Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần
Chương 1: Cẩu hùng cứu mỹ nhân
*cẩu hùng: gấu chó, hoặc chỉ người vô tích sự.
Trên chiếc giường lớn tầng tầng lớp lớp màn che ở khách sạn năm sao, ánh đèn rực sáng như kim cương, mơ hồ chiếu ra hai thân ảnh đang cuồng nhiệt quấn lấy nhau.
Thanh âm rên rỉ vừa trầm thấp vừa tiêu hồn phát ra, phối hợp cùng tiếng thở dốc. Thanh âm ấy vô cùng đặc biệt, giàu từ tính lại hoa lệ thấu xương, đại khái chỉ cần nghe qua một lần sẽ khắc sâu ấn tượng, khó có thể quên. Còn tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ tựa như truyền đến từ cực lạc địa ngục, mang theo một chút thống khổ, khi bị khoái cảm trùng khích âm cuối liền tăng cao lên, cho dù là nam nhân ý chí sắt đá cũng không thể thờ ơ.
Một bàn tay vươn ra từ dưới lớp màn, năm ngón tay thon dài co rút, gắt gao siết chặt ga giường, đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Tuy là bàn tay nam tử nhưng có thể nhìn ra được cốt cách xuất chúng, bảo dưỡng hợp lý, dấu vân tay thuộc về người chuyên nghiệp không chút nào kém cỏi.
Một nam nhân khác dùng bàn tay thô ráp bắt lấy cánh tay kia, dưới kích thích của khoái cảm cùng hưng phấn, hung hăng ràng buộc cổ tay trắng nõn, nhất thời để lại dấu tay đỏ hồng. Ngay sau đó là một tiếng gầm nhẹ, nam nhân rốt cuộc phóng thích, mang đến một trận chấn động kịch liệt.
……
“Cắt!”
Màn che bị thô bạo xé rách, Đoàn Hàn Chi mặc quần áo ngồi dậy, nhu nhu cổ tay bầm tím, “Chát!” một tiếng giòn tan, lạnh lùng thưởng cho nam diễn viên chính một bạt tai.
“Đạo diễn Đoàn!” Trợ lý kinh hoàng thất sắc chạy tới.
Đoàn Hàn Chi không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người trong phim trường, thản nhiên đứng lên sửa lại cổ áo: “Khăn lạnh.”
Trợ lý lập tức nhanh như chớp cúi đầu chạy lại, kinh sợ đặt khăn lạnh lên cổ tay Đoàn đại đạo diễn.
“Kêu tên tiểu tử này ngày mai không cần đến nữa.” Đoàn Hàn Chi từ trên cao nhìn xuống tiểu sinh gương mặt anh tuấn trên giường, nói với phó đạo diễn: “Bảo cậu ta về nhà chờ luật sư đến hủy hợp đồng.”
Nam diễn viên chính đã trúng một bạt tai rất mạnh sắc mặt càng thêm xanh đỏ luân phiên: “Tại sao? Vì tôi siết tay Ngài sưng đỏ? Không phải trong kịch bản viết thế ư?”
Sắc mặt phó đạo diễn cũng không khá hơn: “Đạo diễn! Giai đoạn tuyên truyền cả nước đều biết hết rồi, làm sao có thể giữa chừng đem nam diễn viên chính đá bay? Hợp đồng, luật sư, nhà sản xuất, còn có giới truyền thông… Hơn nữa, cảnh vừa rồi hiệu quả cũng tốt lắm, Ngài xem đi. Ngài tự mình đến xem đi!”
Trợ lý cùng thư ký trường quay lập tức cúi đầu, làm bộ như bản thân không tồn tại. Đùa gì chứ, Đoàn đại đạo diễn nổi tiếng xấu tính, mới lúc trước bởi vì công khai ẩu đả với diễn viên ngôi sao ngay trong phim trường mà gây xôn xao dư luận, thậm chí nhục mạ phóng viên cũng là chuyện thường tình như cơm bữa. Bình thường có đuổi ai cũng là trực tiếp dùng chân đá, ai dám vuốt râu hùm ngay thời điểm lão tổ tông nổi nóng?
“Nói với phóng viên cậu ta bị sa thải vì lợi dụng lúc quay phim mà động thủ động cước với đạo diễn.” Đoàn Hàn Chi quay sang nam diễn viên chính, gương mặt xinh đẹp không chút thay đổi: “Với lại, vừa rồi cậu thật sự ‘động dục’ nhỉ?”
“…” Nam diễn viên chính gương mặt đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím bảy màu thay đổi liên tục, vô cùng đặc sắc.
“Còn cậu nữa.” Đoàn Hàn Chi chuyển hướng sang nam diễn viên thứ hai, “Thật uổng cho cậu được ca ngợi cái gì thuộc phái thực lực, ngay cả phân cảnh làm tình cuồng nhiệt cũng diễn không nổi, chỉ lộ ra một bàn tay trên giường khó khăn lắm hả? Rên rỉ hai tiếng khó khăn lắm hả? Tiền thù lao nhiều như thế, đem đi mua cậu còn dư nữa là. Lần sau dám để đạo diễn đóng thế cho cậu cảnh giường chiếu, cẩn thận tôi cũng đem cậu đá bay!”
Nam diễn viên thứ hai đầu cúi thấp đến mức không thể thấp hơn, cố gắng khiến cho bản thân thoạt nhìn chỉ là không khí.
“Hôm nay tới đây thôi, giải tán giải tán, trở về hết đi. Ngụy Lâm, các cậu ở lại thương lượng chuyện mở họp báo chiêu đãi phóng viên, với lại sắp xếp kế hoạch, đi tìm nhà sản xuất thương lượng chuyện đổi vai nam chính.”
Đoàn Hàn Chi cũng không quay đầu lại, tiêu sái rời khỏi phim trường. Kế đó ‘Rầm!’ một tiếng kinh thiên động địa, cánh cửa bị sập mạnh vào, biểu hiện đẩy đủ lúc này đại đạo diễn có bao nhiêu tức giận phừng phừng.
“…” Cựu nam chính, đương nhiệm ngôi sao mới nổi của làng điện ảnh Đàm Diệc Vi lúc này còn đang ở trên giường ôm đầu che mặt: “Ngài ấy sẽ không thật sự mở cuộc họp báo tố cáo tôi chứ? Tôi… tôi không muốn bị hủy hợp đồng đâu. Tôi không phải đồng tính luyến ái, tôi chỉ là…”
Phó đạo diễn Ngụy Lâm vỗ vỗ vai cậu ta, tỏ vẻ thông cảm: “Yên tâm, ngài ấy chỉ dọa cậu thôi, sẽ không đi khắp nơi rêu rao bản thân bị một nam nhân vô lễ.”
“Phó đạo diễn, ngài xác định ngài đang thật lòng an ủi tôi?”
“…Nếu không phải thì cậu cho là gì?”
Thư ký, trợ lý trường quay cùng mấy nhân viên khác cũng ngồi xổm xuống, đồng tình nhìn Đàm Diệc Vi: “Chén cơm của đạo diễn Đoàn vốn không dễ ăn mà. Không sao đâu. Hay là anh đi cầu xin ngài ấy đi.”
“Anh cũng thật là, cần gì diễn giả làm thật a.”
“Anh sờ soạng ngài ấy thế nào? Cảm giác ra sao? Bất quá, quay loại phim cấm giới hạn 18+ thế này thì không cần để ý quá nhiều, đều là nam nhân cả, bị sờ vài cái cũng chẳng mất đi miếng thịt nào.”
“Đều do động tác của ngài ấy khiêu khích quá…” Mặt Đàm Diệc Vi gần như vùi vào đũng quần, dù sao cũng là ngôi sao mới nổi sáng giá, lỗ tai đỏ ửng sắp sửa bốc khói: “Mới… mới kêu một chút… tôi liền…”
Trợ lý thở dài: “Diễn viên mà da mặt không dày hơn da trâu, quả nhiên không thể hợp tác với đạo diễn Đoàn.”
“Bây giờ làm sao đây? Đã quay hơn phân nửa rồi, mấy phân đoạn giường chiếu cũng quay hơn 20 cảnh, thật sự phải đổi diễn viên chính?”
Ngụy Lâm đưa ra chủ ý: “Nếu không tôi cho cậu số phòng của đạo diễn Đoàn, cậu cứ thừa dịp buổi tối không người đến cầu xin ngài ấy. Khóc lóc cũng được quỳ xuống cũng tốt, tóm lại nếu bây giờ đổi diễn viên, không chỉ cậu mà toàn thể nhân viên trong đoàn gặp đều gặp phiền phức lớn.”
“Này… Này…” Đàm Diệc Vi ngơ ngác nhìn số phòng, ‘Ực’ một tiếng nuốt nước miếng, tựa như cá đã nằm trên thớt, nhắm hai mắt lại.
*****
“…Sự tình chính là như vậy.” Đàm Diệc Vi ngồi trong một góc quán bar u ám, lệ rơi đầy mặt, tay cầm chai bia, kết thúc màn tự thuật của mình.
Vệ Hồng đồng tình gật gật đầu: “Sau đó thì sao? Tối hôm qua cậu thật sự đến phòng y? Kết quả thế nào?”
Đàm Diệc Vi kéo đôi kính râm to đùng che kín hết gương mặt: “Đừng hỏi nữa!”
Vệ Hồng lập tức làm bộ muốn đứng dậy.
“Đừng đi!” Đàm Diệc Vi liều mạng túm lấy Vệ Hồng: “Không thể bỏ mặc một nam nhân đau lòng thất bại chịu cảnh cô đơn trong đêm vắng! Tốt xấu cũng phải an ủi hai câu chứ, cậu có còn là anh em không?”
“Là anh em thì có cái quái gì cứ nói nhanh lên đi.” Vệ Hồng một lần nữa ngồi xuống, móc móc mũi: “Sau đó thì sao? Lúc cậu đến phòng Đoàn Hàn Chi đã xảy ra chuyện gì?”
“…” Đàm Diệc Vi ngập ngừng nói: “Y vừa mới tắm rửa xong.”
“Tắm rửa xong?”
“Sau đó tôi quỳ xuống cầu xin y.”
“Như vậy có gì không tốt?”
“Nhưng mà tôi quỳ mạnh quá…”
“Quỳ càng mạnh càng thể hiện thành ý chứ sao?”
Đàm Diệc Vi gào khóc: “Không cẩn thận hôn trúng chân y, bị y mắng to là biến thái rồi đá bay ra ngoài!!!”
Vệ Hồng sờ sờ cánh tay nổi da gà: “…Quả nhiên rất biến thái.”
“Đây không phải lúc châm chọc giậu đổ bìm leo! Lỡ như y thật sự mở cuộc họp báo thì tôi chết chắc, cả đời phải mang danh diễn viên đồng tính luyến ái. Cậu thật sự là bạn thân bốn năm trời của tôi sao? Nếu là anh em thì hãy nghĩ cách đi, đừng chỉ biết cười nhạo tôi nữa!”
Vệ Hồng xòe tay ra: “Tôi chỉ là diễn viên phụ hạng bét, danh tiếng không bằng một phần vạn của cậu. Đạo diễn lớn đẳng cấp quốc tế như Đoàn Hàn Chi tôi chỉ có thể thấy qua tạp chí, cậu bảo tôi làm sao giúp cậu?”
“…” Đàm Diệc Vi trầm mặc một lúc lâu, nói: “Vậy cậu trả tiền chầu này đi.”
Vệ Hồng hoảng sợ nhìn Đàm Diệc Vi: “Thế nào lại có ngôi sao keo kiệt bủn xỉn như cậu chứ? Đến quán bar cao cấp để uống loại bia giá 10 đồng. Hơn nữa, ngay cả 10 đồng cũng không chịu trả.”
“Tôi phải tiết kiệm tiền để chuẩn bị cho nửa đời nghèo khổ sắp tới.”
“Chính bởi vì cậu không có tiền đồ như vậy nên mới rơi vào kết cục thê thảm!”
“Tôi cũng đâu muốn bản thân không có tiền đồ!” Đàm Diệc Vi vỗ bàn cái rầm, mười phần trung khí rít gào: “Chính bởi vì suốt bốn năm đại học làm anh em với cậu nên mới càng thêm không có tiền đồ đó!”
“…” Vệ Hồng yên lặng tiếc thương cho mấy tờ tiền mặt ít ỏi trong ví. Hắn cùng Đàm Diệc Vi đều là sinh viên mới tốt nghiệp Học viện điện ảnh truyền hình, nhưng có điểm khác nhau là vận khí Đàm Diệc Vi tốt hơn hắn, đóng phim nhiều hơn hắn, ngay cả danh tiếng cũng lớn hơn hắn. Lần này, Đàm Diệc Vi còn được đạo diễn lớn đẳng cấp quốc tế Đoàn Hàn Chi nhìn trúng vào vai nam chính trong bộ phim mới, suýt chút nữa có thể một bước lên mây.
Nếu không phải lúc quay cảnh nóng bất hạnh nổi lên hứng thú với đạo diễn…
Nếu không phải lúc đau khổ quỳ xuống bất hạnh hôn lên chân đạo diễn mỹ nhân…
Vệ Hồng vừa gọi nhân viên phục vụ đến thanh toán tiền, đột nhiên nhìn thấy người ngồi ở bàn bên cạnh cách đó không xa, sửng sốt một chút: “Đàm tử, cậu nhìn người kia có phải rất quen không? Hình như là An Tuấn Thụy?”
Đàm Diệc Vi quay đầu lại, chớp chớp mắt một hồi, nhìn kỹ nam nhân đeo kính râm đang ngồi đối diện với mình: “…Không thể nào, An thiên vương hồi sáng không phải còn ở Lân thị mở cuộc họp báo sao? Cậu không nhìn lầm chứ?”
“Làm sao mà nhìn lầm được, tôi thích nhất là xem phim anh ta đóng.” Hai người lập tức lén lút sáp lại gần, “Người ngồi đối diện anh ta là ai? Là nữ nhân? Là nữ nhân đúng không? Nữ nghệ sĩ?”
Đàm Diệc Vi thấp giọng kinh hô: “Là Đoàn Hàn Chi!”
Tuy rằng Đàm Diệc Vi cũng được xem như nổi tiếng, là một ngôi sao mới mọc của làng điện ảnh, nhưng dù sao vẫn là hạng tép riu, nếu so sánh với An thiên vương, cả lí lịch cùng danh tiếng đều cách xa một trời một vực. An Tuấn Thụy đã nổi tiếng rất nhiều năm, lúc trước được Đoàn Hàn Chi chọn từ trong đám diễn viên vô danh, trở thành diễn viên chính trong bộ phim thuộc đề tài hắc bang tranh đấu, kế tiếp đã một bước lên mây.
Lúc này, biểu hiện của An thiên vương tuyệt đối không giống thiên vương. Anh ta nôn nóng nói gì đó, cuối cùng còn nhịn không được đứng lên giữ chặt Đoàn Hàn Chi. Đoàn Hàn Chi gạt tay anh ta ra, giống như đã say rượu, động tác hơi lung lay.
An Tuấn Thụy thấp giọng gọi: “Hàn Chi.” Thanh âm thống khổ chứa chan đầy tình cảm.
Đàm Diệc Vi kinh hãi: “Wow!”
Đoàn Hàn Chi chống tay lên bàn đứng dậy, ngẩng đầu lên, từ trên cao nhìn xuống phất phất tay: “Phân biệt rõ ràng đâu là lúc trên giường, đâu là lúc dưới giường đi. Chúng ta chỉ là đạo diễn và diễn viên cùng hợp tác, cậu nghĩ cậu là ai hả?”
“Nhưng mà Hàn Chi, mấy tháng nay không phải chúng ta vẫn rất vui vẻ ư? Rốt cuộc tôi đã làm gì khiến anh mất hứng? Hay là…” Thanh âm An Tuấn Thụy trở nên nguy hiểm: “…Anh đã yêu người khác?”
Đoàn Hàn Chi mất kiên nhẫn: “Không có.”
“Nếu vậy tại sao anh nhất định đòi chia tay? Là do vụ bê bối *** tháng trước của tôi? Anh hẳn phải biết đó là kế hoạch lăng-xê diễn viên mới của công ty, trước đó tôi căn bản không hề hay biết…”
“An thiên vương quả nhiên dựa vào quy tắc ngầm để nổi tiếng.” Đàm Diệc Vi khiếp sợ không thôi, “Thật sự cùng đạo diễn quan hệ.”
Vệ Hồng cảm thán chùi chùi khóe mắt: “Trong giới nghệ sĩ thế nhưng vẫn có tình cảm chân thật…”
Đáng tiếc, tấm chân tình kia không cách nào đả động trái tim sắt đá của Đoàn đại đạo diễn: “Đừng khóc sướt mướt như đàn bà, An Tuấn Thụy, khó coi quá. Tốt xấu gì cậu cũng là ngôi sao nổi tiếng, chẳng lẽ muốn cùng đạo diễn dây dưa không rõ cả đời? Không có tôi nâng đỡ thì không sống nổi đúng không?”
“Chuyện giữa chúng ta không phải chỉ vì anh là đạo diễn…!”
“Tôi có thể không phải là đạo diễn, nhưng cậu là diễn viên. Đừng ngây thơ nữa, An Tuấn Thụy, cùng nam đạo diễn dây dưa không rõ nhiều năm, cậu không sợ bị giới truyền thông phanh phui?”
An Tuấn Thụy trầm giọng nói: “Tôi không sợ.”
“Tôi cũng không sợ.” Đoàn Hàn Chi thản nhiên nói: “Nhưng tôi ghê tởm.”
“…” An thiên vương rõ ràng bị đả kích, hóa đá tại chỗ.
“Người tôi nâng đỡ, phàm là được tôi để mắt, tám chín phần mười đều cam tâm tình nguyện ngầm ám chỉ với tôi. Năm xưa, cậu bất quá chỉ là một trong số đó.” Đoàn Hàn Chi mở tay ra, động tác hết sức tao nhã, “Nhiều năm lắm rồi, An Tuấn Thụy, tốc độ con người có mới nới cũ rất nhanh. Tôi đã bắt đầu… chán ghét cậu.”
Đoàn Hàn Chi nhẹ nhàng đẩy ghế, xoay người bỏ đi. Y thật sự uống hơi nhiều, bước chân có chút lảo đảo, nhưng chống tay lên tường thì vẫn có thể đi được.
An Tuấn Thụy bật dậy đuổi theo, biểu tình đầy tuyệt vọng: “Hàn Chi!”
Đoàn Hàn Chi vung tay lên, nhưng người say rượu thì không có sức, không thể đẩy An Tuấn Thụy ra được, ngược lại còn bị anh ta ôm chặt: “Tôi yêu anh, Hàn Chi, từ khi chúng ta mới bắt đầu tôi đã…”
Vệ Hồng trợn mắt há mồm xem vở tuồng này.
“…Tôi đã không cách nào rời khỏi anh. Lần trước tôi từ bỏ một hợp đồng lớn, sẵn sàng đóng vai phụ giúp anh lăng-xê người mới, đó là tôi cam tâm tình nguyện. Lúc ở trên phim trường, nhìn ánh mắt cùng ngữ khí của anh khi nói chuyện với hắn, tôi liền nhịn không được muốn đập hắn một trận! Hàn Chi, tôi không tin mấy năm qua anh đối với tôi một chút cảm giác cũng không có, Hàn Chi…”
Đàm Diệc Vi run rẩy nổi da gà: “Mắc ói quá. An thiên vương thật sự đóng quá nhiều phim tình cảm rồi…”
Đoàn Hàn Chi cau lại đôi lông mày tinh tế, vừa định đẩy An Tuấn Thụy ra, không ngờ liền bị anh ta giữ chặt, cúi đầu xuống muốn cưỡng hôn.
Hai mắt Vệ Hồng sắp sửa rớt ra ngoài. Đây là quán bar! Là nơi công cộng! Dù ở trong góc tối không người, đèn không chiếu tới, chuyện diễn viên ngôi sao ôm hôn đạo diễn nổi tiếng vẫn quá mức kinh thiên động địa!
“Chờ một chút! Tôi đột nhiên nghĩ ra biện pháp!” Đàm Diệc Vi đập mạnh tay một phát, “Tôi biết cách khiến Đoàn Hàn Chi buông tha cho tôi.”
“A? Gì hả?”
“Anh hùng cứu mỹ nhân!” Đàm Diệc Vi vỗ lưng Vệ Hồng, đập ‘Binh binh’ liền mấy cái, “Cậu mau đi làm anh hùng cứu mỹ nhân a, sau đó có thể ở trước mặt Đoàn Hàn Chi đã cảm động rơi nước mắt cầu xin giúp anh em. Nào, nhanh lên.”
“Loại người như Đoàn Hàn Chi có khả năng sẽ cảm động rơi nước mắt sao?” Vệ Hồng kinh hãi: “Từ từ, tại sao tôi phải làm anh hùng cứu mỹ nhân? Lấy công làm tư, động dục với đạo diễn rõ ràng là cậu…”
‘Ầm!’ một tiếng vang trời, cái bàn lật tung lên, Vệ Hồng bị một chiêu Thiết Sa chưởng trực tiếp đánh bay, sau đó không còn lựa chọn nào khác thẳng tắp đâm vào người Đoàn Hàn Chi.
Đoàn Hàn Chi đang quay đầu né tránh nụ hôn của An Tuấn Thụy, kết quả trực tiếp trúng phải đòn công kích. Một tiếng ‘Rắc’ vang lên, răng cửa bất hạnh vinh quang lãnh đủ.
An thiên vương cực kỳ hoảng hốt: “Ai đó? Chuyện gì xảy ra? Hàn Chi?”
Đoàn Hàn Chi lảo đảo đứng lên, dùng một tay che miệng, máu tươi từ khe hở chảy ra, theo cổ tay trắng nõn từng giọt từng giọt rơi xuống.
Vệ Hồng ngã ngồi dưới đất, run run tiếp nhận ánh mắt nổi điên nguy hiểm của An thiên vương lẫn Đoàn đại đạo diễn, chậm rãi đứng lên: “Chào… Chào buổi tối…”
An Tuấn Thụy trừng mắt nhìn hắn: “Cậu là ai?”
Mi mắt thoáng run rẩy, Vệ Hồng nhìn An Tuấn Thụy, lại nhìn Đoàn Hàn Chi. Dưới ánh đèn mờ ảo, Đoàn Hàn Chi khẽ nhíu mày, lộ ra khuôn mặt ngọc bạch đầy đủ tiêu chuẩn của mỹ nhân, người này thế nhưng có thể gây cho kẻ khác ảo giác rằng y mười phần nhu nhược, điềm đạm đáng yêu.
Vệ Hồng dâng trào huyết khí sôi sục của thanh niên mới biết rung động lần đầu.
Hắn khoát tay lên vai Đoàn đại đạo diễn, nhìn thẳng vào An thiên vương, lời lẽ đanh thép đầy khí phách: “Tôi là bạn trai của anh ấy!”
“…” An thiên vương há hốc mồm ngây dại.
Vệ Hồng xuất ra khí thế của đàn em hắc bang Long bộ – đó là câu thoại duy nhất trong sự nghiệp diễn xuất của hắn: “Mày muốn làm gì người yêu của lão tử?”
Trên chiếc giường lớn tầng tầng lớp lớp màn che ở khách sạn năm sao, ánh đèn rực sáng như kim cương, mơ hồ chiếu ra hai thân ảnh đang cuồng nhiệt quấn lấy nhau.
Thanh âm rên rỉ vừa trầm thấp vừa tiêu hồn phát ra, phối hợp cùng tiếng thở dốc. Thanh âm ấy vô cùng đặc biệt, giàu từ tính lại hoa lệ thấu xương, đại khái chỉ cần nghe qua một lần sẽ khắc sâu ấn tượng, khó có thể quên. Còn tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ tựa như truyền đến từ cực lạc địa ngục, mang theo một chút thống khổ, khi bị khoái cảm trùng khích âm cuối liền tăng cao lên, cho dù là nam nhân ý chí sắt đá cũng không thể thờ ơ.
Một bàn tay vươn ra từ dưới lớp màn, năm ngón tay thon dài co rút, gắt gao siết chặt ga giường, đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Tuy là bàn tay nam tử nhưng có thể nhìn ra được cốt cách xuất chúng, bảo dưỡng hợp lý, dấu vân tay thuộc về người chuyên nghiệp không chút nào kém cỏi.
Một nam nhân khác dùng bàn tay thô ráp bắt lấy cánh tay kia, dưới kích thích của khoái cảm cùng hưng phấn, hung hăng ràng buộc cổ tay trắng nõn, nhất thời để lại dấu tay đỏ hồng. Ngay sau đó là một tiếng gầm nhẹ, nam nhân rốt cuộc phóng thích, mang đến một trận chấn động kịch liệt.
……
“Cắt!”
Màn che bị thô bạo xé rách, Đoàn Hàn Chi mặc quần áo ngồi dậy, nhu nhu cổ tay bầm tím, “Chát!” một tiếng giòn tan, lạnh lùng thưởng cho nam diễn viên chính một bạt tai.
“Đạo diễn Đoàn!” Trợ lý kinh hoàng thất sắc chạy tới.
Đoàn Hàn Chi không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người trong phim trường, thản nhiên đứng lên sửa lại cổ áo: “Khăn lạnh.”
Trợ lý lập tức nhanh như chớp cúi đầu chạy lại, kinh sợ đặt khăn lạnh lên cổ tay Đoàn đại đạo diễn.
“Kêu tên tiểu tử này ngày mai không cần đến nữa.” Đoàn Hàn Chi từ trên cao nhìn xuống tiểu sinh gương mặt anh tuấn trên giường, nói với phó đạo diễn: “Bảo cậu ta về nhà chờ luật sư đến hủy hợp đồng.”
Nam diễn viên chính đã trúng một bạt tai rất mạnh sắc mặt càng thêm xanh đỏ luân phiên: “Tại sao? Vì tôi siết tay Ngài sưng đỏ? Không phải trong kịch bản viết thế ư?”
Sắc mặt phó đạo diễn cũng không khá hơn: “Đạo diễn! Giai đoạn tuyên truyền cả nước đều biết hết rồi, làm sao có thể giữa chừng đem nam diễn viên chính đá bay? Hợp đồng, luật sư, nhà sản xuất, còn có giới truyền thông… Hơn nữa, cảnh vừa rồi hiệu quả cũng tốt lắm, Ngài xem đi. Ngài tự mình đến xem đi!”
Trợ lý cùng thư ký trường quay lập tức cúi đầu, làm bộ như bản thân không tồn tại. Đùa gì chứ, Đoàn đại đạo diễn nổi tiếng xấu tính, mới lúc trước bởi vì công khai ẩu đả với diễn viên ngôi sao ngay trong phim trường mà gây xôn xao dư luận, thậm chí nhục mạ phóng viên cũng là chuyện thường tình như cơm bữa. Bình thường có đuổi ai cũng là trực tiếp dùng chân đá, ai dám vuốt râu hùm ngay thời điểm lão tổ tông nổi nóng?
“Nói với phóng viên cậu ta bị sa thải vì lợi dụng lúc quay phim mà động thủ động cước với đạo diễn.” Đoàn Hàn Chi quay sang nam diễn viên chính, gương mặt xinh đẹp không chút thay đổi: “Với lại, vừa rồi cậu thật sự ‘động dục’ nhỉ?”
“…” Nam diễn viên chính gương mặt đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím bảy màu thay đổi liên tục, vô cùng đặc sắc.
“Còn cậu nữa.” Đoàn Hàn Chi chuyển hướng sang nam diễn viên thứ hai, “Thật uổng cho cậu được ca ngợi cái gì thuộc phái thực lực, ngay cả phân cảnh làm tình cuồng nhiệt cũng diễn không nổi, chỉ lộ ra một bàn tay trên giường khó khăn lắm hả? Rên rỉ hai tiếng khó khăn lắm hả? Tiền thù lao nhiều như thế, đem đi mua cậu còn dư nữa là. Lần sau dám để đạo diễn đóng thế cho cậu cảnh giường chiếu, cẩn thận tôi cũng đem cậu đá bay!”
Nam diễn viên thứ hai đầu cúi thấp đến mức không thể thấp hơn, cố gắng khiến cho bản thân thoạt nhìn chỉ là không khí.
“Hôm nay tới đây thôi, giải tán giải tán, trở về hết đi. Ngụy Lâm, các cậu ở lại thương lượng chuyện mở họp báo chiêu đãi phóng viên, với lại sắp xếp kế hoạch, đi tìm nhà sản xuất thương lượng chuyện đổi vai nam chính.”
Đoàn Hàn Chi cũng không quay đầu lại, tiêu sái rời khỏi phim trường. Kế đó ‘Rầm!’ một tiếng kinh thiên động địa, cánh cửa bị sập mạnh vào, biểu hiện đẩy đủ lúc này đại đạo diễn có bao nhiêu tức giận phừng phừng.
“…” Cựu nam chính, đương nhiệm ngôi sao mới nổi của làng điện ảnh Đàm Diệc Vi lúc này còn đang ở trên giường ôm đầu che mặt: “Ngài ấy sẽ không thật sự mở cuộc họp báo tố cáo tôi chứ? Tôi… tôi không muốn bị hủy hợp đồng đâu. Tôi không phải đồng tính luyến ái, tôi chỉ là…”
Phó đạo diễn Ngụy Lâm vỗ vỗ vai cậu ta, tỏ vẻ thông cảm: “Yên tâm, ngài ấy chỉ dọa cậu thôi, sẽ không đi khắp nơi rêu rao bản thân bị một nam nhân vô lễ.”
“Phó đạo diễn, ngài xác định ngài đang thật lòng an ủi tôi?”
“…Nếu không phải thì cậu cho là gì?”
Thư ký, trợ lý trường quay cùng mấy nhân viên khác cũng ngồi xổm xuống, đồng tình nhìn Đàm Diệc Vi: “Chén cơm của đạo diễn Đoàn vốn không dễ ăn mà. Không sao đâu. Hay là anh đi cầu xin ngài ấy đi.”
“Anh cũng thật là, cần gì diễn giả làm thật a.”
“Anh sờ soạng ngài ấy thế nào? Cảm giác ra sao? Bất quá, quay loại phim cấm giới hạn 18+ thế này thì không cần để ý quá nhiều, đều là nam nhân cả, bị sờ vài cái cũng chẳng mất đi miếng thịt nào.”
“Đều do động tác của ngài ấy khiêu khích quá…” Mặt Đàm Diệc Vi gần như vùi vào đũng quần, dù sao cũng là ngôi sao mới nổi sáng giá, lỗ tai đỏ ửng sắp sửa bốc khói: “Mới… mới kêu một chút… tôi liền…”
Trợ lý thở dài: “Diễn viên mà da mặt không dày hơn da trâu, quả nhiên không thể hợp tác với đạo diễn Đoàn.”
“Bây giờ làm sao đây? Đã quay hơn phân nửa rồi, mấy phân đoạn giường chiếu cũng quay hơn 20 cảnh, thật sự phải đổi diễn viên chính?”
Ngụy Lâm đưa ra chủ ý: “Nếu không tôi cho cậu số phòng của đạo diễn Đoàn, cậu cứ thừa dịp buổi tối không người đến cầu xin ngài ấy. Khóc lóc cũng được quỳ xuống cũng tốt, tóm lại nếu bây giờ đổi diễn viên, không chỉ cậu mà toàn thể nhân viên trong đoàn gặp đều gặp phiền phức lớn.”
“Này… Này…” Đàm Diệc Vi ngơ ngác nhìn số phòng, ‘Ực’ một tiếng nuốt nước miếng, tựa như cá đã nằm trên thớt, nhắm hai mắt lại.
*****
“…Sự tình chính là như vậy.” Đàm Diệc Vi ngồi trong một góc quán bar u ám, lệ rơi đầy mặt, tay cầm chai bia, kết thúc màn tự thuật của mình.
Vệ Hồng đồng tình gật gật đầu: “Sau đó thì sao? Tối hôm qua cậu thật sự đến phòng y? Kết quả thế nào?”
Đàm Diệc Vi kéo đôi kính râm to đùng che kín hết gương mặt: “Đừng hỏi nữa!”
Vệ Hồng lập tức làm bộ muốn đứng dậy.
“Đừng đi!” Đàm Diệc Vi liều mạng túm lấy Vệ Hồng: “Không thể bỏ mặc một nam nhân đau lòng thất bại chịu cảnh cô đơn trong đêm vắng! Tốt xấu cũng phải an ủi hai câu chứ, cậu có còn là anh em không?”
“Là anh em thì có cái quái gì cứ nói nhanh lên đi.” Vệ Hồng một lần nữa ngồi xuống, móc móc mũi: “Sau đó thì sao? Lúc cậu đến phòng Đoàn Hàn Chi đã xảy ra chuyện gì?”
“…” Đàm Diệc Vi ngập ngừng nói: “Y vừa mới tắm rửa xong.”
“Tắm rửa xong?”
“Sau đó tôi quỳ xuống cầu xin y.”
“Như vậy có gì không tốt?”
“Nhưng mà tôi quỳ mạnh quá…”
“Quỳ càng mạnh càng thể hiện thành ý chứ sao?”
Đàm Diệc Vi gào khóc: “Không cẩn thận hôn trúng chân y, bị y mắng to là biến thái rồi đá bay ra ngoài!!!”
Vệ Hồng sờ sờ cánh tay nổi da gà: “…Quả nhiên rất biến thái.”
“Đây không phải lúc châm chọc giậu đổ bìm leo! Lỡ như y thật sự mở cuộc họp báo thì tôi chết chắc, cả đời phải mang danh diễn viên đồng tính luyến ái. Cậu thật sự là bạn thân bốn năm trời của tôi sao? Nếu là anh em thì hãy nghĩ cách đi, đừng chỉ biết cười nhạo tôi nữa!”
Vệ Hồng xòe tay ra: “Tôi chỉ là diễn viên phụ hạng bét, danh tiếng không bằng một phần vạn của cậu. Đạo diễn lớn đẳng cấp quốc tế như Đoàn Hàn Chi tôi chỉ có thể thấy qua tạp chí, cậu bảo tôi làm sao giúp cậu?”
“…” Đàm Diệc Vi trầm mặc một lúc lâu, nói: “Vậy cậu trả tiền chầu này đi.”
Vệ Hồng hoảng sợ nhìn Đàm Diệc Vi: “Thế nào lại có ngôi sao keo kiệt bủn xỉn như cậu chứ? Đến quán bar cao cấp để uống loại bia giá 10 đồng. Hơn nữa, ngay cả 10 đồng cũng không chịu trả.”
“Tôi phải tiết kiệm tiền để chuẩn bị cho nửa đời nghèo khổ sắp tới.”
“Chính bởi vì cậu không có tiền đồ như vậy nên mới rơi vào kết cục thê thảm!”
“Tôi cũng đâu muốn bản thân không có tiền đồ!” Đàm Diệc Vi vỗ bàn cái rầm, mười phần trung khí rít gào: “Chính bởi vì suốt bốn năm đại học làm anh em với cậu nên mới càng thêm không có tiền đồ đó!”
“…” Vệ Hồng yên lặng tiếc thương cho mấy tờ tiền mặt ít ỏi trong ví. Hắn cùng Đàm Diệc Vi đều là sinh viên mới tốt nghiệp Học viện điện ảnh truyền hình, nhưng có điểm khác nhau là vận khí Đàm Diệc Vi tốt hơn hắn, đóng phim nhiều hơn hắn, ngay cả danh tiếng cũng lớn hơn hắn. Lần này, Đàm Diệc Vi còn được đạo diễn lớn đẳng cấp quốc tế Đoàn Hàn Chi nhìn trúng vào vai nam chính trong bộ phim mới, suýt chút nữa có thể một bước lên mây.
Nếu không phải lúc quay cảnh nóng bất hạnh nổi lên hứng thú với đạo diễn…
Nếu không phải lúc đau khổ quỳ xuống bất hạnh hôn lên chân đạo diễn mỹ nhân…
Vệ Hồng vừa gọi nhân viên phục vụ đến thanh toán tiền, đột nhiên nhìn thấy người ngồi ở bàn bên cạnh cách đó không xa, sửng sốt một chút: “Đàm tử, cậu nhìn người kia có phải rất quen không? Hình như là An Tuấn Thụy?”
Đàm Diệc Vi quay đầu lại, chớp chớp mắt một hồi, nhìn kỹ nam nhân đeo kính râm đang ngồi đối diện với mình: “…Không thể nào, An thiên vương hồi sáng không phải còn ở Lân thị mở cuộc họp báo sao? Cậu không nhìn lầm chứ?”
“Làm sao mà nhìn lầm được, tôi thích nhất là xem phim anh ta đóng.” Hai người lập tức lén lút sáp lại gần, “Người ngồi đối diện anh ta là ai? Là nữ nhân? Là nữ nhân đúng không? Nữ nghệ sĩ?”
Đàm Diệc Vi thấp giọng kinh hô: “Là Đoàn Hàn Chi!”
Tuy rằng Đàm Diệc Vi cũng được xem như nổi tiếng, là một ngôi sao mới mọc của làng điện ảnh, nhưng dù sao vẫn là hạng tép riu, nếu so sánh với An thiên vương, cả lí lịch cùng danh tiếng đều cách xa một trời một vực. An Tuấn Thụy đã nổi tiếng rất nhiều năm, lúc trước được Đoàn Hàn Chi chọn từ trong đám diễn viên vô danh, trở thành diễn viên chính trong bộ phim thuộc đề tài hắc bang tranh đấu, kế tiếp đã một bước lên mây.
Lúc này, biểu hiện của An thiên vương tuyệt đối không giống thiên vương. Anh ta nôn nóng nói gì đó, cuối cùng còn nhịn không được đứng lên giữ chặt Đoàn Hàn Chi. Đoàn Hàn Chi gạt tay anh ta ra, giống như đã say rượu, động tác hơi lung lay.
An Tuấn Thụy thấp giọng gọi: “Hàn Chi.” Thanh âm thống khổ chứa chan đầy tình cảm.
Đàm Diệc Vi kinh hãi: “Wow!”
Đoàn Hàn Chi chống tay lên bàn đứng dậy, ngẩng đầu lên, từ trên cao nhìn xuống phất phất tay: “Phân biệt rõ ràng đâu là lúc trên giường, đâu là lúc dưới giường đi. Chúng ta chỉ là đạo diễn và diễn viên cùng hợp tác, cậu nghĩ cậu là ai hả?”
“Nhưng mà Hàn Chi, mấy tháng nay không phải chúng ta vẫn rất vui vẻ ư? Rốt cuộc tôi đã làm gì khiến anh mất hứng? Hay là…” Thanh âm An Tuấn Thụy trở nên nguy hiểm: “…Anh đã yêu người khác?”
Đoàn Hàn Chi mất kiên nhẫn: “Không có.”
“Nếu vậy tại sao anh nhất định đòi chia tay? Là do vụ bê bối *** tháng trước của tôi? Anh hẳn phải biết đó là kế hoạch lăng-xê diễn viên mới của công ty, trước đó tôi căn bản không hề hay biết…”
“An thiên vương quả nhiên dựa vào quy tắc ngầm để nổi tiếng.” Đàm Diệc Vi khiếp sợ không thôi, “Thật sự cùng đạo diễn quan hệ.”
Vệ Hồng cảm thán chùi chùi khóe mắt: “Trong giới nghệ sĩ thế nhưng vẫn có tình cảm chân thật…”
Đáng tiếc, tấm chân tình kia không cách nào đả động trái tim sắt đá của Đoàn đại đạo diễn: “Đừng khóc sướt mướt như đàn bà, An Tuấn Thụy, khó coi quá. Tốt xấu gì cậu cũng là ngôi sao nổi tiếng, chẳng lẽ muốn cùng đạo diễn dây dưa không rõ cả đời? Không có tôi nâng đỡ thì không sống nổi đúng không?”
“Chuyện giữa chúng ta không phải chỉ vì anh là đạo diễn…!”
“Tôi có thể không phải là đạo diễn, nhưng cậu là diễn viên. Đừng ngây thơ nữa, An Tuấn Thụy, cùng nam đạo diễn dây dưa không rõ nhiều năm, cậu không sợ bị giới truyền thông phanh phui?”
An Tuấn Thụy trầm giọng nói: “Tôi không sợ.”
“Tôi cũng không sợ.” Đoàn Hàn Chi thản nhiên nói: “Nhưng tôi ghê tởm.”
“…” An thiên vương rõ ràng bị đả kích, hóa đá tại chỗ.
“Người tôi nâng đỡ, phàm là được tôi để mắt, tám chín phần mười đều cam tâm tình nguyện ngầm ám chỉ với tôi. Năm xưa, cậu bất quá chỉ là một trong số đó.” Đoàn Hàn Chi mở tay ra, động tác hết sức tao nhã, “Nhiều năm lắm rồi, An Tuấn Thụy, tốc độ con người có mới nới cũ rất nhanh. Tôi đã bắt đầu… chán ghét cậu.”
Đoàn Hàn Chi nhẹ nhàng đẩy ghế, xoay người bỏ đi. Y thật sự uống hơi nhiều, bước chân có chút lảo đảo, nhưng chống tay lên tường thì vẫn có thể đi được.
An Tuấn Thụy bật dậy đuổi theo, biểu tình đầy tuyệt vọng: “Hàn Chi!”
Đoàn Hàn Chi vung tay lên, nhưng người say rượu thì không có sức, không thể đẩy An Tuấn Thụy ra được, ngược lại còn bị anh ta ôm chặt: “Tôi yêu anh, Hàn Chi, từ khi chúng ta mới bắt đầu tôi đã…”
Vệ Hồng trợn mắt há mồm xem vở tuồng này.
“…Tôi đã không cách nào rời khỏi anh. Lần trước tôi từ bỏ một hợp đồng lớn, sẵn sàng đóng vai phụ giúp anh lăng-xê người mới, đó là tôi cam tâm tình nguyện. Lúc ở trên phim trường, nhìn ánh mắt cùng ngữ khí của anh khi nói chuyện với hắn, tôi liền nhịn không được muốn đập hắn một trận! Hàn Chi, tôi không tin mấy năm qua anh đối với tôi một chút cảm giác cũng không có, Hàn Chi…”
Đàm Diệc Vi run rẩy nổi da gà: “Mắc ói quá. An thiên vương thật sự đóng quá nhiều phim tình cảm rồi…”
Đoàn Hàn Chi cau lại đôi lông mày tinh tế, vừa định đẩy An Tuấn Thụy ra, không ngờ liền bị anh ta giữ chặt, cúi đầu xuống muốn cưỡng hôn.
Hai mắt Vệ Hồng sắp sửa rớt ra ngoài. Đây là quán bar! Là nơi công cộng! Dù ở trong góc tối không người, đèn không chiếu tới, chuyện diễn viên ngôi sao ôm hôn đạo diễn nổi tiếng vẫn quá mức kinh thiên động địa!
“Chờ một chút! Tôi đột nhiên nghĩ ra biện pháp!” Đàm Diệc Vi đập mạnh tay một phát, “Tôi biết cách khiến Đoàn Hàn Chi buông tha cho tôi.”
“A? Gì hả?”
“Anh hùng cứu mỹ nhân!” Đàm Diệc Vi vỗ lưng Vệ Hồng, đập ‘Binh binh’ liền mấy cái, “Cậu mau đi làm anh hùng cứu mỹ nhân a, sau đó có thể ở trước mặt Đoàn Hàn Chi đã cảm động rơi nước mắt cầu xin giúp anh em. Nào, nhanh lên.”
“Loại người như Đoàn Hàn Chi có khả năng sẽ cảm động rơi nước mắt sao?” Vệ Hồng kinh hãi: “Từ từ, tại sao tôi phải làm anh hùng cứu mỹ nhân? Lấy công làm tư, động dục với đạo diễn rõ ràng là cậu…”
‘Ầm!’ một tiếng vang trời, cái bàn lật tung lên, Vệ Hồng bị một chiêu Thiết Sa chưởng trực tiếp đánh bay, sau đó không còn lựa chọn nào khác thẳng tắp đâm vào người Đoàn Hàn Chi.
Đoàn Hàn Chi đang quay đầu né tránh nụ hôn của An Tuấn Thụy, kết quả trực tiếp trúng phải đòn công kích. Một tiếng ‘Rắc’ vang lên, răng cửa bất hạnh vinh quang lãnh đủ.
An thiên vương cực kỳ hoảng hốt: “Ai đó? Chuyện gì xảy ra? Hàn Chi?”
Đoàn Hàn Chi lảo đảo đứng lên, dùng một tay che miệng, máu tươi từ khe hở chảy ra, theo cổ tay trắng nõn từng giọt từng giọt rơi xuống.
Vệ Hồng ngã ngồi dưới đất, run run tiếp nhận ánh mắt nổi điên nguy hiểm của An thiên vương lẫn Đoàn đại đạo diễn, chậm rãi đứng lên: “Chào… Chào buổi tối…”
An Tuấn Thụy trừng mắt nhìn hắn: “Cậu là ai?”
Mi mắt thoáng run rẩy, Vệ Hồng nhìn An Tuấn Thụy, lại nhìn Đoàn Hàn Chi. Dưới ánh đèn mờ ảo, Đoàn Hàn Chi khẽ nhíu mày, lộ ra khuôn mặt ngọc bạch đầy đủ tiêu chuẩn của mỹ nhân, người này thế nhưng có thể gây cho kẻ khác ảo giác rằng y mười phần nhu nhược, điềm đạm đáng yêu.
Vệ Hồng dâng trào huyết khí sôi sục của thanh niên mới biết rung động lần đầu.
Hắn khoát tay lên vai Đoàn đại đạo diễn, nhìn thẳng vào An thiên vương, lời lẽ đanh thép đầy khí phách: “Tôi là bạn trai của anh ấy!”
“…” An thiên vương há hốc mồm ngây dại.
Vệ Hồng xuất ra khí thế của đàn em hắc bang Long bộ – đó là câu thoại duy nhất trong sự nghiệp diễn xuất của hắn: “Mày muốn làm gì người yêu của lão tử?”
Tác giả :
Hoài Thượng