực ra thì, chính ông ngoại là người muốn tôi tìm một người đàn ông có kinh nghiệm phong phú, nhưng thành thật mà nói thì, những người trẻ hơn tôi gặp không gây ấn tượng với tôi nhiều lắm, vâng, ngoại trừ một người, và tôi đã quyết định đưa anh ấy vào danh sách của mình.
- Ai vậy?
- Justin Warton.
- Warton! - Anthony đột ngột đứng dậy, ta thán - Hắn ta chỉ là một thằng bé bám váy mẹ!
- Ngài không cần phải khinh thường người khác như thế - Nàng đáp trả cộc lốc.
- Nhưng em yêu, nếu tất cả những gì em muốn từ tôi là những báo cáo sạch sẽ tinh khôi về những thằng cha may mắn của em, thì tôi thấy là tôi không giúp gì được rồi. Tất cả bọn họ đều đang thể hiện một sự thiển cận ngay dưới cái bề ngoài không thể chê được, điều được trông đợi ở những quý ông ở tầm cỡ như họ. Tôi đã công nhận là em thấy thú vị với cái cây chổi dơ dáy bên dưới tấm thảm".( it was the dirt swept under the carpet)
Nàng thấy ấm áp khi nghe lời khiển trách của anh.
- Vâng, ngài nói đúng. Tôi xin lỗi. Được rồi, theo ý kiến của ngài, quý ngài nào sẽ là người chồng tốt nhất đây?
- Em có sở thích gì đặc biệt không?
- Không thật sự. Tôi thấy họ đều hấp dẫn, dễ coi, và khá là phù hợp theo những gì mà tôi được biết. Nhưng đó cũng là khó khăn của tôi. Tôi không biết tôi nên tập trung vào phẩm chất nào để giải quyết được vấn đề.
Anthony thư giãn lại, ngồi xuống ghế và rất tự nhiên đặt tay của anh dọc theo lưng ghế, ngay sau đầu nàng. Nàng dường như không phát hiện chuyện đó. Nàng đang nôn nóng đợi chờ câu trả lời cho câu hỏi của nàng, trong khi anh đang cân nhắc thật cẩn thận việc tránh né làm việc đó.
- Điều đó sẽ có tác dụng nếu em nói cho tôi em thích những tính cách như thế nào? - Anh gợi ý.
- Một tính tình dễ chịu, một bàn tay dịu dàng, tế nhị, thông minh, kiên nhân, như tôi vừa nói-
- Thú vị - Tiếng cười của anh một cách tinh quái làm người ta bực mình.
- Em sẽ thấy buồn chán tới phát khóc mất, em yêu, điều đó sẽ làm cho chúng ta nhanh chóng có được mối quan hệ thân tình hơn là tôi trông đợi.
Đôi môi nàng mím lại và ánh nhìn nghiêm khắc moi thêm được một nụ cười toe toét khác, không có lấy một sự ăn năn dù là nhỏ nhất.
- Em đang nói là?
- Sẽ có một bản hợp đồng hôn nhân được ký - nàng nói quả quyết - nó sẽ ngăn cấm chồng tôi có được sự kiểm soát tôi hay những gì tôi nắm giữ hoàn toàn.
- Ý kiến của em?
- Của ông tôi. Ông là một con người già cả bướng bỉnh trên mọi cách. Vì ông đã để lại toàn bộ gia sản cho tôi, ông muốn chắc chắn là nó ở bên tôi và không bị đặt dưới tay ai đó xa lạ mà ông có thể có hoặc không tán thành. Ông soạn ra bản hợp đồng trước khi ông mất.
- Nếu ông có ý nghĩa đến vậy, tại sao ông không sắp đặt một cuộc hôn nhân cho em?
Cái nhìn của nàng đầy nuối tiếc.
- Chúng tôi có mối dây liên hệ đặc biệt, Anthony. Tôi không muốn để ông lại khi ông vẫn còn sống, và ông thì không nỡ bắt ép tôi.
Anh cười trước cái cách tên anh thoát ra từ miệng nàng mà không cần phải suy nghĩ. Nó chứng minh rằng nàng đang trở nên thoái mái hơn với sự hiện diện của anh bên cạnh. Thậm chí nàng còn uốn cong một đầu gối về phía anh lúc nói, giờ thì càng đối mặt với anh hơn. Sẽ thật dễ dàng khi đưa cánh tay của anh lên bờ vai và kéo nàng lại gần....
Anthony tự thức tỉnh mình lại.
- Nó thực sự là một vấn đề đáng bàn. Người duy nhất tôi có thể nghĩ tới sẽ phản đối bản hợp đồng này là Savage. Không phải là ông ta thèm muốn gia sản của em. Ông ta đủ giàu, tôi tin vậy, bởi giàu có không phải là tiêu chuẩn khi ông ta kết hôn. Nhưng ông ta không phải là người thích có những giới hạn đối với mình. Nhưng, nếu ông ta muốn em, thì điều đó cũng không thành vấn đề.
- Vậy anh đề cử ông ta?
- Em yêu, tôi có thể chắc chắn mà nói thông minh là tiêu chuẩn duy nhất của em mà ông ta đáp ứng. Thực sự, không ai trong số những anh chàng này sẽ đáp ứng tất cả những tiêu chuẩn em đang tìm kiếm. Warton, tôi giả dụ, rất có triển vọng, nhưng nếu em cưới anh ta, em cũng sẽ phải cưới cả bà mẹ anh ta- đấy là, trong trường hợp mẹ anh ta cho phép anh ta cưới vợ. Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào lại có lắm điều kiện như người đàn bà ghê gớm đó.
Roslynn cau mày ngay cả trước khi anh nói hết.
- Được rồi, vậy đừng đề cử ai hết, cứ nói cho tôi biết những gì anh biết về họ.
- Dễ thôi. Để tôi xem, sao chúng ta không bắt đầu với Flemming? Được biết một cách trìu mến với cái tên vị tử tước lộn xộn vì anh ta hẳn đã làm điều gì đó không ổn nên không có người phụ nữ nào gặp lại anh ta lần thứ hai, nhưng có thể em là một ngoại lệ. Anh ta khá ôn hòa. Một số người gọi anh ta là kẻ hèn nhát. Dường như anh ta từng được một anh chàng thách đấu nhưng lại không nhận lời. Không ai biết lý do của anh ta là gì. Có phải anh ta đã biểu lộ mối quan tâm rõ ràng hay không? Thực tế, anh ta không, nhưng đó cũng không phải vấn đề ở đây.
- Người tiếp theo thì sao?
Anthony cười toe toét trước cách nàng tránh né câu hỏi của anh. Không cần thiết phải kể nàng nghe rằng anh chàng Flemming trẻ tuổi có sở thích với những ai đi ủng, chứ không phải là guốc satanh. ( Lạy chúa, có phải anh chàng đó là gay không nhỉ) Nếu nàng có thể khiến hắn cưới nàng, điều mà anh nghi ngờ, nàng nhất định sẽ nhanh chóng tìm kiếm cho mình một người tình.
- Bá tước Dunstanton có vẻ là một người khá dễ thương, anh ta có cách sử dụng từ ngữ có thể cắt một người thành mảnh vụn. Dường như anh ta vị bao vây bởi những thảm kịch, tuy nhiên, với cái chết của ba người vợ trong khoảng thời gian năm năm. Thông tin đó không nhiều người biết, những mỗi một người vợ chết đi lại làm tài sản của anh ta được nhân đôi.
- Ngài không muốn nói rằng -
- Không hẳn - anh trấn an nàng, lợi dụng sự lo lắng của nàng để đưa đầu gối của anh chạm vào nàng.
- Nó không có gì hơn là một sự suy đoán được bàn tán từ những thằng cha đố kỵ ấy mà.
Hạt giống nghi ngờ đã được gieo, cho dù nó không được chính xác. Hai trong số bà vợ chết khi sinh, một người bị tai nạn thật sự, sau những người khác. Người thứ ba ngã xuống từ một vách đá, một vụ lộn xộn, nhưng bá tước chắc chắn không có tội trừ khi ông ta có sức mạnh điều khiển cả cơn bão khủng khiếp đã làm cho con ngựa của người vợ kinh hãi mà hất bà ngã.
- Vậy còn quý ngài Artemus thì sao?
- Thích bài bạc, nhưng không phải tất cả những người đàn ông đều vậy sao - Câu nói đi kèm với một cái nháy mắt - Và em không cần tạo nên một gia đình nữa nếu em lấy ông ta. Ông ta đã có một tá những đứa trẻ-
- Ông ta nói là chỉ có năm đứa!
- Năm đứa được coi là hợp pháp. Đúng thế, đúng là em sẽ phải trông nom hết, với rất ít sự hỗ trợ từ phía Shadwell. Vì ông ta thậm chí còn định quên mất là ông ta có con nữa. Nhưng em có định có một vài đứa con của mình chứ?
Sắc hồng trên mặt nàng trả lời điều đó, và toàn bộ những ý định tốt đẹp của Anthony biến đâu mất.
Bàn tay của anh trượt trên cổ nàng, và không di chuyển, anh kéo nàng hoàn toàn vào ngực mình, những ngón tay lồng vào tóc nàng để anh có thể định vị miệng nàng cho nụ hôn. Nhưng nó không bao giờ diễn ra. Nàng đẩy anh ra nhanh chóng và anh mất chỗ nắm giữ chỉ vì bất ngờ.
- Anh đã hứa!
Anh ngồi lại, cào tay vào tóc đầy thất vọng và mất kiên nhẫn, và giọng nói của anh thật lặng lẽ.
- Tôi nhớ rồi, em yêu. Chỉ là cái vai trò bạn tâm tình vẫn còn mới đối với tôi và sẽ cần tới một khoảng thời gian để làm quen với nó.
Và rồi, với một cái liếc nhìn bắt gặp ánh mắt giận dữ của nàng.
- Ôi, vì chúa, đừng giận tôi vì những phản xạ có điều kiện như vậy. Điều đó sẽ không xảy ra nữa đâu, em có thể tin.
Nàng đứng dậy, đối mặt với anh, nắm chặt lấy cái ô của nàng như thể nó là một thứ vũ khí có thể ngăn anh lại.
- Nếu anh không còn gì để nói tôi nghe-
Ôi, em yêu, giá như em biết là chính nguyện vọng của tôi giữ cho em được an toàn khoảng thời gian này.
- Những thông tin cần phải được lọc ra từ những tin đồn. Hãy cho tôi hai hoặc ba tuần-
- Một tuần.
Anh ngả người lại lần nước, thả rơi cả hai cánh tay đằng sau chiếc ghế sofa, uể oải nhìn nàng. Vậy là nàng vẫn còn nói chuyện với anh, vẫn sẵn sàng nghe lời khuyên của anh, đã cho anh biết đủ. Nàng không giận dữ với anh đến vậy.
- Hãy sửa lại mái tóc, và tôi sẽ hộ tống em xuống dưới hồ.
Anh kìm nén lại tiếng cười khi nghe tiếng nàng rên rỉ khi thấy kiểu tóc của mình một lần nữa bị phá hủy bởi anh. Với những ngón tay nôn nóng nàng sửa lại nó, rồi dằn mạnh chiếc mũ của nàng lên nó.
Ngay khi đó anh phá ra cười, nhận được một cái nhìn như muốn giết người từ nàng chỉ làm cho anh thích thú thêm. Nhưng ít phút sau, khi họ tản bộ dọc theo đằng sau của bãi cỏ, nàng được đối đãi với sự quyến rũ hoàn toàn từ anh, điều làm nàng mỉm cười một cách bất lực lần nữa, khá là sẵn sàng tha thứ cho sai sót của anh.
Chỉ là điều đó đã không diễn ra, khiếu hài hước được khuyến khích của nàng. Nàng đã không nhận ra trông nó thế nào, nàng đã ở lại đằng sau, anh cũng ở lại sau, trong khi mọi người khác đều đã cưỡi ngựa đi săn. Nhưng nàng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trang sửng sốt của Justin khi họ đến bên đám đông tụ tập quanh hồ, và nàng ngừng lại trong một lúc.
- Tôi không nghĩ thực sự đó là một ý kiến hay khi chúng ta bị bắt gặp đi cùng nhau - Nàng nói một bên Anthony khi nàng bắt gặp một vài cái nhìn từ một vài những quý ông nữa của nàng trong bữa tiệc.
- Tôi sẽ đồng ý nếu chúng ta ở đâu khác nơi này - Anh đáp lại - Ở đây tôi là họ hàng của nữ chủ nhân và cũng khá là tự nhiên tôi được trông đợi là sẽ tiếp đãi mọi người.
Sự thiếu quan tâm rõ ràng của anh làm nàng giận dữ, vì quý ngài Grahame và Flemming, đã tới đây vì những trò giải trí hôm nay, và cũng để ý tới nàng. Liệu họ có nghĩ có gì đó không chính đáng khi sự xuất hiện chậm trễ của nàng lại nằm trong vòng tay của ngài Anthony, nàng không thể đoán.
Nhưng nàng cũng không thể không nhớ những cảnh báo thân thiện của Regina với lý do rằng bất kỳ quý cô nào được bắt gặp đã giành được sự chú ý của người đàn ông phóng đáng đặc biệt này đều trở thành bữa tiệc cho những kẻ ngồi kê đôi mách.
Dù thế nào đi nữa, sự hộ tống của anh xuống hồ sau khi họ cùng bỏ lỡ cuộc săn đều không thể giúp gì cho nàng, không khi những người đàn ông thực sự nên hộ tống nàng chắc chắn sẽ thắc mắc về chuyện này.
Anthony đáng lẽ nên biết chuyện đó. Anh có nhiều kinh nghiệm trong những chuyện thế này hơn là nàng. Cho nên cơn giận của nàng càng bùng lên với anh, đủ để làm nổ tung cá tính lạnh nhạt của anh.
- Anh biết đó, Anthony, nếu tôi mà có thấy buồn chán với người chồng của mình, điều đó không có nghĩa anh sẽ nhận được chút lợi lộc nào từ chuyện đó đâu.
Anh dường như nhìn xuyên qua lời chế nhạo cố ý của nàng, ít nhất thì nụ cười của anh cũng rất hàm ý, và câu trả lời của anh khiến cho nàng rùng mình tới tận xương sống.
- Trái lại, rốt cục thì em sẽ thành tình nhân của tôi, em yêu. Nếu tôi không chắc chắn đến thế, tôi sẽ không bao giờ đồng ý giúp em.
Một chuyến đi picnic ở bên cạnh hồ nước đã được lên kế hoạch vào giữa ngày, và lúc này thì đã là gần giữa trưa rồi. Chết tiệt thêm lần nữa.
Nàng duỗi thẳng chân, nhưng không phải trước khi nàng cau mày trước cái giường đã không hề đem lại cho nàng sự bình yên nào trong đêm hôm qua. Nettie đã cố đánh thức nàng. Nàng nhớ là vậy.
Nhưng nàng cũng chẳng nghi ngờ là không gì trừ việc hỏa hoạn có thể lôi nàng ra khỏi giường vào lúc sáng sớm nay, bởi vì lúc đó là là rạng sáng khi mà nàng chịu thua cơn buồn ngủ. Lại thêm một chuyện nữa nàng có thể có từ Anthony Malory, anh chàng phải gió ấy.
Và chẳng có lời xin lỗi nào dành cho chuyện đó. Nàng đã đi nghỉ không lâu sau nửa đêm.
Phải dậy sớm trước bình minh vào ngày hôm qua để thực hiện chuyến đi tới Silverley, và không chợp mắt vào buổi chiều được như Frances, tối hôm qua nàng đã cảm thấy thật sự kiệt sức hoàn toàn. Nàng mất vài giờ tiếp theo để mà vượt qua được nỗi phiền muộn về anh trai của Anthony vì những câu kết luận kỳ quặc của anh liên quan tới những sở thích về đàn ông của nàng.
Nàng cũng đã có cuộc trò chuyện của mình với Regina và giờ đã biết một số thông tin tốt về những ứng cử viên của mình nhiều hơn trước, cho dù một cách không may, chẳng có gì được tiết lộ thật sự hỗ trợ nàng rút ngắn được danh sách của mình như nàng đã hi vọng.
Quý ngài Artemus Shadwell là một người nghiện cờ bạc, nhưng Roslynn đã tự mình rút ra được kết luận đó trước, nhưng ông ta vẫn còn đủ giàu để trang trải cho trò giải trí này. Quý ngài Grahame, bá tước xuất sắc của dòng họ Dunstanton, một người từng góa vợ ba-lần. Ít nhất thì quý ngài tội nghiệp đó vẫn đang cố gắng cưới vợ lần nữa.
Quý ngài David Flemming, tử tước và cũng là người thừa kế của một công tước, là một người vẫn còn độc thân, chuyện yêu đương của anh ta vẫn còn rất kín đáo và tên anh thì không gắn liền với bất cứ người đàn bà nào. Rất đáng khen ngợi.
Nhưng còn ngài Christopher Savage thì vẫn là một người bí ẩn đối với nàng. Những người nhà Montieth đơn giản là không quen biết lâu với anh ta. Nhưng những quý ông của nàng, nhiều như họ nên có, lại không hề chiếm lĩnh những ý nghĩ của nàng tối hôm qua khi nàng buông mình xuống giường. Hành động vô liêm sỉ của James Malory nàng cũng đã quên.
Chính là con người phóng đãng với mái tóc đen với đôi mắt xanh âm ỉ người đã làm nàng mất ngủ hàng giờ liên khi hồi tưởng lại những giây phút định mệnh cùng anh trong khu nhà kính. Ôi, nhờ Chúa, không có gì hơn thế, không thể cứ nghĩ về những kẻ bất lương không tim như thế nữa, và cũng không trì hoãn thêm được nữa.
Nàng phải hoàn thành chuyện của mình, và hi vọng, không, cầu nguyện, rằng những người còn lại trong những quý ông đáng kính trọng và rất thích hợp của nàng sẽ xuẩt hiện vào ngày hôm nay.
Giờ khi đã nôn nóng với việc ra ngoài căn phòng, nàng rung chuông gọi Nettie nhưng không đợi thêm để bắt đầu công việc trang điểm của mình, và đã mặc xong chiếc váy ban ngày màu hồng đào đáng yêu bằng vải percale với ống tay áo ngắn bồng lên với những đường viền ren nặng ở phía diềm áo trước cả khi Nettie tới.
Hối thúc Nettie với kiểu tóc khiến cho nàng nhận được một tiếng khịt mũi phê bình và một bài giảng ngắn về những cơ hội mà một kẻ lười biếng dậy muộn có thể bỏ qua, nhưng cho dù vậy, búi tóc của nàng được kết chặt lại và vô số những món tóc quăn ngắn hóa ra lại trở nên rất phù hợp với gương mặt nàng.
Nhưng Roslynn không tốn thêm phút giây nào mà ngưỡng mộ những thành quả Nettie vừa đạt được, vớ lấy một cái mũ satin trắng tô điểm bằng lông vũ đà điểu phù hợp với đôi giày, và một cái ô làm bằng ren, nàng di chuyển nhanh ra khỏi phòng, để lại Nettie dọn dẹp đống lộn xộn nàng vừa tạo ra với tủ quần áo của mình.
Nhưng nàng đã phải ngừng lại ngay sau đó, bởi vì đứng ở cuối hành lang hẹp dẫn tới phòng tiếp khách, dựa thoải mái vào thanh rào chắn nhìn xuống đại sảnh trung tâm, là Anthony Malory. Không thể rẽ sang hướng khác được, thật sự là không, bởi rõ ràng là anh đang đợi nàng.
Hông tựa vào thanh chắn, tay vòng trước ngực, mắt cá chân vắt ngang, anh có một khoảng quan sát không hề bị trở ngại tới cửa phòng ngủ của nàng, và vì anh đang chờ đợi nơi anh đứng, nàng chẳng có lối nào để mà tránh được anh.
Anh ăn vận như không trang trọng, quá đỗi bình thường, không thắt cravat và với một vài cái nút mở ra trên chiếc áo sơ mi bằng vải lanh thêu của mình, lộ ra một khoảng ngực hình chữ v rám nắng, một mảng lông dày ẩn dấu đằng sau chạy dần xuống dưới.
Áo khoác của anh màu xanh hải quân đậm, với vai và hai bên cánh tay được may vừa vặn. Đôi chân dài, cơ bắp được bao bọc trong chiếc quần da hoẵng, với vải bao bố lấp lánh viền dưới bắp chân của anh.
Tất cả mọi thứ ở anh đều nói lên anh là người đàn ông hăng hái tham gia những hoạt động ngoài trời, những môn vận động, một anh chàng gốc Corinthian, điều thật trái ngược với danh tiếng của anh là một sinh vật ăn chơi trụy lạc về đêm, hiến dâng tất cả cho những thú vui xác thịt và hàng giờ muộn để chơi bời phóng đãng. Được rồi, cho dù anh có là gì, anh cũng mời gọi một cách nguy hiểm tới những giác quan của nàng.
Khi có vẻ như nàng sẽ không tiến thêm bước nào nữa để mang nàng tới gần anh hơn, Anthony lên tiếng:
- May là em đã ra ngoài, cưng à. Tôi vừa mới tưởng tượng tới chuyện lẻn vào phòng em và phát hiện em vẫn còn nằm trên giư-
- Ngài Anthony!
- Vậy cánh cửa không khóa à? - Anh trêu chọc, nhưng trước cái nhìn ghê tởm của nàng, cuối cùng anh cười toe toét - Em không cần phải đâm thủng tôi bằng cặp mắt xinh xắn đó, em yêu. Tôi không có ý gì với câu nói đó cả. Thực sự thì em có thể tới đây mà không cần băn khoăn gì hết. Hôm nay tôi dự định có được những hành vi ững xử tốt nhất của mình, để theo đúng phép tắc, và làm cho em quên những khuynh hướng xấu xa của tôi mà có thể khiến em phải cảnh giác như vậy.
- Ngài hứa chứ?
- Tôi phải làm vậy sao? - Anh cười.
- Đúng vậy.
- Được rồi, em có lời hứa của tôi, trang trọng và thành thật nhất, cho tới khi em thấy thương hại tôi và trả nó lại.
Âm thanh khàn khàn của tiếng cười của nàng vang lên bên tai anh như tiếng nhạc
- Ngài sẽ không có lại nó đâu, ngài Anthony, khi mà ngài quá già để mà muốn nó, và cũng không phải một ngày sớm hơn.
Nàng tiến tới trước sau đó, dừng lại ngay trước anh, chiếc ô được cầm dưới tay, chiếc mũ vung vẩy từ sợi dây giữ trên bàn tay nàng. Trông nàng như một ảo tưởng, vì Chúa, với đôi môi mở rộng trong một nụ cười rộng mở, chiếc cằm thon nhỏ chắc chắn chứng tỏ tính cách bướng bỉnh, và đôi mắt ánh vàng đáng yêu lấp lánh nét hài hước như hiện giờ.
Tối qua đáng lẽ anh nên khôn ngoan mà rời khỏi Silverley ngay, thực sự hiện giờ anh đang suy ngẫm về sự khôn ngoan. Nếu anh ở lại, anh có thể bị lôi cuốn bởi Roslynn lần nữa khi mà nàng cần thời gian để làm dịu tâm trạng giận dữ của mình. Cho nên anh nên biến vào một ngôi làng để ký niệm, cho cái mà có nguyên do phong phú.
Nàng đã tát anh, nhưng nhờ Chúa, anh cũng đã khuấy động nàng, và lý do đó đủ để cho những xúc cảm của anh được khuyến khích, và anh phải đi tìm một cô ả khác, bởi chắc chắn nàng cũng đã kích động anh. Anthony đáng lẽ đã phá ra cười, nhớ lại những kế hoạch của anh đã trở nên hỏng bét như thế nào.
Vấn đề là, vào lúc anh tìm được một con bé sẵn lòng, một cô ả khá duyên dáng, trong một quán rượu nhỏ nơi anh dừng lại cuối, anh không còn cần đến hay muốn một ai nữa, không ai ngoài cô gái anh để lại ở Silverley.
Vậy nên khi James bất chợt xuất hiện tại cùng quán rượu không lâu sau đó, anh rất hạnh phúc khi nhường lại cô ả cho người anh trai và chấp nhận làm vài chầu rượu khá là dễ chịu trong khi bày ra bước kế tiếp cho mình.
Anh đã quyết định, khá là thông minh nếu nụ cười hiện giờ của nàng là bất kỳ dấu hiệu gì để thay đổi cách tiếp cận của anh lần này. Và sau một cuộc nói chuyện khá lâu với cháu gái anh sáng nay, anh đã có một sự xếp đặt hoàn hảo.
Anh sẽ đề nghị với nàng những gì mà nàng không thể từ chối- những thứ sẽ giúp nàng đạt được những mục đích của mình. Dĩ nhiên, nếu lời khuyên anh đưa ra gây trở ngại nhiều hơn là giúp đỡ, anh cũng chẳng lo lắng về chuyện đó chút nào. Đơn giản là mục đích của nàng không phải là của anh.
Nàng đang chờ đợi, một cách kiên nhân, để được nghe lý do anh chặn đường nàng. A, sức mạnh của một vài lời nói. Nàng đang ở trạng thái dễ chịu, sự đề phòng đã giảm bớt, đặt sự tin tưởng hoàn toàn vào lời hứa của anh.
Nàng không có cách nào biết được những khao khát đã quá có ảnh hưởng tới niềm danh dự hay thay đổi của anh, ít nhất là khi đối phó với những người phụ nữ.
Anh đi khỏi chỗ thanh chắn, cử động uyển chuyển, và giọng nói bâng quơ:
- Điều này là vì lời ích của em, tiểu thư Roslynn, hãy đi với tôi tới chỗ nào chúng ta có thể nói chuyện một cách riêng tư.
Sự đề phòng quay trở lại:
- Tôi không thấy-
Nụ cười của anh tước hết vũ khí của nàng:
- Tiểu thư yêu quý của tôi, tôi nói là chúng ta sẽ trò chuyện, không gì hơn thế. Nếu bản thân em không thể tin tưởng tôi, làm thế nào mà tôi có thể giúp em?
- Giúp tôi? - Một chút bối rối xuất hiện.
- Dĩ nhiên - Anh đáp lại - Đó là những gì tôi định làm. Nào ta đi thôi.
Sự bối rối đã hoàn toàn khiến cho Roslynn ngậm miệng lại khi để anh dẫn nàng đi xuống cầu thàng và đi vào thư viện. Nàng đơn giản là không thể thăm dò được anh đang nghĩ anh có thể giúp gì nàng.
Những khó khăn của nàng hiện giờ là sự hấp dẫn của nàng đối với anh và sự bất lực của nàng khi tìm hiểu những tính cách của người đàn ông của nàng trước mặt mọi người.
Những người đàn ông của nàng? Không, anh không thể biết được, phải không?
Cho dù anh có biết hay không, nàng thấy bản thân thất kinh trước cái khả năng cận kề ấy. May mắn thay, Anthony không chú ý tới, dẫn nàng thẳng tới chiếc ghê sofa, sau đó đi tới cuối căn phòng dài và dừng trước một bàn đựng rượu.
- Em dùng brandy? - Anh hỏi qua vai mình.
- Vào lúc này sao?- chất giọng ngờ vực của nàng làm anh mỉm cười.
- Không, dĩ nhiên là không rồi, tôi thật ngốc nghếch làm sao.
Nhưng chắc chắn anh cần một chút, trong một thoáng suy nghĩ lướt qua đầu rằng cuối cùng anh đã có nàng một mình và chỉ cần khóa những cánh cửa lại. Nhưng đó không phải là mục đích anh mang nàng vào đây, và anh cần phải giữ ý nghĩ ấy trên hết trong đầu mình.
Anh đặt chai brAndy xuống và quay lại để đứng trước chiếc sofa mà nàng đang ngồi một cách lịch thiệp trên đó, chân chụm vào nhau, ô và nón để trên lòng. Nàng vội vàng thu về một góc, để lại một khoảng cách khoảng 5 feet giữa họ.
Anh lách qua để ngồi cạnh nàng trong khi rõ ràng nàng không muốn anh làm vậy. Nhưng dù thế nào anh cũng đã làm, cho dù anh chấp nhận để lại một khoảng cách đủ khoảng 6 inch để nàng khỏi sợ hãi. Nàng đã thấy hoang mang đúng như vậy.
- Ngài Anthony-
- Em có nghĩ là em nên bắt đầu gọi tôi là Anthony, hay tốt hơn nữa, chỉ là Tony hay không? Sau tất cả, nếu tôi là bạn tâm tình của e-
- Cái gì của tôi?
Anh nhướn một bên mày với nàng
- Một từ quá mạnh? Một người bạn có thiện ý và một người cố vấn? Sau cuộc nói chuyện với cháu gái tôi sáng nay, tôi nhận ra em đang cần cả hai.
- Cô ấy nói với ngài?! - Giọng nói của Roslynn hổn hển đầy buộc tội- quỷ thật, cô ấy không có quyền!
- Ồ, điều đó được làm vì những ý định tốt. Nó muốn làm tôi ấn tượng bởi sự nghiêm túc của em khi em nói muốn kết hôn. Nó dường như nghĩ rằng tôi có những ý định đáng hổ thẹn với em. Không thể tưởng nổi nó lấy những ý tưởng đó ở đâu nữa.
Nàng liếc nhìn anh, nhưng không thể giữ cơn giận của nàng còn lâu hơn sau lời nói vô ý đó được. Tràng cười của nàng bùng nổ, phong phú và vui vẻ.
- Ngài là một kẻ tinh ranh. Ngài có nghiêm túc với chuyện gì không vậy?
- Không nếu tôi có thể chịu đựng được nó - Anh cười khúc khích.
- Được rồi, cố gắng lâu đủ để nói cho tôi biết tại sao ngài trong tất cả mọi người lại muốn giúp đỡ tôi tới với cuộc hôn nhân của tôi nào.
- À, điều đó đơn giản là sẽ tới với tôi, nếu em càng sớm kết hôn và chán ngán cuộc hôn nhân của mình, tôi càng nhanh chóng có em trên giường mình. (Á, hết chịu nổi ông Tony này, quá là láu cá luôn)
Nếu không có gì khác khiến nàng tin tưởng được nữa, đó chính là điều nàng hoàn toàn tin chắc.
- Vậy sau những gì ngài đã thử làm, ngài không nên nói thế? - Nàng giễu cợt - Tôi có thể yêu chồng mình một cách say đắm thì sao, ngài biết đấy.
- Cứ cắn lưỡi của em đi - Anh nói với sự hoảng sợ vờ vịt - Bây giờ không ai yêu thực sự nữa, em yêu quý, trừ những kẻ lãng mạn và những kẻ ngốc già cả run lẩy bẩy. Và em sẽ cố gắng làm điều này quá hợp lý để nó có khả năng xảy ra.
- Tôi có thể bỏ qua điểm đó bây giờ. Vậy chính xác là ngài đang đề nghị giúp tôi chuyện gì?
Câu hỏi gay go lại mang lại một ánh lấp lánh thích thú trong đôi mắt anh.
- Hoàn cảnh của em không khác mấy so với Reggie khi con bé tìm một người chồng. Áp lực của con bé đến từ việc đã qua một hội mùa, cũng như một chuyến du lịch tới lục địa, nhưng không có ai may mắn. Dĩ nhiên, nó chẳng có lỗi gì. Con bé phải tìm một người mà cả tôi lẫn các anh trai có thể đồng ý là thích hợp với nó.
- Vâng, tôi nhớ là cô ấy có kể với tôi chuyện đó.
- Vậy nó có nói với em làm sao nó giải quyết vấn đề của mình không?
- Cô ấy nói cô ấy bị làm tổn thương.
Roslynn ngạc nhiên khi thấy vẻ cáu kỉnh của anh trước câu trả lời đó.
- Con bé chẳng thể làm được gì. Đó là do cái ý tưởng láo xược đã trở nên tồi tệ của thằng cha Montieth về việc biến nhân tình của mình thành trò cười. Và chúng ta sẽ không đề cập tới nó lần nào nữa, nếu em bằng lòng. Nhưng trước đó, Reggie đã thuê một quý ngài già cả người biết rõ mọi người, và đưa ông ta đi cùng nó tới mỗi buổi gặp gỡ nào, cũng như trong chuyến du lịch của mình, và với những dấu hiệu mà họ cùng nhau tạo ra, ông ta sẽ nói cho con bé biết những người đàn ông mà nó gặp có đáng để cân nhắc hay không.
Mắt Rosynn mở to.
- Tôi hi vọng ngài không hi vọng tôi sẽ mang ngài đi cùng tôi khắp mọi nơi tôi tới, ngài Anthony, bởi vì-
Anh nhanh chóng ngắt lời nàng.
- Không hẳn vậy, và cũng không cần thiết nữa. Theo như Reggie, em đã có một vài lựa chọn để cân nhắc rồi. Và nếu đúng thế, tôi biết họ rõ hơn là Montieth, vì họ đều gần độ tuổi của tôi hơn. Ba trong số họ nằm cùng câu lạc bộ với tôi, bốn người thường xuyên tới phòng tập thể thao của tôi. Và tôi cũng có một câu hỏi cho em, em yêu quý. Tại sao em không lựa chọn ai đó gần với lứa tuổi của mình?
Roslynn ngoảnh đi trước khi thì thầm.
- Một người đàn ông lớn tuổi sẽ có nhiều khoan dung với những lỗi lầm của tôi hơn là một người trẻ tuổi.
- Em có những lỗi lầm? Đừng bao giờ nói vậy.
- Mỗi người đều có những lỗi lầm của riêng mình! - Nàng đốp lại - Một tính khí thất thường là một trong những thứ tương tự của ngài, phải không?
Cái nhìn chằm chằm của nàng mang tới một tràng cườim nhưng nàng tiếp tục gắt gỏng - Một người lớn tuổi sẽ ổn định hơn, vì đã trải qua một thời kỳ ăn chơi trước đó. Nếu tôi chung thủy trong cuộc hôn nhân của mình, tôi phải yêu cầu điều tương tự ở chồng tôi.
- Nhưng em sẽ không chung thủy cơ mà, em yêu - Anh nhắc nhở nàng.
- Nếu tôi không, vậy tôi cũng không trông đợi anh ta làm vậy. Nhưng tôi sẽ, cho nên tôi mong muốn anh ta cũng hành động tương tự. Cứ để chuyện này ở đó. Thực ra thì, chính ông ngoại là người muốn tôi tìm một người đàn ông có kinh nghiệm phong phú, nhưng thành thật mà nói thì, những người trẻ hơn tôi gặp không gây ấn tượng với tôi nhiều lắm, vâng, ngoại trừ một người, và tôi đã quyết định đưa anh ấy vào danh sách của mình.
- Ai vậy?
- Justin Warton.
- Warton! - Anthony đột ngột đứng dậy, ta thán - Hắn ta chỉ là một thằng bé bám váy mẹ!
- Ngài không cần phải khinh thường người khác như thế - Nàng đáp trả cộc lốc.
- Nhưng em yêu, nếu tất cả những gì em muốn từ tôi là những báo cáo sạch sẽ tinh khôi về những thằng cha may mắn của em, thì tôi thấy là tôi không giúp gì được rồi. Tất cả bọn họ đều đang thể hiện một sự thiển cận ngay dưới cái bề ngoài không thể chê được, điều được trông đợi ở những quý ông ở tầm cỡ như họ. Tôi đã công nhận là em thấy thú vị với cái cây chổi dơ dáy bên dưới tấm thảm".( it was the dirt swept under the carpet)
Nàng thấy ấm áp khi nghe lời khiển trách của anh.
- Vâng, ngài nói đúng. Tôi xin lỗi. Được rồi, theo ý kiến của ngài, quý ngài nào sẽ là người chồng tốt nhất đây?
- Em có sở thích gì đặc biệt không?
- Không thật sự. Tôi thấy họ đều hấp dẫn, dễ coi, và khá là phù hợp theo những gì mà tôi được biết. Nhưng đó cũng là khó khăn của tôi. Tôi không biết tôi nên tập trung vào phẩm chất nào để giải quyết được vấn đề.
Anthony thư giãn lại, ngồi xuống ghế và rất tự nhiên đặt tay của anh dọc theo lưng ghế, ngay sau đầu nàng. Nàng dường như không phát hiện chuyện đó. Nàng đang nôn nóng đợi chờ câu trả lời cho câu hỏi của nàng, trong khi anh đang cân nhắc thật cẩn thận việc tránh né làm việc đó.
- Điều đó sẽ có tác dụng nếu em nói cho tôi em thích những tính cách như thế nào? - Anh gợi ý.
- Một tính tình dễ chịu, một bàn tay dịu dàng, tế nhị, thông minh, kiên nhân, như tôi vừa nói-
- Thú vị - Tiếng cười của anh một cách tinh quái làm người ta bực mình.
- Em sẽ thấy buồn chán tới phát khóc mất, em yêu, điều đó sẽ làm cho chúng ta nhanh chóng có được mối quan hệ thân tình hơn là tôi trông đợi.
Đôi môi nàng mím lại và ánh nhìn nghiêm khắc moi thêm được một nụ cười toe toét khác, không có lấy một sự ăn năn dù là nhỏ nhất.
- Em đang nói là?
- Sẽ có một bản hợp đồng hôn nhân được ký - nàng nói quả quyết - nó sẽ ngăn cấm chồng tôi có được sự kiểm soát tôi hay những gì tôi nắm giữ hoàn toàn.
- Ý kiến của em?
- Của ông tôi. Ông là một con người già cả bướng bỉnh trên mọi cách. Vì ông đã để lại toàn bộ gia sản cho tôi, ông muốn chắc chắn là nó ở bên tôi và không bị đặt dưới tay ai đó xa lạ mà ông có thể có hoặc không tán thành. Ông soạn ra bản hợp đồng trước khi ông mất.
- Nếu ông có ý nghĩa đến vậy, tại sao ông không sắp đặt một cuộc hôn nhân cho em?
Cái nhìn của nàng đầy nuối tiếc.
- Chúng tôi có mối dây liên hệ đặc biệt, Anthony. Tôi không muốn để ông lại khi ông vẫn còn sống, và ông thì không nỡ bắt ép tôi.
Anh cười trước cái cách tên anh thoát ra từ miệng nàng mà không cần phải suy nghĩ. Nó chứng minh rằng nàng đang trở nên thoái mái hơn với sự hiện diện của anh bên cạnh. Thậm chí nàng còn uốn cong một đầu gối về phía anh lúc nói, giờ thì càng đối mặt với anh hơn. Sẽ thật dễ dàng khi đưa cánh tay của anh lên bờ vai và kéo nàng lại gần....
Anthony tự thức tỉnh mình lại.
- Nó thực sự là một vấn đề đáng bàn. Người duy nhất tôi có thể nghĩ tới sẽ phản đối bản hợp đồng này là Savage. Không phải là ông ta thèm muốn gia sản của em. Ông ta đủ giàu, tôi tin vậy, bởi giàu có không phải là tiêu chuẩn khi ông ta kết hôn. Nhưng ông ta không phải là người thích có những giới hạn đối với mình. Nhưng, nếu ông ta muốn em, thì điều đó cũng không thành vấn đề.
- Vậy anh đề cử ông ta?
- Em yêu, tôi có thể chắc chắn mà nói thông minh là tiêu chuẩn duy nhất của em mà ông ta đáp ứng. Thực sự, không ai trong số những anh chàng này sẽ đáp ứng tất cả những tiêu chuẩn em đang tìm kiếm. Warton, tôi giả dụ, rất có triển vọng, nhưng nếu em cưới anh ta, em cũng sẽ phải cưới cả bà mẹ anh ta- đấy là, trong trường hợp mẹ anh ta cho phép anh ta cưới vợ. Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào lại có lắm điều kiện như người đàn bà ghê gớm đó.
Roslynn cau mày ngay cả trước khi anh nói hết.
- Được rồi, vậy đừng đề cử ai hết, cứ nói cho tôi biết những gì anh biết về họ.
- Dễ thôi. Để tôi xem, sao chúng ta không bắt đầu với Flemming? Được biết một cách trìu mến với cái tên vị tử tước lộn xộn vì anh ta hẳn đã làm điều gì đó không ổn nên không có người phụ nữ nào gặp lại anh ta lần thứ hai, nhưng có thể em là một ngoại lệ. Anh ta khá ôn hòa. Một số người gọi anh ta là kẻ hèn nhát. Dường như anh ta từng được một anh chàng thách đấu nhưng lại không nhận lời. Không ai biết lý do của anh ta là gì. Có phải anh ta đã biểu lộ mối quan tâm rõ ràng hay không? Thực tế, anh ta không, nhưng đó cũng không phải vấn đề ở đây.
- Người tiếp theo thì sao?
Anthony cười toe toét trước cách nàng tránh né câu hỏi của anh. Không cần thiết phải kể nàng nghe rằng anh chàng Flemming trẻ tuổi có sở thích với những ai đi ủng, chứ không phải là guốc satanh. ( Lạy chúa, có phải anh chàng đó là gay không nhỉ) Nếu nàng có thể khiến hắn cưới nàng, điều mà anh nghi ngờ, nàng nhất định sẽ nhanh chóng tìm kiếm cho mình một người tình.
- Bá tước Dunstanton có vẻ là một người khá dễ thương, anh ta có cách sử dụng từ ngữ có thể cắt một người thành mảnh vụn. Dường như anh ta vị bao vây bởi những thảm kịch, tuy nhiên, với cái chết của ba người vợ trong khoảng thời gian năm năm. Thông tin đó không nhiều người biết, những mỗi một người vợ chết đi lại làm tài sản của anh ta được nhân đôi.
- Ngài không muốn nói rằng -
- Không hẳn - anh trấn an nàng, lợi dụng sự lo lắng của nàng để đưa đầu gối của anh chạm vào nàng.
- Nó không có gì hơn là một sự suy đoán được bàn tán từ những thằng cha đố kỵ ấy mà.
Hạt giống nghi ngờ đã được gieo, cho dù nó không được chính xác. Hai trong số bà vợ chết khi sinh, một người bị tai nạn thật sự, sau những người khác. Người thứ ba ngã xuống từ một vách đá, một vụ lộn xộn, nhưng bá tước chắc chắn không có tội trừ khi ông ta có sức mạnh điều khiển cả cơn bão khủng khiếp đã làm cho con ngựa của người vợ kinh hãi mà hất bà ngã.
- Vậy còn quý ngài Artemus thì sao?
- Thích bài bạc, nhưng không phải tất cả những người đàn ông đều vậy sao - Câu nói đi kèm với một cái nháy mắt - Và em không cần tạo nên một gia đình nữa nếu em lấy ông ta. Ông ta đã có một tá những đứa trẻ-
- Ông ta nói là chỉ có năm đứa!
- Năm đứa được coi là hợp pháp. Đúng thế, đúng là em sẽ phải trông nom hết, với rất ít sự hỗ trợ từ phía Shadwell. Vì ông ta thậm chí còn định quên mất là ông ta có con nữa. Nhưng em có định có một vài đứa con của mình chứ?
Sắc hồng trên mặt nàng trả lời điều đó, và toàn bộ những ý định tốt đẹp của Anthony biến đâu mất.
Bàn tay của anh trượt trên cổ nàng, và không di chuyển, anh kéo nàng hoàn toàn vào ngực mình, những ngón tay lồng vào tóc nàng để anh có thể định vị miệng nàng cho nụ hôn. Nhưng nó không bao giờ diễn ra. Nàng đẩy anh ra nhanh chóng và anh mất chỗ nắm giữ chỉ vì bất ngờ.
- Anh đã hứa!
Anh ngồi lại, cào tay vào tóc đầy thất vọng và mất kiên nhẫn, và giọng nói của anh thật lặng lẽ.
- Tôi nhớ rồi, em yêu. Chỉ là cái vai trò bạn tâm tình vẫn còn mới đối với tôi và sẽ cần tới một khoảng thời gian để làm quen với nó.
Và rồi, với một cái liếc nhìn bắt gặp ánh mắt giận dữ của nàng.
- Ôi, vì chúa, đừng giận tôi vì những phản xạ có điều kiện như vậy. Điều đó sẽ không xảy ra nữa đâu, em có thể tin.
Nàng đứng dậy, đối mặt với anh, nắm chặt lấy cái ô của nàng như thể nó là một thứ vũ khí có thể ngăn anh lại.
- Nếu anh không còn gì để nói tôi nghe-
Ôi, em yêu, giá như em biết là chính nguyện vọng của tôi giữ cho em được an toàn khoảng thời gian này.
- Những thông tin cần phải được lọc ra từ những tin đồn. Hãy cho tôi hai hoặc ba tuần-
- Một tuần.
Anh ngả người lại lần nước, thả rơi cả hai cánh tay đằng sau chiếc ghế sofa, uể oải nhìn nàng. Vậy là nàng vẫn còn nói chuyện với anh, vẫn sẵn sàng nghe lời khuyên của anh, đã cho anh biết đủ. Nàng không giận dữ với anh đến vậy.
- Hãy sửa lại mái tóc, và tôi sẽ hộ tống em xuống dưới hồ.
Anh kìm nén lại tiếng cười khi nghe tiếng nàng rên rỉ khi thấy kiểu tóc của mình một lần nữa bị phá hủy bởi anh. Với những ngón tay nôn nóng nàng sửa lại nó, rồi dằn mạnh chiếc mũ của nàng lên nó.
Ngay khi đó anh phá ra cười, nhận được một cái nhìn như muốn giết người từ nàng chỉ làm cho anh thích thú thêm. Nhưng ít phút sau, khi họ tản bộ dọc theo đằng sau của bãi cỏ, nàng được đối đãi với sự quyến rũ hoàn toàn từ anh, điều làm nàng mỉm cười một cách bất lực lần nữa, khá là sẵn sàng tha thứ cho sai sót của anh.
Chỉ là điều đó đã không diễn ra, khiếu hài hước được khuyến khích của nàng. Nàng đã không nhận ra trông nó thế nào, nàng đã ở lại đằng sau, anh cũng ở lại sau, trong khi mọi người khác đều đã cưỡi ngựa đi săn. Nhưng nàng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trang sửng sốt của Justin khi họ đến bên đám đông tụ tập quanh hồ, và nàng ngừng lại trong một lúc.
- Tôi không nghĩ thực sự đó là một ý kiến hay khi chúng ta bị bắt gặp đi cùng nhau - Nàng nói một bên Anthony khi nàng bắt gặp một vài cái nhìn từ một vài những quý ông nữa của nàng trong bữa tiệc.
- Tôi sẽ đồng ý nếu chúng ta ở đâu khác nơi này - Anh đáp lại - Ở đây tôi là họ hàng của nữ chủ nhân và cũng khá là tự nhiên tôi được trông đợi là sẽ tiếp đãi mọi người.
Sự thiếu quan tâm rõ ràng của anh làm nàng giận dữ, vì quý ngài Grahame và Flemming, đã tới đây vì những trò giải trí hôm nay, và cũng để ý tới nàng. Liệu họ có nghĩ có gì đó không chính đáng khi sự xuất hiện chậm trễ của nàng lại nằm trong vòng tay của ngài Anthony, nàng không thể đoán.
Nhưng nàng cũng không thể không nhớ những cảnh báo thân thiện của Regina với lý do rằng bất kỳ quý cô nào được bắt gặp đã giành được sự chú ý của người đàn ông phóng đáng đặc biệt này đều trở thành bữa tiệc cho những kẻ ngồi kê đôi mách.
Dù thế nào đi nữa, sự hộ tống của anh xuống hồ sau khi họ cùng bỏ lỡ cuộc săn đều không thể giúp gì cho nàng, không khi những người đàn ông thực sự nên hộ tống nàng chắc chắn sẽ thắc mắc về chuyện này.
Anthony đáng lẽ nên biết chuyện đó. Anh có nhiều kinh nghiệm trong những chuyện thế này hơn là nàng. Cho nên cơn giận của nàng càng bùng lên với anh, đủ để làm nổ tung cá tính lạnh nhạt của anh.
- Anh biết đó, Anthony, nếu tôi mà có thấy buồn chán với người chồng của mình, điều đó không có nghĩa anh sẽ nhận được chút lợi lộc nào từ chuyện đó đâu.
Anh dường như nhìn xuyên qua lời chế nhạo cố ý của nàng, ít nhất thì nụ cười của anh cũng rất hàm ý, và câu trả lời của anh khiến cho nàng rùng mình tới tận xương sống.
- Trái lại, rốt cục thì em sẽ thành tình nhân của tôi, em yêu. Nếu tôi không chắc chắn đến thế, tôi sẽ không bao giờ đồng ý giúp em.
Tác giả :
Johanna Lindsey