Kế Hoạch Ly Hôn Đúng Đắn
Chương 54
Bởi thế mới nói, sau nhiều lần nâng lên đặt xuống, Tạ Manh quyết định dọn vào ở căn chung cư phía Đông. Điều này không hề chứng minh là cô đang thỏa hiệp với Nguyên Tự nhé, chỉ là nhu cầu chính đáng của cô mà thôi.
(Cá: không biết mọi người còn nhớ không, căn phía đông này là Tạ Manh và Nguyên Tự đồng đứng tên nhé)
Vài ngày sau, Tạ Manh với Nguyên Tự cùng nhau chuyển nhà.
Nguyên lão phu nhân nghe nói hai đứa cháu mình dọn từ nhà cũ sang nhà mới, trên mặt bà lộ niềm vui sướng. Chờ xe Nguyên Tự đi khuất, bà mới nói thầm với dì Vương: Thằng kia lươn lẹo thế không biết.
Căn chung cư này nằm trong một khu đô thị nổi tiếng xa hoa, hướng phòng cũng rất tốt, view thì khỏi phải nói, tuyệt hảo. Phần thô đã hoàn thiện xong, một mét vuông cũng lên tới trên dưới 10 vạn.
Ngay cả lúc nghĩ mình có 100 triệu tiền mặt, Tạ Manh cũng chưa từng cân nhắc sẽ mua nhà ở khu vực này.
Căn một trăm mét có trị giá là 1 triệu tệ đấy!
Cô cũng không phải là nhiều tiền đến mức đấy, việc gì phải bỏ ra một số tiền lớn như vậy?
Nghĩ đến đây, cô lại nghiến răng, hung hăng trừng mắt liếc Nguyên Tự phía trước hỏi: “Sao hôm nay anh cũng chuyển nhà là thế nào hả?”
Nguyên Tự nhìn cô trong gương chiếu hậu một cái, rồi khởi động xe đi đến khu đô thị, thong thả ung dung đáp: “Anh không thích ở một mình, cũng không muốn một thân một mình chuyển nhà.”
Tạ Manh thật sự rất ngạc nhiên: “Anh còn tí liêm sỉ nào không thế? Trước khi ông nội mất, anh vẫn luôn ở một mình bên ngoài đấy nhé:)”
Nguyên Tự không bị câu hỏi này đánh bại, cứ như thể đây là chuyện đương nhiên, đàng hoàng trả lời: “Sao em lại nghĩ là người ta sống một mình vì người ta thích điều đó? Trên thế giới này, số người sống một mình không ít, nhưng những người ghét tịch mịch cô đơn cũng khá nhiều đấy nhé.”
Thở ra một hơi, Tạ Manh tự nhủ: Quên đi, mày tức giận làm gì? Dù sao cũng là chuyện đã rồi, về sau từ từ tìm cách tính là được.
Nguyên Tự dừng xe trước cửa, Tạ Manh mở cửa ra làu bàu: “Căn đấy xa cổng như vậy, từ đấy đi ra ngoài cũng mất 10 phút? Sao anh lại mua nhà ở đấy chứ?”
“Chẳng lẽ em thích ở cạnh đường cái?” Nguyên Tự quay đầu lại kỳ quái hỏi cô: “Không nói tới khói bụi, xe cộ đi lại ồn ào thế em chịu được sao?”
Nguyên Tự không thể hiểu nổi suy nghĩ này, bản thân anh cũng mua một căn ở phía tây thành phố. Sao lại ở phía thành tây? Khu đó không hề đông đúc náo nhiệt, cũng không nhiều chỗ ăn chơi ngon nghẻ. Về đêm, khu phía tây đó lại khá yên tĩnh.
Lúc trước đi xem phòng, Nguyên Tự không suy nghĩ chốt ngay một căn ở phía tây. Còn không phải là vì khu phía tây yên tĩnh hơn sao?
Bây giờ, để đưa cô chuyển ra ở chung cư, anh cũng ngàn chọn vạn tuyển mới quyết định mua ở đây. Nếu không thuận tiện cho cô, Tạ Manh chắc chắn không dễ dàng đồng ý di chuyển đâu.
Tạ Manh tuy mồm lẩm bà lẩm bẩm nhưng lúc đi đến dưới chân tòa nhà, cô vẫn nghiêm túc nhìn ngắm một lượt. Tiểu khu ở đây có khác so với những khu khác một chút. Ban công rất rộng, cứ một tầng lại một tầng đan xen nhau.
Từ diện mạo ngôi nhà so với khu dân cư bình thường xa hoa hơn, phong cảnh càng thêm chói mắt.
Trước cửa tòa nhà có máy nhận diện khuôn mặt, Nguyên Tự quay đầu lại nói với Tạ Manh: “Tí nữa anh bảo nhân viên quản lý thêm nhận diện của em vào hệ thống.” Tạ Manh gật đầu đồng ý.
Đến thang máy cũng rộng hơn so với các khu chung cư khác, tuy không chở thêm được bao nhiêu người nhưng thang ở đây được trang trí rất thanh lịch, sang trọng. Phía trên treo tranh sơn dầu, dưới chân còn lót một lớp thảm rất dày.
Lúc dừng lại trước cửa căn hộ, Nguyên Tự đưa tay mở cửa, Tạ Manh cũng đi vào.
Đập vào mắt chính là nội thất trang trí theo phong cách châu Âu, tạo cảm giác xa hoa, nền nã. Lướt mắt một vòng là biết cả căn nhà đều được sử dụng các thiết bị điện thông minh. Không thể không nói, khắp nơi đều hiện lên một chữ: tiền, tiền, tiền.
Tạ Manh nhìn thấy thế vô cùng đau lòng. Ối giời ơi, đều là tiền đó!
Cô thở một hơi, kiềm chế sự đau lòng, sau đó nhìn cả khung cảnh xung quanh.
Phòng khách và ban công được ngăn cách bởi một chiếc cửa sổ sát đất nên ánh sáng luôn tràn ngập căn phòng.
Đây là căn hộ thông tầng1, cầu thang đi lên tầng hai được ốp bằng gỗ đỏ, trên mặt sàn là sẵn màu ấm từ gạch men sứ. Các dụng cụ trong phòng bếp đều là loại tiên tiến nhất. Tạ Manh cảm thấy, mọi thứ đều cực kỳ hoàn hảo, rất phù hợp với ý định của cô.
Chỉ có duy nhất một cái không tốt, Tạ Manh không khỏi cảm thán một câu: “Chỗ này chắc đắt lắm nhỉ?”
Nguyên Tự cũng cảm thán theo: “Đúng thế. Lúc trước, để tìm mua mấy thứ xa xỉ này anh phải bỏ ra rất nhiều công sức.”
Tiêu một trăm triệu tưởng dễ nhưng thực ra lại không dễ và không hề đơn giản, nội thất không phải cứ nhồi nhét những món đồ đắt tiền vào là được. Một số cái phải tốt, khiến gia chủ cảm thấy thoải mái, và còn phải phù hợp với chủ nhân ngôi nhà, suy cho cùng, nơi này là để ở chứ không phải để trưng bày.
Người ở không ai khác chính là bản thân mình, như vậy, phòng ở thích hợp với bản thân còn quan trọng hơn là cứ cố đấm ăn xôi nhồi nhét vào những đồ đạc xa xỉ.
Căn hộ này mặt sàn cả hai tầng tổng cộng là 260 mét vuông, Nguyên Tự dẫn Tạ Manh đi tham quan một vòng: “Tầng hai là phòng ngủ, dùng cho mục đích riêng tư còn khu vực tầng một chủ yếu là không gian sinh hoạt chung. Lúc trước, khi còn đang làm bản vẽ thiết kế nội thất, anh rất chú trọng vấn đề riêng tư. Ngoại trừ bếp, trên tầng hai cơ bản cũng có đầy đủ tiện nghi, hơn nữa còn có cả cửa chống trộm. Ở trong phòng của mình, em muốn làm gì đều được, nếu em không cho phép, anh cũng không thể vào được.”
Tạ Manh rất hài lòng, nhưng vẫn còn thấy chưa đủ: “Thế sao anh không xây luôn một cái bếp trên tầng hai đi?”
Nguyên Tự cười nhẹ hỏi lại: “Vậy bếp ở tầng một để làm gì? Anh còn làm luôn cho em một cái cửa ra vào ở trên tầng hai, em dùng luôn cái cửa đấy mà đi, thấy thế nào?”
Tạ Manh cực kỳ hài lòng: “Tốt đấy!”
Nguyên Tự nhíu mày: “Anh làm vậy là vì ai chứ?”
Tạ Manh: “….” Anh chính là một kẻ tiểu nhân, thế mà còn dám nói hợp lý hợp tình như thế được hả?
Tuy Tạ Manh biết Nguyên Tự là kẻ tiểu nhân, nhưng cũng là mọi chuyện đã đành, ngoài ra, lúc nghe thấy Y Hiên nói bóng gió như vậy, cô cũng bỏ thời gian ra tìm hiểu thị trường nhà đất phía thành bắc một chút.
Theo những gì cô tìm hiểu được, giá trị của căn biệt thự kia chắc chắn vượt xa con số 100 triệu tệ.
Bởi vậy, mấy ngày hôm nay Tạ Manh cũng cố gắng đối xử “hòa ái” với Nguyên Tự hơn, không còn mặt cau mày có nữa. Nhưng nói đi nói lại, trong cái chuyện này, Nguyên Tự chính là một con lươn! Tiểu nhân đê tiện, dám đi lừa lọc gái nhà lành!
***
Hai người trước tiên về phòng riêng của mình dọn dẹp sửa sang lại, một lát sau, Nguyên Tự đi sang bấm chuông cửa phòng cô.
Tạ Manh mở cửa, Nguyên Tự đưa lời mời gọi: “Đi mua đồ ăn đi! Tủ lạnh dưới nhà chả có thức ăn dự trữ gì cả.”
Giây phút này, bản chất trạch nữ đột nhiên trỗi dậy, Tạ Manh không nghĩ nhiều buông lời cự tuyệt: “Hừm, tôi không đi, anh thích thì tự mà đi.”
Nguyên Tự bình tĩnh, nhìn cô với ánh mắt khinh miệt: “Cho nên tối nay em định ăn mì gói?”
Tạ Manh ngẩn ngơ, anh ta có ý gì?
Ha, ý tứ chính là cứ cãi nhau với anh đi, rồi anh sẽ không nấu cơm cho cô nữa?
Tạ Manh cười mỉm: “Được! Anh chờ tôi thay quần áo rồi đi.”
Nguyên Tự gật đầu, Tạ Manh đóng sầm cửa lại thay quần áo. Nguyên Tự nhìn ổ khóa chống trộm trên cửa một lúc, cảm thấy có chút chướng mắt.
Một lát sau, Tạ Manh thay quần áo xong, khóa cửa rồi đi siêu thị với Nguyên Tự.
Thang máy đưa hai người họ xuống phía dưới tầng hầm đỗ xe. Ở khu này, bên dưới bãi đỗ xe còn xây thêm cả hầm trú ẩn.
“Oa, chỗ này tiếng vang vọng lại thật kêu nha!” Tạ Manh chạy vội đến bên cạnh Nguyên Tự, nói tiếp: “Rất thích hợp để ma quỷ lui tới..”
Nguyên Tự tiến đến mở cửa xe, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh có lẽ bây giờ đang có một cô gái đầu tóc rũ rượi, mặc váy đỏ ngồi ở ghế lái phụ bên trong xe.
Tự nhiên anh cũng cảm thấy có chút lạnh xương sống, cạn lời nhắc nhở Tạ Manh: “Em nói chuyện tử tế chút được không? Sắp tới chúng ta thường xuyên phải đi đến hầm để xe đấy.”
Tạ Manh ha ha ha cười to: “Tôi nói giỡn ấy mà~! Anh để ý làm gì. Thế bây giờ chúng ta đi đâu mua thức ăn?”
Nguyên Tự thuận miệng nói ra tên một cái siêu thị, Tạ Manh lên xe, bấm đốt ngón tay tính tính, sau đó nhíu mày: “Không đúng! Để tính xem, từ lúc anh nhìn trộm cơ thể tôi đến giờ là cách đây mấy tháng nhỉ?”
Nguyên Tự có chút chột da, khô khan trả lời: “Cái gì mà nhìn trộm em? Cơ thể em có gì đẹp mà đáng để nhìn?”
Tạ Manh lập tức uốn uốn éo éo nhìn dáng người của mình một lượt: “Anh nói vậy là sao chứ?”
Nguyên Tự sờ sờ mũi, cảm thấy có chút ngứa ngáy, nhưng vẫn kiên quyết trả lời: “Anh lại cảm thấy đây là chuyện tâm linh tương thông, mà thôi bỏ đi, ừm.. đúng thật là nhìn trộm.”
Nguyên Tự nói xong, Tạ Manh há hốc mồm nhìn anh, thế mà lại còn đàng hoàng thừa nhận như vậy??
Nguyên Tự nhanh chóng chuyển chủ đề: “Em nói cái này làm gì?”
Tạ Manh lại ngẫm nghĩ, bẻ ngón tay tính toán: “Căn nhà này anh mua lúc nào? Trang trí khi nào? Tính thời gian, lượng formaldehyde2 trong căn nhà này vượt quá tiêu chuẩn, đúng không?”
Lúc đó mới biết cô đang lo lắng điều gì, Nguyên Tự khởi động xe, trấn an cô: “Đừng lo lắng, sau khi trang trí nội thất cho căn nhà đẹp đẽ, anh đã thông gió trước rồi. Đồ đạc thì mua từ mấy tháng trước, cũng là đồ an toàn, không có mùi. Hai tháng này, chỉ có lắp thêm cửa chống trộm thôi, em yên tâm, em sẽ không bị bệnh bạch cầu đâu. “
Tạ Manh lúc này mới yên tâm, chờ đến khi xe ra khỏi tiểu khu, cô không nhịn được hỏi Nguyên Tự: “Thật ra tôi vẫn luôn thắc mắc, vạch phân cách trên đường sao lúc thì liền, lúc lại đứt đoạn vậy?”
Nguyên Tự: “Đứt đoạn thì có thể chuyển làn, vết kẻ liền thì không.”
Tạ Manh: “Ồ, thế biển báo phía trước kia có ý nghĩa gì?”
Nguyên Tự: “Không thể rẽ trái.”
Tạ Manh: “Còn biển dưới thì sao?”
Nguyên Tự: “Báo hiệu phía trước là ngã tư.”
Tạ Manh như được khai sáng, sau đó lại chỉ trỏ mấy chỗ nữa, Nguyên Tự đều kiên nhẫn giải đáp hết tất cả rồi mới hỏi lại cô: “Em hỏi mấy cái đó để làm gì?”
Tạ Manh lôi ra một tờ rơi nói: “Tôi nhận được tờ rơi, chắc của mấy người gần đây gửi đến, nằm trong hòm thư của căn hộ mình.”
Nguyên Tự nhíu mày nhìn qua: “Thi bằng lái xe?”
Tạ Manh: “Đúng, đúng, tôi đang muốn học.”
Nguyên Tự: “….”
Rất nhanh đến được siêu thị, siêu thị ở đây to hơn nhiều so với tưởng tượng của Tạ Manh.
Bởi vì khu vực xung quanh có rất nhiều khu đô thị, lượng người đến mua cực kỳ nhiều, thu hút đám đầu tư xây hẳn một cái khu phức hợp bao gồm quảng trường, khu vui chơi giải trí, văn phòng và cả khu mua sắm.
Chính vì tiện nghi như vậy, rất nhiều người kể cả ở xa cũng bị thu hút mà đến đây mua sắm, tham quan. Bản thân lượng người sinh sống ở khu vực xung quanh cũng đã nhiều rồi, cộng thêm những nhân viên văn phòng hàng ngày phải đến đây làm việc, nơi đây nghiễm nhiên trở thành một trong những khu phức hợp giải trí sầm uất và sôi động nhất nhì thành phố.
Lượng khách đến đi nhiều như vậy, không thể thiếu một cái siêu thị, theo lẽ dĩ nhiên siêu thị sẽ có diện tích rất lớn, nhu yếu phẩm được cung cấp cũng rất đa dạng, sản phẩm mới mẻ, theo đó, giá cả tất nhiên cũng không thấp.
Tạ Manh cúi người nhìn chỗ thịt sống, để ý đến chỗ xương sườn, kéo kéo Nguyên Tự bên cạnh lại hỏi anh: “Cái này đắt hơn bên ngoài khoảng 10 tệ đấy nhỉ?”
Nguyên Tự nhìn thoáng qua: “Đúng thế, em thích ăn xương sườn sao?”
Tạ Manh lắc đầu: “Cũng tùy món.”
Nguyên Tự: “Canh sườn nấu chua cay?”
Tạ Manh lập tức chỉ vào xương sườn quả quyết: “Thích! Mua thôi!”
Nguyên Tự bị cô chọc cười, nhờ nhân viên chọn cho tảng thịt ngon.
Sau đó hai người đi đến khu vực rau củ, chọn được không ít đồ ăn. Lúc Tạ Manh quay về với hai quả cà tím trên tay, Nguyên Tự thấy vậy nhíu mày: “Sao em lại có thể thích cái món khó ăn như vậy?”
Ngược lại, Tạ Manh cực kỳ yêu thích cà tím, nghe Nguyên Tự nói xấu cà tím như vậy, cô rất bất mãn: “Rau cần của anh mới kỳ lạ! Hương vị thật không chấp nhận nổi!”
Nguyên Tự buồn cười: “Rau cần có vị thanh mát, dễ dàng nấu kèm với các món ăn.”
Tạ Manh bỏ cà tím vào xe đẩy hàng: “Cà tím cũng thế, ăn rất ngon.”
Nguyên Tự không đồng tình, Tạ Manh nheo mắt: “Quả nhiên chúng ta không hề hợp nhau, anh xem, đều ghét thứ mà đối phương thích.”
Nguyên Tự: “….”
Một lúc sau, Nguyên Tự nhàn nhạt mở lời: “Cũng chưa chắc, không phải hai chúng ta đều ghét rau thơm sao?”
Tạ Manh: “… Ừ ha, rau thơm đúng là tội ác của ẩm thực.”
“Ừ.” Nguyên Tự thở phào.
__________
Chú thích:
(1) căn hộ thông tầng: là căn hộ được thiết kế với 02 tầng được nối liền nhau. Tạo cảm giác giống như một căn nhà 2 tầng (1 trệt, 1 lầu). Tùy theo thiết kế và mục đích sử dụng mà căn hộ thông tầng có nhiều tên gọi khác nhau như: Loft (Loft House); Duplex; Penthouse…
(Cá: không biết mọi người còn nhớ không, căn phía đông này là Tạ Manh và Nguyên Tự đồng đứng tên nhé)
Vài ngày sau, Tạ Manh với Nguyên Tự cùng nhau chuyển nhà.
Nguyên lão phu nhân nghe nói hai đứa cháu mình dọn từ nhà cũ sang nhà mới, trên mặt bà lộ niềm vui sướng. Chờ xe Nguyên Tự đi khuất, bà mới nói thầm với dì Vương: Thằng kia lươn lẹo thế không biết.
Căn chung cư này nằm trong một khu đô thị nổi tiếng xa hoa, hướng phòng cũng rất tốt, view thì khỏi phải nói, tuyệt hảo. Phần thô đã hoàn thiện xong, một mét vuông cũng lên tới trên dưới 10 vạn.
Ngay cả lúc nghĩ mình có 100 triệu tiền mặt, Tạ Manh cũng chưa từng cân nhắc sẽ mua nhà ở khu vực này.
Căn một trăm mét có trị giá là 1 triệu tệ đấy!
Cô cũng không phải là nhiều tiền đến mức đấy, việc gì phải bỏ ra một số tiền lớn như vậy?
Nghĩ đến đây, cô lại nghiến răng, hung hăng trừng mắt liếc Nguyên Tự phía trước hỏi: “Sao hôm nay anh cũng chuyển nhà là thế nào hả?”
Nguyên Tự nhìn cô trong gương chiếu hậu một cái, rồi khởi động xe đi đến khu đô thị, thong thả ung dung đáp: “Anh không thích ở một mình, cũng không muốn một thân một mình chuyển nhà.”
Tạ Manh thật sự rất ngạc nhiên: “Anh còn tí liêm sỉ nào không thế? Trước khi ông nội mất, anh vẫn luôn ở một mình bên ngoài đấy nhé:)”
Nguyên Tự không bị câu hỏi này đánh bại, cứ như thể đây là chuyện đương nhiên, đàng hoàng trả lời: “Sao em lại nghĩ là người ta sống một mình vì người ta thích điều đó? Trên thế giới này, số người sống một mình không ít, nhưng những người ghét tịch mịch cô đơn cũng khá nhiều đấy nhé.”
Thở ra một hơi, Tạ Manh tự nhủ: Quên đi, mày tức giận làm gì? Dù sao cũng là chuyện đã rồi, về sau từ từ tìm cách tính là được.
Nguyên Tự dừng xe trước cửa, Tạ Manh mở cửa ra làu bàu: “Căn đấy xa cổng như vậy, từ đấy đi ra ngoài cũng mất 10 phút? Sao anh lại mua nhà ở đấy chứ?”
“Chẳng lẽ em thích ở cạnh đường cái?” Nguyên Tự quay đầu lại kỳ quái hỏi cô: “Không nói tới khói bụi, xe cộ đi lại ồn ào thế em chịu được sao?”
Nguyên Tự không thể hiểu nổi suy nghĩ này, bản thân anh cũng mua một căn ở phía tây thành phố. Sao lại ở phía thành tây? Khu đó không hề đông đúc náo nhiệt, cũng không nhiều chỗ ăn chơi ngon nghẻ. Về đêm, khu phía tây đó lại khá yên tĩnh.
Lúc trước đi xem phòng, Nguyên Tự không suy nghĩ chốt ngay một căn ở phía tây. Còn không phải là vì khu phía tây yên tĩnh hơn sao?
Bây giờ, để đưa cô chuyển ra ở chung cư, anh cũng ngàn chọn vạn tuyển mới quyết định mua ở đây. Nếu không thuận tiện cho cô, Tạ Manh chắc chắn không dễ dàng đồng ý di chuyển đâu.
Tạ Manh tuy mồm lẩm bà lẩm bẩm nhưng lúc đi đến dưới chân tòa nhà, cô vẫn nghiêm túc nhìn ngắm một lượt. Tiểu khu ở đây có khác so với những khu khác một chút. Ban công rất rộng, cứ một tầng lại một tầng đan xen nhau.
Từ diện mạo ngôi nhà so với khu dân cư bình thường xa hoa hơn, phong cảnh càng thêm chói mắt.
Trước cửa tòa nhà có máy nhận diện khuôn mặt, Nguyên Tự quay đầu lại nói với Tạ Manh: “Tí nữa anh bảo nhân viên quản lý thêm nhận diện của em vào hệ thống.” Tạ Manh gật đầu đồng ý.
Đến thang máy cũng rộng hơn so với các khu chung cư khác, tuy không chở thêm được bao nhiêu người nhưng thang ở đây được trang trí rất thanh lịch, sang trọng. Phía trên treo tranh sơn dầu, dưới chân còn lót một lớp thảm rất dày.
Lúc dừng lại trước cửa căn hộ, Nguyên Tự đưa tay mở cửa, Tạ Manh cũng đi vào.
Đập vào mắt chính là nội thất trang trí theo phong cách châu Âu, tạo cảm giác xa hoa, nền nã. Lướt mắt một vòng là biết cả căn nhà đều được sử dụng các thiết bị điện thông minh. Không thể không nói, khắp nơi đều hiện lên một chữ: tiền, tiền, tiền.
Tạ Manh nhìn thấy thế vô cùng đau lòng. Ối giời ơi, đều là tiền đó!
Cô thở một hơi, kiềm chế sự đau lòng, sau đó nhìn cả khung cảnh xung quanh.
Phòng khách và ban công được ngăn cách bởi một chiếc cửa sổ sát đất nên ánh sáng luôn tràn ngập căn phòng.
Đây là căn hộ thông tầng1, cầu thang đi lên tầng hai được ốp bằng gỗ đỏ, trên mặt sàn là sẵn màu ấm từ gạch men sứ. Các dụng cụ trong phòng bếp đều là loại tiên tiến nhất. Tạ Manh cảm thấy, mọi thứ đều cực kỳ hoàn hảo, rất phù hợp với ý định của cô.
Chỉ có duy nhất một cái không tốt, Tạ Manh không khỏi cảm thán một câu: “Chỗ này chắc đắt lắm nhỉ?”
Nguyên Tự cũng cảm thán theo: “Đúng thế. Lúc trước, để tìm mua mấy thứ xa xỉ này anh phải bỏ ra rất nhiều công sức.”
Tiêu một trăm triệu tưởng dễ nhưng thực ra lại không dễ và không hề đơn giản, nội thất không phải cứ nhồi nhét những món đồ đắt tiền vào là được. Một số cái phải tốt, khiến gia chủ cảm thấy thoải mái, và còn phải phù hợp với chủ nhân ngôi nhà, suy cho cùng, nơi này là để ở chứ không phải để trưng bày.
Người ở không ai khác chính là bản thân mình, như vậy, phòng ở thích hợp với bản thân còn quan trọng hơn là cứ cố đấm ăn xôi nhồi nhét vào những đồ đạc xa xỉ.
Căn hộ này mặt sàn cả hai tầng tổng cộng là 260 mét vuông, Nguyên Tự dẫn Tạ Manh đi tham quan một vòng: “Tầng hai là phòng ngủ, dùng cho mục đích riêng tư còn khu vực tầng một chủ yếu là không gian sinh hoạt chung. Lúc trước, khi còn đang làm bản vẽ thiết kế nội thất, anh rất chú trọng vấn đề riêng tư. Ngoại trừ bếp, trên tầng hai cơ bản cũng có đầy đủ tiện nghi, hơn nữa còn có cả cửa chống trộm. Ở trong phòng của mình, em muốn làm gì đều được, nếu em không cho phép, anh cũng không thể vào được.”
Tạ Manh rất hài lòng, nhưng vẫn còn thấy chưa đủ: “Thế sao anh không xây luôn một cái bếp trên tầng hai đi?”
Nguyên Tự cười nhẹ hỏi lại: “Vậy bếp ở tầng một để làm gì? Anh còn làm luôn cho em một cái cửa ra vào ở trên tầng hai, em dùng luôn cái cửa đấy mà đi, thấy thế nào?”
Tạ Manh cực kỳ hài lòng: “Tốt đấy!”
Nguyên Tự nhíu mày: “Anh làm vậy là vì ai chứ?”
Tạ Manh: “….” Anh chính là một kẻ tiểu nhân, thế mà còn dám nói hợp lý hợp tình như thế được hả?
Tuy Tạ Manh biết Nguyên Tự là kẻ tiểu nhân, nhưng cũng là mọi chuyện đã đành, ngoài ra, lúc nghe thấy Y Hiên nói bóng gió như vậy, cô cũng bỏ thời gian ra tìm hiểu thị trường nhà đất phía thành bắc một chút.
Theo những gì cô tìm hiểu được, giá trị của căn biệt thự kia chắc chắn vượt xa con số 100 triệu tệ.
Bởi vậy, mấy ngày hôm nay Tạ Manh cũng cố gắng đối xử “hòa ái” với Nguyên Tự hơn, không còn mặt cau mày có nữa. Nhưng nói đi nói lại, trong cái chuyện này, Nguyên Tự chính là một con lươn! Tiểu nhân đê tiện, dám đi lừa lọc gái nhà lành!
***
Hai người trước tiên về phòng riêng của mình dọn dẹp sửa sang lại, một lát sau, Nguyên Tự đi sang bấm chuông cửa phòng cô.
Tạ Manh mở cửa, Nguyên Tự đưa lời mời gọi: “Đi mua đồ ăn đi! Tủ lạnh dưới nhà chả có thức ăn dự trữ gì cả.”
Giây phút này, bản chất trạch nữ đột nhiên trỗi dậy, Tạ Manh không nghĩ nhiều buông lời cự tuyệt: “Hừm, tôi không đi, anh thích thì tự mà đi.”
Nguyên Tự bình tĩnh, nhìn cô với ánh mắt khinh miệt: “Cho nên tối nay em định ăn mì gói?”
Tạ Manh ngẩn ngơ, anh ta có ý gì?
Ha, ý tứ chính là cứ cãi nhau với anh đi, rồi anh sẽ không nấu cơm cho cô nữa?
Tạ Manh cười mỉm: “Được! Anh chờ tôi thay quần áo rồi đi.”
Nguyên Tự gật đầu, Tạ Manh đóng sầm cửa lại thay quần áo. Nguyên Tự nhìn ổ khóa chống trộm trên cửa một lúc, cảm thấy có chút chướng mắt.
Một lát sau, Tạ Manh thay quần áo xong, khóa cửa rồi đi siêu thị với Nguyên Tự.
Thang máy đưa hai người họ xuống phía dưới tầng hầm đỗ xe. Ở khu này, bên dưới bãi đỗ xe còn xây thêm cả hầm trú ẩn.
“Oa, chỗ này tiếng vang vọng lại thật kêu nha!” Tạ Manh chạy vội đến bên cạnh Nguyên Tự, nói tiếp: “Rất thích hợp để ma quỷ lui tới..”
Nguyên Tự tiến đến mở cửa xe, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh có lẽ bây giờ đang có một cô gái đầu tóc rũ rượi, mặc váy đỏ ngồi ở ghế lái phụ bên trong xe.
Tự nhiên anh cũng cảm thấy có chút lạnh xương sống, cạn lời nhắc nhở Tạ Manh: “Em nói chuyện tử tế chút được không? Sắp tới chúng ta thường xuyên phải đi đến hầm để xe đấy.”
Tạ Manh ha ha ha cười to: “Tôi nói giỡn ấy mà~! Anh để ý làm gì. Thế bây giờ chúng ta đi đâu mua thức ăn?”
Nguyên Tự thuận miệng nói ra tên một cái siêu thị, Tạ Manh lên xe, bấm đốt ngón tay tính tính, sau đó nhíu mày: “Không đúng! Để tính xem, từ lúc anh nhìn trộm cơ thể tôi đến giờ là cách đây mấy tháng nhỉ?”
Nguyên Tự có chút chột da, khô khan trả lời: “Cái gì mà nhìn trộm em? Cơ thể em có gì đẹp mà đáng để nhìn?”
Tạ Manh lập tức uốn uốn éo éo nhìn dáng người của mình một lượt: “Anh nói vậy là sao chứ?”
Nguyên Tự sờ sờ mũi, cảm thấy có chút ngứa ngáy, nhưng vẫn kiên quyết trả lời: “Anh lại cảm thấy đây là chuyện tâm linh tương thông, mà thôi bỏ đi, ừm.. đúng thật là nhìn trộm.”
Nguyên Tự nói xong, Tạ Manh há hốc mồm nhìn anh, thế mà lại còn đàng hoàng thừa nhận như vậy??
Nguyên Tự nhanh chóng chuyển chủ đề: “Em nói cái này làm gì?”
Tạ Manh lại ngẫm nghĩ, bẻ ngón tay tính toán: “Căn nhà này anh mua lúc nào? Trang trí khi nào? Tính thời gian, lượng formaldehyde2 trong căn nhà này vượt quá tiêu chuẩn, đúng không?”
Lúc đó mới biết cô đang lo lắng điều gì, Nguyên Tự khởi động xe, trấn an cô: “Đừng lo lắng, sau khi trang trí nội thất cho căn nhà đẹp đẽ, anh đã thông gió trước rồi. Đồ đạc thì mua từ mấy tháng trước, cũng là đồ an toàn, không có mùi. Hai tháng này, chỉ có lắp thêm cửa chống trộm thôi, em yên tâm, em sẽ không bị bệnh bạch cầu đâu. “
Tạ Manh lúc này mới yên tâm, chờ đến khi xe ra khỏi tiểu khu, cô không nhịn được hỏi Nguyên Tự: “Thật ra tôi vẫn luôn thắc mắc, vạch phân cách trên đường sao lúc thì liền, lúc lại đứt đoạn vậy?”
Nguyên Tự: “Đứt đoạn thì có thể chuyển làn, vết kẻ liền thì không.”
Tạ Manh: “Ồ, thế biển báo phía trước kia có ý nghĩa gì?”
Nguyên Tự: “Không thể rẽ trái.”
Tạ Manh: “Còn biển dưới thì sao?”
Nguyên Tự: “Báo hiệu phía trước là ngã tư.”
Tạ Manh như được khai sáng, sau đó lại chỉ trỏ mấy chỗ nữa, Nguyên Tự đều kiên nhẫn giải đáp hết tất cả rồi mới hỏi lại cô: “Em hỏi mấy cái đó để làm gì?”
Tạ Manh lôi ra một tờ rơi nói: “Tôi nhận được tờ rơi, chắc của mấy người gần đây gửi đến, nằm trong hòm thư của căn hộ mình.”
Nguyên Tự nhíu mày nhìn qua: “Thi bằng lái xe?”
Tạ Manh: “Đúng, đúng, tôi đang muốn học.”
Nguyên Tự: “….”
Rất nhanh đến được siêu thị, siêu thị ở đây to hơn nhiều so với tưởng tượng của Tạ Manh.
Bởi vì khu vực xung quanh có rất nhiều khu đô thị, lượng người đến mua cực kỳ nhiều, thu hút đám đầu tư xây hẳn một cái khu phức hợp bao gồm quảng trường, khu vui chơi giải trí, văn phòng và cả khu mua sắm.
Chính vì tiện nghi như vậy, rất nhiều người kể cả ở xa cũng bị thu hút mà đến đây mua sắm, tham quan. Bản thân lượng người sinh sống ở khu vực xung quanh cũng đã nhiều rồi, cộng thêm những nhân viên văn phòng hàng ngày phải đến đây làm việc, nơi đây nghiễm nhiên trở thành một trong những khu phức hợp giải trí sầm uất và sôi động nhất nhì thành phố.
Lượng khách đến đi nhiều như vậy, không thể thiếu một cái siêu thị, theo lẽ dĩ nhiên siêu thị sẽ có diện tích rất lớn, nhu yếu phẩm được cung cấp cũng rất đa dạng, sản phẩm mới mẻ, theo đó, giá cả tất nhiên cũng không thấp.
Tạ Manh cúi người nhìn chỗ thịt sống, để ý đến chỗ xương sườn, kéo kéo Nguyên Tự bên cạnh lại hỏi anh: “Cái này đắt hơn bên ngoài khoảng 10 tệ đấy nhỉ?”
Nguyên Tự nhìn thoáng qua: “Đúng thế, em thích ăn xương sườn sao?”
Tạ Manh lắc đầu: “Cũng tùy món.”
Nguyên Tự: “Canh sườn nấu chua cay?”
Tạ Manh lập tức chỉ vào xương sườn quả quyết: “Thích! Mua thôi!”
Nguyên Tự bị cô chọc cười, nhờ nhân viên chọn cho tảng thịt ngon.
Sau đó hai người đi đến khu vực rau củ, chọn được không ít đồ ăn. Lúc Tạ Manh quay về với hai quả cà tím trên tay, Nguyên Tự thấy vậy nhíu mày: “Sao em lại có thể thích cái món khó ăn như vậy?”
Ngược lại, Tạ Manh cực kỳ yêu thích cà tím, nghe Nguyên Tự nói xấu cà tím như vậy, cô rất bất mãn: “Rau cần của anh mới kỳ lạ! Hương vị thật không chấp nhận nổi!”
Nguyên Tự buồn cười: “Rau cần có vị thanh mát, dễ dàng nấu kèm với các món ăn.”
Tạ Manh bỏ cà tím vào xe đẩy hàng: “Cà tím cũng thế, ăn rất ngon.”
Nguyên Tự không đồng tình, Tạ Manh nheo mắt: “Quả nhiên chúng ta không hề hợp nhau, anh xem, đều ghét thứ mà đối phương thích.”
Nguyên Tự: “….”
Một lúc sau, Nguyên Tự nhàn nhạt mở lời: “Cũng chưa chắc, không phải hai chúng ta đều ghét rau thơm sao?”
Tạ Manh: “… Ừ ha, rau thơm đúng là tội ác của ẩm thực.”
“Ừ.” Nguyên Tự thở phào.
__________
Chú thích:
(1) căn hộ thông tầng: là căn hộ được thiết kế với 02 tầng được nối liền nhau. Tạo cảm giác giống như một căn nhà 2 tầng (1 trệt, 1 lầu). Tùy theo thiết kế và mục đích sử dụng mà căn hộ thông tầng có nhiều tên gọi khác nhau như: Loft (Loft House); Duplex; Penthouse…
Tác giả :
Da Thanh Oa