Kế Hoạch Ly Hôn Đúng Đắn
Chương 31
Nguyên Tư Lập quả thực không tổ chức tiệc, Giang Nhã Tuyên chỉ có thể khóc thút thít trong chăn: “Anh ấy không định tổ chức tiệc, thì đương nhiên không mất công thuê người phục vụ, tôi cũng sẽ không có lý do để đến. 602, cậu bảo tôi làm sao bây giờ?”
602 ngẫm nghĩ thật lâu rồi trả lời: “Chỉ có thể tìm cách khác để đến thôi.”
Giang Nhã Tuyên phấn khởi hỏi lại: “Cách nào?”
602 nói tiếp: “Chúng ta đi tìm đến nam thứ, nam thứ là người nhất kiến chung tình với cô, cô chỉ cần xuất hiện trước mặt anh ta, hơn nữa, với ánh hào quang của nữ chính, đời này chắc chắn cậu ta vẫn sẽ cảm nắng cô thôi.”
Giang Nhã Tuyên hào hứng: “Thật sự luôn???”
Cô đột nhiên nhớ lại hai lần Nguyên Trạch Tường tới công ty đều bị Tạ Manh ngăn lại, liền vò cái khăn nhỏ trong tay: “Cô ta chắc chắn là cố ý.”
Khó trách Lâm Mộ Lan cứ luôn miệng nói Tam gia sẽ đến mà một lần cũng chưa thấy.
“Người không vì mình trời tru đất diệt, cô thấy sáng nay cô thảm thế nào khi nhường cô ta chưa? Chắc chắn bây giờ cô ta còn đang nghĩ mình đã kéo dài được thời gian, chiếm được lợi thế.” 602 nói, cầm cuốn tiểu thuyết lên xem rồi nói tiếp: “Sinh nhật của Nguyên Tư Lập rất được Nguyên gia quan tâm, Nguyên Trạch Tường cũng sẽ tham dự. Hãy chặn anh ta trên đường.”
Giang Nhã Tuyên gật mạnh đầu: “Được!”
***
Ngày hôm sau, Giang Nhã Tuyên dựa theo biển số xe mà 602 đưa cho, cuối cùng cũng tìm được xe thể thao của nam thứ để ăn vạ.
Xe thể thao của vị nam thứ này là mẫu xe mới nhất năm nay của Koenigsegg Gemera¹, một màu đỏ rực chạy dọc theo những đường cong uyển chuyển của thân xe làm cho chiếc xe vô cùng bắt mắt.
Giang Nhã Tuyên nhẹ nhàng vén những sợi tóc còn vương trước mặt ra sau tai, cô nhìn về phía cánh cửa vừa mở, sau khi nhìn thấy người xuống từ trên xe, cô liền trợn mắt há hốc mồm hóa đá tại chỗ. Tạ Manh từ xe bước xuống, đi một đôi cao gót hơn 10cm, từ trên nhìn xuống nói: “Từ nhà cô đến chỗ này chắc cũng rất xa đấy nhỉ?”
Giang Nhã Tuyên: “…..”
Cô lập tức đứng dậy chạy như bay…
Tạ Manh: “…..” Cô lại chạy cái gì?
Nguyên Trạch Tường xuống sau, hỏi: “Đâm vào ai à? Không thể nào? Phanh của con xe thể thao này rất ăn. Tôi nãy có nhìn mà, làm sao mà đâm được. Ơ? Nhưng mà người đâu rồi?”
Nguyên Trạch Tường ngó nghiêng khắp nơi, thấy ở phía xa có một bóng người đang chạy rất vội.
Tạ Manh nhìn bóng lưng của Giang Nhã Tuyên nói: “Chậc chậc, chú nhỏ, chú lại đây nhìn dáng người cô ấy đi. Thon thả, thướt tha, yểu điệu, khiến cháu nhìn say mê, con tim thổn thức. Ôi, gió thổi nhè nhẹ sóng tóc thướt tha, cháu xúc động quá. Đó, chỉ là một bóng hình thôi, chỉ là một bóng hình nhưng mà làm cháu… làm cháu…”
“Cháu dâu, cháu đang đọc thuộc lòng văn mẫu hả?”
Nguyên Trạch Tường thật sự không muốn dây dưa gì với cô cháu dâu này đâu, nhưng mà hôm nay cô la lối om sòm nằng nặc muốn ngồi xe anh, anh còn có thể làm được gì? Lúc hai người vừa ra khỏi cổng, anh đã nhìn thấy ánh mắt chết chóc của cháu trai nhìn mình rồi đấy có được không hả???
Cho nên, chúng ta có thể nhanh nhanh về nhà được không huhu Cháu trai vẫn đang chờ đấy!!
Tạ Manh đọc xong đoạn miêu tả cảnh gặp nhau lần đầu giữa hai bọn họ trong cuốn tiểu thuyết, hỏi Nguyên Trạch Tường: “Chú nhìn cái bóng lưng kia, chú không cảm thấy cuộc sống toại nguyện, nhân sinh viên mãn rồi sao?”
Nguyên Trạch Tường hít một hơi sâu, sau đó thở ra.
Được rồi, không được tức giận. Không được tức giận.
Kìm lại cái cảm xúc không nói nên lời, Nguyên Trạch Tường cười nói: “Cháu nói nhìn một bóng người là cuộc sống coi như viên mãn?”
Tạ Manh cười ha hả: “Cháu bây giờ cảm thấy viên mãn rồi.” Xem ra nhất kiến chung tình thì vẫn cần nhìn mặt nha~
398! Vậy cậu nói xem tại sao Nguyên Trạch Tường nhìn mặt tôi mà không nhất kiến chung tình hả? Nói gì thì nói, mặt tôi cũng đẹp hơn Giang Nhã Tuyên mà?
398: Nhưng cô là cháu dâu của anh ta.
Tạ Manh: … Cũng có lí.
Nguyên Trạch Tường đẩy Tạ Manh vào trong xe, sau đó khởi động xe đi về, chiếc xe thể thao nhanh chóng đi qua Giang Nhã Tuyên.
Vận mệnh cũng đã bị bỏ qua trong nháy mắt.
Nguyên Tự khoanh tay trước ngực đợi ở cửa thật lâu mới thấy chiếc xe thể thao màu đỏ kia trở về.
Nguyên Tự giơ tay nhìn đồng hồ, được lắm, 47 phút.
Xe dừng ở trước mặt anh, Tạ Manh xuống xe với một tâm trạng thoải mái. Nguyên Trạch Tường dưới ánh mắt giết người của cháu trai, đi ra cốp xe lấy hộp bánh kem. Hic chú chỉ đi lấy bánh kem thôi mà, cháu có cần nhìn chú với ánh mắt như Tu La từ địa ngục ra thế không?
Tạ Manh đi vào nhà, nhìn thấy một đôi giày cao gót của phụ nữ ở bậc thềm. Chắc chắn không phải mẹ chồng, Lâm Văn Văn đã lâu không đi giày cao gót rồi. Những người khác cũng không trở về, thế giày nữ này là..?
Đào Nhã Nhân?
Tạ Manh đoán Đào Nhã Nhân trở về trả thù, loại người này tâm cao khí ngạo², ở Nguyên gia lại không coi ai ra gì, vô pháp vô thiên.
Chính mình hôm qua nói dối cô như vậy, Đào Nhã Nhân đương nhiên sẽ nuốt không trôi cục tức này.
Nhưng mà dù sao cô cũng không có ý định đứng đó ngoan ngoãn chịu trận đâu!
Tạ Manh lấy điện thoại ra gọi cho mẹ mình, điện thoại nhanh chóng được kết nối, Tạ Manh nói: “Mẹ, hôm nay là sinh nhật Tư Lập, mẹ với ba cũng đến chơi đi!”
“Mẹ đi làm gì chứ? Mẹ nghĩ rồi, không đi đâu, các con cứ đi đi.”
Tạ Manh tủi thân nói: “Mẹ không tới? Mẹ mà không tới Tư Lập sẽ khóc nguyên một ngày luôn đấy.”
Lâm Liên bất ngờ hỏi: “Thật hả? Haiz, đứa bé này.”
“Cũng không trách nó được, mẹ cũng biết mà, nó rất thích mẹ, đây là sinh nhật đầu tiên của nó từ khi biết mẹ.”
Lâm Liên nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Vậy được! Ba mẹ đi thay đồ một chút, lát nữa sẽ đến luôn.”
Tạ Manh đồng ý: “Con đi đón hai người.”
Sau đó, cô ra ngoài nói với Nguyên Tự: “Ba mẹ tôi cũng đến dự sinh nhật Nguyên Tư Lập.”
Nguyên Tự vui vẻ: “Được!” Suốt hai năm qua, Tạ gia chưa từng đến đây, đây là lần đầu tiên. Nguyên Tự rất coi trọng, cũng cảm thấy đây là một bước biến chuyển lớn, trong lòng cực kì hân hoan.
Tạ Manh gật gật đầu, sau đó nghiêm túc nói: “Tôi đi đón ba mẹ.”
Nguyên Tự giữ tay cô lại nói: “Tôi đi với em.”
Tạ Manh cũng không từ chối, vì thế hai người liền lái xe đi. Di chuyển hết mất khoảng một giờ, mới đưa ba mẹ Tạ đến Nguyên gia.
Trên đường trở về, Tạ Manh thấy Giang Nhã Tuyên vẫn còn ngồi xổm ở đấy, không khỏi thương cảm: “Trời ngoài kia cũng lạnh lắm đây.”
Nguyên Tự gật đầu: “Rất lạnh.”
Lâm Liên ngồi đằng sau nói thêm: “Hai ngày tới đều lạnh, Manh Manh, con ra ngoài cũng mặc thêm quần áo vào nhé.”
***
Ở Nguyên gia, Đào Nhã Nhân ngồi chính giữa sô pha ôm Nguyên Tư Lập.
Nguyên Tư Lập cảm thấy vô cùng ấm áp, nhóc ngẩng đầu nhìn Đào Nhã Nhân cất tiếng nói non nớt hỏi: “Mẹ, mẹ tới đón con à?”
Đào Nhã Nhân lắc đầu, Nguyên Tư Lập cũng không làm bộ làm tịch, trong giọng nói có thể nghe ra sự năn nỉ cầu xin: “Con đi cùng mẹ đến nhà chú Phương được không? Mẹ và chú nói gì con cũng nghe, bà ngoại dạy con nhiều điều mới, con học được nhiều thứ lắm rồi.”
Đào Nhã Nhân nghe thế nhíu mày hỏi lại: “Bà ngoại nào? Bà ngoại bảo lâu rồi con không về gặp bà mà.”
Nguyên Tư Lập không nhận được câu trả lời, cu cậu rất thất vọng. Nhưng vẫn có tinh thần đáp lại: “Con có bà ngoại mới rồi, là mẹ của thím nhỏ đó.”
Trong nháy mắt, sắc mặt Đào Nhã Nhân trở nên vô cùng khó coi, sau đó nghiêm giọng nói: “Đấy không phải bà ngoại con.”
Đại khái giọng nói có hơi to, Nguyên Tư Lập bị dọa giật mình nhưng cũng không nói gì.
Một lát sau, Nguyên Trạch Tường mang bánh kem đi vào, Nguyên lão phu nhân hỏi anh Tạ Manh đâu? Nguyên Trạch Tường chuyển lại những lời nói vừa rồi của Tạ Manh, Nguyên lão phu nhân nghe thấy vợ chồng Tạ gia cũng đến, cực kì mong đợi.
Bà cảm thấy gần đây cháu trai mình đối xử với Tạ Manh đã khác xưa, nhưng quan hệ giữa hai nhà Nguyên – Tạ vẫn rất xa cách.
Sinh nhật lần này bà cũng có gọi điện mời Tạ gia đến. Nhưng tất nhiên, Lâm Liên uyển chuyển từ chối, Nguyên lão phu nhân cũng không dám nói gì thêm.
Đột nhiên nghe nói lần này hai vợ chồng cháu nhỏ đang đi đón họ, Nguyên lão phu nhân hào hứng bảo dì Vương làm nhiều thêm hai phần đồ ăn.
Đào Nhã Nhân nắm chặt bàn tay, hừ, cô hôm nay đến đây chính là đến tính sổ với Tạ Manh. Dám dạy hư con cô hả? Không có cửa đâu.
Cô ta thế mà còn gọi mẹ đến đây, có ý gì? Chẳng phải tí nữa dựa vào có người lớn ở đây để cô không dám nói câu nào sao?
Chỉ tiếc là nước đi này của Tạ Manh thật sự sai lầm rồi, mình sẽ không cho cô ta chút mặt mũi nào đâu.
Nguyên Tư Lập ngồi bên cạnh vẽ hết một tiếng thì bà ngoại mới đến.
Vừa nghe ngoài cửa có tiếng động, nhóc vội chạy như bay ra ngoài.
“Bà ngoại, bà ngoại, bà đến rồiiii!!! Bà đến mừng sinh nhật với cháu sao?”
“Ôi bảo bối nhỏ của bà, cháu lại lớn thêm một tuổi rồi! Lợi hại quá đi mất!”
Lâm Liên từ ái nói khiến Nguyên Tư Lập kiêu ngạo ngẩng cao đầu trả lời: “Cháu trưởng thành rồi, cháu có thể giúp bà dọn bát đũa rồi đấy ạ!”
Lâm Liên cười nói: “Em bé của bà cũng cao hơn một chút rồi đấy!”
Đào Nhã Nhân ngồi trong phòng khách nghe cuộc nói chuyện cả người đều đông cứng. Con trai cô cũng chỉ mới đến đây ở có hai tuần, thế mà đã bị mua chuộc rồi?
Nguyên lão phu nhân được dì Vương đỡ ra cửa, phấn khởi nói: “Bà thông gia, cuối cùng bà cũng đến rồi. Tôi đây ngày nhớ đêm mong, cuối cùng cũng mong được bà đến rồi.”
Nguyên gia cực kì khách khí, Lâm Liên trong lòng thụ sủng nhược kinh: “Chết, bà nói thế này, tôi thấy có lỗi quá.”
Hai bên khách khí một lúc, sau đó đi vào trong nhà ngồi.
Đào Nhã Nhân nhìn một đoàn người tiến vào, có một người đàn ông và một phụ nữ trung niên đứng tuổi, chắc khoảng trên dưới 50.
Người phụ nữ kia trên tay còn bế con của cô, Đào Nhã Nhân khẽ cắn môi.
Lâm Liên ngồi xuống mới phát hiện trong phòng khách còn có Đào Nhã Nhân, liền cười nhìn về phía Nguyên Tự hỏi: “Cô gái này là..?”
Nguyên Tự nhìn Đào Nhã Nhân một cái rồi nói: “Là chị dâu của con ạ.”
Lâm Liên lập tức vui vẻ nói: “Thì ra là chị dâu của con. Ô, vậy không phải là mẹ thằng bé sao? Xin chào, xin chào, bác đã được nghe kể về cháu từ lâu, cháu quả thật là một mỹ nhân đó.”
Lâm Liên nói chuyện khách khí, cũng không khiến người đối diện khó chịu, Đào Nhã Nhân cũng giương khóe miệng cười cười.
Nguyên Tự lập tức nhíu mày, có phần không hài lòng với thái độ hờ hững và chiếu lệ của Đào Nhã Nhân. Nhưng thái độ này, quay lại chục ngày trước, hình như mình cũng có thái độ như thế thì phải…
Tạ Manh tươi cười nói: “Đương nhiên là đẹp rồi mẹ, haiz. chị dâu à, chẳng phải hôm qua chị còn bảo với em là hôm nay không rảnh sao?”
Đào Nhã Nhân trừng mắt nhìn cô, miễn cưỡng đáp lại: “Cũng không phải bận cả ngày.”
Tạ Manh gật đầu, bên cạnh, Lâm Liên và Tạ Hưng Chí trên mặt nụ cười từ từ đông cứng lại. Hình như… cô chị dâu này không thích Manh Manh lắm nhỉ?
Ôi có khi mình nghĩ nhiều quá rồi.
Hai vị trưởng bối lại tươi cười trở lại, Tạ Hưng Chí lấy chiếc bánh kem trong túi ra nói: “Bánh này lúc nãy ông ngoại vừa mua ở cổng tiểu khu, không phải nhóc con lúc trước vẫn luôn muốn ăn sao?”
“Oaaaa là bánh kem Spider-man!!” Nguyên Tư Lập kinh ngạc, hân hoan nói.
Nhưng mà nhóc vừa nói xong, Đào Nhã Nhân ngồi bên cạnh chen vào: “Trong nhà cũng mua một cái rồi.”
Tạ Hưng Chí cầm bánh kem bối rối, ông quay đầu nhìn lại, thấy trong phòng bếp quả thật cũng có một hộp bánh kem to.
Trên vỏ hộp bánh là hình vẽ Spider-man rất cầu kỳ, so với cái bánh trên tay ông có vẻ tinh xảo hơn nhiều.
Nguyên Tư Lập có chút bất ngờ, nhưng nhóc thích cái bánh trong tay ông ngoại hơn nha~ Lần trước nhóc nói muốn ăn, ông ngoại bảo khi nào đến sinh nhật mới mua cho nhóc ăn.
Nguyên Tư Lập nhìn bánh kem trong tay ông, không biết nên nói như thế nào.
Nguyên lão phu nhân liền cười nói: “Bánh kem của ông trông rất ngon miệng. Chiếc bánh kia chúng tôi mua, nhân viên ở đó nói bên trong có cả ca cao, không tốt cho trẻ nhỏ, tôi còn đang không biết làm thế nào đây!”
Tuy mấy lời này có vẻ không chân thật lắm, nhưng Tạ Hưng Chí cũng biết đây là bậc thang Nguyên lão phu nhân bắc cho, ông liền nói: “Thế may rồi, bánh này tôi mua là bánh hoa quả mà Tư Lập rất thích.”
Đào Nhã Nhân rũ mắt, ngắm nhìn đầu ngón tay xinh đẹp của mình nói: “Tư Lập cũng không thích ăn trái cây.”
Nguyên lão phu nhân: “…..”
Nguyên Tư Lập nhỏ giọng nói: “Bây giờ con rất thích.”
Tạ Manh liền cười với Đào Nhã Nhân: “Chị xa nó cũng một thời gian, nó đã thay đổi khẩu vị rồi.”
Lâm Liên và Tạ Hưng Chí nhìn nhau không biết làm sao. Không phải kế hoạch là đến dự tiệc à? Nhìn bầu không khí này có vẻ không được tốt lắm.
602 ngẫm nghĩ thật lâu rồi trả lời: “Chỉ có thể tìm cách khác để đến thôi.”
Giang Nhã Tuyên phấn khởi hỏi lại: “Cách nào?”
602 nói tiếp: “Chúng ta đi tìm đến nam thứ, nam thứ là người nhất kiến chung tình với cô, cô chỉ cần xuất hiện trước mặt anh ta, hơn nữa, với ánh hào quang của nữ chính, đời này chắc chắn cậu ta vẫn sẽ cảm nắng cô thôi.”
Giang Nhã Tuyên hào hứng: “Thật sự luôn???”
Cô đột nhiên nhớ lại hai lần Nguyên Trạch Tường tới công ty đều bị Tạ Manh ngăn lại, liền vò cái khăn nhỏ trong tay: “Cô ta chắc chắn là cố ý.”
Khó trách Lâm Mộ Lan cứ luôn miệng nói Tam gia sẽ đến mà một lần cũng chưa thấy.
“Người không vì mình trời tru đất diệt, cô thấy sáng nay cô thảm thế nào khi nhường cô ta chưa? Chắc chắn bây giờ cô ta còn đang nghĩ mình đã kéo dài được thời gian, chiếm được lợi thế.” 602 nói, cầm cuốn tiểu thuyết lên xem rồi nói tiếp: “Sinh nhật của Nguyên Tư Lập rất được Nguyên gia quan tâm, Nguyên Trạch Tường cũng sẽ tham dự. Hãy chặn anh ta trên đường.”
Giang Nhã Tuyên gật mạnh đầu: “Được!”
***
Ngày hôm sau, Giang Nhã Tuyên dựa theo biển số xe mà 602 đưa cho, cuối cùng cũng tìm được xe thể thao của nam thứ để ăn vạ.
Xe thể thao của vị nam thứ này là mẫu xe mới nhất năm nay của Koenigsegg Gemera¹, một màu đỏ rực chạy dọc theo những đường cong uyển chuyển của thân xe làm cho chiếc xe vô cùng bắt mắt.
Giang Nhã Tuyên nhẹ nhàng vén những sợi tóc còn vương trước mặt ra sau tai, cô nhìn về phía cánh cửa vừa mở, sau khi nhìn thấy người xuống từ trên xe, cô liền trợn mắt há hốc mồm hóa đá tại chỗ. Tạ Manh từ xe bước xuống, đi một đôi cao gót hơn 10cm, từ trên nhìn xuống nói: “Từ nhà cô đến chỗ này chắc cũng rất xa đấy nhỉ?”
Giang Nhã Tuyên: “…..”
Cô lập tức đứng dậy chạy như bay…
Tạ Manh: “…..” Cô lại chạy cái gì?
Nguyên Trạch Tường xuống sau, hỏi: “Đâm vào ai à? Không thể nào? Phanh của con xe thể thao này rất ăn. Tôi nãy có nhìn mà, làm sao mà đâm được. Ơ? Nhưng mà người đâu rồi?”
Nguyên Trạch Tường ngó nghiêng khắp nơi, thấy ở phía xa có một bóng người đang chạy rất vội.
Tạ Manh nhìn bóng lưng của Giang Nhã Tuyên nói: “Chậc chậc, chú nhỏ, chú lại đây nhìn dáng người cô ấy đi. Thon thả, thướt tha, yểu điệu, khiến cháu nhìn say mê, con tim thổn thức. Ôi, gió thổi nhè nhẹ sóng tóc thướt tha, cháu xúc động quá. Đó, chỉ là một bóng hình thôi, chỉ là một bóng hình nhưng mà làm cháu… làm cháu…”
“Cháu dâu, cháu đang đọc thuộc lòng văn mẫu hả?”
Nguyên Trạch Tường thật sự không muốn dây dưa gì với cô cháu dâu này đâu, nhưng mà hôm nay cô la lối om sòm nằng nặc muốn ngồi xe anh, anh còn có thể làm được gì? Lúc hai người vừa ra khỏi cổng, anh đã nhìn thấy ánh mắt chết chóc của cháu trai nhìn mình rồi đấy có được không hả???
Cho nên, chúng ta có thể nhanh nhanh về nhà được không huhu Cháu trai vẫn đang chờ đấy!!
Tạ Manh đọc xong đoạn miêu tả cảnh gặp nhau lần đầu giữa hai bọn họ trong cuốn tiểu thuyết, hỏi Nguyên Trạch Tường: “Chú nhìn cái bóng lưng kia, chú không cảm thấy cuộc sống toại nguyện, nhân sinh viên mãn rồi sao?”
Nguyên Trạch Tường hít một hơi sâu, sau đó thở ra.
Được rồi, không được tức giận. Không được tức giận.
Kìm lại cái cảm xúc không nói nên lời, Nguyên Trạch Tường cười nói: “Cháu nói nhìn một bóng người là cuộc sống coi như viên mãn?”
Tạ Manh cười ha hả: “Cháu bây giờ cảm thấy viên mãn rồi.” Xem ra nhất kiến chung tình thì vẫn cần nhìn mặt nha~
398! Vậy cậu nói xem tại sao Nguyên Trạch Tường nhìn mặt tôi mà không nhất kiến chung tình hả? Nói gì thì nói, mặt tôi cũng đẹp hơn Giang Nhã Tuyên mà?
398: Nhưng cô là cháu dâu của anh ta.
Tạ Manh: … Cũng có lí.
Nguyên Trạch Tường đẩy Tạ Manh vào trong xe, sau đó khởi động xe đi về, chiếc xe thể thao nhanh chóng đi qua Giang Nhã Tuyên.
Vận mệnh cũng đã bị bỏ qua trong nháy mắt.
Nguyên Tự khoanh tay trước ngực đợi ở cửa thật lâu mới thấy chiếc xe thể thao màu đỏ kia trở về.
Nguyên Tự giơ tay nhìn đồng hồ, được lắm, 47 phút.
Xe dừng ở trước mặt anh, Tạ Manh xuống xe với một tâm trạng thoải mái. Nguyên Trạch Tường dưới ánh mắt giết người của cháu trai, đi ra cốp xe lấy hộp bánh kem. Hic chú chỉ đi lấy bánh kem thôi mà, cháu có cần nhìn chú với ánh mắt như Tu La từ địa ngục ra thế không?
Tạ Manh đi vào nhà, nhìn thấy một đôi giày cao gót của phụ nữ ở bậc thềm. Chắc chắn không phải mẹ chồng, Lâm Văn Văn đã lâu không đi giày cao gót rồi. Những người khác cũng không trở về, thế giày nữ này là..?
Đào Nhã Nhân?
Tạ Manh đoán Đào Nhã Nhân trở về trả thù, loại người này tâm cao khí ngạo², ở Nguyên gia lại không coi ai ra gì, vô pháp vô thiên.
Chính mình hôm qua nói dối cô như vậy, Đào Nhã Nhân đương nhiên sẽ nuốt không trôi cục tức này.
Nhưng mà dù sao cô cũng không có ý định đứng đó ngoan ngoãn chịu trận đâu!
Tạ Manh lấy điện thoại ra gọi cho mẹ mình, điện thoại nhanh chóng được kết nối, Tạ Manh nói: “Mẹ, hôm nay là sinh nhật Tư Lập, mẹ với ba cũng đến chơi đi!”
“Mẹ đi làm gì chứ? Mẹ nghĩ rồi, không đi đâu, các con cứ đi đi.”
Tạ Manh tủi thân nói: “Mẹ không tới? Mẹ mà không tới Tư Lập sẽ khóc nguyên một ngày luôn đấy.”
Lâm Liên bất ngờ hỏi: “Thật hả? Haiz, đứa bé này.”
“Cũng không trách nó được, mẹ cũng biết mà, nó rất thích mẹ, đây là sinh nhật đầu tiên của nó từ khi biết mẹ.”
Lâm Liên nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Vậy được! Ba mẹ đi thay đồ một chút, lát nữa sẽ đến luôn.”
Tạ Manh đồng ý: “Con đi đón hai người.”
Sau đó, cô ra ngoài nói với Nguyên Tự: “Ba mẹ tôi cũng đến dự sinh nhật Nguyên Tư Lập.”
Nguyên Tự vui vẻ: “Được!” Suốt hai năm qua, Tạ gia chưa từng đến đây, đây là lần đầu tiên. Nguyên Tự rất coi trọng, cũng cảm thấy đây là một bước biến chuyển lớn, trong lòng cực kì hân hoan.
Tạ Manh gật gật đầu, sau đó nghiêm túc nói: “Tôi đi đón ba mẹ.”
Nguyên Tự giữ tay cô lại nói: “Tôi đi với em.”
Tạ Manh cũng không từ chối, vì thế hai người liền lái xe đi. Di chuyển hết mất khoảng một giờ, mới đưa ba mẹ Tạ đến Nguyên gia.
Trên đường trở về, Tạ Manh thấy Giang Nhã Tuyên vẫn còn ngồi xổm ở đấy, không khỏi thương cảm: “Trời ngoài kia cũng lạnh lắm đây.”
Nguyên Tự gật đầu: “Rất lạnh.”
Lâm Liên ngồi đằng sau nói thêm: “Hai ngày tới đều lạnh, Manh Manh, con ra ngoài cũng mặc thêm quần áo vào nhé.”
***
Ở Nguyên gia, Đào Nhã Nhân ngồi chính giữa sô pha ôm Nguyên Tư Lập.
Nguyên Tư Lập cảm thấy vô cùng ấm áp, nhóc ngẩng đầu nhìn Đào Nhã Nhân cất tiếng nói non nớt hỏi: “Mẹ, mẹ tới đón con à?”
Đào Nhã Nhân lắc đầu, Nguyên Tư Lập cũng không làm bộ làm tịch, trong giọng nói có thể nghe ra sự năn nỉ cầu xin: “Con đi cùng mẹ đến nhà chú Phương được không? Mẹ và chú nói gì con cũng nghe, bà ngoại dạy con nhiều điều mới, con học được nhiều thứ lắm rồi.”
Đào Nhã Nhân nghe thế nhíu mày hỏi lại: “Bà ngoại nào? Bà ngoại bảo lâu rồi con không về gặp bà mà.”
Nguyên Tư Lập không nhận được câu trả lời, cu cậu rất thất vọng. Nhưng vẫn có tinh thần đáp lại: “Con có bà ngoại mới rồi, là mẹ của thím nhỏ đó.”
Trong nháy mắt, sắc mặt Đào Nhã Nhân trở nên vô cùng khó coi, sau đó nghiêm giọng nói: “Đấy không phải bà ngoại con.”
Đại khái giọng nói có hơi to, Nguyên Tư Lập bị dọa giật mình nhưng cũng không nói gì.
Một lát sau, Nguyên Trạch Tường mang bánh kem đi vào, Nguyên lão phu nhân hỏi anh Tạ Manh đâu? Nguyên Trạch Tường chuyển lại những lời nói vừa rồi của Tạ Manh, Nguyên lão phu nhân nghe thấy vợ chồng Tạ gia cũng đến, cực kì mong đợi.
Bà cảm thấy gần đây cháu trai mình đối xử với Tạ Manh đã khác xưa, nhưng quan hệ giữa hai nhà Nguyên – Tạ vẫn rất xa cách.
Sinh nhật lần này bà cũng có gọi điện mời Tạ gia đến. Nhưng tất nhiên, Lâm Liên uyển chuyển từ chối, Nguyên lão phu nhân cũng không dám nói gì thêm.
Đột nhiên nghe nói lần này hai vợ chồng cháu nhỏ đang đi đón họ, Nguyên lão phu nhân hào hứng bảo dì Vương làm nhiều thêm hai phần đồ ăn.
Đào Nhã Nhân nắm chặt bàn tay, hừ, cô hôm nay đến đây chính là đến tính sổ với Tạ Manh. Dám dạy hư con cô hả? Không có cửa đâu.
Cô ta thế mà còn gọi mẹ đến đây, có ý gì? Chẳng phải tí nữa dựa vào có người lớn ở đây để cô không dám nói câu nào sao?
Chỉ tiếc là nước đi này của Tạ Manh thật sự sai lầm rồi, mình sẽ không cho cô ta chút mặt mũi nào đâu.
Nguyên Tư Lập ngồi bên cạnh vẽ hết một tiếng thì bà ngoại mới đến.
Vừa nghe ngoài cửa có tiếng động, nhóc vội chạy như bay ra ngoài.
“Bà ngoại, bà ngoại, bà đến rồiiii!!! Bà đến mừng sinh nhật với cháu sao?”
“Ôi bảo bối nhỏ của bà, cháu lại lớn thêm một tuổi rồi! Lợi hại quá đi mất!”
Lâm Liên từ ái nói khiến Nguyên Tư Lập kiêu ngạo ngẩng cao đầu trả lời: “Cháu trưởng thành rồi, cháu có thể giúp bà dọn bát đũa rồi đấy ạ!”
Lâm Liên cười nói: “Em bé của bà cũng cao hơn một chút rồi đấy!”
Đào Nhã Nhân ngồi trong phòng khách nghe cuộc nói chuyện cả người đều đông cứng. Con trai cô cũng chỉ mới đến đây ở có hai tuần, thế mà đã bị mua chuộc rồi?
Nguyên lão phu nhân được dì Vương đỡ ra cửa, phấn khởi nói: “Bà thông gia, cuối cùng bà cũng đến rồi. Tôi đây ngày nhớ đêm mong, cuối cùng cũng mong được bà đến rồi.”
Nguyên gia cực kì khách khí, Lâm Liên trong lòng thụ sủng nhược kinh: “Chết, bà nói thế này, tôi thấy có lỗi quá.”
Hai bên khách khí một lúc, sau đó đi vào trong nhà ngồi.
Đào Nhã Nhân nhìn một đoàn người tiến vào, có một người đàn ông và một phụ nữ trung niên đứng tuổi, chắc khoảng trên dưới 50.
Người phụ nữ kia trên tay còn bế con của cô, Đào Nhã Nhân khẽ cắn môi.
Lâm Liên ngồi xuống mới phát hiện trong phòng khách còn có Đào Nhã Nhân, liền cười nhìn về phía Nguyên Tự hỏi: “Cô gái này là..?”
Nguyên Tự nhìn Đào Nhã Nhân một cái rồi nói: “Là chị dâu của con ạ.”
Lâm Liên lập tức vui vẻ nói: “Thì ra là chị dâu của con. Ô, vậy không phải là mẹ thằng bé sao? Xin chào, xin chào, bác đã được nghe kể về cháu từ lâu, cháu quả thật là một mỹ nhân đó.”
Lâm Liên nói chuyện khách khí, cũng không khiến người đối diện khó chịu, Đào Nhã Nhân cũng giương khóe miệng cười cười.
Nguyên Tự lập tức nhíu mày, có phần không hài lòng với thái độ hờ hững và chiếu lệ của Đào Nhã Nhân. Nhưng thái độ này, quay lại chục ngày trước, hình như mình cũng có thái độ như thế thì phải…
Tạ Manh tươi cười nói: “Đương nhiên là đẹp rồi mẹ, haiz. chị dâu à, chẳng phải hôm qua chị còn bảo với em là hôm nay không rảnh sao?”
Đào Nhã Nhân trừng mắt nhìn cô, miễn cưỡng đáp lại: “Cũng không phải bận cả ngày.”
Tạ Manh gật đầu, bên cạnh, Lâm Liên và Tạ Hưng Chí trên mặt nụ cười từ từ đông cứng lại. Hình như… cô chị dâu này không thích Manh Manh lắm nhỉ?
Ôi có khi mình nghĩ nhiều quá rồi.
Hai vị trưởng bối lại tươi cười trở lại, Tạ Hưng Chí lấy chiếc bánh kem trong túi ra nói: “Bánh này lúc nãy ông ngoại vừa mua ở cổng tiểu khu, không phải nhóc con lúc trước vẫn luôn muốn ăn sao?”
“Oaaaa là bánh kem Spider-man!!” Nguyên Tư Lập kinh ngạc, hân hoan nói.
Nhưng mà nhóc vừa nói xong, Đào Nhã Nhân ngồi bên cạnh chen vào: “Trong nhà cũng mua một cái rồi.”
Tạ Hưng Chí cầm bánh kem bối rối, ông quay đầu nhìn lại, thấy trong phòng bếp quả thật cũng có một hộp bánh kem to.
Trên vỏ hộp bánh là hình vẽ Spider-man rất cầu kỳ, so với cái bánh trên tay ông có vẻ tinh xảo hơn nhiều.
Nguyên Tư Lập có chút bất ngờ, nhưng nhóc thích cái bánh trong tay ông ngoại hơn nha~ Lần trước nhóc nói muốn ăn, ông ngoại bảo khi nào đến sinh nhật mới mua cho nhóc ăn.
Nguyên Tư Lập nhìn bánh kem trong tay ông, không biết nên nói như thế nào.
Nguyên lão phu nhân liền cười nói: “Bánh kem của ông trông rất ngon miệng. Chiếc bánh kia chúng tôi mua, nhân viên ở đó nói bên trong có cả ca cao, không tốt cho trẻ nhỏ, tôi còn đang không biết làm thế nào đây!”
Tuy mấy lời này có vẻ không chân thật lắm, nhưng Tạ Hưng Chí cũng biết đây là bậc thang Nguyên lão phu nhân bắc cho, ông liền nói: “Thế may rồi, bánh này tôi mua là bánh hoa quả mà Tư Lập rất thích.”
Đào Nhã Nhân rũ mắt, ngắm nhìn đầu ngón tay xinh đẹp của mình nói: “Tư Lập cũng không thích ăn trái cây.”
Nguyên lão phu nhân: “…..”
Nguyên Tư Lập nhỏ giọng nói: “Bây giờ con rất thích.”
Tạ Manh liền cười với Đào Nhã Nhân: “Chị xa nó cũng một thời gian, nó đã thay đổi khẩu vị rồi.”
Lâm Liên và Tạ Hưng Chí nhìn nhau không biết làm sao. Không phải kế hoạch là đến dự tiệc à? Nhìn bầu không khí này có vẻ không được tốt lắm.
Tác giả :
Da Thanh Oa