Kẻ Lừa Đảo Lịch Thiệp (Gentle Rogue)
Chương 4
Georgina ngồi run rẩy ở cuối cầu thang dẫn đến tầng hầm của nhà một người nào đó. Không một chút ánh sáng nào xuyên qua bóng tối, nơi nàng đang ẩn náu. Toà nhà, hay cái gì cũng được, thật im lặng và tối.
Nàng không lạnh. Thực ra, giờ đang là mùa hè, và thời tiết ở nơi đây thì rất giống với New England, quê nàng Cơn rùng mình hẳn phải do một cú sốc, một phản xạ chậm, là kết quả của quá nhiều giận dữ xảy ra cùng một lúc, quá nhiều sợ hãi, và cũng quá nhiều ngạc nhiên. Nhưng ai có thể nghĩ bức tường gạch kia lại trông như thế chứ?
Nàng như vẫn còn trông thấy cặp mắt của gã, đang chằm chằm nhìn xuống nàng từ khuôn mặt có nét quí tộc, ánh mắt táo bạo, tò mò, trong như pha lê, và có màu xanh lục, không sẫm, không nhạt, mà vẫn sáng rực, và thật… thật…” Đáng sợ “ là từ nàng nghĩ đến, mặc dù nàng không hiểu tại sao. Đó là ánh mắt có thể làm dấy lên nỗi sợ hãi trong lòng người đàn ông, khiến một người phụ nữ cảm thấy cô đơn. Thẳng thắn, gan góc, tàn nhẫn. Nàng lại rùng mình.
Nàng để trí tưởng tượng của mình bay xa. Ánh mắt hắn chỉ có vẻ tò mò khi nhìn nàng… Không, không chỉ có thế. Đã có một cái gì đó trong ánh mắt hắn mà nàng chưa từng biết đến, hay chưa đủ từng trải để nêu tên, một cái gì đó xáo động một cách không thể cưỡng lại được. Một cái gì vậy?
Ồ, thế thì đã làm sao cơ chứ ? Mà nàng đang làm gì thế kia, cố đánh giá hắn à? Nàng sẽ chẳng bao giờ gặp lại hắn nữa và nàng đội ơn Chúa vì điều đó. Và ngay khi ngón chân cái của nàng hết đau nhức vì cú đá vừa rồi, nàng sẽ ngưng ko nghĩ về hắn nữa.
James là tên hay họ của gã nhỉ? Mà nàng cũng chẳng quan tâm làm gì. Đôi bờ vai ấy, lạy Chúa, sao mà rộng đến thế. Hệt như một bức tường, một bức tường gạch lớn, nhưng mà đáng yêu. Đáng yêu ư? Nàng cười khúc khích. Thôi được, bức tường đẹp trai, rất đẹp trai. Không, không, nàng đang nghĩ gì thế này? Hắn chỉ là một con khỉ đột to xác với những điểm thú vị, chỉ thế thôi. Hắn cũng là một người Anh, quá lớn tuổi so với nàng và hơn nữa, còn là một trong những tên quý tộc mà nàng căm ghét, và có thể hắn giàu có, sẵn tiền để mua bất cứ cái gì hắn muốn và dám làm bất kì điều gì hắn thích. Luật lệ là thứ không dành để nói về người đàn ông này. Có phải hắn ta đã lăng mạ nàng không thương tiếc không? Một tên đểu cáng, một kẻ đê tiện…
"Georgie?"
Tiếng thì thầm vang đến tai nàng, không gần lắm. Nàng chẳng cần nhỏ giọng khi trả lời, “Ở dưới này, Mac!”
Nàng nghe tiếng bước chân của Mac tiến đến gần, và thấy bóng của ông ở đầu cầu thang. “Con lên được rồi, con gái. Hành lang không còn ai cả.”
“Con có thể nghe thấy bên ngoài khá yên ắng.” Georgina càu nhàu khi nàng sải bước lên cầu thang.
“Sao bác lâu thế? Họ giữ bác lại à?”
“Không, bác chỉ chờ ở ngoài quán rượu cho đến khi chắc rằng họ không còn tìm con nữa. Bác hơi lo về cái gã tóc vàng, nhưng em trai của gã đã cười vì những gì đã xảy ra, và cho là mọi chuyện đều ổn.”
“Cứ làm hắn ta có thể bắt được con ấy, đúng là một con cáo ì ạch” Georgina thở mạnh.
“Hãy mừng rằng con không phải thử điều đó”, Mac nói, khi ông dẫn nàng đi dọc con đường.
“Và có thể lần sau con sẽ nghe lời ta – “
“Giúp con với, Mac, nếu bác bảo con đã không nghe lời , con sẽ không nói chuyện với bác một tuần.”
“À, bây giờ thì điều đó có khi lại là một niềm hạnh phúc đấy.”
“Thôi được, thôi được, con thừa nhận là con sai rồi. Nếu mà là một quán rượu khác chứ không phải cái quán mà bác cháu ta bắt buộc phải vào kia, thì bác không thể bắt được con trong vòng bán kính năm mươi feet, và tại đó con chỉ ngồi ở cầu thang đúng như những gì chúng ta đã thỏa thuận mà. Giờ thì con đã được tha thứ vì cái tội suýt khiến bác bị băm vụn như cám chưa ạ ?”
“Con không phải xin lỗi về một việc không do mình làm đâu, con gái. Chỉ là hai tên địa chủ đó nhầm bác với một ai khác thôi mà, và con không dính liú gì tới vụ này.”
“Nhưng họ đang tìm một tên Cameron nào đó. Nhỡ đó là Malcolm thì sao hở bác?”
“Không, sao lại thế được? Họ nghĩ bác trông giống Cameron. Và bây giờ bác hỏi con, bác trông có giống cậu ta không?”
Georgina cười, cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Khi Malcolm còn là một cậu trai mười tám tuổi gầy nhom, nàng đã cảm thấy chấn động trước lời cầu hôn của anh. Tất nhiên bây giờ anh đã là một người đàn ông, có thể tăng cân đôi chút, có khi đã cao hơn xưa một tí. Nhưng màu tóc cậu đen, đôi mắt xanh lơ rất giống với tên ngạo mạn người Anh khi nãy, và anh trẻ hơn Mac đến hơn hai mươi tuổi.
“Dẫu Cameron có là ai đi nữa, con cũng cảm thấy thật tội nghiệp cho gã đó.” Georgina khẳng định.
Mac cười tủm tỉm. “Hắn ta làm con hoảng sợ phải không?”
“Hắn ta à? Con nhớ là bọn họ có đến hai người.”
“À, nhưng bác thấy rằng con chỉ gặp chuyện với một người thôi.”
Nàng không định tranh cãi về việc đó. “Có cái gì đó ở hắn ta thật lạ, Mac à. Ý con là họ trông như nhau, nhưng không thực sự như thế. Dĩ nhiên họ là anh em, dù mới nhìn thì người ta không thể chắc được. Và chưa hết, có một điều gì khác lạ về cái người tên James đó ... Ồ, bác đừng bận tâm. Con cũng không chắc là mình đang nói gì nữa.”
“Bác ngạc nhiên là con cảm nhận được sự khác lạ đó, con yêu.”
“Gì cơ ạ?”
“Là trong hai anh em, hắn ta nguy hiểm hơn. Con chỉ cần thấy cái cách hắn đưa mắt nhìn khắp phòng, chăm chăm vào mọi gã đàn ông có mặt ở đó. Hắn ta như có thể vừa cười vừa khứa cổ hết mọi người trong phòng. Cái tên đó, mặc dù toát lên vẻ thanh lịch, tao nhã, vẫn cảm thấy thoải mái trong đám đông hỗn tạp đó.”
“Tất cả những thứ đó đều ở trong tia nhìn của hắn thôi sao?” Nàng cười to.
“À, hãy gọi đó là một bản năng, và kinh nghiệm của một người đàn ông như hắn. Con cũng cảm thấy điều đó, vì vậy đừng có mà trêu bác... và hãy mừng là con nhanh chân thoát được đấy.”
“Vậy, điều đó có nghĩa là gì? Bác không nghĩ là hắn ta để cho chúng ta thoát à?”
“Bác không chắc. Cái cách mà hắn ta giữ con, cứ như thể hắn ta sợ vuột mất con vậy.”
Mấy cái xương sườn của nàng có thể làm chứng cho điều đó, nhưng Georgina chỉ tặc lưỡi. “Nếu hắn ta không bắt con kiểu đó, con sẽ đấm hắn vỡ mũi.”
“Con đã thử làm rồi mà, theo như bác nhớ thì là như vậy, nhưng không được may mắn lắm nhỉ ?”
“Bác có thể trêu con một chút”. Georgina thở dài. “Con vừa trải qua một khoảng khắc khó khăn.”
Mac hếch mũi. “ Con đã trải qua những khoảng khắc còn khó khăn hơn, với mấy thằng anh con.”
“Trò đùa nghịch của trẻ con ấy mà.” Nàng đáp
“Mùa đông năm trước, con còn đuổi bắt Boyd khắp ngôi nhà”
“Boyd chỉ là một thằng nhãi mà bác, một đứa nghịch ngợm khủng khiếp.”
“Đứa nghịch ngợm đó còn lớn tuổi hơn cả Malcolm của con.”
“Vậy đó!” Georgina bước nhanh qua mặt ông, ngoái đầu lại và nói, “Bác cũng tệ như bọn họ vậy, Ian MacDonell”
“À, vậy nếu cần sự thông cảm, con gái, sao con lại không tự nói ra?” Ông nói với theo nàng, trước khi bật ra một tràng cười mà ông đã cố kềm lại từ nãy giờ.
Nàng không lạnh. Thực ra, giờ đang là mùa hè, và thời tiết ở nơi đây thì rất giống với New England, quê nàng Cơn rùng mình hẳn phải do một cú sốc, một phản xạ chậm, là kết quả của quá nhiều giận dữ xảy ra cùng một lúc, quá nhiều sợ hãi, và cũng quá nhiều ngạc nhiên. Nhưng ai có thể nghĩ bức tường gạch kia lại trông như thế chứ?
Nàng như vẫn còn trông thấy cặp mắt của gã, đang chằm chằm nhìn xuống nàng từ khuôn mặt có nét quí tộc, ánh mắt táo bạo, tò mò, trong như pha lê, và có màu xanh lục, không sẫm, không nhạt, mà vẫn sáng rực, và thật… thật…” Đáng sợ “ là từ nàng nghĩ đến, mặc dù nàng không hiểu tại sao. Đó là ánh mắt có thể làm dấy lên nỗi sợ hãi trong lòng người đàn ông, khiến một người phụ nữ cảm thấy cô đơn. Thẳng thắn, gan góc, tàn nhẫn. Nàng lại rùng mình.
Nàng để trí tưởng tượng của mình bay xa. Ánh mắt hắn chỉ có vẻ tò mò khi nhìn nàng… Không, không chỉ có thế. Đã có một cái gì đó trong ánh mắt hắn mà nàng chưa từng biết đến, hay chưa đủ từng trải để nêu tên, một cái gì đó xáo động một cách không thể cưỡng lại được. Một cái gì vậy?
Ồ, thế thì đã làm sao cơ chứ ? Mà nàng đang làm gì thế kia, cố đánh giá hắn à? Nàng sẽ chẳng bao giờ gặp lại hắn nữa và nàng đội ơn Chúa vì điều đó. Và ngay khi ngón chân cái của nàng hết đau nhức vì cú đá vừa rồi, nàng sẽ ngưng ko nghĩ về hắn nữa.
James là tên hay họ của gã nhỉ? Mà nàng cũng chẳng quan tâm làm gì. Đôi bờ vai ấy, lạy Chúa, sao mà rộng đến thế. Hệt như một bức tường, một bức tường gạch lớn, nhưng mà đáng yêu. Đáng yêu ư? Nàng cười khúc khích. Thôi được, bức tường đẹp trai, rất đẹp trai. Không, không, nàng đang nghĩ gì thế này? Hắn chỉ là một con khỉ đột to xác với những điểm thú vị, chỉ thế thôi. Hắn cũng là một người Anh, quá lớn tuổi so với nàng và hơn nữa, còn là một trong những tên quý tộc mà nàng căm ghét, và có thể hắn giàu có, sẵn tiền để mua bất cứ cái gì hắn muốn và dám làm bất kì điều gì hắn thích. Luật lệ là thứ không dành để nói về người đàn ông này. Có phải hắn ta đã lăng mạ nàng không thương tiếc không? Một tên đểu cáng, một kẻ đê tiện…
"Georgie?"
Tiếng thì thầm vang đến tai nàng, không gần lắm. Nàng chẳng cần nhỏ giọng khi trả lời, “Ở dưới này, Mac!”
Nàng nghe tiếng bước chân của Mac tiến đến gần, và thấy bóng của ông ở đầu cầu thang. “Con lên được rồi, con gái. Hành lang không còn ai cả.”
“Con có thể nghe thấy bên ngoài khá yên ắng.” Georgina càu nhàu khi nàng sải bước lên cầu thang.
“Sao bác lâu thế? Họ giữ bác lại à?”
“Không, bác chỉ chờ ở ngoài quán rượu cho đến khi chắc rằng họ không còn tìm con nữa. Bác hơi lo về cái gã tóc vàng, nhưng em trai của gã đã cười vì những gì đã xảy ra, và cho là mọi chuyện đều ổn.”
“Cứ làm hắn ta có thể bắt được con ấy, đúng là một con cáo ì ạch” Georgina thở mạnh.
“Hãy mừng rằng con không phải thử điều đó”, Mac nói, khi ông dẫn nàng đi dọc con đường.
“Và có thể lần sau con sẽ nghe lời ta – “
“Giúp con với, Mac, nếu bác bảo con đã không nghe lời , con sẽ không nói chuyện với bác một tuần.”
“À, bây giờ thì điều đó có khi lại là một niềm hạnh phúc đấy.”
“Thôi được, thôi được, con thừa nhận là con sai rồi. Nếu mà là một quán rượu khác chứ không phải cái quán mà bác cháu ta bắt buộc phải vào kia, thì bác không thể bắt được con trong vòng bán kính năm mươi feet, và tại đó con chỉ ngồi ở cầu thang đúng như những gì chúng ta đã thỏa thuận mà. Giờ thì con đã được tha thứ vì cái tội suýt khiến bác bị băm vụn như cám chưa ạ ?”
“Con không phải xin lỗi về một việc không do mình làm đâu, con gái. Chỉ là hai tên địa chủ đó nhầm bác với một ai khác thôi mà, và con không dính liú gì tới vụ này.”
“Nhưng họ đang tìm một tên Cameron nào đó. Nhỡ đó là Malcolm thì sao hở bác?”
“Không, sao lại thế được? Họ nghĩ bác trông giống Cameron. Và bây giờ bác hỏi con, bác trông có giống cậu ta không?”
Georgina cười, cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Khi Malcolm còn là một cậu trai mười tám tuổi gầy nhom, nàng đã cảm thấy chấn động trước lời cầu hôn của anh. Tất nhiên bây giờ anh đã là một người đàn ông, có thể tăng cân đôi chút, có khi đã cao hơn xưa một tí. Nhưng màu tóc cậu đen, đôi mắt xanh lơ rất giống với tên ngạo mạn người Anh khi nãy, và anh trẻ hơn Mac đến hơn hai mươi tuổi.
“Dẫu Cameron có là ai đi nữa, con cũng cảm thấy thật tội nghiệp cho gã đó.” Georgina khẳng định.
Mac cười tủm tỉm. “Hắn ta làm con hoảng sợ phải không?”
“Hắn ta à? Con nhớ là bọn họ có đến hai người.”
“À, nhưng bác thấy rằng con chỉ gặp chuyện với một người thôi.”
Nàng không định tranh cãi về việc đó. “Có cái gì đó ở hắn ta thật lạ, Mac à. Ý con là họ trông như nhau, nhưng không thực sự như thế. Dĩ nhiên họ là anh em, dù mới nhìn thì người ta không thể chắc được. Và chưa hết, có một điều gì khác lạ về cái người tên James đó ... Ồ, bác đừng bận tâm. Con cũng không chắc là mình đang nói gì nữa.”
“Bác ngạc nhiên là con cảm nhận được sự khác lạ đó, con yêu.”
“Gì cơ ạ?”
“Là trong hai anh em, hắn ta nguy hiểm hơn. Con chỉ cần thấy cái cách hắn đưa mắt nhìn khắp phòng, chăm chăm vào mọi gã đàn ông có mặt ở đó. Hắn ta như có thể vừa cười vừa khứa cổ hết mọi người trong phòng. Cái tên đó, mặc dù toát lên vẻ thanh lịch, tao nhã, vẫn cảm thấy thoải mái trong đám đông hỗn tạp đó.”
“Tất cả những thứ đó đều ở trong tia nhìn của hắn thôi sao?” Nàng cười to.
“À, hãy gọi đó là một bản năng, và kinh nghiệm của một người đàn ông như hắn. Con cũng cảm thấy điều đó, vì vậy đừng có mà trêu bác... và hãy mừng là con nhanh chân thoát được đấy.”
“Vậy, điều đó có nghĩa là gì? Bác không nghĩ là hắn ta để cho chúng ta thoát à?”
“Bác không chắc. Cái cách mà hắn ta giữ con, cứ như thể hắn ta sợ vuột mất con vậy.”
Mấy cái xương sườn của nàng có thể làm chứng cho điều đó, nhưng Georgina chỉ tặc lưỡi. “Nếu hắn ta không bắt con kiểu đó, con sẽ đấm hắn vỡ mũi.”
“Con đã thử làm rồi mà, theo như bác nhớ thì là như vậy, nhưng không được may mắn lắm nhỉ ?”
“Bác có thể trêu con một chút”. Georgina thở dài. “Con vừa trải qua một khoảng khắc khó khăn.”
Mac hếch mũi. “ Con đã trải qua những khoảng khắc còn khó khăn hơn, với mấy thằng anh con.”
“Trò đùa nghịch của trẻ con ấy mà.” Nàng đáp
“Mùa đông năm trước, con còn đuổi bắt Boyd khắp ngôi nhà”
“Boyd chỉ là một thằng nhãi mà bác, một đứa nghịch ngợm khủng khiếp.”
“Đứa nghịch ngợm đó còn lớn tuổi hơn cả Malcolm của con.”
“Vậy đó!” Georgina bước nhanh qua mặt ông, ngoái đầu lại và nói, “Bác cũng tệ như bọn họ vậy, Ian MacDonell”
“À, vậy nếu cần sự thông cảm, con gái, sao con lại không tự nói ra?” Ông nói với theo nàng, trước khi bật ra một tràng cười mà ông đã cố kềm lại từ nãy giờ.
Tác giả :
Johanna Lindsey