Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần
Chương 22: Nam tính hư vinh tâm
Vệ Hồng uống hơi nhiều, thế cho nên lúc gặp Đàm Diệc Vi trong bữa tiệc, hắn đã cười dịu dàng mở rộng hai tay ôm lấy Đàm Diệc Vi: “Đàm tử, thật tốt quá, đạo diễn Đoàn thừa nhận tôi là người yêu của y rồi.”
Đàm Diệc Vi yên lặng quay đầu lại, hỏi theo bóng lưng Vệ Hồng: “Cậu thiếu tôi mười đồng tiền rượu, tính khi nào mới trả?”
Vệ Hồng từ từ xoay người, mang theo nụ cười thân thiết, phất tay một chưởng đánh bay Đàm Diệc Vi, sau đó vui vẻ nâng cốc, một ngụm uống cạn ly sâm banh.
Quan Phong đẩy cửa ra, một lần nữa bước vào đại sảnh vừa rực rỡ sắc màu vừa xa hoa trụy lạc.
Đoàn Hàn Chi mặt không đổi sắc đi sau hắn, trực tiếp xem nhẹ mùi rượu cùng mùi son phấn của các vị khách quý. Lẳng lặng ngồi trong một góc khuất, y đối với việc bán mình khi nãy cảm thấy rất khó chịu, nhưng nếu bảo y vô duyên vô cớ dùng tiền của người khác chữa bệnh cho mình, y nhất định càng khó chịu hơn.
Quan Duệ bước ra từ trong đám người, nắm tay Uất Trân, nói với nàng: “Đây là anh hai.”
Quan Phong nhìn nữ nhân trước mặt. Những ngôi sao trong giới nghệ sĩ, mặc kệ xinh đẹp đến mấy giàu sang đến mấy, cũng không cách nào bảo dưỡng được làn da trắng bệch của giới quý tộc. Các nàng đều bị tầng tầng lớp lớp phấn son trang điểm bao trùm, chất độc hại thấp kém ăn mòn làn da, sinh hoạt điên đảo ngày đêm gây rối loạn nội tiết. Cho nên gương mặt các nàng nếu bỏ đi lớp trang điểm dưới ánh đèn huỳnh quang, khóe môi đuôi mắt đều lộ ra nếp nhăn nhỏ xíu.
Quan Phong mặt không thay đổi, nhìn chăm chú Uất Trân chừng một phút mới quay đầu lại nói: “Jason.”
Trợ lý của hắn lập tức tiến tới, dâng lên một cái hộp nhỏ màu tím bằng nhung, sau đó mở ra.
Một chuỗi vòng cổ bằng ngọc bích màu đen sáng rực hiện ra dưới lớp vải nhung đầy sang trọng, trong phút chốc khiến người ta nhìn không chớp mắt. Vẻ mặt Uất Trân khi nhìn thấy ánh sáng hư ảo mà cao quý ấy thoáng thay đổi, không dám xác định hỏi: “Đây là…?”
“Quà ra mắt.”
Uất Trân không dám nhận, Quan Duệ liền vỗ vai nàng: “Nhận đi, đây không chỉ là cho em mà còn là cho đứa bé sắp ra đời.” Nói xong, Quan Duệ quay đầu bảo người hầu nhận lấy chiếc vòng cổ vô giá: “Bảo nhân viên hóa trang giúp Uất Trân đeo nó vào, sau đó quay lại cho Phong ca xem.”
Uất Trân vội vàng cám ơn Quan Phong, rồi cùng trợ lý lui xuống. Trong suốt toàn bộ quá trình, Quan Phong chỉ nhếch môi nhìn nàng chăm chú, ánh mắt trầm tư, nhìn không ra nửa điểm tâm tình.
Quan Duệ thở dài, xoay người muốn rời đi, Quan Phong đột nhiên mở miệng: “Quà ra mắt anh tặng cho đứa bé, so với Tiệp Tiệp sơ sài hơn ư?”
Quan Duệ dừng bước: “Làm gì có chuyện đó? Tiệp Tiệp… dù sao vẫn có điểm khác biệt. Đúng rồi, gần đây một người bạn giới thiệu cho em một bác sĩ nổi tiếng, anh đồng ý cho bác sĩ gặp Tiệp Tiệp không?”
“Bác sĩ gì?”
Quan Duệ do dự một chút, “Bác sĩ trị liệu chứng tự kỷ ở trẻ em và chậm phát triển trí lực.”
Quan Phong lạnh lùng dời mắt, đôi mắt tiệp thon dài dưới ánh đèn tạo thành đường cong hoàn mỹ như bóng ma, bao trùm lên cánh mũi cao thẳng, “Con của Quan Phong, biết cách hưởng thụ những điều tốt nhất là đủ rồi, cần thông minh làm gì?”
Đồng tử trong mắt Quan Duệ mở to, nhưng nàng chỉ đành hít sâu một hơi, buông tha cho việc tranh luận vấn đề này. Quan Phong từng yêu cầu nàng mạnh mẽ hơn, yêu cầu Tĩnh Trác tàn nhẫn hơn, yêu cầu Uất Trân giống một quý phu nhân hơn… Hắn thậm chí còn yêu cầu chính mình trở thành một kẻ mang trong đầu con chip lõi kép máy vi tính. Thế nhưng đối với Tiệp Tiệp, hắn chẳng có bất cứ yêu cầu gì.
Là vì quá thất vọng đến mức không còn yêu cầu? Hay là vì hắn đã chuẩn bị cho Tiệp Tiệp giang sơn vững chắc nhất, thế nên hắn chỉ hy vọng nàng được yên ổn sung túc cả đời?
Không ai hiểu được suy nghĩ của Quan Phong, thậm chí nếu hắn chính miệng nói ra, Quan Duệ cũng không dám tin là thật.
Quan Phong từ trong đám người đứng phía sau hắn dắt ra một nam hài tuổi còn trẻ, giới thiệu với Quan Duệ: “Đây là người anh dẫn về từ Pháp, chuẩn bị cho hắn ở lại trong nước, cuối năm em phải lăng-xê hắn lên.”
Quan Duệ cẩn thận liếc mắt quan sát. Thanh niên này đại khái mang dòng máu phương Tây, ánh mắt xanh biếc xinh đẹp, khi cười rộ lên anh tuấn vô cùng, tựa như mặt trời nhỏ trong bóng đêm tỏa sáng rực rỡ. Lúc hắn cười, ý tứ hàm súc đặc thù khác biệt người thường, sống mũi như được một cây gậy nhỏ chống lên cao, họa ra nếp nhăn rất sâu trên mặt, vừa tà mị lại vừa gợi cảm vô cùng, kết hợp cùng chiếc áo sơmi Dior trắng mở rộng cổ, cố ý lộ ra ***g ngực, dã tính mà tao nhã, chỉ cần đứng yên cũng có thể thu hút ánh nhìn từ mọi người xung quanh.
Quan Duệ khoanh tay, hỏi: “Hắn tên gì?”
“Louis, mang một nửa huyết thống Pháp, tốt nghiệp hai bằng cử nhân ở đại học Yale nước Mỹ, từng tham gia rất nhiều buổi trình diễn thời trang ở châu Âu, xuất hiện trên trang bìa ‘Show Details’, ký hợp đồng với hãng phim Santa Fe Whirlpool. Anh đã tốn rất nhiều tiền mua lại hắn trong tay người đại diện, em nên cố gắng hết sức giúp anh thu hồi món tiền này.”
Louis cúi người, tràn ngập dụ hoặc thổi nhẹ lên lỗ tai Quan Phong: “Cả tiền lẫn thân thể tôi đều có thể cho anh, vấn đề là anh muốn hay không?”
Quan Phong hờ hững liếc mắt nhìn hắn, ngữ khí thờ ơ: “Số tiền ít ỏi cùng thân thể khó coi của cậu?”
“…”
“Không khí nơi này tệ quá, anh sang bên kia uống thêm một ly.” Quan Phong bình tĩnh dặn dò Quan Duệ, sau đó nhẹ nhàng xoay người rời đi.
Vệ Hồng đã hoàn toàn say khướt, liêu xiêu lảo đảo ôm chai rượu vang trắng, vọt đến trước mặt Đoàn Hàn Chi. Hắn nâng ly lên, tràn ngập khí thế yêu cầu: “Hàn Chi, uống rượu giao bôi thôi!”
Đoàn Hàn Chi chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt không đổi sắc nhìn hắn.
Vệ Hồng rùng mình, một giây sau liền giống y như đà điểu dựa sát bên người Đoàn Hàn Chi, mè nheo làm nũng: “Đạo diễn Đoàn~~~ Cùng nhau uống một ly đi~~~”
Lông mi Đoàn Hàn Chi khẽ nhếch, tựa như phía trên hàng mi cong mềm mại có treo tảng đá nặng nghìn cân, suy yếu, vô lực, vặn vẹo, cay nghiệt, biến thái, lãnh khốc, tàn nhẫn — nét mặt y nhìn Vệ Hồng hoàn toàn không giống đang nhìn người sống, mà là nhìn một đống hỗn hợp được cấu tạo từ não bộ, trái tim, mạch máu, bắp thịt, xương cốt, nội tạng,…
Vệ Hồng hớp một ngụm khí lạnh, nhanh như chớp bắn ra xa: “Đạo diễn Đoàn, tôi sai rồi!”
Đoàn Hàn Chi lười biếng hỏi: “Sai chỗ nào?”
“Tôi không có tư cách mời rượu lão nhân gia ngài, tôi rõ ràng nên giúp ngài rót đầy ly rượu, sau đó lùi xa ba thước, vạn phần thành kính trong lòng nhìn ngài uống hết a, đó mới là ý nghĩa tồn tại cùng giá trị sinh tồn thật sự của tôi a a a a a! Tôi thật sự là mười phần sai rồi a a a a a a a…!!!”
Đoàn Hàn Chi giống như Lão phật gia, âm dương quái khí phân phó: “–Tự sát!”
Vệ Hồng phịch một tiếng quỳ xuống đất, rút ra cây dao găm đạo cụ, đặt ngang cổ mình: “Đạo diễn Đoàn, tôi đi trước một bước! Đạo diễn Đoàn, bảo trọng!”
Một tiếng Ầm! nặng nề vang lên, Vệ Hồng ngã xuống đất, ngáy rung đất trời, sau khi mượn rượu làm càn thì hạnh phúc chìm vào giấc ngủ. Trong mộng, hắn vui mừng như điên bước vào động phòng, tân nương tử thẹn thùng dưới tấm hỉ khăn, khi vừa nhấc lên, bên dưới rõ ràng là gương mặt ngoan hiền của Đoàn Hàn Chi.
Đoàn Hàn Chi dùng mũi chân lật người Vệ Hồng lại, cẩn thận đánh giá một chút: “…Đúng là đang ngủ.”
Y lười biếng phất tay, trợ lý nhất mực trung thành lập tức tiến đến, đem Vệ Hồng ba chân bốn cẳng khiêng lên, phóng nhanh về phía toilet xối nước lạnh.
Đoàn Hàn Chi gác chân, tựa người vào chiếc ghế Armani bọc da, trong tay cầm ly cocktail không cồn màu đỏ như máu.
Thoát khỏi đám nghệ sĩ níu chân, Quan Phong chẳng biết đã uống bao nhiêu ly rượu, sắc mặt có điểm ửng hồng, cà-vạt cũng tháo xuống. Cầm ly rượu vang, hắn khinh miệt tiêu sái lướt qua Đoàn Hàn Chi, không thèm quay đầu bỏ lại một câu: “Hóa ra cậu đã cô độc đến mức chỉ có con cún lông vàng bự chảng ngu ngốc uống say mới dám bộc lộ tình cảm với cậu.”
Đoàn Hàn Chi mở miệng, hàng loạt lưỡi dao tẩm độc lập tức vèo vèo bay ra, trúng ngay giữa hồng tâm: “Dù sao vẫn tốt hơn người cả cún lông vàng cũng chẳng có mà nuôi ấy chứ, đúng không ông chủ Quan? À, phải rồi, tôi nghe nói anh nuôi hai con mèo con lông xám, kết quả bọn chúng chẳng những không để ý tới anh, đến thời kỳ động dục còn kéo nhau đi GL, phải vậy không, ông chủ Quan?”
Quan Phong ngừng bước, ánh mắt giả tạo không gì sánh được: “Đương nhiên không phải, cậu nói bậy gì thế, đạo diễn Đoàn? A, đạo diễn Đoàn, khí sắc của cậu không tốt lắm, bị ức chế sao? Nhìn màu da cậu tái mét à.”
Đoàn Hàn Chi đột nhiên đưa tay bắt lấy cằm Quan Phong, tràn ngập lo lắng đánh giá: “Quan tổng, dây thần kinh mặt của anh còn cứu được sao? Tôi biết một bác sĩ khoa thần kinh giỏi lắm, có cần tôi giới thiệu cho anh không? Lỡ đâu lúc làm tình, anh vẫn giữ biểu tình như vậy thì làm sao bây giờ? Trách không được tôi đọc báo, biết tin anh hiện tại mua gối cũng chỉ mua một cái duy nhất…”
Quan Phong ôn nhu gạt tay Đoàn Hàn Chi xuống, kế tiếp chân thành nắm lấy — hay phải nói là gắt gao siết chặt xương cổ tay y: “Cậu dám thử làm chuyện đó với tôi không?”
“Thân ái, sao tôi lại không dám?” Đoàn Hàn Chi cũng ôn nhu nhìn hắn, khẩu khí cực kỳ *** đãng “Chẳng lẽ anh thật sự cho rằng tôi bị một con cún lông vàng trói chân? Anh thật là…”
Quan Phong và Đoàn Hàn Chi tình thương mến thương kề vai bá cổ, bước chân xiêu vẹo – cùng lúc bọn họ đều đã uống khá nhiều, cùng lúc bọn họ đều có ý đồ muốn làm đối phương sẩy chân – đi ra đại sảnh. Đám người phía sau đã giải tán không ít, hoặc nếu còn sót lại cũng say quắc cần câu, cơ hồ chẳng có ai chú ý đến hai nam nhân đang nhàm chán chứng minh bản lĩnh nam nhân của mình. Hơn nữa, hai tên ngốc số 1 và tên ngốc số 2 được bọn họ nhắc đến trong cuộc đối thoại cũng chẳng hề nhận ra bọn họ đã đi thẳng lên lầu khách sạn, dùng danh nghĩa của trợ lý lẫn nhau thuê một gian phòng đôi.
Đàm Diệc Vi yên lặng quay đầu lại, hỏi theo bóng lưng Vệ Hồng: “Cậu thiếu tôi mười đồng tiền rượu, tính khi nào mới trả?”
Vệ Hồng từ từ xoay người, mang theo nụ cười thân thiết, phất tay một chưởng đánh bay Đàm Diệc Vi, sau đó vui vẻ nâng cốc, một ngụm uống cạn ly sâm banh.
Quan Phong đẩy cửa ra, một lần nữa bước vào đại sảnh vừa rực rỡ sắc màu vừa xa hoa trụy lạc.
Đoàn Hàn Chi mặt không đổi sắc đi sau hắn, trực tiếp xem nhẹ mùi rượu cùng mùi son phấn của các vị khách quý. Lẳng lặng ngồi trong một góc khuất, y đối với việc bán mình khi nãy cảm thấy rất khó chịu, nhưng nếu bảo y vô duyên vô cớ dùng tiền của người khác chữa bệnh cho mình, y nhất định càng khó chịu hơn.
Quan Duệ bước ra từ trong đám người, nắm tay Uất Trân, nói với nàng: “Đây là anh hai.”
Quan Phong nhìn nữ nhân trước mặt. Những ngôi sao trong giới nghệ sĩ, mặc kệ xinh đẹp đến mấy giàu sang đến mấy, cũng không cách nào bảo dưỡng được làn da trắng bệch của giới quý tộc. Các nàng đều bị tầng tầng lớp lớp phấn son trang điểm bao trùm, chất độc hại thấp kém ăn mòn làn da, sinh hoạt điên đảo ngày đêm gây rối loạn nội tiết. Cho nên gương mặt các nàng nếu bỏ đi lớp trang điểm dưới ánh đèn huỳnh quang, khóe môi đuôi mắt đều lộ ra nếp nhăn nhỏ xíu.
Quan Phong mặt không thay đổi, nhìn chăm chú Uất Trân chừng một phút mới quay đầu lại nói: “Jason.”
Trợ lý của hắn lập tức tiến tới, dâng lên một cái hộp nhỏ màu tím bằng nhung, sau đó mở ra.
Một chuỗi vòng cổ bằng ngọc bích màu đen sáng rực hiện ra dưới lớp vải nhung đầy sang trọng, trong phút chốc khiến người ta nhìn không chớp mắt. Vẻ mặt Uất Trân khi nhìn thấy ánh sáng hư ảo mà cao quý ấy thoáng thay đổi, không dám xác định hỏi: “Đây là…?”
“Quà ra mắt.”
Uất Trân không dám nhận, Quan Duệ liền vỗ vai nàng: “Nhận đi, đây không chỉ là cho em mà còn là cho đứa bé sắp ra đời.” Nói xong, Quan Duệ quay đầu bảo người hầu nhận lấy chiếc vòng cổ vô giá: “Bảo nhân viên hóa trang giúp Uất Trân đeo nó vào, sau đó quay lại cho Phong ca xem.”
Uất Trân vội vàng cám ơn Quan Phong, rồi cùng trợ lý lui xuống. Trong suốt toàn bộ quá trình, Quan Phong chỉ nhếch môi nhìn nàng chăm chú, ánh mắt trầm tư, nhìn không ra nửa điểm tâm tình.
Quan Duệ thở dài, xoay người muốn rời đi, Quan Phong đột nhiên mở miệng: “Quà ra mắt anh tặng cho đứa bé, so với Tiệp Tiệp sơ sài hơn ư?”
Quan Duệ dừng bước: “Làm gì có chuyện đó? Tiệp Tiệp… dù sao vẫn có điểm khác biệt. Đúng rồi, gần đây một người bạn giới thiệu cho em một bác sĩ nổi tiếng, anh đồng ý cho bác sĩ gặp Tiệp Tiệp không?”
“Bác sĩ gì?”
Quan Duệ do dự một chút, “Bác sĩ trị liệu chứng tự kỷ ở trẻ em và chậm phát triển trí lực.”
Quan Phong lạnh lùng dời mắt, đôi mắt tiệp thon dài dưới ánh đèn tạo thành đường cong hoàn mỹ như bóng ma, bao trùm lên cánh mũi cao thẳng, “Con của Quan Phong, biết cách hưởng thụ những điều tốt nhất là đủ rồi, cần thông minh làm gì?”
Đồng tử trong mắt Quan Duệ mở to, nhưng nàng chỉ đành hít sâu một hơi, buông tha cho việc tranh luận vấn đề này. Quan Phong từng yêu cầu nàng mạnh mẽ hơn, yêu cầu Tĩnh Trác tàn nhẫn hơn, yêu cầu Uất Trân giống một quý phu nhân hơn… Hắn thậm chí còn yêu cầu chính mình trở thành một kẻ mang trong đầu con chip lõi kép máy vi tính. Thế nhưng đối với Tiệp Tiệp, hắn chẳng có bất cứ yêu cầu gì.
Là vì quá thất vọng đến mức không còn yêu cầu? Hay là vì hắn đã chuẩn bị cho Tiệp Tiệp giang sơn vững chắc nhất, thế nên hắn chỉ hy vọng nàng được yên ổn sung túc cả đời?
Không ai hiểu được suy nghĩ của Quan Phong, thậm chí nếu hắn chính miệng nói ra, Quan Duệ cũng không dám tin là thật.
Quan Phong từ trong đám người đứng phía sau hắn dắt ra một nam hài tuổi còn trẻ, giới thiệu với Quan Duệ: “Đây là người anh dẫn về từ Pháp, chuẩn bị cho hắn ở lại trong nước, cuối năm em phải lăng-xê hắn lên.”
Quan Duệ cẩn thận liếc mắt quan sát. Thanh niên này đại khái mang dòng máu phương Tây, ánh mắt xanh biếc xinh đẹp, khi cười rộ lên anh tuấn vô cùng, tựa như mặt trời nhỏ trong bóng đêm tỏa sáng rực rỡ. Lúc hắn cười, ý tứ hàm súc đặc thù khác biệt người thường, sống mũi như được một cây gậy nhỏ chống lên cao, họa ra nếp nhăn rất sâu trên mặt, vừa tà mị lại vừa gợi cảm vô cùng, kết hợp cùng chiếc áo sơmi Dior trắng mở rộng cổ, cố ý lộ ra ***g ngực, dã tính mà tao nhã, chỉ cần đứng yên cũng có thể thu hút ánh nhìn từ mọi người xung quanh.
Quan Duệ khoanh tay, hỏi: “Hắn tên gì?”
“Louis, mang một nửa huyết thống Pháp, tốt nghiệp hai bằng cử nhân ở đại học Yale nước Mỹ, từng tham gia rất nhiều buổi trình diễn thời trang ở châu Âu, xuất hiện trên trang bìa ‘Show Details’, ký hợp đồng với hãng phim Santa Fe Whirlpool. Anh đã tốn rất nhiều tiền mua lại hắn trong tay người đại diện, em nên cố gắng hết sức giúp anh thu hồi món tiền này.”
Louis cúi người, tràn ngập dụ hoặc thổi nhẹ lên lỗ tai Quan Phong: “Cả tiền lẫn thân thể tôi đều có thể cho anh, vấn đề là anh muốn hay không?”
Quan Phong hờ hững liếc mắt nhìn hắn, ngữ khí thờ ơ: “Số tiền ít ỏi cùng thân thể khó coi của cậu?”
“…”
“Không khí nơi này tệ quá, anh sang bên kia uống thêm một ly.” Quan Phong bình tĩnh dặn dò Quan Duệ, sau đó nhẹ nhàng xoay người rời đi.
Vệ Hồng đã hoàn toàn say khướt, liêu xiêu lảo đảo ôm chai rượu vang trắng, vọt đến trước mặt Đoàn Hàn Chi. Hắn nâng ly lên, tràn ngập khí thế yêu cầu: “Hàn Chi, uống rượu giao bôi thôi!”
Đoàn Hàn Chi chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt không đổi sắc nhìn hắn.
Vệ Hồng rùng mình, một giây sau liền giống y như đà điểu dựa sát bên người Đoàn Hàn Chi, mè nheo làm nũng: “Đạo diễn Đoàn~~~ Cùng nhau uống một ly đi~~~”
Lông mi Đoàn Hàn Chi khẽ nhếch, tựa như phía trên hàng mi cong mềm mại có treo tảng đá nặng nghìn cân, suy yếu, vô lực, vặn vẹo, cay nghiệt, biến thái, lãnh khốc, tàn nhẫn — nét mặt y nhìn Vệ Hồng hoàn toàn không giống đang nhìn người sống, mà là nhìn một đống hỗn hợp được cấu tạo từ não bộ, trái tim, mạch máu, bắp thịt, xương cốt, nội tạng,…
Vệ Hồng hớp một ngụm khí lạnh, nhanh như chớp bắn ra xa: “Đạo diễn Đoàn, tôi sai rồi!”
Đoàn Hàn Chi lười biếng hỏi: “Sai chỗ nào?”
“Tôi không có tư cách mời rượu lão nhân gia ngài, tôi rõ ràng nên giúp ngài rót đầy ly rượu, sau đó lùi xa ba thước, vạn phần thành kính trong lòng nhìn ngài uống hết a, đó mới là ý nghĩa tồn tại cùng giá trị sinh tồn thật sự của tôi a a a a a! Tôi thật sự là mười phần sai rồi a a a a a a a…!!!”
Đoàn Hàn Chi giống như Lão phật gia, âm dương quái khí phân phó: “–Tự sát!”
Vệ Hồng phịch một tiếng quỳ xuống đất, rút ra cây dao găm đạo cụ, đặt ngang cổ mình: “Đạo diễn Đoàn, tôi đi trước một bước! Đạo diễn Đoàn, bảo trọng!”
Một tiếng Ầm! nặng nề vang lên, Vệ Hồng ngã xuống đất, ngáy rung đất trời, sau khi mượn rượu làm càn thì hạnh phúc chìm vào giấc ngủ. Trong mộng, hắn vui mừng như điên bước vào động phòng, tân nương tử thẹn thùng dưới tấm hỉ khăn, khi vừa nhấc lên, bên dưới rõ ràng là gương mặt ngoan hiền của Đoàn Hàn Chi.
Đoàn Hàn Chi dùng mũi chân lật người Vệ Hồng lại, cẩn thận đánh giá một chút: “…Đúng là đang ngủ.”
Y lười biếng phất tay, trợ lý nhất mực trung thành lập tức tiến đến, đem Vệ Hồng ba chân bốn cẳng khiêng lên, phóng nhanh về phía toilet xối nước lạnh.
Đoàn Hàn Chi gác chân, tựa người vào chiếc ghế Armani bọc da, trong tay cầm ly cocktail không cồn màu đỏ như máu.
Thoát khỏi đám nghệ sĩ níu chân, Quan Phong chẳng biết đã uống bao nhiêu ly rượu, sắc mặt có điểm ửng hồng, cà-vạt cũng tháo xuống. Cầm ly rượu vang, hắn khinh miệt tiêu sái lướt qua Đoàn Hàn Chi, không thèm quay đầu bỏ lại một câu: “Hóa ra cậu đã cô độc đến mức chỉ có con cún lông vàng bự chảng ngu ngốc uống say mới dám bộc lộ tình cảm với cậu.”
Đoàn Hàn Chi mở miệng, hàng loạt lưỡi dao tẩm độc lập tức vèo vèo bay ra, trúng ngay giữa hồng tâm: “Dù sao vẫn tốt hơn người cả cún lông vàng cũng chẳng có mà nuôi ấy chứ, đúng không ông chủ Quan? À, phải rồi, tôi nghe nói anh nuôi hai con mèo con lông xám, kết quả bọn chúng chẳng những không để ý tới anh, đến thời kỳ động dục còn kéo nhau đi GL, phải vậy không, ông chủ Quan?”
Quan Phong ngừng bước, ánh mắt giả tạo không gì sánh được: “Đương nhiên không phải, cậu nói bậy gì thế, đạo diễn Đoàn? A, đạo diễn Đoàn, khí sắc của cậu không tốt lắm, bị ức chế sao? Nhìn màu da cậu tái mét à.”
Đoàn Hàn Chi đột nhiên đưa tay bắt lấy cằm Quan Phong, tràn ngập lo lắng đánh giá: “Quan tổng, dây thần kinh mặt của anh còn cứu được sao? Tôi biết một bác sĩ khoa thần kinh giỏi lắm, có cần tôi giới thiệu cho anh không? Lỡ đâu lúc làm tình, anh vẫn giữ biểu tình như vậy thì làm sao bây giờ? Trách không được tôi đọc báo, biết tin anh hiện tại mua gối cũng chỉ mua một cái duy nhất…”
Quan Phong ôn nhu gạt tay Đoàn Hàn Chi xuống, kế tiếp chân thành nắm lấy — hay phải nói là gắt gao siết chặt xương cổ tay y: “Cậu dám thử làm chuyện đó với tôi không?”
“Thân ái, sao tôi lại không dám?” Đoàn Hàn Chi cũng ôn nhu nhìn hắn, khẩu khí cực kỳ *** đãng “Chẳng lẽ anh thật sự cho rằng tôi bị một con cún lông vàng trói chân? Anh thật là…”
Quan Phong và Đoàn Hàn Chi tình thương mến thương kề vai bá cổ, bước chân xiêu vẹo – cùng lúc bọn họ đều đã uống khá nhiều, cùng lúc bọn họ đều có ý đồ muốn làm đối phương sẩy chân – đi ra đại sảnh. Đám người phía sau đã giải tán không ít, hoặc nếu còn sót lại cũng say quắc cần câu, cơ hồ chẳng có ai chú ý đến hai nam nhân đang nhàm chán chứng minh bản lĩnh nam nhân của mình. Hơn nữa, hai tên ngốc số 1 và tên ngốc số 2 được bọn họ nhắc đến trong cuộc đối thoại cũng chẳng hề nhận ra bọn họ đã đi thẳng lên lầu khách sạn, dùng danh nghĩa của trợ lý lẫn nhau thuê một gian phòng đôi.
Tác giả :
Hoài Thượng