Kẻ Nhắc Tuồng
Chương 34
Trong cơn mê của con bé, mẹ nó hiện diện ở đó.
Mẹ nói chuyện với nó kèm theo nụ cười “màu nhiệm” - nó dùng chữ đó, bởi nụ cười ấy rất đẹp, những khi mẹ không cáu, mẹ trở thành người dễ thương nhất trên đời, nhưng chuyện đó ngày càng trở nên hiếm.
Trong cơn mê của nó, mẹ kể về mình, và cả về bố nó nữa. Bây giờ bố mẹ nó lại hòa thuận và không cãi nhau nữa. Mẹ nó kể chuyện bố mẹ đang làm gì, về công việc và chuyện nhà cửa khi nó vắng mặt, mẹ thậm chí còn liệt kê các bộ phim bố mẹ đã xem. Nhưng không phải là những phim nó thích. Hai người sẽ chờ nó về để cùng xem những bộ phim đó. Nó thấy sung sướng khi nghe mẹ nói như vậy. Nó muốn hỏi khi nào nó có thể về được. Nhưng trong cơn mê của nó, mẹ nó không thể nào nghe thấy nó được. Tựa như nó đang nói với mẹ qua màn hình. Nó đã rất cố gắng, nhưng vô ích. Và nụ cười trên khuôn mặt mẹ nó chợt có chút gì đó tàn nhẫn.
Một cái vuốt ve nhẹ trên tóc khiến nó tỉnh dậy.
Bàn tay nhỏ nhắn vuốt từ đầu nó xuống đến cái gối, và một chất giọng êm dịu khe khẽ hát một bài.
- Là cậu!
Nó mừng đến nỗi quên mất mình đang ở đâu. Điều quan trọng lúc này là cô bé kia tồn tại thật sự.
- Tớ đợi cậu mãi. - Nó nói.
- Tớ biết, nhưng tớ không thể đến sớm hơn.
- Cậu không được phép à?
Bé gái nhìn nó với đôi mắt nghiêm nghị:
- Không, là do tớ bận.
Nó tự hỏi chuyện gì làm cô bé bận đến nỗi không thể đến thăm nó. Nhưng lúc này, chuyện đó không quan trọng. Nó có hàng đống câu hỏi để đặt ra với cô bé. Nó bắt đầu bằng câu hỏi bức thiết nhất:
- Bọn mình làm gì ở đây vậy?
Với nó rõ ràng là cô bé kia cũng đang bị cầm tù, mặc dù chỉ có nó bị trói vào giường, trong khi cô bé kia được tự do đi lại tùy ý trong bụng con quái vật.
- Đây là nhà tớ.
Câu trả lời khiến nó bối rối.
- Vậy còn tớ? Tại sao tớ lại ở đây?
Cô bé không nói gì, chỉ cắm cúi vuốt tóc nó. Nó hiểu cô bé đang lảng tránh câu hỏi, nên nó không nài ép, rồi sẽ đến lúc thôi.
- Cậu tên là gì?
Cô bé mỉm cười với nó.
- Gloria.
Nó quan sát cô bé kỹ hơn.
- Không...
- Không gì cơ?
- Tớ biết cậu... Không phải cậu tên là Gloria...
- Có chứ.
Nó gắng nhớ lại. Nó đã từng nhìn thấy cô bé, từng thấy rồi, nó chắc chắn như thế.
- Cậu ở trên hộp sữa.
Cô bé nhìn nó, không hiểu nó muốn nói gì.
- Đúng rồi, hình khuôn mặt cậu cũng có cả trên các tờ quảng cáo. Đầy thành phố ấy. Trong trường của tớ, ở siêu thị. Chuyện này... (Đã bao lâu rồi nhỉ? Hồi ấy nó mới lớp bốn). Cách nay đã ba năm rồi.
Cô bé vẫn không hiểu.
- Tớ ở đây chưa lâu. Cùng lắm mới có bốn tuần lễ.
- Tớ đã bảo là không phải mà! Ít nhất cũng ba năm rồi.
Cô bé không tin.
- Không phải như thế.
- Có, và bố mẹ cậu đã lên cầu cứu trên truyền hình.
- Bố mẹ tớ mất rồi
- Không, họ còn sống! Còn cậu, cậu tên là... Linda! Tên cậu là Linda Brown!
Cô bé cứng giọng:
- Tên tớ là Gloria! Bạn Linda mà cậu nói là một người khác. Cậu nhầm rồi.
Nghe thấy sự thay đổi trong giọng điệu, nó quyết định không cố ép nữa: nó không muốn cô bé bỏ đi và lại bỏ nó một mình.
- Thôi được rồi, Gloria, như cậu muốn. Chắc tớ đã nhầm. Tớ xin lỗi.
Cô bé gật đầu hài lòng. Rồi như thể chưa có gì xảy ra, cô bé lại vừa vuốt tóc nó vừa hát.
Thế là nó thử một chuyện khác.
- Gloria này, tớ thấy mệt lắm. Tớ không thể nào nhúc nhích cánh tay được. Tớ bị sốt. Tớ thường hay bị ngất đi...
- Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi
- Tớ cần được khám bác sĩ.
- Các bác sĩ chỉ toàn là lang băm thôi.
Cái câu này nghe thật tức cười khi phát ra từ miệng cô bé. Như thể cô bé đã nghe nhiều lần đến nỗi trở thành quen miệng. Và giờ cô bé chỉ lặp lại.
- Tớ sẽ chết, tớ cảm thấy thế.
Hai giọt lệ to tướng trào ra từ mắt nó, Gloria lau chúng đi. Rồi cô bé nhìn các ngón tay mình, không để ý đến nó.
- Cậu có hiểu tớ nói gì không, hở Gloria? Tớ sẽ chết, nếu cậu không giúp tớ.
- Steve đã nói là cậu sẽ khỏi.
- Steve là ai?
Cô bé có vẻ lơ đãng, những vẫn đáp:
- Steve, đó là người đã mang cậu đến đây.
- Người đã bắt cóc tớ, ý cậu là như thế chứ gì!
Cô bé lại nhìn nó.
- Steve không bắt cóc cậu.
Mặc dù nó sợ làm cô bé giận lần nữa, nhưng nó vẫn không thể đồng ý về điểm này: sự sống còn của nó phụ thuộc vào điều đó.
- Có, và Steve cũng đã bắt cóc cậu. Tớ chắc chắn như vậy.
- Cậu nhầm rồi. Steve đã cứu bọn mình.
Nó không muốn, nhưng câu trả lời khiến nó phát cáu:
- Cậu nói cái quái gì vậy? Cứu bọn mình khỏi chuyện gì?
Gloria ngập ngừng. Nó trông thấy đôi mắt cô bé thất thần, nhường chỗ cho một nỗi sợ hãi kỳ lạ. Cô bé lùi lại một bước nhưng bị nó tóm lấy cổ tay giữ lại. Gloria muốn bỏ chạy và cố giằng tay ra, nhưng nó sẽ không để cô bé ra đi mà không trả lời.
- Khỏi ai?
- Frankie.
Gloria cắn môi. Lẽ ra cô bé không muốn nói. Nhưng đã lỡ nói mất rồi.
- Frankie là ai?
Cô bé đã giằng tay ra được, nó quá yếu nên không thể ngăn được chuyện đó.
- Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau chứ?
Gloria lảng đi.
- Không, chờ đã. Đừng đi!
- Bây giờ cậu cần phải nghỉ ngơi.
- Không, tớ xin cậu đấy! Cậu sẽ không quay lại.
- Có chứ. Tớ sẽ quay lại.
Cô bé bỏ đi. Nó òa khóc. Một nỗi tuyệt vọng cay đắng chẹn ngay cổ họng và lan dần xuống ngực nó. Nó nức nở, nghẹn ngào thốt vào thinh lặng:
- Tớ xin cậu đấy! Frankie là ai?
Nhưng không ai trả lời nó cả.
Mẹ nói chuyện với nó kèm theo nụ cười “màu nhiệm” - nó dùng chữ đó, bởi nụ cười ấy rất đẹp, những khi mẹ không cáu, mẹ trở thành người dễ thương nhất trên đời, nhưng chuyện đó ngày càng trở nên hiếm.
Trong cơn mê của nó, mẹ kể về mình, và cả về bố nó nữa. Bây giờ bố mẹ nó lại hòa thuận và không cãi nhau nữa. Mẹ nó kể chuyện bố mẹ đang làm gì, về công việc và chuyện nhà cửa khi nó vắng mặt, mẹ thậm chí còn liệt kê các bộ phim bố mẹ đã xem. Nhưng không phải là những phim nó thích. Hai người sẽ chờ nó về để cùng xem những bộ phim đó. Nó thấy sung sướng khi nghe mẹ nói như vậy. Nó muốn hỏi khi nào nó có thể về được. Nhưng trong cơn mê của nó, mẹ nó không thể nào nghe thấy nó được. Tựa như nó đang nói với mẹ qua màn hình. Nó đã rất cố gắng, nhưng vô ích. Và nụ cười trên khuôn mặt mẹ nó chợt có chút gì đó tàn nhẫn.
Một cái vuốt ve nhẹ trên tóc khiến nó tỉnh dậy.
Bàn tay nhỏ nhắn vuốt từ đầu nó xuống đến cái gối, và một chất giọng êm dịu khe khẽ hát một bài.
- Là cậu!
Nó mừng đến nỗi quên mất mình đang ở đâu. Điều quan trọng lúc này là cô bé kia tồn tại thật sự.
- Tớ đợi cậu mãi. - Nó nói.
- Tớ biết, nhưng tớ không thể đến sớm hơn.
- Cậu không được phép à?
Bé gái nhìn nó với đôi mắt nghiêm nghị:
- Không, là do tớ bận.
Nó tự hỏi chuyện gì làm cô bé bận đến nỗi không thể đến thăm nó. Nhưng lúc này, chuyện đó không quan trọng. Nó có hàng đống câu hỏi để đặt ra với cô bé. Nó bắt đầu bằng câu hỏi bức thiết nhất:
- Bọn mình làm gì ở đây vậy?
Với nó rõ ràng là cô bé kia cũng đang bị cầm tù, mặc dù chỉ có nó bị trói vào giường, trong khi cô bé kia được tự do đi lại tùy ý trong bụng con quái vật.
- Đây là nhà tớ.
Câu trả lời khiến nó bối rối.
- Vậy còn tớ? Tại sao tớ lại ở đây?
Cô bé không nói gì, chỉ cắm cúi vuốt tóc nó. Nó hiểu cô bé đang lảng tránh câu hỏi, nên nó không nài ép, rồi sẽ đến lúc thôi.
- Cậu tên là gì?
Cô bé mỉm cười với nó.
- Gloria.
Nó quan sát cô bé kỹ hơn.
- Không...
- Không gì cơ?
- Tớ biết cậu... Không phải cậu tên là Gloria...
- Có chứ.
Nó gắng nhớ lại. Nó đã từng nhìn thấy cô bé, từng thấy rồi, nó chắc chắn như thế.
- Cậu ở trên hộp sữa.
Cô bé nhìn nó, không hiểu nó muốn nói gì.
- Đúng rồi, hình khuôn mặt cậu cũng có cả trên các tờ quảng cáo. Đầy thành phố ấy. Trong trường của tớ, ở siêu thị. Chuyện này... (Đã bao lâu rồi nhỉ? Hồi ấy nó mới lớp bốn). Cách nay đã ba năm rồi.
Cô bé vẫn không hiểu.
- Tớ ở đây chưa lâu. Cùng lắm mới có bốn tuần lễ.
- Tớ đã bảo là không phải mà! Ít nhất cũng ba năm rồi.
Cô bé không tin.
- Không phải như thế.
- Có, và bố mẹ cậu đã lên cầu cứu trên truyền hình.
- Bố mẹ tớ mất rồi
- Không, họ còn sống! Còn cậu, cậu tên là... Linda! Tên cậu là Linda Brown!
Cô bé cứng giọng:
- Tên tớ là Gloria! Bạn Linda mà cậu nói là một người khác. Cậu nhầm rồi.
Nghe thấy sự thay đổi trong giọng điệu, nó quyết định không cố ép nữa: nó không muốn cô bé bỏ đi và lại bỏ nó một mình.
- Thôi được rồi, Gloria, như cậu muốn. Chắc tớ đã nhầm. Tớ xin lỗi.
Cô bé gật đầu hài lòng. Rồi như thể chưa có gì xảy ra, cô bé lại vừa vuốt tóc nó vừa hát.
Thế là nó thử một chuyện khác.
- Gloria này, tớ thấy mệt lắm. Tớ không thể nào nhúc nhích cánh tay được. Tớ bị sốt. Tớ thường hay bị ngất đi...
- Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi
- Tớ cần được khám bác sĩ.
- Các bác sĩ chỉ toàn là lang băm thôi.
Cái câu này nghe thật tức cười khi phát ra từ miệng cô bé. Như thể cô bé đã nghe nhiều lần đến nỗi trở thành quen miệng. Và giờ cô bé chỉ lặp lại.
- Tớ sẽ chết, tớ cảm thấy thế.
Hai giọt lệ to tướng trào ra từ mắt nó, Gloria lau chúng đi. Rồi cô bé nhìn các ngón tay mình, không để ý đến nó.
- Cậu có hiểu tớ nói gì không, hở Gloria? Tớ sẽ chết, nếu cậu không giúp tớ.
- Steve đã nói là cậu sẽ khỏi.
- Steve là ai?
Cô bé có vẻ lơ đãng, những vẫn đáp:
- Steve, đó là người đã mang cậu đến đây.
- Người đã bắt cóc tớ, ý cậu là như thế chứ gì!
Cô bé lại nhìn nó.
- Steve không bắt cóc cậu.
Mặc dù nó sợ làm cô bé giận lần nữa, nhưng nó vẫn không thể đồng ý về điểm này: sự sống còn của nó phụ thuộc vào điều đó.
- Có, và Steve cũng đã bắt cóc cậu. Tớ chắc chắn như vậy.
- Cậu nhầm rồi. Steve đã cứu bọn mình.
Nó không muốn, nhưng câu trả lời khiến nó phát cáu:
- Cậu nói cái quái gì vậy? Cứu bọn mình khỏi chuyện gì?
Gloria ngập ngừng. Nó trông thấy đôi mắt cô bé thất thần, nhường chỗ cho một nỗi sợ hãi kỳ lạ. Cô bé lùi lại một bước nhưng bị nó tóm lấy cổ tay giữ lại. Gloria muốn bỏ chạy và cố giằng tay ra, nhưng nó sẽ không để cô bé ra đi mà không trả lời.
- Khỏi ai?
- Frankie.
Gloria cắn môi. Lẽ ra cô bé không muốn nói. Nhưng đã lỡ nói mất rồi.
- Frankie là ai?
Cô bé đã giằng tay ra được, nó quá yếu nên không thể ngăn được chuyện đó.
- Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau chứ?
Gloria lảng đi.
- Không, chờ đã. Đừng đi!
- Bây giờ cậu cần phải nghỉ ngơi.
- Không, tớ xin cậu đấy! Cậu sẽ không quay lại.
- Có chứ. Tớ sẽ quay lại.
Cô bé bỏ đi. Nó òa khóc. Một nỗi tuyệt vọng cay đắng chẹn ngay cổ họng và lan dần xuống ngực nó. Nó nức nở, nghẹn ngào thốt vào thinh lặng:
- Tớ xin cậu đấy! Frankie là ai?
Nhưng không ai trả lời nó cả.
Tác giả :
Donato Carrisi