Kế Lão Bà
Chương 7: Tái động phòng
Điều làm một người đàn ông cảm thấy ấm áp nhất, chính là khi về đến nhà, thấy được người mình yêu thương đeo tạp dề đứng bếp. Gương mặt tập trung mê người của người ấy, những giọt mồ hôi rịn ra trên vầng trán lấp lánh, tấm lưng nhỏ bé di chuyển thoăn thoắt qua lại bồn rửa và bàn bếp... tất cả đều giống như những mộng tưởng xinh đẹp nơi thiên đường vậy. Hình ảnh giản dị mà ấm áp rơi vào tầm mắt của người đàn ông lay động họ từ tận trong tâm thức, khiến họ không nhịn được mà đi đến ôm lấy người kia từ đằng sau:
-Tôi đã về với em rồi đây...
Trạch Vũ suy cho cùng vẫn là một nam nhân, y trên thương trường độc đoán bao nhiêu, khi nhìn thấy vợ yêu đứng bên bếp cũng không kìm lòng nổi mà ôm chặt lấy cậu, yêu thương hôn lên hai má phiếm hồng xinh đẹp. Đêm hôm qua vợ yêu quả thật quá sức chủ động, làm y yêu thích đến phát điên. Hai lần trên sofa rồi ba lần trên giường, y sảng khoái đến mức sáng ra thần trí vẫn còn ở trên mây, khi ra ngoài chạy bộ còn hứng trí chạy đến bốn lần quanh khu nhà, vừa chạy vừa cười đến xán lạn, dọa không ít những người già đang tập thể dục kinh tâm động phách. Nếu không phải y nhớ Ninh Dương đến không chịu nổi, có khi y còn chạy được thêm vài vòng nữa.
Ninh Dương cũng vui vẻ không kém gì Trạch Vũ, bao nhiêu buồn bực trong lòng đều bị cuốn bay. Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong cậu liền đi nấu bữa sáng, chờ đợi y chạy bộ trở về. Đang nấu ăn thì đột nhiên bị người kia ôm lấy, môi hôn trên mặt có chút ngứa ngứa khiến cậu bật cười khanh khách, tắt bếp xoay người đáp lại cái ôm của y. Toàn thân Trạch Vũ vừa vận động nên ra nhiều mồ hôi, lưng áo thể thao đã ướt thành một mảng lộ rõ cơ lưng săn chắc đáng ghen tị, mái tóc rủ xuống hơi bết vào sườn mặt có vài phần phiêu dật, vừa thu hút lại có gì đó rất nam tính. Ninh Dương chợt phát hiện ra, cậu không hề bài xích mùi mồ hôi của y, ngược lại nó còn làm cậu yêu thích vô cùng. Mùi hương này là mùi hương đặc hữu chỉ thuộc về y, nam tính nồng đậm lại có chút mê huyễn, chỉ thoảng qua cánh mũi thôi cũng đủ kích thích các tế bào trên cơ thể Ninh Dương nóng lên theo cấp số nhân. Cậu tựa mặt lên lồng ngực của Trạch Vũ, ngẩng lên ngắm nhìn nhan sắc mê hoặc chúng sinh đã làm không biết bao nhiêu thiếu nữ phải điêu đứng kia, nở một nụ cười như hoa nở.
Trạch Vũ ôm eo vợ yêu nhấc lên đem hai cái trán dính vào nhau, cười cười lắc lắc nhẹ:
-Không sợ mùi mồ hôi của tôi sao?
-Mùi rất ghê, nhưng mà tôi thích. –Tiểu hồ ly rướn môi lên để Trạch Vũ áp môi vào, tận hưởng chút ngọt ngào vào buổi sáng đẹp trời...
Trạch Vũ đặt vợ yêu xuống đứng lên chân mình, thân hình cậu bé nhỏ bàn chân cũng rất nhỏ, cả cơ thể lọt thỏm vào cái ôm ấm áp của y. Cánh tay đặt trên eo cậu đã trượt xuống cạp quần luồn vào, âu yếm vuốt ve nơi đã làm cho y yêu đến chết:
-Còn đau không?
Hành động của Trạch Vũ làm Ninh Dương rất thẹn, cậu vùi mặt vào ngực y lắc đầu, giọng bé bằng giọng muỗi:
-Không đau...
Trạch Vũ cười gian, nắm lấy eo của vợ dẫn dắt cậu xoay người lại, tay nhẹ nhàng kéo xuống chiếc quần để lộ cánh mông trắng noãn ngon lành, dùng sức kéo chúng ra. Bông hoa xinh đẹp bị phơi bày trước mắt y, tuy bị làm nhiều như vậy vẫn thủy chung khép chặt, màu sắc tươi mới không khác gì lần đầu y nhìn thấy. Trạch Vũ vỗ vỗ mông Ninh Dương nói cậu nhấc hông cao lên, dù xấu hổ muốn chết Ninh Dương cũng không phản kháng, tự giác cong lưng vểnh mông lên đến tầm mắt của y.
Cậu cảm thấy nơi đó bị hai ngón tay hơi tách ra, ngay lập tức phải lấy tay che miệng để không phát ra tiếng ưm ái muội. Nơi kia bị y nhìn chằm chằm vào ngượng ngùng mở ra khép lại, giống như cái miệng nhỏ đói khát kêu gào được ăn, thành thực đến mức chính Trạch Vũ cũng phải bất ngờ. Y bế Ninh Dương đặt lên bàn bếp, giúp cậu cởi bỏ quần ngủ đặt sang một bên, sau đó đi đến phòng ngủ lấy ra thuốc tiêu sưng. Ninh Dương nửa người dưới trần trụi, vội kéo tạp dề xuống che đi những bộ vị lõa lồ trong không khí, hoàn toàn không biết hành động này của mình có bao nhiêu câu dẫn. Trạch Vũ từ trong phòng ra thấy được suýt nữa đã không nhịn được mà xông tới đè cậu ra làm thêm một lần nữa. Y tiến đến lật chiếc tạp dề lên, lấy chút thuốc thoa lên cửa mình của vợ yêu, từ từ thâm nhập ngón tay vào mát xa những nếp uốn sưng tấy ở bên trong. Nước thuốc lành lạnh cùng động tác dịu dàng của Trạch Vũ khiến Ninh Dương ưm một tiếng, run rẩy ôm lấy vai y giữ cho mình ngồi thẳng, mắt nhắm chặt trong khi hai chân tự giác dang rộng ra cho y thuận lợi xức thuốc.
-Xong rồi.
Qua hai phút, Trạch Vũ cúi xuống hôn lên môi Ninh Dương ra hiệu cho cậu mở mắt ra. Tiểu huyệt được mát xa đã tạm thời ổn, hiện tại đã lại khép lại như cũ, giống như đóa hoa cấm kị tinh xảo đến động lòng người. Trạch Vũ thật muốn ngay lúc này hung hăng xâm phạm nó vài chục lần nữa, đóng cửa nhà treo biển "Không làm phiền", cả ngày nhấm nháp tiểu hồ ly này đến một cọng lông cũng không còn...bất quá y cũng còn chút lương tâm, nhìn tiểu huyệt bị chà đạp đến đáng thương kia, âm thầm rút lại ý nghĩ của mình.
Trạch Vũ còn đang đấu tranh tâm lí thì bất chợt chú ý đến hai điểm nhỏ nổi lên trên tạp dề. Y cười cười đưa một tay đỡ lấy eo Ninh Dương, tay kia thò vào bên trong lớp vải mỏng manh lội ngược dòng lên trên, chen vào áo ngủ bắt lấy đầu nhũ đã cương lên xoa nắn. Đôi môi y cũng không rảnh dang đi đến ngậm lấy một bên, đầu lưỡi qua hai lớp vải đè ép viên anh đào nhỏ, không cắn thì cũng mút rất nhiệt tình. Người kia biết được bộ dáng của mình bây giờ dâm đãng đến thế nào, xấu hổ đẩy Trạch Vũ ra, nhảy xuống tự mặc quần cho mình. Qua chiếc nồi inox bóng loáng, cậu thấy được một mảng ngực đã ướt đẫm nước bọt của Trạch Vũ, tức giận quay lại đánh cho sắc lang một trận. Sắc lang thì vẫn là sắc lang, tin tưởng y một bước y đã lại tiến đến cả dặm rồi.
Trạch Vũ quan sát vợ yêu đỏ mặt như trái anh đào chín mọng, nửa người dưới ngoài một vạt tạp dề che chắn hoàn toàn trần trụi, giữa cặp đùi non mịn lấp ló bộ phận phấn nộn hồng hào câu dẫn đến cực điểm. Y mặc kệ những cú đấm rơi trên người mình, vòng tay ra sau bắt lấy cặp mông cực phẩm không có lấy một miếng vải che, nhào nặn đến không còn ra hình thù.
Ninh Dương thở hắt ra, đánh đánh lên cánh tay đối phương, lớn giọng mắng:
-Sắc lang, thế ông có định để tôi đi học không đây?
-Hay bây giờ tôi gọi điện cho ba, nhờ ba xin phép cho em nghỉ học, rồi chúng ta ở nhà làm làm làm...
-Làm cái con khỉ! Đi tắm ngay cho tôi!
Tiểu hồ ly không niệm tình đá văng Trạch Vũ vào phòng tắm, thực sự nghiêm túc mặc quần vào. Khi ngồi đợi trên bàn ăn, tiếng nước đột nhiên tắt, cửa nhà tắm mở ra để lộ mái đầu sũng nước, dọa cậu đau cả tim.
-Vợ ơi, lấy hộ tôi bộ quần áo!
"Tôi giết ông..." Trong đầu Ninh Dương hiện tại chỉ có ba chữ này thôi. Cậu nén cơn giận vào phòng ngủ lấy cho người kia quần áo, cùng y ăn sáng rồi theo y đến trường. Sắc lang hôm nay vui đến mức còn hát nữa, thật sự không nhìn ra y đã gần năm mươi tuổi đầu. Ninh Dương gõ gõ trán, nhìn ra cửa sổ, lặng lẽ đếm biển cửa hiệu cho cơn nhiệt hỏa dịu đi đôi chút. Từ xa xa, cổng trường to lớn đã hiện ra trong tầm mắt, chiếc xe bật xinhan rồi tấp vào lề đường, chuẩn xác đến độ không lệch đi đến một cm.
Ninh Dương đang định ra khỏi xe, nghe được cú điện thoại của Trạch Vũ liền nán lại, giương đôi mắt lo lắng nhìn y. Trạch Vũ trả lời điện thoại, hướng ánh mắt trấn an đến vợ yêu, tay nắm lấy tay cậu bóp nhè nhẹ.
-Ừ, cô nhớ thuyết phục nó ăn nhiều một chút... Nếu nó không muốn đến trường thì thôi..chiều tôi sẽ qua nhà...
Trạch Nghi từ khi về nhà không ăn được gì nhiều, chỉ ở lì trong phòng không tiếp xúc với ai. Ninh Dương rất lo cho Trạch Nghi, không nghĩ rằng việc đó lại ảnh hưởng đến cậu ấy trầm trọng như thế. Cậu cảm thông nhìn Trạch Vũ, nói chiều y nhớ qua an ủi Trạch Nghi, những lúc thế này chỉ có y là có thể trò chuyện được với cậu ấy. Hai người hôn tạm biệt rồi tách ra, một người đi bộ nốt đoạn đường còn lại đến trường, người kia nhanh chóng khởi động máy, hòa vào dòng xe tấp nập hướng về trung tâm thành phố.
Ninh Dương trước khi về lớp ghé qua khu nhà học của lớp mười hai, hỏi thăm Nhật Hạ thì chỉ nhận được cái lắc đầu của các tiền bối. Cậu lễ phép cúi chào họ rồi đi về lớp, không nghĩ trên hành lang đụng mặt một người.
Anh ta sau một thời gian không gặp trông không có vẻ nhiều sức sống như trước, khuôn mặt điển trai xán lạn nhưng đáy mắt cực kì u tối, vành mắt trũng xuống tố cáo sự thiếu ngủ trầm trọng đến đáng thương. Người kia nhìn thấy Ninh Dương hơi sững lại một chút, chậm rãi quan sát cậu từ trên xuống dưới.
Không có anh, cậu sống thực sự quá tốt, da dẻ không vì thời tiết lạnh mà bớt đi hồng hào, cả người được bao bọc cẩn thận trong áo khoác và khăn ấm, khuôn mặt dưới lớp mũ chụp tai hồng hồng dễ cưng như một miếng sủi cảo mập mạp, nhìn qua thật muốn ôm vào lòng cưng nựng. Nhưng anh không thể làm thế, bởi cậu đã thuộc về một người khác, ở bên y cậu không cảm thấy phiền hà, lúc sáng khi bước ra khỏi chiếc xe sang trọng bị Ninh Viễn nhìn thấy thì hoàn toàn không để ý đến sự có mặt của anh, vui vẻ bước vào trường. Qua lớp kính xe, Ninh Viễn có thể thấy được người đàn ông kia là một doanh nhân thành đạt, nhan sắc quả thật không có gì kém cạnh mình, đạo mạo đoan chính mang lại ấn tượng rất không tồi. Từ lần bắt gặp hai người ở nhà của Ninh Dương, rồi đến cả sự việc sáng nay, Ninh Viễn có thể cảm nhận được qua cử chỉ và hành động của y rằng y đối với Ninh Dương là thật lòng, chăm sóc cậu còn hơn cả thứ trân bảo, mà Ninh Dương cũng rất nhiệt tình đáp lại tình cảm của y. Hai bên lưỡng tình tương duyệt, được ba mẹ ủng hộ, Ninh Viễn còn có thể làm gì được chứ? Vốn ngày hôm nay anh định trực tiếp đến gặp Ninh Dương, kiên quyết nói ra nguyện vọng theo đuổi cậu, đòi cạnh tranh công bằng với nam nhân kia.... Xem ra, anh đã tự mình đa tình rồi...
Ninh Viễn đưa tay đến xoa xoa mái đầu của cậu, nở một nụ cười dịu dàng như gió xuân, cố gắng tận hưởng khoảnh khắc thiêng liêng này, giây phút mà anh quyết định buông bỏ... Ninh Viễn là một người tự trọng, dù yêu Ninh Dương đến mấy thì anh cũng không nỡ làm kẻ phá đám trong mối quan hệ của cậu. Anh biết cả đời này đôi mắt to tròn kia cũng không nhìn về phía anh, khóe môi tinh tế kia cũng sẽ không bao giờ đối với anh mà nở một nụ cười giống như đối với nam nhân đó. Vậy nên anh chấp nhận buông tay, để cả hai cùng không bị thương tổn. Thà rằng cứ làm cơn gió lướt qua đời nhau, để lại trong người kia ấn tượng tốt về mình còn hơn cố chấp làm cả bản thân lẫn cậu phải đau khổ. Anh chậm rãi thu vào tầm mắt bóng hình của cậu, mối tình đầu của anh, rồi lặng lẽ rời đi không nói thêm một lời. Ninh Dương bị hành động của Ninh Viễn làm cho bất ngờ, nhanh chóng xoay người lại nhìn anh. Bóng dáng kia chẳng mấy chốc đã mất hút trên hành lang, tựa như tất cả chỉ là một cơn mơ vậy. Cậu phát ngốc đứng nhìn thêm một lúc mới xoay chân bước đi, trong đầu văng vẳng câu nói dịu dàng của anh:
-Tôi sẽ không đến tìm em nữa, sống thật hạnh phúc nhé, mối tình đầu của tôi....
"Giá như cả đời không phải buông tay thì tốt.
Giá như có thể ôm em như thế này cho đến khi xa rời thế gian
Giá như ánh mắt của em chỉ hướng về tôi
Giá như...
Giá như...
Bởi vì đã nói giá như, hiện thực đều không có những thứ đó...
Có những thứ trong mộng ảo luôn khao khát, năm tháng đuổi theo, dốc tâm truy lùng rốt cuộc vẫn chỉ là phù du...
Tôi tiến thêm một bước, em lùi về sau một bước..
Chúng ta vĩnh viễn bảo trì một khoảng cách.
Cả đời này, chúng ta vẫn không tim thấy nhau....."
$$$
Tiếng chuông báo hiệu giờ ăn trưa đã tới, Ninh Dương thu dọn sách vở, theo thói quen nhìn sang chỗ Trạch Nghi, thấy chỗ ngồi trống trơn liền ngậm ngùi đi đến căng tin một mình, không quên nhắn tin cho cậu ấy hỏi thăm một chút. Ở trong căng tin, cậu thuận tay lấy một hộp cơm, thấy đội trưởng đội bóng đá cũng không có ai ngồi cùng liền đi đến trò chuyện phiếm vài câu cho qua bữa. Đến khi chuẩn bị đứng lên thì cảm thấy có người vỗ nhẹ lên vai, quay ra nhìn thì phát hiện là lớp trưởng. Cậu ta bình thường luôn đeo một cặp kính dày, ngoại hình không có nhiều nổi bật trong số nam sinh nhưng lại có ưu thế học rất giỏi, được không ít nữ sinh hâm mộ. Lớp trưởng cười cười đưa cho Ninh Dương tờ giấy ghi chú.
-Ninh Dương này, ở câu lạc bộ kịch đột nhiên có sự cố phát sinh nên tôi phải đến giúp, lát nữa cậu qua phòng giáo viên lấy lịch kiểm tra cuối kì được không?. Cậu cứ dán lịch thi lên bảng thông báo ở cuối lớp là được, tiện thể lấy những tài liệu tôi ghi ở trong này đặt lên bàn giáo viên hộ tôi nhé.
Ninh Dương gật đầu, nhận lấy tờ giấy rồi tức tốc đi đến phòng giáo viên. Trên hành lang dài, cậu nghĩ đến những bài kiểm tra sắp tới, không khỏi rùng mình một cái. Plateus là trường trung học danh giá hàng đầu trong nước, thi đầu vào đã có tỉ lệ chọi cao ngất ngưởng, chưa nói đến may mắn đỗ vào đây rồi cũng không phải đã có thể vắt chân rung đùi thảnh thơi. Những đợt kiểm tra cuối kỳ của Plateus luôn nổi tiếng vì độ khắt khe và phức tạp khiến người ta phải khóc ròng, so với đề thi đầu vào thì độ khó tăng hơn gấp nhiều lần, từ bao lâu đã là những "cơn ác mộng sống" trong tiềm thức của tất cả nam sinh Plateus.
Cậu thật sự không nghĩ kì thi đến nhanh như vậy, trong lòng khóc không ra nước mắt, ngậm ngùi tính toán lịch trình ôn tập cho những ngày sắp tới. Ninh Dương vô cùng lo lắng với bài kiểm tra môn toán của mình, dù năng lực toán học của cậu không hề tệ nhưng với mức độ đề thi như vậy, dù Einstein có đội mồ sống dậy cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh. Plateus cực kì chú trọng vào đầu tư cho bộ môn này, đề thi cũng là do những giáo sư nổi tiếng của các trường đại học đích thân soạn thảo, tổng hợp rồi đề xuất, học sinh qua mỗi kì thi không những phải bòn rút hết một phần tư chất xám mà còn phải vái cầu ông bà tổ tông tám đời nhà mình xin chút may mắn, khoanh trúng được thêm vài câu để không bị thi rớt.
Ninh Dương còn đang lo lắng không thôi, chợt nhớ ra nhà mình có một tổng tài tuy mặt dày nhưng siêu cấp giỏi giang, y không giỏi toán thì còn ai giỏi? Nghĩ thế, cậu giống như rũ bỏ được một nửa gánh nặng, tâm trạng cũng có phần thoải mái hơn. Sau khi dán lịch thông báo lên bảng tin cuối lớp, Ninh Dương nhắn tin cho Trạch Nghi dặn dò cậu ấy đừng để bản thân quá suy sụp, trước mắt kì thi mới là mối quan tâm hàng đầu. Nhận được tin nhắn chỉ vỏn vẹn một chữ "ừ" của Trạch Nghi, Ninh Dương cũng không phật ý. Hiện tại tâm lý của Trạch Nghi không ổn định, chịu nhắn lại cho cậu cũng là bước tiến lớn rồi.
Tối hôm đó Trạch Vũ ngồi trong phòng làm việc ôm tiểu hồ ly ngồi trên lòng mình, đón nhận những trái nho cậu đưa lên môi ăn ngon lành, tâm trạng không thể cao hứng hơn. Ninh Dương gỡ từng trái nho chốc chốc lại đưa cho Trạch Vũ, vừa ăn nho vừa ân cần hỏi:
-Trạch Nghi không sao chứ?
-Nó ổn hơn nhiều rồi, ăn uống cũng thoải mái hơn, sớm nhất ngày mai là có thể đi học.
-Đúng là ba con trò chuyện với nhau có khác. Người hiểu Trạch Nghi nhất chỉ có ông.
Trạch Vũ hôn hôn lên đôi môi ngòn ngọt vị nho của vợ yêu, xoa xoa thắt lưng cho cậu, dùng tông giọng trầm khàn nói:
-Tôi một tay nuôi lớn nó, từ nhỏ đến lớn trong nhà ngoài cô giúp việc ra chỉ có hai người. Ba mẹ tôi đều ở bên Mỹ, mỗi quý cùng lắm cũng về thăm nó được một lần, mà bạn bè cùng lớp cũng không ai dám thân cận nó. Những người chơi với nó quá nửa là vì muốn dựa dẫm vào gia thế của chúng tôi, thành ra Trạch Nghi từ bé đã rất thiếu thốn tình cảm. Tôi cũng bận rất nhiều việc nhưng vẫn luôn phải sắp xếp thời gian dành cho nó, mong nó không cảm thấy cô đơn. May mắn là Trạch Nghi cũng rất hiểu chuyện, nói chuyện với nó tôi cũng cảm thấy rất thoải mái. Trạch Nghi trao đổi với tôi thẳng thắn như một người đàn ông thực sự ấy, chững chạc và trưởng thành nên tôi rất tin tưởng nó. Chút chuyện xảy ra này, nó sẽ mau chóng vượt qua thôi..
-Xem ra ông cũng không phải là một người ba tồi –Ninh Dương mỉm cười, ngồi yên để Trạch Vũ hôn, thỉnh thoảng cũng ngô nghê đáp lại làm y rất vui.
Trạch Vũ ôm eo Ninh Dương để cậu ngồi thẳng đến tầm mắt của mình, nhéo nhéo chóp mũi của cậu:
-Vậy em có thấy tôi là một người chồng tốt không?
Không ngờ đến Trạch Vũ sẽ hỏi câu này, Ninh Dương suy nghĩ một chút rồi cười cười nhại lại giọng của y.
-Ông thử tự đánh giá xem, ông có thấy mình đạt đủ yêu cầu không?
-Còn tùy thuộc vào yêu cầu của em như thế nào, mỗi ngày năm lần hay bảy lần tôi đều có thể đáp ứng được hết, còn cho em tùy chọn tư thế...
-Sắc lang! –Ninh Dương cắn vào cánh môi dưới của Trạch Vũ, lắc mông bỏ đi. Lát sau cậu mang tập vở quay lại, chìa ra trước mặt của y, chớp chớp đôi mắt thỏ non nhìn y như cầu cứu. Trạch Vũ biết tỏng người kia muốn gì, lúc chiều về nhà Trạch Nghi cũng có nói qua, tiểu hồ ly này chắc chắn là muốn mình kèm học rồi, y phải tranh thủ ăn đậu hủ a...
-Tôi sẽ giúp em ôn tập, từ giờ đến lúc thi vào đây mà học, tôi vừa làm vừa giúp em giải bài.
-Cảm ơn ông!- Tiểu hồ ly ngây thơ sập bẫy sắc lang, ngoan ngoãn lấy một cái ghế con kê vào bàn làm việc lớn của y ngồi học bài.
Quả nhiên Trạch Vũ làm toán rất giỏi, sau bao nhiêu năm không đụng đến sách vở, dù có nhiều kiến thức mới được đưa vào đối với y cũng là chuyện muỗi, Trạch Vũ chỉ cần xem qua sách giáo khoa là đã hiểu, giúp Ninh Dương giải hết bài tập này đến bài tập khác. Ninh Dương làm bài rất năng suất, tay múa trên tờ giấy chẳng mấy chốc đã làm được hết một phần ba cuốn sách ôn tập, trong lòng cảm thấy vô cùng an tâm. Người ngồi bên cạnh xem báo cáo vật liệu xây dựng, chốc chốc lại ngó qua vở bài tập của vợ yêu, không nhịn được cảm thán:
-Chữ của em xấu thật đấy!
-Xấu xấu cái đầu ông, để tôi xem chữ ông ra sao mà dám chê chữ tôi xấu!-Ninh Dương với sang lấy tập bản thảo của y, hùng hùng hổ hổ quyết cùng y phân định thắng thua, xem xong liền tối sầm mặt lại trả cuốn tập về chỗ cũ. Chữ của Trạch Vũ nhìn qua đã thấy cả một bầu trời phóng khoáng, thanh thoát như dải lụa, từ đầu đến cuối đều đều giống như gõ máy vậy. Khi Ninh Dương nhìn sang tập vở của mình, nét chữ "cá tính" đến nỗi từ đầu quyển tới cuối quyển không có hai chữ nào giống nhau, các nét xếp lộn xộn miễn cưỡng mới nhìn ra mặt chữ, so với Trạch Vũ quả là cóc ghẻ với thiên nga, hại cậu không ngóc đầu lên nổi. Cậu lầm bầm mắng Trạch Vũ rồi cúi xuống làm bài tiếp, vứt y qua một bên. (chữ của Ninh Dương giống hệt chữ của ta =))) đi thi văn không qua nổi 8.5, giáo viên còn không dám đọc =)))))
Trạch Vũ che miệng cười, vuốt vuốt lại mấy lọn tóc cho Ninh Dương, nhẹ giọng hỏi:
-Tôi hỏi thật, làm sao em vượt qua được kì thi của Plateus vậy?
-Sắc lang ngốc, Plateus là thi trắc nghiệm mà, ít ra ngày trước tôi vẽ đẹp nhất trường mẫu giáo đó, ngày thi vào Plateus tô đáp án đẹp đến nỗi giám thị phải xuýt xoa khen ngợi đấy. –Tiểu hồ ly dẩu mỏ khoác lác.
-Sắp tới có thi Hán Ngữ không?
-Đương nhiên là...có. –Đến khúc này giọng chợt bé như muỗi kêu, hai mắt còn không dám ngẩng lên nhìn Trạch Vũ.
Không mất thêm nhiều thời gian suy nghĩ, Trạch Vũ lạnh lùng ra phán quyết, vợ yêu từ giờ mỗi ngày đều phải luyện chữ, không đủ ba trang giấy y sẽ tét vào mông. Ninh Dương không phải sợ bị tét mông nhưng cậu không dám tin tưởng sắc lang sẽ không tiến xa hơn, đành ngậm ngùi nghe lời y luyện viết. Đến chín rưỡi tối, Ninh Dương được cho phép nghỉ giải lao liền trèo lên lòng Trạch Vũ ngồi, quan sát y phê duyệt hợp đồng thỉnh thoảng còn cố tình bắt lỗi y, bị y cắn vào má mấy lần.
-Sắc lang, chỗ này viết không đúng.
-Chỗ nào không đúng? –Trạch Vũ luồn tay vào áo ngủ của vợ yêu nhéo lấy đầu nhũ mềm mại, kê mặt vào hõm vai cậu hít hà mùi hương sữa tắm thơm ngát. Ninh Dương gạt cái tay trên ngực mình ra, nghiêm mặt nhìn y chỉ vào chữ "Mại" cong môi.
-Nét này viết ẩu, hai bên không đều nhau. (chữ mại trong tiếng trung có hai nét cân xứng ở bên dưới)
-Ngực em cũng bên to bên nhỏ còn gì, làm sao bắt tôi viết đều được chứ.
Ninh Dương sững sờ lấy tay che ngực, cằm sắp rớt xuống tới nơi. Sắc lang còn dám lấy chuyện này ra để trêu chọc cậu, thật làm cậu tức chết mà.
-Không được phép nói ra!
-Em yên tâm, đây là bí mật gia đình =)), tôi tuyệt đối sẽ không để cho ai biết đâu. –Trạch Vũ cúi xuông hôn lên bờ ngực mềm mại, bên này một cái rồi bên kia một cái rất công bằng. Tiểu hồ ly nhà y thực ra có một bên đầu nhũ nhỉnh hơn bên kia tí chút, không nhìn kĩ thì không thấy, y thì chẳng thấy có vấn đề gì, còn nghĩ chúng rất thú vị. Mỗi lần sinh hoạt vợ chồng y đều cố tình thiên vị cho tiểu anh đào bé hơn, dùng lực hút cho nó lớn bằng bên kia, tuy nhiên tình hình cũng không khả quan hơn là mấy. Bí mật đáng yêu như vậy chỉ có y và Ninh Dương biết, y đời nào tiết lộ cho người khác biết chứ.
Ninh Dương lườm lườm Trạch Vũ về lại bàn học, còn ra dấu cảnh báo y nếu y dám hé răng ra sẽ đem y làm giả cầy. Trạch Vũ cũng dùng kí hiệu kéo khóa trên môi, biểu thị sẽ không nói nửa lời, đem bí mật này giấu xuống mồ. Ninh Dương an tâm mới ngồi học, nghiêm túc làm bài đến mười rưỡi. Đến khi cậu đóng bút vào thì đã có một bàn tay xấu xa thò sang luồn vào mép đùi non nắn bóp, trên người tự động cảm thấy ánh mắt nóng rực của ai đó dán trên người mình. Cậu biết rằng mình đang ở trong vuốt sói, ba chân bốn cẳng thu dọn sách vở chạy biến về phòng, chưa kịp trốn đi đã bị ôm ngang quẳng lên giường, quần áo bị lột sạch quăng đi đâu không biết.
Tiểu hồ ly trần như nhộng nằm bẹp trên giường như cá nằm trên thớt, tầm mắt vì đèn điện lớn thình linh bị tắt đi nên có chút mông lung không biết đặt vào đâu. Trong ánh đèn ngủ mờ mờ, cậu nhìn thấy một thân hình tráng kiện không một mảnh vải trèo lên giường, tách chân mình ra chen vào, đem chăn phủ lên cả hai. Trong chăn chẳng bao lâu sau đã truyền ra tiếng rên rỉ, hai bóng đen hiện lên qua vỏ chăn bày ra đủ các tư thế ái muội không diễn tả thành lời, quấn lấy nhau ra ra vào vào, làm nên cảnh xuân vô hạn....
$$$
Hai tuần ôn thi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến sát ngày thi. Hai vợ chồng của chúng ta rất biết điều đã tiết chế sinh hoạt vợ chồng, mỗi ngày đi ngủ sớm giữ sức cho Ninh Dương đi thi, mỗi tối ôn thi cũng không cố chấp ôn quá nhiều, tránh áp lực lớn làm ảnh hưởng đến kết quả.
Trời càng về đông càng lạnh, trong nhà luôn bật hệ thống sưởi hết công suất. Ninh Dương ngồi tách chân trên đùi Trạch Vũ, cả người được bọc trong chăn ấm rất thoải mái, còn được khuyến mãi thêm hai cánh tay cường tráng vòng qua người nữa nên rất an nhàn ôn tập, kề mặt vào hõm vai y xem sách. Trạch Vũ ôm vợ làm việc, một tay lia trên giấy tay kia giữ lấy lưng cậu, thỉnh thoảng quay sang hôn nhẹ một cái. Nụ hôn dịu dàng như chuồn chuồn lướt nước nhưng lại mang đến động lực vô cùng lớn để Ninh Dương cố gắng, học bài như cháo chảy, chẳng mấy chốc đã thuộc hết mấy bài thơ cổ khó nhằn.
Trạch Vũ chợt cảm giác được vai mình nằng nặng, thì ra tiểu hồ ly đã ngủ mất, cả người dán lên người y tìm điểm tựa, nhanh chóng đi vào giấc mộng ngọt ngào. Gương mặt nhìn nghiêng của tiểu bảo bối đúng là cực phẩm, khiến Trạch Vũ ngỡ rằng mình đang ôm trong ngực một thiên thần. Y vuốt ve tấm lưng nhỏ bé của cậu, kéo chăn lên bọc lấy tiểu bảo bối hôn hôn lên hai má phấn nộn âm ấm, gắng phê duyệt nốt vài bản hợp đồng rồi ôm cậu về phòng ngủ. Trong mơ Ninh Dương bất giác cười rất tươi, xinh đẹp như một đóa tường vi ngọt ngào khiến Trạch Vũ ngắm mãi không chán. Y chống tay lên gối quan sát vợ yêu, vuốt ve gò má cậu đầy yêu thương.
Giá như có thể mãi như thế này thì tốt, Trạch Vũ nhủ thầm. Y hôn trộm tiểu bảo bối hai cái rồi tắt đèn ngủ, ôm cậu vào lòng đi vào giấc mộng....
$$$
Kì thi quả thực khắt khe như lời đồn, tuy nhiên Ninh Dương do ôn tập tốt nên làm bài rất khá. Trong khi các thí sinh khác làm được một nửa số câu trong đề Toán đã ngồi cắn bút, cậu thuận lợi làm hết chín mươi câu, mười câu cuối cố gắng làm thêm được một nửa, còn lại đành nhắm mắt khoanh bừa. Ra khỏi phòng thi cậu liền nhận được điện thoại hỏi thăm của Trạch Vũ, vui vẻ trả lời y. Nghe qua ngữ khí của vợ yêu, Trạch Vũ cũng biết được cậu làm bài rất tốt, đặt ngay một bữa tối thịnh soạn ở nhà hàng để ăn mừng, còn nói sẽ cho cậu một bất ngờ. Ninh Dương tắt điện thoại đi đến phòng thi số mười tìm Trạch Nghi, vừa đi đến cuối hành lang đã nhìn thấy, vung tay vẫy lia lịa.
Trạch Nghi đã không còn buồn phiền về chuyện kia nữa, tâm tình quay trở về như lúc trước. Trạch Nghi thấy được Ninh Dương liền bước tới chỗ cậu vỗ vỗ vai:
-Làm bài tốt hả?
-Ừ, làm được chín mươi lăm câu, số còn lại khoanh bừa.
-Tôi chỉ đáp được chín mươi câu thôi, mười câu nữa đành hên xui vậy.- Trạch Nghi gãi gãi đầu, gương mặt điển trai cười nhu hòa rất xán lạn.
Ninh Dương thấy cậu ta mang theo cả va li to đùng, tò mò hỏi:
-Cậu mang vali đi làm gì thể?
-Chiều nay câu lạc bộ nhiếp ảnh sẽ đi chụp phong cảnh ở Thiên Tân, tiện thể xả stress sau khi thi luôn. Tôi định rủ cậu nhưng mà bộ ảnh chụp lần này là sản phẩm đặc biệt để trưng bày trong triển lãm sắp tới, hội trưởng và hội phó muốn càng ít người biết đến càng tốt, thành ra tôi không xin được cho cậu đi theo cùng. Thật ngại quá...
-Không sao, độ này tôi cũng bận việc nhà nên không đi được đâu. Cậu đi vui vẻ nha, nhớ mua quà cho tôi!
-Ok! Trạch Nghi ra dấu ngón cái, tạm biệt Ninh Dương đi về phòng câu lạc bộ. Ninh Dương đến thư viện trả sách, bắt chuyến xe bus về nhà.
Căn nhà không có bóng dáng Trạch Vũ thật có gì đó làm Ninh Dương ngột ngạt khó chịu. Lần trước y đi công tác hai tuần, Ninh Dương ở nhà chán muốn chết, lén về nhà mẹ ở đến hơn một tuần. Trạch Vũ không biết chuyện này nên cứ nghĩ rằng vợ yêu ở nhà buồn chán, mua rất nhiều quà cho cậu để bù đắp. Tiểu hồ ly ranh ma vừa được quà lại vừa được về nhà mẹ chơi, một mũi tên trúng hai con chim, hưởng thụ được không biết bao nhiêu lợi lộc. Dù thế, cậu vẫn không muốn Trạch vũ đi công tác chút nào, đến buổi tối giường rất lạnh lại có chút không quen, hại Ninh Dương thiếu ngủ nhiều ngày liền.
Cậu nằm dài trên sofa xem tivi, đến gần giờ hẹn thì đi tắm, mặc lên mình thật nhiều áo ấm đợi Trạch Vũ về. Chẳng mấy chốc, chiếc Maserati bóng loáng đã tấp ở trước cửa, bên trong là người mà cậu đã ngóng trông cả ngày. Ninh Dương đi đến mở cửa xe bước vào, xuýt xoa vì lạnh thì đôi bàn tay ở trong cái găng tay trắng đã được một bàn tay ấm áp rộng lớn phủ lên cọ cọ, nhanh chóng đem lại cảm giác dễ chịu. Ninh Dương để mặc cho người kia nhét tay mình vào túi áo khoác dạ của y, ngồi yên cho y thắt dây an toàn giúp mình, còn nghịch ngợm rướn lên hôn nhẹ lên sườn mặt bóng loáng của đối phương.
Trạch Vũ cao hứng nhéo nhéo hai má phấn nộn thò ra khỏi khăn choàng của vợ, chậm rãi quan sát cậu. Bảo bối hôm nay mặc quần bó đen dài lộ ra cặp đùi thon gọn, thân trên bọc trong áo len ấm áp màu ghi trầm, khoác thêm chiếc áo len màu vàng cam thật giống như chiếc bánh bông lan chocolate ngọt ngào phủ thêm caramel mềm mịn, vừa đáng yêu lại bắt mắt. Y kéo lại chiếc mũ chụp tai hình cừu cho cậu, đến khi chắc chắn bảo bối không bị lạnh mới gạt cần gạt, lái xe phóng đến trung tâm thành phố.
Bữa tối sang trọng theo phong cách châu Âu làm Ninh Dương choáng ngợp không ít. Phòng ăn của hai người là khu vip được ngăn cách riêng trên tầng hai, ở tầng một bên dưới là một dàn nhạc công điêu luyện tấu đàn, âm nhạc du dương cùng ánh nến lãng mạn thực sự mang đến cảm giác rất vi diệu. Ninh Dương chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể giống như nhân vật chính ở trong phim cùng người yêu hẹn hò ở một nơi như thiên đường thế này, cậu vui vẻ ngồi xuống chiếc ghế được Trạch Vũ kéo ra, tận hưởng sự chăm sóc đặc biệt của y.
Salad hạnh nhân, fillet cá hồi, tôm hùm nướng cùng hàng tá các loại món ăn khác được nhân viên bày lên bàn, chai rượu vang cũng được khui ra làm đầy hai ly thủy tinh sáng bóng. Trạch Vũ cụng li với Ninh Dương, cùng cậu thưởng thức đồ ăn ngon, trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc. Ninh Dương phá lệ uống hơi nhiều rượu vang một chút, hai má hồng lên đáng yêu hơn trước gấp bội lần. Trạch Vũ ưu nhã đứng dậy làm một động tác quý phái, giống như công tước quý tộc cúi mình trước công nương xinh đẹp, chìa tay ra trước mặt người y yêu thương nhất. Vốn gương mặt của Trạch Vũ đã rất tây, hiện tại còn vuốt tóc lên lịch lãm, khoác thêm chiếc áo khoác dạ dài cực kì quý tộc, thực sự làm Ninh Dương liên tưởng đến một vị công tước trong những bộ phim trên tivi.
Cậu đặt tay mình lên tay y, theo dẫn dắt của y cùng y khiêu vũ. Cánh tay cường tráng của Trạch vũ đặt lên bờ eo thanh mảnh của Ninh Dương, tay kia đan vào những ngón tay mềm mại nhỏ bé của cậu, bắt đầu bước những nhịp chầm chậm. Tuy Ninh Dương không biết khiêu vũ nhưng sau khi quan sát Trạch Vũ đã theo kịp rất nhanh, nhẹ nhàng tựa mặt vào lồng ngực y cảm nhận tiếng tim đập boong boong. Cậu ngại ngùng ngước lên nhìn khuôn mặt điển trai tầng tầng soái khí, bất chợt cảm thấy hai má mình nóng phừng phừng, lại xấu hổ cúi mặt xuống cọ cọ vào ngực y. Sao trong ánh nến lung linh, Trạch Vũ lại có vẻ đẹp trai hơn bình thường rất nhiều nhỉ?
Điệu valse đi dần đến hồi kết. Trạch Vũ đem hai tay đặt lên hông của vợ yêu, đem hai cơ thể dính sát vào nhau. Từng bước khiêu vũ khiến thân thể ma sát nhẹ nhàng, dâng lên cảm giác khiến hai người hít thở không thông. Bọn họ cùng nhau xoay tròn theo điệu nhạc, một người ngả người ra đằng sau để người kia đỡ lấy mình, âu yếm bá lấy cổ y đong đưa eo theo tiếng đàn du dương. Hai người đắm chìm trong thế giới be bé của riêng họ, trao đổi yêu thương bằng ánh mắt, dùng đôi môi cảm nhận tình yêu dành cho nhau. Qua đi thời gian của một khúc tấu, Trạch Vũ nhấc bổng Ninh Dương, để cậu đu chân lên quấn lấy eo mình, hai tay đỡ lấy hông cậu đưa môi đến kề sát môi cậu khẽ thổi một hơi. Ninh Dương ôm chắc bờ vai rắn rỏi của y, cảm nhận được ý tứ khiêu khích liền mỉm cười, nhẹ nhàng áp môi mình lên cánh môi hoàn mĩ kia, ngây ngô hôn vào.
Hai đầu lưỡi tìm đến nhau, quấn quít chặt chẽ không rời, trao đổi mật ngọt trong khoang miệng ấm nóng. Ninh Dương chỉ cảm thấy rằng, hiện tại ở trên lưỡi là cảm giác ngọt ngào hơn bất cứ vị ngọt nào cậu đã từng nếm qua, càng ăn càng nghiện, càng tham lam quấn lấy vật thể mềm mại cường thế kia, há miệng ra để nó xâm nhập vào sâu hơn. Nụ hôn kéo dài hơn một phút, đến khi hai người tách nhau ra còn để lại sợi chỉ bạc lóng lánh. Thần trí của cả hai vẫn còn lâng lâng như ở trên chín tầng mây, ai cũng nhắm mắt hưởng thụ nhịp thở đều đều của đối phương trên da mặt mình, đem cả thế giới vứt qua một bên. Trong khoảnh khắc thiêng liêng này, đắm chìm trong giai điệu crescendo và ánh nến lung linh, có hai trái tim lại một lần nữa đập chung cùng một nhịp....
Cho đến cuối cùng, tôi và em....
Trong thế giới tấp nập phồn hoa này
Tìm tìm kiếm kiếm qua bao nhiêu ngã rẽ cuộc đời..
Tôi tiến lên một bước, em lùi về sau một bước
Cùng nhau khiêu vũ trong điệu valse ngọt ngào..
Để trong khoảnh khắc này thốt lên một câu rằng..
Cảm ơn đời đã cho ta tìm thấy nhau...
$$$
-Trạch Vũ, đường về nhà là hướng ngược lại cơ mà.
Ninh Dương tò mò hỏi Trạch Vũ, ngước đôi mắt to tròn về phía y. Cậu cảm thấy bàn tay trong túi áo khoác được bóp nhè nhẹ, cười cười siết chặt tay hơn.
Trạch Vũ thần bí quay sang nở một nụ cười quyến rũ, dùng giọng nói trầm khàn quen thuộc trấn an vợ yêu:
-Tôi đã nói sẽ cho em một bất ngờ, rất nhanh thôi em sẽ được nhìn thấy nó...
"Là cái gì mà phải đi đến tận đầu kia của thành phố mới thấy được nhỉ" Ninh Dương tự nhủ, không hỏi gì thêm nữa. Cá nhân cậu không có hứng thú với những bất ngờ, nhưng nếu là Trạch Vũ chuẩn bị cho cậu thì cậu cũng muốn xem lắm.
Chiếc xe rẽ qua bao nhiêu con phố Ninh Dương chưa từng được thấy bao giờ, tiến vào một khu vực có an ninh vô cùng nghiêm ngặt. Hai bên đường chủ yếu là những căn biệt thự siêu cao cấp, giá trị ước chừng cũng lớn hơn chín con số. Ninh Dương trầm trồ trước kiến trúc sang trọng phá cách của chúng, nhìn ngắm qua ô kính cửa sổ mãi không biết chán.
Xe dừng lại trước một căn đại biệt thự hoành tráng, nhìn qua còn ngỡ là một tòa lâu đài trong lòng thành phố Bắc Kinh. Từ vị trí của Ninh Dương, cậu có thể nhìn thấy khối kiến trúc cao ngất màu trắng hoa lệ, xung quanh được bao bởi bởi những bức tường rào cốt thép chắc chắn lại không kém phần tinh tế, không khỏi làm cậu hít thở không thông. Trạch Vũ sau khi ra ngoài quét dấu vân tay lên cửa lớn đã trở lại đánh xe đi vào con đường lát gạch sáng loáng, tiến vào khuôn viên căn biệt thự. Ninh Dương vô cùng ấn tượng, bên ngoài đã đẹp đến động lòng như vậy bên trong còn đẹp hơn gấp bội phần. Khu vườn trang nhã được trang trí bởi đủ các loại cây kiểng đắt giá, xa xa còn có cả hồ bơi rộng lớn cùng thảm cỏ xanh mướt, điểm thêm hai cái cầu goal bé xinh cùng cột bóng rổ cao ngất thực sự mang lại cảm giác ấm áp. Cậu nhìn qua kính trước, thấy được căn biệt thự đóng cửa im lìm, hàng chục cửa sổ không có một ánh đèn, không nhịn được quay sang nhìn Trạch Vũ.
Y lấy bàn tay của Ninh Dương từ trong túi ra, dịu dàng hôn lên mu bàn tay mềm mại, nở một nụ cười cả đời này Ninh Dương không thể quên được.
-Chào mừng em trở về nhà!
"Nhà?"
Ninh Dương giật mình, não bộ đình trệ ngay lập tức vận động hết công suất. Thì ra bất ngờ của Trạch Vũ chính là biệt thự của Trạch gia. Ninh Dương nhận ra, để sở hữu một căn nhà tráng lệ như vậy thì trong thành phố này ngoài Trạch gia ra còn có thể là ai? Cậu bất chợt cảm thấy run sợ, nhưng đến khi nhớ ra Trạch Nghi đã đi Thiên Tân từ buổi chiều thì dây thần kinh mới chùng xuống, nhịp thở dần dần lấy lại như ban đầu. Trạch Vũ xuống xe đi qua bên kia mở cửa, giúp Ninh Dương tháo dây an toàn, ghé môi vào tai cậu thì thầm:
-Vợ ơi, em có thể giúp tôi hoàn thành một tâm nguyện được không?
Dù không hiểu ý tứ của Trạch Vũ, Ninh Dương cũng ngây ngô gật đầu. Cậu bỗng nhiên cảm thấy có hai cánh tay cường tráng luồn xuống bên dưới thân, nhấc bổng mình lên giống như bế công chúa, mang cậu ra khỏi xe. Ninh Dương sợ hãi vòng tay qua cổ người kia để giữ thăng bằng, tròn mắt nhìn y quên cả chớp.
Trạch Vũ bế Ninh Dương qua con đường dài lát đá đi đến cửa chính, dừng lại một chút cúi xuống nhìn cậu. Trong ánh sáng mơ hồ, Ninh Dương có thể nhìn thấy gương mặt của Trạch Vũ giống như có thật nhiều ma lực, khiến cho trái tim nhỏ bé trong lồng ngực của cậu vô thức nảy lên từng nhịp. Cậu ở yên trong lòng y mặc cho y hôn mình đến suyễn cả hơi thở, ngại ngùng kêu tên y:
-Trạch Vũ....
Người kia ôm cậu đến bên cửa, nói cậu nhấn mã số. Cửa chính bật ra, hai người tiến vào, cùng với nhịp bước chân của Trạch Vũ mà hàng chục bóng đèn lớn được mở lên. Hệ thống trong nhà đều là tự động, chỉ cần có người bước vào là đèn sẽ được mở và hệ thống sưởi được khởi động. Chẳng mấy chốc căn nhà đã ấm lên đến nhiệt độ vô cùng thoải mái, Trạch Vũ cũng ôm Ninh Dương đến giữa nhà, đặt cậu xuống ôn nhu hôn lên vầng trán.
-Cuối cùng tôi cũng đã mang được Trạch phu nhân về đây rồi.
Mấy lời này làm Ninh Dương xấu hổ không thôi. Cậu giúp Trạch Vũ cởi áo khoác, tiện thể ngắm qua nội thất trong nhà. Trạch gia quả thật có con mắt nghệ thuật, bất cứ một cm vuông trong biệt thự đều được sắp xếp quá sức tinh tế, tổng thể vừa mang đến cảm giác hoài cổ trang nhã của phương Đông lại pha lẫn chút hiện đại phá cách của phương Tây vô cùng độc đáo. Những bức tường màu be không có lấy một tì vết, xung quanh phòng treo rất nhiều những bức họa đắt giá tản ra hơi thở tháng năm nồng đậm. Ninh Dương ngồi trên chiếc ghế phủ nệm trắng đầy quý phái, sờ sờ qua chất vải cũng thấy được nó là hàng xa xỉ đến cỡ nào. Trong mười sáu năm trên đời cậu chưa từng thấy qua nơi nào như thế này, bị choáng ngợp cũng là điều dễ hiểu.
Trạch Vũ bế Ninh Dương ngồi lên lòng mình, vòng tay ôm lấy cậu từ đằng sau, lợi dụng chiều cao áp đảo của mình mà vươn tới bắt lấy môi cậu. Ninh Dương nhắm mắt tận hưởng nụ hôn ngọt ngào, tay đưa về đằng sau đan vào mái đầu đen mượt của y nhấn xuống cho nụ hôn càng thêm sâu. Hai người hôn qua rất lâu mới buông ra. Trạch Vũ đứng dậy nắm lấy tay Ninh Dương dẫn cậu đi thăm quan một vòng ngôi nhà, còn thuận miệng kể cho cậu rất nhiều điều về hai cha con y ngày trước. Căn phòng bếp là nơi Trạch Nghi học nấu ăn những ngày đầu tiên... phòng khách là nơi cha con y ngồi ráp hết cả một bộ lego mấy ngàn miếng... phòng sách là nơi mười sáu năm trước y vừa làm việc vừa cho Trạch Nghi uống sữa...tất cả đều là những hồi ức quá sức đẹp đẽ, dù Ninh Dương không có cơ hội được chứng kiến nhưng cậu cũng cảm nhận được phần nào, trong lòng không khỏi cảm thấy vui thay cho Trạch Nghi.
Căn phòng cuối cùng trong nhà hai người chưa đi qua nằm ở cuối hành lang tầng hai, Trạch Vũ che mắt Ninh Dương rồi mới để cậu bước vào. Ninh Dương dùng sức chớp chớp mắt để lấy lại tầm nhìn, ngỡ ngàng không thôi. Đây chắc chắn là phòng ngủ của Trạch Vũ, cách bài trí cũng thật sự phù hợp với phong cách của y, sang trọng và đẳng cấp. Chính giữa căn phòng kê một chiếc giường kingsize, bên trên trải ga giường màu xám rất mát mắt, kết hợp với màu sắc tông lạnh trong phòng tạo nên tổng thể vô cùng khoáng đạt.
Trạch Vũ đi đến chiếc giường nằm xuống dang tay dang chân, bộ dáng rất hưởng thụ. Y khoác bên ngoài chiếc áo sơ mi là chiếc áo len màu trắng sữa rất rộng, đối lập với màu ga giường nên vô cùng nổi bật. Ninh Dương trèo lên người y chui vào trong cái áo len to sụ ấy, thò mặt ra khỏi cổ áo gối đầu lên ngực y. Trạch Vũ cao hứng đem tiểu bảo bối giấu kĩ ở trong lòng, tay vuốt ve mái đầu be bé trên ngực mình. Y ghé môi vào vành tai của cậu, khẽ thổi một hơi đầy khiêu khích:
-Trong không khí lãng mạn này vợ không định làm gì ư?
-Làm gì là làm gì?- Ninh Dương ngây ngô hỏi lại, không thấy được dục vọng đang dâng lên trong đáy mắt của tên sắc lang.
Trạch Vũ luồn tay xuống cánh mông căng mẩy của Ninh Dương nắn bóp, giọng bất chợt tăng thêm mấy phần từ tính:
-Chúng ta động phòng lại đi. Tôi vẫn luôn muốn cùng em làm..trong căn phòng này...
-Sắc lang!
Dù hai má sắp cháy đến tới nơi, Ninh Dương vẫn chui ra khỏi áo, để Trạch Vũ đi tắm. Cậu đứng bên khung kính cường lực lớn cỡ một bức tường nhìn ra bên ngoài, cả một bầu trời sao rực sáng mang đến cảm giác thật ấm áp, mặc dù gió lạnh vẫn không ngừng rít gào cọ lên mặt kính. Không hiểu sao lúc này cậu lại nhớ đến mẹ của Trạch Nghi, người ít nhất cũng đã từng giống như cậu đứng ở vị trí này, nhìn ra khoảng trời rộng lớn ngoài kia. Khi nghĩ đến bà ấy cùng Trạch Vũ đã từng ở trên chiếc giường kia hoan ái, tạo nên một hài tử vừa đẹp đẽ lại giỏi giang, Ninh Dương bất chợt cảm thấy trong lòng chua xót đến lạ. Cho đến tận cùng, cậu vẫn mãi mãi chỉ là người thứ hai, dù được Trạch Vũ yêu thương đến bao nhiêu cũng không thể chối bỏ sự thật cậu là vợ kế của y. Một người phụ nữ khác ở trong lòng Trạch Vũ tạo nên một ấn tượng sâu đậm đến mức, gần hai mươi năm sau, y mới có đủ can đảm để yêu thương thêm một người nữa là cậu, thì người phụ nữ ấy phải là con người thế nào?
"Mình đang ganh tị với mẹ của Trạch Nghi?" Ninh Dương sợ hãi đặt tay lên ngực mình. Cậu lại dám có những suy nghĩ ích kỉ như thế, hay là do hoàn cảnh lúc này khiến cho cậu nghĩ đến những điều ấy? Dù thế nào Ninh Dương cũng không thể phủ nhận, cậu có đôi chút ghen tị với bà ấy. Xinh đẹp ư, bà có thể xinh đẹp đến nhường nào? Dịu dàng, sắc sảo hay cá tính, mạnh mẽ? Bà ấy có mấy phần giống mình? Chẳng lẽ Trạch Vũ lại vì cậu giống mẹ của Trạch Nghi mà đem lòng yêu cậu?
Hàng tá câu hỏi dâng lên trong lòng Ninh Dương khiến cậu rối bời. Cậu chạm tay lên mặt mình trên ô kính, chỉ nhìn thấy một thiếu niên xinh đẹp động lòng người đang ở giai đoạn thanh xuân tràn trề sung mãn nhất, ngực eo và hông nảy nở không kém cạnh gì so với nữ nhân bình thường, đặc biệt còn có đôi mắt to tròn thông minh vô cùng nổi bật nữa. Cậu dám chắc rằng, bản thân mình không thua kém gì ai, nếu Trạch phu nhân ngày trước có đứng ở đây, cậu cũng không có gì phải lo sợ bà ấy sẽ đẹp hơn mình. Người phụ nữ ấy có gì cậu cũng có thứ đó, nhan sắc, trí tuệ hay trái tim của Trạch Vũ...thế nhưng bà ấy có một thứ cậu không có.
Trạch Nghi.
Ninh Dương xoa lên bụng mình, chậm rãi thở hắt ra một hơi. Nếu đổi lại là người khác, quả thật sẽ không bao giờ sánh được với người phụ nữ kia, nhưng Ninh Dương thì lại là chuyện khác, cậu cũng có thể mang thai, có thể khiến cho Trạch Vũ làm cha thêm một lần nữa. Chỉ cần cậu sinh cho Trạch Vũ một đứa con, cả đời này sẽ không sợ y có người khác ở bên ngoài, vĩnh viễn nắm giữ trái tim y...
"Mình đang nghĩ cái quái gì thế này?"
Ninh Dương gõ trán giúp bản thân lấy lại tỉnh táo, cậu cho rằng đó là vì bản thân đã uống hơi nhiều rượu nên suy nghĩ cũng có chút vấn đề. Cậu đứng ngắm phong cảnh thêm một chút nữa, cảm nhận được một vòng tay âu yếm bao lấy mình có mùi sữa tắm thơm nức liền vô thức mỉm cười.
Cảm giác hiện tại vô cùng giống với đêm đầu tiên của hai người, tuy nhiên lòng người bây giờ đã đổi khác. Lần động phòng này là lưỡng tình tương duyệt, vì khao khát lẫn nhau mà trao cho đối phương tình yêu bằng hình thức nguyên thủy nhất. Trạch Vũ ngậm lấy vành tai mẫn cảm của vợ yêu, thì thầm những lời chân thành nhất:
-Trạch phu nhân, đêm nay hãy để tôi yêu em nhé...
Nếu có thể xoay ngược thời gian, Ninh Dương tình nguyện quay lại hai mươi năm về trước, gặp gỡ và yêu Trạch Vũ như lúc này đây. Cậu biết rằng điều này là không thể, thời gian không bao giờ quay ngược lại, chỉ có thể dùng hiện tại để bù đắp đau thương trong quá khứ mà thôi. Đêm nay, cậu muốn yêu Trạch Vũ bằng tất cả những gì mình có, ghi hằn trong kí ức của y về đêm động phòng của hai người, để y không bao giờ quên được cậu...
Ninh Dương đẩy ngã Trạch Vũ lên tấm nệm mềm mại, vươn tay cởi từng lớp quần áo vướng víu trên người mình. Chiếc áo len rồi chiếc quần bó rơi xuống dưới đất, quần lót nhanh chóng rời khỏi mắt cá chân thanh tú bị ném qua một bên. Trong ánh đèn ngủ mờ mờ, thân thể thiếu niên phô bày trọn vẹn trước mắt của nam nhân, đem lý trí của y cuốn đi xa đến vài dặm. Mỹ nhân bước đến ngồi lên người của Trạch Vũ, đem tay tháo dây áo choàng tắm vứt xuống đất, luồn tay vào chạm lên cơ bụng săn chắc mà ái muội vuốt một đường xuống dưới, khiêu khích thứ bán cương dưới lớp vải mỏng manh.
Trạch Vũ sắp phát điên đến nơi rồi, lồng ngực giống như muốn nổ tung vì áp lực, nhịp thở càng ngày càng nặng đi. Tiểu hồ ly của y ngồi trên người y đong đưa eo, cả người phát ra mị lực khuynh đảo trời đất, khiến y quay cuồng trong ý nghĩ. Ánh mắt phiến tình long lanh ánh nước kia, làn da trơn nhẵn như phát sáng dưới ánh đèn, tất cả đều hình thành nên kích thích cường đại đánh vào thùy não của y, đem cự vật khổng lồ ngóc đầu đứng dậy hùng dũng như một thanh thương nung đỏ. Người bên trên thở hắt ra cúi xuống đối mặt với y, vươn đầu lưỡi liếm lên khóe môi hoàn mỹ, thều thào bằng giọng mũi.
-Trạch Vũ... Chúng ta làm lại được không, yêu nhau lại từ đầu...
Trạch Vũ nhếch khóe môi, mút vào môi của người kia, không một chút do dự nói:
-Tôi còn cả đời để yêu em....
......
Nam nhân ngồi tựa vào thành giường như một bậc đế vương, bàn tay to rộng khẽ vuốt ve mái đầu chôn giữa hai chân mình, hưởng thụ cảm giác được hầu hạ bởi ái nhân mà y yêu nhất. Thiếu niên quỳ sấp trên giường, mông vểnh cao đẫy đà, hai mắt bị bịt kín bởi cà vạt hoàn toàn không thể thấy được gì, chỉ có thể dựa vào trực giác và cảm xúc trên môi để phán đoán, há miệng ngậm lấy côn thịt nóng rực mút mát như một que kem khổng lồ.
Đôi môi xinh đẹp phun ra rồi nuốt vào cự vật, nhưng vì kích thước của nó quá lớn nên chỉ có thể miễn cưỡng ngậm được một nửa. Những ngón tay mũm mĩm bao lấy hai viên cầu sưng tím ở bên dưới, chậm rãi mát xa cho chúng. Thiếu niên hôn nhẹ lên quy đầu cỡ đại, mút vào một chút nhấm nháp hương vị nam tính đặc hữu của đối phương, dùng đầu lưỡi vói vào trong lỗ nhỏ kích thích thứ đó cương lên đến cực hạn. Cậu dồn lực thổi một hơi, không nghĩ đến có thể nghe thấy tiếng hô hấp dồn dập của đối phương. Trong bóng tối không có sự phối hợp của thị giác, tất cả các giác quan đều hoạt động hết công suất, truyền đến những cảm xúc không nói nên lời. Đôi mắt bị bịt lại giúp cho thiếu niên bớt đi xấu hổ, hoàn toàn tập trung vào việc khẩu giao cho nam nhân, dùng toàn bộ cơ thể để cảm nhận sự tồn tại của đối phương.
Cậu buông quy đầu ra, liếm một đường dọc theo toàn bộ chiều dài côn thịt, đem nó tẩm ướt bằng nước bọt của mình. Hai viên cầu nhanh chóng bị hút lấy vào khoang miệng ấm nóng, truyền lên những trận tê dại sảng khoái đến co rút cả ngón chân. Trạch Vũ rất cao hứng, kĩ thuật của vợ y càng ngày càng khá, tốc độ và hiệu quả học tập vô cùng cao, rất biết kích thích những điểm nhạy cảm của y. Vài lần y đã suýt nữa buông vũ khí đầu hàng nhưng khi nhìn thấy bộ dáng hưởng thụ của vợ, y lại nén xuống tận hưởng thêm một chút nữa. Trạch Vũ nhẹ nhàng đong đưa eo bón cho vợ y côn thịt, ma sát cái lưỡi hư hỏng mềm mại ướt át đi vào đến tận yết hầu, chặn lại toàn bộ âm thanh muốn thoát ra. Tiếng ư ư bằng giọng mũi cùng tiếng mút tóp tép quẩn quanh trong gian phòng càng tăng thêm tình thú cho buổi tối kích tình này.
Trạch Vũ từ bên trên nhìn xuống bộ ngực phập phồng theo nhịp thở của Ninh Dương, không nghĩ tới hai đầu nhũ lại sưng trướng lớn như hai trái cherries đỏ mọng. Y thật muốn xông tới sờ soạng cắn mút chúng, chăm sóc tiểu anh đào lớn và tiểu anh đào bé, dùng lưỡi bức vợ y sung sướng đến bắn ra. Nhưng y vẫn nhịn xuống, tiếp tục đong đưa eo thúc vào cái miệng nhỏ xinh đẹp bên trên.
Sau hơn mười lăm phút, cơ hàm của Ninh Dương đã mỏi nhừ, Trạch Vũ mới thúc nhịp cuối vào tận cổ họng của cậu, giải phóng toàn bộ tinh hoa của mình. Ninh Dương mới ban đầu suýt chút nữa đã bị sặc nhưng ghìm lại được, đem tất cả chất lỏng nóng bỏng của y nuốt vào bụng, dùng lưỡi liếm sạch đi tinh dịch còn vương lại trên côn thịt, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó.
Hành động này khiêu khích bản năng người đàn ông trong Trạch Vũ, khiến cho y cương lên gần như ngay lập tức. Y chớp thời cơ đè Ninh Dương lên tấm nệm mềm mại, ôm lấy thân thể nhuyễn ngọc ôn hương ấy mà công kích hai khỏa anh đào mẫn cảm.
Hiện tại còn đang bị bịt mắt, Ninh Dương trở nên mẫn cảm hơn trước cả trăm lần. Hai đầu nhũ được chăm sóc nhiệt tình càng có xu hướng nở ra lớn hơn, phần thân bên dưới cũng nhỏ ra không ít dịch thể trong suốt. Trạch Vũ dùng cơ miệng khỏe khoắn đè ép phần thịt non nhô lên, đảo lưỡi qua quầng vú hồng nhạt lưu lại vài dấu răng trên đó.
Ninh Dương ngay lúc này không thể cảm thấy tuyệt vời hơn, cậu rướn ngực lên một chút để Trạch Vũ thuận lợi "thưởng thức", giống như chiếc bánh ngọt ngào dâm đãng dâng mình lên cho người ta hưởng thụ. Chẳng mấy chốc, cây nấm nhỏ bên dưới run rẩy không ngừng, cùng với tiếng thét sảng khoái của Ninh Dương giải phóng ra dịch thể ngọt ngào.
Trạch Vũ liếm đi toàn bộ số mật ngọt đó, thấp giọng nói với người kia:
-Bảo bối, em bắn rồi...
-Ư, Trạch Vũ...- Ninh Dương nức nở, quờ quạng tìm kiếm thân thể ấm áp của Trạch Vũ, rất nhanh chóng đã lại được y ôm vào ngực. Đôi môi tiếp nhận nụ hôn ôn nhu của người kia, cơ hàm liền ngoan ngoãn mở ra cho y đi vào.
-Bảo bối, rất ngọt đúng không? Tôi yêu chết em chính là vì hương vị này...
Hai má Ninh Dương vì lời thổ lộ của Trạch Vũ nóng lên theo cấp số nhân, làm thành hai mảng hồng nhuận vô cùng đáng yêu. Cà vạt buộc trên đầu thật nhanh đã được cởi ra, trả lại tầm nhìn cho Ninh Dương. Cậu chớp chớp mắt, nhìn kĩ người đàn ông ở bên trên mình, ngay lúc này đây y thật sự quá sức đẹp đẽ, tựa như một bức họa thời Phục Hưng. Tim cậu vô thức nảy lên từng nhịp boong boong, trong căn phòng yên ắng nghe dị thường rõ ràng.
Trạch Vũ tựa đầu lên lồng ngực của cậu lắng nghe tim đập, cả người áp lên thân thể nhỏ bé của cậu như một con sói khổng lồ. Y vuốt ve bắp đùi trắng noãn của Ninh Dương, xoa nắn cặp mông cực phẩm, thanh âm nghe qua đầy từ tính mà rất có ma lực:
-Tôi rất hạnh phúc vì em đã đáp lại tình cảm của tôi. Tôi ngay bây giờ cảm thấy như mình đã có trong tay cả thế gian vậy.
-Trạch Vũ này...sao ông lại yêu tôi?
Ninh Dương đối diện với ánh mắt cương nghị của Trạch Vũ, hỏi y điều mà bản thân đã thắc mắc từ lâu...
-Tôi cũng không biết nữa, từ khi nhìn thấy em chào tạm biệt Trạch Nghi đi tới bến xe bus bắt chuyến xe về nhà, tôi đã cảm thấy tim mình giống như mất đi khả năng kiểm soát vậy. Tôi điên cuồng tìm hiểu mọi thứ về em, đến trong mơ cũng mơ thấy em, tôi bị bóng hình của em ám ảnh đến mức tôi cũng không dám đối diện với bản thân mình nữa. Tôi đã muốn có được em đến mức gần như phát điên, rồi gia đình em lại xảy ra chuyện, tôi đã ngay lập tức chớp thời cơ tiến thêm một bước, đem em về bên mình...
-Đáng lẽ ra ngày đó tôi không nên đi xe bus a.. để không bị một con sói để mắt tới, rồi lại bị y lấy mất trái tim...
Trạch Vũ bật cười lớn, hôn hôn khóe môi ngọt hơn mật ong của vợ yêu:
-Em có tin cái được gọi là định mệnh không? Chỉ cần định mệnh trói chúng ta lại với nhau, thì dù em có lẩn trốn ở bất kì nơi nào trong cái thành phố phồn hoa này, tôi cũng vẫn sẽ gặp được em và yêu em như bây giờ...
Đúng vậy, nếu đã được định đoạt cả đời gắn kết với nhau, thì dù qua bao nhiêu thời gian, trong quá khứ bản thân đã vượt qua bao nhiêu ngã rẽ cuộc đời...bạn sẽ vẫn đến được ngã tư nơi người ấy đang đứng, chạm phải một cơn say chuếnh choáng trong một ánh nhìn lướt qua và rơi vào ái tình đã được giăng sẵn.. Cuộc đời một con người giống như một visual game* hoàn hảo, tất cả những gì bạn trải qua đều đã được lập trình sẵn, bạn có quyền lựa chọn cách hành xử hay hướng đi của mình, nhưng đến cuối cùng vẫn đi đến một điểm đích. Đích đến của mỗi người là khác nhau, mạch truyện của mỗi người tuy giao nhau nhưng vẫn có những ngả rẽ, đưa chúng ta hướng tới những chặng đườ
-Tôi đã về với em rồi đây...
Trạch Vũ suy cho cùng vẫn là một nam nhân, y trên thương trường độc đoán bao nhiêu, khi nhìn thấy vợ yêu đứng bên bếp cũng không kìm lòng nổi mà ôm chặt lấy cậu, yêu thương hôn lên hai má phiếm hồng xinh đẹp. Đêm hôm qua vợ yêu quả thật quá sức chủ động, làm y yêu thích đến phát điên. Hai lần trên sofa rồi ba lần trên giường, y sảng khoái đến mức sáng ra thần trí vẫn còn ở trên mây, khi ra ngoài chạy bộ còn hứng trí chạy đến bốn lần quanh khu nhà, vừa chạy vừa cười đến xán lạn, dọa không ít những người già đang tập thể dục kinh tâm động phách. Nếu không phải y nhớ Ninh Dương đến không chịu nổi, có khi y còn chạy được thêm vài vòng nữa.
Ninh Dương cũng vui vẻ không kém gì Trạch Vũ, bao nhiêu buồn bực trong lòng đều bị cuốn bay. Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong cậu liền đi nấu bữa sáng, chờ đợi y chạy bộ trở về. Đang nấu ăn thì đột nhiên bị người kia ôm lấy, môi hôn trên mặt có chút ngứa ngứa khiến cậu bật cười khanh khách, tắt bếp xoay người đáp lại cái ôm của y. Toàn thân Trạch Vũ vừa vận động nên ra nhiều mồ hôi, lưng áo thể thao đã ướt thành một mảng lộ rõ cơ lưng săn chắc đáng ghen tị, mái tóc rủ xuống hơi bết vào sườn mặt có vài phần phiêu dật, vừa thu hút lại có gì đó rất nam tính. Ninh Dương chợt phát hiện ra, cậu không hề bài xích mùi mồ hôi của y, ngược lại nó còn làm cậu yêu thích vô cùng. Mùi hương này là mùi hương đặc hữu chỉ thuộc về y, nam tính nồng đậm lại có chút mê huyễn, chỉ thoảng qua cánh mũi thôi cũng đủ kích thích các tế bào trên cơ thể Ninh Dương nóng lên theo cấp số nhân. Cậu tựa mặt lên lồng ngực của Trạch Vũ, ngẩng lên ngắm nhìn nhan sắc mê hoặc chúng sinh đã làm không biết bao nhiêu thiếu nữ phải điêu đứng kia, nở một nụ cười như hoa nở.
Trạch Vũ ôm eo vợ yêu nhấc lên đem hai cái trán dính vào nhau, cười cười lắc lắc nhẹ:
-Không sợ mùi mồ hôi của tôi sao?
-Mùi rất ghê, nhưng mà tôi thích. –Tiểu hồ ly rướn môi lên để Trạch Vũ áp môi vào, tận hưởng chút ngọt ngào vào buổi sáng đẹp trời...
Trạch Vũ đặt vợ yêu xuống đứng lên chân mình, thân hình cậu bé nhỏ bàn chân cũng rất nhỏ, cả cơ thể lọt thỏm vào cái ôm ấm áp của y. Cánh tay đặt trên eo cậu đã trượt xuống cạp quần luồn vào, âu yếm vuốt ve nơi đã làm cho y yêu đến chết:
-Còn đau không?
Hành động của Trạch Vũ làm Ninh Dương rất thẹn, cậu vùi mặt vào ngực y lắc đầu, giọng bé bằng giọng muỗi:
-Không đau...
Trạch Vũ cười gian, nắm lấy eo của vợ dẫn dắt cậu xoay người lại, tay nhẹ nhàng kéo xuống chiếc quần để lộ cánh mông trắng noãn ngon lành, dùng sức kéo chúng ra. Bông hoa xinh đẹp bị phơi bày trước mắt y, tuy bị làm nhiều như vậy vẫn thủy chung khép chặt, màu sắc tươi mới không khác gì lần đầu y nhìn thấy. Trạch Vũ vỗ vỗ mông Ninh Dương nói cậu nhấc hông cao lên, dù xấu hổ muốn chết Ninh Dương cũng không phản kháng, tự giác cong lưng vểnh mông lên đến tầm mắt của y.
Cậu cảm thấy nơi đó bị hai ngón tay hơi tách ra, ngay lập tức phải lấy tay che miệng để không phát ra tiếng ưm ái muội. Nơi kia bị y nhìn chằm chằm vào ngượng ngùng mở ra khép lại, giống như cái miệng nhỏ đói khát kêu gào được ăn, thành thực đến mức chính Trạch Vũ cũng phải bất ngờ. Y bế Ninh Dương đặt lên bàn bếp, giúp cậu cởi bỏ quần ngủ đặt sang một bên, sau đó đi đến phòng ngủ lấy ra thuốc tiêu sưng. Ninh Dương nửa người dưới trần trụi, vội kéo tạp dề xuống che đi những bộ vị lõa lồ trong không khí, hoàn toàn không biết hành động này của mình có bao nhiêu câu dẫn. Trạch Vũ từ trong phòng ra thấy được suýt nữa đã không nhịn được mà xông tới đè cậu ra làm thêm một lần nữa. Y tiến đến lật chiếc tạp dề lên, lấy chút thuốc thoa lên cửa mình của vợ yêu, từ từ thâm nhập ngón tay vào mát xa những nếp uốn sưng tấy ở bên trong. Nước thuốc lành lạnh cùng động tác dịu dàng của Trạch Vũ khiến Ninh Dương ưm một tiếng, run rẩy ôm lấy vai y giữ cho mình ngồi thẳng, mắt nhắm chặt trong khi hai chân tự giác dang rộng ra cho y thuận lợi xức thuốc.
-Xong rồi.
Qua hai phút, Trạch Vũ cúi xuống hôn lên môi Ninh Dương ra hiệu cho cậu mở mắt ra. Tiểu huyệt được mát xa đã tạm thời ổn, hiện tại đã lại khép lại như cũ, giống như đóa hoa cấm kị tinh xảo đến động lòng người. Trạch Vũ thật muốn ngay lúc này hung hăng xâm phạm nó vài chục lần nữa, đóng cửa nhà treo biển "Không làm phiền", cả ngày nhấm nháp tiểu hồ ly này đến một cọng lông cũng không còn...bất quá y cũng còn chút lương tâm, nhìn tiểu huyệt bị chà đạp đến đáng thương kia, âm thầm rút lại ý nghĩ của mình.
Trạch Vũ còn đang đấu tranh tâm lí thì bất chợt chú ý đến hai điểm nhỏ nổi lên trên tạp dề. Y cười cười đưa một tay đỡ lấy eo Ninh Dương, tay kia thò vào bên trong lớp vải mỏng manh lội ngược dòng lên trên, chen vào áo ngủ bắt lấy đầu nhũ đã cương lên xoa nắn. Đôi môi y cũng không rảnh dang đi đến ngậm lấy một bên, đầu lưỡi qua hai lớp vải đè ép viên anh đào nhỏ, không cắn thì cũng mút rất nhiệt tình. Người kia biết được bộ dáng của mình bây giờ dâm đãng đến thế nào, xấu hổ đẩy Trạch Vũ ra, nhảy xuống tự mặc quần cho mình. Qua chiếc nồi inox bóng loáng, cậu thấy được một mảng ngực đã ướt đẫm nước bọt của Trạch Vũ, tức giận quay lại đánh cho sắc lang một trận. Sắc lang thì vẫn là sắc lang, tin tưởng y một bước y đã lại tiến đến cả dặm rồi.
Trạch Vũ quan sát vợ yêu đỏ mặt như trái anh đào chín mọng, nửa người dưới ngoài một vạt tạp dề che chắn hoàn toàn trần trụi, giữa cặp đùi non mịn lấp ló bộ phận phấn nộn hồng hào câu dẫn đến cực điểm. Y mặc kệ những cú đấm rơi trên người mình, vòng tay ra sau bắt lấy cặp mông cực phẩm không có lấy một miếng vải che, nhào nặn đến không còn ra hình thù.
Ninh Dương thở hắt ra, đánh đánh lên cánh tay đối phương, lớn giọng mắng:
-Sắc lang, thế ông có định để tôi đi học không đây?
-Hay bây giờ tôi gọi điện cho ba, nhờ ba xin phép cho em nghỉ học, rồi chúng ta ở nhà làm làm làm...
-Làm cái con khỉ! Đi tắm ngay cho tôi!
Tiểu hồ ly không niệm tình đá văng Trạch Vũ vào phòng tắm, thực sự nghiêm túc mặc quần vào. Khi ngồi đợi trên bàn ăn, tiếng nước đột nhiên tắt, cửa nhà tắm mở ra để lộ mái đầu sũng nước, dọa cậu đau cả tim.
-Vợ ơi, lấy hộ tôi bộ quần áo!
"Tôi giết ông..." Trong đầu Ninh Dương hiện tại chỉ có ba chữ này thôi. Cậu nén cơn giận vào phòng ngủ lấy cho người kia quần áo, cùng y ăn sáng rồi theo y đến trường. Sắc lang hôm nay vui đến mức còn hát nữa, thật sự không nhìn ra y đã gần năm mươi tuổi đầu. Ninh Dương gõ gõ trán, nhìn ra cửa sổ, lặng lẽ đếm biển cửa hiệu cho cơn nhiệt hỏa dịu đi đôi chút. Từ xa xa, cổng trường to lớn đã hiện ra trong tầm mắt, chiếc xe bật xinhan rồi tấp vào lề đường, chuẩn xác đến độ không lệch đi đến một cm.
Ninh Dương đang định ra khỏi xe, nghe được cú điện thoại của Trạch Vũ liền nán lại, giương đôi mắt lo lắng nhìn y. Trạch Vũ trả lời điện thoại, hướng ánh mắt trấn an đến vợ yêu, tay nắm lấy tay cậu bóp nhè nhẹ.
-Ừ, cô nhớ thuyết phục nó ăn nhiều một chút... Nếu nó không muốn đến trường thì thôi..chiều tôi sẽ qua nhà...
Trạch Nghi từ khi về nhà không ăn được gì nhiều, chỉ ở lì trong phòng không tiếp xúc với ai. Ninh Dương rất lo cho Trạch Nghi, không nghĩ rằng việc đó lại ảnh hưởng đến cậu ấy trầm trọng như thế. Cậu cảm thông nhìn Trạch Vũ, nói chiều y nhớ qua an ủi Trạch Nghi, những lúc thế này chỉ có y là có thể trò chuyện được với cậu ấy. Hai người hôn tạm biệt rồi tách ra, một người đi bộ nốt đoạn đường còn lại đến trường, người kia nhanh chóng khởi động máy, hòa vào dòng xe tấp nập hướng về trung tâm thành phố.
Ninh Dương trước khi về lớp ghé qua khu nhà học của lớp mười hai, hỏi thăm Nhật Hạ thì chỉ nhận được cái lắc đầu của các tiền bối. Cậu lễ phép cúi chào họ rồi đi về lớp, không nghĩ trên hành lang đụng mặt một người.
Anh ta sau một thời gian không gặp trông không có vẻ nhiều sức sống như trước, khuôn mặt điển trai xán lạn nhưng đáy mắt cực kì u tối, vành mắt trũng xuống tố cáo sự thiếu ngủ trầm trọng đến đáng thương. Người kia nhìn thấy Ninh Dương hơi sững lại một chút, chậm rãi quan sát cậu từ trên xuống dưới.
Không có anh, cậu sống thực sự quá tốt, da dẻ không vì thời tiết lạnh mà bớt đi hồng hào, cả người được bao bọc cẩn thận trong áo khoác và khăn ấm, khuôn mặt dưới lớp mũ chụp tai hồng hồng dễ cưng như một miếng sủi cảo mập mạp, nhìn qua thật muốn ôm vào lòng cưng nựng. Nhưng anh không thể làm thế, bởi cậu đã thuộc về một người khác, ở bên y cậu không cảm thấy phiền hà, lúc sáng khi bước ra khỏi chiếc xe sang trọng bị Ninh Viễn nhìn thấy thì hoàn toàn không để ý đến sự có mặt của anh, vui vẻ bước vào trường. Qua lớp kính xe, Ninh Viễn có thể thấy được người đàn ông kia là một doanh nhân thành đạt, nhan sắc quả thật không có gì kém cạnh mình, đạo mạo đoan chính mang lại ấn tượng rất không tồi. Từ lần bắt gặp hai người ở nhà của Ninh Dương, rồi đến cả sự việc sáng nay, Ninh Viễn có thể cảm nhận được qua cử chỉ và hành động của y rằng y đối với Ninh Dương là thật lòng, chăm sóc cậu còn hơn cả thứ trân bảo, mà Ninh Dương cũng rất nhiệt tình đáp lại tình cảm của y. Hai bên lưỡng tình tương duyệt, được ba mẹ ủng hộ, Ninh Viễn còn có thể làm gì được chứ? Vốn ngày hôm nay anh định trực tiếp đến gặp Ninh Dương, kiên quyết nói ra nguyện vọng theo đuổi cậu, đòi cạnh tranh công bằng với nam nhân kia.... Xem ra, anh đã tự mình đa tình rồi...
Ninh Viễn đưa tay đến xoa xoa mái đầu của cậu, nở một nụ cười dịu dàng như gió xuân, cố gắng tận hưởng khoảnh khắc thiêng liêng này, giây phút mà anh quyết định buông bỏ... Ninh Viễn là một người tự trọng, dù yêu Ninh Dương đến mấy thì anh cũng không nỡ làm kẻ phá đám trong mối quan hệ của cậu. Anh biết cả đời này đôi mắt to tròn kia cũng không nhìn về phía anh, khóe môi tinh tế kia cũng sẽ không bao giờ đối với anh mà nở một nụ cười giống như đối với nam nhân đó. Vậy nên anh chấp nhận buông tay, để cả hai cùng không bị thương tổn. Thà rằng cứ làm cơn gió lướt qua đời nhau, để lại trong người kia ấn tượng tốt về mình còn hơn cố chấp làm cả bản thân lẫn cậu phải đau khổ. Anh chậm rãi thu vào tầm mắt bóng hình của cậu, mối tình đầu của anh, rồi lặng lẽ rời đi không nói thêm một lời. Ninh Dương bị hành động của Ninh Viễn làm cho bất ngờ, nhanh chóng xoay người lại nhìn anh. Bóng dáng kia chẳng mấy chốc đã mất hút trên hành lang, tựa như tất cả chỉ là một cơn mơ vậy. Cậu phát ngốc đứng nhìn thêm một lúc mới xoay chân bước đi, trong đầu văng vẳng câu nói dịu dàng của anh:
-Tôi sẽ không đến tìm em nữa, sống thật hạnh phúc nhé, mối tình đầu của tôi....
"Giá như cả đời không phải buông tay thì tốt.
Giá như có thể ôm em như thế này cho đến khi xa rời thế gian
Giá như ánh mắt của em chỉ hướng về tôi
Giá như...
Giá như...
Bởi vì đã nói giá như, hiện thực đều không có những thứ đó...
Có những thứ trong mộng ảo luôn khao khát, năm tháng đuổi theo, dốc tâm truy lùng rốt cuộc vẫn chỉ là phù du...
Tôi tiến thêm một bước, em lùi về sau một bước..
Chúng ta vĩnh viễn bảo trì một khoảng cách.
Cả đời này, chúng ta vẫn không tim thấy nhau....."
$$$
Tiếng chuông báo hiệu giờ ăn trưa đã tới, Ninh Dương thu dọn sách vở, theo thói quen nhìn sang chỗ Trạch Nghi, thấy chỗ ngồi trống trơn liền ngậm ngùi đi đến căng tin một mình, không quên nhắn tin cho cậu ấy hỏi thăm một chút. Ở trong căng tin, cậu thuận tay lấy một hộp cơm, thấy đội trưởng đội bóng đá cũng không có ai ngồi cùng liền đi đến trò chuyện phiếm vài câu cho qua bữa. Đến khi chuẩn bị đứng lên thì cảm thấy có người vỗ nhẹ lên vai, quay ra nhìn thì phát hiện là lớp trưởng. Cậu ta bình thường luôn đeo một cặp kính dày, ngoại hình không có nhiều nổi bật trong số nam sinh nhưng lại có ưu thế học rất giỏi, được không ít nữ sinh hâm mộ. Lớp trưởng cười cười đưa cho Ninh Dương tờ giấy ghi chú.
-Ninh Dương này, ở câu lạc bộ kịch đột nhiên có sự cố phát sinh nên tôi phải đến giúp, lát nữa cậu qua phòng giáo viên lấy lịch kiểm tra cuối kì được không?. Cậu cứ dán lịch thi lên bảng thông báo ở cuối lớp là được, tiện thể lấy những tài liệu tôi ghi ở trong này đặt lên bàn giáo viên hộ tôi nhé.
Ninh Dương gật đầu, nhận lấy tờ giấy rồi tức tốc đi đến phòng giáo viên. Trên hành lang dài, cậu nghĩ đến những bài kiểm tra sắp tới, không khỏi rùng mình một cái. Plateus là trường trung học danh giá hàng đầu trong nước, thi đầu vào đã có tỉ lệ chọi cao ngất ngưởng, chưa nói đến may mắn đỗ vào đây rồi cũng không phải đã có thể vắt chân rung đùi thảnh thơi. Những đợt kiểm tra cuối kỳ của Plateus luôn nổi tiếng vì độ khắt khe và phức tạp khiến người ta phải khóc ròng, so với đề thi đầu vào thì độ khó tăng hơn gấp nhiều lần, từ bao lâu đã là những "cơn ác mộng sống" trong tiềm thức của tất cả nam sinh Plateus.
Cậu thật sự không nghĩ kì thi đến nhanh như vậy, trong lòng khóc không ra nước mắt, ngậm ngùi tính toán lịch trình ôn tập cho những ngày sắp tới. Ninh Dương vô cùng lo lắng với bài kiểm tra môn toán của mình, dù năng lực toán học của cậu không hề tệ nhưng với mức độ đề thi như vậy, dù Einstein có đội mồ sống dậy cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh. Plateus cực kì chú trọng vào đầu tư cho bộ môn này, đề thi cũng là do những giáo sư nổi tiếng của các trường đại học đích thân soạn thảo, tổng hợp rồi đề xuất, học sinh qua mỗi kì thi không những phải bòn rút hết một phần tư chất xám mà còn phải vái cầu ông bà tổ tông tám đời nhà mình xin chút may mắn, khoanh trúng được thêm vài câu để không bị thi rớt.
Ninh Dương còn đang lo lắng không thôi, chợt nhớ ra nhà mình có một tổng tài tuy mặt dày nhưng siêu cấp giỏi giang, y không giỏi toán thì còn ai giỏi? Nghĩ thế, cậu giống như rũ bỏ được một nửa gánh nặng, tâm trạng cũng có phần thoải mái hơn. Sau khi dán lịch thông báo lên bảng tin cuối lớp, Ninh Dương nhắn tin cho Trạch Nghi dặn dò cậu ấy đừng để bản thân quá suy sụp, trước mắt kì thi mới là mối quan tâm hàng đầu. Nhận được tin nhắn chỉ vỏn vẹn một chữ "ừ" của Trạch Nghi, Ninh Dương cũng không phật ý. Hiện tại tâm lý của Trạch Nghi không ổn định, chịu nhắn lại cho cậu cũng là bước tiến lớn rồi.
Tối hôm đó Trạch Vũ ngồi trong phòng làm việc ôm tiểu hồ ly ngồi trên lòng mình, đón nhận những trái nho cậu đưa lên môi ăn ngon lành, tâm trạng không thể cao hứng hơn. Ninh Dương gỡ từng trái nho chốc chốc lại đưa cho Trạch Vũ, vừa ăn nho vừa ân cần hỏi:
-Trạch Nghi không sao chứ?
-Nó ổn hơn nhiều rồi, ăn uống cũng thoải mái hơn, sớm nhất ngày mai là có thể đi học.
-Đúng là ba con trò chuyện với nhau có khác. Người hiểu Trạch Nghi nhất chỉ có ông.
Trạch Vũ hôn hôn lên đôi môi ngòn ngọt vị nho của vợ yêu, xoa xoa thắt lưng cho cậu, dùng tông giọng trầm khàn nói:
-Tôi một tay nuôi lớn nó, từ nhỏ đến lớn trong nhà ngoài cô giúp việc ra chỉ có hai người. Ba mẹ tôi đều ở bên Mỹ, mỗi quý cùng lắm cũng về thăm nó được một lần, mà bạn bè cùng lớp cũng không ai dám thân cận nó. Những người chơi với nó quá nửa là vì muốn dựa dẫm vào gia thế của chúng tôi, thành ra Trạch Nghi từ bé đã rất thiếu thốn tình cảm. Tôi cũng bận rất nhiều việc nhưng vẫn luôn phải sắp xếp thời gian dành cho nó, mong nó không cảm thấy cô đơn. May mắn là Trạch Nghi cũng rất hiểu chuyện, nói chuyện với nó tôi cũng cảm thấy rất thoải mái. Trạch Nghi trao đổi với tôi thẳng thắn như một người đàn ông thực sự ấy, chững chạc và trưởng thành nên tôi rất tin tưởng nó. Chút chuyện xảy ra này, nó sẽ mau chóng vượt qua thôi..
-Xem ra ông cũng không phải là một người ba tồi –Ninh Dương mỉm cười, ngồi yên để Trạch Vũ hôn, thỉnh thoảng cũng ngô nghê đáp lại làm y rất vui.
Trạch Vũ ôm eo Ninh Dương để cậu ngồi thẳng đến tầm mắt của mình, nhéo nhéo chóp mũi của cậu:
-Vậy em có thấy tôi là một người chồng tốt không?
Không ngờ đến Trạch Vũ sẽ hỏi câu này, Ninh Dương suy nghĩ một chút rồi cười cười nhại lại giọng của y.
-Ông thử tự đánh giá xem, ông có thấy mình đạt đủ yêu cầu không?
-Còn tùy thuộc vào yêu cầu của em như thế nào, mỗi ngày năm lần hay bảy lần tôi đều có thể đáp ứng được hết, còn cho em tùy chọn tư thế...
-Sắc lang! –Ninh Dương cắn vào cánh môi dưới của Trạch Vũ, lắc mông bỏ đi. Lát sau cậu mang tập vở quay lại, chìa ra trước mặt của y, chớp chớp đôi mắt thỏ non nhìn y như cầu cứu. Trạch Vũ biết tỏng người kia muốn gì, lúc chiều về nhà Trạch Nghi cũng có nói qua, tiểu hồ ly này chắc chắn là muốn mình kèm học rồi, y phải tranh thủ ăn đậu hủ a...
-Tôi sẽ giúp em ôn tập, từ giờ đến lúc thi vào đây mà học, tôi vừa làm vừa giúp em giải bài.
-Cảm ơn ông!- Tiểu hồ ly ngây thơ sập bẫy sắc lang, ngoan ngoãn lấy một cái ghế con kê vào bàn làm việc lớn của y ngồi học bài.
Quả nhiên Trạch Vũ làm toán rất giỏi, sau bao nhiêu năm không đụng đến sách vở, dù có nhiều kiến thức mới được đưa vào đối với y cũng là chuyện muỗi, Trạch Vũ chỉ cần xem qua sách giáo khoa là đã hiểu, giúp Ninh Dương giải hết bài tập này đến bài tập khác. Ninh Dương làm bài rất năng suất, tay múa trên tờ giấy chẳng mấy chốc đã làm được hết một phần ba cuốn sách ôn tập, trong lòng cảm thấy vô cùng an tâm. Người ngồi bên cạnh xem báo cáo vật liệu xây dựng, chốc chốc lại ngó qua vở bài tập của vợ yêu, không nhịn được cảm thán:
-Chữ của em xấu thật đấy!
-Xấu xấu cái đầu ông, để tôi xem chữ ông ra sao mà dám chê chữ tôi xấu!-Ninh Dương với sang lấy tập bản thảo của y, hùng hùng hổ hổ quyết cùng y phân định thắng thua, xem xong liền tối sầm mặt lại trả cuốn tập về chỗ cũ. Chữ của Trạch Vũ nhìn qua đã thấy cả một bầu trời phóng khoáng, thanh thoát như dải lụa, từ đầu đến cuối đều đều giống như gõ máy vậy. Khi Ninh Dương nhìn sang tập vở của mình, nét chữ "cá tính" đến nỗi từ đầu quyển tới cuối quyển không có hai chữ nào giống nhau, các nét xếp lộn xộn miễn cưỡng mới nhìn ra mặt chữ, so với Trạch Vũ quả là cóc ghẻ với thiên nga, hại cậu không ngóc đầu lên nổi. Cậu lầm bầm mắng Trạch Vũ rồi cúi xuống làm bài tiếp, vứt y qua một bên. (chữ của Ninh Dương giống hệt chữ của ta =))) đi thi văn không qua nổi 8.5, giáo viên còn không dám đọc =)))))
Trạch Vũ che miệng cười, vuốt vuốt lại mấy lọn tóc cho Ninh Dương, nhẹ giọng hỏi:
-Tôi hỏi thật, làm sao em vượt qua được kì thi của Plateus vậy?
-Sắc lang ngốc, Plateus là thi trắc nghiệm mà, ít ra ngày trước tôi vẽ đẹp nhất trường mẫu giáo đó, ngày thi vào Plateus tô đáp án đẹp đến nỗi giám thị phải xuýt xoa khen ngợi đấy. –Tiểu hồ ly dẩu mỏ khoác lác.
-Sắp tới có thi Hán Ngữ không?
-Đương nhiên là...có. –Đến khúc này giọng chợt bé như muỗi kêu, hai mắt còn không dám ngẩng lên nhìn Trạch Vũ.
Không mất thêm nhiều thời gian suy nghĩ, Trạch Vũ lạnh lùng ra phán quyết, vợ yêu từ giờ mỗi ngày đều phải luyện chữ, không đủ ba trang giấy y sẽ tét vào mông. Ninh Dương không phải sợ bị tét mông nhưng cậu không dám tin tưởng sắc lang sẽ không tiến xa hơn, đành ngậm ngùi nghe lời y luyện viết. Đến chín rưỡi tối, Ninh Dương được cho phép nghỉ giải lao liền trèo lên lòng Trạch Vũ ngồi, quan sát y phê duyệt hợp đồng thỉnh thoảng còn cố tình bắt lỗi y, bị y cắn vào má mấy lần.
-Sắc lang, chỗ này viết không đúng.
-Chỗ nào không đúng? –Trạch Vũ luồn tay vào áo ngủ của vợ yêu nhéo lấy đầu nhũ mềm mại, kê mặt vào hõm vai cậu hít hà mùi hương sữa tắm thơm ngát. Ninh Dương gạt cái tay trên ngực mình ra, nghiêm mặt nhìn y chỉ vào chữ "Mại" cong môi.
-Nét này viết ẩu, hai bên không đều nhau. (chữ mại trong tiếng trung có hai nét cân xứng ở bên dưới)
-Ngực em cũng bên to bên nhỏ còn gì, làm sao bắt tôi viết đều được chứ.
Ninh Dương sững sờ lấy tay che ngực, cằm sắp rớt xuống tới nơi. Sắc lang còn dám lấy chuyện này ra để trêu chọc cậu, thật làm cậu tức chết mà.
-Không được phép nói ra!
-Em yên tâm, đây là bí mật gia đình =)), tôi tuyệt đối sẽ không để cho ai biết đâu. –Trạch Vũ cúi xuông hôn lên bờ ngực mềm mại, bên này một cái rồi bên kia một cái rất công bằng. Tiểu hồ ly nhà y thực ra có một bên đầu nhũ nhỉnh hơn bên kia tí chút, không nhìn kĩ thì không thấy, y thì chẳng thấy có vấn đề gì, còn nghĩ chúng rất thú vị. Mỗi lần sinh hoạt vợ chồng y đều cố tình thiên vị cho tiểu anh đào bé hơn, dùng lực hút cho nó lớn bằng bên kia, tuy nhiên tình hình cũng không khả quan hơn là mấy. Bí mật đáng yêu như vậy chỉ có y và Ninh Dương biết, y đời nào tiết lộ cho người khác biết chứ.
Ninh Dương lườm lườm Trạch Vũ về lại bàn học, còn ra dấu cảnh báo y nếu y dám hé răng ra sẽ đem y làm giả cầy. Trạch Vũ cũng dùng kí hiệu kéo khóa trên môi, biểu thị sẽ không nói nửa lời, đem bí mật này giấu xuống mồ. Ninh Dương an tâm mới ngồi học, nghiêm túc làm bài đến mười rưỡi. Đến khi cậu đóng bút vào thì đã có một bàn tay xấu xa thò sang luồn vào mép đùi non nắn bóp, trên người tự động cảm thấy ánh mắt nóng rực của ai đó dán trên người mình. Cậu biết rằng mình đang ở trong vuốt sói, ba chân bốn cẳng thu dọn sách vở chạy biến về phòng, chưa kịp trốn đi đã bị ôm ngang quẳng lên giường, quần áo bị lột sạch quăng đi đâu không biết.
Tiểu hồ ly trần như nhộng nằm bẹp trên giường như cá nằm trên thớt, tầm mắt vì đèn điện lớn thình linh bị tắt đi nên có chút mông lung không biết đặt vào đâu. Trong ánh đèn ngủ mờ mờ, cậu nhìn thấy một thân hình tráng kiện không một mảnh vải trèo lên giường, tách chân mình ra chen vào, đem chăn phủ lên cả hai. Trong chăn chẳng bao lâu sau đã truyền ra tiếng rên rỉ, hai bóng đen hiện lên qua vỏ chăn bày ra đủ các tư thế ái muội không diễn tả thành lời, quấn lấy nhau ra ra vào vào, làm nên cảnh xuân vô hạn....
$$$
Hai tuần ôn thi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến sát ngày thi. Hai vợ chồng của chúng ta rất biết điều đã tiết chế sinh hoạt vợ chồng, mỗi ngày đi ngủ sớm giữ sức cho Ninh Dương đi thi, mỗi tối ôn thi cũng không cố chấp ôn quá nhiều, tránh áp lực lớn làm ảnh hưởng đến kết quả.
Trời càng về đông càng lạnh, trong nhà luôn bật hệ thống sưởi hết công suất. Ninh Dương ngồi tách chân trên đùi Trạch Vũ, cả người được bọc trong chăn ấm rất thoải mái, còn được khuyến mãi thêm hai cánh tay cường tráng vòng qua người nữa nên rất an nhàn ôn tập, kề mặt vào hõm vai y xem sách. Trạch Vũ ôm vợ làm việc, một tay lia trên giấy tay kia giữ lấy lưng cậu, thỉnh thoảng quay sang hôn nhẹ một cái. Nụ hôn dịu dàng như chuồn chuồn lướt nước nhưng lại mang đến động lực vô cùng lớn để Ninh Dương cố gắng, học bài như cháo chảy, chẳng mấy chốc đã thuộc hết mấy bài thơ cổ khó nhằn.
Trạch Vũ chợt cảm giác được vai mình nằng nặng, thì ra tiểu hồ ly đã ngủ mất, cả người dán lên người y tìm điểm tựa, nhanh chóng đi vào giấc mộng ngọt ngào. Gương mặt nhìn nghiêng của tiểu bảo bối đúng là cực phẩm, khiến Trạch Vũ ngỡ rằng mình đang ôm trong ngực một thiên thần. Y vuốt ve tấm lưng nhỏ bé của cậu, kéo chăn lên bọc lấy tiểu bảo bối hôn hôn lên hai má phấn nộn âm ấm, gắng phê duyệt nốt vài bản hợp đồng rồi ôm cậu về phòng ngủ. Trong mơ Ninh Dương bất giác cười rất tươi, xinh đẹp như một đóa tường vi ngọt ngào khiến Trạch Vũ ngắm mãi không chán. Y chống tay lên gối quan sát vợ yêu, vuốt ve gò má cậu đầy yêu thương.
Giá như có thể mãi như thế này thì tốt, Trạch Vũ nhủ thầm. Y hôn trộm tiểu bảo bối hai cái rồi tắt đèn ngủ, ôm cậu vào lòng đi vào giấc mộng....
$$$
Kì thi quả thực khắt khe như lời đồn, tuy nhiên Ninh Dương do ôn tập tốt nên làm bài rất khá. Trong khi các thí sinh khác làm được một nửa số câu trong đề Toán đã ngồi cắn bút, cậu thuận lợi làm hết chín mươi câu, mười câu cuối cố gắng làm thêm được một nửa, còn lại đành nhắm mắt khoanh bừa. Ra khỏi phòng thi cậu liền nhận được điện thoại hỏi thăm của Trạch Vũ, vui vẻ trả lời y. Nghe qua ngữ khí của vợ yêu, Trạch Vũ cũng biết được cậu làm bài rất tốt, đặt ngay một bữa tối thịnh soạn ở nhà hàng để ăn mừng, còn nói sẽ cho cậu một bất ngờ. Ninh Dương tắt điện thoại đi đến phòng thi số mười tìm Trạch Nghi, vừa đi đến cuối hành lang đã nhìn thấy, vung tay vẫy lia lịa.
Trạch Nghi đã không còn buồn phiền về chuyện kia nữa, tâm tình quay trở về như lúc trước. Trạch Nghi thấy được Ninh Dương liền bước tới chỗ cậu vỗ vỗ vai:
-Làm bài tốt hả?
-Ừ, làm được chín mươi lăm câu, số còn lại khoanh bừa.
-Tôi chỉ đáp được chín mươi câu thôi, mười câu nữa đành hên xui vậy.- Trạch Nghi gãi gãi đầu, gương mặt điển trai cười nhu hòa rất xán lạn.
Ninh Dương thấy cậu ta mang theo cả va li to đùng, tò mò hỏi:
-Cậu mang vali đi làm gì thể?
-Chiều nay câu lạc bộ nhiếp ảnh sẽ đi chụp phong cảnh ở Thiên Tân, tiện thể xả stress sau khi thi luôn. Tôi định rủ cậu nhưng mà bộ ảnh chụp lần này là sản phẩm đặc biệt để trưng bày trong triển lãm sắp tới, hội trưởng và hội phó muốn càng ít người biết đến càng tốt, thành ra tôi không xin được cho cậu đi theo cùng. Thật ngại quá...
-Không sao, độ này tôi cũng bận việc nhà nên không đi được đâu. Cậu đi vui vẻ nha, nhớ mua quà cho tôi!
-Ok! Trạch Nghi ra dấu ngón cái, tạm biệt Ninh Dương đi về phòng câu lạc bộ. Ninh Dương đến thư viện trả sách, bắt chuyến xe bus về nhà.
Căn nhà không có bóng dáng Trạch Vũ thật có gì đó làm Ninh Dương ngột ngạt khó chịu. Lần trước y đi công tác hai tuần, Ninh Dương ở nhà chán muốn chết, lén về nhà mẹ ở đến hơn một tuần. Trạch Vũ không biết chuyện này nên cứ nghĩ rằng vợ yêu ở nhà buồn chán, mua rất nhiều quà cho cậu để bù đắp. Tiểu hồ ly ranh ma vừa được quà lại vừa được về nhà mẹ chơi, một mũi tên trúng hai con chim, hưởng thụ được không biết bao nhiêu lợi lộc. Dù thế, cậu vẫn không muốn Trạch vũ đi công tác chút nào, đến buổi tối giường rất lạnh lại có chút không quen, hại Ninh Dương thiếu ngủ nhiều ngày liền.
Cậu nằm dài trên sofa xem tivi, đến gần giờ hẹn thì đi tắm, mặc lên mình thật nhiều áo ấm đợi Trạch Vũ về. Chẳng mấy chốc, chiếc Maserati bóng loáng đã tấp ở trước cửa, bên trong là người mà cậu đã ngóng trông cả ngày. Ninh Dương đi đến mở cửa xe bước vào, xuýt xoa vì lạnh thì đôi bàn tay ở trong cái găng tay trắng đã được một bàn tay ấm áp rộng lớn phủ lên cọ cọ, nhanh chóng đem lại cảm giác dễ chịu. Ninh Dương để mặc cho người kia nhét tay mình vào túi áo khoác dạ của y, ngồi yên cho y thắt dây an toàn giúp mình, còn nghịch ngợm rướn lên hôn nhẹ lên sườn mặt bóng loáng của đối phương.
Trạch Vũ cao hứng nhéo nhéo hai má phấn nộn thò ra khỏi khăn choàng của vợ, chậm rãi quan sát cậu. Bảo bối hôm nay mặc quần bó đen dài lộ ra cặp đùi thon gọn, thân trên bọc trong áo len ấm áp màu ghi trầm, khoác thêm chiếc áo len màu vàng cam thật giống như chiếc bánh bông lan chocolate ngọt ngào phủ thêm caramel mềm mịn, vừa đáng yêu lại bắt mắt. Y kéo lại chiếc mũ chụp tai hình cừu cho cậu, đến khi chắc chắn bảo bối không bị lạnh mới gạt cần gạt, lái xe phóng đến trung tâm thành phố.
Bữa tối sang trọng theo phong cách châu Âu làm Ninh Dương choáng ngợp không ít. Phòng ăn của hai người là khu vip được ngăn cách riêng trên tầng hai, ở tầng một bên dưới là một dàn nhạc công điêu luyện tấu đàn, âm nhạc du dương cùng ánh nến lãng mạn thực sự mang đến cảm giác rất vi diệu. Ninh Dương chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể giống như nhân vật chính ở trong phim cùng người yêu hẹn hò ở một nơi như thiên đường thế này, cậu vui vẻ ngồi xuống chiếc ghế được Trạch Vũ kéo ra, tận hưởng sự chăm sóc đặc biệt của y.
Salad hạnh nhân, fillet cá hồi, tôm hùm nướng cùng hàng tá các loại món ăn khác được nhân viên bày lên bàn, chai rượu vang cũng được khui ra làm đầy hai ly thủy tinh sáng bóng. Trạch Vũ cụng li với Ninh Dương, cùng cậu thưởng thức đồ ăn ngon, trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc. Ninh Dương phá lệ uống hơi nhiều rượu vang một chút, hai má hồng lên đáng yêu hơn trước gấp bội lần. Trạch Vũ ưu nhã đứng dậy làm một động tác quý phái, giống như công tước quý tộc cúi mình trước công nương xinh đẹp, chìa tay ra trước mặt người y yêu thương nhất. Vốn gương mặt của Trạch Vũ đã rất tây, hiện tại còn vuốt tóc lên lịch lãm, khoác thêm chiếc áo khoác dạ dài cực kì quý tộc, thực sự làm Ninh Dương liên tưởng đến một vị công tước trong những bộ phim trên tivi.
Cậu đặt tay mình lên tay y, theo dẫn dắt của y cùng y khiêu vũ. Cánh tay cường tráng của Trạch vũ đặt lên bờ eo thanh mảnh của Ninh Dương, tay kia đan vào những ngón tay mềm mại nhỏ bé của cậu, bắt đầu bước những nhịp chầm chậm. Tuy Ninh Dương không biết khiêu vũ nhưng sau khi quan sát Trạch Vũ đã theo kịp rất nhanh, nhẹ nhàng tựa mặt vào lồng ngực y cảm nhận tiếng tim đập boong boong. Cậu ngại ngùng ngước lên nhìn khuôn mặt điển trai tầng tầng soái khí, bất chợt cảm thấy hai má mình nóng phừng phừng, lại xấu hổ cúi mặt xuống cọ cọ vào ngực y. Sao trong ánh nến lung linh, Trạch Vũ lại có vẻ đẹp trai hơn bình thường rất nhiều nhỉ?
Điệu valse đi dần đến hồi kết. Trạch Vũ đem hai tay đặt lên hông của vợ yêu, đem hai cơ thể dính sát vào nhau. Từng bước khiêu vũ khiến thân thể ma sát nhẹ nhàng, dâng lên cảm giác khiến hai người hít thở không thông. Bọn họ cùng nhau xoay tròn theo điệu nhạc, một người ngả người ra đằng sau để người kia đỡ lấy mình, âu yếm bá lấy cổ y đong đưa eo theo tiếng đàn du dương. Hai người đắm chìm trong thế giới be bé của riêng họ, trao đổi yêu thương bằng ánh mắt, dùng đôi môi cảm nhận tình yêu dành cho nhau. Qua đi thời gian của một khúc tấu, Trạch Vũ nhấc bổng Ninh Dương, để cậu đu chân lên quấn lấy eo mình, hai tay đỡ lấy hông cậu đưa môi đến kề sát môi cậu khẽ thổi một hơi. Ninh Dương ôm chắc bờ vai rắn rỏi của y, cảm nhận được ý tứ khiêu khích liền mỉm cười, nhẹ nhàng áp môi mình lên cánh môi hoàn mĩ kia, ngây ngô hôn vào.
Hai đầu lưỡi tìm đến nhau, quấn quít chặt chẽ không rời, trao đổi mật ngọt trong khoang miệng ấm nóng. Ninh Dương chỉ cảm thấy rằng, hiện tại ở trên lưỡi là cảm giác ngọt ngào hơn bất cứ vị ngọt nào cậu đã từng nếm qua, càng ăn càng nghiện, càng tham lam quấn lấy vật thể mềm mại cường thế kia, há miệng ra để nó xâm nhập vào sâu hơn. Nụ hôn kéo dài hơn một phút, đến khi hai người tách nhau ra còn để lại sợi chỉ bạc lóng lánh. Thần trí của cả hai vẫn còn lâng lâng như ở trên chín tầng mây, ai cũng nhắm mắt hưởng thụ nhịp thở đều đều của đối phương trên da mặt mình, đem cả thế giới vứt qua một bên. Trong khoảnh khắc thiêng liêng này, đắm chìm trong giai điệu crescendo và ánh nến lung linh, có hai trái tim lại một lần nữa đập chung cùng một nhịp....
Cho đến cuối cùng, tôi và em....
Trong thế giới tấp nập phồn hoa này
Tìm tìm kiếm kiếm qua bao nhiêu ngã rẽ cuộc đời..
Tôi tiến lên một bước, em lùi về sau một bước
Cùng nhau khiêu vũ trong điệu valse ngọt ngào..
Để trong khoảnh khắc này thốt lên một câu rằng..
Cảm ơn đời đã cho ta tìm thấy nhau...
$$$
-Trạch Vũ, đường về nhà là hướng ngược lại cơ mà.
Ninh Dương tò mò hỏi Trạch Vũ, ngước đôi mắt to tròn về phía y. Cậu cảm thấy bàn tay trong túi áo khoác được bóp nhè nhẹ, cười cười siết chặt tay hơn.
Trạch Vũ thần bí quay sang nở một nụ cười quyến rũ, dùng giọng nói trầm khàn quen thuộc trấn an vợ yêu:
-Tôi đã nói sẽ cho em một bất ngờ, rất nhanh thôi em sẽ được nhìn thấy nó...
"Là cái gì mà phải đi đến tận đầu kia của thành phố mới thấy được nhỉ" Ninh Dương tự nhủ, không hỏi gì thêm nữa. Cá nhân cậu không có hứng thú với những bất ngờ, nhưng nếu là Trạch Vũ chuẩn bị cho cậu thì cậu cũng muốn xem lắm.
Chiếc xe rẽ qua bao nhiêu con phố Ninh Dương chưa từng được thấy bao giờ, tiến vào một khu vực có an ninh vô cùng nghiêm ngặt. Hai bên đường chủ yếu là những căn biệt thự siêu cao cấp, giá trị ước chừng cũng lớn hơn chín con số. Ninh Dương trầm trồ trước kiến trúc sang trọng phá cách của chúng, nhìn ngắm qua ô kính cửa sổ mãi không biết chán.
Xe dừng lại trước một căn đại biệt thự hoành tráng, nhìn qua còn ngỡ là một tòa lâu đài trong lòng thành phố Bắc Kinh. Từ vị trí của Ninh Dương, cậu có thể nhìn thấy khối kiến trúc cao ngất màu trắng hoa lệ, xung quanh được bao bởi bởi những bức tường rào cốt thép chắc chắn lại không kém phần tinh tế, không khỏi làm cậu hít thở không thông. Trạch Vũ sau khi ra ngoài quét dấu vân tay lên cửa lớn đã trở lại đánh xe đi vào con đường lát gạch sáng loáng, tiến vào khuôn viên căn biệt thự. Ninh Dương vô cùng ấn tượng, bên ngoài đã đẹp đến động lòng như vậy bên trong còn đẹp hơn gấp bội phần. Khu vườn trang nhã được trang trí bởi đủ các loại cây kiểng đắt giá, xa xa còn có cả hồ bơi rộng lớn cùng thảm cỏ xanh mướt, điểm thêm hai cái cầu goal bé xinh cùng cột bóng rổ cao ngất thực sự mang lại cảm giác ấm áp. Cậu nhìn qua kính trước, thấy được căn biệt thự đóng cửa im lìm, hàng chục cửa sổ không có một ánh đèn, không nhịn được quay sang nhìn Trạch Vũ.
Y lấy bàn tay của Ninh Dương từ trong túi ra, dịu dàng hôn lên mu bàn tay mềm mại, nở một nụ cười cả đời này Ninh Dương không thể quên được.
-Chào mừng em trở về nhà!
"Nhà?"
Ninh Dương giật mình, não bộ đình trệ ngay lập tức vận động hết công suất. Thì ra bất ngờ của Trạch Vũ chính là biệt thự của Trạch gia. Ninh Dương nhận ra, để sở hữu một căn nhà tráng lệ như vậy thì trong thành phố này ngoài Trạch gia ra còn có thể là ai? Cậu bất chợt cảm thấy run sợ, nhưng đến khi nhớ ra Trạch Nghi đã đi Thiên Tân từ buổi chiều thì dây thần kinh mới chùng xuống, nhịp thở dần dần lấy lại như ban đầu. Trạch Vũ xuống xe đi qua bên kia mở cửa, giúp Ninh Dương tháo dây an toàn, ghé môi vào tai cậu thì thầm:
-Vợ ơi, em có thể giúp tôi hoàn thành một tâm nguyện được không?
Dù không hiểu ý tứ của Trạch Vũ, Ninh Dương cũng ngây ngô gật đầu. Cậu bỗng nhiên cảm thấy có hai cánh tay cường tráng luồn xuống bên dưới thân, nhấc bổng mình lên giống như bế công chúa, mang cậu ra khỏi xe. Ninh Dương sợ hãi vòng tay qua cổ người kia để giữ thăng bằng, tròn mắt nhìn y quên cả chớp.
Trạch Vũ bế Ninh Dương qua con đường dài lát đá đi đến cửa chính, dừng lại một chút cúi xuống nhìn cậu. Trong ánh sáng mơ hồ, Ninh Dương có thể nhìn thấy gương mặt của Trạch Vũ giống như có thật nhiều ma lực, khiến cho trái tim nhỏ bé trong lồng ngực của cậu vô thức nảy lên từng nhịp. Cậu ở yên trong lòng y mặc cho y hôn mình đến suyễn cả hơi thở, ngại ngùng kêu tên y:
-Trạch Vũ....
Người kia ôm cậu đến bên cửa, nói cậu nhấn mã số. Cửa chính bật ra, hai người tiến vào, cùng với nhịp bước chân của Trạch Vũ mà hàng chục bóng đèn lớn được mở lên. Hệ thống trong nhà đều là tự động, chỉ cần có người bước vào là đèn sẽ được mở và hệ thống sưởi được khởi động. Chẳng mấy chốc căn nhà đã ấm lên đến nhiệt độ vô cùng thoải mái, Trạch Vũ cũng ôm Ninh Dương đến giữa nhà, đặt cậu xuống ôn nhu hôn lên vầng trán.
-Cuối cùng tôi cũng đã mang được Trạch phu nhân về đây rồi.
Mấy lời này làm Ninh Dương xấu hổ không thôi. Cậu giúp Trạch Vũ cởi áo khoác, tiện thể ngắm qua nội thất trong nhà. Trạch gia quả thật có con mắt nghệ thuật, bất cứ một cm vuông trong biệt thự đều được sắp xếp quá sức tinh tế, tổng thể vừa mang đến cảm giác hoài cổ trang nhã của phương Đông lại pha lẫn chút hiện đại phá cách của phương Tây vô cùng độc đáo. Những bức tường màu be không có lấy một tì vết, xung quanh phòng treo rất nhiều những bức họa đắt giá tản ra hơi thở tháng năm nồng đậm. Ninh Dương ngồi trên chiếc ghế phủ nệm trắng đầy quý phái, sờ sờ qua chất vải cũng thấy được nó là hàng xa xỉ đến cỡ nào. Trong mười sáu năm trên đời cậu chưa từng thấy qua nơi nào như thế này, bị choáng ngợp cũng là điều dễ hiểu.
Trạch Vũ bế Ninh Dương ngồi lên lòng mình, vòng tay ôm lấy cậu từ đằng sau, lợi dụng chiều cao áp đảo của mình mà vươn tới bắt lấy môi cậu. Ninh Dương nhắm mắt tận hưởng nụ hôn ngọt ngào, tay đưa về đằng sau đan vào mái đầu đen mượt của y nhấn xuống cho nụ hôn càng thêm sâu. Hai người hôn qua rất lâu mới buông ra. Trạch Vũ đứng dậy nắm lấy tay Ninh Dương dẫn cậu đi thăm quan một vòng ngôi nhà, còn thuận miệng kể cho cậu rất nhiều điều về hai cha con y ngày trước. Căn phòng bếp là nơi Trạch Nghi học nấu ăn những ngày đầu tiên... phòng khách là nơi cha con y ngồi ráp hết cả một bộ lego mấy ngàn miếng... phòng sách là nơi mười sáu năm trước y vừa làm việc vừa cho Trạch Nghi uống sữa...tất cả đều là những hồi ức quá sức đẹp đẽ, dù Ninh Dương không có cơ hội được chứng kiến nhưng cậu cũng cảm nhận được phần nào, trong lòng không khỏi cảm thấy vui thay cho Trạch Nghi.
Căn phòng cuối cùng trong nhà hai người chưa đi qua nằm ở cuối hành lang tầng hai, Trạch Vũ che mắt Ninh Dương rồi mới để cậu bước vào. Ninh Dương dùng sức chớp chớp mắt để lấy lại tầm nhìn, ngỡ ngàng không thôi. Đây chắc chắn là phòng ngủ của Trạch Vũ, cách bài trí cũng thật sự phù hợp với phong cách của y, sang trọng và đẳng cấp. Chính giữa căn phòng kê một chiếc giường kingsize, bên trên trải ga giường màu xám rất mát mắt, kết hợp với màu sắc tông lạnh trong phòng tạo nên tổng thể vô cùng khoáng đạt.
Trạch Vũ đi đến chiếc giường nằm xuống dang tay dang chân, bộ dáng rất hưởng thụ. Y khoác bên ngoài chiếc áo sơ mi là chiếc áo len màu trắng sữa rất rộng, đối lập với màu ga giường nên vô cùng nổi bật. Ninh Dương trèo lên người y chui vào trong cái áo len to sụ ấy, thò mặt ra khỏi cổ áo gối đầu lên ngực y. Trạch Vũ cao hứng đem tiểu bảo bối giấu kĩ ở trong lòng, tay vuốt ve mái đầu be bé trên ngực mình. Y ghé môi vào vành tai của cậu, khẽ thổi một hơi đầy khiêu khích:
-Trong không khí lãng mạn này vợ không định làm gì ư?
-Làm gì là làm gì?- Ninh Dương ngây ngô hỏi lại, không thấy được dục vọng đang dâng lên trong đáy mắt của tên sắc lang.
Trạch Vũ luồn tay xuống cánh mông căng mẩy của Ninh Dương nắn bóp, giọng bất chợt tăng thêm mấy phần từ tính:
-Chúng ta động phòng lại đi. Tôi vẫn luôn muốn cùng em làm..trong căn phòng này...
-Sắc lang!
Dù hai má sắp cháy đến tới nơi, Ninh Dương vẫn chui ra khỏi áo, để Trạch Vũ đi tắm. Cậu đứng bên khung kính cường lực lớn cỡ một bức tường nhìn ra bên ngoài, cả một bầu trời sao rực sáng mang đến cảm giác thật ấm áp, mặc dù gió lạnh vẫn không ngừng rít gào cọ lên mặt kính. Không hiểu sao lúc này cậu lại nhớ đến mẹ của Trạch Nghi, người ít nhất cũng đã từng giống như cậu đứng ở vị trí này, nhìn ra khoảng trời rộng lớn ngoài kia. Khi nghĩ đến bà ấy cùng Trạch Vũ đã từng ở trên chiếc giường kia hoan ái, tạo nên một hài tử vừa đẹp đẽ lại giỏi giang, Ninh Dương bất chợt cảm thấy trong lòng chua xót đến lạ. Cho đến tận cùng, cậu vẫn mãi mãi chỉ là người thứ hai, dù được Trạch Vũ yêu thương đến bao nhiêu cũng không thể chối bỏ sự thật cậu là vợ kế của y. Một người phụ nữ khác ở trong lòng Trạch Vũ tạo nên một ấn tượng sâu đậm đến mức, gần hai mươi năm sau, y mới có đủ can đảm để yêu thương thêm một người nữa là cậu, thì người phụ nữ ấy phải là con người thế nào?
"Mình đang ganh tị với mẹ của Trạch Nghi?" Ninh Dương sợ hãi đặt tay lên ngực mình. Cậu lại dám có những suy nghĩ ích kỉ như thế, hay là do hoàn cảnh lúc này khiến cho cậu nghĩ đến những điều ấy? Dù thế nào Ninh Dương cũng không thể phủ nhận, cậu có đôi chút ghen tị với bà ấy. Xinh đẹp ư, bà có thể xinh đẹp đến nhường nào? Dịu dàng, sắc sảo hay cá tính, mạnh mẽ? Bà ấy có mấy phần giống mình? Chẳng lẽ Trạch Vũ lại vì cậu giống mẹ của Trạch Nghi mà đem lòng yêu cậu?
Hàng tá câu hỏi dâng lên trong lòng Ninh Dương khiến cậu rối bời. Cậu chạm tay lên mặt mình trên ô kính, chỉ nhìn thấy một thiếu niên xinh đẹp động lòng người đang ở giai đoạn thanh xuân tràn trề sung mãn nhất, ngực eo và hông nảy nở không kém cạnh gì so với nữ nhân bình thường, đặc biệt còn có đôi mắt to tròn thông minh vô cùng nổi bật nữa. Cậu dám chắc rằng, bản thân mình không thua kém gì ai, nếu Trạch phu nhân ngày trước có đứng ở đây, cậu cũng không có gì phải lo sợ bà ấy sẽ đẹp hơn mình. Người phụ nữ ấy có gì cậu cũng có thứ đó, nhan sắc, trí tuệ hay trái tim của Trạch Vũ...thế nhưng bà ấy có một thứ cậu không có.
Trạch Nghi.
Ninh Dương xoa lên bụng mình, chậm rãi thở hắt ra một hơi. Nếu đổi lại là người khác, quả thật sẽ không bao giờ sánh được với người phụ nữ kia, nhưng Ninh Dương thì lại là chuyện khác, cậu cũng có thể mang thai, có thể khiến cho Trạch Vũ làm cha thêm một lần nữa. Chỉ cần cậu sinh cho Trạch Vũ một đứa con, cả đời này sẽ không sợ y có người khác ở bên ngoài, vĩnh viễn nắm giữ trái tim y...
"Mình đang nghĩ cái quái gì thế này?"
Ninh Dương gõ trán giúp bản thân lấy lại tỉnh táo, cậu cho rằng đó là vì bản thân đã uống hơi nhiều rượu nên suy nghĩ cũng có chút vấn đề. Cậu đứng ngắm phong cảnh thêm một chút nữa, cảm nhận được một vòng tay âu yếm bao lấy mình có mùi sữa tắm thơm nức liền vô thức mỉm cười.
Cảm giác hiện tại vô cùng giống với đêm đầu tiên của hai người, tuy nhiên lòng người bây giờ đã đổi khác. Lần động phòng này là lưỡng tình tương duyệt, vì khao khát lẫn nhau mà trao cho đối phương tình yêu bằng hình thức nguyên thủy nhất. Trạch Vũ ngậm lấy vành tai mẫn cảm của vợ yêu, thì thầm những lời chân thành nhất:
-Trạch phu nhân, đêm nay hãy để tôi yêu em nhé...
Nếu có thể xoay ngược thời gian, Ninh Dương tình nguyện quay lại hai mươi năm về trước, gặp gỡ và yêu Trạch Vũ như lúc này đây. Cậu biết rằng điều này là không thể, thời gian không bao giờ quay ngược lại, chỉ có thể dùng hiện tại để bù đắp đau thương trong quá khứ mà thôi. Đêm nay, cậu muốn yêu Trạch Vũ bằng tất cả những gì mình có, ghi hằn trong kí ức của y về đêm động phòng của hai người, để y không bao giờ quên được cậu...
Ninh Dương đẩy ngã Trạch Vũ lên tấm nệm mềm mại, vươn tay cởi từng lớp quần áo vướng víu trên người mình. Chiếc áo len rồi chiếc quần bó rơi xuống dưới đất, quần lót nhanh chóng rời khỏi mắt cá chân thanh tú bị ném qua một bên. Trong ánh đèn ngủ mờ mờ, thân thể thiếu niên phô bày trọn vẹn trước mắt của nam nhân, đem lý trí của y cuốn đi xa đến vài dặm. Mỹ nhân bước đến ngồi lên người của Trạch Vũ, đem tay tháo dây áo choàng tắm vứt xuống đất, luồn tay vào chạm lên cơ bụng săn chắc mà ái muội vuốt một đường xuống dưới, khiêu khích thứ bán cương dưới lớp vải mỏng manh.
Trạch Vũ sắp phát điên đến nơi rồi, lồng ngực giống như muốn nổ tung vì áp lực, nhịp thở càng ngày càng nặng đi. Tiểu hồ ly của y ngồi trên người y đong đưa eo, cả người phát ra mị lực khuynh đảo trời đất, khiến y quay cuồng trong ý nghĩ. Ánh mắt phiến tình long lanh ánh nước kia, làn da trơn nhẵn như phát sáng dưới ánh đèn, tất cả đều hình thành nên kích thích cường đại đánh vào thùy não của y, đem cự vật khổng lồ ngóc đầu đứng dậy hùng dũng như một thanh thương nung đỏ. Người bên trên thở hắt ra cúi xuống đối mặt với y, vươn đầu lưỡi liếm lên khóe môi hoàn mỹ, thều thào bằng giọng mũi.
-Trạch Vũ... Chúng ta làm lại được không, yêu nhau lại từ đầu...
Trạch Vũ nhếch khóe môi, mút vào môi của người kia, không một chút do dự nói:
-Tôi còn cả đời để yêu em....
......
Nam nhân ngồi tựa vào thành giường như một bậc đế vương, bàn tay to rộng khẽ vuốt ve mái đầu chôn giữa hai chân mình, hưởng thụ cảm giác được hầu hạ bởi ái nhân mà y yêu nhất. Thiếu niên quỳ sấp trên giường, mông vểnh cao đẫy đà, hai mắt bị bịt kín bởi cà vạt hoàn toàn không thể thấy được gì, chỉ có thể dựa vào trực giác và cảm xúc trên môi để phán đoán, há miệng ngậm lấy côn thịt nóng rực mút mát như một que kem khổng lồ.
Đôi môi xinh đẹp phun ra rồi nuốt vào cự vật, nhưng vì kích thước của nó quá lớn nên chỉ có thể miễn cưỡng ngậm được một nửa. Những ngón tay mũm mĩm bao lấy hai viên cầu sưng tím ở bên dưới, chậm rãi mát xa cho chúng. Thiếu niên hôn nhẹ lên quy đầu cỡ đại, mút vào một chút nhấm nháp hương vị nam tính đặc hữu của đối phương, dùng đầu lưỡi vói vào trong lỗ nhỏ kích thích thứ đó cương lên đến cực hạn. Cậu dồn lực thổi một hơi, không nghĩ đến có thể nghe thấy tiếng hô hấp dồn dập của đối phương. Trong bóng tối không có sự phối hợp của thị giác, tất cả các giác quan đều hoạt động hết công suất, truyền đến những cảm xúc không nói nên lời. Đôi mắt bị bịt lại giúp cho thiếu niên bớt đi xấu hổ, hoàn toàn tập trung vào việc khẩu giao cho nam nhân, dùng toàn bộ cơ thể để cảm nhận sự tồn tại của đối phương.
Cậu buông quy đầu ra, liếm một đường dọc theo toàn bộ chiều dài côn thịt, đem nó tẩm ướt bằng nước bọt của mình. Hai viên cầu nhanh chóng bị hút lấy vào khoang miệng ấm nóng, truyền lên những trận tê dại sảng khoái đến co rút cả ngón chân. Trạch Vũ rất cao hứng, kĩ thuật của vợ y càng ngày càng khá, tốc độ và hiệu quả học tập vô cùng cao, rất biết kích thích những điểm nhạy cảm của y. Vài lần y đã suýt nữa buông vũ khí đầu hàng nhưng khi nhìn thấy bộ dáng hưởng thụ của vợ, y lại nén xuống tận hưởng thêm một chút nữa. Trạch Vũ nhẹ nhàng đong đưa eo bón cho vợ y côn thịt, ma sát cái lưỡi hư hỏng mềm mại ướt át đi vào đến tận yết hầu, chặn lại toàn bộ âm thanh muốn thoát ra. Tiếng ư ư bằng giọng mũi cùng tiếng mút tóp tép quẩn quanh trong gian phòng càng tăng thêm tình thú cho buổi tối kích tình này.
Trạch Vũ từ bên trên nhìn xuống bộ ngực phập phồng theo nhịp thở của Ninh Dương, không nghĩ tới hai đầu nhũ lại sưng trướng lớn như hai trái cherries đỏ mọng. Y thật muốn xông tới sờ soạng cắn mút chúng, chăm sóc tiểu anh đào lớn và tiểu anh đào bé, dùng lưỡi bức vợ y sung sướng đến bắn ra. Nhưng y vẫn nhịn xuống, tiếp tục đong đưa eo thúc vào cái miệng nhỏ xinh đẹp bên trên.
Sau hơn mười lăm phút, cơ hàm của Ninh Dương đã mỏi nhừ, Trạch Vũ mới thúc nhịp cuối vào tận cổ họng của cậu, giải phóng toàn bộ tinh hoa của mình. Ninh Dương mới ban đầu suýt chút nữa đã bị sặc nhưng ghìm lại được, đem tất cả chất lỏng nóng bỏng của y nuốt vào bụng, dùng lưỡi liếm sạch đi tinh dịch còn vương lại trên côn thịt, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó.
Hành động này khiêu khích bản năng người đàn ông trong Trạch Vũ, khiến cho y cương lên gần như ngay lập tức. Y chớp thời cơ đè Ninh Dương lên tấm nệm mềm mại, ôm lấy thân thể nhuyễn ngọc ôn hương ấy mà công kích hai khỏa anh đào mẫn cảm.
Hiện tại còn đang bị bịt mắt, Ninh Dương trở nên mẫn cảm hơn trước cả trăm lần. Hai đầu nhũ được chăm sóc nhiệt tình càng có xu hướng nở ra lớn hơn, phần thân bên dưới cũng nhỏ ra không ít dịch thể trong suốt. Trạch Vũ dùng cơ miệng khỏe khoắn đè ép phần thịt non nhô lên, đảo lưỡi qua quầng vú hồng nhạt lưu lại vài dấu răng trên đó.
Ninh Dương ngay lúc này không thể cảm thấy tuyệt vời hơn, cậu rướn ngực lên một chút để Trạch Vũ thuận lợi "thưởng thức", giống như chiếc bánh ngọt ngào dâm đãng dâng mình lên cho người ta hưởng thụ. Chẳng mấy chốc, cây nấm nhỏ bên dưới run rẩy không ngừng, cùng với tiếng thét sảng khoái của Ninh Dương giải phóng ra dịch thể ngọt ngào.
Trạch Vũ liếm đi toàn bộ số mật ngọt đó, thấp giọng nói với người kia:
-Bảo bối, em bắn rồi...
-Ư, Trạch Vũ...- Ninh Dương nức nở, quờ quạng tìm kiếm thân thể ấm áp của Trạch Vũ, rất nhanh chóng đã lại được y ôm vào ngực. Đôi môi tiếp nhận nụ hôn ôn nhu của người kia, cơ hàm liền ngoan ngoãn mở ra cho y đi vào.
-Bảo bối, rất ngọt đúng không? Tôi yêu chết em chính là vì hương vị này...
Hai má Ninh Dương vì lời thổ lộ của Trạch Vũ nóng lên theo cấp số nhân, làm thành hai mảng hồng nhuận vô cùng đáng yêu. Cà vạt buộc trên đầu thật nhanh đã được cởi ra, trả lại tầm nhìn cho Ninh Dương. Cậu chớp chớp mắt, nhìn kĩ người đàn ông ở bên trên mình, ngay lúc này đây y thật sự quá sức đẹp đẽ, tựa như một bức họa thời Phục Hưng. Tim cậu vô thức nảy lên từng nhịp boong boong, trong căn phòng yên ắng nghe dị thường rõ ràng.
Trạch Vũ tựa đầu lên lồng ngực của cậu lắng nghe tim đập, cả người áp lên thân thể nhỏ bé của cậu như một con sói khổng lồ. Y vuốt ve bắp đùi trắng noãn của Ninh Dương, xoa nắn cặp mông cực phẩm, thanh âm nghe qua đầy từ tính mà rất có ma lực:
-Tôi rất hạnh phúc vì em đã đáp lại tình cảm của tôi. Tôi ngay bây giờ cảm thấy như mình đã có trong tay cả thế gian vậy.
-Trạch Vũ này...sao ông lại yêu tôi?
Ninh Dương đối diện với ánh mắt cương nghị của Trạch Vũ, hỏi y điều mà bản thân đã thắc mắc từ lâu...
-Tôi cũng không biết nữa, từ khi nhìn thấy em chào tạm biệt Trạch Nghi đi tới bến xe bus bắt chuyến xe về nhà, tôi đã cảm thấy tim mình giống như mất đi khả năng kiểm soát vậy. Tôi điên cuồng tìm hiểu mọi thứ về em, đến trong mơ cũng mơ thấy em, tôi bị bóng hình của em ám ảnh đến mức tôi cũng không dám đối diện với bản thân mình nữa. Tôi đã muốn có được em đến mức gần như phát điên, rồi gia đình em lại xảy ra chuyện, tôi đã ngay lập tức chớp thời cơ tiến thêm một bước, đem em về bên mình...
-Đáng lẽ ra ngày đó tôi không nên đi xe bus a.. để không bị một con sói để mắt tới, rồi lại bị y lấy mất trái tim...
Trạch Vũ bật cười lớn, hôn hôn khóe môi ngọt hơn mật ong của vợ yêu:
-Em có tin cái được gọi là định mệnh không? Chỉ cần định mệnh trói chúng ta lại với nhau, thì dù em có lẩn trốn ở bất kì nơi nào trong cái thành phố phồn hoa này, tôi cũng vẫn sẽ gặp được em và yêu em như bây giờ...
Đúng vậy, nếu đã được định đoạt cả đời gắn kết với nhau, thì dù qua bao nhiêu thời gian, trong quá khứ bản thân đã vượt qua bao nhiêu ngã rẽ cuộc đời...bạn sẽ vẫn đến được ngã tư nơi người ấy đang đứng, chạm phải một cơn say chuếnh choáng trong một ánh nhìn lướt qua và rơi vào ái tình đã được giăng sẵn.. Cuộc đời một con người giống như một visual game* hoàn hảo, tất cả những gì bạn trải qua đều đã được lập trình sẵn, bạn có quyền lựa chọn cách hành xử hay hướng đi của mình, nhưng đến cuối cùng vẫn đi đến một điểm đích. Đích đến của mỗi người là khác nhau, mạch truyện của mỗi người tuy giao nhau nhưng vẫn có những ngả rẽ, đưa chúng ta hướng tới những chặng đườ
Tác giả :
Tố Lạp