Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ
Chương 2
Thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư, đây vốn là tình cảm tốt đẹp biết bao.
Đáng tiếc, em gái Tần thầm mến nam phụ đã lâu còn chưa kịp tìm được cơ hội mở miệng thổ lộ với Thẩm Văn Hãn đã bị nhà họ Ôn cắt đứt.
Tuy rằng tình yêu của Tần Hiểu Lăng cuối cùng vẫn là dành cho nam chính Tống Ti Cật, nhưng là trong hai năm khi cô ta vẫn chưa gặp được chân mệnh thiên tử của đời mình, cô ta vẫn khăng khăng một mực cùng Thẩm Văn Vãn dây dưa quấn quít, rất không rõ ràng.
Nếu không phải như vậy, sau này nam phụ Thẩm Văn Hãn cũng sẽ không có cơ hội hắc hóa.
Gần chỉ là vì Tần Hiểu Lăng quyết định gả cho Tống Ti Cật nhiều tiền, vậy nên người đàn ông một lòng muốn chứng mình chính mình không kém người khác liền ác độc bố trí một đống cạm bẫy.
Rõ ràng Thẩm Văn Hãn hẳn là nên bảo vệ nữ chính đạt được hạnh phúc lại không chỉ đoạt tài sản nhà họ Ôn, còn một đạp đá bay vợ cả, chèn sập công ty nhà họ Tống. Cuối cùng nhốt Tần Hiểu Lăng lại, sinh sôi biến một bộ ngôn tình thanh tân thành SM nặng khẩu vị.
Đương nhiên, ở giữa không thể thiếu tiết mục vợ cả Ôn Như Thị khóc lóc om sòm lăn lộn, tìm cái chết. Nếu không phải đối hôn nhân căm thù đến tận xương tủy, xuất thân quân nhân như Thẩm Văn Hãn sẽ không làm quyết tuyệt như thế.
Có lẽ anh ta hẳn là nên cảm tạ chính mình cho dù ngày sau phát đạt cũng tuyệt đối sẽ không đuổi tận giết tuyệt bà xã cùng nhà họ Ôn. Nếu không phải vậy, cho dù Ôn Như Thị lại chuyên nghiệp như thế nào, cũng sẽ không thể hạ thấp tư thái cùng anh ta bồi dưỡng cái gọi là cảm tình. Giết nam phụ mục tiêu cô chưa từng làm qua, nhưng cũng không có nghĩa là cô sẽ không làm!
Ôn Như Thị cảm khái chậc lưỡi, ăn xong cháo thịt nạc trứng bắc thảo, lên phòng tỉ mỉ rửa mặt chải đầu trang điểm một phen.
Thu thập nhẹ nhàng khoan khoái rồi, có thế này mới gọi lái xe đến, mang theo túi lớn túi nhỏ đáp lễ mà mẹ Lý đã chuẩn bị từ trước, một đường xóc nảy tiến về phía quê nhà Thẩm Văn Hãn.
Tuy rằng tân hôn ngày thứ hai phải đi nhà chồng, hình như không quá hợp quy củ, nhưng ông xã đều sắp bị người cướp mất, giờ phút này còn rối rắm mấy cái quy củ bỏ đi, đây mới thật sự là chuyện cười.
Thôn nhà họ Thẩm thật sự rất nghèo, nghèo đến nỗi ngay cả một con đường lát gạch đi thẳng vào thôn cũng không có. Cho dù có gọi đây là thâm sơn cùng cốc, cũng có thể nói là vũ nhục từ "thâm sơn cùng cốc".
Ôn Như Thị đành phải bảo lái xe cho mình xuống chân núi ở trấn trên, thuê hai người khuân vác, chịu trách nhiệm vác túi lớn túi nhỏ lễ vật đi bộ vào núi.
May mắn cô đặc biệt vì lần xuất hành này đổi sang một đôi giày đế bằng, nhưng cho dù là như thế, hiện tại với thân thể ít rèn luyện này của cô cũng có chút ăn không tiêu.
Đi một chút lại dừng, đi một chút lại dừng, đợi đến khi bọn họ rốt cục đến thôn nhà họ Thẩm tổng cộng chỉ có hơn ba mươi nhân khẩu, mặt trời cũng sắp xuống núi.
Ôn Như Thị đã mệt đến nỗi cả người đều rụng rời, bàn chân phát đau, cũng không biết có phải đã nổi mụn nước rồi hay không.
Cửa thôn rách tung tóe, liền ngay cả con chó đất nằm rạp bên tường cũng là một bộ gầy trơ xương nửa sống nửa chết. Hai người khuân vác rất có kinh nghiệm rút đòn gánh ra đánh đuổi con chó đất đang hung tợn đến gần đi, có thể này mới theo lái xe chỉ đường, dẫn hai người đi về phía nhà họ Thẩm.
“Sao mấy người lại đến đây?” Mở cửa đi ra chính là Thẩm Hương em gái của Thẩm Văn Hãn, cô ngẩn người, sau khi lấy lại tinh thần trong mắt toát ra đề phòng không chút che giấu.
Vẫn còn hơi nhỏ chút, Ôn Như Thị mỉm cười, nhẹ nhàng mà kiên định đẩy cô ra, cất bước đi vào trong: “Thời gian anh trai em về lại mặt lâu quá, chị là chị dâu em, đến đây đón anh ấy về cũng là chuyện phải làm.”
Thẩm Hương bị chặn một hơi nghẹn trong cổ họng, trơ mắt nhìn cô tiến dần từng bước.
Cái gì gọi là lại mặt? Chỉ có bà xã về nhà mẹ đẻ mới được người gọi là lại mặt.
Chị dâu mới này là đang nhắc nhở nhà bọn họ, anh hai cô hiện tại đã là người ở rể nhà họ Ôn. Mặc kệ bọn họ có thừa nhận hay không, hiện tại trên đầu, mũ Thẩm Văn Hãn đều là họ nhà vợ.
Đây quả thực là khinh người quá đáng!
Lái xe Tiểu Triệu tương đối có ánh mắt thấy trong phòng thật sự khó có thể đặt chân, vội vàng chuyển một cái ghế tuy có chút cũ nhưng coi như còn nguyên vẹn ra, lau sạch rồi đặt trong sân.
Chân Ôn Như Thị đã đau đến mức đứng thẳng cũng miễn cưỡng, có điều là vì đã có thói quen thời điểm nào đều phải giữ vững dáng vẻ hoàn mỹ của bản thân, cho nên mới luôn cường chống đỡ. Lúc này thấy có ghế ngồi, cũng không chối từ, tự mình chậm rãi đi qua ngồi xuống.
“Những người khác đâu?” Không cần ngược đãi hai chân của chính mình, tâm tình Ôn Như Thị tốt hơn rất nhều. Cô cũng không sợ Thẩm Hương bị tức không trả lời, dù sao anh cả nhà họ Thẩm hiện còn đang nằm trong bệnh viện nhà họ Ôn cố ý an bày. Cho dù có muốn cùng cô đối nghịch, cô bé cũng phải cân nhắc suy nghĩ.
Quả nhiên, em gái Thẩm căm giận trừng mắt nhìn cô một lúc lâu, rốt cục không tình nguyện mở miệng thỏa hiệp: “Nóc nhà nhà thím Tần bị dột, anh hai qua đó tu bổ giúp nhà thím ấy, buổi tối thím Tần và chị Hiểu Lăng mời nhà chúng ta qua cùng nhau ăn cơm.
“Ăn cơm à...” Ôn Như Thị nhíu mày, tuy rằng biết lần này hơn phân nửa sẽ gặp phải tiểu thanh mai "thiện lương đơn thuần" của Thẩm Văn Hãn, nhưng cũng thật không ngờ sẽ sớm như vậy.
Cô nghĩ nghĩ, quay đầu về phía Tiểu Triệu đứng một bên khẽ gật đầu, phân phó nói: “Thừa dịp mặt trời còn chưa xuống núi, anh hãy cùng hai người khuân vác này đi về đi. Trên núi đơn sơ, an bày không được nhiều người như vậy. Trưa ngày kia ở chỗ dừng xe trên trấn trên đợi tôi là được.”
Lái xe Tiểu Triệu có chút kinh ngạc, đại tiểu thư nhà họ Ôn có tiếng là soi mói.
Từ thân cận đến kết hôn, trong thời gian dài như vậy, tất cả các việc cần khơi thông với thông gia, đều là anh ta và mẹ Lý cùng nhau vào núi bàn bạc. Người nhà họ Ôn ngại bẩn, đều không có một ai địa vị cao lại đầu hàng trước người có địa vị thấp giá lâm đến thôn nhà họ Thẩm nghèo đến không thể nghèo hơn này.
Lần xuất môn này anh ta vốn cho rằng chính là cùng cô đi áp tải Thẩm Văn Hãn về thành phố, chứ chưa từng nghĩ đến, cô sẽ đột nhiên có suy nghĩ ở lại đây.
Anh ta đột nhiên có chút sợ hãi: “Ở đây sao có thể để người ở lại chứ? Hay là, tôi đi tìm Thẩm tiên sinh về, trước khi trời tối là có thể về đến nhà.”
Ôn Như Thị còn chưa mở miệng, Thẩm Hương liền nhịn không được cao giọng: “Cái gì gọi là người không thể ở?! Chúng ta cũng đã sống ở đây hơn mười năm, chẳng lẽ đều không phải là người sao, chỉ người trong thành phố các ngươi cao quý?!” Một lần cũng chưa đến cửa không nói, còn ở trước mặt chủ nhà nói mấy lời khinh thường người khác như vậy, nếu không phải vì anh cả, Ôn Như Thị ngay cả xách giày cho anh hai cũng không xứng!
Ôn Như Thị hơi hơi nhíu mày, xem ra em gái Thẩm rất có thành kiến với cô. Nếu Thẩm Văn Hãn cũng nhìn cô như vậy, vậy thì đúng là có chút khó giải quyết.
Đúng vào lúc này cửa két một tiếng bị người từ bên ngoài đẩy vào, một thanh niên thân hình cao lớn, mặt mày cương nghị, sáng sủa trong tay cầm theo một cái bao bằng vải bạt đi đến.
Nhìn thấy mấy người hoặc đứng hoặc ngồi trong sân, nụ cười trên mặt hắn không thể nhìn ra hơi dừng một chút, sau đó như không có việc gì đưa bao cho em gái, quay lại nhàn nhạt nói câu: “Sao cô lại đến đây?”
Ôn Như Thị không khỏi bật cười, đúng là không phải người một nhà không vào một cửa, hai anh em nhà này nhìn thấy cô đầu tiên đều hỏi câu giống nhau như đúc.
Người đến chính là anh hai của Thẩm Hương, chồng mới cưới của cô Thẩm Văn Hãn.
Nhà họ Ôn tuy không phải nhà đại phú đại quý nội trạch thâm hậu, nhưng cũng là phú hào tiếng nói có trọng lượng trong thành phố. Ba Ôn có thể trong phần đông nam sĩ liếc mắt một cái chọn trúng anh, cũng bởi vì nhà họ Thẩm trừ gia thế không tốt ra, Thẩm Văn Hãn bất kể là từ hoại hình đến khí chất, đều xuất chúng.
Đặc biệt đôi mắt ngăm đen thâm thúy kia, Ôn Như Thị gần như có thể từ trong mắt hắn nhìn ra bất khuất tự tin chợt lóe lên rồi biến mất.
Cô vẫn ngồi nghiêng trên ghế, một tay chống cằm, đôi mắt ngước lên như cười như không liếc anh, không đáp lại hỏi: “Anh cảm thấy sao?” Dù sao tính cách khó ở chung của Ôn Như Thị đã thấm sâu vào tận xương, cô cũng không cần phải ủy khuất chính mình đi thay đổi suy nghĩ của người khác.
Huống chi, người khác nhau có vẻ đẹp khác nhau, gương mặt hiện tại này của Ôn Như Thị lớn lên cực kỳ minh diễm, chỉ là tính cách gắt gỏng hủy đi phần đại khí này. Người ta nói tâm sinh tướng, cho dù là cùng một bộ túi da, nếu bên trong là linh hồn khác, cũng sẽ làm người ta cảm giác được không giống.
Đối với điểm này, Ôn Như Thị hiểu rất rõ.
Thẩm Văn Hãn dời tầm mắt, cho dù hiện tại cô không có vì mình lạnh nhạt mà phát hỏa, anh cũng sẽ không ngốc đến nỗi cho rằng cô thật sự đổi tính. Oai phủ đầu trong ngày tân hôn, anh vẫn còn nhớ rất rõ.
Ba mẹ khó khăn vất vả nuôi lớn ba anh em bọn họ, ngay cả một ngụm trà con dâu mới cũng chưa được uống, cứ như vậy mất mặt rời khỏi yến hội. Cơn tức này, cho dù là vì anh cả, anh cũng nuốt không trôi!
“Đã đến đây, vậy thì cùng đến nhà thím Tần ăn cơm, buổi tối ngủ ở phòng tôi.” Thẩm Văn Hãn ánh mắt sáng quắc, nhìn gò má phiếm hồng của cô cố ý nói.
“Được.” Ôn Như Thị được gãi đúng chỗ ngứa, nhướng mày cười đến càng thêm xinh đẹp. Không sợ anh không ra chiêu, chỉ cần bằng lòng tiếp lời sẽ có sơ hở.
Thẩm Văn Hãn cứng lại, tựa như là không nghĩ đến cô sẽ chịu ngủ lại đây, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nói gì để chọc giận cô.
Hôn đều kết, tất cả đã thành kết cục đã định, nhà họ Ôn là không có khả năng dễ dàng cho bọn họ ly hôn. Nói nặng là sợ anh cả bên kia chịu ủy khuất, nhẹ là trong lòng chưa hết giận.
Anh cắn răng một cái, đành phải buồn đầu chuyển những đồ cô mang đến vào trong nhà.
Phòng Thẩm Văn Hãn chỉ có một chiếc giường đôi không lớn, đây là sau khi quan hệ của bọn họ được định xuống, ba Thẩm đặc biệt mời thợ mộc trong thôn đến làm. Đáng tiếc cô dâu mới một lần cũng không đến cửa, cho nên vẫn luôn đặt trong phòng Thẩm Văn Hãn, chiếm gần như một nửa phòng.
Trong phòng ngay cả một băng ghế cũng không có, Ôn Như Thị cũng không để ý, ngồi ở mép giường ung dung nhìn anh xách túi lớn túi nhỏ đặt bên chân giường.
Bị ánh mắt cô im lặng chăm chú nhìn, Thẩm Văn Hãn bắt đầu có chút không được tự nhiên.
Bọn họ còn chưa từng ở cùng nhau im lặng không ầm ĩ như vậy, càng không nói đến là ở trong ngôi nhà nghèo của mình.
Đáng tiếc, em gái Tần thầm mến nam phụ đã lâu còn chưa kịp tìm được cơ hội mở miệng thổ lộ với Thẩm Văn Hãn đã bị nhà họ Ôn cắt đứt.
Tuy rằng tình yêu của Tần Hiểu Lăng cuối cùng vẫn là dành cho nam chính Tống Ti Cật, nhưng là trong hai năm khi cô ta vẫn chưa gặp được chân mệnh thiên tử của đời mình, cô ta vẫn khăng khăng một mực cùng Thẩm Văn Vãn dây dưa quấn quít, rất không rõ ràng.
Nếu không phải như vậy, sau này nam phụ Thẩm Văn Hãn cũng sẽ không có cơ hội hắc hóa.
Gần chỉ là vì Tần Hiểu Lăng quyết định gả cho Tống Ti Cật nhiều tiền, vậy nên người đàn ông một lòng muốn chứng mình chính mình không kém người khác liền ác độc bố trí một đống cạm bẫy.
Rõ ràng Thẩm Văn Hãn hẳn là nên bảo vệ nữ chính đạt được hạnh phúc lại không chỉ đoạt tài sản nhà họ Ôn, còn một đạp đá bay vợ cả, chèn sập công ty nhà họ Tống. Cuối cùng nhốt Tần Hiểu Lăng lại, sinh sôi biến một bộ ngôn tình thanh tân thành SM nặng khẩu vị.
Đương nhiên, ở giữa không thể thiếu tiết mục vợ cả Ôn Như Thị khóc lóc om sòm lăn lộn, tìm cái chết. Nếu không phải đối hôn nhân căm thù đến tận xương tủy, xuất thân quân nhân như Thẩm Văn Hãn sẽ không làm quyết tuyệt như thế.
Có lẽ anh ta hẳn là nên cảm tạ chính mình cho dù ngày sau phát đạt cũng tuyệt đối sẽ không đuổi tận giết tuyệt bà xã cùng nhà họ Ôn. Nếu không phải vậy, cho dù Ôn Như Thị lại chuyên nghiệp như thế nào, cũng sẽ không thể hạ thấp tư thái cùng anh ta bồi dưỡng cái gọi là cảm tình. Giết nam phụ mục tiêu cô chưa từng làm qua, nhưng cũng không có nghĩa là cô sẽ không làm!
Ôn Như Thị cảm khái chậc lưỡi, ăn xong cháo thịt nạc trứng bắc thảo, lên phòng tỉ mỉ rửa mặt chải đầu trang điểm một phen.
Thu thập nhẹ nhàng khoan khoái rồi, có thế này mới gọi lái xe đến, mang theo túi lớn túi nhỏ đáp lễ mà mẹ Lý đã chuẩn bị từ trước, một đường xóc nảy tiến về phía quê nhà Thẩm Văn Hãn.
Tuy rằng tân hôn ngày thứ hai phải đi nhà chồng, hình như không quá hợp quy củ, nhưng ông xã đều sắp bị người cướp mất, giờ phút này còn rối rắm mấy cái quy củ bỏ đi, đây mới thật sự là chuyện cười.
Thôn nhà họ Thẩm thật sự rất nghèo, nghèo đến nỗi ngay cả một con đường lát gạch đi thẳng vào thôn cũng không có. Cho dù có gọi đây là thâm sơn cùng cốc, cũng có thể nói là vũ nhục từ "thâm sơn cùng cốc".
Ôn Như Thị đành phải bảo lái xe cho mình xuống chân núi ở trấn trên, thuê hai người khuân vác, chịu trách nhiệm vác túi lớn túi nhỏ lễ vật đi bộ vào núi.
May mắn cô đặc biệt vì lần xuất hành này đổi sang một đôi giày đế bằng, nhưng cho dù là như thế, hiện tại với thân thể ít rèn luyện này của cô cũng có chút ăn không tiêu.
Đi một chút lại dừng, đi một chút lại dừng, đợi đến khi bọn họ rốt cục đến thôn nhà họ Thẩm tổng cộng chỉ có hơn ba mươi nhân khẩu, mặt trời cũng sắp xuống núi.
Ôn Như Thị đã mệt đến nỗi cả người đều rụng rời, bàn chân phát đau, cũng không biết có phải đã nổi mụn nước rồi hay không.
Cửa thôn rách tung tóe, liền ngay cả con chó đất nằm rạp bên tường cũng là một bộ gầy trơ xương nửa sống nửa chết. Hai người khuân vác rất có kinh nghiệm rút đòn gánh ra đánh đuổi con chó đất đang hung tợn đến gần đi, có thể này mới theo lái xe chỉ đường, dẫn hai người đi về phía nhà họ Thẩm.
“Sao mấy người lại đến đây?” Mở cửa đi ra chính là Thẩm Hương em gái của Thẩm Văn Hãn, cô ngẩn người, sau khi lấy lại tinh thần trong mắt toát ra đề phòng không chút che giấu.
Vẫn còn hơi nhỏ chút, Ôn Như Thị mỉm cười, nhẹ nhàng mà kiên định đẩy cô ra, cất bước đi vào trong: “Thời gian anh trai em về lại mặt lâu quá, chị là chị dâu em, đến đây đón anh ấy về cũng là chuyện phải làm.”
Thẩm Hương bị chặn một hơi nghẹn trong cổ họng, trơ mắt nhìn cô tiến dần từng bước.
Cái gì gọi là lại mặt? Chỉ có bà xã về nhà mẹ đẻ mới được người gọi là lại mặt.
Chị dâu mới này là đang nhắc nhở nhà bọn họ, anh hai cô hiện tại đã là người ở rể nhà họ Ôn. Mặc kệ bọn họ có thừa nhận hay không, hiện tại trên đầu, mũ Thẩm Văn Hãn đều là họ nhà vợ.
Đây quả thực là khinh người quá đáng!
Lái xe Tiểu Triệu tương đối có ánh mắt thấy trong phòng thật sự khó có thể đặt chân, vội vàng chuyển một cái ghế tuy có chút cũ nhưng coi như còn nguyên vẹn ra, lau sạch rồi đặt trong sân.
Chân Ôn Như Thị đã đau đến mức đứng thẳng cũng miễn cưỡng, có điều là vì đã có thói quen thời điểm nào đều phải giữ vững dáng vẻ hoàn mỹ của bản thân, cho nên mới luôn cường chống đỡ. Lúc này thấy có ghế ngồi, cũng không chối từ, tự mình chậm rãi đi qua ngồi xuống.
“Những người khác đâu?” Không cần ngược đãi hai chân của chính mình, tâm tình Ôn Như Thị tốt hơn rất nhều. Cô cũng không sợ Thẩm Hương bị tức không trả lời, dù sao anh cả nhà họ Thẩm hiện còn đang nằm trong bệnh viện nhà họ Ôn cố ý an bày. Cho dù có muốn cùng cô đối nghịch, cô bé cũng phải cân nhắc suy nghĩ.
Quả nhiên, em gái Thẩm căm giận trừng mắt nhìn cô một lúc lâu, rốt cục không tình nguyện mở miệng thỏa hiệp: “Nóc nhà nhà thím Tần bị dột, anh hai qua đó tu bổ giúp nhà thím ấy, buổi tối thím Tần và chị Hiểu Lăng mời nhà chúng ta qua cùng nhau ăn cơm.
“Ăn cơm à...” Ôn Như Thị nhíu mày, tuy rằng biết lần này hơn phân nửa sẽ gặp phải tiểu thanh mai "thiện lương đơn thuần" của Thẩm Văn Hãn, nhưng cũng thật không ngờ sẽ sớm như vậy.
Cô nghĩ nghĩ, quay đầu về phía Tiểu Triệu đứng một bên khẽ gật đầu, phân phó nói: “Thừa dịp mặt trời còn chưa xuống núi, anh hãy cùng hai người khuân vác này đi về đi. Trên núi đơn sơ, an bày không được nhiều người như vậy. Trưa ngày kia ở chỗ dừng xe trên trấn trên đợi tôi là được.”
Lái xe Tiểu Triệu có chút kinh ngạc, đại tiểu thư nhà họ Ôn có tiếng là soi mói.
Từ thân cận đến kết hôn, trong thời gian dài như vậy, tất cả các việc cần khơi thông với thông gia, đều là anh ta và mẹ Lý cùng nhau vào núi bàn bạc. Người nhà họ Ôn ngại bẩn, đều không có một ai địa vị cao lại đầu hàng trước người có địa vị thấp giá lâm đến thôn nhà họ Thẩm nghèo đến không thể nghèo hơn này.
Lần xuất môn này anh ta vốn cho rằng chính là cùng cô đi áp tải Thẩm Văn Hãn về thành phố, chứ chưa từng nghĩ đến, cô sẽ đột nhiên có suy nghĩ ở lại đây.
Anh ta đột nhiên có chút sợ hãi: “Ở đây sao có thể để người ở lại chứ? Hay là, tôi đi tìm Thẩm tiên sinh về, trước khi trời tối là có thể về đến nhà.”
Ôn Như Thị còn chưa mở miệng, Thẩm Hương liền nhịn không được cao giọng: “Cái gì gọi là người không thể ở?! Chúng ta cũng đã sống ở đây hơn mười năm, chẳng lẽ đều không phải là người sao, chỉ người trong thành phố các ngươi cao quý?!” Một lần cũng chưa đến cửa không nói, còn ở trước mặt chủ nhà nói mấy lời khinh thường người khác như vậy, nếu không phải vì anh cả, Ôn Như Thị ngay cả xách giày cho anh hai cũng không xứng!
Ôn Như Thị hơi hơi nhíu mày, xem ra em gái Thẩm rất có thành kiến với cô. Nếu Thẩm Văn Hãn cũng nhìn cô như vậy, vậy thì đúng là có chút khó giải quyết.
Đúng vào lúc này cửa két một tiếng bị người từ bên ngoài đẩy vào, một thanh niên thân hình cao lớn, mặt mày cương nghị, sáng sủa trong tay cầm theo một cái bao bằng vải bạt đi đến.
Nhìn thấy mấy người hoặc đứng hoặc ngồi trong sân, nụ cười trên mặt hắn không thể nhìn ra hơi dừng một chút, sau đó như không có việc gì đưa bao cho em gái, quay lại nhàn nhạt nói câu: “Sao cô lại đến đây?”
Ôn Như Thị không khỏi bật cười, đúng là không phải người một nhà không vào một cửa, hai anh em nhà này nhìn thấy cô đầu tiên đều hỏi câu giống nhau như đúc.
Người đến chính là anh hai của Thẩm Hương, chồng mới cưới của cô Thẩm Văn Hãn.
Nhà họ Ôn tuy không phải nhà đại phú đại quý nội trạch thâm hậu, nhưng cũng là phú hào tiếng nói có trọng lượng trong thành phố. Ba Ôn có thể trong phần đông nam sĩ liếc mắt một cái chọn trúng anh, cũng bởi vì nhà họ Thẩm trừ gia thế không tốt ra, Thẩm Văn Hãn bất kể là từ hoại hình đến khí chất, đều xuất chúng.
Đặc biệt đôi mắt ngăm đen thâm thúy kia, Ôn Như Thị gần như có thể từ trong mắt hắn nhìn ra bất khuất tự tin chợt lóe lên rồi biến mất.
Cô vẫn ngồi nghiêng trên ghế, một tay chống cằm, đôi mắt ngước lên như cười như không liếc anh, không đáp lại hỏi: “Anh cảm thấy sao?” Dù sao tính cách khó ở chung của Ôn Như Thị đã thấm sâu vào tận xương, cô cũng không cần phải ủy khuất chính mình đi thay đổi suy nghĩ của người khác.
Huống chi, người khác nhau có vẻ đẹp khác nhau, gương mặt hiện tại này của Ôn Như Thị lớn lên cực kỳ minh diễm, chỉ là tính cách gắt gỏng hủy đi phần đại khí này. Người ta nói tâm sinh tướng, cho dù là cùng một bộ túi da, nếu bên trong là linh hồn khác, cũng sẽ làm người ta cảm giác được không giống.
Đối với điểm này, Ôn Như Thị hiểu rất rõ.
Thẩm Văn Hãn dời tầm mắt, cho dù hiện tại cô không có vì mình lạnh nhạt mà phát hỏa, anh cũng sẽ không ngốc đến nỗi cho rằng cô thật sự đổi tính. Oai phủ đầu trong ngày tân hôn, anh vẫn còn nhớ rất rõ.
Ba mẹ khó khăn vất vả nuôi lớn ba anh em bọn họ, ngay cả một ngụm trà con dâu mới cũng chưa được uống, cứ như vậy mất mặt rời khỏi yến hội. Cơn tức này, cho dù là vì anh cả, anh cũng nuốt không trôi!
“Đã đến đây, vậy thì cùng đến nhà thím Tần ăn cơm, buổi tối ngủ ở phòng tôi.” Thẩm Văn Hãn ánh mắt sáng quắc, nhìn gò má phiếm hồng của cô cố ý nói.
“Được.” Ôn Như Thị được gãi đúng chỗ ngứa, nhướng mày cười đến càng thêm xinh đẹp. Không sợ anh không ra chiêu, chỉ cần bằng lòng tiếp lời sẽ có sơ hở.
Thẩm Văn Hãn cứng lại, tựa như là không nghĩ đến cô sẽ chịu ngủ lại đây, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nói gì để chọc giận cô.
Hôn đều kết, tất cả đã thành kết cục đã định, nhà họ Ôn là không có khả năng dễ dàng cho bọn họ ly hôn. Nói nặng là sợ anh cả bên kia chịu ủy khuất, nhẹ là trong lòng chưa hết giận.
Anh cắn răng một cái, đành phải buồn đầu chuyển những đồ cô mang đến vào trong nhà.
Phòng Thẩm Văn Hãn chỉ có một chiếc giường đôi không lớn, đây là sau khi quan hệ của bọn họ được định xuống, ba Thẩm đặc biệt mời thợ mộc trong thôn đến làm. Đáng tiếc cô dâu mới một lần cũng không đến cửa, cho nên vẫn luôn đặt trong phòng Thẩm Văn Hãn, chiếm gần như một nửa phòng.
Trong phòng ngay cả một băng ghế cũng không có, Ôn Như Thị cũng không để ý, ngồi ở mép giường ung dung nhìn anh xách túi lớn túi nhỏ đặt bên chân giường.
Bị ánh mắt cô im lặng chăm chú nhìn, Thẩm Văn Hãn bắt đầu có chút không được tự nhiên.
Bọn họ còn chưa từng ở cùng nhau im lặng không ầm ĩ như vậy, càng không nói đến là ở trong ngôi nhà nghèo của mình.
Tác giả :
Qua Tử