Kế Hoạch Yêu Nhau Khẩn Cấp
Chương 33
Ngay khi giọng nói nhẹ nhàng của Dung Hạc vừa dứt, điện thoại di động trên bàn trên bàn rung lên, sự xung động trong nháy mắt tan rã, người cũng thanh tỉnh không ít.
Lục Tiêu Viễn nhìn bộ dáng Dung Hạc muốn nói lại thôi, bèn nói: “Em check tin nhắn trước đi.”
Dung Hạc gật đầu, vội vàng cầm lấy điện thoại di động, là Phó Miêu gửi tới một tin nhắn: [Nghe nói thầy Lục hôm nay tới phim trường tham ban à?”]
Dung Hạc gõ “Ừm” một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tiêu Viễn.
Lục Tiêu Viễn hỏi: “Sao thế?”
Dung Hạc chỉ vào màn hình nói: “Đại diện của em, chị Miêu hỏi anh tới tham ban phải không, đây là lịch trình riêng của anh, có nói được không ạ?”
Lục Tiêu Viễn nói: “Đương nhiên có thể rồi, dù sao mấy năm nay cũng là cô ấy chăm sóc em.”
Dung Hạc cảm thấy câu nói này của Lục Tiêu Viễn nghe có chút kỳ quái, giống như đang đứng ở một vị trí nào đó để nói.
Nhưng cậu vẫn gật đầu, trả lời Phó Miêu, cũng nói luôn chuyện mình đang cùng Lục Tiêu Viễn ăn cơm.
Phó Miêu: [Không hổ danh là ảnh đế, mọi phương diện đều rất để ý, hôm nay chị nghe người ta nói hai đứa đang “show ân ái” ở trường quay, nếu bị chụp được, kiểu gì cũng lên hot search cho xem.【Ngón tay cái】]
Dung Hạc nhìn hai chữ “Ảnh đế”, đột nhiên như bị một roi này quất tỉnh.
Sau khi Dung Hạc đặt điện thoại xuống, Lục Tiêu Viễn nói: “Vừa rồi em muốn hỏi anh chuyện gì à?”
Dung Hạc lắc đầu, rũ mí mắt xuống: “Hiện tại không còn nữa.”
Là đối tác của Lục Tiêu Viễn, cậu không nên vượt qua ranh giới như thế này khi đối phương không đưa ra bất kỳ tuyên bố rõ ràng nào.
Cũng may Lục Tiêu Viễn chỉ liếc nhìn cậu một cái, cũng không hỏi gì thêm.
Dung Hạc tiếp tục nói: “Đúng rồi thầy Lục, chị Miêu nhờ em hỏi thăm anh hộ chị ấy.”
Lục Tiêu Viễn nói: “Cô ấy là người đại diện đầu tiên của em sao?”
Dung Hạc gật đầu, kể một ít về sự hướng dẫn và hỗ trợ của Phó Miêu đối với cậu từ khi cậu bước vào giới.
Lục Tiêu Viễn suy nghĩ một lát, “Ừm” một tiếng dài như đã hạ quyết định: “Cô ấy quả nhiên đã giúp đỡ em rất nhiều. Xem ra sau này nếu có cơ hội, anh phải cảm ơn cô ấy mới được.” Giọng nói trầm đến mức như đang nói với chính mình.
Dung Hạc chớp chớp mắt nói: “Đúng vậy, chị Miêu là quý nhân của em, em nhất định sẽ báo đáp chị ấy.”
Đối với những lời tự làm chủ này của Dung Hạc, khóe môi Lục Tiêu Viễn giật giật, nhưng cũng không nói gì, chỉ chống cằm, hơi nheo mắt lại.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, khuôn mặt của Dung Hạc có chút mờ nhạt, tựa như đã gọt bớt đi sự trầm ổn của một người đàn ông, chồng lên khuôn mặt ngây thơ của cậu thiếu niên năm nào.
Đột nhiên, hắn chú ý tới chóp mũi và môi Dung Hạc dường như dần dần chuyển sang màu đỏ. Hắn nhìn miếng thịt cá thơm ngon trong bát Dung Hạc, cậu cắn một miếng thì cau mày lại.
Đĩa cá kho thịt này có vị ngọt cay, mà niêm mạc miệng của Dung Hạc khá yếu ớt, đồ ăn hơi cay một chút cũng không ăn được.
“Đừng ăn cái này nữa.” Lục Tiêu Viễn lập tức ngăn cản Dung Hạc, rót một ly nước ấm đưa cho Dung Hạc, đổi luôn cả phần cơm trong bát Dung Hạc.
Khi đang học trung học, Dung Hạc luôn giống như cái đuôi nhỏ đi theo sau mông Lục Tiêu Viễn, nhưng cũng giúp hắn được rất nhiều việc.
Hắn là người không thích nợ nhân tình, bèn hỏi Dung Hạc muốn cái gì, lúc đầu Dung Hạc nói không muốn gì cả, sau đó dưới sự kiên trì của hắn bèn suy nghĩ một chút, bèn nài nỉ hắn mang cho cậu một đĩa thịt xiên nướng từ quầy hàng nhà hắn tới cho mình.
Lần đầu tiên ăn, Dung Hạc khen ngon, hắn thấy Dung Hạc vui vẻ, cứ cách năm ba hôm lại mang đến cho cậu ăn. Cho đến một lần, hắn nhìn thấy Dung Hạc trốn ở trên sân ăn đĩa thịt xiên nướng hắn mang cho, cả khuôn mặt vì cay mà nhăn nhúm lại, trong miệng còn nổi vài cái bọng nước.
Lúc đó hắn rất tức giận, hỏi Dung Hạc nếu không ăn được cay sao không vứt đi, sau đó bình tĩnh bôi thuốc cho Dung Hạc.
Dung Hạc bị hắn nắm cằm, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm hắn, tỏ vẻ chút vết loét nhỏ này không là gì cả, còn nhịn đau cười hì hì nói mình không nỡ vất đi, cùng lắm thì sau này không bao giờ cậy mạnh nữa, bảo hắn đừng tự trách.
Nghe xong câu này, sắc mặt hắn càng khó coi hơn, nhưng cũng không thể nổi cáu với Dung Hạc. Hắn làm sao có thể trách Dung Hạc chứ? Muốn trách cũng có thể trách chính mình lúc đó không ra gì, sao lại tặng mấy thứ này cho Dung Hạc cơ chứ.
Mà bây giờ hắn có thể trả lại rất nhiều thứ cho Dung Hạc, bao gồm tất cả những gì hắn có ở hiện tại và mọi thứ hắn sẽ nhận được trong tương lai. Nhìn qua thì hình như bây giờ đã khác ngày xưa, nhưng trên thực tế vẫn không có khác biệt, bởi vì hắn đã mất đi tư cách cùng chia sẻ.
Dưới cái nhìn của Lục Tiêu Viễn, Dung Hạc một hơi uống cạn ly nước ấm mà Lục Tiêu Viễn rót cho mình, sau đó hắng giọng nói: “Thật ra cũng không cay lắm.” Nhưng giọng nói khàn khàn lại phản bội cậu.
Sắc mặt Lục Tiêu Viễn vẫn không được tốt cho lắm, đẩy đĩa cá kho thịt cách góc bàn Dung Hạc xa nhất.
“Bao nhiêu tuổi rồi, sao vẫn ấu trĩ như ngày xưa vậy.”
Những lời trách móc nông cạn này đột nhiên xông vào màng nhĩ của Dung Hạc, khợi gợi lại một đoạn hồi ức, đồng thời cũng đẩy trái tim của cậu vào khoảng chân không, nhanh chóng lớn lên.
Một lần nữa, Lục Tiêu Viễn không hề cố kỵ nói ra chuyện có liên quan đến quá khứ, hơn nữa còn tự nhiên như vậy.
Những suy nghĩ bị đè nén trước đó đã phá vỡ sự kiềm chế của cậu, dâng đến tận miệng, nhưng đúng lúc này, cậu không dám manh động nữa, hít cái mũi bị cay, nhìn về phía Lục Tiêu Viễn nói: “Thầy Lục, về câu hỏi trước đó, em muốn hỏi anh một chút, nhưng có thể cho em thời gian sắp xếp lại câu từ được không?”
Giọng điệu của cậu tràn đầy sự trưng cầu, như thể đối phương nếu có một chút không vui, cậu sẽ lập tức rút lại những gì vừa nói.
Cậu biết, mình cứ năm lần bảy lượt muốn nói lại thôi, rất giống như đang đùa giỡn người khác, cho dù tính tình có tốt đến đâu, cũng sẽ trả lời cậu một câu “Thích nói thì nói đi.”
Nhưng Lục Tiêu Viễn lại gật đầu, còn nói một câu: “Được, anh chờ em.”
*
Khi bữa ăn sắp kết thúc, Dung Hạc đột nhiên nhận được thông báo quay cảnh đêm, nói gì mà cảnh phối hợp trong vườn có chút không ổn, vài cảnh phải quay lại xong trong tối nay.
Dung Hạc nói: “Xin lỗi thầy Lục, em phải quay thêm một cảnh, giờ phải về trường quay một chuyến.”
Lục Tiêu Viễn đã nghe thấy đoàn làm phim nói gì đó qua điện thoại với Dung Hạc, bèn hỏi: “Là cảnh hôn sao?”
“Ừm.” Dung Hạc gật đầu, lại nhanh chóng bổ sung một câu, “Đạo diễn nói có thể mượn diễn viên đóng thế.”
Cậu nói xong, cảm thấy mình giống như đang cố ý, nhưng Lục Tiêu Viễn lại gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ tán thành, có vẻ rất hài lòng với quyết định của cậu.
Cửa sau của Cảnh Quan Viên cách trường quay tương đối gần, Lục Tiêu Viễn lái xe chở Dung Hạc đến phụ cận, Dung Hạc vội vàng xuống xe, đang định lao thẳng về hướng trường quay thì bị Lục Tiêu Viễn ở phía sau gọi giật lại.
Cậu quay đầu lại, chỉ thấy Lục Tiêu Viễn sải bước về phía mình, quấn khăn quàng cổ trên tay lên cổ mình.
“Đừng cố quá, coi chừng cảm lạnh.”
Bản thân chiếc khăn đã lạnh, nhưng sau khi xuyên qua lòng bàn tay của Lục Tiêu Viễn, lại có một nhiệt độ nhất định một cách thần kỳ.
Dung Hạc nắm chặt khăn quàng cổ nói: “Không cẩn thận làm rơi mất, cám ơn thầy Lục.”
Lục Tiêu Viễn “Ừm” một tiếng, hai tay đút vào trong túi áo khoác, cùng cậu đi tới cửa sau, giống như đang tiễn cậu, lại giống như bản thân hắn muốn đến phim trường.
Lúc này Cảnh Quan Viên đã đóng cửa, khắp nơi đều là đèn tối, chỉ chừa một lối đi cho đoàn phim.
Bởi vì có Lục Tiêu Viễn ở bên cạnh, Dung Hạc từ lúc ăn cơm đã tâm thần không yên, lúc vào cửa không cẩn thận còn bị vấp một chút.
Khi suýt nữa ngã xuống, được Lục Tiêu Viễn đỡ lấy, theo quán tính cả người nhào về phía lồng ngực Lục Tiêu Viễn, chóp mũi đụng vào cổ Lục Tiêu Viễn.
Làn da Lục Tiêu Viễn ấm áp, sạch sẽ, giống như không khí sau mưa xuân, không khác gì trong trí nhớ của cậu.
Cậu giống như một gốc cỏ nhỏ vừa nảy mầm, cùng với mầm non sinh sôi nảy nở trong đáy lòng, chỉ trong nháy mắt trượt chân, liền hoàn toàn rơi vào trong đó.
Dường như bị mê hoặc, cậu ma xui quỷ khiến vươn hai tay ra, lòng bàn tay lơ lửng trong không một giây, sau đó rơi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Lục Tiêu Viễn.
Cánh tay Lục Tiêu Viễn đông cứng lại, ngay cả hô hấp cũng ngưng trệ trong bóng tối trong chớp mắt.
Dung Hạc nhìn không thấy biểu tình của Lục Tiêu Viễn, khi cậu phản ứng lại, muốn lui ra, chỉ cảm thấy lực đạo trên lưng siết chặt một chút, khiến cậu hoàn toàn mất đi cơ hội buông tay, chỉ có thể mở to hai mắt.
Tất cả những ồn ào dường như biến mất vào lúc này.
Hai người ôm nhau rất lâu, cho đến khi gió ngừng thồi, dường như dài như mười một năm.
Cho đến khi stylist hét lớn cách đó không xa: “Chị Trương, em chuẩn bị xong hết rồi, thầy Tiểu Dung đã đến chưa?”
Dung Hạc phục hồi tinh thần, bên tai vang lên một giọng nói ôn hòa: “Đi đi.”
Sau đó Lục Tiêu Viễn nhẹ nhàng đẩy cậu ra khỏi bóng đêm trong góc.
Đối diện với ánh sáng trên trường quay cách đó không xa, Dung Hạc sủng sốt tiến lên vài bước, quay đầu lại, không thấy rõ Lục Tiêu Viễn có phải vẫn còn ở trong bóng tối đó hay không.
Xung quanh, nhân viên trường quay đi đi lại lại, thấy Dung Hạc tới, nhao nhao chào hỏi cậu, sau đó nhanh chóng lướt qua, tiếp tục làm việc của riêng mình, không ai để ý trong góc vừa xảy ra chuyện gì.
Dung Hạc vẫn duy trì tư thế hai lòng bàn tay hơi hướng lên trên, sau khi mất đi vòng tay ôm lấy, lồng ngực trống rỗng, nhưng nhanh chóng tràn đầy tiếng tim đập dồn dập.
Có khi nào?
Cậu nghĩ là có.
Có lẽ Lục Tiêu Viễn cũng giống như cậu, không kìm lòng nhớ về những kỉ niệm xưa đầy đẹp đẽ kia.
Có lẽ lúc đó Lục Tiêu Viễn cũng có chút thích cậu…
Lục Tiêu Viễn nhìn bộ dáng Dung Hạc muốn nói lại thôi, bèn nói: “Em check tin nhắn trước đi.”
Dung Hạc gật đầu, vội vàng cầm lấy điện thoại di động, là Phó Miêu gửi tới một tin nhắn: [Nghe nói thầy Lục hôm nay tới phim trường tham ban à?”]
Dung Hạc gõ “Ừm” một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tiêu Viễn.
Lục Tiêu Viễn hỏi: “Sao thế?”
Dung Hạc chỉ vào màn hình nói: “Đại diện của em, chị Miêu hỏi anh tới tham ban phải không, đây là lịch trình riêng của anh, có nói được không ạ?”
Lục Tiêu Viễn nói: “Đương nhiên có thể rồi, dù sao mấy năm nay cũng là cô ấy chăm sóc em.”
Dung Hạc cảm thấy câu nói này của Lục Tiêu Viễn nghe có chút kỳ quái, giống như đang đứng ở một vị trí nào đó để nói.
Nhưng cậu vẫn gật đầu, trả lời Phó Miêu, cũng nói luôn chuyện mình đang cùng Lục Tiêu Viễn ăn cơm.
Phó Miêu: [Không hổ danh là ảnh đế, mọi phương diện đều rất để ý, hôm nay chị nghe người ta nói hai đứa đang “show ân ái” ở trường quay, nếu bị chụp được, kiểu gì cũng lên hot search cho xem.【Ngón tay cái】]
Dung Hạc nhìn hai chữ “Ảnh đế”, đột nhiên như bị một roi này quất tỉnh.
Sau khi Dung Hạc đặt điện thoại xuống, Lục Tiêu Viễn nói: “Vừa rồi em muốn hỏi anh chuyện gì à?”
Dung Hạc lắc đầu, rũ mí mắt xuống: “Hiện tại không còn nữa.”
Là đối tác của Lục Tiêu Viễn, cậu không nên vượt qua ranh giới như thế này khi đối phương không đưa ra bất kỳ tuyên bố rõ ràng nào.
Cũng may Lục Tiêu Viễn chỉ liếc nhìn cậu một cái, cũng không hỏi gì thêm.
Dung Hạc tiếp tục nói: “Đúng rồi thầy Lục, chị Miêu nhờ em hỏi thăm anh hộ chị ấy.”
Lục Tiêu Viễn nói: “Cô ấy là người đại diện đầu tiên của em sao?”
Dung Hạc gật đầu, kể một ít về sự hướng dẫn và hỗ trợ của Phó Miêu đối với cậu từ khi cậu bước vào giới.
Lục Tiêu Viễn suy nghĩ một lát, “Ừm” một tiếng dài như đã hạ quyết định: “Cô ấy quả nhiên đã giúp đỡ em rất nhiều. Xem ra sau này nếu có cơ hội, anh phải cảm ơn cô ấy mới được.” Giọng nói trầm đến mức như đang nói với chính mình.
Dung Hạc chớp chớp mắt nói: “Đúng vậy, chị Miêu là quý nhân của em, em nhất định sẽ báo đáp chị ấy.”
Đối với những lời tự làm chủ này của Dung Hạc, khóe môi Lục Tiêu Viễn giật giật, nhưng cũng không nói gì, chỉ chống cằm, hơi nheo mắt lại.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, khuôn mặt của Dung Hạc có chút mờ nhạt, tựa như đã gọt bớt đi sự trầm ổn của một người đàn ông, chồng lên khuôn mặt ngây thơ của cậu thiếu niên năm nào.
Đột nhiên, hắn chú ý tới chóp mũi và môi Dung Hạc dường như dần dần chuyển sang màu đỏ. Hắn nhìn miếng thịt cá thơm ngon trong bát Dung Hạc, cậu cắn một miếng thì cau mày lại.
Đĩa cá kho thịt này có vị ngọt cay, mà niêm mạc miệng của Dung Hạc khá yếu ớt, đồ ăn hơi cay một chút cũng không ăn được.
“Đừng ăn cái này nữa.” Lục Tiêu Viễn lập tức ngăn cản Dung Hạc, rót một ly nước ấm đưa cho Dung Hạc, đổi luôn cả phần cơm trong bát Dung Hạc.
Khi đang học trung học, Dung Hạc luôn giống như cái đuôi nhỏ đi theo sau mông Lục Tiêu Viễn, nhưng cũng giúp hắn được rất nhiều việc.
Hắn là người không thích nợ nhân tình, bèn hỏi Dung Hạc muốn cái gì, lúc đầu Dung Hạc nói không muốn gì cả, sau đó dưới sự kiên trì của hắn bèn suy nghĩ một chút, bèn nài nỉ hắn mang cho cậu một đĩa thịt xiên nướng từ quầy hàng nhà hắn tới cho mình.
Lần đầu tiên ăn, Dung Hạc khen ngon, hắn thấy Dung Hạc vui vẻ, cứ cách năm ba hôm lại mang đến cho cậu ăn. Cho đến một lần, hắn nhìn thấy Dung Hạc trốn ở trên sân ăn đĩa thịt xiên nướng hắn mang cho, cả khuôn mặt vì cay mà nhăn nhúm lại, trong miệng còn nổi vài cái bọng nước.
Lúc đó hắn rất tức giận, hỏi Dung Hạc nếu không ăn được cay sao không vứt đi, sau đó bình tĩnh bôi thuốc cho Dung Hạc.
Dung Hạc bị hắn nắm cằm, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm hắn, tỏ vẻ chút vết loét nhỏ này không là gì cả, còn nhịn đau cười hì hì nói mình không nỡ vất đi, cùng lắm thì sau này không bao giờ cậy mạnh nữa, bảo hắn đừng tự trách.
Nghe xong câu này, sắc mặt hắn càng khó coi hơn, nhưng cũng không thể nổi cáu với Dung Hạc. Hắn làm sao có thể trách Dung Hạc chứ? Muốn trách cũng có thể trách chính mình lúc đó không ra gì, sao lại tặng mấy thứ này cho Dung Hạc cơ chứ.
Mà bây giờ hắn có thể trả lại rất nhiều thứ cho Dung Hạc, bao gồm tất cả những gì hắn có ở hiện tại và mọi thứ hắn sẽ nhận được trong tương lai. Nhìn qua thì hình như bây giờ đã khác ngày xưa, nhưng trên thực tế vẫn không có khác biệt, bởi vì hắn đã mất đi tư cách cùng chia sẻ.
Dưới cái nhìn của Lục Tiêu Viễn, Dung Hạc một hơi uống cạn ly nước ấm mà Lục Tiêu Viễn rót cho mình, sau đó hắng giọng nói: “Thật ra cũng không cay lắm.” Nhưng giọng nói khàn khàn lại phản bội cậu.
Sắc mặt Lục Tiêu Viễn vẫn không được tốt cho lắm, đẩy đĩa cá kho thịt cách góc bàn Dung Hạc xa nhất.
“Bao nhiêu tuổi rồi, sao vẫn ấu trĩ như ngày xưa vậy.”
Những lời trách móc nông cạn này đột nhiên xông vào màng nhĩ của Dung Hạc, khợi gợi lại một đoạn hồi ức, đồng thời cũng đẩy trái tim của cậu vào khoảng chân không, nhanh chóng lớn lên.
Một lần nữa, Lục Tiêu Viễn không hề cố kỵ nói ra chuyện có liên quan đến quá khứ, hơn nữa còn tự nhiên như vậy.
Những suy nghĩ bị đè nén trước đó đã phá vỡ sự kiềm chế của cậu, dâng đến tận miệng, nhưng đúng lúc này, cậu không dám manh động nữa, hít cái mũi bị cay, nhìn về phía Lục Tiêu Viễn nói: “Thầy Lục, về câu hỏi trước đó, em muốn hỏi anh một chút, nhưng có thể cho em thời gian sắp xếp lại câu từ được không?”
Giọng điệu của cậu tràn đầy sự trưng cầu, như thể đối phương nếu có một chút không vui, cậu sẽ lập tức rút lại những gì vừa nói.
Cậu biết, mình cứ năm lần bảy lượt muốn nói lại thôi, rất giống như đang đùa giỡn người khác, cho dù tính tình có tốt đến đâu, cũng sẽ trả lời cậu một câu “Thích nói thì nói đi.”
Nhưng Lục Tiêu Viễn lại gật đầu, còn nói một câu: “Được, anh chờ em.”
*
Khi bữa ăn sắp kết thúc, Dung Hạc đột nhiên nhận được thông báo quay cảnh đêm, nói gì mà cảnh phối hợp trong vườn có chút không ổn, vài cảnh phải quay lại xong trong tối nay.
Dung Hạc nói: “Xin lỗi thầy Lục, em phải quay thêm một cảnh, giờ phải về trường quay một chuyến.”
Lục Tiêu Viễn đã nghe thấy đoàn làm phim nói gì đó qua điện thoại với Dung Hạc, bèn hỏi: “Là cảnh hôn sao?”
“Ừm.” Dung Hạc gật đầu, lại nhanh chóng bổ sung một câu, “Đạo diễn nói có thể mượn diễn viên đóng thế.”
Cậu nói xong, cảm thấy mình giống như đang cố ý, nhưng Lục Tiêu Viễn lại gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ tán thành, có vẻ rất hài lòng với quyết định của cậu.
Cửa sau của Cảnh Quan Viên cách trường quay tương đối gần, Lục Tiêu Viễn lái xe chở Dung Hạc đến phụ cận, Dung Hạc vội vàng xuống xe, đang định lao thẳng về hướng trường quay thì bị Lục Tiêu Viễn ở phía sau gọi giật lại.
Cậu quay đầu lại, chỉ thấy Lục Tiêu Viễn sải bước về phía mình, quấn khăn quàng cổ trên tay lên cổ mình.
“Đừng cố quá, coi chừng cảm lạnh.”
Bản thân chiếc khăn đã lạnh, nhưng sau khi xuyên qua lòng bàn tay của Lục Tiêu Viễn, lại có một nhiệt độ nhất định một cách thần kỳ.
Dung Hạc nắm chặt khăn quàng cổ nói: “Không cẩn thận làm rơi mất, cám ơn thầy Lục.”
Lục Tiêu Viễn “Ừm” một tiếng, hai tay đút vào trong túi áo khoác, cùng cậu đi tới cửa sau, giống như đang tiễn cậu, lại giống như bản thân hắn muốn đến phim trường.
Lúc này Cảnh Quan Viên đã đóng cửa, khắp nơi đều là đèn tối, chỉ chừa một lối đi cho đoàn phim.
Bởi vì có Lục Tiêu Viễn ở bên cạnh, Dung Hạc từ lúc ăn cơm đã tâm thần không yên, lúc vào cửa không cẩn thận còn bị vấp một chút.
Khi suýt nữa ngã xuống, được Lục Tiêu Viễn đỡ lấy, theo quán tính cả người nhào về phía lồng ngực Lục Tiêu Viễn, chóp mũi đụng vào cổ Lục Tiêu Viễn.
Làn da Lục Tiêu Viễn ấm áp, sạch sẽ, giống như không khí sau mưa xuân, không khác gì trong trí nhớ của cậu.
Cậu giống như một gốc cỏ nhỏ vừa nảy mầm, cùng với mầm non sinh sôi nảy nở trong đáy lòng, chỉ trong nháy mắt trượt chân, liền hoàn toàn rơi vào trong đó.
Dường như bị mê hoặc, cậu ma xui quỷ khiến vươn hai tay ra, lòng bàn tay lơ lửng trong không một giây, sau đó rơi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Lục Tiêu Viễn.
Cánh tay Lục Tiêu Viễn đông cứng lại, ngay cả hô hấp cũng ngưng trệ trong bóng tối trong chớp mắt.
Dung Hạc nhìn không thấy biểu tình của Lục Tiêu Viễn, khi cậu phản ứng lại, muốn lui ra, chỉ cảm thấy lực đạo trên lưng siết chặt một chút, khiến cậu hoàn toàn mất đi cơ hội buông tay, chỉ có thể mở to hai mắt.
Tất cả những ồn ào dường như biến mất vào lúc này.
Hai người ôm nhau rất lâu, cho đến khi gió ngừng thồi, dường như dài như mười một năm.
Cho đến khi stylist hét lớn cách đó không xa: “Chị Trương, em chuẩn bị xong hết rồi, thầy Tiểu Dung đã đến chưa?”
Dung Hạc phục hồi tinh thần, bên tai vang lên một giọng nói ôn hòa: “Đi đi.”
Sau đó Lục Tiêu Viễn nhẹ nhàng đẩy cậu ra khỏi bóng đêm trong góc.
Đối diện với ánh sáng trên trường quay cách đó không xa, Dung Hạc sủng sốt tiến lên vài bước, quay đầu lại, không thấy rõ Lục Tiêu Viễn có phải vẫn còn ở trong bóng tối đó hay không.
Xung quanh, nhân viên trường quay đi đi lại lại, thấy Dung Hạc tới, nhao nhao chào hỏi cậu, sau đó nhanh chóng lướt qua, tiếp tục làm việc của riêng mình, không ai để ý trong góc vừa xảy ra chuyện gì.
Dung Hạc vẫn duy trì tư thế hai lòng bàn tay hơi hướng lên trên, sau khi mất đi vòng tay ôm lấy, lồng ngực trống rỗng, nhưng nhanh chóng tràn đầy tiếng tim đập dồn dập.
Có khi nào?
Cậu nghĩ là có.
Có lẽ Lục Tiêu Viễn cũng giống như cậu, không kìm lòng nhớ về những kỉ niệm xưa đầy đẹp đẽ kia.
Có lẽ lúc đó Lục Tiêu Viễn cũng có chút thích cậu…
Tác giả :
Trì Tiểu Gia