Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hy Sinh: Cải Tạo Nhân Vật Phản Diện
Quyển 1 - Chương 27
Ngự Chi Tuyệt hờ hững nhìn nàng một cái, đưa tay rút kiếm bổ tảng đá bên cạnh ra làm hai nửa, cười lạnh nói: “Lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa, nếu không chớ trách kiếm của ta vô tình.”
Thủy Vũ ngơ ngác nhìn bóng lưng nó, vết thương nóng hừng hực đau dữ dội, rốt cuộc khống chế không được ngồi dưới đất “Oa oa” khóc lớn.
Có người nhận ra nàng là đại tiểu thư thành Vân Tiêu, nhanh chóng chạy tới đỡ, lại bị Thủy Vũ hung ác đẩy sang một bên. Một hồi lâu sau nàng mới nhịn được lệ từ từ đứng lên.
Chuyện này rất nhanh bị người truyền đến đại sảnh, Phong Thúc Minh cau mày nghe đệ tử rỉ tai truyền lời, nhất thời nét mặt có chút xấu hổ, may mà hai người Thủy gia đang đi bố trí pháp trận truy tung, lúc này không ở đây.
Thúy Thiên Thành nói: “Phong Chưởng môn, không phải là có tin tức gì chứ?”
Phong Thúc Minh ho hai tiếng hời hợt nói: “Không phải, chỉ là vừa rồi ái nữ của huynh cùng một tiểu đồ của ta tranh cãi với nhau, dường như làm đến rùm beng.”
Thúy Thiên Thành cười ha hả: “Vũ nhi không phải là người dễ ăn thiệt thòi, con nít thôi, để ý đến bọn chúng làm gì?”
Nhưng con gái ngươi bị thua thiệt. . . . . . Phong Thúc Minh oán thầm nói.
Quả nhiên qua chốc lát, Thủy Vũ rưng rưng nước mắt trở lại, trên bàn tay mịn màng là những vết thương dữ tợn không ngừng nhỏ máu, vết máu lấm tấm làm ướt áo hồng đào. Đừng nói Thúy Thiên Thành nhìn liền nổi giận phừng phừng, những sư huynh đệ kia của Thủy Vũ cũng đều kinh ngạc bắt đầu ồn ào lộn xộn vừa bôi thuốc cho Thủy Vũ vừa hỏi thăm. Thủy Vũ nức nở một hồi lâu mới đứt quãng nói, chỉ nói bị Ngự Chi Tuyệt quào trầy tay, không nói nguyên nhân. Đám đệ tử thành Vân Tiêu vừa nghe càng thêm tức giận không chịu nổi.
Rất nhanh, Ngự Chi Tuyệt bị kêu tới, Phong Thúc Minh lệnh nó quỳ xuống đất. Ngự Chi Tuyệt cắn răng thẳng lưng quỳ, môi vẫn quật cường mân thành một đường, kiêu ngạo tựa như con báo.
Thủy Vũ vốn muốn để Ngự Chi Tuyệt biết mình không phải dễ bắt nạt như vậy, để nó không nên coi thường mình, nhưng lúc này lại sợ phụ thân nặng tay với nó, vội vàng kéo kéo ống tay áo Thúy Thiên Thành. Thúy Thiên Thành coi như không biết, chỉ cười nói: “Phong huynh, huynh xem chuyện này nên xử lý thế nào?”
Trong lòng Phong Thúc Minh đương nhiên che chở cho đệ tử của mình, liền cười nói: “Như vậy đi, ta để Chi Tuyệt xin lỗi Vũ nhi, phạt nó cấm túc ở đình sau núi suy nghĩ một tháng không cho phép ra ngoài, vậy được chứ?”
Thủy Vũ vừa nghe liền nóng nảy, nàng khó lắm mới tới được một chuyến, phạt Ngự Chi Tuyệt ở trong đình suy nghĩ, trong khoảng thời gian này chẳng phải là càng không gặp được?
Thúy Thiên Thành biết ý nàng, nhưng hắn cũng nhìn ra tiểu tử kia không thèm để ý tới nữ nhi bảo bối của mình, lòng cũng muốn tách hai người ra, liền nói: “Ừ, như thế rất tốt.”
Mặt Ngự Chi Tuyệt không chút thay đổi đứng lên hành lễ, lạnh nhạt nói: “Thúy sư muội, thật xin lỗi.”
Tuy nói xin lỗi nhưng ánh mắt của nó lại nhìn bên cạnh, căn bản không nhìn Thủy Vũ, hơn nữa nói xong cũng theo đệ tử dẫn đường rời đi.
Thủy Vũ vừa đau lòng vừa tức giận, trực tiếp ôm cái tay bánh chưng đi tới phòng khách, Thúy Thiên Thành cũng không để ý nàng. Những chuyện nhỏ nhặt này đương nhiên hắn sẽ không để trong lòng, dù sao chuyện mấu chốt bây giờ không phải cái này.
Rất nhanh có truyền tin phù truyền đến nói pháp trận đã bố trí xong xuôi.
Thủy Nguyệt mang bộ pháp khí được đặt tên là “Truy Hồn”, dựa vào quần áo người cần tìm truy ra tung tích người này. Cần ba người trở lên cùng thao tác hoàn thành, ba người tu vi càng cao, phạm vi cảm giác cũng càng rộng.
Đợi đến lúc hai vị Chưởng môn đến, Thủy Nguyệt cặn kẽ giới thiệu phương pháp sử dụng cho bọn họ, ra trận dĩ nhiên là Phong Thúc Minh, Thượng Khai cùng Thúy Thiên Thành.
Đặt quần áo Thượng Nhan vào giữa pháp khí, tất cả ba người rót lực tinh thần vào pháp khí, cảnh vật mấy trăm dặm trong nháy mắt như ảo ảnh hiện ra ngay trước mắt, cho đến khi cảnh vật bất động trên một chỗ bùn đất trống rỗng, nơi đó không một bóng người.
“Nhan nhi!” Thượng Khai trợn to hai mắt phát ra một tiếng rên rỉ, dẫn đầu thu hồi tay hướng nhanh tới mục tiêu.
Phong Thúc Minh cùng Thúy Thiên Thành nhìn nhau cũng dễ dàng nhận thấy, Thượng Nhan đã không còn trên nhân thế rồi.
Lúc đoàn người vội vàng chạy tới thì tay Thượng Khai đã run run đào Thượng Nhan lên. Nhiều ngày như vậy, thi thể đã sớm bắt đầu rửa nát, tỏa ra mùi hôi thối, mọi người hoặc không đành lòng ghé mắt, hoặc ngừng thở hơi nhíu chân mày.
“Là ai giết chết Nhan nhi của ta? Là ai ?” Thượng Khai trợn tròn mắt, ôm thân thể Thượng Nhan cắn răng nghiến lợi nói, “Là ai ác độc như vậy? Ta muốn chặt hắn thành trăm mảnh!”
Thế giới này người tu hành không mấy để ý đến sinh mạng luân thường, phụ tử tình thân so với người phàm còn lạnh nhạt hơn, nhưng nhìn nhi tử mình nuôi lớn biến thành một đống thịt thối, Thượng Khai đau lòng muốn bất tỉnh.
Thúy Thiên Thành giống như không ngửi thấy mùi hôi thối, nhích tới gần bi thương nói: “Thượng huynh nén bi thương, bây giờ quan trọng nhất là tra rõ người nào đã xuống tay với Nhan nhi. Nơi này còn có mấy vật phẩm, ta nhận ra được là túi đựng đồ của Nhan nhi , thanh Tiểu Đao kia. . . . . . Hoa văn có chút quen mắt .”
Phong Thúc Minh nghe vậy đi tới nhíu mày nói: “Xác thực. . . . . . Chẳng lẽ là vật của Thánh Nữ Phong?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, dù sao người của Thánh Nữ Phong ẩn cư đã lâu, ở Dị Giới này an phận một góc, huống chi bọn họ và Thánh Nữ Phong cách một vùng biển, xa nhau gần vạn dặm, Thượng Nhan làm sao chọc tới người của Thánh Nữ Phong?
Phong Thúc Minh lại nói: “Ngày đó khu vực này ta chọn làm nơi để đệ tử thi đấu, người ngoài không được vào trong, Thượng sư điệt sao lại ở nơi này?”
Thúy Thiên Thành e sợ hắn hoài nghi mình, cũng phụ họa cảm thán: “Xem ra tất cả chỉ có thể chờ tìm được hung thủ kia mới biết được.”
Thủy Nguyệt nhìn Thượng Khai bi thương, không nhịn được tiến lên thi lễ một cái nói: “Thượng tiền bối không cần khổ sở, pháp khí này được đặt tên là ‘ Truy Hồn ’, chức năng đương nhiên không chỉ giới hạn ở điểm này mà thôi. Đệ tử có thể tìm ra người cuối cùng tiếp xúc với Thượng sư đệ. Chỉ cần người nọ không cách đây hơn trăm dặm, sẽ có phản ứng.”
Loại chức năng nghịch thiên này thực tế đã bỏ xa chánh đạo rồi, nhưng hắn nhìn Thượng Khai đau lòng như thế, không nhịn được nói ra. Dĩ nhiên, còn có một phần từ lòng riêng, hắn cũng muốn biết pháp khí hắn luyện chế hai năm đến tột cùng mạnh đến mức nào!
Đợi đến lúc pháp khí được khởi động, ba dòng lực tinh thần được rót vào thi thể Thượng Nhan, thi thể nằm thẳng dưới đất vậy mà lại động!
Khi ánh mắt rửa nát một nửa của thi thể đột nhiên mở ra nhắm ngay một vị nữ đệ tử, nữ đệ tử kia hoa dung thất sắc, sợ đến thiếu chút nữa kêu thất thanh, không khỏi lui về phía sau mấy bước. Trong lòng những đệ tử khác cũng phát run. Thủy Linh lại không sợ chút nào, chỉ một mặt sùng bái nhìn ca ca mình.
Thủy Nguyệt nhắm mắt lại niệm pháp chú: “Oan hồn này, ai là người cuối cùng chạm vào ngươi, xin hãy tìm ra. . . . . .”
Bạn đang
Thủy Vũ ngơ ngác nhìn bóng lưng nó, vết thương nóng hừng hực đau dữ dội, rốt cuộc khống chế không được ngồi dưới đất “Oa oa” khóc lớn.
Có người nhận ra nàng là đại tiểu thư thành Vân Tiêu, nhanh chóng chạy tới đỡ, lại bị Thủy Vũ hung ác đẩy sang một bên. Một hồi lâu sau nàng mới nhịn được lệ từ từ đứng lên.
Chuyện này rất nhanh bị người truyền đến đại sảnh, Phong Thúc Minh cau mày nghe đệ tử rỉ tai truyền lời, nhất thời nét mặt có chút xấu hổ, may mà hai người Thủy gia đang đi bố trí pháp trận truy tung, lúc này không ở đây.
Thúy Thiên Thành nói: “Phong Chưởng môn, không phải là có tin tức gì chứ?”
Phong Thúc Minh ho hai tiếng hời hợt nói: “Không phải, chỉ là vừa rồi ái nữ của huynh cùng một tiểu đồ của ta tranh cãi với nhau, dường như làm đến rùm beng.”
Thúy Thiên Thành cười ha hả: “Vũ nhi không phải là người dễ ăn thiệt thòi, con nít thôi, để ý đến bọn chúng làm gì?”
Nhưng con gái ngươi bị thua thiệt. . . . . . Phong Thúc Minh oán thầm nói.
Quả nhiên qua chốc lát, Thủy Vũ rưng rưng nước mắt trở lại, trên bàn tay mịn màng là những vết thương dữ tợn không ngừng nhỏ máu, vết máu lấm tấm làm ướt áo hồng đào. Đừng nói Thúy Thiên Thành nhìn liền nổi giận phừng phừng, những sư huynh đệ kia của Thủy Vũ cũng đều kinh ngạc bắt đầu ồn ào lộn xộn vừa bôi thuốc cho Thủy Vũ vừa hỏi thăm. Thủy Vũ nức nở một hồi lâu mới đứt quãng nói, chỉ nói bị Ngự Chi Tuyệt quào trầy tay, không nói nguyên nhân. Đám đệ tử thành Vân Tiêu vừa nghe càng thêm tức giận không chịu nổi.
Rất nhanh, Ngự Chi Tuyệt bị kêu tới, Phong Thúc Minh lệnh nó quỳ xuống đất. Ngự Chi Tuyệt cắn răng thẳng lưng quỳ, môi vẫn quật cường mân thành một đường, kiêu ngạo tựa như con báo.
Thủy Vũ vốn muốn để Ngự Chi Tuyệt biết mình không phải dễ bắt nạt như vậy, để nó không nên coi thường mình, nhưng lúc này lại sợ phụ thân nặng tay với nó, vội vàng kéo kéo ống tay áo Thúy Thiên Thành. Thúy Thiên Thành coi như không biết, chỉ cười nói: “Phong huynh, huynh xem chuyện này nên xử lý thế nào?”
Trong lòng Phong Thúc Minh đương nhiên che chở cho đệ tử của mình, liền cười nói: “Như vậy đi, ta để Chi Tuyệt xin lỗi Vũ nhi, phạt nó cấm túc ở đình sau núi suy nghĩ một tháng không cho phép ra ngoài, vậy được chứ?”
Thủy Vũ vừa nghe liền nóng nảy, nàng khó lắm mới tới được một chuyến, phạt Ngự Chi Tuyệt ở trong đình suy nghĩ, trong khoảng thời gian này chẳng phải là càng không gặp được?
Thúy Thiên Thành biết ý nàng, nhưng hắn cũng nhìn ra tiểu tử kia không thèm để ý tới nữ nhi bảo bối của mình, lòng cũng muốn tách hai người ra, liền nói: “Ừ, như thế rất tốt.”
Mặt Ngự Chi Tuyệt không chút thay đổi đứng lên hành lễ, lạnh nhạt nói: “Thúy sư muội, thật xin lỗi.”
Tuy nói xin lỗi nhưng ánh mắt của nó lại nhìn bên cạnh, căn bản không nhìn Thủy Vũ, hơn nữa nói xong cũng theo đệ tử dẫn đường rời đi.
Thủy Vũ vừa đau lòng vừa tức giận, trực tiếp ôm cái tay bánh chưng đi tới phòng khách, Thúy Thiên Thành cũng không để ý nàng. Những chuyện nhỏ nhặt này đương nhiên hắn sẽ không để trong lòng, dù sao chuyện mấu chốt bây giờ không phải cái này.
Rất nhanh có truyền tin phù truyền đến nói pháp trận đã bố trí xong xuôi.
Thủy Nguyệt mang bộ pháp khí được đặt tên là “Truy Hồn”, dựa vào quần áo người cần tìm truy ra tung tích người này. Cần ba người trở lên cùng thao tác hoàn thành, ba người tu vi càng cao, phạm vi cảm giác cũng càng rộng.
Đợi đến lúc hai vị Chưởng môn đến, Thủy Nguyệt cặn kẽ giới thiệu phương pháp sử dụng cho bọn họ, ra trận dĩ nhiên là Phong Thúc Minh, Thượng Khai cùng Thúy Thiên Thành.
Đặt quần áo Thượng Nhan vào giữa pháp khí, tất cả ba người rót lực tinh thần vào pháp khí, cảnh vật mấy trăm dặm trong nháy mắt như ảo ảnh hiện ra ngay trước mắt, cho đến khi cảnh vật bất động trên một chỗ bùn đất trống rỗng, nơi đó không một bóng người.
“Nhan nhi!” Thượng Khai trợn to hai mắt phát ra một tiếng rên rỉ, dẫn đầu thu hồi tay hướng nhanh tới mục tiêu.
Phong Thúc Minh cùng Thúy Thiên Thành nhìn nhau cũng dễ dàng nhận thấy, Thượng Nhan đã không còn trên nhân thế rồi.
Lúc đoàn người vội vàng chạy tới thì tay Thượng Khai đã run run đào Thượng Nhan lên. Nhiều ngày như vậy, thi thể đã sớm bắt đầu rửa nát, tỏa ra mùi hôi thối, mọi người hoặc không đành lòng ghé mắt, hoặc ngừng thở hơi nhíu chân mày.
“Là ai giết chết Nhan nhi của ta? Là ai ?” Thượng Khai trợn tròn mắt, ôm thân thể Thượng Nhan cắn răng nghiến lợi nói, “Là ai ác độc như vậy? Ta muốn chặt hắn thành trăm mảnh!”
Thế giới này người tu hành không mấy để ý đến sinh mạng luân thường, phụ tử tình thân so với người phàm còn lạnh nhạt hơn, nhưng nhìn nhi tử mình nuôi lớn biến thành một đống thịt thối, Thượng Khai đau lòng muốn bất tỉnh.
Thúy Thiên Thành giống như không ngửi thấy mùi hôi thối, nhích tới gần bi thương nói: “Thượng huynh nén bi thương, bây giờ quan trọng nhất là tra rõ người nào đã xuống tay với Nhan nhi. Nơi này còn có mấy vật phẩm, ta nhận ra được là túi đựng đồ của Nhan nhi , thanh Tiểu Đao kia. . . . . . Hoa văn có chút quen mắt .”
Phong Thúc Minh nghe vậy đi tới nhíu mày nói: “Xác thực. . . . . . Chẳng lẽ là vật của Thánh Nữ Phong?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, dù sao người của Thánh Nữ Phong ẩn cư đã lâu, ở Dị Giới này an phận một góc, huống chi bọn họ và Thánh Nữ Phong cách một vùng biển, xa nhau gần vạn dặm, Thượng Nhan làm sao chọc tới người của Thánh Nữ Phong?
Phong Thúc Minh lại nói: “Ngày đó khu vực này ta chọn làm nơi để đệ tử thi đấu, người ngoài không được vào trong, Thượng sư điệt sao lại ở nơi này?”
Thúy Thiên Thành e sợ hắn hoài nghi mình, cũng phụ họa cảm thán: “Xem ra tất cả chỉ có thể chờ tìm được hung thủ kia mới biết được.”
Thủy Nguyệt nhìn Thượng Khai bi thương, không nhịn được tiến lên thi lễ một cái nói: “Thượng tiền bối không cần khổ sở, pháp khí này được đặt tên là ‘ Truy Hồn ’, chức năng đương nhiên không chỉ giới hạn ở điểm này mà thôi. Đệ tử có thể tìm ra người cuối cùng tiếp xúc với Thượng sư đệ. Chỉ cần người nọ không cách đây hơn trăm dặm, sẽ có phản ứng.”
Loại chức năng nghịch thiên này thực tế đã bỏ xa chánh đạo rồi, nhưng hắn nhìn Thượng Khai đau lòng như thế, không nhịn được nói ra. Dĩ nhiên, còn có một phần từ lòng riêng, hắn cũng muốn biết pháp khí hắn luyện chế hai năm đến tột cùng mạnh đến mức nào!
Đợi đến lúc pháp khí được khởi động, ba dòng lực tinh thần được rót vào thi thể Thượng Nhan, thi thể nằm thẳng dưới đất vậy mà lại động!
Khi ánh mắt rửa nát một nửa của thi thể đột nhiên mở ra nhắm ngay một vị nữ đệ tử, nữ đệ tử kia hoa dung thất sắc, sợ đến thiếu chút nữa kêu thất thanh, không khỏi lui về phía sau mấy bước. Trong lòng những đệ tử khác cũng phát run. Thủy Linh lại không sợ chút nào, chỉ một mặt sùng bái nhìn ca ca mình.
Thủy Nguyệt nhắm mắt lại niệm pháp chú: “Oan hồn này, ai là người cuối cùng chạm vào ngươi, xin hãy tìm ra. . . . . .”
Bạn đang
Tác giả :
Sát Tiểu Hoàn