Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần
Chương 12: Tổng quản thái giám
Đầu thật đau, mi mắt như bị khối sắt nặng ngàn cân đè lên, nặng nề không mở ra nổi.
Thân thể đau như bị kim châm, nỗi thống khổ lan rộng khắp trong nội tạng cùng xương cốt, tựa như những lưỡi đao gió nhọn hoắc sắc bén cứa vào người, lạnh buốt thấu tận tâm can.
Đoàn Hàn Chi giật giật ngón tay, yết hầu phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn, sau đó chậm rãi mở mắt.
Trong phòng bệnh, hết thảy đều là màu trắng. Vách tường trắng, giường trắng, trần nhà và ánh đèn huỳnh quang chiếu xuống tấm thảm trải sàn, khiến lòng người hoảng loạn.
Đoàn Hàn Chi miễn cưỡng quay đầu đi, chỉ thấy trên tay đang cắm ống kim truyền máu, nhìn lên trên, rõ ràng là một túi máu treo trên cột truyền dịch.
…Y làm sao thế này? Tại sao phải truyền máu?
Thủng dạ dày? Viêm ruột thừa? Hay phẫu thuật?
Ngoại trừ đám phóng viên không ngừng chầu chực bên ngoài, chỉ còn lại một mình y sao?
Đoàn Hàn Chi giơ tay lên, cẩn thận kiểm tra. Làn da được bảo dưỡng tốt, một chút thô ráp cũng không có, ngón tay xinh đẹp thon dài, móng tay cắt tỉa gọn gàng hình bầu dục. Một bàn tay như vậy quả thực không khác những nghệ sĩ dương cầm.
Đột nhiên, y rút kim tiêm truyền máu ra, dùng hết toàn lực chống tay lên mép giường ngồi dậy. Rồi ngay cả giày cũng chẳng thèm mang, cứ như thế loạng choạng bước đi.
Thế nhưng, y mới đi có vài bước ngắn ngủi, trước mắt lập tức xây xẩm choáng váng, bởi vì đột ngột dừng truyền máu khiến cho trước mắt biến thành màu đen. Chờ khi phản ứng được, y đã nửa quỳ trên mặt đất, lỗ tai kêu ong ong.
Hình như cánh cửa vừa bị đẩy mạnh, có cả bác sĩ cùng y tá hoảng hốt xông vào. Đoàn Hàn Chi chỉ cảm thấy đầu óc mơ mơ hồ hồ, giống như bị người ta ba chân bốn cẳng khiêng lên, sau đó một lần nữa quăng lên giường.
“Treo túi máu lên!”
“Cắm kim tiêm vào, đè y lại, đè y lại!”
“Thả lỏng, thả lỏng đi, mạch máu như thế không cắm kim tiêm vào được…”
Mu bàn tay thoáng truyền đến đau đớn, kích thích thần kinh Đoàn Hàn Chi, khiến y mở bừng hai mắt.
Máu tươi một lần nữa theo ống dẫn chảy vào cơ thể, mang đến từng đợt ấm áp mê hoặc. Đoàn Hàn Chi nằm trên giường, hít sâu mấy hơi, dưỡng khí cùng máu tươi lan rộng đến toàn bộ mạch máu trong cơ thể, giúp gương mặt tái nhợt của y khó khăn lắm mới xuất hiện chút sức sống của người bình thường.
“Tự dưng đi xuống đất làm gì, còn ngại phá hư cơ thể chưa đủ à?” Bác sĩ nhịn không được trách móc: “Muốn kêu ai thì nhấn chuông là được rồi, ở đâu có kiểu bệnh nhân tùy ý xuống giường đi lung tung, nếu xảy ra chuyện gì ai sẽ chịu trách nhiệm?”
Đoàn Hàn Chi há miệng, thanh âm gần như biến đổi: “…Bác sĩ, tôi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Bắt gặp ánh mắt Đoàn Hàn Chi, bác sĩ thế nhưng ngừng một chút, sau đó né tránh không đáp: “Cậu có người nhà không?”
“Chỉ có mình tôi.”
“Còn cha mẹ? Hoặc anh chị em?”
“Tôi sống một mình.”
“Những người khác?”
“Tạm thời không liên lạc.”
Thấy bác sĩ đắn đo do dự, Đoàn Hàn Chi trầm hẳn xuống: “Ông nói đi, không sao đâu, tôi chịu được mà.”
Bác sĩ phất tay, toàn bộ y tá đều lui ra ngoài, cuối cùng tự mình đóng cửa. Trong phòng bệnh, cửa sổ đóng chặt, bên ngoài là bóng đêm bao la bát ngát, xuyên qua bóng đêm là cánh đồng cỏ vô cùng vô tận, phảng phất có thể nhìn thấy ánh đèn đường mờ ảo dọc theo đường quốc lộ xa tít tắp.
Phòng bệnh hết sức yên tĩnh, cho nên tiếng bác sĩ nhẹ nhàng đặt bút trên tư liệu có thể nghe thấy rõ ràng.
“Cơ thể bị hội chứng suy đa tạng*.” Bác sĩ nhìn thẳng vào mắt Đoàn Hàn Chi, “Có tính di truyền, thuộc loại bệnh hiếm gặp.”
*thật ra mình cũng không dám khẳng định đây có phải hội chứng suy đa tạng không, nhưng tra google cả buổi thì hình như là nó >.< Nếu nhìn thẳng mặt Đoàn Hàn Chi ngay lúc này, ngươi sẽ phát hiện đôi đồng tử của y thoáng mở to, sau đó nhanh chóng co rút. Ngoài ra, y thần sắc không đổi, mắt không chớp, môi hé mở, không hề nhúc nhích, giống như bị đóng đinh. “Trong nhà cậu… có vị trưởng bối nào từng bị loại bệnh này chưa?” Đoàn Hàn Chi trong đầu ong ong, chỉ nhìn được miệng bác sĩ mấp máy chứ không nghe thấy ông đang nói cái gì. Bác sĩ hỏi lại lần nữa: “Trong nhà cậu có vị trưởng bối nào mắc bệnh lạ không?” “Tổ tiên đều tuổi già suy nhược mà chết, không bệnh tật gì. Nhưng có một người cô bị ho ra máu đến chết.” “Còn nữa không?” “…Có một người em họ mới sinh đã hô hấp không thông, sau đó thì…” “Hội chứng suy đa tạng ở trẻ sơ sinh.” Đoàn Hàn Chi gắt gao nhìn bác sĩ chằm chằm, chậm rãi lắc đầu: “Không có khả năng… Các người có chứng cớ gì? Đe dọa bệnh nhân là phạm pháp!” “Chúng tôi cần gì phải đe dọa cậu? Từ hôm nhập viện đến giờ, cậu đã hôn mê ba ngày.” Đoàn Hàn Chi ngồi bật dậy nhìn khắp xung quanh, sau đó với tay lấy áo khoác bên cạnh, lấy di động ra xem thời gian. Trên đó hiện rõ ngày tháng hôm nay, quả thật đã ba ngày trôi qua. Đoàn Hàn Chi nhẹ buông tay, chiếc điện thoại rơi xuống ga giường trắng muốt. “…Có biện pháp điều trị không? Nhất định phải có biện pháp điều trị chứ, đúng không?” Bác sĩ nhìn y, gật gật đầu. Biểu hiện của Đoàn Hàn Chi mặc dù có chút thất lễ, nhưng so với đại đa số bệnh nhân đều tốt hơn rất nhiều. Chuyện thứ nhất y nghĩ đến không phải khiếp sợ, thương tâm hay thất vọng, mà là như thế nào tích cực điều trị. Đây chính là loại bệnh nhân cả đời bác sĩ thích gặp nhất. “Tôi năm nay mới hơn ba mươi tuổi, còn chưa muốn chết sớm như vậy đâu…” Đoàn Hàn Chi lắc đầu, miễn cường bản thân hiện lên nét cười: “Có biện pháp nào có thể trị liệu, việc trị liệu ra sao, ông cứ việc nói. Mấy năm nay tôi quả thật không chú ý đến cơ thể nhiều, tôi căn bản không nghĩ tới… Loại bệnh này, không phải người nào trong gia đình tôi cũng…” “Nhưng sẽ cần rất nhiều tiền.” Bác sĩ đắn đo một chút: “Đương nhiên tôi biết cậu là đạo diễn nổi tiếng, con gái tôi cũng rất thích xem phim của cậu, chắc chắn cậu không thiếu tiền. Tuy nhiên, loại chuyện này chuẩn bị càng nhiều tiền càng tốt. Trên thế giới từng có những trường hợp ghép nội tạng, hoàn toàn là dùng tiền để mua. Sau khi ghép xong cũng không nhất định sẽ sống được thêm hai mươi năm, rồi còn giai đoạn điều trị sau phẫu thuật, tái khám, bảo dưỡng… đều hao tiền tốn của rất lớn. Cho nên, tôi thường không nói thẳng với bệnh nhân, còn riêng cậu, tôi không cần khách khí.” “Ghép nội tạng!?” “Phương pháp trị liệu phải theo từng trường hợp của bệnh nhân mà quyết định. Nếu thật sự quá mức nghiêm trọng, như vậy không thể không tiến hành ghép nội tạng.” Bác sĩ định nói nếu cậu còn tiếp tục hút thuốc uống rượu thì dù không quá nghiêm trọng cũng phải tiến hành, nhưng thấy Đoàn Hàn Chi đang chịu đả kích rất lớn nên đành nhịn xuống không nói: “Nếu muốn phẫu thuật, chúng tôi ở đây không đủ sức, thậm chí ngay Bắc Kinh cũng chẳng có bao nhiêu bệnh viện đủ khả năng. Tốt nhất vẫn nên ra nước ngoài.” Đoàn Hàn Chi ngơ ngác ngồi trên giường, một tay chống lên thái dương. Những sợi tóc vụn vặt theo khe ngón tay rơi xuống, loáng thoáng ánh vàng. Hóa ra thân thể y đã bắt đầu suy kiệt lâu như vậy. Chỉ là do bận rộn quay phim, bận rộn với các cuộc giao tiếp xã giao, bận rộn đối phó với phóng viên, bận rộn thỏa mãn với tửu sắc cùng tài phú… Hóa ra ở thời điểm y không hề phát hiện, hồi chuông cảnh báo nguy cơ đã vang vọng từng hồi. Cực khổ tranh giành hơn nửa đời người, cuối cùng là kết quả này đây ư? Nhưng dù phẫu thuật, liệu có thành công không? Có thể sống thêm bao nhiêu năm nữa? Có thể hay không chết trên bàn phẫu thuật?… Đoàn Hàn Chi chưa bao giờ cảm giác cái chết lạnh lẽo lại đến gần y như lúc này. Băng giá như vậy, tanh tưởi ẩm ướt như vậy, thật giống tảo biển ướt đẫm quấn quanh cổ, khiến người ta không thể hô hấp. Y đột nhiên ý thức được, trong thế giới của y từ đầu đến cuối chỉ có một người. Sống là đơn độc, chết cũng là đơn độc. Mỗi người từng lướt qua sinh mệnh y đều từ bỏ y, đều rời đi cả rồi. Sau đó vào buổi đêm thanh vắng, để y cô độc một mình, lưu lại trong căn phòng bệnh trắng toát. Một thân một mình, cô đơn chiếc bóng. Dùng cảm giác cô độc lẫn đề phòng đối mặt cùng cái chết. Ngày hôm sau, Đoàn Hàn Chi xuất viện. Một tuần sau, báo cáo chẩn đoán chính thức được gởi đi. Cả xấp tư liệu dày cộp đặt trong phong bì bằng da, là Vệ Hồng lái xe đưa Đoàn Hàn Chi đến bệnh viện lấy. Tối đó, Vệ Hồng vốn dĩ muốn ở cạnh Đoàn Hàn Chi, nhưng bệnh viện nói hắn không phải người nhà bệnh nhân, không cho ở. Kết quả, ngày hôm sau đoàn phim bị nhà đầu tư lôi đi thẩm tra, hơn nữa liên tục thẩm tra ba ngày liền, đợi khi hắn vất vả thoát được thì đã thấy Đoàn Hàn Chi tự mình đi bộ khỏi bệnh viện. Ngụy Lâm vừa thấy Đoàn Hàn Chi, hốc mắt lập tức đỏ hoe: “Đạo diễn Đoàn…” Đoàn Hàn Chi nói: “Tiểu Ngụy Tử.” “Có thần!” “Bình thân.” “Tuân lệnh.” Ngụy Lâm bình thân, sau đó hung hăng một phát đánh bay Đoàn Hàn Chi: “Ai kêu anh khiến mọi người lo lắng, lo lắng chết được! Lão tử chỉ từng lo lắng như vậy đúng một lần khi bà xã sinh con! Bảo anh bớt làm việc, bảo anh uống rượu ít đi, thế mà có thèm nghe đâu? Anh xem, đây không phải báo ứng thì là gì?” “Ối, Tiểu Ngụy Tử tạo phản!” Đoàn Hàn Chi ôm bụng, sau đó mới đứng lên vẫy vẫy tay: “Vệ Hồng, đến đây, đánh gãy răng hắn!” Vệ Hồng lập tức lao tới, dùng hai đầu ngón tay túm lấy cổ áo Tiểu Ngụy Tử, sử dụng tư thế tiêu chuẩn để ném túi rác quăng Tiểu Ngụy Tử ra ngoài. “Vẫn là Vệ Hồng nghe lời nhất.” Đoàn Hàn Chi từ trên cao sờ sờ lông Vệ Hồng, xem như ban thưởng. Kế tiếp, y quay sang phân phó cùng nhân viên đoàn phim: “Nào nào nào, bắt đầu bắt đầu thôi! Chỉ còn mấy cảnh nữa là kết thúc, diễn xuất không tồi của các vị đã khiến tôi ấn tượng sâu sắc, hi vọng các vị không cần ở mấy cảnh cuối cùng tạo cho tôi ấn tượng mới…” Đèn sáng, tấm phản quang giơ cao, thiết bị ghi âm hoàn hảo, hai máy quay đồng thời di chuyển, nam nữ diễn viên mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng. Đoàn Hàn Chi ngồi bên cạnh, đột nhiên lá gan nhói lên cơn đau đớn quặn thắt. Nhiều năm chém giết trong tiệc rượu, vô số lễ vật tranh thủ cảm tình tại tiệc đêm, lá gan của y chính là nội tạng có tình trạng xấu nhất. Vệ Hồng lẳng lặng rót cho y một ly nước ấm, thấp giọng hỏi: “Anh không sao chứ?” Đoàn Hàn Chi lắc đầu. Vệ Hồng nửa quỳ bên chân Đoàn Hàn Chi, hết sức kiên trì: “Nói thật cho tôi biết đi.” Đoàn Hàn Chi xoay mặt qua, nhìn thẳng vào mắt Vệ Hồng. Đôi mắt hắn dưới ánh mặt trời lấp lánh màu hổ phách, trong suốt mà chan chứa tình cảm, bao hàm sự quan tâm dịu dàng. “…” Đoàn Hàn Chi khẽ nở nụ cười: “Mệt mỏi quá độ, lá gan xơ cứng.” Vệ Hồng nghi ngờ nhìn y. “Vài ngày nữa tôi sẽ đến bệnh viện chụp X-quang. Tôi đi trước đây, cậu cứ quay cho xong nhé.” Độ cao này rất thích hợp để Đoàn Hàn Chi tiện tay vỗ lên cái đầu lông lá của Vệ Hồng, “Đừng nói với người khác, tôi không muốn tổng quản thái giám Ngụy Lâm lo lắng.” –Nếu người quan tâm anh chỉ có một mình tôi thì tốt rồi. Vệ Hồng nghĩ vậy, hết sức nghiêm túc gật đầu, nói: “Được!”
Thân thể đau như bị kim châm, nỗi thống khổ lan rộng khắp trong nội tạng cùng xương cốt, tựa như những lưỡi đao gió nhọn hoắc sắc bén cứa vào người, lạnh buốt thấu tận tâm can.
Đoàn Hàn Chi giật giật ngón tay, yết hầu phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn, sau đó chậm rãi mở mắt.
Trong phòng bệnh, hết thảy đều là màu trắng. Vách tường trắng, giường trắng, trần nhà và ánh đèn huỳnh quang chiếu xuống tấm thảm trải sàn, khiến lòng người hoảng loạn.
Đoàn Hàn Chi miễn cưỡng quay đầu đi, chỉ thấy trên tay đang cắm ống kim truyền máu, nhìn lên trên, rõ ràng là một túi máu treo trên cột truyền dịch.
…Y làm sao thế này? Tại sao phải truyền máu?
Thủng dạ dày? Viêm ruột thừa? Hay phẫu thuật?
Ngoại trừ đám phóng viên không ngừng chầu chực bên ngoài, chỉ còn lại một mình y sao?
Đoàn Hàn Chi giơ tay lên, cẩn thận kiểm tra. Làn da được bảo dưỡng tốt, một chút thô ráp cũng không có, ngón tay xinh đẹp thon dài, móng tay cắt tỉa gọn gàng hình bầu dục. Một bàn tay như vậy quả thực không khác những nghệ sĩ dương cầm.
Đột nhiên, y rút kim tiêm truyền máu ra, dùng hết toàn lực chống tay lên mép giường ngồi dậy. Rồi ngay cả giày cũng chẳng thèm mang, cứ như thế loạng choạng bước đi.
Thế nhưng, y mới đi có vài bước ngắn ngủi, trước mắt lập tức xây xẩm choáng váng, bởi vì đột ngột dừng truyền máu khiến cho trước mắt biến thành màu đen. Chờ khi phản ứng được, y đã nửa quỳ trên mặt đất, lỗ tai kêu ong ong.
Hình như cánh cửa vừa bị đẩy mạnh, có cả bác sĩ cùng y tá hoảng hốt xông vào. Đoàn Hàn Chi chỉ cảm thấy đầu óc mơ mơ hồ hồ, giống như bị người ta ba chân bốn cẳng khiêng lên, sau đó một lần nữa quăng lên giường.
“Treo túi máu lên!”
“Cắm kim tiêm vào, đè y lại, đè y lại!”
“Thả lỏng, thả lỏng đi, mạch máu như thế không cắm kim tiêm vào được…”
Mu bàn tay thoáng truyền đến đau đớn, kích thích thần kinh Đoàn Hàn Chi, khiến y mở bừng hai mắt.
Máu tươi một lần nữa theo ống dẫn chảy vào cơ thể, mang đến từng đợt ấm áp mê hoặc. Đoàn Hàn Chi nằm trên giường, hít sâu mấy hơi, dưỡng khí cùng máu tươi lan rộng đến toàn bộ mạch máu trong cơ thể, giúp gương mặt tái nhợt của y khó khăn lắm mới xuất hiện chút sức sống của người bình thường.
“Tự dưng đi xuống đất làm gì, còn ngại phá hư cơ thể chưa đủ à?” Bác sĩ nhịn không được trách móc: “Muốn kêu ai thì nhấn chuông là được rồi, ở đâu có kiểu bệnh nhân tùy ý xuống giường đi lung tung, nếu xảy ra chuyện gì ai sẽ chịu trách nhiệm?”
Đoàn Hàn Chi há miệng, thanh âm gần như biến đổi: “…Bác sĩ, tôi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Bắt gặp ánh mắt Đoàn Hàn Chi, bác sĩ thế nhưng ngừng một chút, sau đó né tránh không đáp: “Cậu có người nhà không?”
“Chỉ có mình tôi.”
“Còn cha mẹ? Hoặc anh chị em?”
“Tôi sống một mình.”
“Những người khác?”
“Tạm thời không liên lạc.”
Thấy bác sĩ đắn đo do dự, Đoàn Hàn Chi trầm hẳn xuống: “Ông nói đi, không sao đâu, tôi chịu được mà.”
Bác sĩ phất tay, toàn bộ y tá đều lui ra ngoài, cuối cùng tự mình đóng cửa. Trong phòng bệnh, cửa sổ đóng chặt, bên ngoài là bóng đêm bao la bát ngát, xuyên qua bóng đêm là cánh đồng cỏ vô cùng vô tận, phảng phất có thể nhìn thấy ánh đèn đường mờ ảo dọc theo đường quốc lộ xa tít tắp.
Phòng bệnh hết sức yên tĩnh, cho nên tiếng bác sĩ nhẹ nhàng đặt bút trên tư liệu có thể nghe thấy rõ ràng.
“Cơ thể bị hội chứng suy đa tạng*.” Bác sĩ nhìn thẳng vào mắt Đoàn Hàn Chi, “Có tính di truyền, thuộc loại bệnh hiếm gặp.”
*thật ra mình cũng không dám khẳng định đây có phải hội chứng suy đa tạng không, nhưng tra google cả buổi thì hình như là nó >.< Nếu nhìn thẳng mặt Đoàn Hàn Chi ngay lúc này, ngươi sẽ phát hiện đôi đồng tử của y thoáng mở to, sau đó nhanh chóng co rút. Ngoài ra, y thần sắc không đổi, mắt không chớp, môi hé mở, không hề nhúc nhích, giống như bị đóng đinh. “Trong nhà cậu… có vị trưởng bối nào từng bị loại bệnh này chưa?” Đoàn Hàn Chi trong đầu ong ong, chỉ nhìn được miệng bác sĩ mấp máy chứ không nghe thấy ông đang nói cái gì. Bác sĩ hỏi lại lần nữa: “Trong nhà cậu có vị trưởng bối nào mắc bệnh lạ không?” “Tổ tiên đều tuổi già suy nhược mà chết, không bệnh tật gì. Nhưng có một người cô bị ho ra máu đến chết.” “Còn nữa không?” “…Có một người em họ mới sinh đã hô hấp không thông, sau đó thì…” “Hội chứng suy đa tạng ở trẻ sơ sinh.” Đoàn Hàn Chi gắt gao nhìn bác sĩ chằm chằm, chậm rãi lắc đầu: “Không có khả năng… Các người có chứng cớ gì? Đe dọa bệnh nhân là phạm pháp!” “Chúng tôi cần gì phải đe dọa cậu? Từ hôm nhập viện đến giờ, cậu đã hôn mê ba ngày.” Đoàn Hàn Chi ngồi bật dậy nhìn khắp xung quanh, sau đó với tay lấy áo khoác bên cạnh, lấy di động ra xem thời gian. Trên đó hiện rõ ngày tháng hôm nay, quả thật đã ba ngày trôi qua. Đoàn Hàn Chi nhẹ buông tay, chiếc điện thoại rơi xuống ga giường trắng muốt. “…Có biện pháp điều trị không? Nhất định phải có biện pháp điều trị chứ, đúng không?” Bác sĩ nhìn y, gật gật đầu. Biểu hiện của Đoàn Hàn Chi mặc dù có chút thất lễ, nhưng so với đại đa số bệnh nhân đều tốt hơn rất nhiều. Chuyện thứ nhất y nghĩ đến không phải khiếp sợ, thương tâm hay thất vọng, mà là như thế nào tích cực điều trị. Đây chính là loại bệnh nhân cả đời bác sĩ thích gặp nhất. “Tôi năm nay mới hơn ba mươi tuổi, còn chưa muốn chết sớm như vậy đâu…” Đoàn Hàn Chi lắc đầu, miễn cường bản thân hiện lên nét cười: “Có biện pháp nào có thể trị liệu, việc trị liệu ra sao, ông cứ việc nói. Mấy năm nay tôi quả thật không chú ý đến cơ thể nhiều, tôi căn bản không nghĩ tới… Loại bệnh này, không phải người nào trong gia đình tôi cũng…” “Nhưng sẽ cần rất nhiều tiền.” Bác sĩ đắn đo một chút: “Đương nhiên tôi biết cậu là đạo diễn nổi tiếng, con gái tôi cũng rất thích xem phim của cậu, chắc chắn cậu không thiếu tiền. Tuy nhiên, loại chuyện này chuẩn bị càng nhiều tiền càng tốt. Trên thế giới từng có những trường hợp ghép nội tạng, hoàn toàn là dùng tiền để mua. Sau khi ghép xong cũng không nhất định sẽ sống được thêm hai mươi năm, rồi còn giai đoạn điều trị sau phẫu thuật, tái khám, bảo dưỡng… đều hao tiền tốn của rất lớn. Cho nên, tôi thường không nói thẳng với bệnh nhân, còn riêng cậu, tôi không cần khách khí.” “Ghép nội tạng!?” “Phương pháp trị liệu phải theo từng trường hợp của bệnh nhân mà quyết định. Nếu thật sự quá mức nghiêm trọng, như vậy không thể không tiến hành ghép nội tạng.” Bác sĩ định nói nếu cậu còn tiếp tục hút thuốc uống rượu thì dù không quá nghiêm trọng cũng phải tiến hành, nhưng thấy Đoàn Hàn Chi đang chịu đả kích rất lớn nên đành nhịn xuống không nói: “Nếu muốn phẫu thuật, chúng tôi ở đây không đủ sức, thậm chí ngay Bắc Kinh cũng chẳng có bao nhiêu bệnh viện đủ khả năng. Tốt nhất vẫn nên ra nước ngoài.” Đoàn Hàn Chi ngơ ngác ngồi trên giường, một tay chống lên thái dương. Những sợi tóc vụn vặt theo khe ngón tay rơi xuống, loáng thoáng ánh vàng. Hóa ra thân thể y đã bắt đầu suy kiệt lâu như vậy. Chỉ là do bận rộn quay phim, bận rộn với các cuộc giao tiếp xã giao, bận rộn đối phó với phóng viên, bận rộn thỏa mãn với tửu sắc cùng tài phú… Hóa ra ở thời điểm y không hề phát hiện, hồi chuông cảnh báo nguy cơ đã vang vọng từng hồi. Cực khổ tranh giành hơn nửa đời người, cuối cùng là kết quả này đây ư? Nhưng dù phẫu thuật, liệu có thành công không? Có thể sống thêm bao nhiêu năm nữa? Có thể hay không chết trên bàn phẫu thuật?… Đoàn Hàn Chi chưa bao giờ cảm giác cái chết lạnh lẽo lại đến gần y như lúc này. Băng giá như vậy, tanh tưởi ẩm ướt như vậy, thật giống tảo biển ướt đẫm quấn quanh cổ, khiến người ta không thể hô hấp. Y đột nhiên ý thức được, trong thế giới của y từ đầu đến cuối chỉ có một người. Sống là đơn độc, chết cũng là đơn độc. Mỗi người từng lướt qua sinh mệnh y đều từ bỏ y, đều rời đi cả rồi. Sau đó vào buổi đêm thanh vắng, để y cô độc một mình, lưu lại trong căn phòng bệnh trắng toát. Một thân một mình, cô đơn chiếc bóng. Dùng cảm giác cô độc lẫn đề phòng đối mặt cùng cái chết. Ngày hôm sau, Đoàn Hàn Chi xuất viện. Một tuần sau, báo cáo chẩn đoán chính thức được gởi đi. Cả xấp tư liệu dày cộp đặt trong phong bì bằng da, là Vệ Hồng lái xe đưa Đoàn Hàn Chi đến bệnh viện lấy. Tối đó, Vệ Hồng vốn dĩ muốn ở cạnh Đoàn Hàn Chi, nhưng bệnh viện nói hắn không phải người nhà bệnh nhân, không cho ở. Kết quả, ngày hôm sau đoàn phim bị nhà đầu tư lôi đi thẩm tra, hơn nữa liên tục thẩm tra ba ngày liền, đợi khi hắn vất vả thoát được thì đã thấy Đoàn Hàn Chi tự mình đi bộ khỏi bệnh viện. Ngụy Lâm vừa thấy Đoàn Hàn Chi, hốc mắt lập tức đỏ hoe: “Đạo diễn Đoàn…” Đoàn Hàn Chi nói: “Tiểu Ngụy Tử.” “Có thần!” “Bình thân.” “Tuân lệnh.” Ngụy Lâm bình thân, sau đó hung hăng một phát đánh bay Đoàn Hàn Chi: “Ai kêu anh khiến mọi người lo lắng, lo lắng chết được! Lão tử chỉ từng lo lắng như vậy đúng một lần khi bà xã sinh con! Bảo anh bớt làm việc, bảo anh uống rượu ít đi, thế mà có thèm nghe đâu? Anh xem, đây không phải báo ứng thì là gì?” “Ối, Tiểu Ngụy Tử tạo phản!” Đoàn Hàn Chi ôm bụng, sau đó mới đứng lên vẫy vẫy tay: “Vệ Hồng, đến đây, đánh gãy răng hắn!” Vệ Hồng lập tức lao tới, dùng hai đầu ngón tay túm lấy cổ áo Tiểu Ngụy Tử, sử dụng tư thế tiêu chuẩn để ném túi rác quăng Tiểu Ngụy Tử ra ngoài. “Vẫn là Vệ Hồng nghe lời nhất.” Đoàn Hàn Chi từ trên cao sờ sờ lông Vệ Hồng, xem như ban thưởng. Kế tiếp, y quay sang phân phó cùng nhân viên đoàn phim: “Nào nào nào, bắt đầu bắt đầu thôi! Chỉ còn mấy cảnh nữa là kết thúc, diễn xuất không tồi của các vị đã khiến tôi ấn tượng sâu sắc, hi vọng các vị không cần ở mấy cảnh cuối cùng tạo cho tôi ấn tượng mới…” Đèn sáng, tấm phản quang giơ cao, thiết bị ghi âm hoàn hảo, hai máy quay đồng thời di chuyển, nam nữ diễn viên mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng. Đoàn Hàn Chi ngồi bên cạnh, đột nhiên lá gan nhói lên cơn đau đớn quặn thắt. Nhiều năm chém giết trong tiệc rượu, vô số lễ vật tranh thủ cảm tình tại tiệc đêm, lá gan của y chính là nội tạng có tình trạng xấu nhất. Vệ Hồng lẳng lặng rót cho y một ly nước ấm, thấp giọng hỏi: “Anh không sao chứ?” Đoàn Hàn Chi lắc đầu. Vệ Hồng nửa quỳ bên chân Đoàn Hàn Chi, hết sức kiên trì: “Nói thật cho tôi biết đi.” Đoàn Hàn Chi xoay mặt qua, nhìn thẳng vào mắt Vệ Hồng. Đôi mắt hắn dưới ánh mặt trời lấp lánh màu hổ phách, trong suốt mà chan chứa tình cảm, bao hàm sự quan tâm dịu dàng. “…” Đoàn Hàn Chi khẽ nở nụ cười: “Mệt mỏi quá độ, lá gan xơ cứng.” Vệ Hồng nghi ngờ nhìn y. “Vài ngày nữa tôi sẽ đến bệnh viện chụp X-quang. Tôi đi trước đây, cậu cứ quay cho xong nhé.” Độ cao này rất thích hợp để Đoàn Hàn Chi tiện tay vỗ lên cái đầu lông lá của Vệ Hồng, “Đừng nói với người khác, tôi không muốn tổng quản thái giám Ngụy Lâm lo lắng.” –Nếu người quan tâm anh chỉ có một mình tôi thì tốt rồi. Vệ Hồng nghĩ vậy, hết sức nghiêm túc gật đầu, nói: “Được!”
Tác giả :
Hoài Thượng