Kế Hoạch Chiếm Giữ Của Chưởng Quỹ
Chương 15-3
Tống Thù đứng ở trên cầu gỗ, gió nhẹ khẽ lay động tà áo, lúc này hắn dường như cùng nắng chiều hoà vào một thể. Từ phía xa xa hắn đã nghe được tiếng cười đùa của hai thiếu niên vang vọng lại đây. Hắn xoay nghiêng người lại, nhìn theo hướng âm thanh truyền đến, thì thấy được hai thiếu niên mặc áo xám sóng vai đi tới, thiếu niên thấp hơn đang bày trò hái hoa để cài lên tóc của thiếu niên bên cạnh hắn nhưng đáng tiếc bởi vì chiều cao chênh lệch nên hắn không thực hiện được âm mưu.
Sâu trong trí nhớ của hắn, trong ngôi nhà này chưa từng vang vọng tiếng cười đùa, hắn cùng huynh trưởng không phải là người thích đùa giỡn, mà thế hệ phía sau bọn hắn thì còn chưa ra đời.
Tống Thù liếc Đường Cảnh Ngọc vài lần, hắn biết hai người vốn là có chuyện tìm hắn nên liền đi về phía đầu cầu.
“Tìm ta có việc sao?” Hắn đứng ở đầu cầu, ánh mắt dừng ở trên người Đường Cảnh Ngọc.
Đường Cảnh Ngọc liếc nhanh Tống Thù một cái đánh giá tâm tình của hắn, nhưng đến cùng là nàng vẫn không sờ được tâm tình lúc này của hắn như thế nào, nàng cũng chỉ có thể cố lấy dũng khí mà mở miệng:“Chưởng quầy, sắp đến tết Nguyên Tiêu rồi, ta cùng Chu Thọ muốn thả hoa đăng, chưởng quầy có thể dạy chúng ta được không? Làm cái hoa đăng đơn giản nhất cũng được. Nhóm người Lý sư phụ hiện tại rất bận, chúng ta cũng không dám phiền bọn họ.”
Tống Thù nhìn về phía Chu Thọ, Chu Thọ nâng đôi mắt chờ mong nhìn về phía hắn, về phần Đường Cảnh Ngọc, hắn không cần nhìn cũng biết ánh mắt của nàng có ý già, tiểu cô nương này rất biết đóng kịch giả đáng thương, mà vẻ mặt đóng kịch của nàng rất thật, rất dễ khiến người khác động lòng trắc ẩn.
Dù biết vậy nhưng Tống Thù cũng vẫn đáp ứng:“Mấy ngày này ta không rảnh, đêm Nguyên Tiêu các ngươi không trở về đúng không? Vậy thì sáng hôm đó ta sẽ dạy các ngươi làm.”
Thân thế hai người hắn biết rõ, dù Đường Cảnh Ngọc miệng nói toàn điều giả dối, nhưng trong lời nàng có một nửa là sự thật, ngẫm lại lời nói của lão lang trung thì có thể chắc chắn một điều Đường Cảnh Ngọc quả thật từng chịu khổ, cha mẹ hơn phân nửa thật sự đã qua đời. Tống Thù cũng là một dứa nhỏ mồ côi, đến bây giờ, hắn vẫn giống như ngày xưa, tự mình làm hoa đăng để tưởng nhớ thân nhân, chẳng qua từ sau khi huynh trưởng đi theo tổ phụ thì trên hoa đăng hắn làm nhiều hơn hai cái tên vậy thôi.
“Sắc trời không còn sớm, trở về sớm đi.” Cuối cùng dặn dò một tiếng, hắn đi xuống cầu, theo theo lối nhỏ càng đi càng xa.
Đường Cảnh Ngọc có chút hoang mang nhìn theo hắn, người này hôm nay tại sao lại dễ thuyết phục như vậy?
Chu Thọ đột nhiên kéo nàng tay áo:“Đường Ngũ ngươi xem, trong hồ có cá kìa!”
“Ở đâu, cá ở đâu?” Đường Cảnh Ngọc lập tức bổ nhào vào lan can bên cầu, nhìn chằm chằm vào hồ nước,“Cá lớn không, nếu lớn, chúng ta bắt một con kia, bắt xong ta làm canh cá cho ngươi uống.”
Chu Thọ có chút lo lắng:“Sư phụ đồng ý sao?”
Đường Cảnh Ngọc lơ đễnh:“Cái gì mà đồng ý hay không đồng ý , dù sao cá là nuôi để ăn, nếu hắn không ăn thì lúc chúng ta nấu canh xong sẽ mang qua cho hắn một bát, thế là xong chuyện.”
Chu Thọ tất cả đều nghe theo ý của nàng, buổi trưa ngày hôm sau thừa dịp Tống Thù ngủ trưa, hai người lôi kéo Tiền Tiến chạy đến hồ này bắt cá, ba người mỗi người đều cầm một cái vợt bắt cá, Tiền Tiến cùng Chu Thọ xuống nước, Đường Cảnh Ngọc vốn kiêng kị thân thể không thể chịu lạnh nên nói hai người họ dồn cá vào bò hồ, ba người bọc đánh.
Ép buộc gần nửa canh giờ, bọn họ thật sự bắt được một con.
Đường Cảnh Ngọc vụng trộm đem cá bỏ vào thau nước giấu ở phòng bếp nhỏ, buổi chiều sau khi tan khóa liền chạy đến phòng bếp lớn tìm Bàng sư phụ học hỏi kinh nghiệm, sẵn tiện nàng tiện tay cầm một số gia vị mang về phòng bếp nhỏ để nấu canh cá, sau đó liền trốn trong phòng bếp nhỏ bắt đầu chiến đấu.
Vấn đề không ngờ tới nhất đó không phải là khó khăn trong việc nấu canh cá mà là bước đầu tiên, giết cá.
Đường Cảnh Ngọc đương nhiên không sợ sát sinh, nhưng nàng chưa từng làm cá, nên không biết xuống tay tại vị trí nào cho tốt. Đường Cảnh Ngọc thử vài lần nhưng đều thất bại, cuối cùng bằng bất cứ giá nào chiều nay cũng phải xong nồi canh cá, liền vén tay áo lên một tay giữ cá thật chặt, mang con cá đến thớt, tay kia cầm đao thái, vỗ thật mạnh xuống đầu con cá
Kết quả con cá kia thừa lúc nàng nghiêng người lấy đao mà lơi lỏng liền lắc mình tránh thoát, đao thái va chạm với thớt vang lên một tiếng bụp trầm đục.
Tại nhà chính Tống Thù vốn đang dùng cơm với hai đồ đệ, nghe được thanh âm này, hắn nhíu nhíu mày, ý bảo Chu Thọ đi xem.
Chu Thọ lập tức chạy ra ngoài.
Tống Thù ngồi ở hướng bắc, có thể nhìn đến thấy mọi vị trí trong viện, mà cái phòng bếp nhỏ kia ở sườn phía nam đông sương phòng, hắn cũng có thể nhìn đến cửa.
Vì thế hắn nhìn Chu Thọ đẩy cửa ra, tiếp tục trơ mắt nhìn một con cá lao nhanh ra từ bên trong, nện vào bậc thang thứ hai vẫy vẫy đuôi, vảy bị ánh nắng buổi chiều chiếu vào lòe lòe sáng lên......
Sâu trong trí nhớ của hắn, trong ngôi nhà này chưa từng vang vọng tiếng cười đùa, hắn cùng huynh trưởng không phải là người thích đùa giỡn, mà thế hệ phía sau bọn hắn thì còn chưa ra đời.
Tống Thù liếc Đường Cảnh Ngọc vài lần, hắn biết hai người vốn là có chuyện tìm hắn nên liền đi về phía đầu cầu.
“Tìm ta có việc sao?” Hắn đứng ở đầu cầu, ánh mắt dừng ở trên người Đường Cảnh Ngọc.
Đường Cảnh Ngọc liếc nhanh Tống Thù một cái đánh giá tâm tình của hắn, nhưng đến cùng là nàng vẫn không sờ được tâm tình lúc này của hắn như thế nào, nàng cũng chỉ có thể cố lấy dũng khí mà mở miệng:“Chưởng quầy, sắp đến tết Nguyên Tiêu rồi, ta cùng Chu Thọ muốn thả hoa đăng, chưởng quầy có thể dạy chúng ta được không? Làm cái hoa đăng đơn giản nhất cũng được. Nhóm người Lý sư phụ hiện tại rất bận, chúng ta cũng không dám phiền bọn họ.”
Tống Thù nhìn về phía Chu Thọ, Chu Thọ nâng đôi mắt chờ mong nhìn về phía hắn, về phần Đường Cảnh Ngọc, hắn không cần nhìn cũng biết ánh mắt của nàng có ý già, tiểu cô nương này rất biết đóng kịch giả đáng thương, mà vẻ mặt đóng kịch của nàng rất thật, rất dễ khiến người khác động lòng trắc ẩn.
Dù biết vậy nhưng Tống Thù cũng vẫn đáp ứng:“Mấy ngày này ta không rảnh, đêm Nguyên Tiêu các ngươi không trở về đúng không? Vậy thì sáng hôm đó ta sẽ dạy các ngươi làm.”
Thân thế hai người hắn biết rõ, dù Đường Cảnh Ngọc miệng nói toàn điều giả dối, nhưng trong lời nàng có một nửa là sự thật, ngẫm lại lời nói của lão lang trung thì có thể chắc chắn một điều Đường Cảnh Ngọc quả thật từng chịu khổ, cha mẹ hơn phân nửa thật sự đã qua đời. Tống Thù cũng là một dứa nhỏ mồ côi, đến bây giờ, hắn vẫn giống như ngày xưa, tự mình làm hoa đăng để tưởng nhớ thân nhân, chẳng qua từ sau khi huynh trưởng đi theo tổ phụ thì trên hoa đăng hắn làm nhiều hơn hai cái tên vậy thôi.
“Sắc trời không còn sớm, trở về sớm đi.” Cuối cùng dặn dò một tiếng, hắn đi xuống cầu, theo theo lối nhỏ càng đi càng xa.
Đường Cảnh Ngọc có chút hoang mang nhìn theo hắn, người này hôm nay tại sao lại dễ thuyết phục như vậy?
Chu Thọ đột nhiên kéo nàng tay áo:“Đường Ngũ ngươi xem, trong hồ có cá kìa!”
“Ở đâu, cá ở đâu?” Đường Cảnh Ngọc lập tức bổ nhào vào lan can bên cầu, nhìn chằm chằm vào hồ nước,“Cá lớn không, nếu lớn, chúng ta bắt một con kia, bắt xong ta làm canh cá cho ngươi uống.”
Chu Thọ có chút lo lắng:“Sư phụ đồng ý sao?”
Đường Cảnh Ngọc lơ đễnh:“Cái gì mà đồng ý hay không đồng ý , dù sao cá là nuôi để ăn, nếu hắn không ăn thì lúc chúng ta nấu canh xong sẽ mang qua cho hắn một bát, thế là xong chuyện.”
Chu Thọ tất cả đều nghe theo ý của nàng, buổi trưa ngày hôm sau thừa dịp Tống Thù ngủ trưa, hai người lôi kéo Tiền Tiến chạy đến hồ này bắt cá, ba người mỗi người đều cầm một cái vợt bắt cá, Tiền Tiến cùng Chu Thọ xuống nước, Đường Cảnh Ngọc vốn kiêng kị thân thể không thể chịu lạnh nên nói hai người họ dồn cá vào bò hồ, ba người bọc đánh.
Ép buộc gần nửa canh giờ, bọn họ thật sự bắt được một con.
Đường Cảnh Ngọc vụng trộm đem cá bỏ vào thau nước giấu ở phòng bếp nhỏ, buổi chiều sau khi tan khóa liền chạy đến phòng bếp lớn tìm Bàng sư phụ học hỏi kinh nghiệm, sẵn tiện nàng tiện tay cầm một số gia vị mang về phòng bếp nhỏ để nấu canh cá, sau đó liền trốn trong phòng bếp nhỏ bắt đầu chiến đấu.
Vấn đề không ngờ tới nhất đó không phải là khó khăn trong việc nấu canh cá mà là bước đầu tiên, giết cá.
Đường Cảnh Ngọc đương nhiên không sợ sát sinh, nhưng nàng chưa từng làm cá, nên không biết xuống tay tại vị trí nào cho tốt. Đường Cảnh Ngọc thử vài lần nhưng đều thất bại, cuối cùng bằng bất cứ giá nào chiều nay cũng phải xong nồi canh cá, liền vén tay áo lên một tay giữ cá thật chặt, mang con cá đến thớt, tay kia cầm đao thái, vỗ thật mạnh xuống đầu con cá
Kết quả con cá kia thừa lúc nàng nghiêng người lấy đao mà lơi lỏng liền lắc mình tránh thoát, đao thái va chạm với thớt vang lên một tiếng bụp trầm đục.
Tại nhà chính Tống Thù vốn đang dùng cơm với hai đồ đệ, nghe được thanh âm này, hắn nhíu nhíu mày, ý bảo Chu Thọ đi xem.
Chu Thọ lập tức chạy ra ngoài.
Tống Thù ngồi ở hướng bắc, có thể nhìn đến thấy mọi vị trí trong viện, mà cái phòng bếp nhỏ kia ở sườn phía nam đông sương phòng, hắn cũng có thể nhìn đến cửa.
Vì thế hắn nhìn Chu Thọ đẩy cửa ra, tiếp tục trơ mắt nhìn một con cá lao nhanh ra từ bên trong, nện vào bậc thang thứ hai vẫy vẫy đuôi, vảy bị ánh nắng buổi chiều chiếu vào lòe lòe sáng lên......
Tác giả :
Tiếu Giai Nhân