Kế Hoạch Dụ Dỗ
Chương 17
Cơ thể càng tiếp xúc thân mật thì trái tim càng gần nhau hơn.
Tô Lâm và Trương Thiết Trụ cũng không trực tiếp bày tỏ với nhau, đâm thủng tầng giấy mỏng manh cuối cùng, nhưng cách hai người ở chung lại giống hệt như người yêu.
Ít nhất trong mắt Trương Thiết Trụ chưa từng yêu đương lần nào là như thế.
Trên thực tế, sau chuyện ở quán bar, Trương Thiết Trụ không phải là không cảm thấy hoang mang, hắn không đoán được ý nghĩ dưới đáy lòng Tô Lâm. Lúc trước Tô Lâm cũng đã làm rất nhiều chuyện thân mật với hắn, nhưng cũng chỉ giới hạn ở hôn môi, ôm ấp. Trương Thiết Trụ tuy rằng bảo thủ nhưng cũng biết, đối với người thành phố mà nói, "thân mật" trong mắt hắn không phải là chuyện "thân mật" thật sự.
Bởi vậy đối với hành động của Tô Lâm, Trương Thiết Trụ luôn theo bản năng mà cho rằng đó là vì lòng tò mò và cảm giác mới mẻ của đối phương. Trương Thiết Trụ sẽ không tự luyến mà cho rằng Tô Lâm thật sự yêu mình.
Thật ra cũng khó trách Trương Thiết Trụ không tự tin như vậy. Trong suy nghĩ của hắn, Tô Lâm là người có xuất thân cao quý, vừa có tài vừa xinh đẹp, thuộc về tầng lớp xã hội thượng lưu. Chồng tương lai của đối phương nếu không là danh nhân thế giới, thì chắc chắn cũng có gia thế vượt trội. Nhưng hắn thì ngược lại, không tài năng không diện mạo, không tiền không thế, hắn thật sự không nghĩ ra là Tô Lâm coi trọng hắn ở điểm nào.
Trong lòng nghĩ như vậy, nên Trương Thiết Trụ liền tự cho rằng mấy lần khiêu khích lúc trước của Tô Lâm đều là do nổi hứng.
Loại cảm giác cẩn thận mà nặng nề này luôn ẩn sâu dưới đáy lòng Trương Thiết Trụ, cho đến cái lần tiếp xúc thân mật ở quán bar đó mới có dấu hiệu tan rã.
Lần này, Trương Thiết Trụ cuối cùng cũng không thể tìm ra lý do để thuyết phục chính mình, hắn thật sự không thể tin được Tô Lâm đối với mình chỉ có cảm giác mới mẻ và hiếu kỳ sẽ nguyện ý quỳ xuống liếm mút chỗ kín dơ bẩn của mình.
Vì thế, Trương Thiết Trụ đã âm thầm buồn rầu suốt một tuần, sau khi chắc chắn Tô Lâm không bởi vì chuyện lần trước mà lãnh đạm coi thường, ngược lại còn càng thêm nhiệt tình, con thuyền lênh đênh của hắn mới xem như đã hoàn toàn tìm được bến cảng.
Cho nên mặc dù hai người không thổ lộ, Trương Thiết Trụ vẫn chăm sóc Tô Lâm theo những gì mà người yêu nên làm.
Trương Thiết Trụ nhìn đồng hồ trên vách, đã sắp 5 giờ, hắn mới vội vàng chạy vào bếp lấy một cái rổ nhựa, lúc đi ra tới cửa phòng khách thì thấy Tô Lam đang ngồi trên sô pha xem bản tin kinh tế tài chính. Hắn hỏi:
"Buổi tối muốn ăn món gì?"
Tô Lâm không quay đầu lại đáp: "Cà tím."
Trương Thiết Trụ gật gật đầu, không hỏi thêm nữa, hắn biết mỗi lúc Tô Lâm xem tin tức tài chính đều vô cùng nghiêm túc, không muốn bị người khác quấy rầy.
Trương Thiết Trụ mở cửa, đi thẳng lên sân thượng phía trên mái nhà. Sân thượng rất lớn, không có vách tường ngăn cách, diện tích còn lớn hơn so với phòng ở. Mấy tháng trước, Trương Thiết Trụ thấy sân thượng to như vậy lại bị bỏ không, có chút đáng tiếc, liền bàn bạc với Tô Lâm tạo ra một không gian để trồng chút rau dưa, cũng coi như là không lãng phí tài nguyên.
Tô Lâm không hiểu việc trồng trọt cho lắm, thấy Trương Thiết Trụ chắc chắn như vậy, tự nhiên là không phản đối.
Căn hộ là ở ngoại thành nên muốn tìm chút bùn đất cũng không khó. Trương Thiết Trụ vội vàng mất hai ngày mới có thể làm xong đám đất.
Bây giờ đã được mùa, ở giữa là mấy cây cà tím, ớt và hành lá xanh biếc, phía trên giàn cây giắt thêm mấy cọng đậu cô ve xanh tươi.
Trong lòng nghĩ đến món ăn buổi tối, Trương Thiết Trụ duỗi tay ngắt mấy cái ớt hành lá và đậu cô ve, rồi sau đó chuyển, hướng, theo dặn dò của Tô Lâm mà cẩn thận chọn hai quả cà tím tươi mới.
Gần đây Tô Lâm rất mê cà tím, đặc biệt là món cà tím chấm tương ớt, cà tím mềm mại chấm xuống lớp tương màu đỏ tự chế, lại ăn thêm một muỗng cơm, thật sự rất ngon miệng, đặc biệt là trong cái thời tiết nóng bức khó nhịn như thế này.
Nhổ rau xong, Trương Thiết Trụ đi xuống lầu, vừa mới đi đến phòng khách đã thấy Tô Lâm đang đứng đó duỗi lưng vặn cổ.
Trước giờ Tô Lâm ở nhà luôn ăn mặc tùy ý, hôm nay anh chưa mặc áo ngực, chỉ khoác một cái áo sơ mi, đây là áo của Trương Thiết Tru, mặc vào trên người Tô Lâm có vẻ vừa rộng vừa to. Tô Lâm chỉ cài một cúc áo dưới nhất, bộ ngực cao ngất nhìn không sót chút gì, vạt áo dài quá đầu gối bị anh vén lên cột thành nút thắt giữa rốn, lộ ra vòng eo rắn chắc trắng nõn, nửa người dưới mặc cái quần lót tứ giác của Trương Thiết Trụ, đôi chân thon dài gợi cảm vô cùng.
Ánh mắt Trương Thiết Trụ chặt chẽ dán lên trên người Tô Lâm, trong lúc nhất thời không thể rời đi nổi.
Sau khi Trương Thiết Trụ vào nhà, Tô Lâm đã phát hiện được ánh mắt nóng rực của nam nhân, anh cũng không ngại bị người đánh giá, biên độ vặn vẹo càng lớn hơn nữa.
Không chút nào ngoài ý muốn, bây giờ Trương Thiết Trụ đã rõ rõ ràng ràng mà nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo cùng với hai quả anh đào đỏ tươi trước ngực Tô Lâm, mặt hắn nóng rực, phát hiện hạ thân đã ngẩng cao, Trương Thiết Trụ nhanh chóng xoay người đi vào bếp, tiếng bước chân lộn xộn hiện ra mấy phần chật vật.
Tô Lâm buồn cười nhìn bóng dáng đã biến mất của nam nhân, tiếp tục thư giãn tay chân.
Nấu cơm tối xong, Trương Thiết Trụ đã tiếp thu được bài học vừa rồi, đôi mắt không dám tùy ý nhìn loạn nữa, mắt hắn nhìn thẳng phía trước bưng cơm lên bàn, ánh mắt tránh né gọi Tô Lâm lại ăn cơm.
Nghe mùi đồ ăn, bụng Tô Lâm cũng kêu réo, bưng chén lên liền bắt đầu thỏa thích ăn uống.
Bộ dạng ăn cơm này của Tô Lâm nếu đặt trong mắt người khác có lẽ là mất lịch sự, nhưng Trương Thiết Trụ lại cảm thấy vô cùng đáng yêu, tự nhiên không làm ra vẻ. Trương Thiết Trụ thích Tô Lâm bày ra bộ dáng chân thật ở trước mặt mình.
Trương Thiết Trụ thấy Tô Lâm vùi đầu ăn cơm liền múc một chén canh sườn đưa cho anh, không chú ý, khóe mắt liền liếc tới bộ ngực cao ngất của Tô Lâm, bàn tay run lên một cái, nước canh nóng rực văng ra, bắn lên mu bàn tay lưu lại một vệt màu đỏ.
Tô Lâm thấy thế, sợ tới mức lập tức thả chén cơm xuống, kéo tay Trương Thiết Trụ qua nghiêm túc kiểm tra, trong miệng lại bất mãn trách cứ:
"Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn không cẩn thận như vậy?"
Trương Thiết Trụ đang ngồi, còn Tô Lâm thì đứng, vì muốn thấy rõ miệng vết thương của nam nhân mà thân mình của anh có chút cúi về phía trước, tức khắc cảnh đẹp tươi tốt liền hiện ra.
Trương Thiết Trụ muốn dời tầm mắt của mình đang nhìn chằm chằm bộ ngực đối phương, nhưng lại phát hiện đôi mắt giống như là bị điều khiển, trong lòng hắn hung hăng quở trách chính mình, nhưng đôi mắt lại trước sau không dời đi.
Lực chú ý của Tô Lâm hoàn toàn đặt trên mu bàn tay của nam nhân nên không phát hiện sự kì lạ của đối phương, chờ bôi xong thuốc mỡ, nhìn ánh mắt ngơ ngác của hắn, anh mới hiểu được lời chỉ trích vừa rồi của mình giống như là cục đá chìm vào dưới sông, tâm tư của nam nhân vốn là không nằm trên vết bỏng.
Tô Lâm vừa mừng vừa giận, mừng chính là sau chuyện ở quán bar, nam nhân liền trở nên lớn mật, không trốn tránh mình nữa, giận là nam nhân thế nhưng lại thất thần lúc mình đang dạy bảo.
Trong lòng Tô Lâm tức giận, liền muốn giáo huấn Trương Thiết Trụ một chút. Thả lọ thuốc mỡ xuống, Tô Lâm thuận thế khóa ngồi trên đùi nam nhân, hai tay vòng lấy cổ đối phương, kéo gần khoảng cách giữa hai người, thành công ngăn cản nam nhân đang muốn tránh thoát.
Bị động tác của Tô Lâm dọa sợ, Trương Thiết Trụ rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, hắn xấu hổ đến chân tay luống cuống, không dám nhìn thẳng vào trên người Tô Lâm.
"Sao vậy? Lúc nãy không phải nhìn đến thật thoải mái hả? Bây giờ lại xấu hổ?"
To Lâm dán sát vào, hơi thở phun lên mặt Trương Thiết Trụ làm hắn cảm thấy ngứa ngáy, không chỉ là trên mặt mà còn ngứa đến tận trong tim.
"Không nói gì sao? Anh đây là có ý xấu mà không dám thực hiện hả?"
Tô Lâm vừa nói, một bên vặn vẹo vòng eo, cái mông thẳng tắp nhắm ngay nghiệt căn của nam nhân mà đưa đẩy, liên tục cọ xát bộ vị yếu ớt của hắn; bộ ngực cao ngất không ngừng dán về phía trước, thỉnh thoảng còn đánh vào trên cằm nam nhân.
"Xin, xin lỗi."
Hạ thân không ngừng truyền đến khoái cảm cùng lửa nóng mãnh liệt, Trương Thiết Trụ sợ côn th*t chính mình sẽ nhịn không được mà càng thêm cứng lên, hắn đột nhiên hoảng loạn.
Trương Thiết Trụ muốn ngăn cản động tác của Tô Lâm, nhưng mới vừa vươn tay giữ chặt vòng eo của đối phương, lại chạm tới một mảnh da thịt mềm mại bóng loáng, giống như là bị đốt mà lập tức buông tay.
Trương Thiết Trụ thật sự là không có cách nào, chỉ cần gặp được Tô Lâm, hắn liền biết mình nhất định sẽ thua hoàn toàn.
"Xin lỗi? Anh cảm thấy chỉ một câu xin lỗi là có thể giải quyết sao?"
Tô Lâm ôm cổ nam nhân, tiếp tục động tác dưới thân.
"Em, em cũng làm vậy đối với nam nhân khác sao?"
Trương Thiết Trụ không trả lời câu hỏi của Tô Lâm mà lại đột nhiên hỏi một câu không thể hiểu được. Trong lòng Tô Lâm cả kinh, động tác trên eo cũng dừng lại.
Ôm chặt hai má nam nhân, Tô Lâm thấy được ảm đạm trong mắt đối phương, anh há miệng cắn lên cánh môi nam nhân,, kéo bàn tay của hắn sờ qua đôi môi của mình khuôn mặt, ngực cùng cánh mông, nghiêm túc nói:
"Trương Thiết Trụ, anh nhớ cho kỹ, cơ thể của Tô Lâm em cũng chỉ anh mới có thể chạm vào."
Tô Lâm nói xong, cũng không đợi nam nhân phản ứng lại, bắt đầu vận động cọ xát, cảm nhận được cánh tay hữu lực đặt lên eo cùng với côn th*t cứng rắn chống dưới mông, anh nghiêng người cong môi, nhanh chóng đứng dậy chạy vào phòng ngủ, chỉ để lại một câu trong không gian yên tĩnh:
"Đây là trừng phạt vì anh không tin tưởng em!"
Tô Lâm và Trương Thiết Trụ cũng không trực tiếp bày tỏ với nhau, đâm thủng tầng giấy mỏng manh cuối cùng, nhưng cách hai người ở chung lại giống hệt như người yêu.
Ít nhất trong mắt Trương Thiết Trụ chưa từng yêu đương lần nào là như thế.
Trên thực tế, sau chuyện ở quán bar, Trương Thiết Trụ không phải là không cảm thấy hoang mang, hắn không đoán được ý nghĩ dưới đáy lòng Tô Lâm. Lúc trước Tô Lâm cũng đã làm rất nhiều chuyện thân mật với hắn, nhưng cũng chỉ giới hạn ở hôn môi, ôm ấp. Trương Thiết Trụ tuy rằng bảo thủ nhưng cũng biết, đối với người thành phố mà nói, "thân mật" trong mắt hắn không phải là chuyện "thân mật" thật sự.
Bởi vậy đối với hành động của Tô Lâm, Trương Thiết Trụ luôn theo bản năng mà cho rằng đó là vì lòng tò mò và cảm giác mới mẻ của đối phương. Trương Thiết Trụ sẽ không tự luyến mà cho rằng Tô Lâm thật sự yêu mình.
Thật ra cũng khó trách Trương Thiết Trụ không tự tin như vậy. Trong suy nghĩ của hắn, Tô Lâm là người có xuất thân cao quý, vừa có tài vừa xinh đẹp, thuộc về tầng lớp xã hội thượng lưu. Chồng tương lai của đối phương nếu không là danh nhân thế giới, thì chắc chắn cũng có gia thế vượt trội. Nhưng hắn thì ngược lại, không tài năng không diện mạo, không tiền không thế, hắn thật sự không nghĩ ra là Tô Lâm coi trọng hắn ở điểm nào.
Trong lòng nghĩ như vậy, nên Trương Thiết Trụ liền tự cho rằng mấy lần khiêu khích lúc trước của Tô Lâm đều là do nổi hứng.
Loại cảm giác cẩn thận mà nặng nề này luôn ẩn sâu dưới đáy lòng Trương Thiết Trụ, cho đến cái lần tiếp xúc thân mật ở quán bar đó mới có dấu hiệu tan rã.
Lần này, Trương Thiết Trụ cuối cùng cũng không thể tìm ra lý do để thuyết phục chính mình, hắn thật sự không thể tin được Tô Lâm đối với mình chỉ có cảm giác mới mẻ và hiếu kỳ sẽ nguyện ý quỳ xuống liếm mút chỗ kín dơ bẩn của mình.
Vì thế, Trương Thiết Trụ đã âm thầm buồn rầu suốt một tuần, sau khi chắc chắn Tô Lâm không bởi vì chuyện lần trước mà lãnh đạm coi thường, ngược lại còn càng thêm nhiệt tình, con thuyền lênh đênh của hắn mới xem như đã hoàn toàn tìm được bến cảng.
Cho nên mặc dù hai người không thổ lộ, Trương Thiết Trụ vẫn chăm sóc Tô Lâm theo những gì mà người yêu nên làm.
Trương Thiết Trụ nhìn đồng hồ trên vách, đã sắp 5 giờ, hắn mới vội vàng chạy vào bếp lấy một cái rổ nhựa, lúc đi ra tới cửa phòng khách thì thấy Tô Lam đang ngồi trên sô pha xem bản tin kinh tế tài chính. Hắn hỏi:
"Buổi tối muốn ăn món gì?"
Tô Lâm không quay đầu lại đáp: "Cà tím."
Trương Thiết Trụ gật gật đầu, không hỏi thêm nữa, hắn biết mỗi lúc Tô Lâm xem tin tức tài chính đều vô cùng nghiêm túc, không muốn bị người khác quấy rầy.
Trương Thiết Trụ mở cửa, đi thẳng lên sân thượng phía trên mái nhà. Sân thượng rất lớn, không có vách tường ngăn cách, diện tích còn lớn hơn so với phòng ở. Mấy tháng trước, Trương Thiết Trụ thấy sân thượng to như vậy lại bị bỏ không, có chút đáng tiếc, liền bàn bạc với Tô Lâm tạo ra một không gian để trồng chút rau dưa, cũng coi như là không lãng phí tài nguyên.
Tô Lâm không hiểu việc trồng trọt cho lắm, thấy Trương Thiết Trụ chắc chắn như vậy, tự nhiên là không phản đối.
Căn hộ là ở ngoại thành nên muốn tìm chút bùn đất cũng không khó. Trương Thiết Trụ vội vàng mất hai ngày mới có thể làm xong đám đất.
Bây giờ đã được mùa, ở giữa là mấy cây cà tím, ớt và hành lá xanh biếc, phía trên giàn cây giắt thêm mấy cọng đậu cô ve xanh tươi.
Trong lòng nghĩ đến món ăn buổi tối, Trương Thiết Trụ duỗi tay ngắt mấy cái ớt hành lá và đậu cô ve, rồi sau đó chuyển, hướng, theo dặn dò của Tô Lâm mà cẩn thận chọn hai quả cà tím tươi mới.
Gần đây Tô Lâm rất mê cà tím, đặc biệt là món cà tím chấm tương ớt, cà tím mềm mại chấm xuống lớp tương màu đỏ tự chế, lại ăn thêm một muỗng cơm, thật sự rất ngon miệng, đặc biệt là trong cái thời tiết nóng bức khó nhịn như thế này.
Nhổ rau xong, Trương Thiết Trụ đi xuống lầu, vừa mới đi đến phòng khách đã thấy Tô Lâm đang đứng đó duỗi lưng vặn cổ.
Trước giờ Tô Lâm ở nhà luôn ăn mặc tùy ý, hôm nay anh chưa mặc áo ngực, chỉ khoác một cái áo sơ mi, đây là áo của Trương Thiết Tru, mặc vào trên người Tô Lâm có vẻ vừa rộng vừa to. Tô Lâm chỉ cài một cúc áo dưới nhất, bộ ngực cao ngất nhìn không sót chút gì, vạt áo dài quá đầu gối bị anh vén lên cột thành nút thắt giữa rốn, lộ ra vòng eo rắn chắc trắng nõn, nửa người dưới mặc cái quần lót tứ giác của Trương Thiết Trụ, đôi chân thon dài gợi cảm vô cùng.
Ánh mắt Trương Thiết Trụ chặt chẽ dán lên trên người Tô Lâm, trong lúc nhất thời không thể rời đi nổi.
Sau khi Trương Thiết Trụ vào nhà, Tô Lâm đã phát hiện được ánh mắt nóng rực của nam nhân, anh cũng không ngại bị người đánh giá, biên độ vặn vẹo càng lớn hơn nữa.
Không chút nào ngoài ý muốn, bây giờ Trương Thiết Trụ đã rõ rõ ràng ràng mà nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo cùng với hai quả anh đào đỏ tươi trước ngực Tô Lâm, mặt hắn nóng rực, phát hiện hạ thân đã ngẩng cao, Trương Thiết Trụ nhanh chóng xoay người đi vào bếp, tiếng bước chân lộn xộn hiện ra mấy phần chật vật.
Tô Lâm buồn cười nhìn bóng dáng đã biến mất của nam nhân, tiếp tục thư giãn tay chân.
Nấu cơm tối xong, Trương Thiết Trụ đã tiếp thu được bài học vừa rồi, đôi mắt không dám tùy ý nhìn loạn nữa, mắt hắn nhìn thẳng phía trước bưng cơm lên bàn, ánh mắt tránh né gọi Tô Lâm lại ăn cơm.
Nghe mùi đồ ăn, bụng Tô Lâm cũng kêu réo, bưng chén lên liền bắt đầu thỏa thích ăn uống.
Bộ dạng ăn cơm này của Tô Lâm nếu đặt trong mắt người khác có lẽ là mất lịch sự, nhưng Trương Thiết Trụ lại cảm thấy vô cùng đáng yêu, tự nhiên không làm ra vẻ. Trương Thiết Trụ thích Tô Lâm bày ra bộ dáng chân thật ở trước mặt mình.
Trương Thiết Trụ thấy Tô Lâm vùi đầu ăn cơm liền múc một chén canh sườn đưa cho anh, không chú ý, khóe mắt liền liếc tới bộ ngực cao ngất của Tô Lâm, bàn tay run lên một cái, nước canh nóng rực văng ra, bắn lên mu bàn tay lưu lại một vệt màu đỏ.
Tô Lâm thấy thế, sợ tới mức lập tức thả chén cơm xuống, kéo tay Trương Thiết Trụ qua nghiêm túc kiểm tra, trong miệng lại bất mãn trách cứ:
"Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn không cẩn thận như vậy?"
Trương Thiết Trụ đang ngồi, còn Tô Lâm thì đứng, vì muốn thấy rõ miệng vết thương của nam nhân mà thân mình của anh có chút cúi về phía trước, tức khắc cảnh đẹp tươi tốt liền hiện ra.
Trương Thiết Trụ muốn dời tầm mắt của mình đang nhìn chằm chằm bộ ngực đối phương, nhưng lại phát hiện đôi mắt giống như là bị điều khiển, trong lòng hắn hung hăng quở trách chính mình, nhưng đôi mắt lại trước sau không dời đi.
Lực chú ý của Tô Lâm hoàn toàn đặt trên mu bàn tay của nam nhân nên không phát hiện sự kì lạ của đối phương, chờ bôi xong thuốc mỡ, nhìn ánh mắt ngơ ngác của hắn, anh mới hiểu được lời chỉ trích vừa rồi của mình giống như là cục đá chìm vào dưới sông, tâm tư của nam nhân vốn là không nằm trên vết bỏng.
Tô Lâm vừa mừng vừa giận, mừng chính là sau chuyện ở quán bar, nam nhân liền trở nên lớn mật, không trốn tránh mình nữa, giận là nam nhân thế nhưng lại thất thần lúc mình đang dạy bảo.
Trong lòng Tô Lâm tức giận, liền muốn giáo huấn Trương Thiết Trụ một chút. Thả lọ thuốc mỡ xuống, Tô Lâm thuận thế khóa ngồi trên đùi nam nhân, hai tay vòng lấy cổ đối phương, kéo gần khoảng cách giữa hai người, thành công ngăn cản nam nhân đang muốn tránh thoát.
Bị động tác của Tô Lâm dọa sợ, Trương Thiết Trụ rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, hắn xấu hổ đến chân tay luống cuống, không dám nhìn thẳng vào trên người Tô Lâm.
"Sao vậy? Lúc nãy không phải nhìn đến thật thoải mái hả? Bây giờ lại xấu hổ?"
To Lâm dán sát vào, hơi thở phun lên mặt Trương Thiết Trụ làm hắn cảm thấy ngứa ngáy, không chỉ là trên mặt mà còn ngứa đến tận trong tim.
"Không nói gì sao? Anh đây là có ý xấu mà không dám thực hiện hả?"
Tô Lâm vừa nói, một bên vặn vẹo vòng eo, cái mông thẳng tắp nhắm ngay nghiệt căn của nam nhân mà đưa đẩy, liên tục cọ xát bộ vị yếu ớt của hắn; bộ ngực cao ngất không ngừng dán về phía trước, thỉnh thoảng còn đánh vào trên cằm nam nhân.
"Xin, xin lỗi."
Hạ thân không ngừng truyền đến khoái cảm cùng lửa nóng mãnh liệt, Trương Thiết Trụ sợ côn th*t chính mình sẽ nhịn không được mà càng thêm cứng lên, hắn đột nhiên hoảng loạn.
Trương Thiết Trụ muốn ngăn cản động tác của Tô Lâm, nhưng mới vừa vươn tay giữ chặt vòng eo của đối phương, lại chạm tới một mảnh da thịt mềm mại bóng loáng, giống như là bị đốt mà lập tức buông tay.
Trương Thiết Trụ thật sự là không có cách nào, chỉ cần gặp được Tô Lâm, hắn liền biết mình nhất định sẽ thua hoàn toàn.
"Xin lỗi? Anh cảm thấy chỉ một câu xin lỗi là có thể giải quyết sao?"
Tô Lâm ôm cổ nam nhân, tiếp tục động tác dưới thân.
"Em, em cũng làm vậy đối với nam nhân khác sao?"
Trương Thiết Trụ không trả lời câu hỏi của Tô Lâm mà lại đột nhiên hỏi một câu không thể hiểu được. Trong lòng Tô Lâm cả kinh, động tác trên eo cũng dừng lại.
Ôm chặt hai má nam nhân, Tô Lâm thấy được ảm đạm trong mắt đối phương, anh há miệng cắn lên cánh môi nam nhân,, kéo bàn tay của hắn sờ qua đôi môi của mình khuôn mặt, ngực cùng cánh mông, nghiêm túc nói:
"Trương Thiết Trụ, anh nhớ cho kỹ, cơ thể của Tô Lâm em cũng chỉ anh mới có thể chạm vào."
Tô Lâm nói xong, cũng không đợi nam nhân phản ứng lại, bắt đầu vận động cọ xát, cảm nhận được cánh tay hữu lực đặt lên eo cùng với côn th*t cứng rắn chống dưới mông, anh nghiêng người cong môi, nhanh chóng đứng dậy chạy vào phòng ngủ, chỉ để lại một câu trong không gian yên tĩnh:
"Đây là trừng phạt vì anh không tin tưởng em!"
Tác giả :
Thanh Chu