Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần
Chương 59: Chiếu phim
Cảnh cuối phần một ‘Truyền thuyết thú vương’ – màn ảnh thu từ xa đến gần, mây đen theo gió lưu chuyển, bờ sông ngọn núi đều bao trùm dưới thế giới mưa gió mịt mù. Trước cung điện Ma thần, nam chính, nam tinh linh, nữ bạo lực cùng đại hắc cẩu vết thương đầy mình đứng dưới bậc thang, mang theo cừu hận rít gào xé nát vòm trời.
Đại boss nghênh đón cuồng phong, từ cuối hành lang bước nhanh tới. Gương mặt tinh xảo, không chút biểu tình, ánh mắt cao cao tại thượng lạnh lùng nhìn nam chính, tựa như vị thần quân lâm thiên hạ.
Sau đó, phần một ngay tại phân cảnh đại boss xuất hiện lần đầu liền kết thúc.
Thời điểm quay cảnh này, Đoàn Hàn Chi sống chết mặc kệ, ngồi sau máy quay gọi điện thoại, gọi cả đống diễn viên anh tuấn trẻ tuổi đến thử vai. Kết quả đám diễn viên không kinh nghiệm kia chẳng ai qua cửa, tất cả đều bị knock out trong một cảnh.
Đến lượt một anh tuấn tiểu sinh tương đối nổi tiếng thử vai. Hắn mặc phục trang, máy quay vừa mở, tấm phản quang vừa giơ lên, lập tức từ cuối hành lang tiêu sái bước tới. Kết quả chỉ mới nửa bước, Đoàn Hàn Chi đã xông đến, nhấc chân đá bay hắn.
Lúc này máy quay còn đang chuyển động, cậu thanh niên trẻ tuổi té nhào trên mặt đất, toàn thân ngây dại.
Đoàn Hàn Chi chỉ vào mũi hắn mắng: “Cậu từ chỗ thâm sơn cùng cốc nào chui ra vậy hả? Đứng cũng không biết đứng thẳng sao!? Có học cách đi chứ? Có biết nam nhân đi thế nào không? Cậu đang diễn vai Ma vương! Cường hãn! Xấu xa! Không có gì không làm được! Ma vương đùa bỡn nam chính trong lòng bàn tay! Là nhân vật gần như thần thánh! Cậu ngay cả bộ dáng đi đứng còn làm không xong, MB so với cậu còn có khí chất hơn!”
Cậu thanh niên trẻ không chịu thừa nhận, há mồm định phản kích, nhưng trong nháy mắt bỗng nhiên nhớ ra vị đạo diễn trước mắt là loại người nào, đành cố nén giận mà ngậm miệng.
“Nhân viên hóa trang, lại đây!” Đoàn Hàn Chi nổi giận đùng đùng đi về phía phòng nghỉ, “Hóa trang cho tôi, tôi tự mình đến dạy dỗ đám vô dụng rác rưởi này!”
Làn da Đoàn Hàn Chi rất đẹp, không cần thoa đến mấy lớp phấn trang điểm. Nhân viên hóa trang giúp y cẩn thận vẽ lên lông mày khóe mắt, Vệ Hồng thân là nam chính trong phim cũng khép nép đứng bên cạnh, trong tay bưng ly trà, thỉnh thoảng cho Đoàn Hàn Chi uống một ngụm.
Lão nam nhân đã ngoài ba mươi tuổi này,khuôn mặt phản chiếu trong tấm kính hóa trang tựa như khuôn mẫu được điêu khắc từng dao một, tinh tế vô giá không gì sánh nổi. Đồ trang sức đắt tiền tiếp xúc cùng làn da mịn màng của y, trở nên sáng loáng khó tả, lạnh lẽo vô tình nhưng vẫn khăng khăng xinh đẹp tuyệt trần.
Trong phân cảnh cuối cùng này, nhân vật phản diện boss toàn thân mặc áo choàng đen, bên trong cũng là quần đen ôm sát cơ thể, giày bốt cao giẫm nát mặt đất, tràn ngập khuynh hướng cực đoan âm trầm. Sau những bước chân đầu tiên, y liền bắt đầu đứng trong cơn gió điên cuồng, sừng sững dưới bầu trời mờ mịt, cao cao tại thượng nhìn đám người nam chính.
Đoàn Hàn Chi không còn trẻ tuổi, thế nhưng toàn thân bảo dưỡng khá tốt, dáng người tam giác ngược tiêu chuẩn, cơ thể thon gầy nhưng khỏe mạnh. Chân y rất dài, đường cong bên dưới thắt lưng cũng vô cùng xinh đẹp, từ sau bức màn bước ra trường quay, thần thái thật giống như người mẫu chìm đắm trong thế giới rực sáng ánh đèn.
Vệ Hồng diễn vai nam chính đứng dưới bậc thang, gương mặt nhuộm máu, thở dốc từng cơn, thảm hại không chịu nổi ngẩng đầu lên.
Bước chân Đoàn Hàn Chi trầm ổn mà mạnh mẽ tiêu sái, áo choàng đen tung bay trong gió. Nhãn thần từ đuôi mắt hạ xuống, nghiêng nghiêng thờ ơ, phảng phất như dưới chân y chỉ là những con sâu bọ.
Ánh mắt của y, động tác của y, mỗi cái giơ tay nhấc chân của y, mỗi bước chân của y…
Khoảnh khắc ngắn ngủi này đột nhiên lan ra khắp phim trường, mãnh liệt đến mức khiến người ta nhịn không được phải đưa mắt nhìn. Cả đám nam diễn viên anh tuấn trẻ tuổi mang đầy ngạo khí kiêu căng do nhiều năm tạo thành không thể sánh được với y, bọn họ nhiều nhất chỉ có thể đứng trước máy quay, diễn ra đôi chút khí chất cao cao tại thượng, mà Đoàn Hàn Chi, đây lại chính là tư thái sống đã bao nhiêu năm.
Khí chất kia căn bản không cần diễn xuất, căn bản chính là bản thân y.
Ngụy Lâm thay thế Đoàn Hàn Chi, ngồi theo dõi cảnh quay, lúc này mới quay đầu, vừa định hỏi phó đạo diễn một chút, xem hắn có ý kiến gì hay không.
Chẳng ngờ vừa nhìn, đã thấy phó đạo diễn râu tóc vàng hoe thì thào tự nói, vẻ mặt sùng bài chi tình: “He is so charming…”
“…” Ngụy Lâm đứng lên, hô: “Cắt!”
Nhất thời, đám nhân viên chung quanh trở nên hỗn loạn. Có người tìm búp trà Hoắc sơn hoàng nha Đoàn Hàn Chi thích nhất, có người đi nấu nước pha trà, có người giúp Đoàn Hàn Chi tháo phục trang tháo trang sức, có người đem đoạn phim vừa nãy cho Đoàn Hàn Chi xem. Đoàn Hàn Chi lại ngay cả liếc cũng không thèm liếc một cái, trực tiếp đẩy người nọ ra, chỉ vào mũi anh tuấn tiểu sinh vừa rồi mắng: “Nhìn rõ chưa? Nhìn rõ chưa hả? Nam nhân đi đứng không phải như cậu đi đâu! Muốn diễn trước máy quay, trước hết đem toàn bộ thói hư tật xấu của phim thần tượng thanh xuân ném đi rồi hẵng nói sau!”
Anh tuấn tiểu sinh cho tới bây giờ đều được một số ít người hâm mộ tung hô, vài ba đồng nghiệp nịnh hót, đạo diễn hạng hai xưng huynh gọi đệ. Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với bộ phim có quy mô lớn thế này, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với đạo diễn đẳng cấp diva. Đoàn Hàn Chi chưa tháo trang sức, da dẻ mặt mũi băng lãnh mà tinh xảo, áo choàng cởi ra một nửa, giày bốt đen cao cổ, ôm trọn đường cong đôi chân hoàn mỹ, sở hữu toàn bộ những gì một diễn viên mơ ước, hoàn toàn xứng đáng là tiêu điểm.
Nam diễn viên trẻ tuổi muốn nổi giận, muốn đập đổ thứ này thứ kia, muốn phát hỏa, thế nhưng bị hơi thở tà ác đến cực điểm của Đoàn Hàn Chi trấn áp, hắn một chữ cũng không thể nói ra, chỉ dám cúi đầu vâng vâng dạ dạ.
Đây có lẽ là khí thế đặc trưng của nhân tài, diễn viên trẻ nghĩ.
Bất luận là đạo diễn hay là diễn viên, toàn bộ diễn xuất đều dung nhập vào sâu trong xương cốt bọn họ, giơ tay nhấc chân, nụ cười hay nhăn mặt, tất cả đều là diễn, tất cả đều là yêu mị, mê hoặc kẻ khác đầu váng mắt hoa.
Người như vậy vì màn ảnh mà sinh ra, bẩm sinh vượt trội, không ai sánh ngang được với y.
Đoàn Hàn Chi nổi giận đùng đùng mắng hai câu, đại khái là thắt lưng trang phục siết quá chặt khiến y không thoải mái, hung hăng đưa tay muốn tự mình tháo xuống. Vệ Hồng vội vàng chạy tới đè tay y lại, nói: “Đạo diễn Đoàn, anh làm loạn cái gì thế này? Thắt gút luôn rồi nè.”
Đoàn Hàn Chi không kiên nhẫn liếc hắn một cái: “Vậy cậu nói làm sao bây giờ?”
Vệ Hồng nhanh chóng hỏi mượn nhân viên cây kéo, một bên tháo nút thắt, một bên trấn an y: “Bớt tranh cãi, bớt nổi nóng đi. Cùng lắm thì cảnh này dùng hình ảnh của anh. Nào, vừa pha trà ngon đấy, uống mấy ngụm thôi. Phó đạo diễn Ngụy mời anh đến xem lại cảnh quay kìa.”
Đoàn Hàn Chi phất tay một cái, lập tức đi về phía Ngụy Lâm.
Đám người xung quanh lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm. Anh tuấn tiểu sinh kia sắc mặt xấu đến khó coi, nước mắt cũng rơi xuống.
Vệ Hồng thở dài, thật lòng thật dạ an ủi người anh em: “Đạo diễn Đoàn chính là như vậy, ai cũng từng bị y mắng hết, đây chỉ là chuyện như cơm bữa. Bất quá là do y hơi nghiêm khắc thôi, vừa rồi cậu diễn khá tốt, nếu như đổi thành một đạo diễn khác, chắc khoảng hai lần thì có thể thông qua.”
Người anh em căm giận mắng hai câu, nhưng không dám nói thêm gì nữa, thừa dịp Đoàn Hàn Chi không chú ý vội vã bỏ đi.
*****
Quá trình quay đại khái kéo dài đến mùa thu, giai đoạn hậu kỳ, biên tập chủ yếu sẽ hoàn thành trong năm. Gần thời điểm cửa ải cuối năm, hàng loạt tin tức quan trọng ùn ùn kéo đến, dưới sự cạnh tranh kịch liệt của mùa phim cuối năm quả thật hết sức gay cấn.
Đạo diễn Đoàn Hàn Chi dẫn theo nam chính Vệ Hồng, nữ chính Sa Tuyền và toàn thể nhân viên đoàn phim, tại nhà hàng lớn nhất thành phố mở tiệc chiêu đãi phóng viên, tuyên bố tin tức về bộ phim sắp công chiếu.
Kỳ thật thì bao nhiêu năm nay, phóng viên đều rất thích dự họp báo tuyên bố tin tức của Đoàn Hàn Chi. Đoàn Hàn Chi người này thích hưởng thụ, người khác mở tiệc chiêu đãi đều là trước đưa tin, sau dùng bữa, cuối cùng mới phát tiền lì xì; Còn y thì trước phát tiền lì xì, vào cửa là đại sảnh tiếp khách của nhà hàng năm sao, một bên họp báo một bên chiêu đãi.
Bên lề tiệc chiêu đãi, Đoàn Hàn Chi hưng trí dâng tràn, lôi kéo nam chính nữ chính cùng nhau chụp ảnh lưu niệm. Thậm chí, khi đám phóng viên lải nhải cả đống câu hỏi cũng không khiến y lập tức trở mặt. Một phóng viên tuần san giải trí thấy không khí có vẻ thoải mái, nhịn không được hỏi một câu: “Đạo diễn Đoàn hành nghề nhiều năm, bộ phim này lại có rất nhiều thành viên là đồng nghiệp cũ, ngài có thể đánh giá một chút xem ai diễn tốt nhất hay không?”
Đây kỳ thực chỉ là mánh khóe, mỗi người đều có phong cách diễn xuất khác nhau, khi kỹ thuật diễn xuất đạt tới trình độ nhất định sẽ không thể dùng phương pháp đơn thuần đánh giá hơn thua. Phóng viên kia chính là muốn viết tiêu đề ngày mai thành “Đạo diễn lừng danh Đoàn Hàn Chi đánh giá xx diễn xuất tốt nhất yy diễn xuất kém nhất” mà thôi, chính là muốn kiếm thêm chút ít lượt xem mà thôi, tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng.
Đoàn Hàn Chi lúc ấy đã uống hơi nhiều, bởi vì có rất đông bạn bè đồng nghiệp đặc biệt đến chuốc rượu y, làm cho y ngay cả bước đi cũng xiêu vẹo lảo đảo. Áo sơmi lam nhạt mở tung hai cúc áo, cà-vạt tơ tằm xiêu vẹo dính trên cổ áo, Vệ Hồng vất vả lắm mới có thể một tay đỡ y, giúp y miễn cưỡng không té ngã.
“Xin hỏi, đạo diễn Đoàn ngài cho rằng trong bộ phim này, ai diễn tốt nhất?” Tên phóng viên kia lặp lại lần nữa.
Thật không ngờ, Đoàn Hàn Chi đưa tay đỡ trán, thản nhiên cười nói: “–Tôi diễn tốt nhất!”
“…” Vệ Hồng vì thế 囧
Đoàn Hàn Chi còn cố tình truy hỏi hắn: “Cậu làm gì? Biểu tình cậu như vậy là sao? Tôi diễn không tốt sao? Cậu có ý kiến gì hả, Vệ Hồng?”
Vệ Hồng mau chóng xoa dịu y: “Vâng vâng vâng, anh diễn tốt nhất, tốt nhất a.”
Đoàn Hàn Chi vô cùng kiêu ngạo “Hừ!” một tiếng, hai mắt nhắm nghiền, trực tiếp ngã xuống.
Vệ Hồng vội ôm ngang lấy y, tay chân luống cuống che trước máy ảnh phóng viên: “Nè cảnh này không cần chụp không cần chụp a! Chụp cái gì mà chụp chứ!…”
Phần một ‘Truyền thuyết thú vương’ dự tính phát hành ra thị trường vào thời điểm cuối năm. Đến khoảng giữa tháng hai, sau khi trải qua hàng loạt vấn đề như bán bản quyền, xác định cụm rạp chiếu… bộ phim này rốt cuộc có thể ra mắt khán giả.
Bộ phim sử thi kì huyễn đầu tiên của Trung Quốc — danh hiệu vang dội này tạm thời không bàn luận có xứng với tên gọi hay không, nhưng xét về thủ đoạn thì đầy ắp. Ngày đầu tiên công chiếu đầu tiên đã vượt qua mốc 80%, hôm sau báo chí khen chê đủ kiểu, nước miếng bay tán loạn, hiệu ứng 3D kéo dài mấy tiếng trong phim rất đặc sắc, phi thường rung động.
Đoàn Hàn Chi cảm thấy mỹ mãn, ngồi trước bàn ăn sáng xem máy tính. Từ lần trước Vệ Hồng bị tin tức trên internet gây bất lợi, y liền đăng ký tài khoản tại mấy diễn đàn, thường xuyên mày mò tìm đọc đủ loại đề tài.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, một chủ đề tên gọi “Truyền thuyết thú vương — phản hồi sau khi xem” vừa tạo nên mấy giờ đồng hồ đã thu được cả nghìn bình luận, rất nhiều người bày tỏ hiệu ứng 3D rất tốt, hình ảnh rất chân thực, nội dung phim vô cùng kích động lòng người, đối với phần hai hết sức chờ mong.
Đoàn Hàn Chi một bên uống cà phê một bên thích ý đọc bài viết: “…Điều chân chính khiến tôi kinh hỉ chính là bộ phim được xưng tụng như phim bom tấn sử thi kì huyễn đầu tiên của Trung Quốc, không hề có chút nào bắt chước lẫn tham khảo phong cách anh hùng mộng ảo phương Tây. Từ chế tác cho đến chi tiết, từ phong cách cho đến hướng đi đều mang ý tứ hàm xúc kì huyễn truyền thống đặc trưng của Trung Quốc… Có thể nhìn ra được, biên kịch và đạo diễn đã cố gắng hết sức trong phương diện này, đây không phải kiểu phim thương mại cẩu thả. Tuy vé xem phim đến một trăm đồng, nhưng chỉ dựa vào điểm này, tôi liền cảm thấy rất đáng giá.”
Đoàn Hàn Chi nhẹ nhàng chống cằm, ánh mắt như nước, tà mị hút hồn: “Nhìn đi, Vệ Hồng, tôi đã nói năng lực đạo diễn của tôi là không ai địch nổi mà.”
Vệ Hồng nhìn máy tính, thử dùng chuột lăn lăn một vòng, đột nhiên xuất hiện một chủ đề bên dưới.
[Bát quái] Ngao ngao ngao, con mắt của tôi~ Đoàn Hàn Chi anh không ngầm dụ dỗ thì không làm nên lịch sử sao? Cái gì mà thiếu niên vì bảo hộ người trong tộc lặn lội đường xa đến khiêu chiến anh? Anh rõ ràng là tạo ra quá trình nhân vật phản diện boss thụ dưỡng thành trung khuyển công đè mình! Anh rốt cuộc có bao nhiêu mơ ước được nhân vật chính đè a?
Đoàn Hàn Chi phun một ngụm cà phê lên màn hình máy tính.
“…” Vệ Hồng yên lặng lau khô vết cà phê, lộ ra số bình luận cho chủ đề này.
Chủ đề tạo nên được hai tiếng, lượt xem mười chín ngàn, bình luận hai ngàn năm trăm.
Đoàn Hàn Chi giành lại con chuột, mở chủ đề kia ra, phẫn nộ bình luận một câu: “Tư tưởng hủ hóa! Tác phong bại hoại! xx các người đều là bánh nướng!”
Nghĩ nghĩ, y lại nhịn không được nói thêm câu nữa:
“Các người thiếu YY, Đoàn Hàn Chi mới không bị nam chính đè đâu! Đoàn Hàn Chi y… y mới không phải thụ đâu!”
Đại boss nghênh đón cuồng phong, từ cuối hành lang bước nhanh tới. Gương mặt tinh xảo, không chút biểu tình, ánh mắt cao cao tại thượng lạnh lùng nhìn nam chính, tựa như vị thần quân lâm thiên hạ.
Sau đó, phần một ngay tại phân cảnh đại boss xuất hiện lần đầu liền kết thúc.
Thời điểm quay cảnh này, Đoàn Hàn Chi sống chết mặc kệ, ngồi sau máy quay gọi điện thoại, gọi cả đống diễn viên anh tuấn trẻ tuổi đến thử vai. Kết quả đám diễn viên không kinh nghiệm kia chẳng ai qua cửa, tất cả đều bị knock out trong một cảnh.
Đến lượt một anh tuấn tiểu sinh tương đối nổi tiếng thử vai. Hắn mặc phục trang, máy quay vừa mở, tấm phản quang vừa giơ lên, lập tức từ cuối hành lang tiêu sái bước tới. Kết quả chỉ mới nửa bước, Đoàn Hàn Chi đã xông đến, nhấc chân đá bay hắn.
Lúc này máy quay còn đang chuyển động, cậu thanh niên trẻ tuổi té nhào trên mặt đất, toàn thân ngây dại.
Đoàn Hàn Chi chỉ vào mũi hắn mắng: “Cậu từ chỗ thâm sơn cùng cốc nào chui ra vậy hả? Đứng cũng không biết đứng thẳng sao!? Có học cách đi chứ? Có biết nam nhân đi thế nào không? Cậu đang diễn vai Ma vương! Cường hãn! Xấu xa! Không có gì không làm được! Ma vương đùa bỡn nam chính trong lòng bàn tay! Là nhân vật gần như thần thánh! Cậu ngay cả bộ dáng đi đứng còn làm không xong, MB so với cậu còn có khí chất hơn!”
Cậu thanh niên trẻ không chịu thừa nhận, há mồm định phản kích, nhưng trong nháy mắt bỗng nhiên nhớ ra vị đạo diễn trước mắt là loại người nào, đành cố nén giận mà ngậm miệng.
“Nhân viên hóa trang, lại đây!” Đoàn Hàn Chi nổi giận đùng đùng đi về phía phòng nghỉ, “Hóa trang cho tôi, tôi tự mình đến dạy dỗ đám vô dụng rác rưởi này!”
Làn da Đoàn Hàn Chi rất đẹp, không cần thoa đến mấy lớp phấn trang điểm. Nhân viên hóa trang giúp y cẩn thận vẽ lên lông mày khóe mắt, Vệ Hồng thân là nam chính trong phim cũng khép nép đứng bên cạnh, trong tay bưng ly trà, thỉnh thoảng cho Đoàn Hàn Chi uống một ngụm.
Lão nam nhân đã ngoài ba mươi tuổi này,khuôn mặt phản chiếu trong tấm kính hóa trang tựa như khuôn mẫu được điêu khắc từng dao một, tinh tế vô giá không gì sánh nổi. Đồ trang sức đắt tiền tiếp xúc cùng làn da mịn màng của y, trở nên sáng loáng khó tả, lạnh lẽo vô tình nhưng vẫn khăng khăng xinh đẹp tuyệt trần.
Trong phân cảnh cuối cùng này, nhân vật phản diện boss toàn thân mặc áo choàng đen, bên trong cũng là quần đen ôm sát cơ thể, giày bốt cao giẫm nát mặt đất, tràn ngập khuynh hướng cực đoan âm trầm. Sau những bước chân đầu tiên, y liền bắt đầu đứng trong cơn gió điên cuồng, sừng sững dưới bầu trời mờ mịt, cao cao tại thượng nhìn đám người nam chính.
Đoàn Hàn Chi không còn trẻ tuổi, thế nhưng toàn thân bảo dưỡng khá tốt, dáng người tam giác ngược tiêu chuẩn, cơ thể thon gầy nhưng khỏe mạnh. Chân y rất dài, đường cong bên dưới thắt lưng cũng vô cùng xinh đẹp, từ sau bức màn bước ra trường quay, thần thái thật giống như người mẫu chìm đắm trong thế giới rực sáng ánh đèn.
Vệ Hồng diễn vai nam chính đứng dưới bậc thang, gương mặt nhuộm máu, thở dốc từng cơn, thảm hại không chịu nổi ngẩng đầu lên.
Bước chân Đoàn Hàn Chi trầm ổn mà mạnh mẽ tiêu sái, áo choàng đen tung bay trong gió. Nhãn thần từ đuôi mắt hạ xuống, nghiêng nghiêng thờ ơ, phảng phất như dưới chân y chỉ là những con sâu bọ.
Ánh mắt của y, động tác của y, mỗi cái giơ tay nhấc chân của y, mỗi bước chân của y…
Khoảnh khắc ngắn ngủi này đột nhiên lan ra khắp phim trường, mãnh liệt đến mức khiến người ta nhịn không được phải đưa mắt nhìn. Cả đám nam diễn viên anh tuấn trẻ tuổi mang đầy ngạo khí kiêu căng do nhiều năm tạo thành không thể sánh được với y, bọn họ nhiều nhất chỉ có thể đứng trước máy quay, diễn ra đôi chút khí chất cao cao tại thượng, mà Đoàn Hàn Chi, đây lại chính là tư thái sống đã bao nhiêu năm.
Khí chất kia căn bản không cần diễn xuất, căn bản chính là bản thân y.
Ngụy Lâm thay thế Đoàn Hàn Chi, ngồi theo dõi cảnh quay, lúc này mới quay đầu, vừa định hỏi phó đạo diễn một chút, xem hắn có ý kiến gì hay không.
Chẳng ngờ vừa nhìn, đã thấy phó đạo diễn râu tóc vàng hoe thì thào tự nói, vẻ mặt sùng bài chi tình: “He is so charming…”
“…” Ngụy Lâm đứng lên, hô: “Cắt!”
Nhất thời, đám nhân viên chung quanh trở nên hỗn loạn. Có người tìm búp trà Hoắc sơn hoàng nha Đoàn Hàn Chi thích nhất, có người đi nấu nước pha trà, có người giúp Đoàn Hàn Chi tháo phục trang tháo trang sức, có người đem đoạn phim vừa nãy cho Đoàn Hàn Chi xem. Đoàn Hàn Chi lại ngay cả liếc cũng không thèm liếc một cái, trực tiếp đẩy người nọ ra, chỉ vào mũi anh tuấn tiểu sinh vừa rồi mắng: “Nhìn rõ chưa? Nhìn rõ chưa hả? Nam nhân đi đứng không phải như cậu đi đâu! Muốn diễn trước máy quay, trước hết đem toàn bộ thói hư tật xấu của phim thần tượng thanh xuân ném đi rồi hẵng nói sau!”
Anh tuấn tiểu sinh cho tới bây giờ đều được một số ít người hâm mộ tung hô, vài ba đồng nghiệp nịnh hót, đạo diễn hạng hai xưng huynh gọi đệ. Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với bộ phim có quy mô lớn thế này, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với đạo diễn đẳng cấp diva. Đoàn Hàn Chi chưa tháo trang sức, da dẻ mặt mũi băng lãnh mà tinh xảo, áo choàng cởi ra một nửa, giày bốt đen cao cổ, ôm trọn đường cong đôi chân hoàn mỹ, sở hữu toàn bộ những gì một diễn viên mơ ước, hoàn toàn xứng đáng là tiêu điểm.
Nam diễn viên trẻ tuổi muốn nổi giận, muốn đập đổ thứ này thứ kia, muốn phát hỏa, thế nhưng bị hơi thở tà ác đến cực điểm của Đoàn Hàn Chi trấn áp, hắn một chữ cũng không thể nói ra, chỉ dám cúi đầu vâng vâng dạ dạ.
Đây có lẽ là khí thế đặc trưng của nhân tài, diễn viên trẻ nghĩ.
Bất luận là đạo diễn hay là diễn viên, toàn bộ diễn xuất đều dung nhập vào sâu trong xương cốt bọn họ, giơ tay nhấc chân, nụ cười hay nhăn mặt, tất cả đều là diễn, tất cả đều là yêu mị, mê hoặc kẻ khác đầu váng mắt hoa.
Người như vậy vì màn ảnh mà sinh ra, bẩm sinh vượt trội, không ai sánh ngang được với y.
Đoàn Hàn Chi nổi giận đùng đùng mắng hai câu, đại khái là thắt lưng trang phục siết quá chặt khiến y không thoải mái, hung hăng đưa tay muốn tự mình tháo xuống. Vệ Hồng vội vàng chạy tới đè tay y lại, nói: “Đạo diễn Đoàn, anh làm loạn cái gì thế này? Thắt gút luôn rồi nè.”
Đoàn Hàn Chi không kiên nhẫn liếc hắn một cái: “Vậy cậu nói làm sao bây giờ?”
Vệ Hồng nhanh chóng hỏi mượn nhân viên cây kéo, một bên tháo nút thắt, một bên trấn an y: “Bớt tranh cãi, bớt nổi nóng đi. Cùng lắm thì cảnh này dùng hình ảnh của anh. Nào, vừa pha trà ngon đấy, uống mấy ngụm thôi. Phó đạo diễn Ngụy mời anh đến xem lại cảnh quay kìa.”
Đoàn Hàn Chi phất tay một cái, lập tức đi về phía Ngụy Lâm.
Đám người xung quanh lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm. Anh tuấn tiểu sinh kia sắc mặt xấu đến khó coi, nước mắt cũng rơi xuống.
Vệ Hồng thở dài, thật lòng thật dạ an ủi người anh em: “Đạo diễn Đoàn chính là như vậy, ai cũng từng bị y mắng hết, đây chỉ là chuyện như cơm bữa. Bất quá là do y hơi nghiêm khắc thôi, vừa rồi cậu diễn khá tốt, nếu như đổi thành một đạo diễn khác, chắc khoảng hai lần thì có thể thông qua.”
Người anh em căm giận mắng hai câu, nhưng không dám nói thêm gì nữa, thừa dịp Đoàn Hàn Chi không chú ý vội vã bỏ đi.
*****
Quá trình quay đại khái kéo dài đến mùa thu, giai đoạn hậu kỳ, biên tập chủ yếu sẽ hoàn thành trong năm. Gần thời điểm cửa ải cuối năm, hàng loạt tin tức quan trọng ùn ùn kéo đến, dưới sự cạnh tranh kịch liệt của mùa phim cuối năm quả thật hết sức gay cấn.
Đạo diễn Đoàn Hàn Chi dẫn theo nam chính Vệ Hồng, nữ chính Sa Tuyền và toàn thể nhân viên đoàn phim, tại nhà hàng lớn nhất thành phố mở tiệc chiêu đãi phóng viên, tuyên bố tin tức về bộ phim sắp công chiếu.
Kỳ thật thì bao nhiêu năm nay, phóng viên đều rất thích dự họp báo tuyên bố tin tức của Đoàn Hàn Chi. Đoàn Hàn Chi người này thích hưởng thụ, người khác mở tiệc chiêu đãi đều là trước đưa tin, sau dùng bữa, cuối cùng mới phát tiền lì xì; Còn y thì trước phát tiền lì xì, vào cửa là đại sảnh tiếp khách của nhà hàng năm sao, một bên họp báo một bên chiêu đãi.
Bên lề tiệc chiêu đãi, Đoàn Hàn Chi hưng trí dâng tràn, lôi kéo nam chính nữ chính cùng nhau chụp ảnh lưu niệm. Thậm chí, khi đám phóng viên lải nhải cả đống câu hỏi cũng không khiến y lập tức trở mặt. Một phóng viên tuần san giải trí thấy không khí có vẻ thoải mái, nhịn không được hỏi một câu: “Đạo diễn Đoàn hành nghề nhiều năm, bộ phim này lại có rất nhiều thành viên là đồng nghiệp cũ, ngài có thể đánh giá một chút xem ai diễn tốt nhất hay không?”
Đây kỳ thực chỉ là mánh khóe, mỗi người đều có phong cách diễn xuất khác nhau, khi kỹ thuật diễn xuất đạt tới trình độ nhất định sẽ không thể dùng phương pháp đơn thuần đánh giá hơn thua. Phóng viên kia chính là muốn viết tiêu đề ngày mai thành “Đạo diễn lừng danh Đoàn Hàn Chi đánh giá xx diễn xuất tốt nhất yy diễn xuất kém nhất” mà thôi, chính là muốn kiếm thêm chút ít lượt xem mà thôi, tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng.
Đoàn Hàn Chi lúc ấy đã uống hơi nhiều, bởi vì có rất đông bạn bè đồng nghiệp đặc biệt đến chuốc rượu y, làm cho y ngay cả bước đi cũng xiêu vẹo lảo đảo. Áo sơmi lam nhạt mở tung hai cúc áo, cà-vạt tơ tằm xiêu vẹo dính trên cổ áo, Vệ Hồng vất vả lắm mới có thể một tay đỡ y, giúp y miễn cưỡng không té ngã.
“Xin hỏi, đạo diễn Đoàn ngài cho rằng trong bộ phim này, ai diễn tốt nhất?” Tên phóng viên kia lặp lại lần nữa.
Thật không ngờ, Đoàn Hàn Chi đưa tay đỡ trán, thản nhiên cười nói: “–Tôi diễn tốt nhất!”
“…” Vệ Hồng vì thế 囧
Đoàn Hàn Chi còn cố tình truy hỏi hắn: “Cậu làm gì? Biểu tình cậu như vậy là sao? Tôi diễn không tốt sao? Cậu có ý kiến gì hả, Vệ Hồng?”
Vệ Hồng mau chóng xoa dịu y: “Vâng vâng vâng, anh diễn tốt nhất, tốt nhất a.”
Đoàn Hàn Chi vô cùng kiêu ngạo “Hừ!” một tiếng, hai mắt nhắm nghiền, trực tiếp ngã xuống.
Vệ Hồng vội ôm ngang lấy y, tay chân luống cuống che trước máy ảnh phóng viên: “Nè cảnh này không cần chụp không cần chụp a! Chụp cái gì mà chụp chứ!…”
Phần một ‘Truyền thuyết thú vương’ dự tính phát hành ra thị trường vào thời điểm cuối năm. Đến khoảng giữa tháng hai, sau khi trải qua hàng loạt vấn đề như bán bản quyền, xác định cụm rạp chiếu… bộ phim này rốt cuộc có thể ra mắt khán giả.
Bộ phim sử thi kì huyễn đầu tiên của Trung Quốc — danh hiệu vang dội này tạm thời không bàn luận có xứng với tên gọi hay không, nhưng xét về thủ đoạn thì đầy ắp. Ngày đầu tiên công chiếu đầu tiên đã vượt qua mốc 80%, hôm sau báo chí khen chê đủ kiểu, nước miếng bay tán loạn, hiệu ứng 3D kéo dài mấy tiếng trong phim rất đặc sắc, phi thường rung động.
Đoàn Hàn Chi cảm thấy mỹ mãn, ngồi trước bàn ăn sáng xem máy tính. Từ lần trước Vệ Hồng bị tin tức trên internet gây bất lợi, y liền đăng ký tài khoản tại mấy diễn đàn, thường xuyên mày mò tìm đọc đủ loại đề tài.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, một chủ đề tên gọi “Truyền thuyết thú vương — phản hồi sau khi xem” vừa tạo nên mấy giờ đồng hồ đã thu được cả nghìn bình luận, rất nhiều người bày tỏ hiệu ứng 3D rất tốt, hình ảnh rất chân thực, nội dung phim vô cùng kích động lòng người, đối với phần hai hết sức chờ mong.
Đoàn Hàn Chi một bên uống cà phê một bên thích ý đọc bài viết: “…Điều chân chính khiến tôi kinh hỉ chính là bộ phim được xưng tụng như phim bom tấn sử thi kì huyễn đầu tiên của Trung Quốc, không hề có chút nào bắt chước lẫn tham khảo phong cách anh hùng mộng ảo phương Tây. Từ chế tác cho đến chi tiết, từ phong cách cho đến hướng đi đều mang ý tứ hàm xúc kì huyễn truyền thống đặc trưng của Trung Quốc… Có thể nhìn ra được, biên kịch và đạo diễn đã cố gắng hết sức trong phương diện này, đây không phải kiểu phim thương mại cẩu thả. Tuy vé xem phim đến một trăm đồng, nhưng chỉ dựa vào điểm này, tôi liền cảm thấy rất đáng giá.”
Đoàn Hàn Chi nhẹ nhàng chống cằm, ánh mắt như nước, tà mị hút hồn: “Nhìn đi, Vệ Hồng, tôi đã nói năng lực đạo diễn của tôi là không ai địch nổi mà.”
Vệ Hồng nhìn máy tính, thử dùng chuột lăn lăn một vòng, đột nhiên xuất hiện một chủ đề bên dưới.
[Bát quái] Ngao ngao ngao, con mắt của tôi~ Đoàn Hàn Chi anh không ngầm dụ dỗ thì không làm nên lịch sử sao? Cái gì mà thiếu niên vì bảo hộ người trong tộc lặn lội đường xa đến khiêu chiến anh? Anh rõ ràng là tạo ra quá trình nhân vật phản diện boss thụ dưỡng thành trung khuyển công đè mình! Anh rốt cuộc có bao nhiêu mơ ước được nhân vật chính đè a?
Đoàn Hàn Chi phun một ngụm cà phê lên màn hình máy tính.
“…” Vệ Hồng yên lặng lau khô vết cà phê, lộ ra số bình luận cho chủ đề này.
Chủ đề tạo nên được hai tiếng, lượt xem mười chín ngàn, bình luận hai ngàn năm trăm.
Đoàn Hàn Chi giành lại con chuột, mở chủ đề kia ra, phẫn nộ bình luận một câu: “Tư tưởng hủ hóa! Tác phong bại hoại! xx các người đều là bánh nướng!”
Nghĩ nghĩ, y lại nhịn không được nói thêm câu nữa:
“Các người thiếu YY, Đoàn Hàn Chi mới không bị nam chính đè đâu! Đoàn Hàn Chi y… y mới không phải thụ đâu!”
Tác giả :
Hoài Thượng