Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hy Sinh
Chương 87
CHƯƠNG 87
Lăng Hạ không nói được lời nào, ngực bị thứ gì đó chặn lại khó chịu, cuối cùng cởi áo ngoài mặc vào cho Lăng Tuyệt, nhẹ nhàng gõ một cái lên trán thiếu niên: “Đứa nhỏ ngốc.”
Vì bụng Lăng Tuyệt bị thương, Lăng Hạ sợ cõng sẽ đụng phải vết thương nên muốn ôm y đi về. Lăng Tuyệt nói sao cũng không chịu, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, nhất định muốn tự đi. Lăng Hạ không thể làm gì khác, cẩn thận dìu lấy y, ở bên cạnh chăm sóc.
Lên phía trên thì có xe, người kéo xe ma thú biết đường, không cần nói nhiều liền thuần thục xuống núi. Lăng Hạ sợ đường núi lắc lư đụng phải vết thương của Lăng Tuyệt, liền ôm thật chặt y vào trong ngực. Lăng Tuyệt cúi đầu, khuôn mặt hồng hồng, hết sức ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn.
Cuối cùng cũng về tới phòng, Đại Bạch vừa nhìn thấy Lăng Hạ liền lên tinh thần, uỵch cánh từ nóc phòng rơi xuống đứng trên bả vai Lăng Hạ.
Lăng Hạ cẩn thận dìu Lăng Tuyệt vào trong phòng, cởi giầy cho y, lại dùng nước nóng lau vết thương lần nữa mới thoa thuốc trị thương.
Hắn đứng ở cửa miệng mở to đang muốn gọi người thì một ám vệ ẩn trên tàng cây xuất hiện ngay, dọa hắn giật cả mình.
Đối phương mang mặt nạ màu bạc, mặc dù nói chuyện không có chút tình cảm nhưng lại rất khách khí: “Ngươi cần gì?”
Lăng Hạ nói đệ đệ của mình bị thương, nhờ gã lấy một ít cháo lỏng bổ máu và vài món ăn tới.
Lần nữa trở lại ngồi bên mép giường, Lăng Tuyệt đã ngủ, Lăng Hạ ngơ ngác nhìn khuôn mặt như thiên sứ của y, không nhịn được thở dài. Nam nhân thần bí này rốt cuộc có lai lịch gì? Tại sao đôi khi mình lại có cảm giác quen thuộc kỳ lạ như vậy? Đối phương nói, sau này sẽ không quấy rầy mình là thật sao?
Hắn nghĩ đến việc rời đi, đầu lại bắt đầu đau, nhanh chóng lấy tay xoa huyệt thái dương bình tĩnh tâm tư.
Rất nhanh có người đưa cháo bổ máu dưỡng khí tới, Lăng Hạ đánh thức Lăng Tuyệt, đỡ y ngồi dậy cẩn thận đút từng miếng từng miếng, thỉnh thoảng dùng khăn mềm lau khóe miệng cho y. Đại Bạch thấy không thú vị, tự bay về ổ đi ngủ.
Lăng Hạ đột nhiên nhớ tới mấy lời thị vệ kia nói về việc chăm sóc Song Đầu Xà, cái gì mà gần tối phải dẫn nó lên núi uống nước Linh Tuyền, còn phải chăm sóc bộ vảy của nó. . . . . . Bây giờ nghĩ lại một chút, thực là vô nghĩa! Song Đầu Xà đó có thể tự tìm ăn trong hồ mà? Hơn nữa cần gì chăm xóc lông với chẳng vảy? Rắn lột da liền đổi một lớp vảy. . . . . .
Lúc đó nghe nghiêm túc như vậy, một chút cũng không hoài nghi. . . . . . Tính tình của nó thật sự ác liệt như chủ nhân của nó!
Lăng Hạ buồn bực, Lăng Tuyệt nhận ra rất nhanh: “Ca, huynh làm sao vậy?”
“Không có gì, đệ dưỡng thương cho tốt.” Lăng Hạ bưng một bát cháo khác lên, bắt đầu ăn.
Tạm thời không có cách chạy trốn, dù Đại Bạch có thể chở hai người, nhưng Đại Bạch bay không nhanh bằng quái vật hai đầu biến thái kia a! Hơn nữa đối phương người đông thế mạnh . . . . . . Hắn quyết định không mang Lăng Tuyệt tới chỗ Song Đầu Xà nguy hiểm kia nữa!
Màn đêm buông xuống, rất nhanh có người tới truyền tin, nói chủ nhân triệu kiến.
Lăng Hạ biết không thể tránh, liền khẽ cắn răng đi, dặn dò Lăng Tuyệt nghỉ ngơi cho tốt không cần lo lắng cho mình. Bây giờ chỉ có thể hi vọng tên biến thái này nói được làm được, không làm chuyện gì kỳ quái nữa.
Rẽ trái rẽ phải qua nửa nén hương, rốt cuộc ngừng lại trước một gian phòng bình thường, Lăng Hạ hít một hơi thật sâu đẩy cửa đi vào, nam nhân thần bí đó đang lẳng lặng đứng bên cửa sổ, như cũ mang theo mặt nạ nửa mặt.
Lần này y mặc y phục màu trắng, mặt nạ màu bạc khắc hoa văn ẩn, tóc dài như tơ lụa lười biếng rũ xuống trên bả vai, tự dưng làm cho người có cảm giác hết sức diễm lệ.
Lăng Hạ nhìn ánh mắt của y nói: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“Không cần căng thẳng như vậy, ngươi có thể gọi ta là ‘Ngự ’” Ngự Chi Tuyệt khẽ mỉm cười, chỉ chỉ bộ bàn ghế cách đó không xa ý bảo Lăng Hạ ngồi xuống, “Lần trước không phải đã nói sẽ dạy ngươi cách luyện lực tinh thần và năng lượng nguyên tố rồi sao.”
Y quyết định dạy Lăng Hạ cơ sở tu hành, thật ra thì tình trạng Lăng Hạ bây giờ rất thích hợp tu hành luyện khí, trong dây chuyền không gian của Lăng Hạ cũng bảo tồn nhiều thứ rất tốt, nhưng Ngự Chi Tuyệt không muốn hắn mệt nhọc giống trước kia.
Lăng Hạ ngẩn người, nhìn xung quanh mới phát hiện gian phòng này rất đơn giản, chỉ có một bộ bàn ghế mà thôi. Hắn yên lặng đi tới ngồi xuống, ngửa đầu nhìn Ngự Chi Tuyệt.
Ngự Chi Tuyệt bị ánh mắt chuyên chú của hắn nhìn mà ngực căng thẳng, tập trung tinh thần bắt đầu từ từ giảng giải.
Nói đến làm sao để vận dụng năng lượng nguyên tố, Ngự Chi Tuyệt chậm rãi đi tới sau lưng Lăng Hạ, dùng ngón tay theo lưng hắn từ từ kéo ra bên hông, chỉ rõ mạch môn vận khí. Lăng Hạ bất giác bắt đầu căng thẳng, may là đối phương tuân theo lời hứa, không làm ra động tác hạ lưu nào.
Hơn nửa canh giờ, Ngự Chi Tuyệt hơi mỉm cười nói: “Được rồi, ngươi trở về tu hành như lời ta nói là được. Về sau mỗi ngày giờ này ngươi có thể hoạt động tự do trong cung, không phải gò bó.”
“A Tuyệt thì sao? Đệ ấy cũng có thể hoạt động tự do chứ?” Lăng Hạ vội vàng hỏi, lại cường điệu nói: “Còn nữa, sủng vật của ngươi tìm người khác tới chăm sóc đi!”
Ngự Chi Tuyệt cười như không cười nhìn hắn, ánh mắt hết sức nhiệt liệt: “Cũng được, chỉ là, ta khổ cực dạy ngươi như vậy, ngươi không có gì hồi đáp sao? Về phần A Tuyệt kia, ta không có ý định dạy nó.”
Lăng Hạ bị y nhìn mặt khẽ nóng lên, bất giác tránh ánh mắt của y: “Đa tạ các hạ dốc lòng truyền đạt.”
Ngự Chi Tuyệt cười nói: “Chỉ một câu đa tạ thôi sao? Bây giờ còn xưng là các hạ nữa a, ngươi không cần gọi ta là sư phụ, gọi ‘Ngự’ một tiếng có được không?”
Lăng Hạ không muốn trở mặt với y, vả lại đối phương xác thực có ân chỉ giáo cho mình, nửa ngày hắn mới cứng rắn kêu một tiếng: “Đa tạ Ngự huynh.”
Khó thấy được bộ dạng đắn đo của Lăng Hạ, Ngự Chi Tuyệt nghiêng mặt, nở một nụ cười âm hiểm.
Khi trở về trời đã tối đen rồi, Lăng Tuyệt cuộn thành một đoàn ngủ mơ mơ màng màng. Lăng Hạ sợ động phải vết thương của y, liền lấy cái ghế đặt ở đầu giường chuẩn bị nghỉ một đêm.
Động tác của hắn tuy nhẹ nhưng vẫn làm Lăng Tuyệt tỉnh lại, vuốt mắt nói: “Ca, huynh trở lại? Bọn họ không làm khó huynh chứ?”
“Không có.” Lăng Hạ vội vàng sờ sờ đầu của y nói: “Đệ nghỉ ngơi đi.”
Lăng Tuyệt ngẩng đầu lên kéo tay của hắn nói: “Ca lên ngủ a, vết thương của ta đã tốt hơn rồi, huynh nhất định phải ngủ cùng ta, ta không ngủ được.”
Lăng Hạ thấy thiếu niên nói ngây thơ như vậy, giọng nói hơi có vẻ yếu đuối lại thành khẩn làm cho người ta không đành lòng từ chối, đành phải cởi áo ngoài treo bên giường, cẩn thận nằm nghiêng xuống.
Lăng Tuyệt có chút bất mãn, đưa tay cứng rắn kéo hắn tới, dán lên ngực của hắn nói: “Hôm nay huynh luôn hù ta sợ chết! Đồng ý với ta, về sau đừng tự mình gánh lấy nguy hiểm như vậy nữa.”
Lăng Hạ cảm thấy cánh tay ôm lấy hông mình thật nóng, rất có lực, trong lòng cảm thấy quái dị, nhưng cũng không suy nghĩ sâu xa. Hắn vươn tay vỗ nhẹ cánh tay Lăng Tuyệt một chút, nói: “Thật là không nghe lời, lần sau nếu đệ vẫn như thế, ta liền tức giận!”
“Nếu huynh xảy ra chuyện, ta sẽ không sống nổi.” Lăng Tuyệt vùi đầu vào lòng hắn, giọng nói hết sức nghiêm túc, “Ta nói thật.”
Thân thể Lăng Hạ liền cứng ngắc, đây là ý gì? Lăng Tuyệt không nói gì nữa, chỉ dùng sức ôm hông của hắn, hô hấp từ từ trở nên đều đều.
Bây giờ Lăng Hạ làm sao mà ngủ được?
Trong bóng tối hắn mở to mắt, rất muốn chửi một câu: lừa bịp a!
Là thần kinh mình căng thẳng quá độ rồi sao?
Bị nam nhân. . . . . . thổ lộ, hoặc phải nói là quấy rầy hai lần rồi.
Người thứ nhất là cấp trên của hắn – Phùng Mẫn Xương, thứ hai là tên họ Ngự lưu manh da mặt dày.
Lời đứa nhỏ này nói rốt cuộc là có ý gì? Lăng Hạ hoàn toàn phát điên.
Hắn chỉ có thể bối rối hi vọng mình hiểu lầm, Lăng Tuyệt chỉ đơn thuần xem mình là huynh đệ. . . . . . Nhưng mà, lần trước. . . . . . Thiếu niên thủ *** trước mặt hắn, bây giờ nghĩ lại quả thực rất khả nghi.
Suy nghĩ kỹ hơn, lúc hai người tiếp xúc thiếu niên thường thường không biến sắc lôi kéo tay của hắn xấu hổ cười, còn có mấy cử chỉ thân mật khác. . . . . .
Tay hắn cứng đờ đặt trên bả vai Lăng Tuyệt, rất muốn lay tỉnh y hỏi cho rõ ràng, lại sợ sẽ nói lời đả thương lòng tự ái của thiếu niên. Nói thật, bọn họ mới biết nhau không lâu, hắn đối với Lăng Tuyệt chỉ có thể nói là tương đối quan tâm. . . . . . đệ ấy sẽ không hiểu lầm chuyện chứ?
Lăng Tuyệt đang ngủ đưa tay kéo hắn về phía mình, một chân cũng đè lên người hắn. Lăng Hạ khổ sở không nói gì nhìn đỉnh giường, thôi, thuận theo tự nhiên đi, hi vọng là mình suy nghĩ nhiều.
Suy nghĩ lung tung hồi lâu, cuối cùng hắn cũng ngủ thiếp đi.
Có lẽ là do tu tập lực tinh thần với tên “Ngự” đó, các giác quan của Lăng Hạ càng thêm nhạy cảm, lúc mơ mơ màng màng cảm thấy môi bị cái gì đó mềm mại nhẹ nhàng đụng một cái.
Là cái gì chứ? Lăng Hạ mở ánh mắt mê mang, khoảng cách gần nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của thiếu niên, bị dọa sợ nhất thời trợn to hai mắt tỉnh táo lại.
Mẹ nó! Tình huống gì thế này?
Trong bóng tối có lẽ Lăng Tuyệt không nhìn thấy hắn đã tỉnh, sờ sờ mờ mờ lại dán môi tới. Thiếu niên đè nén hô hấp, đôi môi mềm mại giống như kẹo đường ngọt ngào, nơi tiếp xúc tê tê dại dại, như mang theo rất nhiều tia điện.
Hoàn toàn khác nụ hôn của người đeo mặt nạ kia. . . . . . Hắn có thể cảm giác được đôi môi Lăng Tuyệt vì căng thẳng mà có chút run run.
Rốt cuộc Lăng Hạ cũng tìm được nhịp tim của mình, hắn cố gắng trấn định, Lăng Tuyệt vẫn là hài tử, không giống tên biến thái kia. . . . . .
Hắn tận lực dùng ngữ điệu bình tĩnh nói: “A Tuyệt, đệ đang làm gì vậy?”
Lăng Tuyệt như bị kinh sợ cứng đờ nằm bên người hắn, đôi tay nắm thật chặt áo trong của hắn, lỗ tai đều đỏ, dáng vẻ hoang mang sợ hãi, một hồi lâu sau mới khó khăn phun ra mấy chữ: “Sáng hôm nay huynh cũng làm như vậy. . . . . .”
. . . . . . Lừa bịp a! Đó là hô hấp nhân tạo a đứa bé!
Lăng Hạ vô lực nói: “Đó là vì cứu đệ. . . . . . tại sao bây giờ đệ lại làm như vậy?”
“Ta cũng không biết.” Lăng Tuyệt bỗng nhiên ngẩng đầu, cặp mắt xinh đẹp kia không chớp mắt nhìn hắn, giống như ánh sao sáng trên bầu trời đêm tinh khiết sáng ngời, “Hôm nay lúc ca làm như thế với ta, tim của ta như sắp nhảy ra ngoài, trong lòng rất vui mừng. Ca, huynh có thích không?”
Lăng Hạ bị cặp mắt kia nhìn, không hiểu vì sao lại căng thẳng, hắn tránh ánh mắt của Lăng Tuyệt nói: “A Tuyệt, đệ còn quá nhỏ, loại chuyện như vậy huynh đệ không nên làm.”
“Vậy thì không làm huynh đệ.” Lăng Tuyệt dán lên ngực của hắn ngượng ngùng thì thầm nói: “Ta thích huynh.”
Hô hấp mềm mại của thiếu niên thổi tới ngực của hắn, ngữ điệu nhẹ nhàng lơ lửng như lông vũ, lại như chùy sắt nậng ngàn cân đập vào trong lòng Lăng Hạ.
Hình ảnh như đã từng quen biết lần nữa đánh tới, hình như cũng từng có giọng nói trong suốt tinh khiết của thiếu niên nói với mình như vậy, không biết bao nhiêu lần: “Lăng Hạ, ta thích huynh. . . . . .”
Ánh mắt Lăng Hạ bắt đầu dần dần tan rã, trán cũng toát ra một tầng mồ hôi mịn.
Đầu căng đau không cách nào chịu được, hắn đè nén thở hổn hển, chợt lật người đè Lăng Tuyệt xuống, duỗi đầu lưỡi vào trong miệng thiếu niên dùng sức mút, giống như làm vậy mới có thể tiếp tục hô hấp, mới có thể được cứu giúp.
Ngự Chi Tuyệt hoàn toàn không ngờ sẽ phát triển thành như vậy, ghen tức khó nén bốc lên. Lăng của y. . . . . . lần đầu tiên nhiệt tình như vậy. . . . . . lại là đối với tiểu tử Lăng Tuyệt y giả trang kia!
Mặc dù cảm thấy Lăng Hạ thích “Ngự” hay là Lăng Tuyệt, y đều không sao cả, chỉ cần ở chung một chỗ lần nữa. Nhưng y vẫn cực kỳ khó chịu, cực kỳ khó chịu. . . . . .
Lăng Hạ đè đầu của y thật chặt, dường như là đang cắn, Ngự Chi Tuyệt cảm thấy đôi môi của mình đã bị phá. Nhưng y không để ý chút nào, mà là cố gắng phối hợp đưa đầu lưỡi tới để Lăng Hạ cắn, mùi máu tươi từ từ tản ra giữa đôi môi hai người.
Cảm giác đầu óc hỗn độn hít thở không thông từ từ lui đi, lý trí cũng từ từ tụ lại, Lăng Hạ đột nhiên dừng động tác, nhất thời biến thành một pho tượng tượng gỗ.
Má, hắn đã làm gì! Vừa rồi hắn bị Sắc Ma nhập vào hay sao?
Mặt hắn đỏ tới mang tai vội vàng nâng người lên, rõ ràng nhìn thấy nước miếng mang theo máu tràn ra khỏi môi Lăng Tuyệt, đôi môi đẹp mắt của thiếu niên bị hắn lại hôn lại cắn, đã sưng đỏ. Hơn nữa y phục trên người thiếu niên cũng bị cởi ra, để lộ bả vai mượt mà cùng xương quai xanh đẹp mắt. . . . . .
Khóe mắt Lăng Hạ co giật, hận không thể tát mình một cái, cầm thú a cầm thú!
Quả thật còn cầm thú hơn cả tên biến thái họ “Ngự” thần bí kia nữa!
Khi hắn nhìn sang, mặt Lăng Tuyệt đỏ tới mang tai rũ, mắt rũ xuống mang theo hơi nước, nhẹ giọng nói: “Ca, ta thật sự vui mừng sắp nổ tung rồi.”
“Không, không phải. . . . . . Cái đó. . . . . .” Lăng Hạ vội vàng rời khỏi người hắn, một hồi lâu sau mới bất đắc dĩ thở dài, lấy tay chạm vào đôi môi Lăng Tuyệt nói: “Cắn, cắn đau đệ sao?”
Lăng Tuyệt “khụ” một tiếng, khóe miệng khẽ nâng lên: “Không đau, ca, huynh thích cắn mấy cái cũng được.”
“. . . . . . Đệ đừng gọi ta là ca.” Lăng Hạ hận không thể cúi đầu đến đai lưng, bị gọi là ca hắn càng có cảm giác tội lỗi tăng thêm được chứ! Quả thực là không bằng cầm thú!
Hắn lắp bắp nói, “Trừ Tiểu Đao, ta còn có một cái tên khác là Lăng Hạ, A Tuyệt gọi ta là Lăng Hạ được rồi.”
Lăng Hạ không nói được lời nào, ngực bị thứ gì đó chặn lại khó chịu, cuối cùng cởi áo ngoài mặc vào cho Lăng Tuyệt, nhẹ nhàng gõ một cái lên trán thiếu niên: “Đứa nhỏ ngốc.”
Vì bụng Lăng Tuyệt bị thương, Lăng Hạ sợ cõng sẽ đụng phải vết thương nên muốn ôm y đi về. Lăng Tuyệt nói sao cũng không chịu, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, nhất định muốn tự đi. Lăng Hạ không thể làm gì khác, cẩn thận dìu lấy y, ở bên cạnh chăm sóc.
Lên phía trên thì có xe, người kéo xe ma thú biết đường, không cần nói nhiều liền thuần thục xuống núi. Lăng Hạ sợ đường núi lắc lư đụng phải vết thương của Lăng Tuyệt, liền ôm thật chặt y vào trong ngực. Lăng Tuyệt cúi đầu, khuôn mặt hồng hồng, hết sức ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn.
Cuối cùng cũng về tới phòng, Đại Bạch vừa nhìn thấy Lăng Hạ liền lên tinh thần, uỵch cánh từ nóc phòng rơi xuống đứng trên bả vai Lăng Hạ.
Lăng Hạ cẩn thận dìu Lăng Tuyệt vào trong phòng, cởi giầy cho y, lại dùng nước nóng lau vết thương lần nữa mới thoa thuốc trị thương.
Hắn đứng ở cửa miệng mở to đang muốn gọi người thì một ám vệ ẩn trên tàng cây xuất hiện ngay, dọa hắn giật cả mình.
Đối phương mang mặt nạ màu bạc, mặc dù nói chuyện không có chút tình cảm nhưng lại rất khách khí: “Ngươi cần gì?”
Lăng Hạ nói đệ đệ của mình bị thương, nhờ gã lấy một ít cháo lỏng bổ máu và vài món ăn tới.
Lần nữa trở lại ngồi bên mép giường, Lăng Tuyệt đã ngủ, Lăng Hạ ngơ ngác nhìn khuôn mặt như thiên sứ của y, không nhịn được thở dài. Nam nhân thần bí này rốt cuộc có lai lịch gì? Tại sao đôi khi mình lại có cảm giác quen thuộc kỳ lạ như vậy? Đối phương nói, sau này sẽ không quấy rầy mình là thật sao?
Hắn nghĩ đến việc rời đi, đầu lại bắt đầu đau, nhanh chóng lấy tay xoa huyệt thái dương bình tĩnh tâm tư.
Rất nhanh có người đưa cháo bổ máu dưỡng khí tới, Lăng Hạ đánh thức Lăng Tuyệt, đỡ y ngồi dậy cẩn thận đút từng miếng từng miếng, thỉnh thoảng dùng khăn mềm lau khóe miệng cho y. Đại Bạch thấy không thú vị, tự bay về ổ đi ngủ.
Lăng Hạ đột nhiên nhớ tới mấy lời thị vệ kia nói về việc chăm sóc Song Đầu Xà, cái gì mà gần tối phải dẫn nó lên núi uống nước Linh Tuyền, còn phải chăm sóc bộ vảy của nó. . . . . . Bây giờ nghĩ lại một chút, thực là vô nghĩa! Song Đầu Xà đó có thể tự tìm ăn trong hồ mà? Hơn nữa cần gì chăm xóc lông với chẳng vảy? Rắn lột da liền đổi một lớp vảy. . . . . .
Lúc đó nghe nghiêm túc như vậy, một chút cũng không hoài nghi. . . . . . Tính tình của nó thật sự ác liệt như chủ nhân của nó!
Lăng Hạ buồn bực, Lăng Tuyệt nhận ra rất nhanh: “Ca, huynh làm sao vậy?”
“Không có gì, đệ dưỡng thương cho tốt.” Lăng Hạ bưng một bát cháo khác lên, bắt đầu ăn.
Tạm thời không có cách chạy trốn, dù Đại Bạch có thể chở hai người, nhưng Đại Bạch bay không nhanh bằng quái vật hai đầu biến thái kia a! Hơn nữa đối phương người đông thế mạnh . . . . . . Hắn quyết định không mang Lăng Tuyệt tới chỗ Song Đầu Xà nguy hiểm kia nữa!
Màn đêm buông xuống, rất nhanh có người tới truyền tin, nói chủ nhân triệu kiến.
Lăng Hạ biết không thể tránh, liền khẽ cắn răng đi, dặn dò Lăng Tuyệt nghỉ ngơi cho tốt không cần lo lắng cho mình. Bây giờ chỉ có thể hi vọng tên biến thái này nói được làm được, không làm chuyện gì kỳ quái nữa.
Rẽ trái rẽ phải qua nửa nén hương, rốt cuộc ngừng lại trước một gian phòng bình thường, Lăng Hạ hít một hơi thật sâu đẩy cửa đi vào, nam nhân thần bí đó đang lẳng lặng đứng bên cửa sổ, như cũ mang theo mặt nạ nửa mặt.
Lần này y mặc y phục màu trắng, mặt nạ màu bạc khắc hoa văn ẩn, tóc dài như tơ lụa lười biếng rũ xuống trên bả vai, tự dưng làm cho người có cảm giác hết sức diễm lệ.
Lăng Hạ nhìn ánh mắt của y nói: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“Không cần căng thẳng như vậy, ngươi có thể gọi ta là ‘Ngự ’” Ngự Chi Tuyệt khẽ mỉm cười, chỉ chỉ bộ bàn ghế cách đó không xa ý bảo Lăng Hạ ngồi xuống, “Lần trước không phải đã nói sẽ dạy ngươi cách luyện lực tinh thần và năng lượng nguyên tố rồi sao.”
Y quyết định dạy Lăng Hạ cơ sở tu hành, thật ra thì tình trạng Lăng Hạ bây giờ rất thích hợp tu hành luyện khí, trong dây chuyền không gian của Lăng Hạ cũng bảo tồn nhiều thứ rất tốt, nhưng Ngự Chi Tuyệt không muốn hắn mệt nhọc giống trước kia.
Lăng Hạ ngẩn người, nhìn xung quanh mới phát hiện gian phòng này rất đơn giản, chỉ có một bộ bàn ghế mà thôi. Hắn yên lặng đi tới ngồi xuống, ngửa đầu nhìn Ngự Chi Tuyệt.
Ngự Chi Tuyệt bị ánh mắt chuyên chú của hắn nhìn mà ngực căng thẳng, tập trung tinh thần bắt đầu từ từ giảng giải.
Nói đến làm sao để vận dụng năng lượng nguyên tố, Ngự Chi Tuyệt chậm rãi đi tới sau lưng Lăng Hạ, dùng ngón tay theo lưng hắn từ từ kéo ra bên hông, chỉ rõ mạch môn vận khí. Lăng Hạ bất giác bắt đầu căng thẳng, may là đối phương tuân theo lời hứa, không làm ra động tác hạ lưu nào.
Hơn nửa canh giờ, Ngự Chi Tuyệt hơi mỉm cười nói: “Được rồi, ngươi trở về tu hành như lời ta nói là được. Về sau mỗi ngày giờ này ngươi có thể hoạt động tự do trong cung, không phải gò bó.”
“A Tuyệt thì sao? Đệ ấy cũng có thể hoạt động tự do chứ?” Lăng Hạ vội vàng hỏi, lại cường điệu nói: “Còn nữa, sủng vật của ngươi tìm người khác tới chăm sóc đi!”
Ngự Chi Tuyệt cười như không cười nhìn hắn, ánh mắt hết sức nhiệt liệt: “Cũng được, chỉ là, ta khổ cực dạy ngươi như vậy, ngươi không có gì hồi đáp sao? Về phần A Tuyệt kia, ta không có ý định dạy nó.”
Lăng Hạ bị y nhìn mặt khẽ nóng lên, bất giác tránh ánh mắt của y: “Đa tạ các hạ dốc lòng truyền đạt.”
Ngự Chi Tuyệt cười nói: “Chỉ một câu đa tạ thôi sao? Bây giờ còn xưng là các hạ nữa a, ngươi không cần gọi ta là sư phụ, gọi ‘Ngự’ một tiếng có được không?”
Lăng Hạ không muốn trở mặt với y, vả lại đối phương xác thực có ân chỉ giáo cho mình, nửa ngày hắn mới cứng rắn kêu một tiếng: “Đa tạ Ngự huynh.”
Khó thấy được bộ dạng đắn đo của Lăng Hạ, Ngự Chi Tuyệt nghiêng mặt, nở một nụ cười âm hiểm.
Khi trở về trời đã tối đen rồi, Lăng Tuyệt cuộn thành một đoàn ngủ mơ mơ màng màng. Lăng Hạ sợ động phải vết thương của y, liền lấy cái ghế đặt ở đầu giường chuẩn bị nghỉ một đêm.
Động tác của hắn tuy nhẹ nhưng vẫn làm Lăng Tuyệt tỉnh lại, vuốt mắt nói: “Ca, huynh trở lại? Bọn họ không làm khó huynh chứ?”
“Không có.” Lăng Hạ vội vàng sờ sờ đầu của y nói: “Đệ nghỉ ngơi đi.”
Lăng Tuyệt ngẩng đầu lên kéo tay của hắn nói: “Ca lên ngủ a, vết thương của ta đã tốt hơn rồi, huynh nhất định phải ngủ cùng ta, ta không ngủ được.”
Lăng Hạ thấy thiếu niên nói ngây thơ như vậy, giọng nói hơi có vẻ yếu đuối lại thành khẩn làm cho người ta không đành lòng từ chối, đành phải cởi áo ngoài treo bên giường, cẩn thận nằm nghiêng xuống.
Lăng Tuyệt có chút bất mãn, đưa tay cứng rắn kéo hắn tới, dán lên ngực của hắn nói: “Hôm nay huynh luôn hù ta sợ chết! Đồng ý với ta, về sau đừng tự mình gánh lấy nguy hiểm như vậy nữa.”
Lăng Hạ cảm thấy cánh tay ôm lấy hông mình thật nóng, rất có lực, trong lòng cảm thấy quái dị, nhưng cũng không suy nghĩ sâu xa. Hắn vươn tay vỗ nhẹ cánh tay Lăng Tuyệt một chút, nói: “Thật là không nghe lời, lần sau nếu đệ vẫn như thế, ta liền tức giận!”
“Nếu huynh xảy ra chuyện, ta sẽ không sống nổi.” Lăng Tuyệt vùi đầu vào lòng hắn, giọng nói hết sức nghiêm túc, “Ta nói thật.”
Thân thể Lăng Hạ liền cứng ngắc, đây là ý gì? Lăng Tuyệt không nói gì nữa, chỉ dùng sức ôm hông của hắn, hô hấp từ từ trở nên đều đều.
Bây giờ Lăng Hạ làm sao mà ngủ được?
Trong bóng tối hắn mở to mắt, rất muốn chửi một câu: lừa bịp a!
Là thần kinh mình căng thẳng quá độ rồi sao?
Bị nam nhân. . . . . . thổ lộ, hoặc phải nói là quấy rầy hai lần rồi.
Người thứ nhất là cấp trên của hắn – Phùng Mẫn Xương, thứ hai là tên họ Ngự lưu manh da mặt dày.
Lời đứa nhỏ này nói rốt cuộc là có ý gì? Lăng Hạ hoàn toàn phát điên.
Hắn chỉ có thể bối rối hi vọng mình hiểu lầm, Lăng Tuyệt chỉ đơn thuần xem mình là huynh đệ. . . . . . Nhưng mà, lần trước. . . . . . Thiếu niên thủ *** trước mặt hắn, bây giờ nghĩ lại quả thực rất khả nghi.
Suy nghĩ kỹ hơn, lúc hai người tiếp xúc thiếu niên thường thường không biến sắc lôi kéo tay của hắn xấu hổ cười, còn có mấy cử chỉ thân mật khác. . . . . .
Tay hắn cứng đờ đặt trên bả vai Lăng Tuyệt, rất muốn lay tỉnh y hỏi cho rõ ràng, lại sợ sẽ nói lời đả thương lòng tự ái của thiếu niên. Nói thật, bọn họ mới biết nhau không lâu, hắn đối với Lăng Tuyệt chỉ có thể nói là tương đối quan tâm. . . . . . đệ ấy sẽ không hiểu lầm chuyện chứ?
Lăng Tuyệt đang ngủ đưa tay kéo hắn về phía mình, một chân cũng đè lên người hắn. Lăng Hạ khổ sở không nói gì nhìn đỉnh giường, thôi, thuận theo tự nhiên đi, hi vọng là mình suy nghĩ nhiều.
Suy nghĩ lung tung hồi lâu, cuối cùng hắn cũng ngủ thiếp đi.
Có lẽ là do tu tập lực tinh thần với tên “Ngự” đó, các giác quan của Lăng Hạ càng thêm nhạy cảm, lúc mơ mơ màng màng cảm thấy môi bị cái gì đó mềm mại nhẹ nhàng đụng một cái.
Là cái gì chứ? Lăng Hạ mở ánh mắt mê mang, khoảng cách gần nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của thiếu niên, bị dọa sợ nhất thời trợn to hai mắt tỉnh táo lại.
Mẹ nó! Tình huống gì thế này?
Trong bóng tối có lẽ Lăng Tuyệt không nhìn thấy hắn đã tỉnh, sờ sờ mờ mờ lại dán môi tới. Thiếu niên đè nén hô hấp, đôi môi mềm mại giống như kẹo đường ngọt ngào, nơi tiếp xúc tê tê dại dại, như mang theo rất nhiều tia điện.
Hoàn toàn khác nụ hôn của người đeo mặt nạ kia. . . . . . Hắn có thể cảm giác được đôi môi Lăng Tuyệt vì căng thẳng mà có chút run run.
Rốt cuộc Lăng Hạ cũng tìm được nhịp tim của mình, hắn cố gắng trấn định, Lăng Tuyệt vẫn là hài tử, không giống tên biến thái kia. . . . . .
Hắn tận lực dùng ngữ điệu bình tĩnh nói: “A Tuyệt, đệ đang làm gì vậy?”
Lăng Tuyệt như bị kinh sợ cứng đờ nằm bên người hắn, đôi tay nắm thật chặt áo trong của hắn, lỗ tai đều đỏ, dáng vẻ hoang mang sợ hãi, một hồi lâu sau mới khó khăn phun ra mấy chữ: “Sáng hôm nay huynh cũng làm như vậy. . . . . .”
. . . . . . Lừa bịp a! Đó là hô hấp nhân tạo a đứa bé!
Lăng Hạ vô lực nói: “Đó là vì cứu đệ. . . . . . tại sao bây giờ đệ lại làm như vậy?”
“Ta cũng không biết.” Lăng Tuyệt bỗng nhiên ngẩng đầu, cặp mắt xinh đẹp kia không chớp mắt nhìn hắn, giống như ánh sao sáng trên bầu trời đêm tinh khiết sáng ngời, “Hôm nay lúc ca làm như thế với ta, tim của ta như sắp nhảy ra ngoài, trong lòng rất vui mừng. Ca, huynh có thích không?”
Lăng Hạ bị cặp mắt kia nhìn, không hiểu vì sao lại căng thẳng, hắn tránh ánh mắt của Lăng Tuyệt nói: “A Tuyệt, đệ còn quá nhỏ, loại chuyện như vậy huynh đệ không nên làm.”
“Vậy thì không làm huynh đệ.” Lăng Tuyệt dán lên ngực của hắn ngượng ngùng thì thầm nói: “Ta thích huynh.”
Hô hấp mềm mại của thiếu niên thổi tới ngực của hắn, ngữ điệu nhẹ nhàng lơ lửng như lông vũ, lại như chùy sắt nậng ngàn cân đập vào trong lòng Lăng Hạ.
Hình ảnh như đã từng quen biết lần nữa đánh tới, hình như cũng từng có giọng nói trong suốt tinh khiết của thiếu niên nói với mình như vậy, không biết bao nhiêu lần: “Lăng Hạ, ta thích huynh. . . . . .”
Ánh mắt Lăng Hạ bắt đầu dần dần tan rã, trán cũng toát ra một tầng mồ hôi mịn.
Đầu căng đau không cách nào chịu được, hắn đè nén thở hổn hển, chợt lật người đè Lăng Tuyệt xuống, duỗi đầu lưỡi vào trong miệng thiếu niên dùng sức mút, giống như làm vậy mới có thể tiếp tục hô hấp, mới có thể được cứu giúp.
Ngự Chi Tuyệt hoàn toàn không ngờ sẽ phát triển thành như vậy, ghen tức khó nén bốc lên. Lăng của y. . . . . . lần đầu tiên nhiệt tình như vậy. . . . . . lại là đối với tiểu tử Lăng Tuyệt y giả trang kia!
Mặc dù cảm thấy Lăng Hạ thích “Ngự” hay là Lăng Tuyệt, y đều không sao cả, chỉ cần ở chung một chỗ lần nữa. Nhưng y vẫn cực kỳ khó chịu, cực kỳ khó chịu. . . . . .
Lăng Hạ đè đầu của y thật chặt, dường như là đang cắn, Ngự Chi Tuyệt cảm thấy đôi môi của mình đã bị phá. Nhưng y không để ý chút nào, mà là cố gắng phối hợp đưa đầu lưỡi tới để Lăng Hạ cắn, mùi máu tươi từ từ tản ra giữa đôi môi hai người.
Cảm giác đầu óc hỗn độn hít thở không thông từ từ lui đi, lý trí cũng từ từ tụ lại, Lăng Hạ đột nhiên dừng động tác, nhất thời biến thành một pho tượng tượng gỗ.
Má, hắn đã làm gì! Vừa rồi hắn bị Sắc Ma nhập vào hay sao?
Mặt hắn đỏ tới mang tai vội vàng nâng người lên, rõ ràng nhìn thấy nước miếng mang theo máu tràn ra khỏi môi Lăng Tuyệt, đôi môi đẹp mắt của thiếu niên bị hắn lại hôn lại cắn, đã sưng đỏ. Hơn nữa y phục trên người thiếu niên cũng bị cởi ra, để lộ bả vai mượt mà cùng xương quai xanh đẹp mắt. . . . . .
Khóe mắt Lăng Hạ co giật, hận không thể tát mình một cái, cầm thú a cầm thú!
Quả thật còn cầm thú hơn cả tên biến thái họ “Ngự” thần bí kia nữa!
Khi hắn nhìn sang, mặt Lăng Tuyệt đỏ tới mang tai rũ, mắt rũ xuống mang theo hơi nước, nhẹ giọng nói: “Ca, ta thật sự vui mừng sắp nổ tung rồi.”
“Không, không phải. . . . . . Cái đó. . . . . .” Lăng Hạ vội vàng rời khỏi người hắn, một hồi lâu sau mới bất đắc dĩ thở dài, lấy tay chạm vào đôi môi Lăng Tuyệt nói: “Cắn, cắn đau đệ sao?”
Lăng Tuyệt “khụ” một tiếng, khóe miệng khẽ nâng lên: “Không đau, ca, huynh thích cắn mấy cái cũng được.”
“. . . . . . Đệ đừng gọi ta là ca.” Lăng Hạ hận không thể cúi đầu đến đai lưng, bị gọi là ca hắn càng có cảm giác tội lỗi tăng thêm được chứ! Quả thực là không bằng cầm thú!
Hắn lắp bắp nói, “Trừ Tiểu Đao, ta còn có một cái tên khác là Lăng Hạ, A Tuyệt gọi ta là Lăng Hạ được rồi.”
Tác giả :
Hạ Nguyệt