Kế Hoạch Tóm Gọn Lão Sư Tạc Mao
Chương 24: Xinh đẹp tiểu thụ
Không đợi Tô Nam triệt để bình tĩnh lại tâm tình, Nguỵ Khiêm Ngữ lại bắt đầu gọi. Vừa nghĩ tới còn phải lần nữa tiếp nhận khiêu chiến, Tô Nam khóc không ra nước mắt.
Cmn không nên ép ta à! Ngươi nghĩ lão tử không dám đem ngươi ăn tươi sao! ! Lão tử thẳng đều biến cong còn sợ thụ biến công sao! Khốn kiếp! Không đúng! Đều bị kích thích hồ đồ rồi! Lão tử vốn chính là công! !
Vuốt mặt, Tô Nam tiếp tục lãnh diễm cao quý đi tới phòng tắm.
Đặt chân bị thương xuống, nâng Nguỵ Khiêm Ngữ trong nước dậy, cầm lấy một bên khăn mặt lung tung xoa xoa, cuối cùng mặc vào áo ngủ cho Nguỵ Khiêm Ngữ, toàn bộ quá trình rất nhanh trôi chảy, thời gian sử dụng không nhiều hơn một phút đồng hồ.
Cuối cùng, Tô Nam đem Nguỵ Khiêm Ngữ cẩn thận hộ tống trở về phòng ngủ, chính mình lại quay trở về phòng tắm.
Mở ra vòi nước, Tô Nam mới hoàn toàn trầm tĩnh lại. Đậu xanh rau má việc này căn bản không dành cho người làm! ! Mấy lần Tô Nam không bảo đảm chính mình còn có thể bình tĩnh như vậy! Còn có Nguỵ Khiêm Ngữ khốn kiếp kia! ! Ánh mắt của ngươi còn sáng loè loè nữa! ! Sắc lang! !
Nhắm mắt lại cảm thụ được nước dọc theo thân thể của mình chậm rãi chảy xuống, Tô Nam trong đầu toàn bộ là Nguỵ Khiêm Ngữ. Đậu moá chính mình quả nhiên là cấm dục quá lâu sao? ! Như thế nào trước kia không có phát hiện mình lại sắc như vậy! ! Khốn kiếp ah! Ta cũng bị đồng hóa thành sắc lang không có tiết tháo rồi hả?! Trả lại ta chính trực! Trả lại ta thuần khiết thiếu nam tâm ah!
Lề mà lề mề thẳng đến khi đem làn da rửa đến nhăn, Tô Nam mới rốt cục tắt đi vòi nước, sau đó, Tô Nam hắn lại bi kịch phát hiện —— đã quên cầm theo quần áo để thay.
Nhìn bốn phía chung quanh phòng tắm, có thể sử dụng che thân tránh thể chỉ có: một là quần áo đã thay để bên trong giỏ, hai là khăn tắm. Vốn vây khăn tắm đi ra ngoài cũng không có gì, thế nhưng mà vừa nghĩ tới ánh mắt xanh mơn mởn của Nguỵ Khiêm Ngữ, Tô Nam không khỏi đánh một cái rùng mình.
Cau mày bốc lên quần áo đã thay, nồng đậm mùi mồ hôi, Tô Nam cả khuôn mặt đều nhăn, mặc dù mình không có bệnh thích sạch sẽ, bất quá hắn tin tưởng, muốn hắn mặc khẳng định còn phải tắm lại một lần.
Tuyệt vọng mà nhìn khăn tắm trắng noãn, Tô Nam cắn răng một cái, trực tiếp đem khăn tắm hướng trên người khẽ quấn, mặt nghiêm, cổ duỗi ra, giống như hy sinh đi ra ngoài.
Nguỵ Khiêm Ngữ dựa nghiêng vào trên giường đọc sách, áo tắm trượt ra, ***g ngực kiên cố dưới ngọn đèn chiếu rọi xuống lại để cho Tô Nam mới vừa vào cửa sững sờ.
Trướng đỏ mặt, Tô Nam bi phẫn nhìn thoáng qua thân thể đơn bạc của chính mình, lập tức chạy về phía rương hành lý ở bên trong, tìm kiếm quần áo.
Mà Tô Nam lực chú ý đều đặt ở trên ***g ngực Nguỵ Khiêm Ngữ đương nhiên không có phát hiện Nguỵ Khiêm Ngữ cũng sửng sốt một chút.
Nguỵ Khiêm Ngữ căn bản không có đọc sách, quyển 《 Tây Phương kinh tế học 》 chỉ là dùng đểđánh yểm trợ, Nguỵ Khiêm Ngữ một mực chúýđến động tĩnh của Tô Nam, sau đó quyết đoán bị Tô Nam vừa tắm rửa sạch sẽ kinh diễm rồi.
Về phần như thế nào kinh diễm, Lục Nguyệt nhắc nhở: trắng trắng mềm mềm thoạt nhìn rất muốn ăn gì đó chúng ta đương nhiên là nhìn không tới, thỉnh các vị trở về tìm vợ tự diễn kịch.
Vì vậy, người nào đó cứ như vậy hưởng thụ mà nhìn Tô bạch thỏ lộ ra trên thân trắng bóng cùng mảnh chân ngồi xổm phía trước rương hành lý lật tới lật lui tìm quần áo.
Nguỵ Khiêm Ngữ ánh mắt sáng loè loè tại trên người Tô Nam càn quét, bởi vì nhiệt độ vô cùng kinh người, Tô Nam cảm giác lưng mình sắp bị xuyên ra hai cái động rồi.
“Cmn! Nguỵ Khiêm Ngữ ngươi cái tên sắc lang chết tiệt! Đậu xanh rau má, ánh mắt còn dám nhìn! Không nhìn lão tử cũng có thể cảm giác được bị nuốt lấy! Nhìn cái gì! Nhìn cái lông nhà ngươi mà nhìn! Lão tử có ngươi cũng đều có được chứ! Cmn dám rụt rè sao? ! Tiết tháo ngươi bị trộm mất rồi sao? !” Quay tới quay lui đều chỉ tìm được quần áo mùa đông, Tô Nam lại bị Nguỵ Khiêm Ngữ nhìn chằm chằm vào vừa tức vừa vội, một cái xúc động, trực tiếp tức giận mà đứng lên đối với Nguỵ Khiêm Ngữ quát ầm lên. Về phần tầm mắt của hắn khiến cho chính mình cảm thấy toàn thân nóng lên, phát nhiệt tê dại khó nhịn cái gì đấy, bị Tô Nam kiên quyết lựa chọn quên lãng.
Sau đó, lại một cái bi kịch đánh rơi xuống ngươi Tô Nam, bởi vì động tác quá vội vàng, khăn tắm thẹn thùng mà trơn trượt rơi xuống mặt đất, tiểu Tô Nam lảo đảo xuất hiện ở trước mắt Nguỵ Khiêm Ngữ.
“Ân, rất đáng yêu, cũng rất tinh thần.” Nguỵ Khiêm Ngữ bình tĩnh mà quan sát một hồi, toát ra một cái ý kiến, lại chậm rì rì mà liếc qua một cái rương hành lý khác trong phòng khách, “Hơn nữa, quần áo mỏng của ngươi có lẽ trong cái rương khác.” Đám tiểu cô nương kia thật sự chính là đem tất cả gia sản của hắn đều thu thập đi nha.
Tô Nam vốn là nhìn thoáng qua tiểu Tô Nam nửa tỉnh ngủ, lại đã nghe được Nguỵ Khiêm Ngữ nói, sắc mặt vốn là tái nhợt rồi sau đó chuyển thành đỏ bừng cuối cùng núi lửa bạo phát.
“Nguỵ Khiêm Ngữ ngươi con mẹ nó đại khốn kiếp! !” Tô Nam không có thèm để ý khăn tắm nhu nhược nằm trên mặt đất, trực tiếp chạy như gió ra phòng ngủ, đồng thời cửa “Rầm!” một tiếng hung hăng đóng lại.
Nhìn thời gian, Nguỵ Khiêm Ngữ bình tĩnh mà mở ra sách trong tay, quả nhiên mấy phút đồng hồ sau, Tô Nam lề mà lề mề, vẻ mặt xoắn xuýt đi đến, “Cái kia… nếu không ta ngủ ghế sô pha a?”
“Không có chăn dư ” Nguỵ Khiêm Ngữ đầu đều không có giơ lên, như trước là lấy cớ này.
Cmn! Ai mà tin ah! ! Tô Nam buông tha giãy dụa, thành thành thật thật tại bên kia giường nằm xuống.
“PHỐC! Ngươi có cần thiết phải cứng ngắc thành như vậy không?” Nguỵ Khiêm Ngữ đột nhiên cúi người nhìn Tô Nam, “Hay là… ngươi rất khẩn trương?”
“Ta khẩn… khẩn trương cái lông nhà ngươi ah!” Cảm giác được một hồi nhiệt khí đập vào mặt, Tô Nam trái tim lại bắt đầu siêu tốc nhảy lên, vẫn không chịu thua mà tiếp tục mạnh miệng.
Không có lại tranh chấp cùng Tô Nam, Nguỵ Khiêm Ngữ trực tiếp hôn lên cái miệng nhỏ nhắn luôn lải nhải kia, miễn cho Tô Nam nói ra cái gì sát phong cảnh, tay linh hoạt mà đẩy ra quần áo chui vào.
Tô Nam lại một lần nữa sâu sắc nhận thức kỹ thuật cao siêu của Nguỵ Khiêm Ngữ, chỉ chốc lát sau cũng đã quăng mũ cởi giáp, quân lính tan rã, mơ mơ màng màng mà mềm yếu nhũn ra trên giường, hoàn toàn không có chú ý tới mình đã bị lột sạch.
Nguỵ Khiêm Ngữ một tay vuốt ve thân thể Tô Nam, tay kia trực tiếp xoa Tiểu bạch thỏ, Tô Nam chưa bao giờ thể nghiệm qua cảm giác kịch liệt như vậy, không bao lâu toàn thân cứng đờ, đạt tới cao trào.
Lôi kéo tay Tô Nam đặt lên chính mình, Nguỵ Khiêm Ngữ thanh âm đã lộ ra khàn khàn áp lực, “Tới phiên ngươi…”
Vốn muốn cự tuyệt, Tô Nam nhìn Nguỵ Khiêm Ngữ trước mắt gợi cảm, không tự chủ được mà ngầm đồng ý rồi.
Thời điểm bị tiến vào, cảm giác đau đớn ở bên trong, Tô Nam nội tâm bên trong 囧, bảo ngươi bị ma quỷám ảnh! Bảo ngươi thèm thuồng sắc đẹp! Cmn quả nhiên trên đầu chữ sắc có cây đao ah! Họ Ngụy ngươi có điểm tiết chế hay không! !
Từng cơn ồ ồ thở dốc, tựa hồ trong phòng ngủ trắng đen lãnh đạm đều nhiễm lên một tầng màu hồng phấn.
Mới thổ lộ liền ăn tươi gì đó vẫn là quá hung tàn nha ~
Cmn không nên ép ta à! Ngươi nghĩ lão tử không dám đem ngươi ăn tươi sao! ! Lão tử thẳng đều biến cong còn sợ thụ biến công sao! Khốn kiếp! Không đúng! Đều bị kích thích hồ đồ rồi! Lão tử vốn chính là công! !
Vuốt mặt, Tô Nam tiếp tục lãnh diễm cao quý đi tới phòng tắm.
Đặt chân bị thương xuống, nâng Nguỵ Khiêm Ngữ trong nước dậy, cầm lấy một bên khăn mặt lung tung xoa xoa, cuối cùng mặc vào áo ngủ cho Nguỵ Khiêm Ngữ, toàn bộ quá trình rất nhanh trôi chảy, thời gian sử dụng không nhiều hơn một phút đồng hồ.
Cuối cùng, Tô Nam đem Nguỵ Khiêm Ngữ cẩn thận hộ tống trở về phòng ngủ, chính mình lại quay trở về phòng tắm.
Mở ra vòi nước, Tô Nam mới hoàn toàn trầm tĩnh lại. Đậu xanh rau má việc này căn bản không dành cho người làm! ! Mấy lần Tô Nam không bảo đảm chính mình còn có thể bình tĩnh như vậy! Còn có Nguỵ Khiêm Ngữ khốn kiếp kia! ! Ánh mắt của ngươi còn sáng loè loè nữa! ! Sắc lang! !
Nhắm mắt lại cảm thụ được nước dọc theo thân thể của mình chậm rãi chảy xuống, Tô Nam trong đầu toàn bộ là Nguỵ Khiêm Ngữ. Đậu moá chính mình quả nhiên là cấm dục quá lâu sao? ! Như thế nào trước kia không có phát hiện mình lại sắc như vậy! ! Khốn kiếp ah! Ta cũng bị đồng hóa thành sắc lang không có tiết tháo rồi hả?! Trả lại ta chính trực! Trả lại ta thuần khiết thiếu nam tâm ah!
Lề mà lề mề thẳng đến khi đem làn da rửa đến nhăn, Tô Nam mới rốt cục tắt đi vòi nước, sau đó, Tô Nam hắn lại bi kịch phát hiện —— đã quên cầm theo quần áo để thay.
Nhìn bốn phía chung quanh phòng tắm, có thể sử dụng che thân tránh thể chỉ có: một là quần áo đã thay để bên trong giỏ, hai là khăn tắm. Vốn vây khăn tắm đi ra ngoài cũng không có gì, thế nhưng mà vừa nghĩ tới ánh mắt xanh mơn mởn của Nguỵ Khiêm Ngữ, Tô Nam không khỏi đánh một cái rùng mình.
Cau mày bốc lên quần áo đã thay, nồng đậm mùi mồ hôi, Tô Nam cả khuôn mặt đều nhăn, mặc dù mình không có bệnh thích sạch sẽ, bất quá hắn tin tưởng, muốn hắn mặc khẳng định còn phải tắm lại một lần.
Tuyệt vọng mà nhìn khăn tắm trắng noãn, Tô Nam cắn răng một cái, trực tiếp đem khăn tắm hướng trên người khẽ quấn, mặt nghiêm, cổ duỗi ra, giống như hy sinh đi ra ngoài.
Nguỵ Khiêm Ngữ dựa nghiêng vào trên giường đọc sách, áo tắm trượt ra, ***g ngực kiên cố dưới ngọn đèn chiếu rọi xuống lại để cho Tô Nam mới vừa vào cửa sững sờ.
Trướng đỏ mặt, Tô Nam bi phẫn nhìn thoáng qua thân thể đơn bạc của chính mình, lập tức chạy về phía rương hành lý ở bên trong, tìm kiếm quần áo.
Mà Tô Nam lực chú ý đều đặt ở trên ***g ngực Nguỵ Khiêm Ngữ đương nhiên không có phát hiện Nguỵ Khiêm Ngữ cũng sửng sốt một chút.
Nguỵ Khiêm Ngữ căn bản không có đọc sách, quyển 《 Tây Phương kinh tế học 》 chỉ là dùng đểđánh yểm trợ, Nguỵ Khiêm Ngữ một mực chúýđến động tĩnh của Tô Nam, sau đó quyết đoán bị Tô Nam vừa tắm rửa sạch sẽ kinh diễm rồi.
Về phần như thế nào kinh diễm, Lục Nguyệt nhắc nhở: trắng trắng mềm mềm thoạt nhìn rất muốn ăn gì đó chúng ta đương nhiên là nhìn không tới, thỉnh các vị trở về tìm vợ tự diễn kịch.
Vì vậy, người nào đó cứ như vậy hưởng thụ mà nhìn Tô bạch thỏ lộ ra trên thân trắng bóng cùng mảnh chân ngồi xổm phía trước rương hành lý lật tới lật lui tìm quần áo.
Nguỵ Khiêm Ngữ ánh mắt sáng loè loè tại trên người Tô Nam càn quét, bởi vì nhiệt độ vô cùng kinh người, Tô Nam cảm giác lưng mình sắp bị xuyên ra hai cái động rồi.
“Cmn! Nguỵ Khiêm Ngữ ngươi cái tên sắc lang chết tiệt! Đậu xanh rau má, ánh mắt còn dám nhìn! Không nhìn lão tử cũng có thể cảm giác được bị nuốt lấy! Nhìn cái gì! Nhìn cái lông nhà ngươi mà nhìn! Lão tử có ngươi cũng đều có được chứ! Cmn dám rụt rè sao? ! Tiết tháo ngươi bị trộm mất rồi sao? !” Quay tới quay lui đều chỉ tìm được quần áo mùa đông, Tô Nam lại bị Nguỵ Khiêm Ngữ nhìn chằm chằm vào vừa tức vừa vội, một cái xúc động, trực tiếp tức giận mà đứng lên đối với Nguỵ Khiêm Ngữ quát ầm lên. Về phần tầm mắt của hắn khiến cho chính mình cảm thấy toàn thân nóng lên, phát nhiệt tê dại khó nhịn cái gì đấy, bị Tô Nam kiên quyết lựa chọn quên lãng.
Sau đó, lại một cái bi kịch đánh rơi xuống ngươi Tô Nam, bởi vì động tác quá vội vàng, khăn tắm thẹn thùng mà trơn trượt rơi xuống mặt đất, tiểu Tô Nam lảo đảo xuất hiện ở trước mắt Nguỵ Khiêm Ngữ.
“Ân, rất đáng yêu, cũng rất tinh thần.” Nguỵ Khiêm Ngữ bình tĩnh mà quan sát một hồi, toát ra một cái ý kiến, lại chậm rì rì mà liếc qua một cái rương hành lý khác trong phòng khách, “Hơn nữa, quần áo mỏng của ngươi có lẽ trong cái rương khác.” Đám tiểu cô nương kia thật sự chính là đem tất cả gia sản của hắn đều thu thập đi nha.
Tô Nam vốn là nhìn thoáng qua tiểu Tô Nam nửa tỉnh ngủ, lại đã nghe được Nguỵ Khiêm Ngữ nói, sắc mặt vốn là tái nhợt rồi sau đó chuyển thành đỏ bừng cuối cùng núi lửa bạo phát.
“Nguỵ Khiêm Ngữ ngươi con mẹ nó đại khốn kiếp! !” Tô Nam không có thèm để ý khăn tắm nhu nhược nằm trên mặt đất, trực tiếp chạy như gió ra phòng ngủ, đồng thời cửa “Rầm!” một tiếng hung hăng đóng lại.
Nhìn thời gian, Nguỵ Khiêm Ngữ bình tĩnh mà mở ra sách trong tay, quả nhiên mấy phút đồng hồ sau, Tô Nam lề mà lề mề, vẻ mặt xoắn xuýt đi đến, “Cái kia… nếu không ta ngủ ghế sô pha a?”
“Không có chăn dư ” Nguỵ Khiêm Ngữ đầu đều không có giơ lên, như trước là lấy cớ này.
Cmn! Ai mà tin ah! ! Tô Nam buông tha giãy dụa, thành thành thật thật tại bên kia giường nằm xuống.
“PHỐC! Ngươi có cần thiết phải cứng ngắc thành như vậy không?” Nguỵ Khiêm Ngữ đột nhiên cúi người nhìn Tô Nam, “Hay là… ngươi rất khẩn trương?”
“Ta khẩn… khẩn trương cái lông nhà ngươi ah!” Cảm giác được một hồi nhiệt khí đập vào mặt, Tô Nam trái tim lại bắt đầu siêu tốc nhảy lên, vẫn không chịu thua mà tiếp tục mạnh miệng.
Không có lại tranh chấp cùng Tô Nam, Nguỵ Khiêm Ngữ trực tiếp hôn lên cái miệng nhỏ nhắn luôn lải nhải kia, miễn cho Tô Nam nói ra cái gì sát phong cảnh, tay linh hoạt mà đẩy ra quần áo chui vào.
Tô Nam lại một lần nữa sâu sắc nhận thức kỹ thuật cao siêu của Nguỵ Khiêm Ngữ, chỉ chốc lát sau cũng đã quăng mũ cởi giáp, quân lính tan rã, mơ mơ màng màng mà mềm yếu nhũn ra trên giường, hoàn toàn không có chú ý tới mình đã bị lột sạch.
Nguỵ Khiêm Ngữ một tay vuốt ve thân thể Tô Nam, tay kia trực tiếp xoa Tiểu bạch thỏ, Tô Nam chưa bao giờ thể nghiệm qua cảm giác kịch liệt như vậy, không bao lâu toàn thân cứng đờ, đạt tới cao trào.
Lôi kéo tay Tô Nam đặt lên chính mình, Nguỵ Khiêm Ngữ thanh âm đã lộ ra khàn khàn áp lực, “Tới phiên ngươi…”
Vốn muốn cự tuyệt, Tô Nam nhìn Nguỵ Khiêm Ngữ trước mắt gợi cảm, không tự chủ được mà ngầm đồng ý rồi.
Thời điểm bị tiến vào, cảm giác đau đớn ở bên trong, Tô Nam nội tâm bên trong 囧, bảo ngươi bị ma quỷám ảnh! Bảo ngươi thèm thuồng sắc đẹp! Cmn quả nhiên trên đầu chữ sắc có cây đao ah! Họ Ngụy ngươi có điểm tiết chế hay không! !
Từng cơn ồ ồ thở dốc, tựa hồ trong phòng ngủ trắng đen lãnh đạm đều nhiễm lên một tầng màu hồng phấn.
Mới thổ lộ liền ăn tươi gì đó vẫn là quá hung tàn nha ~
Tác giả :
Lục Nguyệt Lưu Lam