Kế Hoạch Thay Đổi Nữ Phụ
Chương 4
Bóng đêm âm trầm bao phủ trang viện họ Hạ , Hạ Nghi sau khi đánh răng lên giường , cô không thể chợp mắt ,làm ma đã lâu khiến cô quên cảm giác ngủ. Hạ Nghi trằn trọc lăn qua lăn lại trên giường , khi tiếng chuông đồng hồ điểm canh mười hai giờ không khí trong trang viên bỗng lạnh hơn bình thường
Hạ Nghi đang mơ màng chợp mắt , tiếng chuông làm cô giật bắn mình ,có tiếng trẻ con khe khẽ khóc , Hạ Nghi nheo mắt lắng nghe “ quái !? sao lại có tiếng trẻ con , trong biệt thự này không phải tiểu Hạ Nghiên là nhỏ nhất sao …” .
Hạ Nghi mặc thêm áo khoác rồi lần mò ngồi vào xe lăn ,sau khi ra khỏi phòng Hạ Nghi lăn xe trên hành lang lờ mờ ánh đèn đi theo tiếng khóc . Càng gần cuối hành lang tiếng khóc càng rõ .
Phía cuối hành lang , bức tranh vẽ người sáng lập trang viên tỉ mỉ treo trên tường , bức tranh được phóng to hết cỡ để treo vừa khớp với bức tường . Khi Hạ Nghi dừng lại trước bức tranh thì cô không nghe thấy tiếng khóc nữa , mọi thứ đều yên tĩnh như thể tiếng khóc vừa rồi là do cô tưởng tượng
Hạ Nghi khó hiểu nhìn chằm chằm vào bức tranh , cô không biết vì sao mình lại làm thế nhưng trực giác mách bảo cho cô biết , có điều gì rất kỳ lạ ở bức tranh này. Từ lúc bước vào trang viên cô đã luôn bị không khí âm trầm của nó làm luôn có cảm giác khó tả
Một bàn tay lạnh lẽo bất ngờ đặt lên vai Hạ Nghi làm cả người cô cứng đờ , nếu không phải đôi chân vô dụng này đã tàn phế thì thật Hạ Nghi đã bật dậy chạy thật xa . Tự kỷ ám thị cho mình vài giây “ Dẫu sao mình làm ma đã vài chục năm , loại ma quỷ nào chưa thấy qua , không sao , không sao bất quá coi như chào hỏi đồng nghiệp thôi” . Hạ Nghi bình tĩnh quay đầu
“Tiểu thư , sao giờ này cô vẫn chưa ngủ” . Quản gia dịu dàng nhìn cô , ánh đèn mờ ảo trên tường khiến gương mặt dịu dàng của lão càng thêm đáng sợ
“ tôi khát ! Muốn uống nước nhưng lạc được” . Hạ Nghi nhìn thấy quản gia thì thở phào nhẹ nhõm , xém tí nữa thì hù chết con tim già cỗi của cô rồi … “ chết tiệt ! Mình làm sao thế này , sao bỗng dưng nhát nhúa thế này ”
“ Àà à à à ... Vậy sao” . Quản gia nghi ngờ nhìn Hạ Nghi
“ này này … gương mặt ông là thế nào hả ? Ông nghĩ một đứa bé năm tuổi thì có thể khám phá ra bí mật to lớn gì ? Huống chi nó còn bị què” . Hạ Nghi nghĩ thầm , lé mắt nhìn quản gia .
Quản gia xoa cằm nghi ngờ nhìn Hạ Nghi , quản gia mặc đồ ngủ màu hồng hình hello kity kết với vẻ mặt nheo mắt nghiền ngẫm nhìn qua khiến hạ nghi dựng tóc gáy , Hạ Nghi trợn mắt nhìn tạo hình không mấy hợp tuổi của quản gia thầm mắng “ Biến thái ….” . Bây giờ cô biết vì sao căn phòng của tiểu Hạ Nghiên lại có tạo hình như vậy , đảm bảo nó là kiệt tác nghệ thuật của lão già biến thái cuồng màu hồng hello kity này .
“ Quản gia sao ông lại nhìn cháu như vậy” . Hạ Nghi dùng giọng nói non nớt trẻ con nghi ngờ hỏi quản gia .
“ Ấy tiểu thư , không phải cô khát nước sao , để tôi đưa cô về phòng rồi lấy nước cho cô nhé , ở đây lạnh lắm nếu cô bị cảm thì không hay” . Quản gia ân cần mỉm cười đi lại phía sau đẩy xe lăn cho Hạ Nghi .
Hạ Nghi trợn mắt trước thái độ thay đổi xoành xoạch của quản gia … “ lạnh cái con khỉ ! Cả cái biệt thự đóng cửa kín bưng , một ngọn gió còn không lọt vào , ông lừa quỉ à” . Tuy nghĩ như thế nhưng Hạ Nghi vẫn nhu thuận nghe lời quản gia .
Sau khi cho Hạ Nghi uống nước ,dỗ cô đi ngủ , quản gia nhẹ nhàng ra khỏi phòng . Hạ Nghi lắng nghe tiếng bước chân và tiếng đóng cửa phòng , cô mở mắt nhìn trần nhà suy nghĩ …
Biệt thư này chắc chắn có gì đó không bình thường, từ thái độ lão quản gia cô chắc chắn tiếng khóc vừa rồi không phải do cô tưởng tượng ra , còn bức tranh cuối hành lang tuy rằng nhà giàu thường thích treo tranh vẽ tổ tiên lên tường nhưng cũng đâu cần phải to đến nỗi lấp hết cả một bức tường , trằn trọc suy nghĩ Hạ Nghi mơ màng ngủ mất .
Buổi sáng ở trang viên tràn ngập mùi trà thoang thoảng , không khí tươi mát cùa bình minh xoa tan bóng đêm âm trầm , vài tia nắng len lỏi qua rèm cửa làm căn phòng sáng bừng , Hạ Nghi đang ngon giấc trong chăn thì bị người dựng dậy .
Quản gia nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc dài rối bù của Hạ Nghi , Hạ Nghi ngơ ngáo khó chịu xoa mắt , đêm qua hơn hai giờ sáng cô mới ngủ vậy mà sáng nay đã bị bắt dậy sớm làm tinh thần của Hạ Nghi không thể vui vẻ nổi .
“ Tiểu Thư ! Dậy đánh răng ăn sáng nào” . Quản gia vui vẻ ẵm Hạ Nghi vào phòng tắm giúp cô đánh răng rửa mặt ,lão còn hăng hái lựa cho Hạ Nghi bộ váy công chúa màu hồng phấn vèn ren, tóc thắt bím và gắn một cái băng ren màu trắng hình bướm trên đầu .
Hạ Nghi vẻ mặt thờ ơ nhìn quản gia trang trí cho mình chẳng khác nào búp bê , nhưng trong lòng cô không ngừng hò hét … “ lão này không phải mắc bệnh cuồng Lolita chứ ....” .
“ Tiểu thư của tôi thật xinh đẹp” . Quản gia thỏa mãn ôm lấy Hạ Nghi xoay vài vòng sau đó nhéo nhéo gương mặt trắng mịn của cô .
Hạ Nghi ngước mắt nhìn mình trong gương ,chẹp miệng than.. “ Quá đáng yêu mà..” , gương mặt tiểu Hạ Nghiên rất đẹp , con bé thừa hưởng nét đẹp của một thiên thần , đôi mắt to tròn, lông mi dày đen cong vút cùng màu mắt hổ phách yêu dị, mũi cao thẳng , môi hồng đầy đặn tất cả kết hợp với gương mặt thon gọn có phần hơi phúng phính nhưng mịn màng trắng trẻo của trẻ con .
Bế Hạ Nghi lên xe lăn , quản gia vui vẻ đẩy cô đến phòng ăn . Trong phòng ăn
mọi người đã ngồi đầy đủ , quản gia bế Hạ Nghi ngồi vào ghế dành cho trẻ em , kế bên cô là thằng nhóc Hạ Hoàng Lãnh độc mồm .
Hạ Hoàng Lãnh chán ghét liếc Hạ Nghi ngồi cạnh mình , Hạ Nghi vào phòng ăn thì mọi người bắt đầu ăn sáng , quản gia bưng cho Hạ Nghi chén cháo yến mạch, hoa quả tươi và một ly sữa bò . Hạ Nghi tuy không thích ăn ngọt đặc biệt cô còn ghét uống sữa vì nó quá béo nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ăn hết mọi thứ quản gia đưa cho mình , để tránh phiền phức .
“ Tiểu thư cô muốn ăn nữa không ?” Quản gia dịu dàng hỏi Hạ Nghi
Hạ Nghi lắc đầu uống hết ngụm sữa còn lại trong ly … “ ông tưởng đang nuôi heo sao , ăn nhiêu đó còn muốn tôi ăn nữa” Hạ Nghi âm thầm kinh bỉ quản gia .
“ Hoàng Lãnh , ngày mai con đưa Hạ Nghiên tới trường tuy con bé không thể đi lại nhưng con bé vẫn cần tiếp xúc với thế giới bên ngoài” Hạ Quốc Bắc nhìn Hạ Hoàng Lãnh ra lệnh .
“ con mới không con đi chung với thứ con hoang như nó” . Hạ Hoàng Lãnh tức tối bật dậy chỉ vào Hạ Nghi nghiến răng nói .
Bên kia bàn Trịnh Bình vô tức nắm chặt ly café trên tay , Hạ Nghi liếc mắt qua vẻ mặt thờ ơ của Trịnh Bình , từ hôm ở bệnh viện về Hạ Nghi đã tiếp nhận được một ít ký ức của tiểu Hạ Nghiên , cô biết tiểu Hạ Nghiên là con riêng Trịnh Bình và chồng trước tuy nhiên Trịnh Bình lại nói với Hạ Quốc Bắc rằng tiểu Hạ Nghiên là con nuôi của bà ta , tiểu Hạ Nghiên do một người bạn của bà ta lầm lỡ sinh ra do cảm thấy thương con bé nên bà ta đã nhận nuôi tiểu Hạ Nghiên
“ Con nói cái gì ? Nó là em con nếu còn để cho ta nghe thấy điều này lần nữa thì đừng trách tại sao ta phạt con” . Hạ Quốc Bắc lạnh lùng cầm tờ báo đọc không quan tâm vẻ mặt tức xanh mặt của Hạ Hoàng Lãnh .
“ Mày đừng mơ sẽ thành em tao , cả đời cũng đừng mơ tới” . Hạ Hoàng Lãnh bực tức nhìn Hạ Nghi , đá ghế đi lên lầu .
Hạ Nghi liếc mắt nhìn Hạ Hoàng Lãnh trong lòng thầm phỉ nhổ … “ Bà thèm vào …” .
Hạ Nghi đang mơ màng chợp mắt , tiếng chuông làm cô giật bắn mình ,có tiếng trẻ con khe khẽ khóc , Hạ Nghi nheo mắt lắng nghe “ quái !? sao lại có tiếng trẻ con , trong biệt thự này không phải tiểu Hạ Nghiên là nhỏ nhất sao …” .
Hạ Nghi mặc thêm áo khoác rồi lần mò ngồi vào xe lăn ,sau khi ra khỏi phòng Hạ Nghi lăn xe trên hành lang lờ mờ ánh đèn đi theo tiếng khóc . Càng gần cuối hành lang tiếng khóc càng rõ .
Phía cuối hành lang , bức tranh vẽ người sáng lập trang viên tỉ mỉ treo trên tường , bức tranh được phóng to hết cỡ để treo vừa khớp với bức tường . Khi Hạ Nghi dừng lại trước bức tranh thì cô không nghe thấy tiếng khóc nữa , mọi thứ đều yên tĩnh như thể tiếng khóc vừa rồi là do cô tưởng tượng
Hạ Nghi khó hiểu nhìn chằm chằm vào bức tranh , cô không biết vì sao mình lại làm thế nhưng trực giác mách bảo cho cô biết , có điều gì rất kỳ lạ ở bức tranh này. Từ lúc bước vào trang viên cô đã luôn bị không khí âm trầm của nó làm luôn có cảm giác khó tả
Một bàn tay lạnh lẽo bất ngờ đặt lên vai Hạ Nghi làm cả người cô cứng đờ , nếu không phải đôi chân vô dụng này đã tàn phế thì thật Hạ Nghi đã bật dậy chạy thật xa . Tự kỷ ám thị cho mình vài giây “ Dẫu sao mình làm ma đã vài chục năm , loại ma quỷ nào chưa thấy qua , không sao , không sao bất quá coi như chào hỏi đồng nghiệp thôi” . Hạ Nghi bình tĩnh quay đầu
“Tiểu thư , sao giờ này cô vẫn chưa ngủ” . Quản gia dịu dàng nhìn cô , ánh đèn mờ ảo trên tường khiến gương mặt dịu dàng của lão càng thêm đáng sợ
“ tôi khát ! Muốn uống nước nhưng lạc được” . Hạ Nghi nhìn thấy quản gia thì thở phào nhẹ nhõm , xém tí nữa thì hù chết con tim già cỗi của cô rồi … “ chết tiệt ! Mình làm sao thế này , sao bỗng dưng nhát nhúa thế này ”
“ Àà à à à ... Vậy sao” . Quản gia nghi ngờ nhìn Hạ Nghi
“ này này … gương mặt ông là thế nào hả ? Ông nghĩ một đứa bé năm tuổi thì có thể khám phá ra bí mật to lớn gì ? Huống chi nó còn bị què” . Hạ Nghi nghĩ thầm , lé mắt nhìn quản gia .
Quản gia xoa cằm nghi ngờ nhìn Hạ Nghi , quản gia mặc đồ ngủ màu hồng hình hello kity kết với vẻ mặt nheo mắt nghiền ngẫm nhìn qua khiến hạ nghi dựng tóc gáy , Hạ Nghi trợn mắt nhìn tạo hình không mấy hợp tuổi của quản gia thầm mắng “ Biến thái ….” . Bây giờ cô biết vì sao căn phòng của tiểu Hạ Nghiên lại có tạo hình như vậy , đảm bảo nó là kiệt tác nghệ thuật của lão già biến thái cuồng màu hồng hello kity này .
“ Quản gia sao ông lại nhìn cháu như vậy” . Hạ Nghi dùng giọng nói non nớt trẻ con nghi ngờ hỏi quản gia .
“ Ấy tiểu thư , không phải cô khát nước sao , để tôi đưa cô về phòng rồi lấy nước cho cô nhé , ở đây lạnh lắm nếu cô bị cảm thì không hay” . Quản gia ân cần mỉm cười đi lại phía sau đẩy xe lăn cho Hạ Nghi .
Hạ Nghi trợn mắt trước thái độ thay đổi xoành xoạch của quản gia … “ lạnh cái con khỉ ! Cả cái biệt thự đóng cửa kín bưng , một ngọn gió còn không lọt vào , ông lừa quỉ à” . Tuy nghĩ như thế nhưng Hạ Nghi vẫn nhu thuận nghe lời quản gia .
Sau khi cho Hạ Nghi uống nước ,dỗ cô đi ngủ , quản gia nhẹ nhàng ra khỏi phòng . Hạ Nghi lắng nghe tiếng bước chân và tiếng đóng cửa phòng , cô mở mắt nhìn trần nhà suy nghĩ …
Biệt thư này chắc chắn có gì đó không bình thường, từ thái độ lão quản gia cô chắc chắn tiếng khóc vừa rồi không phải do cô tưởng tượng ra , còn bức tranh cuối hành lang tuy rằng nhà giàu thường thích treo tranh vẽ tổ tiên lên tường nhưng cũng đâu cần phải to đến nỗi lấp hết cả một bức tường , trằn trọc suy nghĩ Hạ Nghi mơ màng ngủ mất .
Buổi sáng ở trang viên tràn ngập mùi trà thoang thoảng , không khí tươi mát cùa bình minh xoa tan bóng đêm âm trầm , vài tia nắng len lỏi qua rèm cửa làm căn phòng sáng bừng , Hạ Nghi đang ngon giấc trong chăn thì bị người dựng dậy .
Quản gia nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc dài rối bù của Hạ Nghi , Hạ Nghi ngơ ngáo khó chịu xoa mắt , đêm qua hơn hai giờ sáng cô mới ngủ vậy mà sáng nay đã bị bắt dậy sớm làm tinh thần của Hạ Nghi không thể vui vẻ nổi .
“ Tiểu Thư ! Dậy đánh răng ăn sáng nào” . Quản gia vui vẻ ẵm Hạ Nghi vào phòng tắm giúp cô đánh răng rửa mặt ,lão còn hăng hái lựa cho Hạ Nghi bộ váy công chúa màu hồng phấn vèn ren, tóc thắt bím và gắn một cái băng ren màu trắng hình bướm trên đầu .
Hạ Nghi vẻ mặt thờ ơ nhìn quản gia trang trí cho mình chẳng khác nào búp bê , nhưng trong lòng cô không ngừng hò hét … “ lão này không phải mắc bệnh cuồng Lolita chứ ....” .
“ Tiểu thư của tôi thật xinh đẹp” . Quản gia thỏa mãn ôm lấy Hạ Nghi xoay vài vòng sau đó nhéo nhéo gương mặt trắng mịn của cô .
Hạ Nghi ngước mắt nhìn mình trong gương ,chẹp miệng than.. “ Quá đáng yêu mà..” , gương mặt tiểu Hạ Nghiên rất đẹp , con bé thừa hưởng nét đẹp của một thiên thần , đôi mắt to tròn, lông mi dày đen cong vút cùng màu mắt hổ phách yêu dị, mũi cao thẳng , môi hồng đầy đặn tất cả kết hợp với gương mặt thon gọn có phần hơi phúng phính nhưng mịn màng trắng trẻo của trẻ con .
Bế Hạ Nghi lên xe lăn , quản gia vui vẻ đẩy cô đến phòng ăn . Trong phòng ăn
mọi người đã ngồi đầy đủ , quản gia bế Hạ Nghi ngồi vào ghế dành cho trẻ em , kế bên cô là thằng nhóc Hạ Hoàng Lãnh độc mồm .
Hạ Hoàng Lãnh chán ghét liếc Hạ Nghi ngồi cạnh mình , Hạ Nghi vào phòng ăn thì mọi người bắt đầu ăn sáng , quản gia bưng cho Hạ Nghi chén cháo yến mạch, hoa quả tươi và một ly sữa bò . Hạ Nghi tuy không thích ăn ngọt đặc biệt cô còn ghét uống sữa vì nó quá béo nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ăn hết mọi thứ quản gia đưa cho mình , để tránh phiền phức .
“ Tiểu thư cô muốn ăn nữa không ?” Quản gia dịu dàng hỏi Hạ Nghi
Hạ Nghi lắc đầu uống hết ngụm sữa còn lại trong ly … “ ông tưởng đang nuôi heo sao , ăn nhiêu đó còn muốn tôi ăn nữa” Hạ Nghi âm thầm kinh bỉ quản gia .
“ Hoàng Lãnh , ngày mai con đưa Hạ Nghiên tới trường tuy con bé không thể đi lại nhưng con bé vẫn cần tiếp xúc với thế giới bên ngoài” Hạ Quốc Bắc nhìn Hạ Hoàng Lãnh ra lệnh .
“ con mới không con đi chung với thứ con hoang như nó” . Hạ Hoàng Lãnh tức tối bật dậy chỉ vào Hạ Nghi nghiến răng nói .
Bên kia bàn Trịnh Bình vô tức nắm chặt ly café trên tay , Hạ Nghi liếc mắt qua vẻ mặt thờ ơ của Trịnh Bình , từ hôm ở bệnh viện về Hạ Nghi đã tiếp nhận được một ít ký ức của tiểu Hạ Nghiên , cô biết tiểu Hạ Nghiên là con riêng Trịnh Bình và chồng trước tuy nhiên Trịnh Bình lại nói với Hạ Quốc Bắc rằng tiểu Hạ Nghiên là con nuôi của bà ta , tiểu Hạ Nghiên do một người bạn của bà ta lầm lỡ sinh ra do cảm thấy thương con bé nên bà ta đã nhận nuôi tiểu Hạ Nghiên
“ Con nói cái gì ? Nó là em con nếu còn để cho ta nghe thấy điều này lần nữa thì đừng trách tại sao ta phạt con” . Hạ Quốc Bắc lạnh lùng cầm tờ báo đọc không quan tâm vẻ mặt tức xanh mặt của Hạ Hoàng Lãnh .
“ Mày đừng mơ sẽ thành em tao , cả đời cũng đừng mơ tới” . Hạ Hoàng Lãnh bực tức nhìn Hạ Nghi , đá ghế đi lên lầu .
Hạ Nghi liếc mắt nhìn Hạ Hoàng Lãnh trong lòng thầm phỉ nhổ … “ Bà thèm vào …” .
Tác giả :
Sói Hú Trên Đồi Cát