Kế Hoạch Chinh Phục Lọ Lem
Chương 13
Thục Uyên đứng thẫn thờ sau các kệ trưng bày cao nghe các cô nhân viên nói chuyện với nhau. Rồi nàng lần nữa lén nhìn Nhật Thiên vui vẻ lấy thẻ ra thanh toán món nữ trang vừa chọn được. Các ông chú chỉ biết nhìn nhau tự đoán giám đốc trẻ sẽ tặng cho “cô bồ nhí” nào.
Nàng lại tự xoay người không nhìn nữa, cảm thấy sốc thì phải. Dù hắn ta nói thích nàng nhưng cả hai cũng không phải đang yêu nhau, từ đầu chính hắn nói theo đuổi nàng chứ cũng không nói sẽ đi đến đâu trong chuyện tình cảm. Thế mà tại sao tâm trạng hôm nay của nàng lại như thế này chứ khi thậm chí cả hai không là gì của nhau.
Đính hôn thì sao chứ? Lẽ ra nàng nên vui mừng vì như thế hắn sẽ buông tha cho mình. Tay nàng siết lấy quyển sổ thu thập thông tin trong tay rồi rời đi vội vã. Nhật Thiên tiếp tục đi cùng các ông chú trong ban giám đốc thì nghe thấy…
- Bé Uyên! Thục Uyên! Lên tầng trên sao em lại đi xuống!?
Thục Uyên ngẩn lên nhìn chị Tâm đồng nghiệp đang gọi theo mình. Xui xẻo thay tên đó cũng đã nhìn theo trông thấy nàng. Tên nàng rất đặc biệt chứ bộ, hắn nghe người ta gọi không liếc mắt nhìn thử ngay cũng uổng.
Phát hiện ra con mồi nhỏ đang đi thang cuộn xuống, Nhật Thiên mỉm cười thật là dễ sợ. Nàng hoảng hoảng cố bước cho nhanh trốn mặc kệ chị đồng nghiệp vẫn không hiểu là nàng đi đâu.
Hắn ta xoay lại vui vẻ nói với các ông chú…
- Nghỉ trưa nha các chú! – Chỉ mới đi hơn nửa tiếng hắn đã bỏ rồi làm các ông chú cũng lúng túng.
- Ơh! Còn bữa trưa đã đặt trước tại nhà hàng…
Nhật Thiên không để ý khi nhanh chân chạy theo ngay xuống. Thục Uyên rời thang cuốn, mắt hướng về phía thang máy nhằm trốn nhanh hơn. Không ngờ khi cửa mở ra, nàng thấy các nhân viên bên trong vội chào người đứng sau nàng. Dĩ nhiên tổng giám đốc như hắn có ai không biết mặt.
Nàng cắn môi rầu rĩ vì hắn ta vào chung với mình, thậm chí còn vờ như không biết nửa chứ. Mắt nàng nhìn số tầng giảm dần để chuẩn bị tinh thần. Một khi cửa mở nàng sẽ chạy nhanh trốn đi.
Chẳng ngờ đến tầng trệt, nàng chưa kịp chạy chân đã đau như điên. Nàng cà nhắt chưa kịp bước thì hắn ta vui vẻ nắm lại. Người chờ thang máy chưa ai kịp bước vào hắn đã đáng ghét nói.
- Đi chuyến sau đi!
Nói xong Nhật Thiên cho cửa thang máy đóng chỉ có hắn và nàng khiến người ta ngơ ngác. Trên đời này chắc chắn không có gã nào trơ tráo hơn hắn cả.
Giờ còn mỗi hai người, hắn không chút mắc cỡ khi ôm eo nàng kéo lại…
- Đến đây tìm anh hả? – Dù biết đó là chuyện không bao giờ có nhưng hắn vẫn cố tình hỏi chọc nàng.
- Tui đâu có rãnh rỗi như thế!? Tui đi thu thập thông tin cho công ty thôi không ngờ vào chổ của anh chứ bộ.
Trông bộ dạng nàng lúng túng trả lời như vậy Nhật Thiên càng thích thú. Hắn đưa sát mặt xuống khiến mặt nàng tái mét khi nghe…
- Cái đó chứng tỏ anh với em rất có duyên. Anh cũng định chiều nay sẽ tìm em đó!
- Tìm… tìm tui làm gì?
- Nhớ tìm vậy thôi không được sao?
Gã này thật giỏi làm người ta lúng túng nói không nên lời. Nhật Thiên nhìn nàng gần bên thật sự không tài nào cho bản thân dứt khoát như đã quyết. Hắn không đành nói với nàng là sắp không thể nào tìm gặp nàng nữa.
Thang máy lại mở ra, Thục Uyên còn đang ngơ ngác thì Nhật Thiên đã nắm kéo nàng ra nói…
- Ra tầng này uống nước luôn đi! – Quán coffee ngoài hành lang khá lãng mạn nên hắn hào hứng dẫn nàng đi.
- Ah… từ từ… – Thục Uyên nhăn nhó đi không nổi hắn mới nhìn xuống…
- Chân sao vậy?
Trông hắn hình như lo lắng. Nàng hơi mắc cỡ khi khai ra.
- Đi nhiều với giày cao nên…
- Cái tội điệu mới ra vậy đó!
Hắn ta phán cho nàng một câu khiến nàng sốc luôn. Hình như không chọc được nàng tức điên lên là hắn không chịu nổi vậy. Mặt nàng cáu lại hung hăng
- Vô duyên! Tui điệu kệ tui!
- Ừh thì kệ em, có phải chân anh đâu!
Hắn chăm chọc nàng rồi nắm lấy cánh tay đỡ nàng. Chỉ một cái giữ nhẹ của hắn dễ dàng giúp Thục Uyên đứng vững. Thục Uyên tự dưng ỉu xìu không phản đối hắn dìu mình đi thật lạ. Cuối cùng hắn dẫn nàng lên văn phòng trên tầng trên.
Thục Uyên tò mò nhìn phòng làm việc của hắn. Đây chỉ là phòng tạm thời ở riêng khu trung tâm này thôi nhưng đã rất đẹp rồi. Phòng có bàn làm việc cùng bộ ghế trắng tinh tiếp khách. Bảng tên “CEO Richard Phạm” đặt trên bàn trông thật khoe khoang và khiến nàng thấy hắn xa thế giới của mình dễ sợ.
Đột nhiên nàng đang ngồi là thế, hắn trở lại nắm chân khiến nàng hết hồn la…
- Anh làm gì vậy?
- Thì xem nó bị gì… – Hắn thành thật trả lời, tự ý cởi giày nàng ra không cần xin phép.
- Chân tui ai cho anh… tui về!
Nàng vùng vẩy không chịu nhưng hắn không cười cũng không đùa giữ cứng cổ chân nàng xuống chân mình. Nàng run run ngồi ngang, nhìn hắn đang đặt chân mình lên như nâng niu. Lần nữa nàng chòm đến để cứu chân đi không ngờ hắn xoay qua làm mặt nàng và hắn rất sát. Thậm chí còn tưởng đã áp sát mặt hắn rồi.
- Chòm đến bộ muốn anh hôn sao?
- Đê tiện! Thả tui ra…
Nàng giẫy nẫy sợ hắn lại làm bậy với mình như lần trước. Nhật Thiên không thèm quan tâm nàng bất mãn ra sao, hắn nâng nhìn chân nàng xem đau ra sao hại nàng mắc cỡ.
- Chân phồng hết rồi đau là phải!
- … biết nó bị sao rồi vừa ý anh chưa?
Nàng định rút chân về nhưng hắn chưa cho. Hắn có vài miếng băng keo cá nhân trong bốp nên dán vết thương cho nàng không bị xước da thêm. Thục Uyên run run nhìn hắn nhẹ tay sợ mình đau. Người ta mặc váy mà hắn còn nắm chân lên như vậy. Chưa kể để người ta xem chân không ngại cũng lạ.
Nhật Thiên không nói gì, sau đó hắn đứng dậy đi lấy trong tủ một đôi dép nỉ đơn giản quai ngang sáng màu dành đi trong phòng rồi đến đưa nàng ân cần nói.
- Mang đỡ đi! Dép đi trong phòng của anh đó!
- Anh cho tui mang thứ này đi lòng vòng nơi công cộng sao? – Dôi dép to như vậy, mang vô không muốn thì người ta cũng ngắm nhìn nàng như người ngoài hành tinh thôi. Nhật Thiên cáu mày đáp.
- Chân đau còn lo đẹp hay xấu hả? Mang nó về rồi sứt thuốc vô. Chân đã xấu, thêm vài cái sẹo lồi lõm không ai thèm nhìn luôn!
- Kệ tui! Chân xấu không cần anh lo!
Thục Uyên hung hăng là vậy nhưng cũng giật đôi dép mang vào. Quả nhiên dép to dư cả đoạn phía sau gót trông như vịt. Hắn không định cười nhưng bộ dáng của nàng quả nhiên xấu đau đớn. Mặt nàng giận đến đỏ ngầu trông hắn to gan cười đến chảy cả nước mắt.
Nàng cầm đôi giày của mình, giận dỗi định đi thì hắn cố nín cười theo nói dỗ ngọt.
- Thôi xuống dưới anh mua cho em đôi dép nào thấp dễ chịu và đẹp hơn nha!
- Không thèm! – Cũng là hắn mang dép cho nàng rồi hắn ngồi cười. Nếu không vì chân đau nàng cũng không thèm mang rồi. Ai biết hắn mua cho nàng đôi dép khác có cười thúi mặt nàng hay không?
- Em … em mà đi thế này người ta cười chết luôn đó! – Chính Nhật Thiên vừa nói cũng không ngăn được mình cười nàng.
- Tui làm anh gãy chân nữa bây giờ cứ cười đi…
Thục Uyên giận dỗi mở cửa ra. Nhật Thiên vẫn đang cười rất vui thì cũng sững sờ với hai người trước cửa. Nụ cười của hắn kết thúc không có một hồi kết. Ngoài cửa là Ngọc Hân và cha hắn cũng đang hết sức bất ngờ khi nhìn thấy Thục Uyên.
Nàng mím môi không hiểu sao lại rơi vào cái tình cảnh này. Trong khi Ngọc Hân run rẩy khi Thục Uyên bên hắn và còn đang giáp mặt chính cha ruột.
Đây là lần đầu chủ tịch gặp mặt nàng. Ông ấy khẽ nheo mắt nhìn bộ dạng nàng đang cầm giày, chân mang dép của Nhật Thiên. Có giải thích ra sao thì ấn tượng đầu như thế này thật là không hay mấy.
Nhật Thiên lên tiếng trước…
- Cha đến sao không nói trước với con!
- Cô gái này là ai?
Cha hắn thẳng thừng hỏi ngay về nàng khiến Thục Uyên nghe hai chân run run. Chủ tịch xem ra khó tính, bộ dạng nàng như thế này càng sợ hơn. Đầu óc nàng căng lên không biết nói làm sao thì tay hắn đặt nhẹ bên hông, cử chỉ gần gũi. Nàng giật mình chưa kịp nhìn lên đã nghe hắn trả lời bằng chất giọng điềm tĩnh…
- Đây là bạn gái của con!
Ngọc Hân mím môi tức trong lòng khi Nhật Thiên trả lời như vậy. Thục Uyên lúng ta lúng túng không biết làm sao. Nếu trước người khác hắn đùa ra sao cũng được nhưng đây là cha hắn. Nói ra như vậy nàng cũng không dám làm gì để giải thích sợ mình vô lễ.
Cha hắn có vẻ sốc…
- Con sao lại…? Có Ngọc Hân ở đây nữa mà! Ngày đính hôn đã chọn rồi con còn dẫn bạn gái về nơi làm việc là sao Thiên?
Ông ấy có vẻ tức giận nhưng trên mặt hắn không có nửa điểm sợ hay trốn tránh. Ngọc Hân liếc nhìn Thục Uyên trong tay hắn. Quả nhiên có ngăn Thục Uyên biết ra sự thật thì Thục Uyên cũng không tha cho Nhật Thiên.
Nàng nghe người lạnh toát. Trước mặt cha hắn tự dưng nàng vô dụng đến không biết nói lời nào biện minh cho mình. Nàng vốn không phải bạn gái hắn, nàng đâu cần phải chịu đựng khi nghe mấy lời này cơ chứ. Thế mà Thục Uyên vẫn cứ đứng trơ ra không thốt được một lời.
- Cha vừa tìm ra Ngọc Hân đã muốn chúng con đính hôn làm sao con có thể chấm dứt hết tất cả các mối quan hệ con đang có!
- Vậy sao không nói là con đã có bạn gái hả? Một khi đã nghiêm túc với Ngọc Hân thì con phải dứt khoát hết chứ!?
- Con từ trước đã theo đuổi cô gái này… nhưng con sẽ không làm gì khiến cha thất vọng đâu. Đính hôn con không chối bỏ, con cũng sẽ không cải nhau với cha vì cô gái này hay làm Ngọc Hân buồn. Cha hiểu đây là bạn gái của con thế thôi đủ rồi!
Từng lời từng chữ hắn trả lời với cha nàng nghe như từng đường dao sắt nhọn cắt vào tim mình. Tay hắn trên người nàng sao lại có thể tàn nhẫn nói ra những lời lẽ tàn nhẫn khinh thường nàng như vậy. Cho dù có phải vì cha hắn đang ở đây nhưng nàng đối với hắn rốt cuộc là gì cơ chứ.
Lời Nhật Thiên cứng như vậy mới khiến chủ tịch không lo nhưng khi ông ấy nhìn đến nàng liền rất khó hiểu trong lòng. Mái tóc nàng ngắn qua vai đang che lại gương mặt cúi gầm. Ông ấy có thể dễ dàng nhìn thấy nước mắt đong đầy đôi mắt tròn. Cả chóp mũi của Thục Uyên cũng đỏ lên kiềm chế nước mắt. Bộ dạng này quen đến kì lạ. Lòng chủ tịch bỗng dưng nhìn nàng cam chịu nén khóc không dám nói một lời như vậy cũng nhói lòng thay. Cứ như có một sự đồng cảm nào đó.
Trông Thục Uyên không giống loại bạn gái hắn hay quen qua loa chơi bời nên chủ tịch cũng nhẹ giọng nói.
- Cha tin con! Không được để Ngọc Hân thấy con cùng cô gái nào nữa biết không?
- …cha vào chờ con đi!
Trong mắt hắn không hề nhìn đến Ngọc Hân sẽ ra sao khi thấy. Hắn đưa Thục Uyên đi làm Ngọc Hân bực mình liếc mắt theo Thục Uyên. Chủ tịch vỗ nhẹ vai dẫn con gái vào cũng không biết trách thằng con trai ra sao mới được,
- Cha ép hai đứa vội quá có đúng không?
- …không đâu cha! Anh Thiên nhất định cũng sẽ bên con thôi!
Chủ tịch bất ngờ nhìn Ngọc Hân nói với chất giọng cùng ánh mắt lúc này. Tính cách của mỗi người chẳng cần tìm hiểu sâu xa, với một vài chuyện nhỏ vẫn khiến người ta dễ dàng suy xét hết về bản chất thật của người đó. Ông ấy hi vọng Ngọc Hân chỉ vì dành quá nhiều tình cảm cho Nhật Thiên mới trở nên ích kỉ như thế. Bất giác chủ tịch lại nhớ dáng vẻ của Thục Uyên ban nảy…
… dường như ánh mắt đong đầy lệ kia khiến ông ấy không thể nào quên.
Nhật Thiên dẫn nàng đi về hướng thang máy thì nàng vùng ra. Hắn chưa kịp nhìn lại thì nàng tự cởi đôi dép vải dúi ngược vào người hắn. Thậm chí hắn cũng không cầm lại, khiến hai chiếc dép vì thế rơi xuống sàn khi nàng gần như nghẹn lại…
- Trả anh đó!
Nói bằng chất giọng vừa tức giận vừa yếu đuối, nàng thảm hại không thể nào ngước trông đến gương mặt tàn nhẫn của hắn. Hôm nay cuối cùng thì nàng mới biết được thế nào là đau thế nào là uất hận.
Nhưng Nhật Thiên không cho nàng đi như thế, hắn dễ dàng giữ lấy nàng. Thục Uyên lần nữa vung cánh tay nhưng không thể nào đọ lại sức mạnh đàn ông của hắn. Xem như bất lực, nàng để mặt tay bị kiềm giữ, vẫn không muốn ngoảnh lại nhìn thêm chút nào. Không khí trong hành lang không ai ngoài cả hai vì thế cũng trở nên vô cùng ngột ngạt.
Nhật Thiên nhìn đôi vai nàng run rẩy, bản thân hắn thậm chí nặng lòng đến mức khó điều chỉnh lại từng nhịp thở. Cảm giác vật gì đó đang nghẹn lại khiến lòng hắn quặn lên thật là đau đớn. Thậm chí nếu là tự mình bản thân đau cũng không đến mức như vậy nhưng… Nhật Thiên biết bản thân đã làm tổn thương nàng. Nếu được hắn thà là người phải nghe những lời tuyệt tình ban nảy hơn là người khốn đốn khi nói ra.
- Mang dép vào đi! – Chất giọng của hắn dù sao vẫn còn rõ ràng, cứng cỏi hơn nàng. Nhật Thiên lo chân nàng đang đau sẽ tệ hơn nữa. Nhưng không ngờ nàng quay lại nhìn bằng ánh mắt đong đầy lệ đáp trả…
- Anh quan tâm tôi như thế chắc là thương hại tôi lắm đúng không?
Nhật Thiên nhìn vào mắt nàng, từ lúc trái tim loạn nhịp vì nàng, hắn chỉ biết nàng là một cô gái vô cùng cứng cỏi, dù tâm hồn vẫn rất yếu mềm nhưng luôn cố gắng vượt qua mọi gian khó. Thế nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến nét tổn thương hằn sâu trong ánh mắt nàng, hắn hiểu bản thân mình thật quá khốn nạn.
Giữa cha và nàng… hắn rốt cuộc không thể nào làm tốt cho được thuận theo lòng mình. Môi hắn run lên nói vội…
- Thục Uyên… thật ra anh…
Lời Nhật Thiên chưa dứt, nàng cuối cùng cũng đã không cam lòng đánh vào má hắn một bạt tay không mạnh lắm, cũng không quá sức nhưng sau thấy chưa xót tận đấy lòng. Nước mắt đã rơi trên đôi má nàng. Bàn tay vừa dùng đánh hắn vẫn còn tê
tái run lên từng hồi.
Bạt tay kia không báo trước nhưng hắn không chút bất ngờ.
Có lẽ không cần suy già đoán non thì việc lãnh sự trả đũa này của nàng vẫn còn quá ít ỏi. Cả hai nhìn nhau, một người khóc nghẹn vì tức giận, một người đứng lặng vì đau khổ trong lòng. Thục Uyên nói không nên lời…
- Bắt đầu ra chuyện này cũng là anh. Tôi vì anh giàu sang mới tiếp cận van xin làm quen hay sao? Tôi đã nói tán tỉnh thích thú nhất thời thì xin anh hãy tránh xa tôi ra… thế mà tại sao? Tại sao tôi phải chịu đựng việc như hôm nay chứ?
Nước mắt nàng một khi đã rơi không thể kiềm lại. Khi bên nàng hắn nói thích nàng, dùng nhiều cách khiến nàng động tâm, dùng nhiều cử chỉ ngớ ngẩn khiến nàng động lòng. Nàng thật đã trót khờ dại xiêu lòng vì hắn… Để rồi đứng trước mặt cha, hắn thà đem nàng ra thành trò cười còn hơn nói sẽ chọn nàng.
Thục Uyên cũng không cần hắn chọn nhưng chí ít hắn nên rõ ràng từ đầu như thế. Nếu không muốn vướn lấy nàng thì tại sao còn bám theo nói thích nàng. Hắn lấy ai thì mặc kệ hắn, thân nàng cũng không muốn vì thế lại bi lụy như vậy song cũng đã bị tổn thương rồi.
Nhật Thiên đứng đó nhìn nàng rơi nước mắt vì mình rồi tự nén lòng lên tiếng…
- Em cứ việc chửi. Người sai khiến em chuốt nhiều phiền phức chính là anh. Anh không phủ nhận em là cô gái trong lòng anh… nhưng đối với anh, ý muốn của cha anh mới là tất cả rồi mới đến ước muốn bên cạnh em…
Cuối lời chính giọng hắn cũng không còn mạnh mẽ. Làm sao nàng có thể hiểu lòng hắn đấu tranh như thế nào với hai ý muốn mâu thuẫn nhau như thế. Là vì muốn bên nàng, điều ngốc nghếch nào y cũng có thể làm ra. Nhưng người cha nuôi vô cùng quan trọng kia đặt hi vọng vào hắn, hắn thậm chí sẽ dứt bỏ sở thích cá nhân mình để đạt được.
Tiếc là nếu tình cảm đối với nàng cũng chỉ là một sở thích nông nổi thì hắn cũng đâu có phải đau như thế.
Thục Uyên nhìn hắn, khóe mắt cay vươn nước mắt yếu hèn. Khóc lóc khi nói dứt khoát không hợp tình cảnh chút nào nhưng nàng đã không thể kiềm lại được. Nàng cũng nói ra vô cùng rõ ràng cùng hắn lần cuối.
- Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa… à không, nếu trái đất này tròn có khiến lại phải gặp nhau thì coi như tôi không quen biết anh! Chúc anh vui vẻ!
Nàng xoay bước cảm thấy chúc hắn vui vẻ nghe cũng vớ vẩn thật song dù gì cũng đã nói ra rồi nàng vẫn ngước cao đầu hướng vào thang máy. Môi Thục Uyên mím lại, mắt không dám nhìn thêm một chút hình ảnh của Nhật Thiên vì sợ nước mắt sẽ lại dai dẳng thêm không dứt.
Mình hắn đứng với đôi dép vải trên sàn nhìn cánh cửa kim loại dần khép lại mang nàng đi xa khỏi mình. Gương mặt giận vẫn chưa thôi nước mắt làm tim hắn nhói lên thắt lại. Giây phút ấy đầu hắn trống rỗng, lao đến thì cửa đã không đóng hẳn. Chẳng chần chừ thêm một khắc, Nhật Thiên đẩy cửa thang bộ thoát hiểm cố chạy xuống đuổi theo nàng.
Hắn thích nàng. Thật lòng hắn chưa từng biết thích một ai nhiều như thích nàng. Trong đầu Nhật Thiên chỉ biết mỗi thế khi hối thúc hai chân cuồng chạy theo tầng bậc thang nối tiếp xoay vòng.
Mình Nhật Thiên đứng với đôi dép vải trên sàn trông cánh cửa kim loại dần khép lại mang nàng đi xa khỏi mình. Gương mặt giận vẫn chưa thôi nước mắt làm tim hắn nhói lên thắt lại. Giây phút ấy đầu hắn trống rỗng, lao đến thì cửa đã đóng hẳn. Chẳng chần chừ thêm một khắc, Nhật Thiên đẩy cửa thang bộ thoát hiểm cố chạy xuống đuổi theo nàng.
Hắn thích nàng. Thật lòng hắn chưa từng biết thích một ai nhiều như thích nàng. Trong đầu Nhật Thiên chỉ biết mỗi thế khi hối thúc hai chân cuồng chạy theo tầng bậc thang nối tiếp xoay vòng.
Đột ngột cơn nhói ngực trỗi lên, Nhật Thiên nhíu mày, tay lập tức bấu lấy phần áo trước ngực khi hơi thở bắt đầu đảo ngược. Thế nhưng hắn vẫn ngước lên cố chạy tiếp dù cơ thể ngu ngốc có ngăn cản đi chăng nữa. Hắn nhất định phải theo kịp được nàng… nói với nàng lời thật trong lòng mình…
Nhưng chỉ cuống được thêm 7 tầng, Nhật Thiên đã không còn bước được. Cơn suyễn làm hắn không thể lấy thêm một phần không khí nào vào phổi. Nhật Thiên ngồi bệt xuống thở dốc trong đau khổ vì mình đã không thể đuổi kịp. Chỉ do mình hắn khiến nàng phải rời xa không thể níu kéo.
Hắn thật không muốn coi như chưa từng quen biết nàng… không hề muốn…
————–
Diệu Minh ngồi bơ phờ nhìn thêm một chai bia rỗng nữa hạ xuống. Thục Uyên lại nhấc thêm chai khác định rót vào ly thì cuối cùng chịu không thấu con bạn thân cũng ngăn cản nàng…
- Pà rủ tui đi ăn ốc hay là đi “đổ bia” vậy hả!? Uống ít thôi Uyên!
Tửu lượng của Thục Uyên xưa nay tệ chưa ai sánh kịp. Chưa đầy hai chai đã ngất ngư rồi, vậy mà hôm nay uống quá trời nhiều hỏi sao không lo.
Mắt nàng nhìn vào lớp bọt trắng đẹp tuyệt sóng sánh trên tầng bia vàng óng. Ly bia trong tay lúc này đầy là thế cũng sớm cạn sạch trong nháy mắt. Mọi thứ trải qua nếu dễ dàng mất sạch như vậy thì đầu óc con người đâu cần khốn khổ nữa. Nàng chợt cười tự lẩm nhẩm.
- Gì mà tầng lớp cao – tầng lớp thấp… chỉ mình anh ta làm ra rồi khiến nó loạn lên. Đồ dâm tặc, khốn khiếp, vô liêm sĩ!
- Pà chửi ai vậy? Chổ làm có gã nào biến thái hay sao? – Diệu Minh không hiểu nổi nên cũng vội đoán bậy đại.
Nhưng dù là Diệu Minh, Thục Uyên cũng không thể nói ra tâm trạng nàng lúc này đang phải chịu đựng những gì.
Ngày hôm đó hắn ta bơ phờ vì chạy đuổi theo kẻ móc bốp thật là tệ hại trong dáng vẻ điển trai khiến nàng không muốn cũng có ấn tượng. Cũng do hắn lại quen thân với J.K thần tượng trong lòng nàng khiến nàng ngây ngô tự gần hắn. Lại là hắn mỉm cười thân thiện gần gũi khi đút cơm cho các cụ già làm nàng lầm tưởng hắn ta không xấu.
Hắn ta…
Chính là tên khốn Phạm Nhật Thiên đó…
Vòng tay đàn ông ôm lấy cả người nàng thật mạnh mẽ. Từng hành động cho đến lời nói theo đuổi vừa ớn lạnh vừa khiến tim người ta loạn nhịp. Đôi môi và chất giọng trầm ấm từng cho nàng nghe lời tỏ tình rỗng ngốc đó…
Thục Uyên đặt ly xuống bàn lần nữa, bia sóng sánh trong ly không kịp tràn ra khi nước mắt trên má đã vương đầy. Diệu Minh ngồi nhìn cũng lúng túng không biết làm gì. Cuối cùng thì nàng đã khóc òa như một kẻ thua cuộc trong chính chuyện tình cảm mình không muốn vướn vào.
Có lẽ nàng sẽ mãi là người Nhật Thiên thích thú nhất thời vậy thôi không thể nào hơn được… không thể nào có chuyện nàng sánh kịp cùng hắn. Thật sự là nàng không muốn chấp nhận điều đó. Mạnh mẽ đến đâu thì nàng cũng chỉ là một cô gái bé nhỏ. Hạnh phúc quá là xa sỉ dành cho loại người khốn khổ nghèo khó như nàng. Nàng chưa từng mơ mộng gì lại sớm thất vọng thức tỉnh rồi.
Diệu Minh loạn lên với một tay cầm khăn giấy, một tay cầm bia không biết nên đưa gì cho bạn thân nữa. Vốn dĩ Thục Uyên rất mạnh mẽ, vùi dập thê thảm cỡ nào cũng chỉ than thở vài ngày sau đó lại vượt qua tất cả chẳng biết khóc bao giờ. Thế mà giờ…
- Sao pà lại khóc? Chầu này tui sẽ trả mà…
Thục Uyên nhìn qua rồi ôm chầm lấy Diệu Minh, trong quán ai cũng quay nhìn nhưng nàng vẫn cứ khóc như một đứa trẻ…
- Hic… có gì mà phải khóc cơ chứ!? Tui không phí nước mắt như thế đâu… không bao giờ… – Lời nói và hành động của nàng thật trái ngược dễ thấy.
- Đến thế này còn nói không khóc sao? – Diệu Minh biết nàng có chuyện khổ sở nên cũng ôm lấy dỗ dành. Thục Uyên lại nấc nghẹn nói…
- Diệu Minh… tui thật không muốn khóc đâu!
Nói ra điều nàng không muốn nhưng nước mắt ngớ ngẩn không tài nào kết thúc. Nếu như chính nàng được mạnh mẽ không yếu lòng vì hắn thì cũng đâu cần phải là người tổn thương như vậy đâu.
——————-
Đi làm rồi về nhà, nấu ăn rồi lại giặt giũ, sau đó vừa ăn lại vừa xem phim nhiều tập trước khi đi ngủ thế là hết ngày của Thục Uyên. Gần đây hầu như ngày nào cũng trải qua như nhau. Nàng vì thế càng cố gắng chờ đến ngày phát lương hi vọng tinh thần sẽ ổn định lại và không nằm mơ vớ vẫn như thấy Ngọc Hân dẫn tên chết tiệt ấy chính thức về ra mắt cậu mợ của nàng vậy.
Diệu Minh cũng bận rộn chuẩn bị kết hôn, khi buồn rầu quá nàng cũng không dám tìm ai chia sẻ. Thục Uyên thật mong giai đoạn này sẽ qua nhanh một chút.
Hôm nay vừa đi làm về, Diệu Minh đã nhảy sang phòng nàng thật là háo hức báo…
- Tui và anh Khoa đi xem nhà rồi. Cũng nhỏ nhưng hai vợ chồng tui ở cũng đủ rồi.
- Ờh… – Nàng thờ ơ trả lời lãnh cảm khiến con bạn thân chau mày nhăn mặt.
- Nè! Dạo này nói chuyện với pà chán lắm đó nha. Khai thật là pà thất tình đi thì tui chịu khó an ủi!
Hôm nọ nàng khóc như thế, có là đồ ngốc thật thì Diệu Minh cũng đoán ra. Song Thục Uyên ngoan cố, nghe đến hai chứ “thất tình” thì máu nàng đã sôi lên sùn sụt, hận không tìm đến ngay tên khốn Nhật Thiên đó chửi thêm một lần dữ tợn.
- Thất tình cái đầu pà! Tui đang vui vẻ sung sướng gần chết đây!
- Thiệt không đó… Vui thì cười cái đi!
Diệu Minh chọc ghẹo, cuối cùng thì nàng cũng cười được. Số nàng xem đi xem lại cũng không tệ lắm vì ít ra còn có bạn tốt để chia sẻ. Chẳng cần tình yêu, chẳng cần đàn ông, Thục Uyên sẽ tận hưởng cái gọi là chủ nghĩa độc thân muôn năm.
Chợt hai đứa đang vui vẻ thì bé Tài hớt ha hớt hải chạy vào thiếu điều đâm đầu vào cửa. May là Tấn Phong đi sau vẫn từ tốn bình tĩnh nên ai cũng tự biết là thằng em trai của Tấn Phong lại phản ứng quá lên. Thằng nhóc hớn hở nhảy tưng tưng khi báo cho mọi người…
- Trúng rồi hai chị ơi! Anh hai em trúng rồi!
Diệu Minh và nàng tự nhìn nhau sau đó cũng vội nhào đến chổ Phong và cuống quýt theo đồng thanh…
- Anh trúng số hả anh Phong!? Sao hên quá vậy!?
Trong mắt hai nàng đã sáng rực lên màu tiền chói chan. Trên sân thượng này chỉ có ba phòng thì khả năng Tấn Phong chia ít tiền thưởng trúng số cũng khá cao. Tuy nhiên Tấn Phong vẫn chững chạc cười nhẹ vô cùng dịu dàng lúc tay đè ngay đầu thằng em trai đang làm loạn lên…
- Anh có mua vé số bao giờ làm sao mà trúng. Thằng Tài làm quá lên thôi!
- Hả? Vậy thì trúng gì mà nó la như vậy? – Hai cô nàng liếc mắt sang thằng nhóc vì bị làm cho mừng hụt.
Bé Tài le lưỡi, tay gãi sau đầu cười tủm tỉm giải thích lại…
- Anh hai hôm nọ đi mua quà cho chị Uyên, em có đăng kí tên ảnh vào chương trình khuyến mãi. Không ngờ trúng một giải đi du lịch quần đảo Thiên Đường 4 ngày 3 đêm cho hai người.
- Trời! Đã thế anh Phong!
Dù không phải mình trúng nhưng ai nấy cũng vui theo. Trúng thưởng dù là thứ vứt đi cũng hào hứng, huống chi cả một chuyến du lịch như vậy. Thục Uyên quên cả buồn, vội nói ngay…
- Hai anh em đi nhớ mua quà về nha!
Phong nghe vậy liền đáp lời…
- Anh mua quà là cho em. Chuyến đi này hay là em đi đi!
Tấn Phong biết gần đây nàng có tâm sự. Tuy không thể ở bên an ủi được như Diệu Minh nhưng làm được chuyện nhỏ này cho nàng thì anh ấy cũng vui trong lòng. Tuy nhiên mặt bé Tài méo xẹo ngay với cái ý tưởng đó của anh trai dại gái. Thục Uyên cũng cảm thấy e ngại nhưng chưa biết nói làm sao thì Diệu Minh đã hớn hở nhảy vào ôm nàng nói…
- Haha… thế thì có tui đi với pà đúng không Uyên! Cả đảo đó là khu resort riêng đẳng cấp ngàn-vạn sao luôn không dễ có cơ hội đến nơi cao sang đó đâu!
- Em cũng muốn đi!!!
Bé Tài cũng sang ôm đòi theo nàng. Thục Uyên lúng túng không biết làm sao. Tấn Phong xoa trán vì trông cũng tội cho em trai mình nhưng làm sao cho Uyên đi với bé Tài.
- Nếu trúng chuyến đi 4 người có phải tốt hơn không? – Đứng giữa cảnh này nàng cũng không biết ứng xử ra làm sao. Tấn Phong thì chợt tỉnh táo hẳn.
- Hay là tất cả cùng đi luôn thì sao?
- HẢ???
Ba đứa nhỏ cùng đồng thanh và nhìn Tấn Phong. Thật không đoán nổi nụ cười hiền của ông anh này có làm nên chuyện gì kì tích giải quyết vấn đề này hay không?
————–
Phục vụ nhẹ nhàng nâng món khai vị khỏi bàn ăn để thay thế món ăn chính tối nay. Tiếng vĩ cầm nhẹ nhàng rất hòa hợp với không gian châu Âu của nhà hàng Pháp này. Mắt Nhật Thiên nhìn lơ đễnh hướng dàn nhạc, không quan tâm lắm món beefsteak vừa đặt xuống trước bàn mình. Bàn ăn vuông ấm cúng, Ngọc Hân được ngồi giữa chủ tịch và hắn nên môi luôn giữ nụ cười rạng ngời hạnh phúc.
Chủ tịch mỉm cười nhìn con gái ăn miếng đầu. Ánh mắt hạnh phúc của người cha không ai có thể che giấu hay làm vơi bớt đi được khi ông ấy hướng đến Ngọc Hân.
- Vừa miệng không con gái?
- Dạ! Ngon lắm cha!
- Haha… vậy mau ăn nhiều vào!
Ngọc Hân ngoan ngoãn trả lời làm chủ tịch vừa ý, không uổng công ông ấy đặt biệt gọi riêng bếp trưởng người Pháp nấu cho 3 người cùng ăn một bữa ấm cúng. Rồi Ngọc Hân cũng như chủ tịch nhìn đến hắn.
Nhật Thiên tay còn chưa cầm đến dao nĩa. Ánh mắt hắn hướng đến dĩa đồ ăn nhưng tâm trí không mấy tập trung. Chủ tịch cũng hỏi với chất giọng không ngọt ngào âu yếm như với con gái ban nảy.
- Vừa miệng không Thiên?
- Ờh… dạ, món khai vị hơi lạt vị… cũng được thưa cha! – Hắn trả lời, tay cũng không thèm giả vờ gấp gáp ăn ngay khiến ông bố nhíu mày không vui.
- Con gần đây làm việc nhiều quá đó. Đi công tác cả tuần, vừa về cũng đi sớm về muộn. Ngọc Hân đã không làm quản lí riêng của con nữa, con chứ bận rộn suốt làm sao hai đứa có thời gian ở gần nhau.
Vài chữ “ở gần nhau” làm Ngọc Hân rụt rè ngước nhìn hắn. Không chỉ thế, Ngọc Hân vô cùng muốn thân thiết hơn cùng hắn. Nhật Thiên ngồi gần bên nhưng vẫn rất xa vời. Lấy được lòng chủ tịch cũng chưa mang nàng ta lấy được tâm hắn.
Hắn lấy khăn chùi nhẹ ngang miệng. Gương mặt không cười lạnh nhạt như vậy nhưng lại đột ngột nắm lấy bàn tay Ngọc Hân đang gần tầm với. Má nàng lập tực đỏ lên nhìn. Cái nắm tay rất chặt rất ấm áp không như cử chỉ xã giao mà thật sự mang ý nghĩa thân mật…
- Con đã định trước, ăn xong cùng cha, con sẽ đi lựa nhẫn đính hôn với em ấy! Công việc đã ổn thì con mới an tâm suy nghĩ về mỗi Ngọc Hân thôi chứ cha!
Tim Ngọc Hân run lên, mắt nhìn khi hắn nói ra những lời rất ấm áp. Tuy không mỉm cười nhưng thái độ nghiêm túc của Nhật Thiên lại khiến người ta yên tâm hơn. Chủ tịch nhìn vào mắt con trai cùng cử chỉ, không nghĩ nhiều đã mỉm cười ưng ý…
- Sao không nói trước để cha ăn nhanh cho hai đứa đi sớm!? Con làm cha lo quá đó Thiên!
- Cha chỉ cần lo giữ gìn sức khỏe là được rồi!
Ông bố mỉm cười, nhìn cả hai đứa con của mình là vô cùng mãn nguyện. Nhật Thiên cũng cười nhẹ. Ngọc Hân lâu lâu lại len lén nhìn hắn và mỉm cười hạnh phúc. Mọi thứ bây giờ quá hoàn hảo đối với Ngọc Hân.
Sau khi ăn xong, chủ tịch có vẻ rất vui khi tự đi taxi về để hai đứa con đi ăn riêng. Lúc vào xe riêng của Nhật Thiên còn hai người, hắn quay sang nói với Ngọc Hân…
- Nhẫn đính hôn sẽ chọn, còn nhẫn cưới anh định sẽ đặt như thế sẽ hay hơn em thấy sao?
- Ý của anh ra sao em cũng vừa ý hết! – Ngọc Hân không nghĩ Nhật Thiên chu đáo ngọt ngào đến như vậy.
Hắn nhìn cô gái đang gần bên mình, môi cong nhẹ thànnh một nụ cười đầy ẩn ý. Có lẽ một cô gái dịu dàng như thế này mới có thể cùng bên hắn tiến xa được. Nhật Thiên cuối cùng nói khi cho xe lướt nhẹ…
- Em cứ thế thành một cô vợ ngoan ngoãn thì làm khổ anh đó!?
Một chút ngọt ngào nhưng ánh mắt hắn vẫn hướng hết sự tập trung cho việc lái xe. Dù như thế cũng đủ làm Ngọc Hân không tài nào nghi ngờ.
Một cô vợ ngoan sao?
Nhật Thiên cảm thấy mệt mỏi khi cứ biến mình thành thế này. Đối với hắn bây giờ chỉ ám ảnh một nỗi nhớ điên cuồng về cô gái cứng đầu, quái lạ chưa bao giờ cho hắn chút cảm giác giữ trọn được tâm nàng…
Hắn thật sự khốn đốn vì nhớ nàng thì làm sao quên cho được. Nhưng trước mắt hắn không phải là người hắn nhung nhớ. Nụ cười e thẹn hạnh phúc của Ngọc Hân khi thử nhẫn đính hôn của cả hai khiến tâm hắn bấn loạn. Thậm chí khiến cho Ngọc Hân tin như vậy, Nhật Thiên càng sợ hãi chính bản thân mình.
J.K ngủ đã giấc mới ra nhìn thấy chủ nhà thật sự đã về từ khi nào. Ông anh không những không sợ mình bị xử chuyện tự ý sang ngủ ké nhà thằng em mà còn hớn hở nhào ôm Nhật Thiên từ sau.
- Em về làm anh vui quá, hết ngủ một mình rồi em yêu của anh!? – Hắn gần đây về nhà cha ngủ nên J.K mới có cơ hội sang chiếm nhà như thế. Nay Nhật Thiên về đồng nghĩa có người bầu bạn với J.K rồi.
Nhật Thiên bị ôm như thế vẫn cầm chai bia uống, mắt thậm chí không thèm rời tầm nhìn khỏi hồ. J.K khá là mất mặt nên không thèm giỡn với loại người khó ưa như Nhật Thiên nữa. Hắn rồi cũng nhìn siêu sao thần tượng đang giận dỗi mình nên giơ chai bia…
- Uống với em anh Khang!
- Giận mày rồi thằng xấu xa. Dù sao anh mày sợ mất giọng lắm không uống thứ độc hại này đâu!
Nhật Thiên không buồn vì J.K giận, hắn cười nhạt sau đó tự mình uống. J.K chợt nhíu mày chòm qua nhìn lần nữa rồi chỉ tay…
- Miệng dính son kìa! Mày mới chơi bời ở đâu hả Richard?
Nhật Thiên nghe vậy giơ tay chùi ngang quả nhiên còn chút son màu cam hồng đáng yêu như nụ cười của Ngọc Hân. Ngừng đúng một giây, hắn lại uống hết phần bia còn lại rồi trả lời…
- Là của Ngọc Hân…
- Hừmm… hai đứa tiến nhanh nhỉ? – J.K khoanh tay nói hơi ganh tị xem ra vì đang không có ai yêu thương. Ngọc Hân đột ngột thành em họ ruột nên J.K mới đành tha cho Nhật Thiên thôi.
Nhật Thiên gục đầu xuống, môi lại cười khi nói…
- Em chủ động hôn cô ấy trước khi nói dối là anh rủ em qua nhà anh tiệc tùng gì đó không vào nhà. Còn hẹn mai sẽ cùng hẹn hò, dành hết ngày vì cô ấy. Em… anh Khang… nếu người em phải hôn là anh có lẽ cũng không như thế này!?
Nhật Thiên vừa dứt câu đã hại J.K hoảng hốt tự ôm vai né rút người trên ghế. Ông anh gần như hét toán lên…
- Mày đồng tính hay sao mà lại đòi hôn anh mày vậy hả?
- Khùng quá đi… người ta chỉ so sánh như thế thôi. Lần trước bị anh hôn, em ói hết mấy ngày rồi không tự biết tởm hay sao?
Trông Nhật Thiên cải lại có chút sức sống rồi lại nằm ra ghế tựa bộ dạng chán nản. J.K chỉ nhìn đã quá hiểu. Dù có dở hơi thì J.K cũng là gã anh dở hơi hiểu thằng em này nhất.
Suy cho cùng từ đầu đã thấy có vấn đề rồi. J.K cũng nằm ra ghế tựa và nói…
- Từ đầu anh đã nói chuyện này không như cố gắng đậu trường đại học danh tiếng vì bác trai anh rồi… Mày liệu hồn, em họ của anh đó đừng làm Ngọc Hân khổ.
- … vì không làm Ngọc Hân khổ… em khổ ai hiểu cho em hả anh?
J.K nhìn qua hắn đang gác tay che mắt. Bộ dạng giống dù là một chút phấn chấn như lúc tán tỉnh Thục Uyên cũng không có. Nhật Thiên thật đang tự làm bản thân vào ngõ cụt không có chút ánh sáng hay không khí để tồn tại tiếp. Ngọc Hân giờ đối với J.K cũng không còn là người ngoài, J.K đứng nhìn cũng tự nhiên thê thảm theo.
- Mai không muốn hẹn hò thì theo anh mày đi quay album mới chịu không?
Nhật Thiên vừa nghe đã mở mắt nhìn ngay ông anh. J.K bấm bấm móng tay khi buông thêm vài lời chiêu dụ…
- Em cứ việc nói ra đó quản lí resort hay cái gì đại loại như vậy. Lúc về biết đâu tâm trạng dễ chịu hơn… diễn xuất cũng “chân thực” không cần khốn đốn như giờ!
Ý tưởng của J.K quá sức tưởng tượng khiến Nhật Thiên phải bật dậy. Bộ dạng không những đã tỉnh tảo mà còn vô cùng phấn khích nhào sang ôm J.K ngay. J.K ớn lạnh né ngay sợ bị “hôn” thiệt…
- Anh là thiên tài! Em tưởng anh chỉ biết hát hò nhảy múa thôi chứ!
- Mày khinh thường anh mày quá đó! – J.K bực mình nói.
Nhật Thiên cuối cùng cũng cười toe toét. Xem ra chuyến đi trốn tránh trách nhiệm phải gánh vác sẽ giúp hắn vực dậy tinh thần. Cái quan trọng là các fan ruột của J.K đều biết lịch trình đi quay album mới của thần tượng là ở quần đảo Thiên Đường đầy thơ mộng. Còn gì đáng trông chờ hơn có đúng không? Đảo Thiên Đường.
Nàng lại tự xoay người không nhìn nữa, cảm thấy sốc thì phải. Dù hắn ta nói thích nàng nhưng cả hai cũng không phải đang yêu nhau, từ đầu chính hắn nói theo đuổi nàng chứ cũng không nói sẽ đi đến đâu trong chuyện tình cảm. Thế mà tại sao tâm trạng hôm nay của nàng lại như thế này chứ khi thậm chí cả hai không là gì của nhau.
Đính hôn thì sao chứ? Lẽ ra nàng nên vui mừng vì như thế hắn sẽ buông tha cho mình. Tay nàng siết lấy quyển sổ thu thập thông tin trong tay rồi rời đi vội vã. Nhật Thiên tiếp tục đi cùng các ông chú trong ban giám đốc thì nghe thấy…
- Bé Uyên! Thục Uyên! Lên tầng trên sao em lại đi xuống!?
Thục Uyên ngẩn lên nhìn chị Tâm đồng nghiệp đang gọi theo mình. Xui xẻo thay tên đó cũng đã nhìn theo trông thấy nàng. Tên nàng rất đặc biệt chứ bộ, hắn nghe người ta gọi không liếc mắt nhìn thử ngay cũng uổng.
Phát hiện ra con mồi nhỏ đang đi thang cuộn xuống, Nhật Thiên mỉm cười thật là dễ sợ. Nàng hoảng hoảng cố bước cho nhanh trốn mặc kệ chị đồng nghiệp vẫn không hiểu là nàng đi đâu.
Hắn ta xoay lại vui vẻ nói với các ông chú…
- Nghỉ trưa nha các chú! – Chỉ mới đi hơn nửa tiếng hắn đã bỏ rồi làm các ông chú cũng lúng túng.
- Ơh! Còn bữa trưa đã đặt trước tại nhà hàng…
Nhật Thiên không để ý khi nhanh chân chạy theo ngay xuống. Thục Uyên rời thang cuốn, mắt hướng về phía thang máy nhằm trốn nhanh hơn. Không ngờ khi cửa mở ra, nàng thấy các nhân viên bên trong vội chào người đứng sau nàng. Dĩ nhiên tổng giám đốc như hắn có ai không biết mặt.
Nàng cắn môi rầu rĩ vì hắn ta vào chung với mình, thậm chí còn vờ như không biết nửa chứ. Mắt nàng nhìn số tầng giảm dần để chuẩn bị tinh thần. Một khi cửa mở nàng sẽ chạy nhanh trốn đi.
Chẳng ngờ đến tầng trệt, nàng chưa kịp chạy chân đã đau như điên. Nàng cà nhắt chưa kịp bước thì hắn ta vui vẻ nắm lại. Người chờ thang máy chưa ai kịp bước vào hắn đã đáng ghét nói.
- Đi chuyến sau đi!
Nói xong Nhật Thiên cho cửa thang máy đóng chỉ có hắn và nàng khiến người ta ngơ ngác. Trên đời này chắc chắn không có gã nào trơ tráo hơn hắn cả.
Giờ còn mỗi hai người, hắn không chút mắc cỡ khi ôm eo nàng kéo lại…
- Đến đây tìm anh hả? – Dù biết đó là chuyện không bao giờ có nhưng hắn vẫn cố tình hỏi chọc nàng.
- Tui đâu có rãnh rỗi như thế!? Tui đi thu thập thông tin cho công ty thôi không ngờ vào chổ của anh chứ bộ.
Trông bộ dạng nàng lúng túng trả lời như vậy Nhật Thiên càng thích thú. Hắn đưa sát mặt xuống khiến mặt nàng tái mét khi nghe…
- Cái đó chứng tỏ anh với em rất có duyên. Anh cũng định chiều nay sẽ tìm em đó!
- Tìm… tìm tui làm gì?
- Nhớ tìm vậy thôi không được sao?
Gã này thật giỏi làm người ta lúng túng nói không nên lời. Nhật Thiên nhìn nàng gần bên thật sự không tài nào cho bản thân dứt khoát như đã quyết. Hắn không đành nói với nàng là sắp không thể nào tìm gặp nàng nữa.
Thang máy lại mở ra, Thục Uyên còn đang ngơ ngác thì Nhật Thiên đã nắm kéo nàng ra nói…
- Ra tầng này uống nước luôn đi! – Quán coffee ngoài hành lang khá lãng mạn nên hắn hào hứng dẫn nàng đi.
- Ah… từ từ… – Thục Uyên nhăn nhó đi không nổi hắn mới nhìn xuống…
- Chân sao vậy?
Trông hắn hình như lo lắng. Nàng hơi mắc cỡ khi khai ra.
- Đi nhiều với giày cao nên…
- Cái tội điệu mới ra vậy đó!
Hắn ta phán cho nàng một câu khiến nàng sốc luôn. Hình như không chọc được nàng tức điên lên là hắn không chịu nổi vậy. Mặt nàng cáu lại hung hăng
- Vô duyên! Tui điệu kệ tui!
- Ừh thì kệ em, có phải chân anh đâu!
Hắn chăm chọc nàng rồi nắm lấy cánh tay đỡ nàng. Chỉ một cái giữ nhẹ của hắn dễ dàng giúp Thục Uyên đứng vững. Thục Uyên tự dưng ỉu xìu không phản đối hắn dìu mình đi thật lạ. Cuối cùng hắn dẫn nàng lên văn phòng trên tầng trên.
Thục Uyên tò mò nhìn phòng làm việc của hắn. Đây chỉ là phòng tạm thời ở riêng khu trung tâm này thôi nhưng đã rất đẹp rồi. Phòng có bàn làm việc cùng bộ ghế trắng tinh tiếp khách. Bảng tên “CEO Richard Phạm” đặt trên bàn trông thật khoe khoang và khiến nàng thấy hắn xa thế giới của mình dễ sợ.
Đột nhiên nàng đang ngồi là thế, hắn trở lại nắm chân khiến nàng hết hồn la…
- Anh làm gì vậy?
- Thì xem nó bị gì… – Hắn thành thật trả lời, tự ý cởi giày nàng ra không cần xin phép.
- Chân tui ai cho anh… tui về!
Nàng vùng vẩy không chịu nhưng hắn không cười cũng không đùa giữ cứng cổ chân nàng xuống chân mình. Nàng run run ngồi ngang, nhìn hắn đang đặt chân mình lên như nâng niu. Lần nữa nàng chòm đến để cứu chân đi không ngờ hắn xoay qua làm mặt nàng và hắn rất sát. Thậm chí còn tưởng đã áp sát mặt hắn rồi.
- Chòm đến bộ muốn anh hôn sao?
- Đê tiện! Thả tui ra…
Nàng giẫy nẫy sợ hắn lại làm bậy với mình như lần trước. Nhật Thiên không thèm quan tâm nàng bất mãn ra sao, hắn nâng nhìn chân nàng xem đau ra sao hại nàng mắc cỡ.
- Chân phồng hết rồi đau là phải!
- … biết nó bị sao rồi vừa ý anh chưa?
Nàng định rút chân về nhưng hắn chưa cho. Hắn có vài miếng băng keo cá nhân trong bốp nên dán vết thương cho nàng không bị xước da thêm. Thục Uyên run run nhìn hắn nhẹ tay sợ mình đau. Người ta mặc váy mà hắn còn nắm chân lên như vậy. Chưa kể để người ta xem chân không ngại cũng lạ.
Nhật Thiên không nói gì, sau đó hắn đứng dậy đi lấy trong tủ một đôi dép nỉ đơn giản quai ngang sáng màu dành đi trong phòng rồi đến đưa nàng ân cần nói.
- Mang đỡ đi! Dép đi trong phòng của anh đó!
- Anh cho tui mang thứ này đi lòng vòng nơi công cộng sao? – Dôi dép to như vậy, mang vô không muốn thì người ta cũng ngắm nhìn nàng như người ngoài hành tinh thôi. Nhật Thiên cáu mày đáp.
- Chân đau còn lo đẹp hay xấu hả? Mang nó về rồi sứt thuốc vô. Chân đã xấu, thêm vài cái sẹo lồi lõm không ai thèm nhìn luôn!
- Kệ tui! Chân xấu không cần anh lo!
Thục Uyên hung hăng là vậy nhưng cũng giật đôi dép mang vào. Quả nhiên dép to dư cả đoạn phía sau gót trông như vịt. Hắn không định cười nhưng bộ dáng của nàng quả nhiên xấu đau đớn. Mặt nàng giận đến đỏ ngầu trông hắn to gan cười đến chảy cả nước mắt.
Nàng cầm đôi giày của mình, giận dỗi định đi thì hắn cố nín cười theo nói dỗ ngọt.
- Thôi xuống dưới anh mua cho em đôi dép nào thấp dễ chịu và đẹp hơn nha!
- Không thèm! – Cũng là hắn mang dép cho nàng rồi hắn ngồi cười. Nếu không vì chân đau nàng cũng không thèm mang rồi. Ai biết hắn mua cho nàng đôi dép khác có cười thúi mặt nàng hay không?
- Em … em mà đi thế này người ta cười chết luôn đó! – Chính Nhật Thiên vừa nói cũng không ngăn được mình cười nàng.
- Tui làm anh gãy chân nữa bây giờ cứ cười đi…
Thục Uyên giận dỗi mở cửa ra. Nhật Thiên vẫn đang cười rất vui thì cũng sững sờ với hai người trước cửa. Nụ cười của hắn kết thúc không có một hồi kết. Ngoài cửa là Ngọc Hân và cha hắn cũng đang hết sức bất ngờ khi nhìn thấy Thục Uyên.
Nàng mím môi không hiểu sao lại rơi vào cái tình cảnh này. Trong khi Ngọc Hân run rẩy khi Thục Uyên bên hắn và còn đang giáp mặt chính cha ruột.
Đây là lần đầu chủ tịch gặp mặt nàng. Ông ấy khẽ nheo mắt nhìn bộ dạng nàng đang cầm giày, chân mang dép của Nhật Thiên. Có giải thích ra sao thì ấn tượng đầu như thế này thật là không hay mấy.
Nhật Thiên lên tiếng trước…
- Cha đến sao không nói trước với con!
- Cô gái này là ai?
Cha hắn thẳng thừng hỏi ngay về nàng khiến Thục Uyên nghe hai chân run run. Chủ tịch xem ra khó tính, bộ dạng nàng như thế này càng sợ hơn. Đầu óc nàng căng lên không biết nói làm sao thì tay hắn đặt nhẹ bên hông, cử chỉ gần gũi. Nàng giật mình chưa kịp nhìn lên đã nghe hắn trả lời bằng chất giọng điềm tĩnh…
- Đây là bạn gái của con!
Ngọc Hân mím môi tức trong lòng khi Nhật Thiên trả lời như vậy. Thục Uyên lúng ta lúng túng không biết làm sao. Nếu trước người khác hắn đùa ra sao cũng được nhưng đây là cha hắn. Nói ra như vậy nàng cũng không dám làm gì để giải thích sợ mình vô lễ.
Cha hắn có vẻ sốc…
- Con sao lại…? Có Ngọc Hân ở đây nữa mà! Ngày đính hôn đã chọn rồi con còn dẫn bạn gái về nơi làm việc là sao Thiên?
Ông ấy có vẻ tức giận nhưng trên mặt hắn không có nửa điểm sợ hay trốn tránh. Ngọc Hân liếc nhìn Thục Uyên trong tay hắn. Quả nhiên có ngăn Thục Uyên biết ra sự thật thì Thục Uyên cũng không tha cho Nhật Thiên.
Nàng nghe người lạnh toát. Trước mặt cha hắn tự dưng nàng vô dụng đến không biết nói lời nào biện minh cho mình. Nàng vốn không phải bạn gái hắn, nàng đâu cần phải chịu đựng khi nghe mấy lời này cơ chứ. Thế mà Thục Uyên vẫn cứ đứng trơ ra không thốt được một lời.
- Cha vừa tìm ra Ngọc Hân đã muốn chúng con đính hôn làm sao con có thể chấm dứt hết tất cả các mối quan hệ con đang có!
- Vậy sao không nói là con đã có bạn gái hả? Một khi đã nghiêm túc với Ngọc Hân thì con phải dứt khoát hết chứ!?
- Con từ trước đã theo đuổi cô gái này… nhưng con sẽ không làm gì khiến cha thất vọng đâu. Đính hôn con không chối bỏ, con cũng sẽ không cải nhau với cha vì cô gái này hay làm Ngọc Hân buồn. Cha hiểu đây là bạn gái của con thế thôi đủ rồi!
Từng lời từng chữ hắn trả lời với cha nàng nghe như từng đường dao sắt nhọn cắt vào tim mình. Tay hắn trên người nàng sao lại có thể tàn nhẫn nói ra những lời lẽ tàn nhẫn khinh thường nàng như vậy. Cho dù có phải vì cha hắn đang ở đây nhưng nàng đối với hắn rốt cuộc là gì cơ chứ.
Lời Nhật Thiên cứng như vậy mới khiến chủ tịch không lo nhưng khi ông ấy nhìn đến nàng liền rất khó hiểu trong lòng. Mái tóc nàng ngắn qua vai đang che lại gương mặt cúi gầm. Ông ấy có thể dễ dàng nhìn thấy nước mắt đong đầy đôi mắt tròn. Cả chóp mũi của Thục Uyên cũng đỏ lên kiềm chế nước mắt. Bộ dạng này quen đến kì lạ. Lòng chủ tịch bỗng dưng nhìn nàng cam chịu nén khóc không dám nói một lời như vậy cũng nhói lòng thay. Cứ như có một sự đồng cảm nào đó.
Trông Thục Uyên không giống loại bạn gái hắn hay quen qua loa chơi bời nên chủ tịch cũng nhẹ giọng nói.
- Cha tin con! Không được để Ngọc Hân thấy con cùng cô gái nào nữa biết không?
- …cha vào chờ con đi!
Trong mắt hắn không hề nhìn đến Ngọc Hân sẽ ra sao khi thấy. Hắn đưa Thục Uyên đi làm Ngọc Hân bực mình liếc mắt theo Thục Uyên. Chủ tịch vỗ nhẹ vai dẫn con gái vào cũng không biết trách thằng con trai ra sao mới được,
- Cha ép hai đứa vội quá có đúng không?
- …không đâu cha! Anh Thiên nhất định cũng sẽ bên con thôi!
Chủ tịch bất ngờ nhìn Ngọc Hân nói với chất giọng cùng ánh mắt lúc này. Tính cách của mỗi người chẳng cần tìm hiểu sâu xa, với một vài chuyện nhỏ vẫn khiến người ta dễ dàng suy xét hết về bản chất thật của người đó. Ông ấy hi vọng Ngọc Hân chỉ vì dành quá nhiều tình cảm cho Nhật Thiên mới trở nên ích kỉ như thế. Bất giác chủ tịch lại nhớ dáng vẻ của Thục Uyên ban nảy…
… dường như ánh mắt đong đầy lệ kia khiến ông ấy không thể nào quên.
Nhật Thiên dẫn nàng đi về hướng thang máy thì nàng vùng ra. Hắn chưa kịp nhìn lại thì nàng tự cởi đôi dép vải dúi ngược vào người hắn. Thậm chí hắn cũng không cầm lại, khiến hai chiếc dép vì thế rơi xuống sàn khi nàng gần như nghẹn lại…
- Trả anh đó!
Nói bằng chất giọng vừa tức giận vừa yếu đuối, nàng thảm hại không thể nào ngước trông đến gương mặt tàn nhẫn của hắn. Hôm nay cuối cùng thì nàng mới biết được thế nào là đau thế nào là uất hận.
Nhưng Nhật Thiên không cho nàng đi như thế, hắn dễ dàng giữ lấy nàng. Thục Uyên lần nữa vung cánh tay nhưng không thể nào đọ lại sức mạnh đàn ông của hắn. Xem như bất lực, nàng để mặt tay bị kiềm giữ, vẫn không muốn ngoảnh lại nhìn thêm chút nào. Không khí trong hành lang không ai ngoài cả hai vì thế cũng trở nên vô cùng ngột ngạt.
Nhật Thiên nhìn đôi vai nàng run rẩy, bản thân hắn thậm chí nặng lòng đến mức khó điều chỉnh lại từng nhịp thở. Cảm giác vật gì đó đang nghẹn lại khiến lòng hắn quặn lên thật là đau đớn. Thậm chí nếu là tự mình bản thân đau cũng không đến mức như vậy nhưng… Nhật Thiên biết bản thân đã làm tổn thương nàng. Nếu được hắn thà là người phải nghe những lời tuyệt tình ban nảy hơn là người khốn đốn khi nói ra.
- Mang dép vào đi! – Chất giọng của hắn dù sao vẫn còn rõ ràng, cứng cỏi hơn nàng. Nhật Thiên lo chân nàng đang đau sẽ tệ hơn nữa. Nhưng không ngờ nàng quay lại nhìn bằng ánh mắt đong đầy lệ đáp trả…
- Anh quan tâm tôi như thế chắc là thương hại tôi lắm đúng không?
Nhật Thiên nhìn vào mắt nàng, từ lúc trái tim loạn nhịp vì nàng, hắn chỉ biết nàng là một cô gái vô cùng cứng cỏi, dù tâm hồn vẫn rất yếu mềm nhưng luôn cố gắng vượt qua mọi gian khó. Thế nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến nét tổn thương hằn sâu trong ánh mắt nàng, hắn hiểu bản thân mình thật quá khốn nạn.
Giữa cha và nàng… hắn rốt cuộc không thể nào làm tốt cho được thuận theo lòng mình. Môi hắn run lên nói vội…
- Thục Uyên… thật ra anh…
Lời Nhật Thiên chưa dứt, nàng cuối cùng cũng đã không cam lòng đánh vào má hắn một bạt tay không mạnh lắm, cũng không quá sức nhưng sau thấy chưa xót tận đấy lòng. Nước mắt đã rơi trên đôi má nàng. Bàn tay vừa dùng đánh hắn vẫn còn tê
tái run lên từng hồi.
Bạt tay kia không báo trước nhưng hắn không chút bất ngờ.
Có lẽ không cần suy già đoán non thì việc lãnh sự trả đũa này của nàng vẫn còn quá ít ỏi. Cả hai nhìn nhau, một người khóc nghẹn vì tức giận, một người đứng lặng vì đau khổ trong lòng. Thục Uyên nói không nên lời…
- Bắt đầu ra chuyện này cũng là anh. Tôi vì anh giàu sang mới tiếp cận van xin làm quen hay sao? Tôi đã nói tán tỉnh thích thú nhất thời thì xin anh hãy tránh xa tôi ra… thế mà tại sao? Tại sao tôi phải chịu đựng việc như hôm nay chứ?
Nước mắt nàng một khi đã rơi không thể kiềm lại. Khi bên nàng hắn nói thích nàng, dùng nhiều cách khiến nàng động tâm, dùng nhiều cử chỉ ngớ ngẩn khiến nàng động lòng. Nàng thật đã trót khờ dại xiêu lòng vì hắn… Để rồi đứng trước mặt cha, hắn thà đem nàng ra thành trò cười còn hơn nói sẽ chọn nàng.
Thục Uyên cũng không cần hắn chọn nhưng chí ít hắn nên rõ ràng từ đầu như thế. Nếu không muốn vướn lấy nàng thì tại sao còn bám theo nói thích nàng. Hắn lấy ai thì mặc kệ hắn, thân nàng cũng không muốn vì thế lại bi lụy như vậy song cũng đã bị tổn thương rồi.
Nhật Thiên đứng đó nhìn nàng rơi nước mắt vì mình rồi tự nén lòng lên tiếng…
- Em cứ việc chửi. Người sai khiến em chuốt nhiều phiền phức chính là anh. Anh không phủ nhận em là cô gái trong lòng anh… nhưng đối với anh, ý muốn của cha anh mới là tất cả rồi mới đến ước muốn bên cạnh em…
Cuối lời chính giọng hắn cũng không còn mạnh mẽ. Làm sao nàng có thể hiểu lòng hắn đấu tranh như thế nào với hai ý muốn mâu thuẫn nhau như thế. Là vì muốn bên nàng, điều ngốc nghếch nào y cũng có thể làm ra. Nhưng người cha nuôi vô cùng quan trọng kia đặt hi vọng vào hắn, hắn thậm chí sẽ dứt bỏ sở thích cá nhân mình để đạt được.
Tiếc là nếu tình cảm đối với nàng cũng chỉ là một sở thích nông nổi thì hắn cũng đâu có phải đau như thế.
Thục Uyên nhìn hắn, khóe mắt cay vươn nước mắt yếu hèn. Khóc lóc khi nói dứt khoát không hợp tình cảnh chút nào nhưng nàng đã không thể kiềm lại được. Nàng cũng nói ra vô cùng rõ ràng cùng hắn lần cuối.
- Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa… à không, nếu trái đất này tròn có khiến lại phải gặp nhau thì coi như tôi không quen biết anh! Chúc anh vui vẻ!
Nàng xoay bước cảm thấy chúc hắn vui vẻ nghe cũng vớ vẩn thật song dù gì cũng đã nói ra rồi nàng vẫn ngước cao đầu hướng vào thang máy. Môi Thục Uyên mím lại, mắt không dám nhìn thêm một chút hình ảnh của Nhật Thiên vì sợ nước mắt sẽ lại dai dẳng thêm không dứt.
Mình hắn đứng với đôi dép vải trên sàn nhìn cánh cửa kim loại dần khép lại mang nàng đi xa khỏi mình. Gương mặt giận vẫn chưa thôi nước mắt làm tim hắn nhói lên thắt lại. Giây phút ấy đầu hắn trống rỗng, lao đến thì cửa đã không đóng hẳn. Chẳng chần chừ thêm một khắc, Nhật Thiên đẩy cửa thang bộ thoát hiểm cố chạy xuống đuổi theo nàng.
Hắn thích nàng. Thật lòng hắn chưa từng biết thích một ai nhiều như thích nàng. Trong đầu Nhật Thiên chỉ biết mỗi thế khi hối thúc hai chân cuồng chạy theo tầng bậc thang nối tiếp xoay vòng.
Mình Nhật Thiên đứng với đôi dép vải trên sàn trông cánh cửa kim loại dần khép lại mang nàng đi xa khỏi mình. Gương mặt giận vẫn chưa thôi nước mắt làm tim hắn nhói lên thắt lại. Giây phút ấy đầu hắn trống rỗng, lao đến thì cửa đã đóng hẳn. Chẳng chần chừ thêm một khắc, Nhật Thiên đẩy cửa thang bộ thoát hiểm cố chạy xuống đuổi theo nàng.
Hắn thích nàng. Thật lòng hắn chưa từng biết thích một ai nhiều như thích nàng. Trong đầu Nhật Thiên chỉ biết mỗi thế khi hối thúc hai chân cuồng chạy theo tầng bậc thang nối tiếp xoay vòng.
Đột ngột cơn nhói ngực trỗi lên, Nhật Thiên nhíu mày, tay lập tức bấu lấy phần áo trước ngực khi hơi thở bắt đầu đảo ngược. Thế nhưng hắn vẫn ngước lên cố chạy tiếp dù cơ thể ngu ngốc có ngăn cản đi chăng nữa. Hắn nhất định phải theo kịp được nàng… nói với nàng lời thật trong lòng mình…
Nhưng chỉ cuống được thêm 7 tầng, Nhật Thiên đã không còn bước được. Cơn suyễn làm hắn không thể lấy thêm một phần không khí nào vào phổi. Nhật Thiên ngồi bệt xuống thở dốc trong đau khổ vì mình đã không thể đuổi kịp. Chỉ do mình hắn khiến nàng phải rời xa không thể níu kéo.
Hắn thật không muốn coi như chưa từng quen biết nàng… không hề muốn…
————–
Diệu Minh ngồi bơ phờ nhìn thêm một chai bia rỗng nữa hạ xuống. Thục Uyên lại nhấc thêm chai khác định rót vào ly thì cuối cùng chịu không thấu con bạn thân cũng ngăn cản nàng…
- Pà rủ tui đi ăn ốc hay là đi “đổ bia” vậy hả!? Uống ít thôi Uyên!
Tửu lượng của Thục Uyên xưa nay tệ chưa ai sánh kịp. Chưa đầy hai chai đã ngất ngư rồi, vậy mà hôm nay uống quá trời nhiều hỏi sao không lo.
Mắt nàng nhìn vào lớp bọt trắng đẹp tuyệt sóng sánh trên tầng bia vàng óng. Ly bia trong tay lúc này đầy là thế cũng sớm cạn sạch trong nháy mắt. Mọi thứ trải qua nếu dễ dàng mất sạch như vậy thì đầu óc con người đâu cần khốn khổ nữa. Nàng chợt cười tự lẩm nhẩm.
- Gì mà tầng lớp cao – tầng lớp thấp… chỉ mình anh ta làm ra rồi khiến nó loạn lên. Đồ dâm tặc, khốn khiếp, vô liêm sĩ!
- Pà chửi ai vậy? Chổ làm có gã nào biến thái hay sao? – Diệu Minh không hiểu nổi nên cũng vội đoán bậy đại.
Nhưng dù là Diệu Minh, Thục Uyên cũng không thể nói ra tâm trạng nàng lúc này đang phải chịu đựng những gì.
Ngày hôm đó hắn ta bơ phờ vì chạy đuổi theo kẻ móc bốp thật là tệ hại trong dáng vẻ điển trai khiến nàng không muốn cũng có ấn tượng. Cũng do hắn lại quen thân với J.K thần tượng trong lòng nàng khiến nàng ngây ngô tự gần hắn. Lại là hắn mỉm cười thân thiện gần gũi khi đút cơm cho các cụ già làm nàng lầm tưởng hắn ta không xấu.
Hắn ta…
Chính là tên khốn Phạm Nhật Thiên đó…
Vòng tay đàn ông ôm lấy cả người nàng thật mạnh mẽ. Từng hành động cho đến lời nói theo đuổi vừa ớn lạnh vừa khiến tim người ta loạn nhịp. Đôi môi và chất giọng trầm ấm từng cho nàng nghe lời tỏ tình rỗng ngốc đó…
Thục Uyên đặt ly xuống bàn lần nữa, bia sóng sánh trong ly không kịp tràn ra khi nước mắt trên má đã vương đầy. Diệu Minh ngồi nhìn cũng lúng túng không biết làm gì. Cuối cùng thì nàng đã khóc òa như một kẻ thua cuộc trong chính chuyện tình cảm mình không muốn vướn vào.
Có lẽ nàng sẽ mãi là người Nhật Thiên thích thú nhất thời vậy thôi không thể nào hơn được… không thể nào có chuyện nàng sánh kịp cùng hắn. Thật sự là nàng không muốn chấp nhận điều đó. Mạnh mẽ đến đâu thì nàng cũng chỉ là một cô gái bé nhỏ. Hạnh phúc quá là xa sỉ dành cho loại người khốn khổ nghèo khó như nàng. Nàng chưa từng mơ mộng gì lại sớm thất vọng thức tỉnh rồi.
Diệu Minh loạn lên với một tay cầm khăn giấy, một tay cầm bia không biết nên đưa gì cho bạn thân nữa. Vốn dĩ Thục Uyên rất mạnh mẽ, vùi dập thê thảm cỡ nào cũng chỉ than thở vài ngày sau đó lại vượt qua tất cả chẳng biết khóc bao giờ. Thế mà giờ…
- Sao pà lại khóc? Chầu này tui sẽ trả mà…
Thục Uyên nhìn qua rồi ôm chầm lấy Diệu Minh, trong quán ai cũng quay nhìn nhưng nàng vẫn cứ khóc như một đứa trẻ…
- Hic… có gì mà phải khóc cơ chứ!? Tui không phí nước mắt như thế đâu… không bao giờ… – Lời nói và hành động của nàng thật trái ngược dễ thấy.
- Đến thế này còn nói không khóc sao? – Diệu Minh biết nàng có chuyện khổ sở nên cũng ôm lấy dỗ dành. Thục Uyên lại nấc nghẹn nói…
- Diệu Minh… tui thật không muốn khóc đâu!
Nói ra điều nàng không muốn nhưng nước mắt ngớ ngẩn không tài nào kết thúc. Nếu như chính nàng được mạnh mẽ không yếu lòng vì hắn thì cũng đâu cần phải là người tổn thương như vậy đâu.
——————-
Đi làm rồi về nhà, nấu ăn rồi lại giặt giũ, sau đó vừa ăn lại vừa xem phim nhiều tập trước khi đi ngủ thế là hết ngày của Thục Uyên. Gần đây hầu như ngày nào cũng trải qua như nhau. Nàng vì thế càng cố gắng chờ đến ngày phát lương hi vọng tinh thần sẽ ổn định lại và không nằm mơ vớ vẫn như thấy Ngọc Hân dẫn tên chết tiệt ấy chính thức về ra mắt cậu mợ của nàng vậy.
Diệu Minh cũng bận rộn chuẩn bị kết hôn, khi buồn rầu quá nàng cũng không dám tìm ai chia sẻ. Thục Uyên thật mong giai đoạn này sẽ qua nhanh một chút.
Hôm nay vừa đi làm về, Diệu Minh đã nhảy sang phòng nàng thật là háo hức báo…
- Tui và anh Khoa đi xem nhà rồi. Cũng nhỏ nhưng hai vợ chồng tui ở cũng đủ rồi.
- Ờh… – Nàng thờ ơ trả lời lãnh cảm khiến con bạn thân chau mày nhăn mặt.
- Nè! Dạo này nói chuyện với pà chán lắm đó nha. Khai thật là pà thất tình đi thì tui chịu khó an ủi!
Hôm nọ nàng khóc như thế, có là đồ ngốc thật thì Diệu Minh cũng đoán ra. Song Thục Uyên ngoan cố, nghe đến hai chứ “thất tình” thì máu nàng đã sôi lên sùn sụt, hận không tìm đến ngay tên khốn Nhật Thiên đó chửi thêm một lần dữ tợn.
- Thất tình cái đầu pà! Tui đang vui vẻ sung sướng gần chết đây!
- Thiệt không đó… Vui thì cười cái đi!
Diệu Minh chọc ghẹo, cuối cùng thì nàng cũng cười được. Số nàng xem đi xem lại cũng không tệ lắm vì ít ra còn có bạn tốt để chia sẻ. Chẳng cần tình yêu, chẳng cần đàn ông, Thục Uyên sẽ tận hưởng cái gọi là chủ nghĩa độc thân muôn năm.
Chợt hai đứa đang vui vẻ thì bé Tài hớt ha hớt hải chạy vào thiếu điều đâm đầu vào cửa. May là Tấn Phong đi sau vẫn từ tốn bình tĩnh nên ai cũng tự biết là thằng em trai của Tấn Phong lại phản ứng quá lên. Thằng nhóc hớn hở nhảy tưng tưng khi báo cho mọi người…
- Trúng rồi hai chị ơi! Anh hai em trúng rồi!
Diệu Minh và nàng tự nhìn nhau sau đó cũng vội nhào đến chổ Phong và cuống quýt theo đồng thanh…
- Anh trúng số hả anh Phong!? Sao hên quá vậy!?
Trong mắt hai nàng đã sáng rực lên màu tiền chói chan. Trên sân thượng này chỉ có ba phòng thì khả năng Tấn Phong chia ít tiền thưởng trúng số cũng khá cao. Tuy nhiên Tấn Phong vẫn chững chạc cười nhẹ vô cùng dịu dàng lúc tay đè ngay đầu thằng em trai đang làm loạn lên…
- Anh có mua vé số bao giờ làm sao mà trúng. Thằng Tài làm quá lên thôi!
- Hả? Vậy thì trúng gì mà nó la như vậy? – Hai cô nàng liếc mắt sang thằng nhóc vì bị làm cho mừng hụt.
Bé Tài le lưỡi, tay gãi sau đầu cười tủm tỉm giải thích lại…
- Anh hai hôm nọ đi mua quà cho chị Uyên, em có đăng kí tên ảnh vào chương trình khuyến mãi. Không ngờ trúng một giải đi du lịch quần đảo Thiên Đường 4 ngày 3 đêm cho hai người.
- Trời! Đã thế anh Phong!
Dù không phải mình trúng nhưng ai nấy cũng vui theo. Trúng thưởng dù là thứ vứt đi cũng hào hứng, huống chi cả một chuyến du lịch như vậy. Thục Uyên quên cả buồn, vội nói ngay…
- Hai anh em đi nhớ mua quà về nha!
Phong nghe vậy liền đáp lời…
- Anh mua quà là cho em. Chuyến đi này hay là em đi đi!
Tấn Phong biết gần đây nàng có tâm sự. Tuy không thể ở bên an ủi được như Diệu Minh nhưng làm được chuyện nhỏ này cho nàng thì anh ấy cũng vui trong lòng. Tuy nhiên mặt bé Tài méo xẹo ngay với cái ý tưởng đó của anh trai dại gái. Thục Uyên cũng cảm thấy e ngại nhưng chưa biết nói làm sao thì Diệu Minh đã hớn hở nhảy vào ôm nàng nói…
- Haha… thế thì có tui đi với pà đúng không Uyên! Cả đảo đó là khu resort riêng đẳng cấp ngàn-vạn sao luôn không dễ có cơ hội đến nơi cao sang đó đâu!
- Em cũng muốn đi!!!
Bé Tài cũng sang ôm đòi theo nàng. Thục Uyên lúng túng không biết làm sao. Tấn Phong xoa trán vì trông cũng tội cho em trai mình nhưng làm sao cho Uyên đi với bé Tài.
- Nếu trúng chuyến đi 4 người có phải tốt hơn không? – Đứng giữa cảnh này nàng cũng không biết ứng xử ra làm sao. Tấn Phong thì chợt tỉnh táo hẳn.
- Hay là tất cả cùng đi luôn thì sao?
- HẢ???
Ba đứa nhỏ cùng đồng thanh và nhìn Tấn Phong. Thật không đoán nổi nụ cười hiền của ông anh này có làm nên chuyện gì kì tích giải quyết vấn đề này hay không?
————–
Phục vụ nhẹ nhàng nâng món khai vị khỏi bàn ăn để thay thế món ăn chính tối nay. Tiếng vĩ cầm nhẹ nhàng rất hòa hợp với không gian châu Âu của nhà hàng Pháp này. Mắt Nhật Thiên nhìn lơ đễnh hướng dàn nhạc, không quan tâm lắm món beefsteak vừa đặt xuống trước bàn mình. Bàn ăn vuông ấm cúng, Ngọc Hân được ngồi giữa chủ tịch và hắn nên môi luôn giữ nụ cười rạng ngời hạnh phúc.
Chủ tịch mỉm cười nhìn con gái ăn miếng đầu. Ánh mắt hạnh phúc của người cha không ai có thể che giấu hay làm vơi bớt đi được khi ông ấy hướng đến Ngọc Hân.
- Vừa miệng không con gái?
- Dạ! Ngon lắm cha!
- Haha… vậy mau ăn nhiều vào!
Ngọc Hân ngoan ngoãn trả lời làm chủ tịch vừa ý, không uổng công ông ấy đặt biệt gọi riêng bếp trưởng người Pháp nấu cho 3 người cùng ăn một bữa ấm cúng. Rồi Ngọc Hân cũng như chủ tịch nhìn đến hắn.
Nhật Thiên tay còn chưa cầm đến dao nĩa. Ánh mắt hắn hướng đến dĩa đồ ăn nhưng tâm trí không mấy tập trung. Chủ tịch cũng hỏi với chất giọng không ngọt ngào âu yếm như với con gái ban nảy.
- Vừa miệng không Thiên?
- Ờh… dạ, món khai vị hơi lạt vị… cũng được thưa cha! – Hắn trả lời, tay cũng không thèm giả vờ gấp gáp ăn ngay khiến ông bố nhíu mày không vui.
- Con gần đây làm việc nhiều quá đó. Đi công tác cả tuần, vừa về cũng đi sớm về muộn. Ngọc Hân đã không làm quản lí riêng của con nữa, con chứ bận rộn suốt làm sao hai đứa có thời gian ở gần nhau.
Vài chữ “ở gần nhau” làm Ngọc Hân rụt rè ngước nhìn hắn. Không chỉ thế, Ngọc Hân vô cùng muốn thân thiết hơn cùng hắn. Nhật Thiên ngồi gần bên nhưng vẫn rất xa vời. Lấy được lòng chủ tịch cũng chưa mang nàng ta lấy được tâm hắn.
Hắn lấy khăn chùi nhẹ ngang miệng. Gương mặt không cười lạnh nhạt như vậy nhưng lại đột ngột nắm lấy bàn tay Ngọc Hân đang gần tầm với. Má nàng lập tực đỏ lên nhìn. Cái nắm tay rất chặt rất ấm áp không như cử chỉ xã giao mà thật sự mang ý nghĩa thân mật…
- Con đã định trước, ăn xong cùng cha, con sẽ đi lựa nhẫn đính hôn với em ấy! Công việc đã ổn thì con mới an tâm suy nghĩ về mỗi Ngọc Hân thôi chứ cha!
Tim Ngọc Hân run lên, mắt nhìn khi hắn nói ra những lời rất ấm áp. Tuy không mỉm cười nhưng thái độ nghiêm túc của Nhật Thiên lại khiến người ta yên tâm hơn. Chủ tịch nhìn vào mắt con trai cùng cử chỉ, không nghĩ nhiều đã mỉm cười ưng ý…
- Sao không nói trước để cha ăn nhanh cho hai đứa đi sớm!? Con làm cha lo quá đó Thiên!
- Cha chỉ cần lo giữ gìn sức khỏe là được rồi!
Ông bố mỉm cười, nhìn cả hai đứa con của mình là vô cùng mãn nguyện. Nhật Thiên cũng cười nhẹ. Ngọc Hân lâu lâu lại len lén nhìn hắn và mỉm cười hạnh phúc. Mọi thứ bây giờ quá hoàn hảo đối với Ngọc Hân.
Sau khi ăn xong, chủ tịch có vẻ rất vui khi tự đi taxi về để hai đứa con đi ăn riêng. Lúc vào xe riêng của Nhật Thiên còn hai người, hắn quay sang nói với Ngọc Hân…
- Nhẫn đính hôn sẽ chọn, còn nhẫn cưới anh định sẽ đặt như thế sẽ hay hơn em thấy sao?
- Ý của anh ra sao em cũng vừa ý hết! – Ngọc Hân không nghĩ Nhật Thiên chu đáo ngọt ngào đến như vậy.
Hắn nhìn cô gái đang gần bên mình, môi cong nhẹ thànnh một nụ cười đầy ẩn ý. Có lẽ một cô gái dịu dàng như thế này mới có thể cùng bên hắn tiến xa được. Nhật Thiên cuối cùng nói khi cho xe lướt nhẹ…
- Em cứ thế thành một cô vợ ngoan ngoãn thì làm khổ anh đó!?
Một chút ngọt ngào nhưng ánh mắt hắn vẫn hướng hết sự tập trung cho việc lái xe. Dù như thế cũng đủ làm Ngọc Hân không tài nào nghi ngờ.
Một cô vợ ngoan sao?
Nhật Thiên cảm thấy mệt mỏi khi cứ biến mình thành thế này. Đối với hắn bây giờ chỉ ám ảnh một nỗi nhớ điên cuồng về cô gái cứng đầu, quái lạ chưa bao giờ cho hắn chút cảm giác giữ trọn được tâm nàng…
Hắn thật sự khốn đốn vì nhớ nàng thì làm sao quên cho được. Nhưng trước mắt hắn không phải là người hắn nhung nhớ. Nụ cười e thẹn hạnh phúc của Ngọc Hân khi thử nhẫn đính hôn của cả hai khiến tâm hắn bấn loạn. Thậm chí khiến cho Ngọc Hân tin như vậy, Nhật Thiên càng sợ hãi chính bản thân mình.
J.K ngủ đã giấc mới ra nhìn thấy chủ nhà thật sự đã về từ khi nào. Ông anh không những không sợ mình bị xử chuyện tự ý sang ngủ ké nhà thằng em mà còn hớn hở nhào ôm Nhật Thiên từ sau.
- Em về làm anh vui quá, hết ngủ một mình rồi em yêu của anh!? – Hắn gần đây về nhà cha ngủ nên J.K mới có cơ hội sang chiếm nhà như thế. Nay Nhật Thiên về đồng nghĩa có người bầu bạn với J.K rồi.
Nhật Thiên bị ôm như thế vẫn cầm chai bia uống, mắt thậm chí không thèm rời tầm nhìn khỏi hồ. J.K khá là mất mặt nên không thèm giỡn với loại người khó ưa như Nhật Thiên nữa. Hắn rồi cũng nhìn siêu sao thần tượng đang giận dỗi mình nên giơ chai bia…
- Uống với em anh Khang!
- Giận mày rồi thằng xấu xa. Dù sao anh mày sợ mất giọng lắm không uống thứ độc hại này đâu!
Nhật Thiên không buồn vì J.K giận, hắn cười nhạt sau đó tự mình uống. J.K chợt nhíu mày chòm qua nhìn lần nữa rồi chỉ tay…
- Miệng dính son kìa! Mày mới chơi bời ở đâu hả Richard?
Nhật Thiên nghe vậy giơ tay chùi ngang quả nhiên còn chút son màu cam hồng đáng yêu như nụ cười của Ngọc Hân. Ngừng đúng một giây, hắn lại uống hết phần bia còn lại rồi trả lời…
- Là của Ngọc Hân…
- Hừmm… hai đứa tiến nhanh nhỉ? – J.K khoanh tay nói hơi ganh tị xem ra vì đang không có ai yêu thương. Ngọc Hân đột ngột thành em họ ruột nên J.K mới đành tha cho Nhật Thiên thôi.
Nhật Thiên gục đầu xuống, môi lại cười khi nói…
- Em chủ động hôn cô ấy trước khi nói dối là anh rủ em qua nhà anh tiệc tùng gì đó không vào nhà. Còn hẹn mai sẽ cùng hẹn hò, dành hết ngày vì cô ấy. Em… anh Khang… nếu người em phải hôn là anh có lẽ cũng không như thế này!?
Nhật Thiên vừa dứt câu đã hại J.K hoảng hốt tự ôm vai né rút người trên ghế. Ông anh gần như hét toán lên…
- Mày đồng tính hay sao mà lại đòi hôn anh mày vậy hả?
- Khùng quá đi… người ta chỉ so sánh như thế thôi. Lần trước bị anh hôn, em ói hết mấy ngày rồi không tự biết tởm hay sao?
Trông Nhật Thiên cải lại có chút sức sống rồi lại nằm ra ghế tựa bộ dạng chán nản. J.K chỉ nhìn đã quá hiểu. Dù có dở hơi thì J.K cũng là gã anh dở hơi hiểu thằng em này nhất.
Suy cho cùng từ đầu đã thấy có vấn đề rồi. J.K cũng nằm ra ghế tựa và nói…
- Từ đầu anh đã nói chuyện này không như cố gắng đậu trường đại học danh tiếng vì bác trai anh rồi… Mày liệu hồn, em họ của anh đó đừng làm Ngọc Hân khổ.
- … vì không làm Ngọc Hân khổ… em khổ ai hiểu cho em hả anh?
J.K nhìn qua hắn đang gác tay che mắt. Bộ dạng giống dù là một chút phấn chấn như lúc tán tỉnh Thục Uyên cũng không có. Nhật Thiên thật đang tự làm bản thân vào ngõ cụt không có chút ánh sáng hay không khí để tồn tại tiếp. Ngọc Hân giờ đối với J.K cũng không còn là người ngoài, J.K đứng nhìn cũng tự nhiên thê thảm theo.
- Mai không muốn hẹn hò thì theo anh mày đi quay album mới chịu không?
Nhật Thiên vừa nghe đã mở mắt nhìn ngay ông anh. J.K bấm bấm móng tay khi buông thêm vài lời chiêu dụ…
- Em cứ việc nói ra đó quản lí resort hay cái gì đại loại như vậy. Lúc về biết đâu tâm trạng dễ chịu hơn… diễn xuất cũng “chân thực” không cần khốn đốn như giờ!
Ý tưởng của J.K quá sức tưởng tượng khiến Nhật Thiên phải bật dậy. Bộ dạng không những đã tỉnh tảo mà còn vô cùng phấn khích nhào sang ôm J.K ngay. J.K ớn lạnh né ngay sợ bị “hôn” thiệt…
- Anh là thiên tài! Em tưởng anh chỉ biết hát hò nhảy múa thôi chứ!
- Mày khinh thường anh mày quá đó! – J.K bực mình nói.
Nhật Thiên cuối cùng cũng cười toe toét. Xem ra chuyến đi trốn tránh trách nhiệm phải gánh vác sẽ giúp hắn vực dậy tinh thần. Cái quan trọng là các fan ruột của J.K đều biết lịch trình đi quay album mới của thần tượng là ở quần đảo Thiên Đường đầy thơ mộng. Còn gì đáng trông chờ hơn có đúng không? Đảo Thiên Đường.
Tác giả :
Pé Chồn Present