Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hy Sinh: Cải Tạo Nhân Vật Phản Diện
Quyển 4 - Chương 92
Trí nhớ khổng lồ đột nhiên ập tới, đầu óc căng ra đau đến khó có thể chịu được, Lăng Hạ trợn to hai mắt mở miệng thở hổn hển, mặt ướt dầm dề, không biết là nước mắt hay là mồ hôi.
Hắn khó khăn ôm cổ Đại Bạch, dán đầu của nó nói: “Đại Bạch. . . . . . Dừng lại. . . . . . Không phải kẻ địch.”
Đại Bạch ngẩn ra, tốc độ dần dần chậm lại, chân lửa của A Ly chợt tăng tốc, chạy đến trước mặt bọn họ.
Lăng Hạ âm thầm dùng khăn lụa tùy thân lau mặt, lúc này mới hít sâu một cái nâng người lên, mỉm cười nói: “Tiểu Hổ, A Ly.”
Tống Tiểu Hổ kinh ngạc nhìn hắn từ trên xuống dưới, đôi môi giương thật to, một hồi lâu mới nói: “Lăng đại ca. . . . . .”
“Tiểu Hổ.” Lăng Hạ dịu dàng cười nói, “Đã lâu không gặp.”
A Ly đột nhiên nhe răng trừng mắt với Đại Bạch, Đại Bạch nhận ra kẻ thù, nhưng nó biết thực lực hai người hôm nay chênh lệch rất xa, không dám tiến lên, chỉ run run rẩy rẩy ở nguyên tại chỗ cảnh giác vỗ cánh.
Lăng Hạ nhận ra cả người Đại Bạch đang run rẩy, có chút buồn cười, thì ra trước kia Đại Bạch đi theo Chử Ấn, hôm nay lại đi theo mình, lúc đầu dù như thế nào cũng không ngờ. Hắn vội vàng nói với A Ly: “A Ly, Đại Bạch không phải kẻ địch, không cần căng thẳng.” Lại trấn an vỗ vỗ cổ Đại Bạch.
Nhưng dù hắn hoà giải, Đại Bạch và A Ly nhưng vẫn mắt to trừng mắt nhỏ, vẫn đối địch nhau, Lăng Hạ rất bất đắc dĩ. Trên không trung hoàn toàn không phải chỗ nói chuyện, hắn chỉ chỉ phía dưới nói với Tống Tiểu Hổ: “Tiểu Hổ, chúng ta đi xuống nói chuyện.”
Tống Tiểu Hổ hiển nhiên vẫn còn vây trong trạng thái kích động, ngẩn ra mới phản ứng lại, A Ly không nguyện ý xuống sau Đại Bạch, vèo một tiếng bay xuống trước, Đại Bạch giận đùng đùng theo sát phía sau.
Lăng Hạ ở phía sau nhìn bộ dáng anh khí của nhân vật chính, trong lòng vui mừng không thôi. Hôm nay A Ly cũng đã lên đến hình thái Siêu Thú, xem ra Tống Tiểu Hổ lợi hại hơn năm hắn rời đi nhiều rồi.
Đã cách mặt đất rất gần, A Ly chọn một đỉnh núi đáp xuống. Đại Bạch cũng thu hẹp cánh, đến gần mặt đất liền biến thành mô hình nhỏ, nhẹ nhẹ nhàng nhàng rơi lên trên bả vai Lăng Hạ, thân mật cọ xát mặt của hắn.
A Ly cũng khôi phục mô hình nhỏ, nó nhìn thấy Đại Bạch cố ý ra oai, tứ chi chợt dùng lực nhảy lên không trung đụng vào Đại Bạch, cao ngạo vẫy vẫy cái đuôi, lúc này mới nhảy vào ngực Lăng Hạ, cọ tới cọ lui trong lòng hắn. Đại Bạch bị nó đụng phải bay ra xa mấy mét, đỏ mắt vì tức bay trở về, hai cái móng vuốt cào A Ly.
Lăng Hạ sợ hết hồn, vội vàng một tay bắt bọn nó tách ra. Nhìn hai ma thú đánh nhau giống như đứa bé, thương cảm trong lòng hắn lại giảm không ít, dỗ dành bên này lại dỗ dành bên kia, cuối cùng hai đứa mới dừng tay, chỉ là, Đại Bạch bi thảm lại bị A Ly rứt xuống mấy cọng lông vũ.
Đại Bạch rũ mắt, thương cảm cuộn thành một đoàn trên mặt đất, Lăng Hạ vội vàng an ủi xoa xoa đầu của nó. Hắn vừa nhìn ma thú khác, A Ly liền ngẩng đầu, đôi mắt to màu hổ phách đầy uất ức cùng đau lòng, Lăng Hạ vội vàng xoa xoa nó, xoay đến chóng mặt.
Hắn khó khăn một tay ôm một con, lúc này mới phát hiện nhân vật chính bị mình lạnh nhạt đã lâu, bất giác áy náy cười một tiếng.
Tống Tiểu Hổ nhìn hắn không chớp mắt, đột nhiên mắt cười cong cong, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt: “Lăng đại ca, thật sự là huynh…huynh có thể trở về thật tốt.”
Ngực Lăng Hạ ấm áp, mắt đột nhiên hơi nóng, hắn gật gật đầu nói: “Ừ, là ta.”
Gió trên đỉnh núi thật mát mẻ, hai người chọn một tảng đá lớn bằng phẳng sóng vai ngồi xuống, nói rõ tình huống của nhau. Lăng Hạ không ngờ Tống Tiểu Hổ biết được tình hình của mình từ sư phụ đeo mặt nạ năm đó, thật là vừa mừng vừa sợ.
Hắn đương nhiên không đề cập tới chuyện hắn bị Ngự Chi Tuyệt lừa gạt xoay quanh, chỉ nói lúc mình vừa tới bên này thì làm việc ở Bách Thú uyển một thời gian, vô ý cứu được Thủy Vũ, lại mang Đại Bạch rời đi nơi đó. Có gặp Ngự Chi Tuyệt, chỉ là, khi đó mình chưa khôi phục trí nhớ, cho nên không nhận thức. . . . . .
Tống Tiểu Hổ trừng lớn mắt nói: “Lúc ấy nhất định A Tuyệt rất đau lòng, nhưng bây giờ Lăng đại ca khôi phục, y biết tất nhiên sẽ rất vui vẻ.”
Lăng Hạ nghĩ lại kinh nghiệm bản thân xuyên tới lần này, mặt bất giác nóng lên, diễn xuất của Ngự Chi Tuyệt thật khốn kiếp! Chỉ là, mắng như vậy, hắn lại đau lòng, hận không thể lập tức nhìn thấy y. . . . . .
Hắn hít sâu một cái, giọng nói khẽ nghẹn ngào, vội vàng nói sang chuyện khác cố cười nói: “Tiểu Hổ, mấy năm nay, tìm được người trong lòng chưa?”
Tống Tiểu Hổ ngẩn ngơ, mặt có chút hồng: “Ta còn chưa làm Vũ Thần, dĩ nhiên sẽ không nghĩ tới những chuyện nhi nữ thường tình này.”
Lăng Hạ không nhịn được buồn cười, phương diện này nhân vật chính vẫn như ba năm trước, giống một tờ giấy trắng. . . . . . Hắn cười híp mắt nói: “Nói chuyện yêu đương sẽ không ảnh hưởng tới việc làm Vũ Thần a, tiểu Hổ cũng đã đến tuổi nên cưới gả rồi.”
Hắn thấy Tống Tiểu Hổ ngượng ngùng, liền vội vàng chuyển đề tài, dù sao phương diện này phải dựa vào duyên phận, không vội vàng được.
Từ lời kể của Tống Tiểu Hổ hắn từ từ biết được tình hình của vài người quen. Mộ Dung Tuyết đã xây lại Ngọc Nữ giáo, phế trừ rất nhiều quy định không hợp lý của Thánh Nữ Phong. Phong Thúc Minh bị trọng thương trong một lần môn phái phân tranh, Phong Lạc đã trở thành chưởng môn nửa chính thức của phái Thiếu Dương, còn có ý trung nhân. Thủy Vũ trở thành người nối nghiệp chính thức Thành Vân Tiêu. . . . . .
Tống Tiểu Hổ đột nhiên nói: “Lăng đại ca, bây giờ huynh nhớ lại A Tuyệt rồi, chẳng lẽ không đi tìm y sao?”
Nhìn ánh mắt trong suốt giống như hiểu rõ tất cả của nhân vật chính, mặt Lăng Hạ bất giác nóng lên. Ừm, lần trước chết có rất nhiều người ở đó, đừng nói là Tống Tiểu Hổ, Mộ Dung Tuyết, Khắc Lan Mẫn Bạch. . . . . . Chỉ sợ là ai ai cũng biết rồi.
Hắn hít sâu một cái ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định lạ thường: “Ừ, đương nhiên sẽ đi.”
Lúc chia tay Lăng Hạ lưu luyến xoa nhẹ A Ly một hồi, không nhịn được nhẹ nhàng ôm Tống Tiểu Hổ một cái. Có lẽ từ rất lâu trước kia, hắn thường ôm Ngự Chi Tuyệt, lại rất ít khi đối đãi với Tống Tiểu Hổ như vậy. Nhân vật chính bây giờ đã làm nam tử hán thân cao bả vai rộng đỉnh thiên lập địa rồi.
Hắn hơi thổn thức, trong lòng vẫn vui mừng, vỗ vỗ bả vai Tống Tiểu Hổ nói: “Tiểu Hổ, bảo trọng.”
Tống Tiểu Hổ cười hết sức sảng lãng, lúm đồng tiền như ẩn như hiện: “Ừ, Lăng đại ca bảo trọng! rất mau a, ta sẽ đi thăm huynh và A Tuyệt!”
Hắn nhảy lên A Ly, vẫy vẫy tay với Lăng Hạ, A Ly cũng lưu luyến lè lưỡi liếm liếm tay Lăng Hạ, một người một thú từ từ biến mất trong bầu trời đêm.
Lăng Hạ bất giác mỉm cười.
Đại Bạch có vẻ không vui đứng trên bả vai Lăng Hạ, Lăng Hạ an ủi xoa xoa đầu của nó nói: “Chớ ghi hận A Ly rồi, ta nhất định sẽ nghĩ cách để lông ngươi dài ra, sớm cưới được nàng dâu nha.”
Hắn ngẩng đầu lên, chuyển sang một phương khác, tim từng trận nóng lên.
“A Tuyệt. . . . . .” Hắn thì thầm một câu, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời một chút, là một mảng sao sáng vô tận.
Long đong mệt mỏi chạy về này Sở Hành cung, nhưng dưới chân núi lại bị ám vệ cản lại, lúc này Lăng Hạ mới hối hận mình không lấy ngọc bội tượng trưng cho thân phận Giáo chủ đó. Nếu như cứng đầu xông vào, chỉ sợ chưa gặp được Ngự Chi Tuyệt đã bị tổ ám vệ phi hành đánh cho đi đời rồi.
Bây giờ hắn rất trân quý tánh mạng của mình, mặc dù muốn lập tức nhìn thấy Ngự Chi Tuyệt, cũng sẽ không lấy mệnh của mình ra mà đùa.
Những ám vệ kia một hai không chịu, Lăng Hạ đành phải rời khỏi ngọn núi theo lời cảnh cáo của bọn họ. Hắn cẩn thận nghĩ ai có thể giúp mình, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, người của ma tu đạo hắn chỉ quen mỗi Khắc Lan Mẫn Bạch, nhưng cô nương này bây giờ hơn phân nửa là đang ở Linh Xà đảo của nàng hoặc là đang gây sóng gió ở Hải Vực chính phái.
Hắn thở dài, chẳng lẽ cứ ở đây ôm cây đợi thỏ sao? Cung của Ngự Chi Tuyệt lại chỉ có một cái, nói thật, hắn thậm chí không thể xác định bây giờ Ngự Chi Tuyệt có ở đây nữa hay không. . . . . .
Lăng Hạ tìm một sơn động ở phụ cận nghỉ tạm. Cẩn thận nghiên cứu dây chuyền Ngự Chi Tuyệt để lại cho hắn, bên trong giọt nước màu xanh dương treo lủng lẳng có ẩn không gian, đều là một ít đồ vật của hắn năm đó, có tài liệu luyện khí, pháp khí ….
Hắn nhạy bén bắt đầu dốc lòng luyện chế một pháp khí có thể phát ra pháo tín hiệu.
Lúc đầu luyện chế còn có chút không quen, dần dần lại thuận buồm xuôi gió. Lăng Hạ dùng một ít linh thạch hệ hỏa tỉ mỉ chế tác, hắn nghĩ xem nên viết cái gì, cuối cùng chỉ đơn giản ghi một câu—— A Tuyệt, ta ở nơi này chờ đệ.
Lúc luyện chế xong Lăng Hạ cẩn thận thử một chút, lại thừa dịp Đại Bạch ngủ lén lén lút lút xuống sông tắm rửa sạch sẽ đổi y phục.
Hắn cẩn thận dò xét cái bóng trong nước, tới bên này đã hơn mấy tháng rồi, tóc cũng dài đến bả vai, nhưng vẫn không búi lên được, đành phải để tóc tai bù xù như vậy, có chút chẳng ra gì.
Tướng mạo của mình hắn đã sớm nhìn quen rồi, bây giờ gió thổi nắng chiếu, da màu mạch sắc hơi khô, không so được với mỹ nam “Lăng Hạ” môi hồng răng trắng nước da như ngọc . . . . . .
Lăng Hạ thở dài, dù sao thì bộ dạng này, năm đó hắn bệnh gầy thành bộ xương di động mà Ngự Chi Tuyệt vẫn hạ khẩu được nữa là!
Hắn ôm lấy ngực, hít sâu một hơi, giơ cao pháp khí trên trời. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Pháo hoa màu vàng bay thật cao lên bầu trời đêm, dần dần biến thành dòng chữ to màu bạc —— A Tuyệt, ta ở nơi này chờ đệ.
Lăng Hạ ngồi bên bờ sông, ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn dòng chữ to trên bầu trời, chờ người kia đến.
Tốc độ Ngự Chi Tuyệt xuất hiện so với hắn tưởng tượng còn nhanh hơn một chút.
Lúc Lăng Hạ nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân hơi xốc xếch thì trái tim đang đập mãnh liệt đột nhiên cứ như vậy bình tĩnh lại.
Hắn chậm rãi xoay người, ngữ điệu bình thản nói: “A Tuyệt.”
Ngự Chi Tuyệt hoảng hốt một hồi, do dự mang theo mấy phần mong đợi nói: “Lăng. . . . . .”
Mí mắt Lăng Hạ khẽ rũ xuống nói: “Nếu rời đi, ta cảm thấy, vẫn nên nói rõ mọi chuyện một lần luôn thì tốt hơn.”
Tâm Ngự Chi Tuyệt căng thẳng, khổ sở nói: “Huynh nói.”
Lăng Hạ nhanh chóng nói: “Nếu đã muốn rời đi, ngươi đeo sợi dây chuyền không có chốt mở này lên cổ ta là có ý gì?”
“Còn nữa, ” hắn chậm rãi ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn Ngự Chi Tuyệt, “Nghe nói trước kia Ma Tôn đại nhân có một người thương?”
Ngự Chi Tuyệt không trả lời, một hồi lâu sau mới khẽ gật đầu nói: “Người ta yêu, cho tới bây giờ chỉ có một.”
Lăng Hạ thở dài, quán dưới tay nói: “Quả thế.” Hắn chậm rãi xoay người, làm bộ muốn rời khỏi.
Chỉ là, lúc đi qua Ngự Chi Tuyệt thì cánh tay lại bị kéo lại.
Lăng Hạ nhíu mày nói: “Ma Tôn đại nhân đây là ý gì?”
Cỏ trên mặt đất cao nửa thước, mềm dẻo mà tươi tốt. Lăng Hạ chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng một cái, trên người trầm xuống, hắn đã bị Ngự Chi Tuyệt vững vàng cố định trên thảm cỏ, chung quanh tràn ngập mùi vị cỏ xanh mát mẻ cùng hơi thở trên người Ngự Chi Tuyệt. Ngự Chi Tuyệt gấp rút hô hấp, không chớp mắt nhìn vào mắt của hắn, si mê cùng ưu thương trong đôi mắt kia làm cho ngực hắn cứng lại.
Bốn mắt nhìn nhau, lúc này Lăng Hạ mới kinh ngạc phát hiện, chỉ mấy ngày, Ngự Chi Tuyệt lại gầy đi rất nhiều, trong cặp mắt xinh đẹp kia cũng nhiều sợi tơ hồng hơn.
Lòng hắn mềm nhũn, giả bộ không được nữa, đưa tay sờ sờ mặt của Ngự Chi Tuyệt, thanh âm không tự chủ mang theo một chút nghẹn ngào: “A Tuyệt, đệ gầy.”
Ngự Chi Tuyệt sững sờ, như nằm cũng sờ sờ mặt của Lăng Hạ, cẩn thận thử dò xét.
Lăng Hạ nhịn không được nữa, dùng sức kéo đầu Ngự Chi Tuyệt xuống, dùng sức hôn lên. Chỉ là, Ngự Chi Tuyệt như biến thành đầu gỗ, miệng cũng không mở ra, Lăng Hạ cắn lung tung một hồi, giọng khàn khàn nói: “Ông đây bây giờ muốn hôn ngươi, còn không mở miệng?”
Một giây kế tiếp, miệng của hắn điên cuồng bị ngăn chận. Ngự Chi Tuyệt ôm đầu của hắn hôn điên cuồng, dùng sức mút như muốn nuốt đầu lưỡi của hắn xuống, hô hấp nóng rực. Lăng Hạ dùng sức nắm chặt y phục của Ngự Chi Tuyệt, nhắm hai mắt lại liều mạng hôn đáp trả.
Răng môi giao dung không biết lâu, nụ hôn mãnh liệt điên cuồng khiến người ta không chịu nổi từ từ nhẹ nhàng thoải mái giống như gió xuân. Ngự Chi Tuyệt hôn lên trán Lăng Hạ, mắt, miệng không ngừng hôn khẽ, Lăng Hạ từ từ mở mắt nhìn Ngự Chi Tuyệt, nhịn không được bật cười: “A Tuyệt.”
Tóc dài đen nhánh của Ngự Chi Tuyệt rơi tứ tán xuống người hắn, giống như một tấm lưới, cứ như vậy vững vàng bắt lấy hắn.
“Lăng, huynh đã nhớ lại phải không?” Ngự Chi Tuyệt cẩn thận hỏi, đột nhiên không được tự nhiên nghiêng qua hướng khác.
Lăng Hạ biết y đang lúng túng chuyện tình kia, liền nghiêm túc nói: “Đúng vậy a —— bao gồm đệ bắt nạt ta như thế nào nữa đấy! Món nợ này tính thế nào đây? Lăng Tuyệt? Ngự?”
Hắn nhìn lỗ tai Ma Tôn đại nhân hồng hồng khó thấy, liền nghiêm túc nói: “Vậy đệ biến thành tiểu A Tuyệt tốt lắm, nhỏ nhắn dễ thương.”
Ngự Chi Tuyệt chua xót nói: “Lăng, huynh quả nhiên ưa thích Lăng Tuyệt.”
Lăng Hạ trừng mắt liếc y một cái nói: “Đương nhiên! Lăng Tuyệt vừa ngoan vừa đáng yêu, tên ‘Ngự’ đó lại vô sỉ cộng thêm vô lại, đệ cảm thấy sao nào?” Trong lòng hắn mắng, Lăng Tuyệt và Ngự Chi Tuyệt không phải là một người sao? Có gì phải so sánh? Huống chi đó không phải đều là ngươi giả vờ?
Nghe Lăng Hạ nói, Ngự Chi Tuyệt lại nở nụ cười. Mắt phượng gảy nhẹ, suy nghĩ nói: “Nhỏ tuy tốt, nhưng ta biết, ở trên giường Lăng vẫn tương đối yêu thích ta —— nó không thỏa mãn được huynh.”
Mặt Lăng Hạ phựt cái liền đỏ, Ngự Chi Tuyệt diễn biến thái diễn nghiện luôn rồi sao? Dám nói mấy lời vô liêm sỉ như vậy. . . . . .
Ngự Chi Tuyệt chậm rãi cúi đầu, trong mắt mang theo nhiệt độ Lăng Hạ quen thuộc, y kề sát bên tai Lăng Hạ dùng thanh âm trầm thấp từ tính dụ dỗ nói: “Lăng, để ta thỏa mãn huynh đi. . . . . .”
Tim Lăng Hạ không khỏi nhảy lên, nghiêng mặt qua một bên nói: “Ta còn rất nhiều thứ muốn hỏi đệ! A Tuyệt, ưmh. . . . . .” môi Ngự Chi Tuyệt đã rơi xuống. Khốn kiếp, chỉ chính ngươi muốn được thỏa mãn được chứ?
“Đừng như vậy. . . . . . Ở bên ngoài. . . . . . A. . . . . .”
“Vậy tới không gian của ta, Lăng, ta thật sự không nhịn được. . . . . .”
“. . . . . . Đau . . . . . Cầu xin đệ biến thành tiểu A Tuyệt đi, van đệ! . . . . . . A. . . . . .”
“Không cần nghĩ tới người khác vào lúc này!”
“Ưmh. . . . . . Nó không phải là đệ sao? Khốn kiếp!”
“Nói huynh yêu ta nhất, mau mau. . . . . .”
“. . . . . . Chậm một chút. . . . . . A. . . . . . Van đệ. . . . . . Ta yêu A Tuyệt nhất!”
“Thoải mái sao?”
“. . . . . . Ừ.”
Ngày hôm sau Lăng Hạ đeo đôi mắt đen không thể nâng người lên, Ngự Chi Tuyệt lại một bộ tinh thần sảng khoái, Lăng Hạ hận đến ngứa răng. Thân thể này của hắn vẫn là lần đầu tiên được chứ? Liên tiếp làm bốn lần, quá cầm thú đi? Ngay cả khi những thứ thuốc kia đều là Linh Dược thượng hạng, hắn vẫn có cảm giác đứng ngồi không yên, thân thể khó chịu khác thường.
Hai người yên lặng ngồi nhìn mặt trời mọc, mặt trời màu hồng quả quýt từ đỉnh núi từ từ nhô lên, từ từ trở nên chói mắt. Lăng Hạ quay đầu, A Tuyệt của hắn cứ như vậy lặng yên ngồi ở bên cạnh, nét mặt dịu dàng không màng danh lợi, giống như có được toàn thế giới, cười thỏa mãn.
Lăng Hạ cũng bất giác mỉm cười, cuối cùng truyện của ngựa đực vẫn biến thành truyện đam mỹ sao?
Bây giờ đều do mình tự tay thay đổi kết cục, mặc dù đồng thoại có chút tầm thường, nhưng cũng xem như rất tốt, rất tốt rồi.
-----------------------HOÀN---------------------
Hắn khó khăn ôm cổ Đại Bạch, dán đầu của nó nói: “Đại Bạch. . . . . . Dừng lại. . . . . . Không phải kẻ địch.”
Đại Bạch ngẩn ra, tốc độ dần dần chậm lại, chân lửa của A Ly chợt tăng tốc, chạy đến trước mặt bọn họ.
Lăng Hạ âm thầm dùng khăn lụa tùy thân lau mặt, lúc này mới hít sâu một cái nâng người lên, mỉm cười nói: “Tiểu Hổ, A Ly.”
Tống Tiểu Hổ kinh ngạc nhìn hắn từ trên xuống dưới, đôi môi giương thật to, một hồi lâu mới nói: “Lăng đại ca. . . . . .”
“Tiểu Hổ.” Lăng Hạ dịu dàng cười nói, “Đã lâu không gặp.”
A Ly đột nhiên nhe răng trừng mắt với Đại Bạch, Đại Bạch nhận ra kẻ thù, nhưng nó biết thực lực hai người hôm nay chênh lệch rất xa, không dám tiến lên, chỉ run run rẩy rẩy ở nguyên tại chỗ cảnh giác vỗ cánh.
Lăng Hạ nhận ra cả người Đại Bạch đang run rẩy, có chút buồn cười, thì ra trước kia Đại Bạch đi theo Chử Ấn, hôm nay lại đi theo mình, lúc đầu dù như thế nào cũng không ngờ. Hắn vội vàng nói với A Ly: “A Ly, Đại Bạch không phải kẻ địch, không cần căng thẳng.” Lại trấn an vỗ vỗ cổ Đại Bạch.
Nhưng dù hắn hoà giải, Đại Bạch và A Ly nhưng vẫn mắt to trừng mắt nhỏ, vẫn đối địch nhau, Lăng Hạ rất bất đắc dĩ. Trên không trung hoàn toàn không phải chỗ nói chuyện, hắn chỉ chỉ phía dưới nói với Tống Tiểu Hổ: “Tiểu Hổ, chúng ta đi xuống nói chuyện.”
Tống Tiểu Hổ hiển nhiên vẫn còn vây trong trạng thái kích động, ngẩn ra mới phản ứng lại, A Ly không nguyện ý xuống sau Đại Bạch, vèo một tiếng bay xuống trước, Đại Bạch giận đùng đùng theo sát phía sau.
Lăng Hạ ở phía sau nhìn bộ dáng anh khí của nhân vật chính, trong lòng vui mừng không thôi. Hôm nay A Ly cũng đã lên đến hình thái Siêu Thú, xem ra Tống Tiểu Hổ lợi hại hơn năm hắn rời đi nhiều rồi.
Đã cách mặt đất rất gần, A Ly chọn một đỉnh núi đáp xuống. Đại Bạch cũng thu hẹp cánh, đến gần mặt đất liền biến thành mô hình nhỏ, nhẹ nhẹ nhàng nhàng rơi lên trên bả vai Lăng Hạ, thân mật cọ xát mặt của hắn.
A Ly cũng khôi phục mô hình nhỏ, nó nhìn thấy Đại Bạch cố ý ra oai, tứ chi chợt dùng lực nhảy lên không trung đụng vào Đại Bạch, cao ngạo vẫy vẫy cái đuôi, lúc này mới nhảy vào ngực Lăng Hạ, cọ tới cọ lui trong lòng hắn. Đại Bạch bị nó đụng phải bay ra xa mấy mét, đỏ mắt vì tức bay trở về, hai cái móng vuốt cào A Ly.
Lăng Hạ sợ hết hồn, vội vàng một tay bắt bọn nó tách ra. Nhìn hai ma thú đánh nhau giống như đứa bé, thương cảm trong lòng hắn lại giảm không ít, dỗ dành bên này lại dỗ dành bên kia, cuối cùng hai đứa mới dừng tay, chỉ là, Đại Bạch bi thảm lại bị A Ly rứt xuống mấy cọng lông vũ.
Đại Bạch rũ mắt, thương cảm cuộn thành một đoàn trên mặt đất, Lăng Hạ vội vàng an ủi xoa xoa đầu của nó. Hắn vừa nhìn ma thú khác, A Ly liền ngẩng đầu, đôi mắt to màu hổ phách đầy uất ức cùng đau lòng, Lăng Hạ vội vàng xoa xoa nó, xoay đến chóng mặt.
Hắn khó khăn một tay ôm một con, lúc này mới phát hiện nhân vật chính bị mình lạnh nhạt đã lâu, bất giác áy náy cười một tiếng.
Tống Tiểu Hổ nhìn hắn không chớp mắt, đột nhiên mắt cười cong cong, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt: “Lăng đại ca, thật sự là huynh…huynh có thể trở về thật tốt.”
Ngực Lăng Hạ ấm áp, mắt đột nhiên hơi nóng, hắn gật gật đầu nói: “Ừ, là ta.”
Gió trên đỉnh núi thật mát mẻ, hai người chọn một tảng đá lớn bằng phẳng sóng vai ngồi xuống, nói rõ tình huống của nhau. Lăng Hạ không ngờ Tống Tiểu Hổ biết được tình hình của mình từ sư phụ đeo mặt nạ năm đó, thật là vừa mừng vừa sợ.
Hắn đương nhiên không đề cập tới chuyện hắn bị Ngự Chi Tuyệt lừa gạt xoay quanh, chỉ nói lúc mình vừa tới bên này thì làm việc ở Bách Thú uyển một thời gian, vô ý cứu được Thủy Vũ, lại mang Đại Bạch rời đi nơi đó. Có gặp Ngự Chi Tuyệt, chỉ là, khi đó mình chưa khôi phục trí nhớ, cho nên không nhận thức. . . . . .
Tống Tiểu Hổ trừng lớn mắt nói: “Lúc ấy nhất định A Tuyệt rất đau lòng, nhưng bây giờ Lăng đại ca khôi phục, y biết tất nhiên sẽ rất vui vẻ.”
Lăng Hạ nghĩ lại kinh nghiệm bản thân xuyên tới lần này, mặt bất giác nóng lên, diễn xuất của Ngự Chi Tuyệt thật khốn kiếp! Chỉ là, mắng như vậy, hắn lại đau lòng, hận không thể lập tức nhìn thấy y. . . . . .
Hắn hít sâu một cái, giọng nói khẽ nghẹn ngào, vội vàng nói sang chuyện khác cố cười nói: “Tiểu Hổ, mấy năm nay, tìm được người trong lòng chưa?”
Tống Tiểu Hổ ngẩn ngơ, mặt có chút hồng: “Ta còn chưa làm Vũ Thần, dĩ nhiên sẽ không nghĩ tới những chuyện nhi nữ thường tình này.”
Lăng Hạ không nhịn được buồn cười, phương diện này nhân vật chính vẫn như ba năm trước, giống một tờ giấy trắng. . . . . . Hắn cười híp mắt nói: “Nói chuyện yêu đương sẽ không ảnh hưởng tới việc làm Vũ Thần a, tiểu Hổ cũng đã đến tuổi nên cưới gả rồi.”
Hắn thấy Tống Tiểu Hổ ngượng ngùng, liền vội vàng chuyển đề tài, dù sao phương diện này phải dựa vào duyên phận, không vội vàng được.
Từ lời kể của Tống Tiểu Hổ hắn từ từ biết được tình hình của vài người quen. Mộ Dung Tuyết đã xây lại Ngọc Nữ giáo, phế trừ rất nhiều quy định không hợp lý của Thánh Nữ Phong. Phong Thúc Minh bị trọng thương trong một lần môn phái phân tranh, Phong Lạc đã trở thành chưởng môn nửa chính thức của phái Thiếu Dương, còn có ý trung nhân. Thủy Vũ trở thành người nối nghiệp chính thức Thành Vân Tiêu. . . . . .
Tống Tiểu Hổ đột nhiên nói: “Lăng đại ca, bây giờ huynh nhớ lại A Tuyệt rồi, chẳng lẽ không đi tìm y sao?”
Nhìn ánh mắt trong suốt giống như hiểu rõ tất cả của nhân vật chính, mặt Lăng Hạ bất giác nóng lên. Ừm, lần trước chết có rất nhiều người ở đó, đừng nói là Tống Tiểu Hổ, Mộ Dung Tuyết, Khắc Lan Mẫn Bạch. . . . . . Chỉ sợ là ai ai cũng biết rồi.
Hắn hít sâu một cái ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định lạ thường: “Ừ, đương nhiên sẽ đi.”
Lúc chia tay Lăng Hạ lưu luyến xoa nhẹ A Ly một hồi, không nhịn được nhẹ nhàng ôm Tống Tiểu Hổ một cái. Có lẽ từ rất lâu trước kia, hắn thường ôm Ngự Chi Tuyệt, lại rất ít khi đối đãi với Tống Tiểu Hổ như vậy. Nhân vật chính bây giờ đã làm nam tử hán thân cao bả vai rộng đỉnh thiên lập địa rồi.
Hắn hơi thổn thức, trong lòng vẫn vui mừng, vỗ vỗ bả vai Tống Tiểu Hổ nói: “Tiểu Hổ, bảo trọng.”
Tống Tiểu Hổ cười hết sức sảng lãng, lúm đồng tiền như ẩn như hiện: “Ừ, Lăng đại ca bảo trọng! rất mau a, ta sẽ đi thăm huynh và A Tuyệt!”
Hắn nhảy lên A Ly, vẫy vẫy tay với Lăng Hạ, A Ly cũng lưu luyến lè lưỡi liếm liếm tay Lăng Hạ, một người một thú từ từ biến mất trong bầu trời đêm.
Lăng Hạ bất giác mỉm cười.
Đại Bạch có vẻ không vui đứng trên bả vai Lăng Hạ, Lăng Hạ an ủi xoa xoa đầu của nó nói: “Chớ ghi hận A Ly rồi, ta nhất định sẽ nghĩ cách để lông ngươi dài ra, sớm cưới được nàng dâu nha.”
Hắn ngẩng đầu lên, chuyển sang một phương khác, tim từng trận nóng lên.
“A Tuyệt. . . . . .” Hắn thì thầm một câu, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời một chút, là một mảng sao sáng vô tận.
Long đong mệt mỏi chạy về này Sở Hành cung, nhưng dưới chân núi lại bị ám vệ cản lại, lúc này Lăng Hạ mới hối hận mình không lấy ngọc bội tượng trưng cho thân phận Giáo chủ đó. Nếu như cứng đầu xông vào, chỉ sợ chưa gặp được Ngự Chi Tuyệt đã bị tổ ám vệ phi hành đánh cho đi đời rồi.
Bây giờ hắn rất trân quý tánh mạng của mình, mặc dù muốn lập tức nhìn thấy Ngự Chi Tuyệt, cũng sẽ không lấy mệnh của mình ra mà đùa.
Những ám vệ kia một hai không chịu, Lăng Hạ đành phải rời khỏi ngọn núi theo lời cảnh cáo của bọn họ. Hắn cẩn thận nghĩ ai có thể giúp mình, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, người của ma tu đạo hắn chỉ quen mỗi Khắc Lan Mẫn Bạch, nhưng cô nương này bây giờ hơn phân nửa là đang ở Linh Xà đảo của nàng hoặc là đang gây sóng gió ở Hải Vực chính phái.
Hắn thở dài, chẳng lẽ cứ ở đây ôm cây đợi thỏ sao? Cung của Ngự Chi Tuyệt lại chỉ có một cái, nói thật, hắn thậm chí không thể xác định bây giờ Ngự Chi Tuyệt có ở đây nữa hay không. . . . . .
Lăng Hạ tìm một sơn động ở phụ cận nghỉ tạm. Cẩn thận nghiên cứu dây chuyền Ngự Chi Tuyệt để lại cho hắn, bên trong giọt nước màu xanh dương treo lủng lẳng có ẩn không gian, đều là một ít đồ vật của hắn năm đó, có tài liệu luyện khí, pháp khí ….
Hắn nhạy bén bắt đầu dốc lòng luyện chế một pháp khí có thể phát ra pháo tín hiệu.
Lúc đầu luyện chế còn có chút không quen, dần dần lại thuận buồm xuôi gió. Lăng Hạ dùng một ít linh thạch hệ hỏa tỉ mỉ chế tác, hắn nghĩ xem nên viết cái gì, cuối cùng chỉ đơn giản ghi một câu—— A Tuyệt, ta ở nơi này chờ đệ.
Lúc luyện chế xong Lăng Hạ cẩn thận thử một chút, lại thừa dịp Đại Bạch ngủ lén lén lút lút xuống sông tắm rửa sạch sẽ đổi y phục.
Hắn cẩn thận dò xét cái bóng trong nước, tới bên này đã hơn mấy tháng rồi, tóc cũng dài đến bả vai, nhưng vẫn không búi lên được, đành phải để tóc tai bù xù như vậy, có chút chẳng ra gì.
Tướng mạo của mình hắn đã sớm nhìn quen rồi, bây giờ gió thổi nắng chiếu, da màu mạch sắc hơi khô, không so được với mỹ nam “Lăng Hạ” môi hồng răng trắng nước da như ngọc . . . . . .
Lăng Hạ thở dài, dù sao thì bộ dạng này, năm đó hắn bệnh gầy thành bộ xương di động mà Ngự Chi Tuyệt vẫn hạ khẩu được nữa là!
Hắn ôm lấy ngực, hít sâu một hơi, giơ cao pháp khí trên trời. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Pháo hoa màu vàng bay thật cao lên bầu trời đêm, dần dần biến thành dòng chữ to màu bạc —— A Tuyệt, ta ở nơi này chờ đệ.
Lăng Hạ ngồi bên bờ sông, ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn dòng chữ to trên bầu trời, chờ người kia đến.
Tốc độ Ngự Chi Tuyệt xuất hiện so với hắn tưởng tượng còn nhanh hơn một chút.
Lúc Lăng Hạ nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân hơi xốc xếch thì trái tim đang đập mãnh liệt đột nhiên cứ như vậy bình tĩnh lại.
Hắn chậm rãi xoay người, ngữ điệu bình thản nói: “A Tuyệt.”
Ngự Chi Tuyệt hoảng hốt một hồi, do dự mang theo mấy phần mong đợi nói: “Lăng. . . . . .”
Mí mắt Lăng Hạ khẽ rũ xuống nói: “Nếu rời đi, ta cảm thấy, vẫn nên nói rõ mọi chuyện một lần luôn thì tốt hơn.”
Tâm Ngự Chi Tuyệt căng thẳng, khổ sở nói: “Huynh nói.”
Lăng Hạ nhanh chóng nói: “Nếu đã muốn rời đi, ngươi đeo sợi dây chuyền không có chốt mở này lên cổ ta là có ý gì?”
“Còn nữa, ” hắn chậm rãi ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn Ngự Chi Tuyệt, “Nghe nói trước kia Ma Tôn đại nhân có một người thương?”
Ngự Chi Tuyệt không trả lời, một hồi lâu sau mới khẽ gật đầu nói: “Người ta yêu, cho tới bây giờ chỉ có một.”
Lăng Hạ thở dài, quán dưới tay nói: “Quả thế.” Hắn chậm rãi xoay người, làm bộ muốn rời khỏi.
Chỉ là, lúc đi qua Ngự Chi Tuyệt thì cánh tay lại bị kéo lại.
Lăng Hạ nhíu mày nói: “Ma Tôn đại nhân đây là ý gì?”
Cỏ trên mặt đất cao nửa thước, mềm dẻo mà tươi tốt. Lăng Hạ chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng một cái, trên người trầm xuống, hắn đã bị Ngự Chi Tuyệt vững vàng cố định trên thảm cỏ, chung quanh tràn ngập mùi vị cỏ xanh mát mẻ cùng hơi thở trên người Ngự Chi Tuyệt. Ngự Chi Tuyệt gấp rút hô hấp, không chớp mắt nhìn vào mắt của hắn, si mê cùng ưu thương trong đôi mắt kia làm cho ngực hắn cứng lại.
Bốn mắt nhìn nhau, lúc này Lăng Hạ mới kinh ngạc phát hiện, chỉ mấy ngày, Ngự Chi Tuyệt lại gầy đi rất nhiều, trong cặp mắt xinh đẹp kia cũng nhiều sợi tơ hồng hơn.
Lòng hắn mềm nhũn, giả bộ không được nữa, đưa tay sờ sờ mặt của Ngự Chi Tuyệt, thanh âm không tự chủ mang theo một chút nghẹn ngào: “A Tuyệt, đệ gầy.”
Ngự Chi Tuyệt sững sờ, như nằm cũng sờ sờ mặt của Lăng Hạ, cẩn thận thử dò xét.
Lăng Hạ nhịn không được nữa, dùng sức kéo đầu Ngự Chi Tuyệt xuống, dùng sức hôn lên. Chỉ là, Ngự Chi Tuyệt như biến thành đầu gỗ, miệng cũng không mở ra, Lăng Hạ cắn lung tung một hồi, giọng khàn khàn nói: “Ông đây bây giờ muốn hôn ngươi, còn không mở miệng?”
Một giây kế tiếp, miệng của hắn điên cuồng bị ngăn chận. Ngự Chi Tuyệt ôm đầu của hắn hôn điên cuồng, dùng sức mút như muốn nuốt đầu lưỡi của hắn xuống, hô hấp nóng rực. Lăng Hạ dùng sức nắm chặt y phục của Ngự Chi Tuyệt, nhắm hai mắt lại liều mạng hôn đáp trả.
Răng môi giao dung không biết lâu, nụ hôn mãnh liệt điên cuồng khiến người ta không chịu nổi từ từ nhẹ nhàng thoải mái giống như gió xuân. Ngự Chi Tuyệt hôn lên trán Lăng Hạ, mắt, miệng không ngừng hôn khẽ, Lăng Hạ từ từ mở mắt nhìn Ngự Chi Tuyệt, nhịn không được bật cười: “A Tuyệt.”
Tóc dài đen nhánh của Ngự Chi Tuyệt rơi tứ tán xuống người hắn, giống như một tấm lưới, cứ như vậy vững vàng bắt lấy hắn.
“Lăng, huynh đã nhớ lại phải không?” Ngự Chi Tuyệt cẩn thận hỏi, đột nhiên không được tự nhiên nghiêng qua hướng khác.
Lăng Hạ biết y đang lúng túng chuyện tình kia, liền nghiêm túc nói: “Đúng vậy a —— bao gồm đệ bắt nạt ta như thế nào nữa đấy! Món nợ này tính thế nào đây? Lăng Tuyệt? Ngự?”
Hắn nhìn lỗ tai Ma Tôn đại nhân hồng hồng khó thấy, liền nghiêm túc nói: “Vậy đệ biến thành tiểu A Tuyệt tốt lắm, nhỏ nhắn dễ thương.”
Ngự Chi Tuyệt chua xót nói: “Lăng, huynh quả nhiên ưa thích Lăng Tuyệt.”
Lăng Hạ trừng mắt liếc y một cái nói: “Đương nhiên! Lăng Tuyệt vừa ngoan vừa đáng yêu, tên ‘Ngự’ đó lại vô sỉ cộng thêm vô lại, đệ cảm thấy sao nào?” Trong lòng hắn mắng, Lăng Tuyệt và Ngự Chi Tuyệt không phải là một người sao? Có gì phải so sánh? Huống chi đó không phải đều là ngươi giả vờ?
Nghe Lăng Hạ nói, Ngự Chi Tuyệt lại nở nụ cười. Mắt phượng gảy nhẹ, suy nghĩ nói: “Nhỏ tuy tốt, nhưng ta biết, ở trên giường Lăng vẫn tương đối yêu thích ta —— nó không thỏa mãn được huynh.”
Mặt Lăng Hạ phựt cái liền đỏ, Ngự Chi Tuyệt diễn biến thái diễn nghiện luôn rồi sao? Dám nói mấy lời vô liêm sỉ như vậy. . . . . .
Ngự Chi Tuyệt chậm rãi cúi đầu, trong mắt mang theo nhiệt độ Lăng Hạ quen thuộc, y kề sát bên tai Lăng Hạ dùng thanh âm trầm thấp từ tính dụ dỗ nói: “Lăng, để ta thỏa mãn huynh đi. . . . . .”
Tim Lăng Hạ không khỏi nhảy lên, nghiêng mặt qua một bên nói: “Ta còn rất nhiều thứ muốn hỏi đệ! A Tuyệt, ưmh. . . . . .” môi Ngự Chi Tuyệt đã rơi xuống. Khốn kiếp, chỉ chính ngươi muốn được thỏa mãn được chứ?
“Đừng như vậy. . . . . . Ở bên ngoài. . . . . . A. . . . . .”
“Vậy tới không gian của ta, Lăng, ta thật sự không nhịn được. . . . . .”
“. . . . . . Đau . . . . . Cầu xin đệ biến thành tiểu A Tuyệt đi, van đệ! . . . . . . A. . . . . .”
“Không cần nghĩ tới người khác vào lúc này!”
“Ưmh. . . . . . Nó không phải là đệ sao? Khốn kiếp!”
“Nói huynh yêu ta nhất, mau mau. . . . . .”
“. . . . . . Chậm một chút. . . . . . A. . . . . . Van đệ. . . . . . Ta yêu A Tuyệt nhất!”
“Thoải mái sao?”
“. . . . . . Ừ.”
Ngày hôm sau Lăng Hạ đeo đôi mắt đen không thể nâng người lên, Ngự Chi Tuyệt lại một bộ tinh thần sảng khoái, Lăng Hạ hận đến ngứa răng. Thân thể này của hắn vẫn là lần đầu tiên được chứ? Liên tiếp làm bốn lần, quá cầm thú đi? Ngay cả khi những thứ thuốc kia đều là Linh Dược thượng hạng, hắn vẫn có cảm giác đứng ngồi không yên, thân thể khó chịu khác thường.
Hai người yên lặng ngồi nhìn mặt trời mọc, mặt trời màu hồng quả quýt từ đỉnh núi từ từ nhô lên, từ từ trở nên chói mắt. Lăng Hạ quay đầu, A Tuyệt của hắn cứ như vậy lặng yên ngồi ở bên cạnh, nét mặt dịu dàng không màng danh lợi, giống như có được toàn thế giới, cười thỏa mãn.
Lăng Hạ cũng bất giác mỉm cười, cuối cùng truyện của ngựa đực vẫn biến thành truyện đam mỹ sao?
Bây giờ đều do mình tự tay thay đổi kết cục, mặc dù đồng thoại có chút tầm thường, nhưng cũng xem như rất tốt, rất tốt rồi.
-----------------------HOÀN---------------------
Tác giả :
Sát Tiểu Hoàn