Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hy Sinh: Cải Tạo Nhân Vật Phản Diện
Quyển 3 - Chương 69
Lăng Hạ bị đặt trên sàn nhà lạnh lẽo, pháp khí chiếu sáng trong tay lăn xuống, bởi vì mất lực tinh thần nên lập tức tắt.
Trước mắt chợt lâm vào hắc ám, hắn theo phản xạ nhắm hai mắt lại, sau đó cổ chợt đau nhói —— Ngự Chi Tuyệt cư nhiên cắn lên cổ hắn!
Không phải là lực độ thân thiết bình thường, răng môi Ngự Chi Tuyệt trên người của hắn quả thực là điên cuồng gặm cắn, Lăng Hạ đau đớn run run một hồi.
Hắn biết Ngự Chi Tuyệt hơn phân nửa là bị thứ quỷ dị đó ảnh hưởng, liều mạng gắng giữ tỉnh táo: “A Tuyệt, đừng như vậy, mau đưa vật kia cho ta. . . . . .”
“Rất ngọt. . . . . .” tử nhãn của Ngự Chi Tuyệt hoảng hốt một hồi, y liếm liếm vết máu rỉ ra trên đầu vai Lăng Hạ, dùng sức cắn mạnh hơn, nhiều hơn máu sềnh sệch mang theo mùi thuốc chảy ra hơn. Y cảm thấy chưa đủ miệng ngốn từng ngụm lớn, hàm răng cắm thật sâu vào thịt, cắn đến da thịt mịn màng ở cổ biến thành một mảnh máu thịt be bét.
Lăng Hạ đau không chịu được rên lên, cả người đều là mồ hôi lạnh. Hắn dùng sức đẩy Ngự Chi Tuyệt, nhưng chút lực độ này không khác phù du lay cây là mấy, ngược lại bị Ngự Chi Tuyệt bắt được đôi tay đặt trên đỉnh đầu. Trong bóng tối tiếng thở dốc nặng nề như dã thú cùng tiếng cắn nuốt tham lam, làm cho hắn sinh ra cảm giác sợ hãi, giống như mình sẽ bị Ngự Chi Tuyệt nuốt sống vào bụng vậy!
Ngự Chi Tuyệt nhận thấy con mồi dưới tay run rẩy lại, ánh mắt rất nhanh chuyển dời đến đôi môi tái nhợt hơi hé ở của đối phương, rất muốn, khiến nó dính vào màu sắc giống máu. . . . . . đôi môi dính vết máu của y rất nhanh bắt đầu dán lên đôi môi Lăng Hạ, chận tiếng rên rỉ cùng tiếng kêu đau đớn của hắnlại, đôi tay cũng dùng sức ôm chặt người hắn.
Đôi môi cùng đầu lưỡi cũng bị phá rách, trên người đau nhói khó nhịn. . . . . . Lăng Hạ vừa đau lại khó chịu, Ngự Chi Tuyệt ép hắn đến không thở nổi. Hắn dằn lòng cắn lên đầu lưỡi Ngự Chi Tuyệt, muốn y khôi phục tỉnh táo. Nhưng hắn mới vừa cắn, tay Ngự Chi Tuyệt liền bắt lấy cằm hắn, “Rắc rắc” một tiếng vang nhỏ, Lăng Hạ hoảng sợ phát hiện cằm mình không khép lại được rồi, nước miếng không cách nào nuốt xuống được, theo khóe miệng chảy xuống.
Giống như lấy được manh mối, mấy tiếng động nhẹ vang lên, Ngự Chi Tuyệt rất nhanh tháo xuống khớp xương tay cùng chân Lăng Hạ. Tay chân đột nhiên đau nhức kịch liệt, Lăng Hạ giống như tượng gỗ cứng đờ nằm trên mặt đất, hoàn toàn không thể động.
Con mồi run lẩy bẩy dưới tay rốt cuộc không phản kháng khước từ nữa, Ngự Chi Tuyệt Tâm hài lòng xé y phục Lăng Hạ, lại gặm lại cắn, mỗi một tấc da thịt đều có dấu vết y lưu lại.
Sợ hãi trong lòng Lăng Hạ đã đạt đến cực điểm, lại không thốt nên lời, chỉ có thể phát ra mấy tiếng nghẹn ngào đơn bạc y hệt tiểu thú, kích thích Ngự Chi Tuyệt càng thêm hưng phấn.
Lúc Lăng Hạ nhận thấy một vật cứng nóng bỏng chỉa vào bắp đùi mình, nội tạng run rẩy đã muốn co lại thành một đoàn.
Bây giờ hắn chỉ có thể dùng sức ngang hông, liều mạng lui về phía sau, nhưng Ngự Chi Tuyệt rất nhanh nâng hai chân vô lực của hắn lên, dường như thẳng tắp đặt nơi bả vai, mục đích tiếp theo của y không cần nói cũng biết.
Lăng Hạ sợ hãi nhìn tử nhãn giống như dã thú sángkhiếp người trên không trung, trái tim như muốn từ lồng ngực nhảy ra ngoài. Ở Dị Giới trải qua mấy ngày nay, vô luận đối mặt với dạng nguy hiểm gì hắn cũng không sợ hãi như vậy, người thương tổn tới mình chính là Ngự Chi Tuyệt, sự thật này làm cho trái tim hắn chợt co lại một hồi.
Lồng ngực của hắn kịch liệt phập phòng, ngực quặn đau, ngay cả khi có thể đoán được một khắc sau điều đang đợi chờ mình là cái gì.
Chuyện cho tới bây giờ, Lăng Hạ tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, bởi vì hoảng sợ cùng đau đớn mà nước mắt chảy ra im hơi lặng tiếng theo khóe mắt chảy xuống. Có lẽ là máu chảy quá nhiều, thân thể hắn bắt đầu rét run, đầu cũng bắt đầu choáng váng.
Ngự Chi Tuyệt nặng nề thở hổn hển, hạ thân đã căng đau nhẫn nại tới cực điểm, y không thể chờ đợi muốn vọt vào, y biết thân thể ấm áp dưới tay khiến người ta say mê tới cỡ nào, chuyện kế tiếp thoải mái tới cỡ nào.
Nhưng trong bóng tối tiếng nước rơi xuống đất nhỏ nhẹ giống như bị phóng đại mấy ngàn lần, làm cho động tác của y đột nhiên cứng ngắc, Ngự Chi Tuyệt hoảng hốt ngẩng đầu lên, nhất thời bị về thứ trong suốt kia hấp dẫn.
Trong đầu có một âm thanh hình như muốn nói cái gì, vô số hình ảnh đổ tới dồn dập.
Người làm cho y trở nên mạnh mẽ, cho hắn khích lệ, bảo vệ y. . . . . .
Người y thích nhất, muốn bảo vệ nhất, không nguyện ý tổn thương nhất. . . . . .
Y nặng nề mà hô hấp, đôi tay cực độ nhẫn nại dùng lực nắm mặt đất, thậm chí ấn phiến đá thành mười lổ nhỏ, tử quang trong mắt từng điểm từng điểm biến mất, rốt cuộc khôi phục thanh minh như thường ngày.
Con ngươi Ngự Chi Tuyệt co rụt lại, không dám tin nhìn hình ảnh trước mắt. Y cẩn thận đặt hai chân Lăng Hạ xuống, muốn nối khớp xương cho hắn, nhưng thân thể Lăng Hạ run lên lợi hại hơn.
Tim chợt cứng lại, Ngự Chi Tuyệt im lặng không lên tiếng thay Lăng Hạ nối khớp xương trên tay trên chân, lại cẩn thận đẩy cằm của hắn lại.
Bây giờ toàn thân Lăng Hạ đều là vết bầm tím cùng vết cắn, vết thương trên cổ là kinh khủng nhất, máu nhiễm đỏ một mảng trên mặt đất. Ngự Chi Tuyệt không suy nghĩ nhiều, đau lòng dùng môi nhẹ nhàng liếm những vết thương kia. Y rõ ràng cảm nhận được, bởi vì động tác của y, bả vai Lăng Hạ run lợi hại hơn, kháng cự muốn lui về phía sau.
“Lăng, đừng sợ. . . . . .” Ngự Chi Tuyệt dùng sức vuốt thân thể run rẩy của Lăng Hạ, căng thẳng quên luôn hô hấp.
Thanh âm quen thuộc , Lăng Hạ từ từ mở mắt, ánh mắt có chút tan rã rốt cuộc tập trung lại. Hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm mắt xếch ân cần đau lòng trước mắt, còn tưởng rằng vừa rồi là ảo giác.
Khi hắn nhìn thấy trên người mình này vô số vết tím bầm vết cắn cùng máu thì lúc này mới tỉnh ngộ lại, tức giận hung hăng cắn cánh tay Ngự Chi Tuyệt—— sá, lần này so với Ngự Chi Tuyệt lần trước còn mạnh hơn 【 xào xạc ——】còn kinh khủng hơn!
Nhưng miệng không dùng lực được, miệng mở ra liền chua xót đau đớn, đoán chừng là hậu di chứng của việc khớp xương bị tháo xuống vừa rồi. Hắn miệng to hô hấp, rốt cuộc cũng buông lỏng, vừa kinh vừa sợ mắng: “Khốn kiếp!”
Hắn quả thật cho rằng mình sẽ bị làm chết, có thể hài cốt cũng không còn! Nếu lần này chết như vậy, hắn cảm thấy mình không còn mặt mũi nào trở lại nữa!
Ngự Chi Tuyệt dùng sức ôm hắn vào ngực, trái tim cấp tốc nhảy lên, may là không có mất khống chế. . . . . . Y thề sẽ không để người này bị ai thương tổn —— dĩ nhiên cũng bao gồm mình.
Y sợ hôn trán cùng mũi, đôi môi Lăng Hạ, dùng lực độ vô cùng nhu hòa. Cho dù như vậy, Lăng Hạ vẫn là đau rên một tiếng.
Ngự Chi Tuyệt đau lòng mà lấy thuốc trị thương cùng vải bông ra, thay Lăng Hạ cẩn thận lau đi vết máu trên người, dọn dẹp vết thương, lại từ trong túi đựng đồ lấy ra một bộ y phục sạch sẽ cho hắn thay.
Lăng Hạ vô lực tựa vào trong ngực Ngự Chi Tuyệt, có lẽ là kinh sợ quá độ cùng mất quá nhiều máu nên ngực hắn lại vừa tức vừa đau, cảm thấy tứ chi vẫn bủn rủn vô lực.
Hắn còn băn khoăn thứ đồ quỷ đó, vô lực nắm ống tay áo Ngự Chi Tuyệt nói: “A Tuyệt, pháp khí đó đâu? Vật kia rất cổ quái, đệ đừng giữ.”
Ngự Chi Tuyệt hôn một cái lên trán hắn an ủi: “Huynh nghỉ ngơi cho tốt, không phải lo lắng, vật kia ta hiểu rõ phải xử trí như thế nào.”
Có lẽ là thanh âm Ngự Chi Tuyệt quá mức trầm nhẹ, Lăng Hạ suy yếu “Ừ” một tiếng, thần kinh căng thẳng một khi buông lỏng, rất nhanh mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Nhìn thụy dung Lăng Hạ trong ngực, mặt mũi Ngự Chi Tuyệt từ từ lạnh xuống.
Trong mắt thoáng qua một tia sáng tím, khóe miệng y trồi lên một nụ cười khinh miệt.
Chính là mộc kiêu này, vừa rồi dẫn dụ mình mất khống chế sao?
Như vậy ngược lại y muốn nhìn một chút, rốt cuộc là lực lượng của mình mạnh, hay là lực lượng mộc kiêu này mạnh.
Chờ Lăng Hạ tỉnh lại, phát hiện mình còn nằm trong ngực Ngự Chi Tuyệt, Ngự Chi Tuyệt vẫn duy trì tư thế nửa ngồi đó ôm hắn, hình như chưa từng thay đổi.
Hắn vội vàng vùng vẫy muốn ngồi dậy, mặc dù người vẫn không giữ được thăng bằng , rốt cuộc cũng không phải trọng thương: “A Tuyệt, qua bao lâu rồi hả ?”
Ngự Chi Tuyệt rất nhanh đè hắn lại, cõng hắn lên nói: “Hai canh giờ, ta dẫn huynh đi tìm bọn hắn.”
Bên ngoài vẫn là vô số đường nhỏ không có điểm cuối, Lăng Hạ muốn nhảy xuống tự mình đi, không thể khiến Ngự Chi Tuyệt cõng đi gặp tiểu Hổ bọn họ chứ?
Ngự Chi Tuyệt rất nhanh đè chân của hắn lại nói: “Bọn họ đã rất gần.”
Quả nhiên, không lâu lắm liền nghe thấy trước mặt truyền đến tiếng đánh nhau, tròng mắt Ngự Chi Tuyệt tối sầm lại —— Minh Trạch đang cùng Tiêu Hồng Ngư Tô Mạc Chận đánh thành một đoàn, tuyết viêm đang bảo hộ Tống Tiểu Hổ cùng Mộ Dung Tuyết đang hôn mê, còn có Thủy Linh bên cạnh.
“Bạch uyên hộ pháp, đã nhận thua, vì sao còn đánh?” thanh âm Ngự Chi Tuyệt lạnh như băng sương, lộ ra sát ý lạnh lùng.
Minh Trạch sửng sốt vội vàng thu con rối, quỳ xuống đất nói: “Thuộc hạ biết tội, sẽ tự tới hình thất lãnh phạt.”
Những người khác thấy Ngự Chi Tuyệt đột nhiên hiện thân, tất cả đều ngạc nhiên một hồi.
Ánh mắt Ngự Chi Tuyệt lạnh nhạt xẹt qua bọn người Tống Tiểu Hổ, Lăng Hạ vùng vẫy nhảy xuống, A Ly mắt tinh đã nhìn thấy hắn, mắt to màu hổ phách không dám tin, sau đó chân sau liền đạp một cái lăn lộn, chảy nước mắt đánh tới. Lăng Hạ bị nó đụng phải lảo đảo một cái, cũng vui sướng vô tận, dùng sức xoa đầu của nó nói: “A Ly ngoan, nhớ ta không?”
Nước mắt A Ly như đứa bé bị uất ức chảy ròng ròng, Lăng Hạ đau lòng vuốt vết thương trên người nó, không nhịn được hôn vài cái lên đầu nhỏ đầy lông của nó.
Cùng nhân vật chính chiến đấu, mặc dù A Ly sẽ càng mạnh, nhưng cũng sẽ thụ rất nhiều vết thương.
Đám người Tô Mạc Chận đã sợ ngây người, A Ly trừ Tống Tiểu Hổ, rất ít thân cận người khác, bình thường kiêu ngạo cũng không để ý đến bọn hắn. Con ngươi Tô Mạc Chận sắp trợn lồi ra, ngại Ngự Chi Tuyệt cũng ở đây nên không dám hỏi.
Lăng Hạ đều không quen ba người này, gật đầu một cái với bọn họ đơn giản nói: “Ta là bằng hữu của tiểu Hổ cùng Mộ Dung cô nương, A Tuyệt, dẫn bọn họ rời đi được chứ?”
Ngự Chi Tuyệt lạnh lùng liếc nhìn A Ly, vẫn như cũ trực tiếp cõng Lăng Hạ đi về phía trước, A Ly thuần thục nhảy lên bả vai Lăng Hạ, thân mật dán vào mặt hắn.
Minh Trạch theo sát phía sau, ánh mắt nhìn Lăng Hạ càng lạnh lẽo. Hắn không ngờ, mấy người tới này cư nhiên có quan hệ với Lăng Hạ.
Đám người Tô Mạc Chận hai mặt nhìn nhau, cũng cõng Tống Tiểu Hổ cùng Mộ Dung Tuyết lên đi theo.
Ngự Chi Tuyệt dùng lực tinh thần cảm giác, lập tức đi về phía trước, đi nửa canh giờ sau, cuối cùng cũng ra khỏi mê cung, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện ánh mặt trời khiến Lăng Hạ mở mắt không ra.
Hắn nghĩ tới một vấn đề, do do dự dự nói: “A Tuyệt, nếu tháp lâu sụp, như vậy tỷ thí. . . . . .”
Ngự Chi Tuyệt nói: “Bọn họ chỉ xông đến Tầng sáu, đương nhiên không coi là thắng.”
Tô Mạc Chận nghe, không phục muốn kể khổ với Ngự Chi Tuyệt mấy câu, rốt cuộc trong lòng vẫn kiêng kỵ, cõng Tống Tiểu Hổ xa xa theo phía sau.
Lăng Hạ khẽ mỉm cười một cái, nếu Tống Tiểu Hổ tỉnh, nhất định sẽ không phục, chỉ sợ còn phải đấu một trận với Ngự Chi Tuyệt.
Ngự Chi Tuyệt rất nhanh sai người an bài đám người Tống Tiểu Hổ thỏa đáng, Lăng Hạ biết trong vòng mười ngày Tống Tiểu Hổ không tỉnh được, cũng không lo lắng, những người khác đều thụ ngoại thương, chỉ có Mộ Dung Tuyết trúng độc quá sâu.
Hắn len lén đem máu mình đút cho Mộ Dung Tuyết, lại bị Ngự Chi Tuyệt phát hiện, cặp mắt xếch xinh đẹp kia quả thật sắp kết băng. Lăng Hạ đành phải vứt bỏ ý nghĩ này, hắn cũng biết, lần này thiếu chút nữa thương tổn mình, Ngự Chi Tuyệt chịu kích thích không nhỏ.
Hắn và A Ly chia lìa quá lâu, không bỏ được đem nó về tẩm cung, buổi tối đương nhiên phân giường với Ngự Chi Tuyệt mà ngủ.
Có lẽ là tháp lâu sụp đổ, Ngự Chi Tuyệt trở nên bận rộn hơn, mỗi ngày hôn trán của hắn một cái rồi rời đi, không còn thời gian ăn dấm của A Ly.
Chỉ động tác đơn giản này, Lăng Hạ cũng đã cảm thấy hết sức xin lỗi, bởi vì mỗi lần A Ly đều nhìn chằm chằm, cặp kia mắt to màu hổ phách tò mò vây xem, lỗ tai lông lông rung lên rung lên.
Mặc dù vết thương trên người có chút thê thảm không nỡ nhìn, nhưng cũng chỉ là bị thương ngoài da, nghỉ ngơi mấy ngày liền tốt. Lăng Hạ nhàn nhã vô sự, mỗi ngày đều đi thăm Tống Tiểu Hổ cùng Mộ Dung Tuyết, ngược lại đều quen thuộc đoàn người chính phái.
Trước mắt chợt lâm vào hắc ám, hắn theo phản xạ nhắm hai mắt lại, sau đó cổ chợt đau nhói —— Ngự Chi Tuyệt cư nhiên cắn lên cổ hắn!
Không phải là lực độ thân thiết bình thường, răng môi Ngự Chi Tuyệt trên người của hắn quả thực là điên cuồng gặm cắn, Lăng Hạ đau đớn run run một hồi.
Hắn biết Ngự Chi Tuyệt hơn phân nửa là bị thứ quỷ dị đó ảnh hưởng, liều mạng gắng giữ tỉnh táo: “A Tuyệt, đừng như vậy, mau đưa vật kia cho ta. . . . . .”
“Rất ngọt. . . . . .” tử nhãn của Ngự Chi Tuyệt hoảng hốt một hồi, y liếm liếm vết máu rỉ ra trên đầu vai Lăng Hạ, dùng sức cắn mạnh hơn, nhiều hơn máu sềnh sệch mang theo mùi thuốc chảy ra hơn. Y cảm thấy chưa đủ miệng ngốn từng ngụm lớn, hàm răng cắm thật sâu vào thịt, cắn đến da thịt mịn màng ở cổ biến thành một mảnh máu thịt be bét.
Lăng Hạ đau không chịu được rên lên, cả người đều là mồ hôi lạnh. Hắn dùng sức đẩy Ngự Chi Tuyệt, nhưng chút lực độ này không khác phù du lay cây là mấy, ngược lại bị Ngự Chi Tuyệt bắt được đôi tay đặt trên đỉnh đầu. Trong bóng tối tiếng thở dốc nặng nề như dã thú cùng tiếng cắn nuốt tham lam, làm cho hắn sinh ra cảm giác sợ hãi, giống như mình sẽ bị Ngự Chi Tuyệt nuốt sống vào bụng vậy!
Ngự Chi Tuyệt nhận thấy con mồi dưới tay run rẩy lại, ánh mắt rất nhanh chuyển dời đến đôi môi tái nhợt hơi hé ở của đối phương, rất muốn, khiến nó dính vào màu sắc giống máu. . . . . . đôi môi dính vết máu của y rất nhanh bắt đầu dán lên đôi môi Lăng Hạ, chận tiếng rên rỉ cùng tiếng kêu đau đớn của hắnlại, đôi tay cũng dùng sức ôm chặt người hắn.
Đôi môi cùng đầu lưỡi cũng bị phá rách, trên người đau nhói khó nhịn. . . . . . Lăng Hạ vừa đau lại khó chịu, Ngự Chi Tuyệt ép hắn đến không thở nổi. Hắn dằn lòng cắn lên đầu lưỡi Ngự Chi Tuyệt, muốn y khôi phục tỉnh táo. Nhưng hắn mới vừa cắn, tay Ngự Chi Tuyệt liền bắt lấy cằm hắn, “Rắc rắc” một tiếng vang nhỏ, Lăng Hạ hoảng sợ phát hiện cằm mình không khép lại được rồi, nước miếng không cách nào nuốt xuống được, theo khóe miệng chảy xuống.
Giống như lấy được manh mối, mấy tiếng động nhẹ vang lên, Ngự Chi Tuyệt rất nhanh tháo xuống khớp xương tay cùng chân Lăng Hạ. Tay chân đột nhiên đau nhức kịch liệt, Lăng Hạ giống như tượng gỗ cứng đờ nằm trên mặt đất, hoàn toàn không thể động.
Con mồi run lẩy bẩy dưới tay rốt cuộc không phản kháng khước từ nữa, Ngự Chi Tuyệt Tâm hài lòng xé y phục Lăng Hạ, lại gặm lại cắn, mỗi một tấc da thịt đều có dấu vết y lưu lại.
Sợ hãi trong lòng Lăng Hạ đã đạt đến cực điểm, lại không thốt nên lời, chỉ có thể phát ra mấy tiếng nghẹn ngào đơn bạc y hệt tiểu thú, kích thích Ngự Chi Tuyệt càng thêm hưng phấn.
Lúc Lăng Hạ nhận thấy một vật cứng nóng bỏng chỉa vào bắp đùi mình, nội tạng run rẩy đã muốn co lại thành một đoàn.
Bây giờ hắn chỉ có thể dùng sức ngang hông, liều mạng lui về phía sau, nhưng Ngự Chi Tuyệt rất nhanh nâng hai chân vô lực của hắn lên, dường như thẳng tắp đặt nơi bả vai, mục đích tiếp theo của y không cần nói cũng biết.
Lăng Hạ sợ hãi nhìn tử nhãn giống như dã thú sángkhiếp người trên không trung, trái tim như muốn từ lồng ngực nhảy ra ngoài. Ở Dị Giới trải qua mấy ngày nay, vô luận đối mặt với dạng nguy hiểm gì hắn cũng không sợ hãi như vậy, người thương tổn tới mình chính là Ngự Chi Tuyệt, sự thật này làm cho trái tim hắn chợt co lại một hồi.
Lồng ngực của hắn kịch liệt phập phòng, ngực quặn đau, ngay cả khi có thể đoán được một khắc sau điều đang đợi chờ mình là cái gì.
Chuyện cho tới bây giờ, Lăng Hạ tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, bởi vì hoảng sợ cùng đau đớn mà nước mắt chảy ra im hơi lặng tiếng theo khóe mắt chảy xuống. Có lẽ là máu chảy quá nhiều, thân thể hắn bắt đầu rét run, đầu cũng bắt đầu choáng váng.
Ngự Chi Tuyệt nặng nề thở hổn hển, hạ thân đã căng đau nhẫn nại tới cực điểm, y không thể chờ đợi muốn vọt vào, y biết thân thể ấm áp dưới tay khiến người ta say mê tới cỡ nào, chuyện kế tiếp thoải mái tới cỡ nào.
Nhưng trong bóng tối tiếng nước rơi xuống đất nhỏ nhẹ giống như bị phóng đại mấy ngàn lần, làm cho động tác của y đột nhiên cứng ngắc, Ngự Chi Tuyệt hoảng hốt ngẩng đầu lên, nhất thời bị về thứ trong suốt kia hấp dẫn.
Trong đầu có một âm thanh hình như muốn nói cái gì, vô số hình ảnh đổ tới dồn dập.
Người làm cho y trở nên mạnh mẽ, cho hắn khích lệ, bảo vệ y. . . . . .
Người y thích nhất, muốn bảo vệ nhất, không nguyện ý tổn thương nhất. . . . . .
Y nặng nề mà hô hấp, đôi tay cực độ nhẫn nại dùng lực nắm mặt đất, thậm chí ấn phiến đá thành mười lổ nhỏ, tử quang trong mắt từng điểm từng điểm biến mất, rốt cuộc khôi phục thanh minh như thường ngày.
Con ngươi Ngự Chi Tuyệt co rụt lại, không dám tin nhìn hình ảnh trước mắt. Y cẩn thận đặt hai chân Lăng Hạ xuống, muốn nối khớp xương cho hắn, nhưng thân thể Lăng Hạ run lên lợi hại hơn.
Tim chợt cứng lại, Ngự Chi Tuyệt im lặng không lên tiếng thay Lăng Hạ nối khớp xương trên tay trên chân, lại cẩn thận đẩy cằm của hắn lại.
Bây giờ toàn thân Lăng Hạ đều là vết bầm tím cùng vết cắn, vết thương trên cổ là kinh khủng nhất, máu nhiễm đỏ một mảng trên mặt đất. Ngự Chi Tuyệt không suy nghĩ nhiều, đau lòng dùng môi nhẹ nhàng liếm những vết thương kia. Y rõ ràng cảm nhận được, bởi vì động tác của y, bả vai Lăng Hạ run lợi hại hơn, kháng cự muốn lui về phía sau.
“Lăng, đừng sợ. . . . . .” Ngự Chi Tuyệt dùng sức vuốt thân thể run rẩy của Lăng Hạ, căng thẳng quên luôn hô hấp.
Thanh âm quen thuộc , Lăng Hạ từ từ mở mắt, ánh mắt có chút tan rã rốt cuộc tập trung lại. Hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm mắt xếch ân cần đau lòng trước mắt, còn tưởng rằng vừa rồi là ảo giác.
Khi hắn nhìn thấy trên người mình này vô số vết tím bầm vết cắn cùng máu thì lúc này mới tỉnh ngộ lại, tức giận hung hăng cắn cánh tay Ngự Chi Tuyệt—— sá, lần này so với Ngự Chi Tuyệt lần trước còn mạnh hơn 【 xào xạc ——】còn kinh khủng hơn!
Nhưng miệng không dùng lực được, miệng mở ra liền chua xót đau đớn, đoán chừng là hậu di chứng của việc khớp xương bị tháo xuống vừa rồi. Hắn miệng to hô hấp, rốt cuộc cũng buông lỏng, vừa kinh vừa sợ mắng: “Khốn kiếp!”
Hắn quả thật cho rằng mình sẽ bị làm chết, có thể hài cốt cũng không còn! Nếu lần này chết như vậy, hắn cảm thấy mình không còn mặt mũi nào trở lại nữa!
Ngự Chi Tuyệt dùng sức ôm hắn vào ngực, trái tim cấp tốc nhảy lên, may là không có mất khống chế. . . . . . Y thề sẽ không để người này bị ai thương tổn —— dĩ nhiên cũng bao gồm mình.
Y sợ hôn trán cùng mũi, đôi môi Lăng Hạ, dùng lực độ vô cùng nhu hòa. Cho dù như vậy, Lăng Hạ vẫn là đau rên một tiếng.
Ngự Chi Tuyệt đau lòng mà lấy thuốc trị thương cùng vải bông ra, thay Lăng Hạ cẩn thận lau đi vết máu trên người, dọn dẹp vết thương, lại từ trong túi đựng đồ lấy ra một bộ y phục sạch sẽ cho hắn thay.
Lăng Hạ vô lực tựa vào trong ngực Ngự Chi Tuyệt, có lẽ là kinh sợ quá độ cùng mất quá nhiều máu nên ngực hắn lại vừa tức vừa đau, cảm thấy tứ chi vẫn bủn rủn vô lực.
Hắn còn băn khoăn thứ đồ quỷ đó, vô lực nắm ống tay áo Ngự Chi Tuyệt nói: “A Tuyệt, pháp khí đó đâu? Vật kia rất cổ quái, đệ đừng giữ.”
Ngự Chi Tuyệt hôn một cái lên trán hắn an ủi: “Huynh nghỉ ngơi cho tốt, không phải lo lắng, vật kia ta hiểu rõ phải xử trí như thế nào.”
Có lẽ là thanh âm Ngự Chi Tuyệt quá mức trầm nhẹ, Lăng Hạ suy yếu “Ừ” một tiếng, thần kinh căng thẳng một khi buông lỏng, rất nhanh mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Nhìn thụy dung Lăng Hạ trong ngực, mặt mũi Ngự Chi Tuyệt từ từ lạnh xuống.
Trong mắt thoáng qua một tia sáng tím, khóe miệng y trồi lên một nụ cười khinh miệt.
Chính là mộc kiêu này, vừa rồi dẫn dụ mình mất khống chế sao?
Như vậy ngược lại y muốn nhìn một chút, rốt cuộc là lực lượng của mình mạnh, hay là lực lượng mộc kiêu này mạnh.
Chờ Lăng Hạ tỉnh lại, phát hiện mình còn nằm trong ngực Ngự Chi Tuyệt, Ngự Chi Tuyệt vẫn duy trì tư thế nửa ngồi đó ôm hắn, hình như chưa từng thay đổi.
Hắn vội vàng vùng vẫy muốn ngồi dậy, mặc dù người vẫn không giữ được thăng bằng , rốt cuộc cũng không phải trọng thương: “A Tuyệt, qua bao lâu rồi hả ?”
Ngự Chi Tuyệt rất nhanh đè hắn lại, cõng hắn lên nói: “Hai canh giờ, ta dẫn huynh đi tìm bọn hắn.”
Bên ngoài vẫn là vô số đường nhỏ không có điểm cuối, Lăng Hạ muốn nhảy xuống tự mình đi, không thể khiến Ngự Chi Tuyệt cõng đi gặp tiểu Hổ bọn họ chứ?
Ngự Chi Tuyệt rất nhanh đè chân của hắn lại nói: “Bọn họ đã rất gần.”
Quả nhiên, không lâu lắm liền nghe thấy trước mặt truyền đến tiếng đánh nhau, tròng mắt Ngự Chi Tuyệt tối sầm lại —— Minh Trạch đang cùng Tiêu Hồng Ngư Tô Mạc Chận đánh thành một đoàn, tuyết viêm đang bảo hộ Tống Tiểu Hổ cùng Mộ Dung Tuyết đang hôn mê, còn có Thủy Linh bên cạnh.
“Bạch uyên hộ pháp, đã nhận thua, vì sao còn đánh?” thanh âm Ngự Chi Tuyệt lạnh như băng sương, lộ ra sát ý lạnh lùng.
Minh Trạch sửng sốt vội vàng thu con rối, quỳ xuống đất nói: “Thuộc hạ biết tội, sẽ tự tới hình thất lãnh phạt.”
Những người khác thấy Ngự Chi Tuyệt đột nhiên hiện thân, tất cả đều ngạc nhiên một hồi.
Ánh mắt Ngự Chi Tuyệt lạnh nhạt xẹt qua bọn người Tống Tiểu Hổ, Lăng Hạ vùng vẫy nhảy xuống, A Ly mắt tinh đã nhìn thấy hắn, mắt to màu hổ phách không dám tin, sau đó chân sau liền đạp một cái lăn lộn, chảy nước mắt đánh tới. Lăng Hạ bị nó đụng phải lảo đảo một cái, cũng vui sướng vô tận, dùng sức xoa đầu của nó nói: “A Ly ngoan, nhớ ta không?”
Nước mắt A Ly như đứa bé bị uất ức chảy ròng ròng, Lăng Hạ đau lòng vuốt vết thương trên người nó, không nhịn được hôn vài cái lên đầu nhỏ đầy lông của nó.
Cùng nhân vật chính chiến đấu, mặc dù A Ly sẽ càng mạnh, nhưng cũng sẽ thụ rất nhiều vết thương.
Đám người Tô Mạc Chận đã sợ ngây người, A Ly trừ Tống Tiểu Hổ, rất ít thân cận người khác, bình thường kiêu ngạo cũng không để ý đến bọn hắn. Con ngươi Tô Mạc Chận sắp trợn lồi ra, ngại Ngự Chi Tuyệt cũng ở đây nên không dám hỏi.
Lăng Hạ đều không quen ba người này, gật đầu một cái với bọn họ đơn giản nói: “Ta là bằng hữu của tiểu Hổ cùng Mộ Dung cô nương, A Tuyệt, dẫn bọn họ rời đi được chứ?”
Ngự Chi Tuyệt lạnh lùng liếc nhìn A Ly, vẫn như cũ trực tiếp cõng Lăng Hạ đi về phía trước, A Ly thuần thục nhảy lên bả vai Lăng Hạ, thân mật dán vào mặt hắn.
Minh Trạch theo sát phía sau, ánh mắt nhìn Lăng Hạ càng lạnh lẽo. Hắn không ngờ, mấy người tới này cư nhiên có quan hệ với Lăng Hạ.
Đám người Tô Mạc Chận hai mặt nhìn nhau, cũng cõng Tống Tiểu Hổ cùng Mộ Dung Tuyết lên đi theo.
Ngự Chi Tuyệt dùng lực tinh thần cảm giác, lập tức đi về phía trước, đi nửa canh giờ sau, cuối cùng cũng ra khỏi mê cung, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện ánh mặt trời khiến Lăng Hạ mở mắt không ra.
Hắn nghĩ tới một vấn đề, do do dự dự nói: “A Tuyệt, nếu tháp lâu sụp, như vậy tỷ thí. . . . . .”
Ngự Chi Tuyệt nói: “Bọn họ chỉ xông đến Tầng sáu, đương nhiên không coi là thắng.”
Tô Mạc Chận nghe, không phục muốn kể khổ với Ngự Chi Tuyệt mấy câu, rốt cuộc trong lòng vẫn kiêng kỵ, cõng Tống Tiểu Hổ xa xa theo phía sau.
Lăng Hạ khẽ mỉm cười một cái, nếu Tống Tiểu Hổ tỉnh, nhất định sẽ không phục, chỉ sợ còn phải đấu một trận với Ngự Chi Tuyệt.
Ngự Chi Tuyệt rất nhanh sai người an bài đám người Tống Tiểu Hổ thỏa đáng, Lăng Hạ biết trong vòng mười ngày Tống Tiểu Hổ không tỉnh được, cũng không lo lắng, những người khác đều thụ ngoại thương, chỉ có Mộ Dung Tuyết trúng độc quá sâu.
Hắn len lén đem máu mình đút cho Mộ Dung Tuyết, lại bị Ngự Chi Tuyệt phát hiện, cặp mắt xếch xinh đẹp kia quả thật sắp kết băng. Lăng Hạ đành phải vứt bỏ ý nghĩ này, hắn cũng biết, lần này thiếu chút nữa thương tổn mình, Ngự Chi Tuyệt chịu kích thích không nhỏ.
Hắn và A Ly chia lìa quá lâu, không bỏ được đem nó về tẩm cung, buổi tối đương nhiên phân giường với Ngự Chi Tuyệt mà ngủ.
Có lẽ là tháp lâu sụp đổ, Ngự Chi Tuyệt trở nên bận rộn hơn, mỗi ngày hôn trán của hắn một cái rồi rời đi, không còn thời gian ăn dấm của A Ly.
Chỉ động tác đơn giản này, Lăng Hạ cũng đã cảm thấy hết sức xin lỗi, bởi vì mỗi lần A Ly đều nhìn chằm chằm, cặp kia mắt to màu hổ phách tò mò vây xem, lỗ tai lông lông rung lên rung lên.
Mặc dù vết thương trên người có chút thê thảm không nỡ nhìn, nhưng cũng chỉ là bị thương ngoài da, nghỉ ngơi mấy ngày liền tốt. Lăng Hạ nhàn nhã vô sự, mỗi ngày đều đi thăm Tống Tiểu Hổ cùng Mộ Dung Tuyết, ngược lại đều quen thuộc đoàn người chính phái.
Tác giả :
Sát Tiểu Hoàn