Kế Hoạch Yêu Chồng Của Tổng Tài Bá Đạo
Chương 54
“Ba, chúng ta cứ buông tha như vậy sao?” Làm sao mà Phương Ngữ Vi cam tâm được, cô vừa mới hành động được một bước, còn chưa thấy có kết quả mà!
“Không thì sao?” Phương Khuê cầm ba thứ kia trong tay, tâm tình hơi kích động, dù sao đây cũng là những thứ tự nhiên có được, tiền thì không cần phải nói, mảnh đất này tập đoàn Phương Thức vẫn luôn muốn có nhưng chưa có được, quan trọng hơn cả là cổ phần công ty. Phương Khuê biết, đây không phải thứ mà tiền có thể mua được, chính ông ta cũng đã dốc sức mua cổ phần trong công ty, nhưng qua bao nhiêu năm cũng chỉ có 27%, một người ngoài như Lê Cẩn mà lại dễ dàng có được 7,3% cổ phần trong hội đồng quản trị như vậy đã là một con số rất lớn rồi. “Sau này con an phận một chút, không được chọc vào Lê Cẩn nữa, cậu ta rất khó đối phó.”
Phương Ngữ Vi bĩu môi, làm sao cô chấp nhận được. Lê Cẩn chính là đối tượng kết hôn lý tưởng nhất mà cô coi trọng, những người khác mà so với anh không phải tiền ít quyền thấp thì chính là xấu xí. Ở anh thứ gì cũng tốt đẹp, cô chỉ để mắt đến một mình Lê Cẩn, vốn dĩ kế hoạch đã được chuẩn bị, bây giờ phải buông tha thì sao mà bằng lòng được, cô không muốn đồng ý.
“Ba không nói đùa với con đâu, con xem cậu ta bạo tay như thế nào đấy.” Phương Khuê đưa ba thứ kia cho Phương Ngữ Vi và Lý Nhã Cầm xem. “Tùy tiện vung tay đã bỏ ra một số tiền lớn như thế, coi như đã nể mặt nhà chúng ta, không quên ân tình của ông nội con với nhà họ!”
Hai người vừa xem, quả nhiên đều là những thứ tốt, nhiều thế này, đã tương đương với số lợi nhuận của tập đoàn Phương Thức trong nhiều năm rồi, tài sản cá nhân của Phương Khuê cũng không nhiều bằng mức này.
Ban đầu hai người đều rất vui, nhưng không được bao lâu Lý Nhã Cầm đã buồn bực. “Cậu ta tùy tiện vung tay đã nhiều tiền thế này, vậy thì càng không thể để Ngữ Vi buông tay. Chỉ cần Ngữ Vi kết hôn với cậu ta, về sau chút tiền này có là gì đâu? Còn gấp mấy chục mấy trăm lần ấy!”
Phương Ngữ Vi cũng gật đầu phụ họa: “Phải đó ba, ba đúng là hồ đồ rồi!”
“Phi, hai người thì biết cái gì, đầu tóc dài kiến thức ngắn!” Phương Khuê tức đến mức chỉ muốn chửi ầm lên. “Lê Cẩn là loại người có thể chịu thiệt à? Hai người đúng là coi cậu ta như kẻ ngốc, tặng quà đã là nể mặt tôi rồi, nếu đổi thành người khác vô lương tâm ngoan độc một chút, đừng nói là báo ơn, ngay lập tức sẽ xé xác cả công ty nhà chúng ta!” Nói xong, ông ta quăng tập tài liệu đầu tiên mà Lê Cẩn đưa ra cho ông ta xem đến trước mặt Lý Nhã Cầm và Phương Ngữ Vi. “Hai người xem kỹ đi, bao nhiêu nhược điểm của chúng ta đều bị cậu ta nắm thóp hết. Nếu nghe lời, nhận đồ rồi an phận một chút, vậy thì tất cả đều tốt, nếu không nghe lời, ha ha…”
Phương Ngữ Vi xem mà không hiểu lắm, nhưng Lý Nhã Cầm chỉ vừa nhìn đã biến sắc, có những chuyện bà không biết, nhưng Lê Cẩn đều biết cả, một chồng giấy dày thế này, thật sự là… Xem ra Lê Cẩn cũng là người phúc hậu, chứ nếu nhẫn tâm, muốn chỉnh nhà bọn họ thì quá dễ dàng.
Phương Khuê lại bắt đầu mắng Phương Ngữ Vi: “Con xem chuyện tốt con làm đi! Suýt nữa là chọc tức Lê Cẩn, con cho người dụ dỗ vợ cậu ta, con đúng thật là! Con làm kín đáo một chút thì không sao, nhưng con vừa làm xong đã bị phát hiện, con muốn kết thù à! Nếu không phải nhà chúng ta có ơn với nhà cậu ta, cậu ta còn có thể cho chúng ta tiền không? Nếu ba là cậu ta, ba còn muốn giết người, nhất là chuyện loại chuyện cắm sừng này! Đây không phải kết thù thì là gì?”
Phương Ngữ Vi tủi thân muốn chết: “Không phải vì con muốn tách hai người kia ra sao, con…”
“Đừng có con con con nữa!” Phương Khuê cắt ngang ngay lập tức, ông ta căn bản không muốn nghe Phương Ngữ Vi giải thích. “Mấy hôm nay ngoan ngoãn ở nhà không được đi đâu hết, cũng đừng nghĩ đến Lê Cẩn nữa, ít gây phiền phức cho ba!”
Phương Ngữ Vi vẫn còn định nói gì nữa, nhưng Phương Khuê đã cầm cổ phần công ty, đất đai và chi phiếu rời đi rồi, “lịch sử đen tối” kia cũng bị mang theo luôn thôi, phải tiêu hủy ngay.
Lý Nhã Cầm thở dài nói: “Thôi bỏ đi Ngữ Vi, chúng ta đừng chọc đến Lê Cẩn thì hơn, mấy thứ ba con vừa cho mẹ xem thật sự rất nguy hiểm, nhận đồ rồi an phận một chút thì hai nhà vẫn qua lại với nhau, vẫn là thế giao, thế cũng tốt rồi.”
Cả ba và mẹ đều nói vậy, dù Phương Ngữ Vi không muốn đến mấy cũng phải chấp nhận, tất nhiên cô rất luyến tiếc cuộc sống phú quý hiện tại, nếu Phương gia sụp đổ, vậy thì cô chẳng còn gì hết.
“… Con biết rồi.” Phương Ngữ Vi ủ rũ đáp ứng, xem ra phải tìm đối tượng kết hôn khác thôi, để mấy hôm sau sẽ ra nước ngoài chơi cho khuây khỏa đi…
…
Phương Ngữ Vi đã an phận rồi, nhưng Hạ Yên đang làm việc ở Lê Thị thì vẫn tiếp tục tính kế. Cô đang lo lắng không biết bây giờ phải làm sao, Lê Cẩn không làm việc ở công ty, cô cứ ở đây cũng chẳng có tác dụng gì hết.
Đến học tập vì sự nghiệp của gia tộc? Thôi, đừng đùa nữa, chỉ cần gả cho Lê Cẩn, cái gì mà chẳng có? Đừng nói là phát triển sản phẩm tự có của siêu thị, chỉ cần có Lê Cẩn, khai thác thị trường phía nam cũng không thành vấn đề, có lẽ còn có thể tiếp xúc với thị trường nước ngoài được. Có đường tắt như thế, cớ sao lại không đi?
Tên họ Tiêu kia rốt cuộc bị bệnh gì chứ, mà nghiêm trọng đến mức phải nghỉ ở nhà còn muốn Lê Cẩn trông chừng, là bệnh nặng sắp chết hay là thế nào? Chết được càng tốt, cái loại đó không chết thì sống làm gì, rốt cuộc khi nào Lê Cẩn mới đến công ty đây?
Đương nhiên Tiêu Dĩ Thư sẽ không chết chỉ vì lời nguyền rủa của Hạ Yên. Cậu không chỉ không chết, ngược lại còn sống tốt vô cùng, trên cơ bản những đau nhức trên thân thể đã biến mất, phía sau cũng đã khôi phục hoàn toàn, tình trạng cơ thể tương đối khỏe mạnh, lại còn béo trắng hơn một chút. Lê Cẩn cảm thấy, đã đến lúc xuống miệng lần nữa rồi, nhịn nhiều ngày như thế, nước miếng của anh rơi tí tách rồi đây!
Hiện tại Tiêu Dĩ Thư đã rất quen với việc đồng sàng cộng chẩm cùng Lê Cẩn, cậu không nhắc đến chuyện về phòng cũ nữa, làm vậy thì kiêu căng quá. Hai người đã kết hôn rồi, giờ còn thích nhau, cũng phát sinh quan hệ, dù thế nào cũng không thể tiếp tục ngủ tách phòng được.
Vào một đêm trước khi Tiêu Dĩ Thư chuẩn bị quay về công ty làm việc sau khi thân thể đã khôi phục hẳn, cậu và Lê Cẩn nằm trên giường trò chuyện, Lê Cẩn đề nghị cậu một việc.
“Lên tầng 35?” Tiêu Dĩ Thư trừng mắt thật to. “Sao em có thể lên tầng 35 được, đây không phải là đi cửa sau sao?”
Hai ngày qua Lê Cẩn đều làm việc trong phòng ngủ, mỗi ngày đều ở bên Tiêu Dĩ Thư, cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, sau này Tiêu Dĩ Thư đi làm, chẳng phải là ban ngày không được gặp cậu sao? Như vậy làm sao mà được?
Vì thế Lê Cẩn đề nghị cho Tiêu Dĩ Thư lên tầng 35, vậy thì lúc nào cũng có thể gặp nhau.
Thế nhưng Tiêu Dĩ Thư không muốn, cậu cảm thấy đây không phải là do cậu dựa vào thực lực của mình để trèo lên, có vẻ không công bằng, hơn nữa chỉ trong một chốc mà trèo cao quá, năng lực của cậu không cao đến mức độ có thể nhảy vọt lên ba bậc, đi cửa sau kiểu này là quá trắng trợn, căn bản không thích hợp.
“Tiểu Thư, xưa nay anh chưa từng làm mấy công việc cơ sở.” Lê Cẩn phân tích lý do cho Tiêu Dĩ Thư. “Không phải mỗi người đều cần từ từ leo lên trên từ cấp bậc cơ sở. Nếu anh cũng làm theo quy củ đó, đến tuổi như anh căn bản không lên nổi vị trí hiện nay, vậy thì Lê Thị cũng sẽ không được như bây giờ.”
“Như em căn bản không phải là đi cửa sau, em chỉ là sử dụng nguồn tài nguyên hiện hữu một cách hợp lý. Em cảm thấy thực lực của mình không đủ, muốn rèn luyện ở dưới mới từ từ lên trên, nhưng em nghĩ lại xem, cấp trên hiện tại của em có năng lực hơn hay anh có năng lực hơn?”
“Đương nhiên là anh rồi.” Tiêu Dĩ Thư thấy đáp án này chẳng cần phải nghĩ cũng biết.
“Vậy em cảm thấy đối phương có thể dạy nhiều thứ cho em hơn, hay anh dạy nhiều thứ cho em hơn? Anh có thể dạy em tất cả mọi thứ không giữ lại một điều gì, đây là đi cửa sau à? Không phải. Mà là em có một con đường tắt để học hỏi nhanh hơn, vậy tại sao em phải bỏ gần tìm xa?”
“Nhưng mà…” Tiêu Dĩ Thư vẫn cảm thấy không ổn lắm.
“Tiểu Thư, em không còn là một người nữa. Em đã kết hôn với anh, em phải coi Lê Thị là sự nghiệp của chính em. Nó không chỉ là của anh và ba, em cũng cần có trách nhiệm với nó. Anh hy vọng những điều em cống hiến không chỉ giới hạn ở cấp bậc cơ sở, phải đứng càng cao mới có thể càng cống hiến nhiều hơn. Em cứ tiếp tục làm công việc hiện tại sẽ không có ích lợi cho bất kỳ người nào, công việc đó ai ai cũng làm được. Anh cần một người có thể giúp anh phụ trách công ty và còn đáng để anh tin tưởng.”
“Em không được đâu…” Tiêu Dĩ Thư cảm thấy Lê Cẩn càng nói càng nghiêm trọng. Cậu chỉ là một viên chức nhỏ, làm sao có thể đột nhiên làm công việc của người phụ trách được. “Em vẫn chưa có đủ năng lực đó.”
“Tất nhiên, không phải anh muốn em làm công việc phụ trách ngay bây giờ, điều đó nằm ngoài khả năng, người khác cũng sẽ có ý kiến.” Lê Cẩn lùi trước một bước. “Trước hết em cứ làm trợ lý cho Kiều Lạc đi. Cậu ta mới chỉ có hai trợ lý, số lượng không đủ, cậu ta có năng lực xuất chúng, nhất định có thể dạy em rất nhiều thứ.”
“Công ty phát triển càng lúc càng nhanh, anh càng cần có người đáng tin đảm nhiệm những chức vị cao. Nhưng người của Lê gia quá ít, rất nhiều vị trí quan trọng đều do người ngoài đảm nhiệm. Nếu anh có em trai em gái, dù chúng nó còn đang đi học, không biết cái gì hết, anh cũng sẽ sắp xếp cho chúng nó một vị trí trong công ty, tuyệt đối không để chúng nó làm từ cấp bậc cơ sở, như thế là lãng phí thời gian.”
Tiêu Dĩ Thư nghe xong mà vẫn lờ mờ, cậu không phản bác được câu nào hết. Dưới sự tấn công bằng một loạt lý lẽ của Lê Cẩn, cậu cũng hiểu cách nghĩ trước đây của mình có phần hạn hẹp, bảo thủ quá mức sẽ khuyết thiếu sáng tạo, quả đúng là đi theo Lê Cẩn sẽ học được mọi thứ rất nhanh.
“… Vậy cứ nghe theo anh đi.” Cho nên, Tiêu Dĩ Thư cứ đáp ứng trong mơ hồ như vậy.
Yeah! Kế hoạch thành công! Lê Cẩn lặng lẽ nắm tay trong lòng, mình đúng là tài giỏi quá mà, ba hoa có mấy câu mà đã lừa được Tiểu Thư lên tầng 35 rồi!
Thật ra Lê Cẩn toàn nói nhăng nói cuội cả thôi, anh cũng không muốn Tiêu Dĩ Thư phải làm công việc nào đó quá vất vả. Nếu Tiêu Dĩ Thư thực sự thích làm việc, anh không phản đối là được, với người mà anh tin tưởng nhất, bất kể chuyện gì cũng có thể yên tâm giao cho cậu.
Mục đích chính của Lê Cẩn chính là để Tiêu Dĩ Thư lên tầng 35, sau đó là anh có thể chân chính yêu đương chốn văn phòng rồi, bất kể là ban ngày hay ban đêm, hai người đều có thể ở bên nhau ngọt ngào như mật.
Tốt nhất là còn có thể cosplay văn phòng nữa ~
Ôi mẹ ơi, mới chỉ nghĩ thôi cũng đã chảy nước miếng rồi!
Vì thế, việc thuyên chuyển công tác cứ được quyết định như vậy!
…
Ngày hôm sau, Tiêu Dĩ Thư bắt đầu đi làm lại, nhưng mới đến công ty một lúc cậu đã thu dọn đồ đạc tài liệu trên bàn làm việc của mình.
Hà Nhã và mấy đồng nghiệp còn tưởng cậu muốn nghỉ việc tạm thời, chẳng lẽ bị bệnh nặng quá, sau này không thể đi làm nữa? Hay là lại tìm được một công việc tốt khác nên sắp chuyển đi rồi?
Mười phút sau, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, đồng nghiệp của bọn họ, một viên chức nhỏ bình thường mới vào làm nửa năm ở tầng 20, giờ được thăng chức lên tận tầng 35? Lại còn là trợ lý của đặc trợ Kiều?
Chuyện này không khoa học! Hoàn toàn không hợp lý! Rốt cuộc là tại sao?
Chẳng lẽ là bởi bị bệnh? Hiện giờ bị bệnh mà có phúc lợi tốt đến thế sao? Vậy thì chúng tôi cũng muốn bị bệnh lắm!
Sắc mặt Hà Nhã hơi kỳ quái. Cô nhủ thầm trong lòng, lúc mới quen Tiêu Dĩ Thư thấy cậu vào bằng cửa sau, cứ tưởng là có bối cảnh, còn tưởng một mục tiêu của mình, nhưng sau khi hỏi rõ ràng tám đời tổ tông ra, không phát hiện có chỗ nào đặc biệt, cho nên không thèm để mắt đến nữa.
Bây giờ đột nhiên Tiêu Dĩ Thư được thăng chức, chẳng lẽ thật sự có bối cảnh? Còn là một nhân vật lớn trong công ty?
Mình đúng là thất sách, trước kia chỉ tưởng bối cảnh là thân thích, không nghĩ tới bạn bè! Lúc trước ở chung không tạo dựng quan hệ tốt, giờ người ta đi rồi, không còn kịp nữa đâu.
Trong sự hâm mộ ước ao của mọi người, Tiêu Dĩ Thư cười nói sẽ mời mọi người đi ăn một bữa, lúc này mọi người mới thoải mái một chút, dẫu sao cũng vẫn có chút lương tâm.
“Woa, Tiêu Dĩ Thư, nhẫn của cậu đẹp thật đấy, là thật hay giả vậy?” Một đồng nghiệp nữ giúp Tiêu Dĩ Thư thu dọn đồ đạc phát hiện ra chiếc nhẫn kết hôn bằng ngọc thạch trên tay trái của cậu, hơi tò mò: “Sao lại đeo ở ngón áp út, cậu kết hôn rồi?”
Đồng nghiệp nữ này vừa nói xong, mọi người đều hiếu kỳ, cùng nhìn vào tay trái của Tiêu Dĩ Thư. “Không thể nào, nhanh thế ư, lúc trước đâu thấy cậu đeo nhẫn, hai hôm nay không phải cậu kết hôn chứ? Còn nói dối là nghỉ bệnh, giỏi thật đấy!” Mọi người bắt đầu hóng chuyện, không ngờ Tiêu Dĩ Thư lại kết hôn trong im lặng như thế.
Hà Nhã có nghiên cứu một chút về đá quý. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn một lúc, rồi lên tiếng hỏi: “Tiêu Dĩ Thư, nhẫn của cậu rốt cuộc là thật hay giả vậy? Nếu chất ngọc này là thật, ít nhất cũng phải mấy chục vạn, thậm chí là trên trăm vạn cũng nên.” Một viên chức bình thường sao có thể đeo được thứ tốt thế này, trong khi gia cảnh thì như thế.
Những người khác không biết giá trị của đá quý, nhưng nghe Hà Nhã nói vậy cũng giật mình, vậy thì đắt quá!
Tất cả mọi người đều không tin nổi, có người cười nói: “Chắc là hợp chất thôi, hoặc không phải là loại quý giá đâu. Loại nhẫn mấy chục vạn, đó là cái mà Lê tổng của chúng ta đeo.”
Những người khác cũng thấy cách giải thích này khá hợp lý, một người khác nói chen vào: “Mà cũng phải nói, nhẫn của Tiêu Dĩ Thư trông giống nhẫn của Lê tổng nhỉ.”
“Ha ha ha, nói linh tinh gì thế, cái nhẫn nào mà chẳng giống nhau, trùng hợp hai cái đều màu lam, nên mới thấy giống thôi.” Không một ai tính đến khả năng Tiêu Dĩ Thư và Lê Cẩn yêu nhau kết hôn cả.
Tiêu Dĩ Thư: “…” Lúc này, cậu không nên nói gì có vẻ tốt hơn nhỉ? Mà dù mình có nói ra, chắc cũng không ai tin đâu, không biết chừng mọi người còn tưởng cậu bị tâm thần nữa ấy chứ.
Tiêu Dĩ Thư thừa nhận đã kết hôn, mọi người lại ồn ào một trận, nói rằng mời đi ăn cũng không thể qua loa được, không mời người ta đến uống rượu mừng thì cũng thôi, nhưng phải khao mọi người một bữa thật hoành tráng. Cuối cùng mọi người hẹn nhau tối nay đi liên hoan tại một nhà hàng cao cấp nổi tiếng ở gần công ty, chúc mừng Tiêu Dĩ Thư kết hôn và được thăng chức.
Nửa tiếng sau, Tiêu Dĩ Thư mang đồ đạc của mình lên tầng 35, Kiều Lạc phái một trợ lý của mình là Châu Vệ đến dẫn đường cho cậu.
Lúc đi ngang qua phòng thư ký, Tiêu Dĩ Thư gặp phải một người mà cậu không hề muốn gặp một chút nào.
____ Hạ Yên!
__Hết__
“Không thì sao?” Phương Khuê cầm ba thứ kia trong tay, tâm tình hơi kích động, dù sao đây cũng là những thứ tự nhiên có được, tiền thì không cần phải nói, mảnh đất này tập đoàn Phương Thức vẫn luôn muốn có nhưng chưa có được, quan trọng hơn cả là cổ phần công ty. Phương Khuê biết, đây không phải thứ mà tiền có thể mua được, chính ông ta cũng đã dốc sức mua cổ phần trong công ty, nhưng qua bao nhiêu năm cũng chỉ có 27%, một người ngoài như Lê Cẩn mà lại dễ dàng có được 7,3% cổ phần trong hội đồng quản trị như vậy đã là một con số rất lớn rồi. “Sau này con an phận một chút, không được chọc vào Lê Cẩn nữa, cậu ta rất khó đối phó.”
Phương Ngữ Vi bĩu môi, làm sao cô chấp nhận được. Lê Cẩn chính là đối tượng kết hôn lý tưởng nhất mà cô coi trọng, những người khác mà so với anh không phải tiền ít quyền thấp thì chính là xấu xí. Ở anh thứ gì cũng tốt đẹp, cô chỉ để mắt đến một mình Lê Cẩn, vốn dĩ kế hoạch đã được chuẩn bị, bây giờ phải buông tha thì sao mà bằng lòng được, cô không muốn đồng ý.
“Ba không nói đùa với con đâu, con xem cậu ta bạo tay như thế nào đấy.” Phương Khuê đưa ba thứ kia cho Phương Ngữ Vi và Lý Nhã Cầm xem. “Tùy tiện vung tay đã bỏ ra một số tiền lớn như thế, coi như đã nể mặt nhà chúng ta, không quên ân tình của ông nội con với nhà họ!”
Hai người vừa xem, quả nhiên đều là những thứ tốt, nhiều thế này, đã tương đương với số lợi nhuận của tập đoàn Phương Thức trong nhiều năm rồi, tài sản cá nhân của Phương Khuê cũng không nhiều bằng mức này.
Ban đầu hai người đều rất vui, nhưng không được bao lâu Lý Nhã Cầm đã buồn bực. “Cậu ta tùy tiện vung tay đã nhiều tiền thế này, vậy thì càng không thể để Ngữ Vi buông tay. Chỉ cần Ngữ Vi kết hôn với cậu ta, về sau chút tiền này có là gì đâu? Còn gấp mấy chục mấy trăm lần ấy!”
Phương Ngữ Vi cũng gật đầu phụ họa: “Phải đó ba, ba đúng là hồ đồ rồi!”
“Phi, hai người thì biết cái gì, đầu tóc dài kiến thức ngắn!” Phương Khuê tức đến mức chỉ muốn chửi ầm lên. “Lê Cẩn là loại người có thể chịu thiệt à? Hai người đúng là coi cậu ta như kẻ ngốc, tặng quà đã là nể mặt tôi rồi, nếu đổi thành người khác vô lương tâm ngoan độc một chút, đừng nói là báo ơn, ngay lập tức sẽ xé xác cả công ty nhà chúng ta!” Nói xong, ông ta quăng tập tài liệu đầu tiên mà Lê Cẩn đưa ra cho ông ta xem đến trước mặt Lý Nhã Cầm và Phương Ngữ Vi. “Hai người xem kỹ đi, bao nhiêu nhược điểm của chúng ta đều bị cậu ta nắm thóp hết. Nếu nghe lời, nhận đồ rồi an phận một chút, vậy thì tất cả đều tốt, nếu không nghe lời, ha ha…”
Phương Ngữ Vi xem mà không hiểu lắm, nhưng Lý Nhã Cầm chỉ vừa nhìn đã biến sắc, có những chuyện bà không biết, nhưng Lê Cẩn đều biết cả, một chồng giấy dày thế này, thật sự là… Xem ra Lê Cẩn cũng là người phúc hậu, chứ nếu nhẫn tâm, muốn chỉnh nhà bọn họ thì quá dễ dàng.
Phương Khuê lại bắt đầu mắng Phương Ngữ Vi: “Con xem chuyện tốt con làm đi! Suýt nữa là chọc tức Lê Cẩn, con cho người dụ dỗ vợ cậu ta, con đúng thật là! Con làm kín đáo một chút thì không sao, nhưng con vừa làm xong đã bị phát hiện, con muốn kết thù à! Nếu không phải nhà chúng ta có ơn với nhà cậu ta, cậu ta còn có thể cho chúng ta tiền không? Nếu ba là cậu ta, ba còn muốn giết người, nhất là chuyện loại chuyện cắm sừng này! Đây không phải kết thù thì là gì?”
Phương Ngữ Vi tủi thân muốn chết: “Không phải vì con muốn tách hai người kia ra sao, con…”
“Đừng có con con con nữa!” Phương Khuê cắt ngang ngay lập tức, ông ta căn bản không muốn nghe Phương Ngữ Vi giải thích. “Mấy hôm nay ngoan ngoãn ở nhà không được đi đâu hết, cũng đừng nghĩ đến Lê Cẩn nữa, ít gây phiền phức cho ba!”
Phương Ngữ Vi vẫn còn định nói gì nữa, nhưng Phương Khuê đã cầm cổ phần công ty, đất đai và chi phiếu rời đi rồi, “lịch sử đen tối” kia cũng bị mang theo luôn thôi, phải tiêu hủy ngay.
Lý Nhã Cầm thở dài nói: “Thôi bỏ đi Ngữ Vi, chúng ta đừng chọc đến Lê Cẩn thì hơn, mấy thứ ba con vừa cho mẹ xem thật sự rất nguy hiểm, nhận đồ rồi an phận một chút thì hai nhà vẫn qua lại với nhau, vẫn là thế giao, thế cũng tốt rồi.”
Cả ba và mẹ đều nói vậy, dù Phương Ngữ Vi không muốn đến mấy cũng phải chấp nhận, tất nhiên cô rất luyến tiếc cuộc sống phú quý hiện tại, nếu Phương gia sụp đổ, vậy thì cô chẳng còn gì hết.
“… Con biết rồi.” Phương Ngữ Vi ủ rũ đáp ứng, xem ra phải tìm đối tượng kết hôn khác thôi, để mấy hôm sau sẽ ra nước ngoài chơi cho khuây khỏa đi…
…
Phương Ngữ Vi đã an phận rồi, nhưng Hạ Yên đang làm việc ở Lê Thị thì vẫn tiếp tục tính kế. Cô đang lo lắng không biết bây giờ phải làm sao, Lê Cẩn không làm việc ở công ty, cô cứ ở đây cũng chẳng có tác dụng gì hết.
Đến học tập vì sự nghiệp của gia tộc? Thôi, đừng đùa nữa, chỉ cần gả cho Lê Cẩn, cái gì mà chẳng có? Đừng nói là phát triển sản phẩm tự có của siêu thị, chỉ cần có Lê Cẩn, khai thác thị trường phía nam cũng không thành vấn đề, có lẽ còn có thể tiếp xúc với thị trường nước ngoài được. Có đường tắt như thế, cớ sao lại không đi?
Tên họ Tiêu kia rốt cuộc bị bệnh gì chứ, mà nghiêm trọng đến mức phải nghỉ ở nhà còn muốn Lê Cẩn trông chừng, là bệnh nặng sắp chết hay là thế nào? Chết được càng tốt, cái loại đó không chết thì sống làm gì, rốt cuộc khi nào Lê Cẩn mới đến công ty đây?
Đương nhiên Tiêu Dĩ Thư sẽ không chết chỉ vì lời nguyền rủa của Hạ Yên. Cậu không chỉ không chết, ngược lại còn sống tốt vô cùng, trên cơ bản những đau nhức trên thân thể đã biến mất, phía sau cũng đã khôi phục hoàn toàn, tình trạng cơ thể tương đối khỏe mạnh, lại còn béo trắng hơn một chút. Lê Cẩn cảm thấy, đã đến lúc xuống miệng lần nữa rồi, nhịn nhiều ngày như thế, nước miếng của anh rơi tí tách rồi đây!
Hiện tại Tiêu Dĩ Thư đã rất quen với việc đồng sàng cộng chẩm cùng Lê Cẩn, cậu không nhắc đến chuyện về phòng cũ nữa, làm vậy thì kiêu căng quá. Hai người đã kết hôn rồi, giờ còn thích nhau, cũng phát sinh quan hệ, dù thế nào cũng không thể tiếp tục ngủ tách phòng được.
Vào một đêm trước khi Tiêu Dĩ Thư chuẩn bị quay về công ty làm việc sau khi thân thể đã khôi phục hẳn, cậu và Lê Cẩn nằm trên giường trò chuyện, Lê Cẩn đề nghị cậu một việc.
“Lên tầng 35?” Tiêu Dĩ Thư trừng mắt thật to. “Sao em có thể lên tầng 35 được, đây không phải là đi cửa sau sao?”
Hai ngày qua Lê Cẩn đều làm việc trong phòng ngủ, mỗi ngày đều ở bên Tiêu Dĩ Thư, cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, sau này Tiêu Dĩ Thư đi làm, chẳng phải là ban ngày không được gặp cậu sao? Như vậy làm sao mà được?
Vì thế Lê Cẩn đề nghị cho Tiêu Dĩ Thư lên tầng 35, vậy thì lúc nào cũng có thể gặp nhau.
Thế nhưng Tiêu Dĩ Thư không muốn, cậu cảm thấy đây không phải là do cậu dựa vào thực lực của mình để trèo lên, có vẻ không công bằng, hơn nữa chỉ trong một chốc mà trèo cao quá, năng lực của cậu không cao đến mức độ có thể nhảy vọt lên ba bậc, đi cửa sau kiểu này là quá trắng trợn, căn bản không thích hợp.
“Tiểu Thư, xưa nay anh chưa từng làm mấy công việc cơ sở.” Lê Cẩn phân tích lý do cho Tiêu Dĩ Thư. “Không phải mỗi người đều cần từ từ leo lên trên từ cấp bậc cơ sở. Nếu anh cũng làm theo quy củ đó, đến tuổi như anh căn bản không lên nổi vị trí hiện nay, vậy thì Lê Thị cũng sẽ không được như bây giờ.”
“Như em căn bản không phải là đi cửa sau, em chỉ là sử dụng nguồn tài nguyên hiện hữu một cách hợp lý. Em cảm thấy thực lực của mình không đủ, muốn rèn luyện ở dưới mới từ từ lên trên, nhưng em nghĩ lại xem, cấp trên hiện tại của em có năng lực hơn hay anh có năng lực hơn?”
“Đương nhiên là anh rồi.” Tiêu Dĩ Thư thấy đáp án này chẳng cần phải nghĩ cũng biết.
“Vậy em cảm thấy đối phương có thể dạy nhiều thứ cho em hơn, hay anh dạy nhiều thứ cho em hơn? Anh có thể dạy em tất cả mọi thứ không giữ lại một điều gì, đây là đi cửa sau à? Không phải. Mà là em có một con đường tắt để học hỏi nhanh hơn, vậy tại sao em phải bỏ gần tìm xa?”
“Nhưng mà…” Tiêu Dĩ Thư vẫn cảm thấy không ổn lắm.
“Tiểu Thư, em không còn là một người nữa. Em đã kết hôn với anh, em phải coi Lê Thị là sự nghiệp của chính em. Nó không chỉ là của anh và ba, em cũng cần có trách nhiệm với nó. Anh hy vọng những điều em cống hiến không chỉ giới hạn ở cấp bậc cơ sở, phải đứng càng cao mới có thể càng cống hiến nhiều hơn. Em cứ tiếp tục làm công việc hiện tại sẽ không có ích lợi cho bất kỳ người nào, công việc đó ai ai cũng làm được. Anh cần một người có thể giúp anh phụ trách công ty và còn đáng để anh tin tưởng.”
“Em không được đâu…” Tiêu Dĩ Thư cảm thấy Lê Cẩn càng nói càng nghiêm trọng. Cậu chỉ là một viên chức nhỏ, làm sao có thể đột nhiên làm công việc của người phụ trách được. “Em vẫn chưa có đủ năng lực đó.”
“Tất nhiên, không phải anh muốn em làm công việc phụ trách ngay bây giờ, điều đó nằm ngoài khả năng, người khác cũng sẽ có ý kiến.” Lê Cẩn lùi trước một bước. “Trước hết em cứ làm trợ lý cho Kiều Lạc đi. Cậu ta mới chỉ có hai trợ lý, số lượng không đủ, cậu ta có năng lực xuất chúng, nhất định có thể dạy em rất nhiều thứ.”
“Công ty phát triển càng lúc càng nhanh, anh càng cần có người đáng tin đảm nhiệm những chức vị cao. Nhưng người của Lê gia quá ít, rất nhiều vị trí quan trọng đều do người ngoài đảm nhiệm. Nếu anh có em trai em gái, dù chúng nó còn đang đi học, không biết cái gì hết, anh cũng sẽ sắp xếp cho chúng nó một vị trí trong công ty, tuyệt đối không để chúng nó làm từ cấp bậc cơ sở, như thế là lãng phí thời gian.”
Tiêu Dĩ Thư nghe xong mà vẫn lờ mờ, cậu không phản bác được câu nào hết. Dưới sự tấn công bằng một loạt lý lẽ của Lê Cẩn, cậu cũng hiểu cách nghĩ trước đây của mình có phần hạn hẹp, bảo thủ quá mức sẽ khuyết thiếu sáng tạo, quả đúng là đi theo Lê Cẩn sẽ học được mọi thứ rất nhanh.
“… Vậy cứ nghe theo anh đi.” Cho nên, Tiêu Dĩ Thư cứ đáp ứng trong mơ hồ như vậy.
Yeah! Kế hoạch thành công! Lê Cẩn lặng lẽ nắm tay trong lòng, mình đúng là tài giỏi quá mà, ba hoa có mấy câu mà đã lừa được Tiểu Thư lên tầng 35 rồi!
Thật ra Lê Cẩn toàn nói nhăng nói cuội cả thôi, anh cũng không muốn Tiêu Dĩ Thư phải làm công việc nào đó quá vất vả. Nếu Tiêu Dĩ Thư thực sự thích làm việc, anh không phản đối là được, với người mà anh tin tưởng nhất, bất kể chuyện gì cũng có thể yên tâm giao cho cậu.
Mục đích chính của Lê Cẩn chính là để Tiêu Dĩ Thư lên tầng 35, sau đó là anh có thể chân chính yêu đương chốn văn phòng rồi, bất kể là ban ngày hay ban đêm, hai người đều có thể ở bên nhau ngọt ngào như mật.
Tốt nhất là còn có thể cosplay văn phòng nữa ~
Ôi mẹ ơi, mới chỉ nghĩ thôi cũng đã chảy nước miếng rồi!
Vì thế, việc thuyên chuyển công tác cứ được quyết định như vậy!
…
Ngày hôm sau, Tiêu Dĩ Thư bắt đầu đi làm lại, nhưng mới đến công ty một lúc cậu đã thu dọn đồ đạc tài liệu trên bàn làm việc của mình.
Hà Nhã và mấy đồng nghiệp còn tưởng cậu muốn nghỉ việc tạm thời, chẳng lẽ bị bệnh nặng quá, sau này không thể đi làm nữa? Hay là lại tìm được một công việc tốt khác nên sắp chuyển đi rồi?
Mười phút sau, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, đồng nghiệp của bọn họ, một viên chức nhỏ bình thường mới vào làm nửa năm ở tầng 20, giờ được thăng chức lên tận tầng 35? Lại còn là trợ lý của đặc trợ Kiều?
Chuyện này không khoa học! Hoàn toàn không hợp lý! Rốt cuộc là tại sao?
Chẳng lẽ là bởi bị bệnh? Hiện giờ bị bệnh mà có phúc lợi tốt đến thế sao? Vậy thì chúng tôi cũng muốn bị bệnh lắm!
Sắc mặt Hà Nhã hơi kỳ quái. Cô nhủ thầm trong lòng, lúc mới quen Tiêu Dĩ Thư thấy cậu vào bằng cửa sau, cứ tưởng là có bối cảnh, còn tưởng một mục tiêu của mình, nhưng sau khi hỏi rõ ràng tám đời tổ tông ra, không phát hiện có chỗ nào đặc biệt, cho nên không thèm để mắt đến nữa.
Bây giờ đột nhiên Tiêu Dĩ Thư được thăng chức, chẳng lẽ thật sự có bối cảnh? Còn là một nhân vật lớn trong công ty?
Mình đúng là thất sách, trước kia chỉ tưởng bối cảnh là thân thích, không nghĩ tới bạn bè! Lúc trước ở chung không tạo dựng quan hệ tốt, giờ người ta đi rồi, không còn kịp nữa đâu.
Trong sự hâm mộ ước ao của mọi người, Tiêu Dĩ Thư cười nói sẽ mời mọi người đi ăn một bữa, lúc này mọi người mới thoải mái một chút, dẫu sao cũng vẫn có chút lương tâm.
“Woa, Tiêu Dĩ Thư, nhẫn của cậu đẹp thật đấy, là thật hay giả vậy?” Một đồng nghiệp nữ giúp Tiêu Dĩ Thư thu dọn đồ đạc phát hiện ra chiếc nhẫn kết hôn bằng ngọc thạch trên tay trái của cậu, hơi tò mò: “Sao lại đeo ở ngón áp út, cậu kết hôn rồi?”
Đồng nghiệp nữ này vừa nói xong, mọi người đều hiếu kỳ, cùng nhìn vào tay trái của Tiêu Dĩ Thư. “Không thể nào, nhanh thế ư, lúc trước đâu thấy cậu đeo nhẫn, hai hôm nay không phải cậu kết hôn chứ? Còn nói dối là nghỉ bệnh, giỏi thật đấy!” Mọi người bắt đầu hóng chuyện, không ngờ Tiêu Dĩ Thư lại kết hôn trong im lặng như thế.
Hà Nhã có nghiên cứu một chút về đá quý. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn một lúc, rồi lên tiếng hỏi: “Tiêu Dĩ Thư, nhẫn của cậu rốt cuộc là thật hay giả vậy? Nếu chất ngọc này là thật, ít nhất cũng phải mấy chục vạn, thậm chí là trên trăm vạn cũng nên.” Một viên chức bình thường sao có thể đeo được thứ tốt thế này, trong khi gia cảnh thì như thế.
Những người khác không biết giá trị của đá quý, nhưng nghe Hà Nhã nói vậy cũng giật mình, vậy thì đắt quá!
Tất cả mọi người đều không tin nổi, có người cười nói: “Chắc là hợp chất thôi, hoặc không phải là loại quý giá đâu. Loại nhẫn mấy chục vạn, đó là cái mà Lê tổng của chúng ta đeo.”
Những người khác cũng thấy cách giải thích này khá hợp lý, một người khác nói chen vào: “Mà cũng phải nói, nhẫn của Tiêu Dĩ Thư trông giống nhẫn của Lê tổng nhỉ.”
“Ha ha ha, nói linh tinh gì thế, cái nhẫn nào mà chẳng giống nhau, trùng hợp hai cái đều màu lam, nên mới thấy giống thôi.” Không một ai tính đến khả năng Tiêu Dĩ Thư và Lê Cẩn yêu nhau kết hôn cả.
Tiêu Dĩ Thư: “…” Lúc này, cậu không nên nói gì có vẻ tốt hơn nhỉ? Mà dù mình có nói ra, chắc cũng không ai tin đâu, không biết chừng mọi người còn tưởng cậu bị tâm thần nữa ấy chứ.
Tiêu Dĩ Thư thừa nhận đã kết hôn, mọi người lại ồn ào một trận, nói rằng mời đi ăn cũng không thể qua loa được, không mời người ta đến uống rượu mừng thì cũng thôi, nhưng phải khao mọi người một bữa thật hoành tráng. Cuối cùng mọi người hẹn nhau tối nay đi liên hoan tại một nhà hàng cao cấp nổi tiếng ở gần công ty, chúc mừng Tiêu Dĩ Thư kết hôn và được thăng chức.
Nửa tiếng sau, Tiêu Dĩ Thư mang đồ đạc của mình lên tầng 35, Kiều Lạc phái một trợ lý của mình là Châu Vệ đến dẫn đường cho cậu.
Lúc đi ngang qua phòng thư ký, Tiêu Dĩ Thư gặp phải một người mà cậu không hề muốn gặp một chút nào.
____ Hạ Yên!
__Hết__
Tác giả :
Oa Qua Oa