Kế Hoạch Ly Hôn Đúng Đắn
Chương 60
“Đừng bảo anh là xem thường người khác.” Nguyên Tự giơ tay làm thế thủ, sau đó nói: “Cuộc thi của những cao thủ, khác nhau thế nào em xem là biết.”
Tạ Manh cười cười, đang định dìm anh mấy câu thì thời gian thi đấu cũng vừa tới.
Chiếc xe đột nhiên tăng tốc độ, theo quán tính, cả người Tạ Manh ngã chúi vào lưng ghế, câu nói trong miệng cũng không kịp dùng đến.
Lúc trước ngồi xe của Hồng Vũ tuy là cũng ngồi bên cạnh xem như thế này nhưng cảm giác lại cực kỳ khác nhau. Ngồi trong xe của Hồng Vũ, cô thấy rất thong dong, thoải mái. Nhưng khi ngồi trong xe Nguyên Tự, Tạ Manh có cảm giác bị tác động một lực rất lớn đè lên người ép cô vào lưng ghế. Lúc quay xe, người Tạ Manh như bị văng về phía cửa xe, cô hoàn toàn không khống chế được hành động của bản thân.
Từ góc độ của Tạ Manh mà nói, cô khá bất ngờ khi cả động tác khi lái xe giữa Hồng Vũ và Nguyên Tự rất khác nhau. Lúc Hồng Vũ lái xe, anh ta lái xe rất vội vã, dùng đến rất nhiều sức lực, cô vốn tưởng là mọi người lái xe đều trông giống như vậy. Hiện tại ngồi xe Nguyên Tự lái, cô mới thấy, hóa ra không phải vậy. Cách Nguyên Tự quay vô lăng, điều chỉnh cần số rất tự nhiên, không làm nhiều động tác thừa, anh không hề dùng lực mạnh tí nào.
Sau khi cuộc đua bắt đầu, Nguyên Tự không tám chuyện với cô nữa, anh luôn tập trung cao độ nhìn về phía trước. Không hề giống với lúc ngồi trên xe của Hồng Vũ lần trước, dọc đường đi anh ta liên mồm nói đông nói tây, giới thiệu cho cô hết thiết bị này đến thiết bị kia trên xe anh ta.
Bởi vì Nguyên Tự bỗng nhiên trông rất nghiêm túc, Tạ Manh cũng đặt hết tâm trí vào cuộc đua, dù gì cũng liên quan đến 50 vạn trong túi mà. Sau đó cô bắt đầu nhìn tình hình xung quanh bên ngoài, vừa nhìn mặt cô đã bị dọa trắng bệch.
Eo, eo ôi, trông như sắp rơi xuống núi rồi kìa!!
Má ơi, tại sao mà con đường này không, có, hàng, rào, chắn, hả? Hả? Hả?????
Đây là đang đua xe đêm ở sườn núi đấy!!!
Mấy lần liền, chiếc xe đã lướt qua đáy vực trong nháy mắt. Tạ Manh còn tưởng sẽ bị ngã xuống phía dưới, trong lòng rất nôn nóng, không kiềm được mà hét lên chói tai.
Vèo cho đến khi xe rời khỏi vách núi, cô mới yên tâm hơn được một chút. Kết quả là chưa được hai giây, chiếc xe lại bắt đầu lao lên một vách núi khác. Tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chỉ sợ một giây không để ý là chiếc xe lao khỏi vực. Thế thì hai người bọn cô đúng là anh em đồng chí không sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm nhưng nguyện chết cùng năm, cùng tháng, cùng ngày cmnr.
Ô tô cứ như vậy đi lên đi xuống, tâm trí cô cũng hồi hộp đi xuống đi lên. Cho đến khi trái tim cô như chạm đến giới hạn chịu đựng thì Nguyên Tự cuối cùng cũng dừng con xe chết tiệt này ở dưới chân núi.
Kết quả là anh thắng.
Lúc Tạ Manh mở cửa xe, toàn thân từ trên xuống dưới mềm nhũn như con chi chi.
Đây đâu phải tàu lượn siêu tốc, đây là lượn qua lưỡi hái tử thần rồi đấy!!!
Chiếc xe kia cũng rất nhanh dừng lại bên cạnh, hai người đàn ông hùng hùng hổ hổ bước ra khỏi xe, liên tục nói là do đối phương nên bị mất tập trung. Nhưng lại rất quyết đoán, thua là thua, nhanh chóng chia nhau số tiền cược.
Tạ Manh nhìn hai người họ chuyển khoản cho Nguyên Tự, cảm thấy 50 vạn là không hề nhiều tí nào, nói đúng hơn phải là cực kỳ ít, không hề đáng để mạo hiểm tính mạng tí nào! Cô bây giờ vẫn cảm thấy chân tay run rẩy không có lực, con đường từ trên núi vòng xuống dưới, thật sự quá kinh khủng.
Đặc biệt còn… còn không, có, rào, chắn!!
“Sao chỗ này không có lan can bảo hộ chứ?” Tạ Manh vẫn còn cực kỳ thắc mắc.
Nguyên Tự một lần nữa dìu cô vào xe, cười trả lời: “Bọn anh cố tình chọn ngọn núi hoang này đấy chứ. Địa hình chỗ này vừa dốc vừa quanh co, cũng không có thiết bị giám sát. Quả thật là địa điểm thi đấu lý tưởng nhất, dù sao cũng chỉ có một đoạn không có vách chắn thôi mà. Tất cả mọi người đi qua đấy thì chú ý một chút. Nào, quay lại chủ đề chính! Thế ngày mai em có thi được không?”
Tạ Manh vuốt ngực mình mấy cái, sau đó phấn khởi nói: “Đúng là không có so sánh thì không có đau thương!”
Ngày hôm sau, lúc cô thi lái xe, Tạ Manh quả thực không còn hồi hộp như hôm trước nữa.
Tạ Manh nhớ lại những lần mình suýt gặp tử thần vào tối hôm qua, rồi nhìn lại bài thi tại đây, nhủ thầm mình đã tập không biết bao nhiêu lần cung đường này, không có nguy hiểm tí nào hết, cũng chỉ là thi bằng lái xe mà thôi. Cùng lắm thi không qua thì thi lại. Thi lại cũng không qua thì học lại.
Cứ cổ vũ mình như vậy, Tạ Manh cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Vì thế, lúc làm bài thi, Tạ Manh rất thoải mái, lái xe rất nhẹ nhàng.
Thực ra mỗi phần thi ở đây, lúc đi học, mọi người cũng đã được tập đi tập lại không biết bao nhiêu lần rồi. Tự bản thân cũng phải nắm chắc rồi mới đi đăng ký lịch thi, nếu thi trượt, hầu hết là vì lí do tâm lý không vững, bị hồi hộp quá mà thôi.
Sau khi Tạ Manh thả lỏng tâm tình, rất nhanh đã hoàn thành bài thi với kết quả hơn cả mong đợi.
Dễ dàng qua quá như vậy khiến cô cảm giác có chút không chân thực.
Chẳng lẽ… cô thật ra cũng là một tay đua, là racing girl đây sao~?
Lúc nhìn thấy Nguyên Tự, Tạ Manh chạy qua vỗ vai anh một cái: “Há há, anh đang được gặp một tay đua cừ khôi đây, thiên phú của tôi cực kì hơn người, thi một lần đã qua rồi đấy!”
Nguyên Tự: “…” Em có biết số người cũng qua bài thi hôm nay là bao nhiêu người không?
Sau khi vượt qua bài thi số 2, Tạ Manh rất tự tin đăng ký thi bài thi 3 và 4, không bao lâu sau, cô đã được nhận bằng lái xe.
***
Ngày mà Tạ Manh cầm được bằng lái xe trên tay, cô chạy vòng quanh Nguyên Tự ba vòng.
Cô còn cố gắng nhón chân, vung vẩy bằng lái xe trước mặt anh.
“Xem đi, xem đi~ Anh đang được chiêm ngưỡng tấm bằng lái xe trong truyền thuyết đó~!” Tạ Manh cười ha hả: “Có nó rồi, tôi cũng có thể tự lái xe.”
Tạ Manh cũng không phải nói đùa, cô nói tự lái là tự lái.
Mới nhận được bằng lái xe, nó còn chưa hạ nhiệt nữa. Lúc ra đến bãi đỗ xe, Tạ Manh đè lại tay Nguyên Tự đang muốn mở cửa ghế lái xe, nói: “Không vội, con trai, để mẹ đưa con về nhà nhé~!”
Nguyên Tự: “…” Ai là con em hả?
Tạ Manh thấy mặt Nguyên Tự có chút nghi ngại, cô hơi nhíu mày nhìn anh: “Anh là đang không tin vào tay nghề của tôi đấy à?”
Nguyên Tự nhàn nhạt mở miệng: “Con yêu, đầu tiên.. Con phải có tay nghề đã.”
“Tôi không muốn nghe anh nói nữa. Hôm nay, tôi chắc chắn phải lái xe đưa anh về nhà mới được.” Tạ Manh nói là làm, cô lập tức mở cửa xe ngồi vào ghế lái.
Nguyên Tự lúc đó chỉ cảm thấy… thôi đừng nói đến nữa, ngồi xe cô lái, so với còn xe đua còn căng thẳng hơn đấy.
Quả nhiên, lúc lùi xe ra khỏi chỗ đỗ, Tạ Manh đã gặp một vấn đề nan giải, khoảng cách với xe bên cạnh gần quá! Cô tiến tiến lùi lùi, lái mãi không ra được.
“Hay là… mình đổi chỗ đi?” Nguyên Tự hỏi.
Tạ Manh nghiêm túc xua tay: “Không cần, anh cứ yên chí, nhất định tôi sẽ lái ra được.”
Nguyên Tự ngáp một cái, thong dong chờ, cứ đi lên đi xuống như thế 15 phút, cuối cùng chiếc xe bên cạnh cũng được chủ nhân của nó lái đi. Lúc này Tạ Manh mới thuận lợi lái xe ra khỏi chỗ đỗ.
Cô hưng phấn quay đầu nói với Nguyên Tự: “Anh nhìn đi, tôi có thể lùi xe mà.”
Nguyên Tự một tay chống cằm, nhàm chán mở miệng: “Nhìn đằng trước, nhìn đằng trước.”
Tạ Manh nở một nụ cười rạng rỡ, dùng sức gật đầu: “Được, được.”
Nguyên Tự lại cười, mới vừa biết lái xe, Manh Manh hào hứng y như một học sinh tiểu học vậy.
Lúc ra đến đường lớn, động tác lái xe của Tạ Manh rất chậm, tốc độ xe thì khỏi phải nói, cực kỳ chậm. Những chiếc ô tô đi đằng sau chỉ còn cách vượt sang đi làn bên cạnh.
Có hai chiếc xe còn cố tình chạy ngang tầm cửa sổ cô rồi mắng: “Em gái cô¹! Không biết lái thì đừng lái xe ra đường chứ!”
Nguyên Tự lạnh lùng nhìn hai tên tài xế kia, trấn an Tạ Manh: “Loại người như thế không cần để ý tới, lúc lái xe, có đủ loại người cùng tham gia giao thông. Em mà mắng lại có khi nó còn xuống xe đấm cho mấy cái.”
Tạ Manh ậm ừ gật đầu, Nguyên Tự lại nói tiếp: “Nếu nó thật sự muốn đánh người, lúc xuống xe… em cũng đừng khách khí.”
Tạ Manh quay đầu sang nhìn anh: “Không khách khí?”
Nguyên Tự đẩy đầu cô quay về phía trước: “Nhìn đường!”
Tạ Manh: “Biết rồi.”
Xe chậm rì rì, cuối cùng cũng lăn về nhà. Ngay trong đêm đó, Tạ Manh vội vàng lên Taobao đặt đồ.
Hai ngày sau, Nguyên Tự nhận được một kiện hàng chuyển phát nhanh, bên trong là hơn 10 tờ nhãn dán có chữ “Thực tập²” cho người mới lái xe.
Nguyên Tự cũng rất ngạc nhiên: “…”
Ngần này cái dán bao nhiêu cho hết?
Nguyên Tự cầm bọc chuyển phát nhanh lên lầu ấn chuông cửa, Tạ Manh mở cửa thò đầu ra, nhìn anh hỏi: “Chuyện gì?”
Nguyên Tự giơ cái hộp trong tay ra, Tạ Manh hô một tiếng, vui vẻ nhận lấy: “Hóa ra đồ đã ship đến rồi sao? Nguyên Tự, tôi có thể dán lên xe anh không?”
Nguyên Tự gật đầu: “Có thể, anh không có ý kiến. Chỉ muốn hỏi em một câu, chính là… em định dán mấy cái mà mua tận một lố thế này?”
Tạ Manh chớp chớp mắt: “Mỗi bên dán một cái, anh thấy thế nào?”
Nguyên Tự: “… Hay là… mình mua xe mới đi?” Về sau mỗi lần lái xe ra ngoài, trên xe dán ít nhất 4 cái nhãn “Thực tập”, anh còn mặt mũi nào mà đi ra ngoài gặp người ta?
Tạ Manh ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: “Mua cũng được thôi, nhưng mà không vội.”
Nguyên Tự ngẩn ngơ: “Tại sao chứ?”
Tạ Manh nói rất đương nhiên: “Chờ đến khi tôi lái thuần thục thì mua xe mới đó. Nếu không xe mới mà bị xây xát chỗ nào thì tôi tiếc lắm~!”
Nguyên Tự bàng hoàng: “Em coi xe anh là xe để luyện tập à…?” Em định mua xe bao nhiêu tiền? Mấy vạn? Em có biết xe này bao nhiêu tiền không đấy…
Tạ Manh có chết cũng không thừa nhận, chuyển đề tài: “Chị tôi chuẩn bị kết hôn rồi, anh có muốn đi xem tình hình cùng tôi không?”
Đi không? Chẳng phải đáp án rất rõ ràng rồi sao? Chỉ có người một nhà mới đi cùng nhau thôi đó! Sao lại không đi chứ?
“Đi!” Vì thế, cô vụng trộm lừa gạt Nguyên Tự, thành công di dời sự chú ý của anh sang vấn đề khác.
***
Một tháng sau tiết thanh minh, Tạ Giai bất ngờ muốn tổ chức đám cưới. Lưu Xương Nghĩa vốn không phải là một người lãng mạn gì cho cam, không có ánh nến, không có nhẫn, anh chỉ có nói một câu: “Giai Giai, chúng ta kết hôn nhé!”
Cứ thế, hôn lễ cứ như vậy được chuẩn bị.
Tạ Manh biết chuyện này cũng khá muộn, đến tận khi Tạ Giai thông báo thời điểm đi chụp ảnh cưới cô mới biết.
Nguyên Tự ngồi trên xe, lúc chở Tạ Manh trên đường, cô vẫn còn huyên thuyên bên cạnh: “Hôm nay chị tôi chụp ảnh cưới. Tôi đi mang đồ đạc giúp thế này, chắc chị ấy sẽ bất ngờ lắm!”
Nguyên Tự cũng vui vẻ: “Anh nghĩ hôm nay em cũng rất hạnh phúc.”
Tạ Manh lập tức trả lời: “Đương nhiên rồi! Chị tôi cũng muốn kết hôn từ sớm rồi, bây giờ điều ước đã trở thành sự thật.”
Nói xong, Tạ Manh ngó trái ngó phải, cô hôm nay thật sự rất vui.
Niềm vui rất dễ lây lan, Nguyên Tự thấy Tạ Manh vui vẻ như thế, tâm trạng cũng hứng khởi theo.
Tạ Giai đưa cho cô một cái địa chỉ, Nguyên Tự theo đó mà lái. Bởi vì chỗ đó không có bãi để ô tô, Nguyên Tự để Tạ Manh xuống xe trước rồi đi vòng vòng quanh đó tìm chỗ đỗ xe.
Từ ngoài nhìn vào, anh đã thấy bên trong có mấy người đang ngồi trang điểm. Lúc Nguyên Tự bước vào, mọi người trong tiệm đều bị khí chất và phong cách của anh hấp dẫn, đều không kìm được mà liếc qua xem.
Giám đốc của cửa hàng bước ra đón tiếp, Nguyên Tự cướp lời hỏi bà: “Cho hỏi cô Tạ Giai hiện đang ở đâu?”
May quá, các cô dâu hôm nay đến đây trang điểm bà đều nhớ rõ. Vừa nghe đến tên Tạ Giai, bà lập tức dẫn đường nói: “Ở phía bên này, anh vui lòng đi theo tôi.”
Cửa hàng áo cưới này không rộng, cũng không phải có tiếng tăm gì, nhưng bù lại phục vụ khá chu đáo.
Nguyên Tự đi theo bà, rất nhanh đã nhìn thấy Tạ Giai. Cô đã trang điểm xong xuôi, mọi người đang sửa sang lại đồ đạc để bắt đầu lên đường quay chụp. Thấy Nguyên Tự bước vào, Tạ Giai nhìn anh cười ôn hòa, nhìn cô lúc này, rất dễ thấy là trong lòng đang cực kỳ hạnh phúc.
Phụ nữ mặc áo cưới là đẹp nhất, Nguyên Tự ngây người nhìn Tạ Giai, chớp mắt một cái, rồi quay lại nhìn Tạ Manh. Anh và Tạ Manh ngày trước không hề chụp ảnh cưới, thật ra, cũng không phải là không chụp tí nào.
Vì cần ảnh để dùng vào hôm tổ chức tiệc cưới, khi ấy, Tạ Manh mặc một bộ sườn xám, còn anh mặc quần áo của mình, hai người tìm đại một chỗ phong cảnh đẹp rồi nhờ nhiếp ảnh gia chụp mấy tấm. Lúc tổ chức tiệc cưới thì chọn đại một bức để chỉnh sửa, phóng to ra đặt ở lối vào, một chút thành ý cũng không có. Tuy hình đẹp nhưng hai người bên trong trông không hề có chút tình cảm nào, vô cùng xa lạ.
Đại khái có thể miêu tả bức ảnh đó là: nụ cười giả trân, tư thế tiêu chuẩn.
“Em cũng đến đấy à? Cảm ơn em nhé.” Tạ Giai nói, Lưu Xương Nghĩa đứng bên cạnh cô cầm chai nước khoáng, thấy Nguyên Tự đi vào cũng gật đầu chào hỏi.
Nguyên Tự cũng nhìn hai người họ gật đầu rồi nói: “Chúc mừng anh chị.”
Chú thích:
(1) Em gái ở đây là một từ chửi tục, đồng nghĩa với “pussy”
(2) Ở Trung Quốc, tính từ ngày được cấp bằng lái, trong 12 tháng tiếp theo sẽ là kỳ thực tập của tài xế mới. Trong giai đoạn này, xe của người lái mới phải có chữ “Thực tập” dán vào phía sau, nếu không sẽ bị phạt từ 3 đến 30 USD.
Tạ Manh cười cười, đang định dìm anh mấy câu thì thời gian thi đấu cũng vừa tới.
Chiếc xe đột nhiên tăng tốc độ, theo quán tính, cả người Tạ Manh ngã chúi vào lưng ghế, câu nói trong miệng cũng không kịp dùng đến.
Lúc trước ngồi xe của Hồng Vũ tuy là cũng ngồi bên cạnh xem như thế này nhưng cảm giác lại cực kỳ khác nhau. Ngồi trong xe của Hồng Vũ, cô thấy rất thong dong, thoải mái. Nhưng khi ngồi trong xe Nguyên Tự, Tạ Manh có cảm giác bị tác động một lực rất lớn đè lên người ép cô vào lưng ghế. Lúc quay xe, người Tạ Manh như bị văng về phía cửa xe, cô hoàn toàn không khống chế được hành động của bản thân.
Từ góc độ của Tạ Manh mà nói, cô khá bất ngờ khi cả động tác khi lái xe giữa Hồng Vũ và Nguyên Tự rất khác nhau. Lúc Hồng Vũ lái xe, anh ta lái xe rất vội vã, dùng đến rất nhiều sức lực, cô vốn tưởng là mọi người lái xe đều trông giống như vậy. Hiện tại ngồi xe Nguyên Tự lái, cô mới thấy, hóa ra không phải vậy. Cách Nguyên Tự quay vô lăng, điều chỉnh cần số rất tự nhiên, không làm nhiều động tác thừa, anh không hề dùng lực mạnh tí nào.
Sau khi cuộc đua bắt đầu, Nguyên Tự không tám chuyện với cô nữa, anh luôn tập trung cao độ nhìn về phía trước. Không hề giống với lúc ngồi trên xe của Hồng Vũ lần trước, dọc đường đi anh ta liên mồm nói đông nói tây, giới thiệu cho cô hết thiết bị này đến thiết bị kia trên xe anh ta.
Bởi vì Nguyên Tự bỗng nhiên trông rất nghiêm túc, Tạ Manh cũng đặt hết tâm trí vào cuộc đua, dù gì cũng liên quan đến 50 vạn trong túi mà. Sau đó cô bắt đầu nhìn tình hình xung quanh bên ngoài, vừa nhìn mặt cô đã bị dọa trắng bệch.
Eo, eo ôi, trông như sắp rơi xuống núi rồi kìa!!
Má ơi, tại sao mà con đường này không, có, hàng, rào, chắn, hả? Hả? Hả?????
Đây là đang đua xe đêm ở sườn núi đấy!!!
Mấy lần liền, chiếc xe đã lướt qua đáy vực trong nháy mắt. Tạ Manh còn tưởng sẽ bị ngã xuống phía dưới, trong lòng rất nôn nóng, không kiềm được mà hét lên chói tai.
Vèo cho đến khi xe rời khỏi vách núi, cô mới yên tâm hơn được một chút. Kết quả là chưa được hai giây, chiếc xe lại bắt đầu lao lên một vách núi khác. Tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chỉ sợ một giây không để ý là chiếc xe lao khỏi vực. Thế thì hai người bọn cô đúng là anh em đồng chí không sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm nhưng nguyện chết cùng năm, cùng tháng, cùng ngày cmnr.
Ô tô cứ như vậy đi lên đi xuống, tâm trí cô cũng hồi hộp đi xuống đi lên. Cho đến khi trái tim cô như chạm đến giới hạn chịu đựng thì Nguyên Tự cuối cùng cũng dừng con xe chết tiệt này ở dưới chân núi.
Kết quả là anh thắng.
Lúc Tạ Manh mở cửa xe, toàn thân từ trên xuống dưới mềm nhũn như con chi chi.
Đây đâu phải tàu lượn siêu tốc, đây là lượn qua lưỡi hái tử thần rồi đấy!!!
Chiếc xe kia cũng rất nhanh dừng lại bên cạnh, hai người đàn ông hùng hùng hổ hổ bước ra khỏi xe, liên tục nói là do đối phương nên bị mất tập trung. Nhưng lại rất quyết đoán, thua là thua, nhanh chóng chia nhau số tiền cược.
Tạ Manh nhìn hai người họ chuyển khoản cho Nguyên Tự, cảm thấy 50 vạn là không hề nhiều tí nào, nói đúng hơn phải là cực kỳ ít, không hề đáng để mạo hiểm tính mạng tí nào! Cô bây giờ vẫn cảm thấy chân tay run rẩy không có lực, con đường từ trên núi vòng xuống dưới, thật sự quá kinh khủng.
Đặc biệt còn… còn không, có, rào, chắn!!
“Sao chỗ này không có lan can bảo hộ chứ?” Tạ Manh vẫn còn cực kỳ thắc mắc.
Nguyên Tự một lần nữa dìu cô vào xe, cười trả lời: “Bọn anh cố tình chọn ngọn núi hoang này đấy chứ. Địa hình chỗ này vừa dốc vừa quanh co, cũng không có thiết bị giám sát. Quả thật là địa điểm thi đấu lý tưởng nhất, dù sao cũng chỉ có một đoạn không có vách chắn thôi mà. Tất cả mọi người đi qua đấy thì chú ý một chút. Nào, quay lại chủ đề chính! Thế ngày mai em có thi được không?”
Tạ Manh vuốt ngực mình mấy cái, sau đó phấn khởi nói: “Đúng là không có so sánh thì không có đau thương!”
Ngày hôm sau, lúc cô thi lái xe, Tạ Manh quả thực không còn hồi hộp như hôm trước nữa.
Tạ Manh nhớ lại những lần mình suýt gặp tử thần vào tối hôm qua, rồi nhìn lại bài thi tại đây, nhủ thầm mình đã tập không biết bao nhiêu lần cung đường này, không có nguy hiểm tí nào hết, cũng chỉ là thi bằng lái xe mà thôi. Cùng lắm thi không qua thì thi lại. Thi lại cũng không qua thì học lại.
Cứ cổ vũ mình như vậy, Tạ Manh cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Vì thế, lúc làm bài thi, Tạ Manh rất thoải mái, lái xe rất nhẹ nhàng.
Thực ra mỗi phần thi ở đây, lúc đi học, mọi người cũng đã được tập đi tập lại không biết bao nhiêu lần rồi. Tự bản thân cũng phải nắm chắc rồi mới đi đăng ký lịch thi, nếu thi trượt, hầu hết là vì lí do tâm lý không vững, bị hồi hộp quá mà thôi.
Sau khi Tạ Manh thả lỏng tâm tình, rất nhanh đã hoàn thành bài thi với kết quả hơn cả mong đợi.
Dễ dàng qua quá như vậy khiến cô cảm giác có chút không chân thực.
Chẳng lẽ… cô thật ra cũng là một tay đua, là racing girl đây sao~?
Lúc nhìn thấy Nguyên Tự, Tạ Manh chạy qua vỗ vai anh một cái: “Há há, anh đang được gặp một tay đua cừ khôi đây, thiên phú của tôi cực kì hơn người, thi một lần đã qua rồi đấy!”
Nguyên Tự: “…” Em có biết số người cũng qua bài thi hôm nay là bao nhiêu người không?
Sau khi vượt qua bài thi số 2, Tạ Manh rất tự tin đăng ký thi bài thi 3 và 4, không bao lâu sau, cô đã được nhận bằng lái xe.
***
Ngày mà Tạ Manh cầm được bằng lái xe trên tay, cô chạy vòng quanh Nguyên Tự ba vòng.
Cô còn cố gắng nhón chân, vung vẩy bằng lái xe trước mặt anh.
“Xem đi, xem đi~ Anh đang được chiêm ngưỡng tấm bằng lái xe trong truyền thuyết đó~!” Tạ Manh cười ha hả: “Có nó rồi, tôi cũng có thể tự lái xe.”
Tạ Manh cũng không phải nói đùa, cô nói tự lái là tự lái.
Mới nhận được bằng lái xe, nó còn chưa hạ nhiệt nữa. Lúc ra đến bãi đỗ xe, Tạ Manh đè lại tay Nguyên Tự đang muốn mở cửa ghế lái xe, nói: “Không vội, con trai, để mẹ đưa con về nhà nhé~!”
Nguyên Tự: “…” Ai là con em hả?
Tạ Manh thấy mặt Nguyên Tự có chút nghi ngại, cô hơi nhíu mày nhìn anh: “Anh là đang không tin vào tay nghề của tôi đấy à?”
Nguyên Tự nhàn nhạt mở miệng: “Con yêu, đầu tiên.. Con phải có tay nghề đã.”
“Tôi không muốn nghe anh nói nữa. Hôm nay, tôi chắc chắn phải lái xe đưa anh về nhà mới được.” Tạ Manh nói là làm, cô lập tức mở cửa xe ngồi vào ghế lái.
Nguyên Tự lúc đó chỉ cảm thấy… thôi đừng nói đến nữa, ngồi xe cô lái, so với còn xe đua còn căng thẳng hơn đấy.
Quả nhiên, lúc lùi xe ra khỏi chỗ đỗ, Tạ Manh đã gặp một vấn đề nan giải, khoảng cách với xe bên cạnh gần quá! Cô tiến tiến lùi lùi, lái mãi không ra được.
“Hay là… mình đổi chỗ đi?” Nguyên Tự hỏi.
Tạ Manh nghiêm túc xua tay: “Không cần, anh cứ yên chí, nhất định tôi sẽ lái ra được.”
Nguyên Tự ngáp một cái, thong dong chờ, cứ đi lên đi xuống như thế 15 phút, cuối cùng chiếc xe bên cạnh cũng được chủ nhân của nó lái đi. Lúc này Tạ Manh mới thuận lợi lái xe ra khỏi chỗ đỗ.
Cô hưng phấn quay đầu nói với Nguyên Tự: “Anh nhìn đi, tôi có thể lùi xe mà.”
Nguyên Tự một tay chống cằm, nhàm chán mở miệng: “Nhìn đằng trước, nhìn đằng trước.”
Tạ Manh nở một nụ cười rạng rỡ, dùng sức gật đầu: “Được, được.”
Nguyên Tự lại cười, mới vừa biết lái xe, Manh Manh hào hứng y như một học sinh tiểu học vậy.
Lúc ra đến đường lớn, động tác lái xe của Tạ Manh rất chậm, tốc độ xe thì khỏi phải nói, cực kỳ chậm. Những chiếc ô tô đi đằng sau chỉ còn cách vượt sang đi làn bên cạnh.
Có hai chiếc xe còn cố tình chạy ngang tầm cửa sổ cô rồi mắng: “Em gái cô¹! Không biết lái thì đừng lái xe ra đường chứ!”
Nguyên Tự lạnh lùng nhìn hai tên tài xế kia, trấn an Tạ Manh: “Loại người như thế không cần để ý tới, lúc lái xe, có đủ loại người cùng tham gia giao thông. Em mà mắng lại có khi nó còn xuống xe đấm cho mấy cái.”
Tạ Manh ậm ừ gật đầu, Nguyên Tự lại nói tiếp: “Nếu nó thật sự muốn đánh người, lúc xuống xe… em cũng đừng khách khí.”
Tạ Manh quay đầu sang nhìn anh: “Không khách khí?”
Nguyên Tự đẩy đầu cô quay về phía trước: “Nhìn đường!”
Tạ Manh: “Biết rồi.”
Xe chậm rì rì, cuối cùng cũng lăn về nhà. Ngay trong đêm đó, Tạ Manh vội vàng lên Taobao đặt đồ.
Hai ngày sau, Nguyên Tự nhận được một kiện hàng chuyển phát nhanh, bên trong là hơn 10 tờ nhãn dán có chữ “Thực tập²” cho người mới lái xe.
Nguyên Tự cũng rất ngạc nhiên: “…”
Ngần này cái dán bao nhiêu cho hết?
Nguyên Tự cầm bọc chuyển phát nhanh lên lầu ấn chuông cửa, Tạ Manh mở cửa thò đầu ra, nhìn anh hỏi: “Chuyện gì?”
Nguyên Tự giơ cái hộp trong tay ra, Tạ Manh hô một tiếng, vui vẻ nhận lấy: “Hóa ra đồ đã ship đến rồi sao? Nguyên Tự, tôi có thể dán lên xe anh không?”
Nguyên Tự gật đầu: “Có thể, anh không có ý kiến. Chỉ muốn hỏi em một câu, chính là… em định dán mấy cái mà mua tận một lố thế này?”
Tạ Manh chớp chớp mắt: “Mỗi bên dán một cái, anh thấy thế nào?”
Nguyên Tự: “… Hay là… mình mua xe mới đi?” Về sau mỗi lần lái xe ra ngoài, trên xe dán ít nhất 4 cái nhãn “Thực tập”, anh còn mặt mũi nào mà đi ra ngoài gặp người ta?
Tạ Manh ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: “Mua cũng được thôi, nhưng mà không vội.”
Nguyên Tự ngẩn ngơ: “Tại sao chứ?”
Tạ Manh nói rất đương nhiên: “Chờ đến khi tôi lái thuần thục thì mua xe mới đó. Nếu không xe mới mà bị xây xát chỗ nào thì tôi tiếc lắm~!”
Nguyên Tự bàng hoàng: “Em coi xe anh là xe để luyện tập à…?” Em định mua xe bao nhiêu tiền? Mấy vạn? Em có biết xe này bao nhiêu tiền không đấy…
Tạ Manh có chết cũng không thừa nhận, chuyển đề tài: “Chị tôi chuẩn bị kết hôn rồi, anh có muốn đi xem tình hình cùng tôi không?”
Đi không? Chẳng phải đáp án rất rõ ràng rồi sao? Chỉ có người một nhà mới đi cùng nhau thôi đó! Sao lại không đi chứ?
“Đi!” Vì thế, cô vụng trộm lừa gạt Nguyên Tự, thành công di dời sự chú ý của anh sang vấn đề khác.
***
Một tháng sau tiết thanh minh, Tạ Giai bất ngờ muốn tổ chức đám cưới. Lưu Xương Nghĩa vốn không phải là một người lãng mạn gì cho cam, không có ánh nến, không có nhẫn, anh chỉ có nói một câu: “Giai Giai, chúng ta kết hôn nhé!”
Cứ thế, hôn lễ cứ như vậy được chuẩn bị.
Tạ Manh biết chuyện này cũng khá muộn, đến tận khi Tạ Giai thông báo thời điểm đi chụp ảnh cưới cô mới biết.
Nguyên Tự ngồi trên xe, lúc chở Tạ Manh trên đường, cô vẫn còn huyên thuyên bên cạnh: “Hôm nay chị tôi chụp ảnh cưới. Tôi đi mang đồ đạc giúp thế này, chắc chị ấy sẽ bất ngờ lắm!”
Nguyên Tự cũng vui vẻ: “Anh nghĩ hôm nay em cũng rất hạnh phúc.”
Tạ Manh lập tức trả lời: “Đương nhiên rồi! Chị tôi cũng muốn kết hôn từ sớm rồi, bây giờ điều ước đã trở thành sự thật.”
Nói xong, Tạ Manh ngó trái ngó phải, cô hôm nay thật sự rất vui.
Niềm vui rất dễ lây lan, Nguyên Tự thấy Tạ Manh vui vẻ như thế, tâm trạng cũng hứng khởi theo.
Tạ Giai đưa cho cô một cái địa chỉ, Nguyên Tự theo đó mà lái. Bởi vì chỗ đó không có bãi để ô tô, Nguyên Tự để Tạ Manh xuống xe trước rồi đi vòng vòng quanh đó tìm chỗ đỗ xe.
Từ ngoài nhìn vào, anh đã thấy bên trong có mấy người đang ngồi trang điểm. Lúc Nguyên Tự bước vào, mọi người trong tiệm đều bị khí chất và phong cách của anh hấp dẫn, đều không kìm được mà liếc qua xem.
Giám đốc của cửa hàng bước ra đón tiếp, Nguyên Tự cướp lời hỏi bà: “Cho hỏi cô Tạ Giai hiện đang ở đâu?”
May quá, các cô dâu hôm nay đến đây trang điểm bà đều nhớ rõ. Vừa nghe đến tên Tạ Giai, bà lập tức dẫn đường nói: “Ở phía bên này, anh vui lòng đi theo tôi.”
Cửa hàng áo cưới này không rộng, cũng không phải có tiếng tăm gì, nhưng bù lại phục vụ khá chu đáo.
Nguyên Tự đi theo bà, rất nhanh đã nhìn thấy Tạ Giai. Cô đã trang điểm xong xuôi, mọi người đang sửa sang lại đồ đạc để bắt đầu lên đường quay chụp. Thấy Nguyên Tự bước vào, Tạ Giai nhìn anh cười ôn hòa, nhìn cô lúc này, rất dễ thấy là trong lòng đang cực kỳ hạnh phúc.
Phụ nữ mặc áo cưới là đẹp nhất, Nguyên Tự ngây người nhìn Tạ Giai, chớp mắt một cái, rồi quay lại nhìn Tạ Manh. Anh và Tạ Manh ngày trước không hề chụp ảnh cưới, thật ra, cũng không phải là không chụp tí nào.
Vì cần ảnh để dùng vào hôm tổ chức tiệc cưới, khi ấy, Tạ Manh mặc một bộ sườn xám, còn anh mặc quần áo của mình, hai người tìm đại một chỗ phong cảnh đẹp rồi nhờ nhiếp ảnh gia chụp mấy tấm. Lúc tổ chức tiệc cưới thì chọn đại một bức để chỉnh sửa, phóng to ra đặt ở lối vào, một chút thành ý cũng không có. Tuy hình đẹp nhưng hai người bên trong trông không hề có chút tình cảm nào, vô cùng xa lạ.
Đại khái có thể miêu tả bức ảnh đó là: nụ cười giả trân, tư thế tiêu chuẩn.
“Em cũng đến đấy à? Cảm ơn em nhé.” Tạ Giai nói, Lưu Xương Nghĩa đứng bên cạnh cô cầm chai nước khoáng, thấy Nguyên Tự đi vào cũng gật đầu chào hỏi.
Nguyên Tự cũng nhìn hai người họ gật đầu rồi nói: “Chúc mừng anh chị.”
Chú thích:
(1) Em gái ở đây là một từ chửi tục, đồng nghĩa với “pussy”
(2) Ở Trung Quốc, tính từ ngày được cấp bằng lái, trong 12 tháng tiếp theo sẽ là kỳ thực tập của tài xế mới. Trong giai đoạn này, xe của người lái mới phải có chữ “Thực tập” dán vào phía sau, nếu không sẽ bị phạt từ 3 đến 30 USD.
Tác giả :
Da Thanh Oa