Kế Hoạch Làm Người Qua Đường Của Nữ Phụ Vô Cảm
Chương 38: Giao đấu. Trọng thương
Vũ Mị Nhi nhảy chân sáo, bộ dáng muốn nhiều đáng yêu liền có bấy nhiêu. Khiến vô số nam sinh quay lại nhìn.
Vũ Mị Nhi âm thầm đắc ý, ha ha ha, mình biết là mình rất đẹp mà. Mẹ nói không sai, chỉ cần đẹp là được, thêm chút kỹ xảo, tâm cơ thâm trầm chút, thân hình nóng bỏng chút là OK.
Việc phẫu thuật thẩm mỹ quả là quyết định đúng đắn mà, nó giúp mình đẹp hơn... A phi, không đúng, là tô điểm thêm đôi chút thôi, mình vốn đã đẹp rồi, đợi thêm một thời gian nữa cũng sẽ được thân hình như bây giờ thôi, mình làm như vậy chỉ là khiến mình đẹp sớm một chút thôi à.
Dù sao từ năm 14 tuổi đến nay thì Phong đã giúp mình “mát xa “ rất nhiều à, dù dạo này không còn nhưng mình vẫn “tự thân vận động” mà.
Suy nghĩ thông suốt, ả càng vui vẻ hơn, nở một nụ cười thật tươi, ả nhanh chóng chạy đến lớp S1, chợt, nghĩ đến điều gì đó, ả quay bước đến một góc khuất.
Lén lút liếc qua liếc lại, khi đã chắc chắn rằng không có ai, ả lạnh lẽo cười, lấy từ trong ngực ra một cái túi nhỏ, nhìn như túi hương vậy, nhưng cực kỳ đơn giản, màu sắc tối, còn tỏa ra luồng khí kỳ lạ nữa, rất đáng sợ.
Gương mặt Vũ Mị đột nhiên trở nên kỳ lạ, có chút gì đó dữ tợn, chút gì đó âm u, nở nụ cười quái dị, ả liếm liếm môi, ánh mắt dần mất đi ánh sáng, mở túi ra.
*Sao nào? Ngươi muốn gì? *
Một giọng nói the thé, non nớt vang lên, mang chút gì đó âm u, oán hận và châm chọc ả.
Ả cười man rợ, nhìn thứ dần hiện ra trước mắt mình không nói gì.
Đó là... Một cái xác!
Chính xác là cái xác của một đứa bé đã bị héo khô. Đứa bé đó đã khô héo rồi nên trông rất ghê, sát khí cùng hận ý của nó dần bao phủ nơi này, nó khó khăn mở đôi mắt khô héo của mình ra nhìn ả.
Bên trong hốc mắt là hai con mắt đỏ ngầu, chi chít tơ máu màu đen, cái miệng há ra, một hàm răng sắc bén ko phù hợp với lứa tuổi xuất hiện.
Đứa bé bay lên cao, nhìn ả đầy khinh thường.
Ả vẫn cười, nói:
“Tao sắp đến chỗ đó rồi, mày biết phải làm gì rồi đó! Đừng để tao thất vọng nghe chưa? Không thì...”
*hừ, nhân loại ngu xuẩn! Ngươi có biết ngươi đang đe doạ ai? Có tin là ta sẽ giết chết ngươi ngay lúc này không? *
Đứa trẻ khinh thường nói, giọng nói còn bao hàm chút sát khí khiến nét mặt vốn đầy đắc ý, dữ tợn của ả cứng lại, vội nói:
“Xin... Xin lỗi.....”
Rồi chợt tỉnh ra, tức giận nói:
“a, không đúng. Tao nuôi mày, mày phải biết ơn và giúp tao chứ! Đừng có mà láo nghe chưa! Đừng quên, mày là uống máu của tao mà sống đó! “
*Hừ, nhân loại ngu xuẩn! Dù vậy thì sao? Ta làm việc cho ngươi là để báo đáp ngươi đã nuôi ta nhưng nếu ta không hài lòng, hoặc giả ta không cần ngươi thì còn khối người muốn ta! Dù sao, nhân loại các ngươi vốn đê hèn, tham lam như nhau thôi! *
“Mày.... “
.......
Ở bên này, Bảo Bảo đang ngủ say chợt tỉnh giấc, đôi mắt dựng thẳng một đường như mắt mèo, trên đầu cũng lộ ra hai lỗ tai mèo.
'Gì vậy? Luồng sát khí, hận ý cùng âm khí này ở đâu ra vậy? Tại sao nơi này lại có những thứ không sạch sẽ như thế? '
“Snow! “
Kei và Richard cũng tỉnh lại, vẻ mặt khó coi nhìn cô gọi nhỏ.
“Ừ, em đang tìm đây. Hình như nó cách chúng ta rất gần, có khả năng sẽ đến đây sớm thôi! “
Vẻ mặt cô nghiêm túc, đôi mắt nhắm nghiền, lỗ tai vẫy vẫy như ra đa dò tìm, mở miệng nói.
“Ừ. Có vẻ lai giả bất thiện đây. “
Richard mở bàn tay ra, một sợi chỉ tím chầm chậm bay theo gió, tìm kiếm luồng khí lạ, khi đến gần một góc khuất, phát hiện ra Vũ Mị Nhi đang đứng nói chuyện với ai đó, khi anh muốn lại gần xem thì....
* Ahihihi, thôi được rồi, chuyện này có vẻ thú vị đây. Ta sẽ giúp ngươi, nhưng trước hết, ta phải chơi với tên này cái đã..... Ahihihi, ngươi đến tìm ta sao? *
Khè~~~
“Richard! “
Hai mắt Richard mở to, kinh ngạc nhìn thứ kia, nó mở miệng cười, nhe hàm răng sắc nhọn ra nói chuyện với Vũ Mị Nhi rồi chuyển sang anh, cái miệng khô héo 'lạch cạch' mở ra, phun ra một luồng hắc khí về phía anh.
Bảo Bảo thấy vậy sợ hãi gọi tên anh, vội dùng ánh sáng bao bọc anh lại, bảo vệ anh khỏi luồng hắc khí nọ và kéo anh về lớp học.
Tuy nhiên, thứ kia vẫn nhanh tay hơn một chút, đã kịp chạm vào sợi chỉ tím của anh, thế nên dù được cô cứu thì anh vẫn bị thương, mồm phun ra một búng máu đen.
“Richard? Anh sao vậy? “
Tụi Bảo Trân nghe tiếng la của cô, cộng với tiếng ồn, đều tỉnh lại, thấy ngay một màn Richard phun máu thì kinh hãi hỏi.
“Hự.... A... “
Richard ko trả lời, trước mắt nhất hắc, ngã vào vòng tay Bảo Bảo bất tỉnh. Khuôn mặt tím tái doạ người, môi trở thành màu đen, hai mắt xuất hiện quầng thâm xanh tím.
Ánh mắt cô rét lạnh, cửa phòng học chợt đóng lại, rèm cửa được kéo xuống, mọi thứ tối đen không thấy được năm ngón tay.
“A?” Mika kinh sợ nhìn.
Phụt.
Một luồng ánh sáng trắng xuất hiện trong tay Bảo Bảo, cô ấn nhẹ nó lên ngực Richard.
Xì.
Luồng khói đen từ cơ thể anh toát ra, khuôn mặt anh dần rút đi màu đen tím tái, môi cũng dần có huyết sắc.
Ngược lại, gương mặt cô thì dần trắng bệch, trên trán từng lớp mồ hôi mỏng manh bắt đầu rịn ra, cô cắn chặt môi đến rướm máu tiếp tục tăng thêm lượng ánh sáng vào cơ thể Richard.
“Bảo Bảo.... “
Kei thấy thế nắm chặt các đốt ngón tay đến trắng bệch, khẽ gọi tên cô.
Cứ thế, qua tầm 15', cô rút tay về, bàn tay ngưng tụ một quả cầu ánh sáng màu trắng, đỏ, tím kết hợp lại với nhau, đập thẳng vào phần lưng bên ngực trái của Richard.
Phụt.
Richard ưỡn ngực về phía trước, phun ra một búng máu đen nữa, ánh mắt anh mở ra, đầu đau như búa bổ.
“Richard, may quá anh tỉnh rồi! Mọi người lo cho anh lắm đấy! “ Chị em họ Trịnh bật khóc, nói.
Còn Bảo Bảo, cô ngã ngược về phía sau, gương mặt trắng dọa người, mồ hôi ướt đẫm tóc mai, bất tỉnh nhân sự.
“Bảo Bảo.... “
Mọi người kinh hoàng, Hàn Mặc Thần đỡ lấy cô, ôm cô vào lòng. Cơ thể cô mềm nhũn, xụi lơ trong lòng anh.
......
*Khặc, mk. Sao bọn chúng lại mạnh thế chứ? *
“a? M.... Mày bị sao vậy? “
Vũ Mị Nhi nhìn đứa bé đột nhiên phun máu thì kinh hãi, lắp bắp hỏi.
Đứa bé ko nói gì, nó quay sang nhìn ả khiến ả sợ hãi.
“L.... Làm gì? “
*Ahihihi, có gì đâu. Ta đói ấy mà! *
đứa bé cười nham hiểm nói, rồi ko đợi ả trả lời liền bay về phía ả, há to miệng, ghim thật sâu hàm răng bén nhọn của mình vào cổ ả.
“A? Aaaaaaaaaa...... “
Sau đó, nơi này vang lên tiếng la thảm thiết của Vũ Mị Nhi cùng mùi tanh của máu.
Thế nhưng điều kỳ lạ là.... Không một ai đến đây xem cả, dường như.... Tiếng la của cô ta cùng mùi máu tanh tưởi này không bị bất cứ ai nghe thấy hay ngửi thấy cả vậy.
Chỉ trừ... Những chú chim non trên cành cây cách đó không xa là cứ run lẩy bẩy ko ngừng thôi.
Ngày hôm đó, lớp S1 bỗng dưng đang học đều kéo nhau trở về, hai trong số đó còn bị ngất xỉu được mọi người đưa đi, sắc mặt họ rất kém.
Và công chúa Mị Nhi, sau khi rời khỏi nhà vệ sinh, một số học sinh, sinh viên vẫn thấy cô ta vui cười đi đâu đó nhưng không lâu sau khi lớp S1 rời đi.....
Cô ta đã trở lại, trên gương mặt thanh tú ko còn nở nụ cười trong sáng như mọi khi nữa, thay vào đó là sự im lặng đến đáng sợ.
Khi có người chào hỏi, cô ta chỉ nhếch miệng cười, một nụ cười quỷ dị khiến người ta lạnh gáy rồi bỏ đi. Có người thấy... Trên cổ cô ta có những lỗ nhỏ li ti, hệt như dấu vết bị cắn vậy.
Hôm nay... Thật là một ngày kỳ lạ. Liệu hai chuyện này có liên quan đến nhau?
Vũ Mị Nhi âm thầm đắc ý, ha ha ha, mình biết là mình rất đẹp mà. Mẹ nói không sai, chỉ cần đẹp là được, thêm chút kỹ xảo, tâm cơ thâm trầm chút, thân hình nóng bỏng chút là OK.
Việc phẫu thuật thẩm mỹ quả là quyết định đúng đắn mà, nó giúp mình đẹp hơn... A phi, không đúng, là tô điểm thêm đôi chút thôi, mình vốn đã đẹp rồi, đợi thêm một thời gian nữa cũng sẽ được thân hình như bây giờ thôi, mình làm như vậy chỉ là khiến mình đẹp sớm một chút thôi à.
Dù sao từ năm 14 tuổi đến nay thì Phong đã giúp mình “mát xa “ rất nhiều à, dù dạo này không còn nhưng mình vẫn “tự thân vận động” mà.
Suy nghĩ thông suốt, ả càng vui vẻ hơn, nở một nụ cười thật tươi, ả nhanh chóng chạy đến lớp S1, chợt, nghĩ đến điều gì đó, ả quay bước đến một góc khuất.
Lén lút liếc qua liếc lại, khi đã chắc chắn rằng không có ai, ả lạnh lẽo cười, lấy từ trong ngực ra một cái túi nhỏ, nhìn như túi hương vậy, nhưng cực kỳ đơn giản, màu sắc tối, còn tỏa ra luồng khí kỳ lạ nữa, rất đáng sợ.
Gương mặt Vũ Mị đột nhiên trở nên kỳ lạ, có chút gì đó dữ tợn, chút gì đó âm u, nở nụ cười quái dị, ả liếm liếm môi, ánh mắt dần mất đi ánh sáng, mở túi ra.
*Sao nào? Ngươi muốn gì? *
Một giọng nói the thé, non nớt vang lên, mang chút gì đó âm u, oán hận và châm chọc ả.
Ả cười man rợ, nhìn thứ dần hiện ra trước mắt mình không nói gì.
Đó là... Một cái xác!
Chính xác là cái xác của một đứa bé đã bị héo khô. Đứa bé đó đã khô héo rồi nên trông rất ghê, sát khí cùng hận ý của nó dần bao phủ nơi này, nó khó khăn mở đôi mắt khô héo của mình ra nhìn ả.
Bên trong hốc mắt là hai con mắt đỏ ngầu, chi chít tơ máu màu đen, cái miệng há ra, một hàm răng sắc bén ko phù hợp với lứa tuổi xuất hiện.
Đứa bé bay lên cao, nhìn ả đầy khinh thường.
Ả vẫn cười, nói:
“Tao sắp đến chỗ đó rồi, mày biết phải làm gì rồi đó! Đừng để tao thất vọng nghe chưa? Không thì...”
*hừ, nhân loại ngu xuẩn! Ngươi có biết ngươi đang đe doạ ai? Có tin là ta sẽ giết chết ngươi ngay lúc này không? *
Đứa trẻ khinh thường nói, giọng nói còn bao hàm chút sát khí khiến nét mặt vốn đầy đắc ý, dữ tợn của ả cứng lại, vội nói:
“Xin... Xin lỗi.....”
Rồi chợt tỉnh ra, tức giận nói:
“a, không đúng. Tao nuôi mày, mày phải biết ơn và giúp tao chứ! Đừng có mà láo nghe chưa! Đừng quên, mày là uống máu của tao mà sống đó! “
*Hừ, nhân loại ngu xuẩn! Dù vậy thì sao? Ta làm việc cho ngươi là để báo đáp ngươi đã nuôi ta nhưng nếu ta không hài lòng, hoặc giả ta không cần ngươi thì còn khối người muốn ta! Dù sao, nhân loại các ngươi vốn đê hèn, tham lam như nhau thôi! *
“Mày.... “
.......
Ở bên này, Bảo Bảo đang ngủ say chợt tỉnh giấc, đôi mắt dựng thẳng một đường như mắt mèo, trên đầu cũng lộ ra hai lỗ tai mèo.
'Gì vậy? Luồng sát khí, hận ý cùng âm khí này ở đâu ra vậy? Tại sao nơi này lại có những thứ không sạch sẽ như thế? '
“Snow! “
Kei và Richard cũng tỉnh lại, vẻ mặt khó coi nhìn cô gọi nhỏ.
“Ừ, em đang tìm đây. Hình như nó cách chúng ta rất gần, có khả năng sẽ đến đây sớm thôi! “
Vẻ mặt cô nghiêm túc, đôi mắt nhắm nghiền, lỗ tai vẫy vẫy như ra đa dò tìm, mở miệng nói.
“Ừ. Có vẻ lai giả bất thiện đây. “
Richard mở bàn tay ra, một sợi chỉ tím chầm chậm bay theo gió, tìm kiếm luồng khí lạ, khi đến gần một góc khuất, phát hiện ra Vũ Mị Nhi đang đứng nói chuyện với ai đó, khi anh muốn lại gần xem thì....
* Ahihihi, thôi được rồi, chuyện này có vẻ thú vị đây. Ta sẽ giúp ngươi, nhưng trước hết, ta phải chơi với tên này cái đã..... Ahihihi, ngươi đến tìm ta sao? *
Khè~~~
“Richard! “
Hai mắt Richard mở to, kinh ngạc nhìn thứ kia, nó mở miệng cười, nhe hàm răng sắc nhọn ra nói chuyện với Vũ Mị Nhi rồi chuyển sang anh, cái miệng khô héo 'lạch cạch' mở ra, phun ra một luồng hắc khí về phía anh.
Bảo Bảo thấy vậy sợ hãi gọi tên anh, vội dùng ánh sáng bao bọc anh lại, bảo vệ anh khỏi luồng hắc khí nọ và kéo anh về lớp học.
Tuy nhiên, thứ kia vẫn nhanh tay hơn một chút, đã kịp chạm vào sợi chỉ tím của anh, thế nên dù được cô cứu thì anh vẫn bị thương, mồm phun ra một búng máu đen.
“Richard? Anh sao vậy? “
Tụi Bảo Trân nghe tiếng la của cô, cộng với tiếng ồn, đều tỉnh lại, thấy ngay một màn Richard phun máu thì kinh hãi hỏi.
“Hự.... A... “
Richard ko trả lời, trước mắt nhất hắc, ngã vào vòng tay Bảo Bảo bất tỉnh. Khuôn mặt tím tái doạ người, môi trở thành màu đen, hai mắt xuất hiện quầng thâm xanh tím.
Ánh mắt cô rét lạnh, cửa phòng học chợt đóng lại, rèm cửa được kéo xuống, mọi thứ tối đen không thấy được năm ngón tay.
“A?” Mika kinh sợ nhìn.
Phụt.
Một luồng ánh sáng trắng xuất hiện trong tay Bảo Bảo, cô ấn nhẹ nó lên ngực Richard.
Xì.
Luồng khói đen từ cơ thể anh toát ra, khuôn mặt anh dần rút đi màu đen tím tái, môi cũng dần có huyết sắc.
Ngược lại, gương mặt cô thì dần trắng bệch, trên trán từng lớp mồ hôi mỏng manh bắt đầu rịn ra, cô cắn chặt môi đến rướm máu tiếp tục tăng thêm lượng ánh sáng vào cơ thể Richard.
“Bảo Bảo.... “
Kei thấy thế nắm chặt các đốt ngón tay đến trắng bệch, khẽ gọi tên cô.
Cứ thế, qua tầm 15', cô rút tay về, bàn tay ngưng tụ một quả cầu ánh sáng màu trắng, đỏ, tím kết hợp lại với nhau, đập thẳng vào phần lưng bên ngực trái của Richard.
Phụt.
Richard ưỡn ngực về phía trước, phun ra một búng máu đen nữa, ánh mắt anh mở ra, đầu đau như búa bổ.
“Richard, may quá anh tỉnh rồi! Mọi người lo cho anh lắm đấy! “ Chị em họ Trịnh bật khóc, nói.
Còn Bảo Bảo, cô ngã ngược về phía sau, gương mặt trắng dọa người, mồ hôi ướt đẫm tóc mai, bất tỉnh nhân sự.
“Bảo Bảo.... “
Mọi người kinh hoàng, Hàn Mặc Thần đỡ lấy cô, ôm cô vào lòng. Cơ thể cô mềm nhũn, xụi lơ trong lòng anh.
......
*Khặc, mk. Sao bọn chúng lại mạnh thế chứ? *
“a? M.... Mày bị sao vậy? “
Vũ Mị Nhi nhìn đứa bé đột nhiên phun máu thì kinh hãi, lắp bắp hỏi.
Đứa bé ko nói gì, nó quay sang nhìn ả khiến ả sợ hãi.
“L.... Làm gì? “
*Ahihihi, có gì đâu. Ta đói ấy mà! *
đứa bé cười nham hiểm nói, rồi ko đợi ả trả lời liền bay về phía ả, há to miệng, ghim thật sâu hàm răng bén nhọn của mình vào cổ ả.
“A? Aaaaaaaaaa...... “
Sau đó, nơi này vang lên tiếng la thảm thiết của Vũ Mị Nhi cùng mùi tanh của máu.
Thế nhưng điều kỳ lạ là.... Không một ai đến đây xem cả, dường như.... Tiếng la của cô ta cùng mùi máu tanh tưởi này không bị bất cứ ai nghe thấy hay ngửi thấy cả vậy.
Chỉ trừ... Những chú chim non trên cành cây cách đó không xa là cứ run lẩy bẩy ko ngừng thôi.
Ngày hôm đó, lớp S1 bỗng dưng đang học đều kéo nhau trở về, hai trong số đó còn bị ngất xỉu được mọi người đưa đi, sắc mặt họ rất kém.
Và công chúa Mị Nhi, sau khi rời khỏi nhà vệ sinh, một số học sinh, sinh viên vẫn thấy cô ta vui cười đi đâu đó nhưng không lâu sau khi lớp S1 rời đi.....
Cô ta đã trở lại, trên gương mặt thanh tú ko còn nở nụ cười trong sáng như mọi khi nữa, thay vào đó là sự im lặng đến đáng sợ.
Khi có người chào hỏi, cô ta chỉ nhếch miệng cười, một nụ cười quỷ dị khiến người ta lạnh gáy rồi bỏ đi. Có người thấy... Trên cổ cô ta có những lỗ nhỏ li ti, hệt như dấu vết bị cắn vậy.
Hôm nay... Thật là một ngày kỳ lạ. Liệu hai chuyện này có liên quan đến nhau?
Tác giả :
Mèo con mê ngủ