Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hy Sinh: Cải Tạo Nhân Vật Phản Diện
Quyển 1 - Chương 2
Thực không tiền đồ nhìn chằm chằm cái bánh nướng một số giây, Lăng Hạ nhìn thoáng qua Tống Tiểu Hổ không chút khách khí mà nhận lấy rồi yên tĩnh nuốt xuống. Vừa rồi miên man suy nghĩ, rốt cục hắn cũng nhớ ra thân phận của thân thể có cái tên quỷ dị “Nhị Đản” này!
Câu chuyện lừa đảo này mở đầu miêu tả rất tỉ mỉ tình bạn sâu sắc của nhân vật chính và nhân vật phản diện thời thơ ấu, đương nhiên, mục đích là để làm nền cho việc yêu nhau giết nhau sau này, đồng thời cũng có một vài vật hy sinh.
Nguyên nhân thức tỉnh năng lực của nhân vật chính và nhân vật phản diện, chính là vì bị cái chết của một vật hy sinh kích thích, vật hy sinh này tên là “Nhị Đản”, chỉ số thông minh thấp vô cùng cực, là đứa bé lưu lạc cùng nhân vật chính, nghề nghiệp là ăn xin, đã từng có một đoạn thời gian đồng cam cộng khổ, quả thực là con chó trung thành bên cạnh nhân vật chính! Hơn nữa cái tên “Nhị Đản” này 囧 囧là nhân vật chính đặt…
Xem ra, thân phận của mình bây giờ chính là con chó trung thành nhược trí đau khổ kia rồi.
Lăng Hạ vừa nhớ lại nội dung vở kịch vừa ăn như hổ đói, thậm chí những chỗ dính tro bụi cũng đều nuốt xuống hết. Hắn yên lặng an ủi mình, đây là bánh nướng tiêu chuẩn dính dấu tay của bàn tay vàng!
Thấy Lăng Hạ ăn quá ngon, đỉnh đầu thánh mẫu tiểu cường nhân vật chính Tống Tiểu Hổ phát ra ánh sáng, hiển nhiên rất vui: “Nhị Đản, ăn chậm một chút, kẻo nghẹn …”
Nó nói chưa dứt lời, Lăng Hạ liền ôm cổ ho, bánh nướng kia dù nhìn cũng tạm được, nhưng lại cứng, hiển nhiên đã để qua đêm !
Tống Tiểu Hổ nhanh chóng đem cái chén mẻ trong góc lại: “Uống miếng nước.”
Thực hiển nhiên, nó đã tập mãi thành thói quen với khối thân thể ngốc vụng này.
Ngự Chi Tuyệt vẫn giữ thái độ khinh bỉ, ghét bỏ tránh xa hai mét, nhăn cặp lông mày thanh tú nói: “Tên ngốc này còn có thể ngốc hơn nữa không? Ăn mà cũng nghẹn cho được!”
Lăng Hạ uống vài hớp nước lạnh rùng mình một cái, vuốt cổ bị nghẹn cho thông khí. Trong lòng hắn mắng một tiếng, quả nhiên, nhân vật phản diện khi bé so với mầm non nhân vật chính xuất thân từ gia đình bần nông chính là một mầm cây bị cong vẹo! Một chút cũng không dịu dàng săn sóc!
Hắn híp mắt đánh giá hình ảnh phản chiếu mơ hồ trong bát, khuôn mặt này bẩn như Tống Tiểu Hổ, nhưng hiển nhiên ngũ quan đoan chính hai mắt có thần, không phải là loại si ngốc mắt ngơ miệng to trong tưởng tượng của hắn, có vẻ lớn hơn Tống Tiểu Hổ và Ngự Chi Tuyệt ba bốn tuổi.
Âm thầm nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại ăn bánh nướng còn lại rồi uống nước lạnh, Lăng Hạ nhìn boss nhân vật phản diện tương lai yên lặng nhớ lại nội dung câu chuyện.
Về việc Ngự Chi Tuyệt trải qua lúc còn nhỏ, tác giả vô lương tâm kia không có bỏ quá nhiều bút mực để miêu tả, dù sao nó cũng không phải nhân vật chính, nhưng có thể đoán được xuất thân chắc chắn cực kỳ bi thảm, cha không yêu mẹ không thương.
Phụ thân Ngự Chi Tuyệt là Đại ma đầu Ngự Thiên, mẹ nó bị cha nó cưỡng bức – là thánh nữ tiền nhiệm của ngọc nữ giáo Ngọc Linh Lung, điều này dẫn đến việc Ngự Chi Tuyệt vừa sinh ra đã phải nhận đủ loại ghét bỏ ngược đãi. Sau khi yêu nhau giết nhau một hồi rồi cả hai hồn bay về trời, Ngự Chi Tuyệt khi đó vẫn là nhi đồng trông thấy tất cả, bỏ trốn khỏi tuyết đỉnh thánh sơn, lưu lạc thật lâu sau mới đến quán ở trấn nhỏ ——Long Phi, mà còn gặp gỡ nhân vật chính.
Cho dù là nhân vật chính đơn thuần trong sáng, Ngự Chi Tuyệt cũng chưa bao giờ thực sự rộng mở cánh cửa trái tim. Tuy rằng hắn bị nhân vật chính ảnh hưởng, thời thơ ấu không có âm u lãnh khốc như vậy, nhưng sau khi mười ba tuổi, cùng nhân vật chính trải qua mấy hồi, rất nhanh liền nảy sinh lòng đố kỵ với nhân vật chính.
Phải biết, trong sách tả tư chất Ngự Chi Tuyệt chắc chắn là người tài trăm năm khó gặp, trước kia không chỉ hơn nhân vật chính một tí tẹo, dù sao cũng di truyền gien mạnh mà. Rồi sau đó, nó trải qua nhiều phen với nhân vật chính, nhận ra sự siêu việt của người nọ, trong lòng đương nhiên càng ngày càng mất cân bằng.
Sau nữa, chính là luân phiên hiểu lầm, hai người từ kề vai chiến đấu dần dần xa cách, cho đến hoàn toàn phản bội, cuối cùng Ngự Chi Tuyệt càng ngày càng tà mị cuồng bá, thẳng đến khi thế giới hoàn toàn bị hủy diệt…
Nhưng dù thế nào, Lăng Hạ nhìn khuôn mặt bánh bao giả vờ khốc của nhân vật phản diện, khoanh tay đứng cách đó không xa, vô luận thế nào cũng chẳng thể liên hệ với đại ma đầu trong sách, thậm chí trong lòng còn sinh ra ý nghĩ như vậy —— a a, đây rõ ràng là một thằng nhóc kiêu ngạo!
Ngự Chi Tuyệt rất nhanh nhận ra ánh mắt không rõ ý nghĩa của Lăng Hạ, thái độ chán ghét quay đầu lạnh lùng nói: “Ngươi đồ ngốc này nhìn cái gì?”
“…” Rất muốn chọc chọc mặt của nó nha.
Lăng Hạ từ từ đứng dậy, thực vừa lòng vì mình cao hơn hai thằng nhóc kia nửa cái đầu.
Hắn nhìn xuống suy nghĩ, trịnh trọng vươn ngón trỏ quơ quơ trước mặt hai thằng nhóc: “Đừng gọi ta là Nhị Đản hay đồ ngốc, tên của ta là Lăng Hạ!”
Dù tương lai có là người khiến người ta nghe tên sợ mất mật đến cỡ nào, lúc này hai cái mặt bánh bao non nớt của hai thằng nhóc nháy mắt nhất trí biến thành biểu tình: =.=
Tâm tình uể oải của Lăng Hạ vì xuyên không một cách khó hiểu nháy mắt tốt lên.
Đúng vậy, dù bị ném tới mảnh đại lục có tỉ lệ tử vong cao này, lạc quan mà nghĩ, tốt xấu gì còn có cơ hội gặp nữ thần trong lòng nha! Lăng Hạ cố gắng phấn chấn lên.
Nhân vật chính khi còn bé đơn thuần lạc quan hiển nhiên là rất dễ lừa, ngoan ngoãn khoanh chân mặt đối mặt với Lăng Hạ ngồi trên rơm rạ, rất nhanh tiếp nhận lí do thoái thác của Lăng Hạ, ánh mắt trong nháy mắt lắng nghe rất nghiêm túc. Lăng Hạ đem một vài lời kịch máu chó ra, cái gì mà hắn bị mẹ kế đuổi đi, lúc đi gặp biến cố nên tạm thời mất trí nhớ.
Cõi lòng Tống Tiểu Hổ đầy đồng tình thở dài: “Thì ra có mẹ cũng chưa chắc là rất vui vẻ… Nhưng mà ta vẫn muốn tìm người nhà của ta.”
Lăng Hạ nhìn diễn viên thánh mẫu nhân vật chính mạnh mẽ dường như là con mèo ngốc, thánh mẫu quả nhiên có phẩm chất tốt nhất trên thế giới này…
Đúng vậy, một trong những nhiệm vụ chính của nhân vật chính là tìm người thân, kiêm luyện vũ kỹ khai phá các loại dị năng lượng, tiếp theo là bái sư, thu phục em gái, đánh nhân vật phản diện thu phục anh em.
Ngự Chi Tuyệt cũng bán tín bán nghi nghe, khoanh tay liếc Lăng Hạ một cái: “Vậy ngươi có nhớ rõ ngươi là người nơi nào? Sao lại lưu lạc đến chỗ này không?”
Vô hình trung, Lăng Hạ thế mà lại cảm thấy áp bách mơ mơ hồ hồ làm người ta không thoải mái.
Hắn ngẩn người, một lần nữa nhìn thoáng qua Ngự Chi Tuyệt.
Khác với Tống Tiểu Hổ, đôi mắt sáng rực xinh đẹp của Ngự Chi Tuyệt tràn đầy phòng bị cùng xa cách. Khóe mắt nó có nốt ruồi đỏ tươi càng làm làn da thêm trắng nõn như ngọc, tóc dài đen như mực cột lại chỉnh tề sau đầu, khả năng bởi vì trường kỳ không được cung cấp dinh dưỡng đầy đủ nên thân thể có vẻ gầy yếu hơn Tống Tiểu Hổ khoẻ mạnh kháu khỉnh một chút.
Lăng Hạ chớp mắt ý thức được, Ngự Chi Tuyệt chính là boss nhân vật phản diện tương lai có thể diệt thế! Vừa rồi thế mà bất tri bất giác xem nó là con nít… Lời nói vừa rồi có trăm ngàn chỗ hở, chỉ lừa được Tống Tiểu Hổ đơn thuần!
Hơn nữa nhân vật chính trải qua một đoạn thời gian trưởng thành phỏng chừng cũng không còn đơn thuần dễ lừa gạt như vậy, phải biết câu chuyện lừa đảo kia tuy rằng không nóng không lửa, mấy em gái vẫn hưng trí bừng bừng bình luận yy Ngự Chi Tuyệt và Tống Tiểu Hổ không ít, thuộc tính đương nhiên là nhân vật chính (công) X nhân vật phản diện phúc hắc ác độc (thụ)
Lăng Hạ ngồi thả lỏng nhất thời thu liễm một chút, hắn cố gắng bày ra vẻ mặt tự nhiên, cố gắng làm bộ trầm tư suy nghĩ: “Ta cũng nhớ không rõ, chỉ biết cha ta họ Lăng tên Lăng Trí Viễn, nhà ta hình như ở chỗ có tên cái gì Hỏa ấy.”
Nghe hắn nói như vậy, Ngự Chi Tuyệt ngược lại tin bảy tám phần, “Nhị Đản” trước đây cũng lưu lạc mấy năm mới tới trấn nhỏ này, trong trấn không ai biết lai lịch của hắn, nếu Lăng Hạ kể kỹ càng tỉ mỉ ngược lại sẽ làm nó hoài nghi. Nó chỉ hừ một tiếng chuyển đầu qua một bên, đương nhiên nó sẽ không cảm thấy hứng thú với một tên ngốc bẩn thỉu như vậy.
Huống chi nếu Tống Tiểu Hổ không thu lưu tên ngốc này, nó căn bản sẽ không thèm coi trọng liếc mắt một cái với tên ăn xin đầu đường.
Tống Tiểu Hổ ngược lại không nhận ra Ngự Chi Tuyệt phòng bị, nó lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu cười nói: “Vậy Nhị… Lăng Hạ, sau này ngươi xem ta là người nhà được không?”
Lăng Hạ gật gật đầu cười nói: “Đương nhiên, vậy ngươi phải gọi ta là ca, trong lòng ta đã sớm đem tiểu Hổ là đệ đệ .”
Trong lòng hắn ngầm vui vẻ, đây là nhân vật chính nha! Rống! Là nhân vật chính đó! Nhanh nhanh lôi kéo làm quen ôm đùi a a a!
Tống Tiểu Hổ sửng sốt, cười đến có thể thấy được yết hầu, giòn tan hô một tiếng: “Lăng đại ca!”
Tim Lăng Hạ sắp bay lên trời, hắn khẩn cấp vươn móng vuốt sói xoa xoa cái đầu đinh giống nhím của nhân vật chính, chà đạp hết sức một phen.
Tống Tiểu Hổ ngược lại có chút ngại ngùng. Nó từ núi lớn đi ra một đường tới nơi này, người có thể ôn tồn cho nó một cái bánh mỳ đã không tồi, hơn phân nửa đều ngại nó bẩn, làm sao có người đối đãi thân mật như vậy với nó? Ngay cả khi tâm tính nó rộng rãi sáng sủa, cũng mãnh liệt ngóng trông có thể sớm tìm được người thân, bây giờ hốc mắt bất giác có chút cay.
Ngự Chi Tuyệt sớm bị cảnh huynh hữu đệ hữu tình trước mắt làm sợ ngây người, nó và Tống Tiểu Hổ giao hữu chỉ là vì cảm thấy tiềm lực đối phương rất lớn có thể tương giao mà thôi. Hai người kết giao cũng đều thản nhiên, sao lại thân thiết như vậy được?
Lăng Hạ cảm thấy mỹ mãn thu hồi tay chuyển mắt qua Ngự Chi Tuyệt, vẻ mặt chờ mong nhìn nó, có thể đồng thời làm đại ca của nhân vật chính và nhân vật phản diện, đây mới đích thực là cuộc đời thật đẹp a! Hơn nữa hắn muốn nhéo má nhân vật phản diện đã lâu rồi!
Tống Tiểu Hổ đương nhiên rất nhanh nhất trí chuyển qua Ngự Chi Tuyệt: “A Tuyệt, cậu cũng nhanh kêu ca đi.”
Trong lòng Lăng Hạ luôn cười, mắt như sao chờ mong nhìn Ngự Chi Tuyệt.
Vì thế, khuôn mặt nhỏ nhắn phòng bị vừa rồi của nhân vật phản diện đại nhân rất nhanh vì quẫn bách mà phiếm đỏ.
Ngự Chi Tuyệt cả giận: “Ngươi kêu đại ca thì kêu đại ca, nói ta làm gì?”
Nó hung hăng trừng Tống Tiểu Hổ một cái, phất tay áo rời đi.
Câu chuyện lừa đảo này mở đầu miêu tả rất tỉ mỉ tình bạn sâu sắc của nhân vật chính và nhân vật phản diện thời thơ ấu, đương nhiên, mục đích là để làm nền cho việc yêu nhau giết nhau sau này, đồng thời cũng có một vài vật hy sinh.
Nguyên nhân thức tỉnh năng lực của nhân vật chính và nhân vật phản diện, chính là vì bị cái chết của một vật hy sinh kích thích, vật hy sinh này tên là “Nhị Đản”, chỉ số thông minh thấp vô cùng cực, là đứa bé lưu lạc cùng nhân vật chính, nghề nghiệp là ăn xin, đã từng có một đoạn thời gian đồng cam cộng khổ, quả thực là con chó trung thành bên cạnh nhân vật chính! Hơn nữa cái tên “Nhị Đản” này 囧 囧là nhân vật chính đặt…
Xem ra, thân phận của mình bây giờ chính là con chó trung thành nhược trí đau khổ kia rồi.
Lăng Hạ vừa nhớ lại nội dung vở kịch vừa ăn như hổ đói, thậm chí những chỗ dính tro bụi cũng đều nuốt xuống hết. Hắn yên lặng an ủi mình, đây là bánh nướng tiêu chuẩn dính dấu tay của bàn tay vàng!
Thấy Lăng Hạ ăn quá ngon, đỉnh đầu thánh mẫu tiểu cường nhân vật chính Tống Tiểu Hổ phát ra ánh sáng, hiển nhiên rất vui: “Nhị Đản, ăn chậm một chút, kẻo nghẹn …”
Nó nói chưa dứt lời, Lăng Hạ liền ôm cổ ho, bánh nướng kia dù nhìn cũng tạm được, nhưng lại cứng, hiển nhiên đã để qua đêm !
Tống Tiểu Hổ nhanh chóng đem cái chén mẻ trong góc lại: “Uống miếng nước.”
Thực hiển nhiên, nó đã tập mãi thành thói quen với khối thân thể ngốc vụng này.
Ngự Chi Tuyệt vẫn giữ thái độ khinh bỉ, ghét bỏ tránh xa hai mét, nhăn cặp lông mày thanh tú nói: “Tên ngốc này còn có thể ngốc hơn nữa không? Ăn mà cũng nghẹn cho được!”
Lăng Hạ uống vài hớp nước lạnh rùng mình một cái, vuốt cổ bị nghẹn cho thông khí. Trong lòng hắn mắng một tiếng, quả nhiên, nhân vật phản diện khi bé so với mầm non nhân vật chính xuất thân từ gia đình bần nông chính là một mầm cây bị cong vẹo! Một chút cũng không dịu dàng săn sóc!
Hắn híp mắt đánh giá hình ảnh phản chiếu mơ hồ trong bát, khuôn mặt này bẩn như Tống Tiểu Hổ, nhưng hiển nhiên ngũ quan đoan chính hai mắt có thần, không phải là loại si ngốc mắt ngơ miệng to trong tưởng tượng của hắn, có vẻ lớn hơn Tống Tiểu Hổ và Ngự Chi Tuyệt ba bốn tuổi.
Âm thầm nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại ăn bánh nướng còn lại rồi uống nước lạnh, Lăng Hạ nhìn boss nhân vật phản diện tương lai yên lặng nhớ lại nội dung câu chuyện.
Về việc Ngự Chi Tuyệt trải qua lúc còn nhỏ, tác giả vô lương tâm kia không có bỏ quá nhiều bút mực để miêu tả, dù sao nó cũng không phải nhân vật chính, nhưng có thể đoán được xuất thân chắc chắn cực kỳ bi thảm, cha không yêu mẹ không thương.
Phụ thân Ngự Chi Tuyệt là Đại ma đầu Ngự Thiên, mẹ nó bị cha nó cưỡng bức – là thánh nữ tiền nhiệm của ngọc nữ giáo Ngọc Linh Lung, điều này dẫn đến việc Ngự Chi Tuyệt vừa sinh ra đã phải nhận đủ loại ghét bỏ ngược đãi. Sau khi yêu nhau giết nhau một hồi rồi cả hai hồn bay về trời, Ngự Chi Tuyệt khi đó vẫn là nhi đồng trông thấy tất cả, bỏ trốn khỏi tuyết đỉnh thánh sơn, lưu lạc thật lâu sau mới đến quán ở trấn nhỏ ——Long Phi, mà còn gặp gỡ nhân vật chính.
Cho dù là nhân vật chính đơn thuần trong sáng, Ngự Chi Tuyệt cũng chưa bao giờ thực sự rộng mở cánh cửa trái tim. Tuy rằng hắn bị nhân vật chính ảnh hưởng, thời thơ ấu không có âm u lãnh khốc như vậy, nhưng sau khi mười ba tuổi, cùng nhân vật chính trải qua mấy hồi, rất nhanh liền nảy sinh lòng đố kỵ với nhân vật chính.
Phải biết, trong sách tả tư chất Ngự Chi Tuyệt chắc chắn là người tài trăm năm khó gặp, trước kia không chỉ hơn nhân vật chính một tí tẹo, dù sao cũng di truyền gien mạnh mà. Rồi sau đó, nó trải qua nhiều phen với nhân vật chính, nhận ra sự siêu việt của người nọ, trong lòng đương nhiên càng ngày càng mất cân bằng.
Sau nữa, chính là luân phiên hiểu lầm, hai người từ kề vai chiến đấu dần dần xa cách, cho đến hoàn toàn phản bội, cuối cùng Ngự Chi Tuyệt càng ngày càng tà mị cuồng bá, thẳng đến khi thế giới hoàn toàn bị hủy diệt…
Nhưng dù thế nào, Lăng Hạ nhìn khuôn mặt bánh bao giả vờ khốc của nhân vật phản diện, khoanh tay đứng cách đó không xa, vô luận thế nào cũng chẳng thể liên hệ với đại ma đầu trong sách, thậm chí trong lòng còn sinh ra ý nghĩ như vậy —— a a, đây rõ ràng là một thằng nhóc kiêu ngạo!
Ngự Chi Tuyệt rất nhanh nhận ra ánh mắt không rõ ý nghĩa của Lăng Hạ, thái độ chán ghét quay đầu lạnh lùng nói: “Ngươi đồ ngốc này nhìn cái gì?”
“…” Rất muốn chọc chọc mặt của nó nha.
Lăng Hạ từ từ đứng dậy, thực vừa lòng vì mình cao hơn hai thằng nhóc kia nửa cái đầu.
Hắn nhìn xuống suy nghĩ, trịnh trọng vươn ngón trỏ quơ quơ trước mặt hai thằng nhóc: “Đừng gọi ta là Nhị Đản hay đồ ngốc, tên của ta là Lăng Hạ!”
Dù tương lai có là người khiến người ta nghe tên sợ mất mật đến cỡ nào, lúc này hai cái mặt bánh bao non nớt của hai thằng nhóc nháy mắt nhất trí biến thành biểu tình: =.=
Tâm tình uể oải của Lăng Hạ vì xuyên không một cách khó hiểu nháy mắt tốt lên.
Đúng vậy, dù bị ném tới mảnh đại lục có tỉ lệ tử vong cao này, lạc quan mà nghĩ, tốt xấu gì còn có cơ hội gặp nữ thần trong lòng nha! Lăng Hạ cố gắng phấn chấn lên.
Nhân vật chính khi còn bé đơn thuần lạc quan hiển nhiên là rất dễ lừa, ngoan ngoãn khoanh chân mặt đối mặt với Lăng Hạ ngồi trên rơm rạ, rất nhanh tiếp nhận lí do thoái thác của Lăng Hạ, ánh mắt trong nháy mắt lắng nghe rất nghiêm túc. Lăng Hạ đem một vài lời kịch máu chó ra, cái gì mà hắn bị mẹ kế đuổi đi, lúc đi gặp biến cố nên tạm thời mất trí nhớ.
Cõi lòng Tống Tiểu Hổ đầy đồng tình thở dài: “Thì ra có mẹ cũng chưa chắc là rất vui vẻ… Nhưng mà ta vẫn muốn tìm người nhà của ta.”
Lăng Hạ nhìn diễn viên thánh mẫu nhân vật chính mạnh mẽ dường như là con mèo ngốc, thánh mẫu quả nhiên có phẩm chất tốt nhất trên thế giới này…
Đúng vậy, một trong những nhiệm vụ chính của nhân vật chính là tìm người thân, kiêm luyện vũ kỹ khai phá các loại dị năng lượng, tiếp theo là bái sư, thu phục em gái, đánh nhân vật phản diện thu phục anh em.
Ngự Chi Tuyệt cũng bán tín bán nghi nghe, khoanh tay liếc Lăng Hạ một cái: “Vậy ngươi có nhớ rõ ngươi là người nơi nào? Sao lại lưu lạc đến chỗ này không?”
Vô hình trung, Lăng Hạ thế mà lại cảm thấy áp bách mơ mơ hồ hồ làm người ta không thoải mái.
Hắn ngẩn người, một lần nữa nhìn thoáng qua Ngự Chi Tuyệt.
Khác với Tống Tiểu Hổ, đôi mắt sáng rực xinh đẹp của Ngự Chi Tuyệt tràn đầy phòng bị cùng xa cách. Khóe mắt nó có nốt ruồi đỏ tươi càng làm làn da thêm trắng nõn như ngọc, tóc dài đen như mực cột lại chỉnh tề sau đầu, khả năng bởi vì trường kỳ không được cung cấp dinh dưỡng đầy đủ nên thân thể có vẻ gầy yếu hơn Tống Tiểu Hổ khoẻ mạnh kháu khỉnh một chút.
Lăng Hạ chớp mắt ý thức được, Ngự Chi Tuyệt chính là boss nhân vật phản diện tương lai có thể diệt thế! Vừa rồi thế mà bất tri bất giác xem nó là con nít… Lời nói vừa rồi có trăm ngàn chỗ hở, chỉ lừa được Tống Tiểu Hổ đơn thuần!
Hơn nữa nhân vật chính trải qua một đoạn thời gian trưởng thành phỏng chừng cũng không còn đơn thuần dễ lừa gạt như vậy, phải biết câu chuyện lừa đảo kia tuy rằng không nóng không lửa, mấy em gái vẫn hưng trí bừng bừng bình luận yy Ngự Chi Tuyệt và Tống Tiểu Hổ không ít, thuộc tính đương nhiên là nhân vật chính (công) X nhân vật phản diện phúc hắc ác độc (thụ)
Lăng Hạ ngồi thả lỏng nhất thời thu liễm một chút, hắn cố gắng bày ra vẻ mặt tự nhiên, cố gắng làm bộ trầm tư suy nghĩ: “Ta cũng nhớ không rõ, chỉ biết cha ta họ Lăng tên Lăng Trí Viễn, nhà ta hình như ở chỗ có tên cái gì Hỏa ấy.”
Nghe hắn nói như vậy, Ngự Chi Tuyệt ngược lại tin bảy tám phần, “Nhị Đản” trước đây cũng lưu lạc mấy năm mới tới trấn nhỏ này, trong trấn không ai biết lai lịch của hắn, nếu Lăng Hạ kể kỹ càng tỉ mỉ ngược lại sẽ làm nó hoài nghi. Nó chỉ hừ một tiếng chuyển đầu qua một bên, đương nhiên nó sẽ không cảm thấy hứng thú với một tên ngốc bẩn thỉu như vậy.
Huống chi nếu Tống Tiểu Hổ không thu lưu tên ngốc này, nó căn bản sẽ không thèm coi trọng liếc mắt một cái với tên ăn xin đầu đường.
Tống Tiểu Hổ ngược lại không nhận ra Ngự Chi Tuyệt phòng bị, nó lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu cười nói: “Vậy Nhị… Lăng Hạ, sau này ngươi xem ta là người nhà được không?”
Lăng Hạ gật gật đầu cười nói: “Đương nhiên, vậy ngươi phải gọi ta là ca, trong lòng ta đã sớm đem tiểu Hổ là đệ đệ .”
Trong lòng hắn ngầm vui vẻ, đây là nhân vật chính nha! Rống! Là nhân vật chính đó! Nhanh nhanh lôi kéo làm quen ôm đùi a a a!
Tống Tiểu Hổ sửng sốt, cười đến có thể thấy được yết hầu, giòn tan hô một tiếng: “Lăng đại ca!”
Tim Lăng Hạ sắp bay lên trời, hắn khẩn cấp vươn móng vuốt sói xoa xoa cái đầu đinh giống nhím của nhân vật chính, chà đạp hết sức một phen.
Tống Tiểu Hổ ngược lại có chút ngại ngùng. Nó từ núi lớn đi ra một đường tới nơi này, người có thể ôn tồn cho nó một cái bánh mỳ đã không tồi, hơn phân nửa đều ngại nó bẩn, làm sao có người đối đãi thân mật như vậy với nó? Ngay cả khi tâm tính nó rộng rãi sáng sủa, cũng mãnh liệt ngóng trông có thể sớm tìm được người thân, bây giờ hốc mắt bất giác có chút cay.
Ngự Chi Tuyệt sớm bị cảnh huynh hữu đệ hữu tình trước mắt làm sợ ngây người, nó và Tống Tiểu Hổ giao hữu chỉ là vì cảm thấy tiềm lực đối phương rất lớn có thể tương giao mà thôi. Hai người kết giao cũng đều thản nhiên, sao lại thân thiết như vậy được?
Lăng Hạ cảm thấy mỹ mãn thu hồi tay chuyển mắt qua Ngự Chi Tuyệt, vẻ mặt chờ mong nhìn nó, có thể đồng thời làm đại ca của nhân vật chính và nhân vật phản diện, đây mới đích thực là cuộc đời thật đẹp a! Hơn nữa hắn muốn nhéo má nhân vật phản diện đã lâu rồi!
Tống Tiểu Hổ đương nhiên rất nhanh nhất trí chuyển qua Ngự Chi Tuyệt: “A Tuyệt, cậu cũng nhanh kêu ca đi.”
Trong lòng Lăng Hạ luôn cười, mắt như sao chờ mong nhìn Ngự Chi Tuyệt.
Vì thế, khuôn mặt nhỏ nhắn phòng bị vừa rồi của nhân vật phản diện đại nhân rất nhanh vì quẫn bách mà phiếm đỏ.
Ngự Chi Tuyệt cả giận: “Ngươi kêu đại ca thì kêu đại ca, nói ta làm gì?”
Nó hung hăng trừng Tống Tiểu Hổ một cái, phất tay áo rời đi.
Tác giả :
Sát Tiểu Hoàn