Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hy Sinh
Chương 7
CHƯƠNG 7
Nhìn bóng dáng trong nước đi xa, Lăng Hạ không khỏi tức giận.
Ngay cả khi đã biết Thủy Vũ chỉ điêu ngoa tùy hứng, Tống Tiểu Hổ không đến nỗi có chuyện gì nguy hiểm tính mạng, nhưng vừa rồi bị lôi kéo trong nước cũng hết sức nguy hiểm, nếu là người bình thường, chỉ sợ liền dâng mạng rồi! Lập tức phải nhanh chóng nghĩ biện pháp vào thành cứu nó khỏi tay đại tiểu thư điêu ngoa kia.
Trong hồ, những người chèo thuyền khác đã chung tay kéo người trên thuyền bị lật lên bờ, bọn họ thường gặp những môn đệ hoành hành ngang ngược, nhìn thấy bóng dáng tiểu cô nương kia đã mất hút, không khỏi tức giận mắng lớn mấy câu.
Chắc là bây giờ sinh ra mối thù chung trong lòng nên một chủ thuyền đột nhiên hỏi Lăng Hạ “Này này, hai tiểu ca, các ngươi có muốn ngồi thuyền không?”
Lăng Hạ thật vui mừng, sau khi nói cám ơn liền vội vàng kéo Ngự Chi Tuyệt nhảy lên.
Lúc này đây cảnh trong hồ ngược lại thật đẹp, trời nước một màu sóng xanh dập dờn, ngồi ở đuôi thuyền cảm nhận từng trận gió mát phả vào mặt cũng là một chuyện vui, tâm tình nôn nóng của Lăng Hạ cũng dần dần bình tĩnh lại.
Trên thuyền trừ bọn họ ra còn có bốn, năm người trẻ tuổi, chắc đều chuẩn bị đến phái Thiếu Dương ghi danh , đang ở nơi đó ồn ào lộn xộn thảo luận quá trình ghi danh, đệ tử nổi danh phái Thiếu Dương vân vân. Lăng Hạ chăm chú nghe, nhớ kỹ tin tức hữu dụng, dù sao nhiều chi tiết trong truyện hắn đã không còn nhớ rõ.
Thuyền này là do người chèo, nhưng người chèo thuyền là tráng hán cao gần hai mét, tốc độ cũng không chậm, thời gian chỉ hết một nén hương, đã gần đến bờ hồ rồi.
Đúng lúc ấy, phía sau có một chiếc thuyền lớn đi tới, tốc độ nhanh hơn bọn họ nhiều.
Lăng Hạ vì tò mò liền nhìn mấy lần, mũi thuyền có mấy thiếu niên mặc áo gấm đứng, lớn nhất chừng hai mươi tuổi, nhỏ cũng mười hai mười ba tuổi, đều thống nhất mặc trường sam màu trắng mạ vàng xa hoa, chắc là một môn phái. Lăng Hạ bị ánh sáng trên quần áo của họ phản chiếu đến hoa mắt, không nhìn rõ diện mạo lắm.
Nhưng hắn không nghĩ đến chính là, chiếc thuyền kia thế mà xông thẳng tới hướng bọn họ!
Mọi người trên thuyền không nhịn được la hoảng lên, thuyền kia thế tới hung hăng, thân thuyền lớn gấp năm sáu lần cái thuyền nhỏ này của bọn họ, nếu đụng vào chẳng phải sẽ bị lật thuyền trong hồ sao?
Lăng Hạ cũng nhịn không được hốt hoảng, nhìn hai bên một chút vội vàng kéo Ngự Chi Tuyệt vào lòng rồi thuận tiện dùng tay còn lại ôm lấy một thùng gỗ nhỏ rỗng trên thuyền. Hắn cảm thấy thân thể nho nhỏ trong ngực hình như cứng lại, liền cúi đầu lẩm bẩm an ủi: “Đừng sợ, ta biết bơi. . . . . .”
Nhìn thuyền lớn càng ngày càng gần, Lăng Hạ phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, chờ mọi chuyện tới, nào biết đợi nửa buổi cũng không có động tĩnh gì.
Hắn không nhịn được mở mắt, đôi mắt đen láy trong ngực đang tức giận theo dõi hắn.
Giọng nói Ngự Chi Tuyệt mang theo phần cứng ngắc nhắc: “Ngươi còn không mau buông ra? !”
Mặc dù hung ác, nhưng mặt cũng dần dần đỏ.
Lăng Hạ vội vàng buông ra, hắn quay đầu nhìn lại, thuyền lớn này thế mà cách bọn họ vẻn vẹn có vài mét rồi dừng lại!
Tất cả mọi người trên thuyền mang theo vẻ mặt sống sót sau tai nạn từ từ đứng dậy, người chèo thuyền đang muốn mắng to lại nhìn thấy cách ăn mặc của người trên thuyền lớn rồi cũng không dám, chỉ có thể mắng tiếng xúi quẩy trong lòng.
“Hai tên nhóc ở đuôi thuyền kia!” Trên thuyền lớn xem ra chỉ có một thiếu niên mười hai mười ba tuổi quét mọi người một vòng, ánh mắt rất nhanh nhắm ngay Lăng Hạ cùng Ngự Chi Tuyệt.
Lăng Hạ không khỏi thấy kỳ lạ, lại tìm mình? Hắn cẩn thận dò xét người trên thuyền lớn kia, xác định thật sự mình chưa từng gặp qua bọn họ.
Nhìn hai người chậm chạp bất động, thiếu niên kia hình như có chút giận, nói: “Này, gọi các ngươi !”
Lăng Hạ im lặng, lôi kéo Ngự Chi Tuyệt qua bên cạnh một chút, khách khí nói: “Bằng hữu, xin hỏi gọi chúng ta có chuyện gì không?”
Thiếu niên kia cẩn thận dò xét tướng mạo hai người, lỗ mũi nặng nề hừ một tiếng, Lăng Hạ càng thêm không giải thích được.
Hắn đắc tội vị đại gia này khi nào?
Ngược lại thanh niên hai mươi tuổi cầm đầu nói chuyện khách khí hơn một chút: “Các ngươi có gặp tiểu sư muội của ta không? Nghe mọi người bên hồ nói nàng đi với một người bạn của các ngươi, xin hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Ngữ điệu của hắn mặc dù bình thản, nhưng lúc hỏi không giới thiệu bản thân, hiển nhiên cũng không đem hai người để vào mắt. Hơn nữa rõ ràng là Thủy Vũ cưỡng ép mang Tống Tiểu Hổ đi, thế nào vào miệng hắn lại là nàng và Tống Tiểu Hổ đi đây?
Lăng Hạ bất mãn trong lòng, cũng nhìn ra được những người này là ai, hẳn là sư huynh đệ của Thủy Vũ. Các môn phái chiêu thu đệ tử là chuyện lớn, mỗi lần đều sẽ mời môn phái xunh quanh tới trợ uy, đoán chừng là người thành Vân Tiêu được mời tới.
Phụ thân Thủy Vũ chính là thành chủ thành Vân Tiêu, thành Vân Tiêu là một trong đại thành thị nổi danh nhất mảnh đại lục này, nổi danh luyện khí, địa vị lớn hơn phái Thiếu Dương. Nói cách khác, Thủy Vũ ít nhất tương đương với con gái bí thư tỉnh ủy.
Trong truyện, thành Vân Tiêu chính là căn cứ địa của vật hy sinh, ở đó còn có vật hy sinh Sư huynh thích đại tiểu thư Thủy Vũ, không biết có ở trong đám người ngựa này không. . . . . .
Dù sao dành em gái với nhân vật chính sẽ không có kết quả tốt!
Thanh niên này chính là Nhị Đệ Tử thành Vân Tiêu Mạc Đãi, tiểu sư muội này của hắn xinh đẹp tùy hứng, nhưng vì từ nhỏ đã tu hành nên mới nhập môn. Dọc theo đường đi nàng cưỡi tả mã chạy nhanh còn không ngừng gây sự, làm khổ hắn – vị sư huynh phải dẫn dắt mọi người tới phái Thiếu Dương trợ trận.
Nếu hòn ngọc quý trên tay sư phụ bị thương, hắn sẽ phải chờ về chịu phạt! Hắn ở bên hồ đã tìm hiểu qua, biết chuyện này là do sư muội gây ra, cũng không biết vị đại tiểu thư này lại nghĩ cái gì. Hai thiếu niên này mặc dù tướng mạo rất tốt, quần áo lại cực kỳ bình thường, đặc biệt là người tuổi tác lớn, ăn mặc giống như tên ăn mày! Chắc là đều đến từ dân gian, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Lăng Hạ đang muốn trả lời, Ngự Chi Tuyệt đã lạnh lùng lên tiếng: “Ta không thấy người nào đi cùng bằng hữu của ta, chỉ thấy một ác nữ cường ép bắt bằng hữu của ta đi.”
“. . . . . .” Lăng Hạ trong nháy mắt vô lực, làm bộ như không nghe thấy Ngự Chi Tuyệt nói, cười nói, “Ừ, thấy, nàng nói nàng muốn đến quán rượu lớn nhất thành Sùng Minh, chắc lúc này đã đến, các vị có thể. . . . . .”
Sắc mặt thiếu niên mười hai mười ba tuổi đó thay đổi, ngắt lời Lăng Hạ nhìn Ngự Chi Tuyệt nói: “Ngươi vừa nói cái gì?”
Ngự Chi Tuyệt liếc hắn một cái không nói thêm gì nữa, chỉ thong thả ung dung trở về.
“Đứng lại!” Thiếu niên kia nhất thời giận dữ, nghiêng đầu nói với Mạc Đãi, “Sư huynh, tiểu tử này vừa rồi nói bóng nói gió tiểu sư muội, đệ đi dạy dỗ hắn!”
Mạc Đãi biết sư đệ này luôn dung túng tiểu sư muội, hắn cũng không muốn rước lấy tiếng xấu lấy mạnh hiếp yếu, hơn nữa thật sự là tiểu sư muội không đúng, liền cười nói: “Thượng Nhan, thôi, bây giờ phải mau mau tìm tiểu sư muội mới là chuyện chính.”
Thuyền lớn vòng qua thuyền nhỏ, thiếu niên kia vẫn tức giận bất bình nhìn chằm chằm Ngự Chi Tuyệt.
Nghe cái tên Mạc Đãi có chút quen tai, trán Lăng Hạ không ngừng rơi xuống ba bốn vạch đen, cho nên mới nói, người Dị Giới này trưởng thành sớm bao nhiêu? ! Vị này không phải là một trong những vật hy sinh tình địch đối nghịch với nhân vật chính hay sao?
Lúc hai thuyền hoàn toàn đi qua nhau, Thượng Nhan chợt lấy ra pháp khí, một tia sét trong nháy mắt đánh vào thuyền nhỏ.
Pháp khí này là thành chủ thành Vân Tiêu tự tay chế ra – pháp khí hệ lôi, uy lực lớn vô cùng, chỉ vì tu vi Thượng Nhan còn cạn, phát huy chưa tới một thành công lực, nhưng cũng đủ để đánh xuyên một cái lỗ to bằng chậu rửa mặt lên đáy thuyền.
Mạc Đãi nhất thời nhíu mày lại, nhìn một chút không thấy có ai bị thương, liền vỗ một cái lên đầu Thượng Nhan: “Hỗn tiểu tử, cẩn thận sư phụ biết thì trách phạt ngươi!”
Thượng Nhan vội vàng cúi đầu thu pháp khí cười nói: “Vậy làm phiền sư huynh thay đệ cầu xin tha thứ nha!”
Mạc Đãi bất đắc dĩ cười, không nhìn ra phía sau một cái.
Nhìn thuyền lớn từ từ đi xa, Lăng Hạ rất muốn chửi ầm lên, không trách được ngươi là vật hy sinh! Cẩn thận ta nói nhân vật chính nhà ta sau này tiêu diệt ngươi!
Người chèo thuyền vội vàng tìm thứ gì đó chận cái lỗ lại, nhưng trên thuyền không có thứ gì thích hợp, không lâu sau nước liền ngập đến chân.
Chuyện này phần nào là vì mình, Lăng Hạ liền vội vàng nằm ở trên dùng thân thể chận lổ hổng lại, mang theo mấy phần áy náy nói với chủ thuyền: “Thật đúng là xin lỗi, các ngươi nhanh chèo thuyền, A Tuyệt, đệ giúp một tay, múc nước ra ngoài mau.”
Người chủ thuyền nhìn Lăng Hạ chửi ầm lên, một hồi mắng thuyền lớn vừa rồi một hồi mắng Lăng Hạ, ánh mắt mọi người trên thuyền nhìn hai người cũng mang theo oán hận. Nhưng bây giờ còn cách xa bờ, hiển nhiên chuyện quan trọng nhất là làm sao lên bờ an toàn.
Lăng Hạ thấy chết không sờn dùng thân thể chỉa vào, nói với người chèo thuyền kia: “Ngại quá, mặc dù bây giờ chúng ta không có tiền, nhưng ngày sau vào phái Thiếu Dương nhất định sẽ từ từ trả lại tiền đò cho ngươi, ngươi yên tâm.”
Một người trẻ tuổi trên thuyền nhất thời chê cười đứng lên: “Nói mạnh miệng! Làm sao ngươi biết phái Thiếu Dương nhất định sẽ chiêu các ngươi vào? Huống chi một hồi thuyền chìm rồi, mọi người có thể sống hay không chưa biết được!”
Chỉ là mắng thì mắng oán trách thì oán trách, mọi người đều không ngừng tay.
Nhưng cái lỗ này thật sự lớn, lúc mơ hồ nhìn thấy bờ bên kia, nước trong khoang thuyền đã qua bắp chân, rốt cuộc không chống cự nổi. Mọi người trên thuyền đã rối rít nhảy xuống nước ra sức bơi lên bờ, Lăng Hạ đành phải bò dậy, lôi kéo Ngự Chi Tuyệt nhảy xuống.
Mặc dù Lăng Hạ bây giờ rất mạnh, nhưng hắn chỉ biết bơi chó đơn giản, bơi một hồi liền bị sặc nước choáng váng, tứ chi cũng mềm vô lực . Hắn nhìn Ngự Chi Tuyệt trước mặt, động tác của đối phương lưu loát sinh động, thật giống như không hề phí sức.
Hắn há mồm muốn la lên, nhưng lại “ừng ực” uống hết mấy ngụm nước, miệng mũi bị chìm dưới nước nhất thời không thở được, cố gắng một hồi thấy thân thể nặng nề như không còn là của mình nữa rồi, quả thật giống như có khối sắt trói dưới chân kéo xuống. . . . . .
Một cái tay đột nhiên nâng nách hắn lên, Lăng Hạ cố gắng mở mắt ra muốn theo cỗ lực lượng kia nổi lên, nhưng sức đối phương thật sự quá nhỏ, hai người ngược lại dây dưa chìm xuống hơn một chút.
Lăng Hạ nhìn Ngự Chi Tuyệt gần trong gang tấc, quả thật có cảm giác được sủng mà kinh, nhân vật phản diện đại nhân thế mà tới cứu mình, phải không? Nhưng hắn hoàn toàn không hô hấp được nữa rồi, đại não bị nước nghẹn đau quả thật muốn nổ tung!
Chẳng lẽ mình xuyên không tới đây lại chết dưới đáy nước này lúc truyện hoàn toàn chưa triển khai sao?
Bị dục vọng muốn sống mãnh liệt thúc đẩy, ánh sáng lóe lên, Lăng Hạ chợt nhớ tới một chuyện ——bên trong thân thể Ngự Chi Tuyệt có nguyên tố hệ nước!
Nói cách khác, Ngự Chi Tuyệt ở dưới nước có thể hô hấp tự do!
Hắn không chút do dự mượn chút hơi sức cuối cùng kéo Ngự Chi Tuyệt qua, đem môi phủ lên ——
Huynh không cố ý, huynh không muốn xong đời a! Tha thứ cho huynh đi a a a!
Nhìn bóng dáng trong nước đi xa, Lăng Hạ không khỏi tức giận.
Ngay cả khi đã biết Thủy Vũ chỉ điêu ngoa tùy hứng, Tống Tiểu Hổ không đến nỗi có chuyện gì nguy hiểm tính mạng, nhưng vừa rồi bị lôi kéo trong nước cũng hết sức nguy hiểm, nếu là người bình thường, chỉ sợ liền dâng mạng rồi! Lập tức phải nhanh chóng nghĩ biện pháp vào thành cứu nó khỏi tay đại tiểu thư điêu ngoa kia.
Trong hồ, những người chèo thuyền khác đã chung tay kéo người trên thuyền bị lật lên bờ, bọn họ thường gặp những môn đệ hoành hành ngang ngược, nhìn thấy bóng dáng tiểu cô nương kia đã mất hút, không khỏi tức giận mắng lớn mấy câu.
Chắc là bây giờ sinh ra mối thù chung trong lòng nên một chủ thuyền đột nhiên hỏi Lăng Hạ “Này này, hai tiểu ca, các ngươi có muốn ngồi thuyền không?”
Lăng Hạ thật vui mừng, sau khi nói cám ơn liền vội vàng kéo Ngự Chi Tuyệt nhảy lên.
Lúc này đây cảnh trong hồ ngược lại thật đẹp, trời nước một màu sóng xanh dập dờn, ngồi ở đuôi thuyền cảm nhận từng trận gió mát phả vào mặt cũng là một chuyện vui, tâm tình nôn nóng của Lăng Hạ cũng dần dần bình tĩnh lại.
Trên thuyền trừ bọn họ ra còn có bốn, năm người trẻ tuổi, chắc đều chuẩn bị đến phái Thiếu Dương ghi danh , đang ở nơi đó ồn ào lộn xộn thảo luận quá trình ghi danh, đệ tử nổi danh phái Thiếu Dương vân vân. Lăng Hạ chăm chú nghe, nhớ kỹ tin tức hữu dụng, dù sao nhiều chi tiết trong truyện hắn đã không còn nhớ rõ.
Thuyền này là do người chèo, nhưng người chèo thuyền là tráng hán cao gần hai mét, tốc độ cũng không chậm, thời gian chỉ hết một nén hương, đã gần đến bờ hồ rồi.
Đúng lúc ấy, phía sau có một chiếc thuyền lớn đi tới, tốc độ nhanh hơn bọn họ nhiều.
Lăng Hạ vì tò mò liền nhìn mấy lần, mũi thuyền có mấy thiếu niên mặc áo gấm đứng, lớn nhất chừng hai mươi tuổi, nhỏ cũng mười hai mười ba tuổi, đều thống nhất mặc trường sam màu trắng mạ vàng xa hoa, chắc là một môn phái. Lăng Hạ bị ánh sáng trên quần áo của họ phản chiếu đến hoa mắt, không nhìn rõ diện mạo lắm.
Nhưng hắn không nghĩ đến chính là, chiếc thuyền kia thế mà xông thẳng tới hướng bọn họ!
Mọi người trên thuyền không nhịn được la hoảng lên, thuyền kia thế tới hung hăng, thân thuyền lớn gấp năm sáu lần cái thuyền nhỏ này của bọn họ, nếu đụng vào chẳng phải sẽ bị lật thuyền trong hồ sao?
Lăng Hạ cũng nhịn không được hốt hoảng, nhìn hai bên một chút vội vàng kéo Ngự Chi Tuyệt vào lòng rồi thuận tiện dùng tay còn lại ôm lấy một thùng gỗ nhỏ rỗng trên thuyền. Hắn cảm thấy thân thể nho nhỏ trong ngực hình như cứng lại, liền cúi đầu lẩm bẩm an ủi: “Đừng sợ, ta biết bơi. . . . . .”
Nhìn thuyền lớn càng ngày càng gần, Lăng Hạ phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, chờ mọi chuyện tới, nào biết đợi nửa buổi cũng không có động tĩnh gì.
Hắn không nhịn được mở mắt, đôi mắt đen láy trong ngực đang tức giận theo dõi hắn.
Giọng nói Ngự Chi Tuyệt mang theo phần cứng ngắc nhắc: “Ngươi còn không mau buông ra? !”
Mặc dù hung ác, nhưng mặt cũng dần dần đỏ.
Lăng Hạ vội vàng buông ra, hắn quay đầu nhìn lại, thuyền lớn này thế mà cách bọn họ vẻn vẹn có vài mét rồi dừng lại!
Tất cả mọi người trên thuyền mang theo vẻ mặt sống sót sau tai nạn từ từ đứng dậy, người chèo thuyền đang muốn mắng to lại nhìn thấy cách ăn mặc của người trên thuyền lớn rồi cũng không dám, chỉ có thể mắng tiếng xúi quẩy trong lòng.
“Hai tên nhóc ở đuôi thuyền kia!” Trên thuyền lớn xem ra chỉ có một thiếu niên mười hai mười ba tuổi quét mọi người một vòng, ánh mắt rất nhanh nhắm ngay Lăng Hạ cùng Ngự Chi Tuyệt.
Lăng Hạ không khỏi thấy kỳ lạ, lại tìm mình? Hắn cẩn thận dò xét người trên thuyền lớn kia, xác định thật sự mình chưa từng gặp qua bọn họ.
Nhìn hai người chậm chạp bất động, thiếu niên kia hình như có chút giận, nói: “Này, gọi các ngươi !”
Lăng Hạ im lặng, lôi kéo Ngự Chi Tuyệt qua bên cạnh một chút, khách khí nói: “Bằng hữu, xin hỏi gọi chúng ta có chuyện gì không?”
Thiếu niên kia cẩn thận dò xét tướng mạo hai người, lỗ mũi nặng nề hừ một tiếng, Lăng Hạ càng thêm không giải thích được.
Hắn đắc tội vị đại gia này khi nào?
Ngược lại thanh niên hai mươi tuổi cầm đầu nói chuyện khách khí hơn một chút: “Các ngươi có gặp tiểu sư muội của ta không? Nghe mọi người bên hồ nói nàng đi với một người bạn của các ngươi, xin hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Ngữ điệu của hắn mặc dù bình thản, nhưng lúc hỏi không giới thiệu bản thân, hiển nhiên cũng không đem hai người để vào mắt. Hơn nữa rõ ràng là Thủy Vũ cưỡng ép mang Tống Tiểu Hổ đi, thế nào vào miệng hắn lại là nàng và Tống Tiểu Hổ đi đây?
Lăng Hạ bất mãn trong lòng, cũng nhìn ra được những người này là ai, hẳn là sư huynh đệ của Thủy Vũ. Các môn phái chiêu thu đệ tử là chuyện lớn, mỗi lần đều sẽ mời môn phái xunh quanh tới trợ uy, đoán chừng là người thành Vân Tiêu được mời tới.
Phụ thân Thủy Vũ chính là thành chủ thành Vân Tiêu, thành Vân Tiêu là một trong đại thành thị nổi danh nhất mảnh đại lục này, nổi danh luyện khí, địa vị lớn hơn phái Thiếu Dương. Nói cách khác, Thủy Vũ ít nhất tương đương với con gái bí thư tỉnh ủy.
Trong truyện, thành Vân Tiêu chính là căn cứ địa của vật hy sinh, ở đó còn có vật hy sinh Sư huynh thích đại tiểu thư Thủy Vũ, không biết có ở trong đám người ngựa này không. . . . . .
Dù sao dành em gái với nhân vật chính sẽ không có kết quả tốt!
Thanh niên này chính là Nhị Đệ Tử thành Vân Tiêu Mạc Đãi, tiểu sư muội này của hắn xinh đẹp tùy hứng, nhưng vì từ nhỏ đã tu hành nên mới nhập môn. Dọc theo đường đi nàng cưỡi tả mã chạy nhanh còn không ngừng gây sự, làm khổ hắn – vị sư huynh phải dẫn dắt mọi người tới phái Thiếu Dương trợ trận.
Nếu hòn ngọc quý trên tay sư phụ bị thương, hắn sẽ phải chờ về chịu phạt! Hắn ở bên hồ đã tìm hiểu qua, biết chuyện này là do sư muội gây ra, cũng không biết vị đại tiểu thư này lại nghĩ cái gì. Hai thiếu niên này mặc dù tướng mạo rất tốt, quần áo lại cực kỳ bình thường, đặc biệt là người tuổi tác lớn, ăn mặc giống như tên ăn mày! Chắc là đều đến từ dân gian, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Lăng Hạ đang muốn trả lời, Ngự Chi Tuyệt đã lạnh lùng lên tiếng: “Ta không thấy người nào đi cùng bằng hữu của ta, chỉ thấy một ác nữ cường ép bắt bằng hữu của ta đi.”
“. . . . . .” Lăng Hạ trong nháy mắt vô lực, làm bộ như không nghe thấy Ngự Chi Tuyệt nói, cười nói, “Ừ, thấy, nàng nói nàng muốn đến quán rượu lớn nhất thành Sùng Minh, chắc lúc này đã đến, các vị có thể. . . . . .”
Sắc mặt thiếu niên mười hai mười ba tuổi đó thay đổi, ngắt lời Lăng Hạ nhìn Ngự Chi Tuyệt nói: “Ngươi vừa nói cái gì?”
Ngự Chi Tuyệt liếc hắn một cái không nói thêm gì nữa, chỉ thong thả ung dung trở về.
“Đứng lại!” Thiếu niên kia nhất thời giận dữ, nghiêng đầu nói với Mạc Đãi, “Sư huynh, tiểu tử này vừa rồi nói bóng nói gió tiểu sư muội, đệ đi dạy dỗ hắn!”
Mạc Đãi biết sư đệ này luôn dung túng tiểu sư muội, hắn cũng không muốn rước lấy tiếng xấu lấy mạnh hiếp yếu, hơn nữa thật sự là tiểu sư muội không đúng, liền cười nói: “Thượng Nhan, thôi, bây giờ phải mau mau tìm tiểu sư muội mới là chuyện chính.”
Thuyền lớn vòng qua thuyền nhỏ, thiếu niên kia vẫn tức giận bất bình nhìn chằm chằm Ngự Chi Tuyệt.
Nghe cái tên Mạc Đãi có chút quen tai, trán Lăng Hạ không ngừng rơi xuống ba bốn vạch đen, cho nên mới nói, người Dị Giới này trưởng thành sớm bao nhiêu? ! Vị này không phải là một trong những vật hy sinh tình địch đối nghịch với nhân vật chính hay sao?
Lúc hai thuyền hoàn toàn đi qua nhau, Thượng Nhan chợt lấy ra pháp khí, một tia sét trong nháy mắt đánh vào thuyền nhỏ.
Pháp khí này là thành chủ thành Vân Tiêu tự tay chế ra – pháp khí hệ lôi, uy lực lớn vô cùng, chỉ vì tu vi Thượng Nhan còn cạn, phát huy chưa tới một thành công lực, nhưng cũng đủ để đánh xuyên một cái lỗ to bằng chậu rửa mặt lên đáy thuyền.
Mạc Đãi nhất thời nhíu mày lại, nhìn một chút không thấy có ai bị thương, liền vỗ một cái lên đầu Thượng Nhan: “Hỗn tiểu tử, cẩn thận sư phụ biết thì trách phạt ngươi!”
Thượng Nhan vội vàng cúi đầu thu pháp khí cười nói: “Vậy làm phiền sư huynh thay đệ cầu xin tha thứ nha!”
Mạc Đãi bất đắc dĩ cười, không nhìn ra phía sau một cái.
Nhìn thuyền lớn từ từ đi xa, Lăng Hạ rất muốn chửi ầm lên, không trách được ngươi là vật hy sinh! Cẩn thận ta nói nhân vật chính nhà ta sau này tiêu diệt ngươi!
Người chèo thuyền vội vàng tìm thứ gì đó chận cái lỗ lại, nhưng trên thuyền không có thứ gì thích hợp, không lâu sau nước liền ngập đến chân.
Chuyện này phần nào là vì mình, Lăng Hạ liền vội vàng nằm ở trên dùng thân thể chận lổ hổng lại, mang theo mấy phần áy náy nói với chủ thuyền: “Thật đúng là xin lỗi, các ngươi nhanh chèo thuyền, A Tuyệt, đệ giúp một tay, múc nước ra ngoài mau.”
Người chủ thuyền nhìn Lăng Hạ chửi ầm lên, một hồi mắng thuyền lớn vừa rồi một hồi mắng Lăng Hạ, ánh mắt mọi người trên thuyền nhìn hai người cũng mang theo oán hận. Nhưng bây giờ còn cách xa bờ, hiển nhiên chuyện quan trọng nhất là làm sao lên bờ an toàn.
Lăng Hạ thấy chết không sờn dùng thân thể chỉa vào, nói với người chèo thuyền kia: “Ngại quá, mặc dù bây giờ chúng ta không có tiền, nhưng ngày sau vào phái Thiếu Dương nhất định sẽ từ từ trả lại tiền đò cho ngươi, ngươi yên tâm.”
Một người trẻ tuổi trên thuyền nhất thời chê cười đứng lên: “Nói mạnh miệng! Làm sao ngươi biết phái Thiếu Dương nhất định sẽ chiêu các ngươi vào? Huống chi một hồi thuyền chìm rồi, mọi người có thể sống hay không chưa biết được!”
Chỉ là mắng thì mắng oán trách thì oán trách, mọi người đều không ngừng tay.
Nhưng cái lỗ này thật sự lớn, lúc mơ hồ nhìn thấy bờ bên kia, nước trong khoang thuyền đã qua bắp chân, rốt cuộc không chống cự nổi. Mọi người trên thuyền đã rối rít nhảy xuống nước ra sức bơi lên bờ, Lăng Hạ đành phải bò dậy, lôi kéo Ngự Chi Tuyệt nhảy xuống.
Mặc dù Lăng Hạ bây giờ rất mạnh, nhưng hắn chỉ biết bơi chó đơn giản, bơi một hồi liền bị sặc nước choáng váng, tứ chi cũng mềm vô lực . Hắn nhìn Ngự Chi Tuyệt trước mặt, động tác của đối phương lưu loát sinh động, thật giống như không hề phí sức.
Hắn há mồm muốn la lên, nhưng lại “ừng ực” uống hết mấy ngụm nước, miệng mũi bị chìm dưới nước nhất thời không thở được, cố gắng một hồi thấy thân thể nặng nề như không còn là của mình nữa rồi, quả thật giống như có khối sắt trói dưới chân kéo xuống. . . . . .
Một cái tay đột nhiên nâng nách hắn lên, Lăng Hạ cố gắng mở mắt ra muốn theo cỗ lực lượng kia nổi lên, nhưng sức đối phương thật sự quá nhỏ, hai người ngược lại dây dưa chìm xuống hơn một chút.
Lăng Hạ nhìn Ngự Chi Tuyệt gần trong gang tấc, quả thật có cảm giác được sủng mà kinh, nhân vật phản diện đại nhân thế mà tới cứu mình, phải không? Nhưng hắn hoàn toàn không hô hấp được nữa rồi, đại não bị nước nghẹn đau quả thật muốn nổ tung!
Chẳng lẽ mình xuyên không tới đây lại chết dưới đáy nước này lúc truyện hoàn toàn chưa triển khai sao?
Bị dục vọng muốn sống mãnh liệt thúc đẩy, ánh sáng lóe lên, Lăng Hạ chợt nhớ tới một chuyện ——bên trong thân thể Ngự Chi Tuyệt có nguyên tố hệ nước!
Nói cách khác, Ngự Chi Tuyệt ở dưới nước có thể hô hấp tự do!
Hắn không chút do dự mượn chút hơi sức cuối cùng kéo Ngự Chi Tuyệt qua, đem môi phủ lên ——
Huynh không cố ý, huynh không muốn xong đời a! Tha thứ cho huynh đi a a a!
Tác giả :
Hạ Nguyệt