Kế Hoạch Bắt Cừu
Chương 36: Bị ám sát
Sau chuyện tối hôm qua, không còn thấy Trương Hoa tìm cô nữa, xem ra buổi nói chuyện cũng có tác dụng, lão ta biết điều mà tránh xa cô ra.
Có điều, e rằng cũng không ở lại công ty được bao lâu nữa.
Mọi chuyện cứ yên tĩnh như thế qua ba bốn ngày, hôm nay, Tô Y Thược vừa bước vào công ty, chợt nghe các đồng nghiệp đang bàn tán chuyện gì đó, ai cũng mặt mày hớn hở, hình như có chuyện gì đó cực tốt vừa xảy ra.
Cô gái mấy lần trước hay tới truyền lời hộ Trương Hoa nhìn thấy Tô Y Thược tới liền vội vã chạy sang, hưng phấn nói: “Tổng giám đốc Trương bị cách chức rồi! Hai ngày trước còn nghe nói lão bị đánh đến mức nhập viện cơ!” Cô ta càng nói càng hưng phấn, như muốn nhào cả người vào người Tô Y Thược.
Tô Y Thược khẽ nhíu mày, hơi nghi hoặc.
Tuy Trương Hoa kia làm mấy việc bẩn thỉu, nhưng chắc chắn có người chống lưng, nên dĩ nhiên không ai có thể cách chức lão. Người kia chắc chắn là rất có quyền hành thế lực, còn tìm người đánh lão mà không sợ bị lão trả thù, ngoại trừ vị tổng giám đốc vừa nói chuyện với cô tối hôm trước, chắc hẳn không có người thứ hai, xem ra anh ta rất có trách nhiệm.
Nghĩ một chút, Tô Y Thược rút điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cảm ơn anh.
“Nhắn tin cho ai thế? ~” Một giọng phụ nữ dễ nghe vang lên bên tai Tô Y Thược.
Quan Thanh mặc một bộ đồ công sở màu đen trắng, ánh mắt nhìn Tô Y Thược đầy hứng thú.
Hôm nay cô và thiếu gia đã xử lý xong chuyện bên chỗ ông nội, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bị người nào đó khẩn cấp lôi ngược trở về. Nhìn vẻ mặt anh cố ra vẻ bình tĩnh, Quan Thanh thật không biết phải nói gì, có gì mà phải gấp gáp thế chứ? Đâu phải không gặp được nữa đâu?
“Xin lỗi.” Đang lúc Quan Thanh thầm oán giận thì một giọng nữ yếu ớt xen vào cuộc nói chuyện của hai người.
Đôi mắt đỏ ửng của Nghiêm Lị Lị nhìn chằm chằm xuống đất, xấu hổ nói.
Thật ra Tô Y Thược cũng không ghét cô ta, mỗi người một tính cách khác nhau, hoặc là do hoàn cảnh tạo thành tính cách cá nhân, sự kiêu ngạo của cô ta chẳng qua cũng chỉ vì để giấu đi sự tự ti mà thôi.
“Không có gì.” Tô Y Thược nhìn người phụ nữ trước mặt, nói với giọng điệu bình thản như mọi ngày.
“Cảm ơn cô.” Nghiêm Lị Lị ngẩng đầu, mở to mắt nhìn Tô Y Thược một lúc lâu, trong ánh mắt lóe lên vẻ tự ti và ao ước, nhưng không hề có đố kỵ.
Cô ta sai rồi, cô ta cho rằng tất cả đều có thể dựa vào thủ đoạn, nhưng lại quên rằng dựa vào thủ đoạn cũng sẽ chẳng được lâu dài. Trong mắt Nghiêm Lị Lị không còn lấp lánh sáng như xưa nữa, chỉ giống như một con gà chọi vừa bị đánh bại mà thôi.
Quan Thanh cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nghe hai người nói chuyện, cô chẳng hiểu ra sao, có điều, nhìn khuôn mặt luôn kiêu ngạo của Nghiêm Lị Lị lần đầu tiên lộ ra vẻ thất bại, cô cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, nhìn sắc mặt cô ta lúc này, hai người chỉ cảm thấy cô ta thật đáng thương.
Tô Y Thược không nói câu nào để động viên cô ta, bởi vì… đây là hình phạt nghiêm khắc mà cô ta đáng phải nhận, cô cũng không phải người lương thiện gì, thậm chí, đối xử với người khác còn hơi máu lạnh, nhưng đó mới là cô!
Nhìn sắc mặt vẫn lạnh nhạt trước sau như một của Tô Y Thược, Quan Thanh hơi ngạc nhiên. Bản thân cô cũng phải trải qua mười mấy năm tôi luyện trên thương trường mới có thể bình tĩnh, gặp nguy không sợ hãi như hiện nay. Lần trước gặp trong ngõ nhỏ, cô đã nhìn thấy sự lạnh lùng của Tô Y Thược, giống như một con búp bê không bị bất cứ kẻ nào làm ảnh hưởng. Nhưng hiện giờ nhìn thấy lần thứ hai, ngoài sự hiếu kỳ ra, trong lòng cô còn có cảm giác thương xót.
Ánh mắt của Quan Thanh khiến Tô Y Thược không biết phải nói gì.
“Chị không có việc gì phải làm à?” Tô Y Thược nhìn Quan Thanh, chậm rãi hỏi.
Quan Thanh vội vàng quay người đi về phía phòng làm việc của mình. Cô bé này quả là lạnh lùng. Ừ, cô bé ấy mới xứng đáng để cái tên kia động lòng!!
“Chiều nay Lâm Mạc Tang sẽ quay lại làm việc.” Trước khi vào phòng, Quan Thanh nhanh chóng ném lại câu đó.
Rành mạnh từng từ lọt vào tai Tô Y Thược.
Tô Y Thược hơi ngẩn người, rồi lập tức cúi đầu sắp xếp lại tài liệu, chỉ là… cô cầm ngược tài liệu mất rồi.
Buổi chiều, Lâm Mạc Tang cũng không xuất hiện. Không hiểu sao Tô Y Thược bỗng thấy hơi nôn nóng bất an, thậm chí còn bất cẩn làm đổ cả cốc nước trà, đón nhận ngay ánh mắt chăm chú của Tân Việt Trạch. Nhìn nụ cười có vẻ mờ ám của anh ta, Tô Y Thược chỉ muốn đập cho anh ta một trận.
Ngay khi Tô Y Thược chuẩn bị tan làm về nhà, đột nhiên cửa hàng hoa đưa tới một bó hoa hồng trắng, muốn Tô Y Thược ký nhận. Dưới vẻ mặt mờ ám của đồng nghiệp, Tô Y Thược không chịu cầm bút ký.
Hiển nhiên là cậu nhóc giao hoa không biết phải làm sao, Tân Việt Trạch mang hy vọng được xem kịch vui, vừa giục Tô Y Thược nhận, vừa nhìn lén xem có phải người nào đó gửi không.
Mắt anh ta liếc qua, nhưng người gửi lại không phải là người anh ta nghĩ.
Tên ở phần chữ ký người gửi chỉ có duy nhất một chữ “Trần”, mà còn là nét chữ của chính người gửi.
Trong nháy mắt Tân Việt Trạch có cảm giác khó mà tin nổi. Nét chữ này không phải là nhìn quen mắt, mà là có hóa thành tro anh ta cũng nhận ra được. Bó hoa này lại là của hắn gửi sao?! “Nguyệt thần” trong truyền thuyết, ngang hàng với “Dạ thần”. Bọn họ vẫn luôn vừa là địch vừa là bạn. Anh ta từng gặp người đàn ông xinh đẹp hoang dã đó ở biệt thự của Lâm Mạc Tang một lần, tuy hắn đeo mặt nạ, nhưng cũng thoáng có thể nhìn ra được, dung nhan của người đàn ông này nhất định cũng giống Lâm Mạc Tang, khiến cho người khác trầm luân mê hoặc, thần bí khiến ai cũng phải hiếu kỳ.
Tân Việt Trạch thậm chí còn không biết tên của người đàn ông này, chỉ biết trên những lá thư mà hắn gửi đi, luôn ký một chữ “Trần”.
Từ lúc nào mà Tô Y Thược lại có quan hệ với người kia? Hắn mà lại xuất hiện ở đây… Nếu “Nguyệt thần” cũng muốn chen chân vào mối quan hệ này…
Sắc mặt Tân Việt Trạch hơi trầm xuống.
“Cô ấy sẽ không nhận.” Một giọng nói khàn khàn mang theo chút vẻ uể oải mệt mỏi đột ngột xuất hiện ở cửa.
Nhìn Lâm Mạc Tang chậm rãi đi tới, tần suất tim đập của Tô Y Thược thoáng chốc trở nên không thể khống chế được.
“Nhưng mà…” Tuy cậu nhóc kia vẫn bị giật mình vì khí phách mạnh mẽ của người thanh niên này, nhưng câu nói của anh khiến cậu cảm thấy rất khó xử, tuy người ủy thác cho cậu giao hoa chỉ ngồi trong xe không lộ diện, có điều, vừa nhìn qua đã biết là bọn họ không thể chọc vào người nọ được.
Lâm Mạc Tang cầm bút, viết một chữ “Mạc” lên trên tờ giấy biên nhận, rồi bỏ bút xuống.
“Đưa cái này cho hắn ta, thứ cho tôi không nhận hoa được. Mặt khác, nhờ cậu chuyển lời giùm, đây là người con gái của tôi!” Nói xong, Lâm Mạc Tang kéo tay Tô Y Thược rời đi, để lại cả đám đồng nghiệp kinh ngạc sau khi nghe câu nói của anh, và cậu nhóc giao hoa kia.
Tân Việt Trạch lại nghĩ thế này rất tốt, vừa thể hiện quyền sở hữu của mình, cũng khiến người thầm ái mộ anh phải bỏ cuộc.
Tô Y Thược cứ ngơ ngẩn để mặc Lâm Mạc Tang kéo đi trên đường. Lâm Mạc Tang buông tay cô ra, chậm rãi bước.
“Chuyện đó…” mỗi lần ở bên Lâm Mạc Tang, cô luôn cảm thấy mình không giống chính mình… “Em không biết người tặng hoa kia.” Tô Y Thược nhìn Lâm Mạc Tang. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt cô, hai mắt sáng như sao.
“Cẩn thận! Chết tiệt!” Lâm Mạc Tang đột ngột ôm Tô Y Thược vào trong ngực, ngã xuống đất. Một chiếc xe vụt lướt qua bên người Tô Y Thược.
“Pằng!” Người trong xe đột nhiên đưa tay ra ngoài cửa sổ, nã một phát súng về phía Tô Y Thược. Lâm Mạc Tang lập tức lăn một vòng, bảo vệ Tô Y Thược, chính anh lại hứng phát đạn vào trúng vai.
Lâm Mạc Tang bất chấp vết thương trên vai, chỉ đen mặt lo lắng kiểm tra xem Tô Y Thược có bị thương hay không, sau đó ôm cô vào lòng để che chở, lạnh lùng nhìn về phía người trong xe.
Hiển nhiên là chiếc xe kia cố ý muốn đâm Tô Y Thược, đã vậy còn mang theo súng. Nếu Lâm Mạc Tang không phản ứng nhanh… Anh thực sự không dám nghĩ đến hậu quả nữa, anh chỉ biết rằng, anh không thể mất cô được! Cô chính là chiếc vảy ngược của anh, ai dám động đến cô, anh sẽ khiến cho kẻ đó sống không bằng chết!!! Vòng tay ôm Tô Y Thược siết thật chặt, máu trên vai cứ thế chảy xuống, trong mắt Lâm Mạc Tang thoáng hiện lên tia sáng khát máu.
Chủ nhân chiếc xe thấy không đạt được mục đích, quay đầu nhìn Tô Y Thược được Lâm Mạc Tang ôm vào lòng, ánh mắt thoáng trở nên điên cuồng nhưng cũng không quay xe lại mà lái thẳng đi.
Có điều, e rằng cũng không ở lại công ty được bao lâu nữa.
Mọi chuyện cứ yên tĩnh như thế qua ba bốn ngày, hôm nay, Tô Y Thược vừa bước vào công ty, chợt nghe các đồng nghiệp đang bàn tán chuyện gì đó, ai cũng mặt mày hớn hở, hình như có chuyện gì đó cực tốt vừa xảy ra.
Cô gái mấy lần trước hay tới truyền lời hộ Trương Hoa nhìn thấy Tô Y Thược tới liền vội vã chạy sang, hưng phấn nói: “Tổng giám đốc Trương bị cách chức rồi! Hai ngày trước còn nghe nói lão bị đánh đến mức nhập viện cơ!” Cô ta càng nói càng hưng phấn, như muốn nhào cả người vào người Tô Y Thược.
Tô Y Thược khẽ nhíu mày, hơi nghi hoặc.
Tuy Trương Hoa kia làm mấy việc bẩn thỉu, nhưng chắc chắn có người chống lưng, nên dĩ nhiên không ai có thể cách chức lão. Người kia chắc chắn là rất có quyền hành thế lực, còn tìm người đánh lão mà không sợ bị lão trả thù, ngoại trừ vị tổng giám đốc vừa nói chuyện với cô tối hôm trước, chắc hẳn không có người thứ hai, xem ra anh ta rất có trách nhiệm.
Nghĩ một chút, Tô Y Thược rút điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cảm ơn anh.
“Nhắn tin cho ai thế? ~” Một giọng phụ nữ dễ nghe vang lên bên tai Tô Y Thược.
Quan Thanh mặc một bộ đồ công sở màu đen trắng, ánh mắt nhìn Tô Y Thược đầy hứng thú.
Hôm nay cô và thiếu gia đã xử lý xong chuyện bên chỗ ông nội, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bị người nào đó khẩn cấp lôi ngược trở về. Nhìn vẻ mặt anh cố ra vẻ bình tĩnh, Quan Thanh thật không biết phải nói gì, có gì mà phải gấp gáp thế chứ? Đâu phải không gặp được nữa đâu?
“Xin lỗi.” Đang lúc Quan Thanh thầm oán giận thì một giọng nữ yếu ớt xen vào cuộc nói chuyện của hai người.
Đôi mắt đỏ ửng của Nghiêm Lị Lị nhìn chằm chằm xuống đất, xấu hổ nói.
Thật ra Tô Y Thược cũng không ghét cô ta, mỗi người một tính cách khác nhau, hoặc là do hoàn cảnh tạo thành tính cách cá nhân, sự kiêu ngạo của cô ta chẳng qua cũng chỉ vì để giấu đi sự tự ti mà thôi.
“Không có gì.” Tô Y Thược nhìn người phụ nữ trước mặt, nói với giọng điệu bình thản như mọi ngày.
“Cảm ơn cô.” Nghiêm Lị Lị ngẩng đầu, mở to mắt nhìn Tô Y Thược một lúc lâu, trong ánh mắt lóe lên vẻ tự ti và ao ước, nhưng không hề có đố kỵ.
Cô ta sai rồi, cô ta cho rằng tất cả đều có thể dựa vào thủ đoạn, nhưng lại quên rằng dựa vào thủ đoạn cũng sẽ chẳng được lâu dài. Trong mắt Nghiêm Lị Lị không còn lấp lánh sáng như xưa nữa, chỉ giống như một con gà chọi vừa bị đánh bại mà thôi.
Quan Thanh cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nghe hai người nói chuyện, cô chẳng hiểu ra sao, có điều, nhìn khuôn mặt luôn kiêu ngạo của Nghiêm Lị Lị lần đầu tiên lộ ra vẻ thất bại, cô cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, nhìn sắc mặt cô ta lúc này, hai người chỉ cảm thấy cô ta thật đáng thương.
Tô Y Thược không nói câu nào để động viên cô ta, bởi vì… đây là hình phạt nghiêm khắc mà cô ta đáng phải nhận, cô cũng không phải người lương thiện gì, thậm chí, đối xử với người khác còn hơi máu lạnh, nhưng đó mới là cô!
Nhìn sắc mặt vẫn lạnh nhạt trước sau như một của Tô Y Thược, Quan Thanh hơi ngạc nhiên. Bản thân cô cũng phải trải qua mười mấy năm tôi luyện trên thương trường mới có thể bình tĩnh, gặp nguy không sợ hãi như hiện nay. Lần trước gặp trong ngõ nhỏ, cô đã nhìn thấy sự lạnh lùng của Tô Y Thược, giống như một con búp bê không bị bất cứ kẻ nào làm ảnh hưởng. Nhưng hiện giờ nhìn thấy lần thứ hai, ngoài sự hiếu kỳ ra, trong lòng cô còn có cảm giác thương xót.
Ánh mắt của Quan Thanh khiến Tô Y Thược không biết phải nói gì.
“Chị không có việc gì phải làm à?” Tô Y Thược nhìn Quan Thanh, chậm rãi hỏi.
Quan Thanh vội vàng quay người đi về phía phòng làm việc của mình. Cô bé này quả là lạnh lùng. Ừ, cô bé ấy mới xứng đáng để cái tên kia động lòng!!
“Chiều nay Lâm Mạc Tang sẽ quay lại làm việc.” Trước khi vào phòng, Quan Thanh nhanh chóng ném lại câu đó.
Rành mạnh từng từ lọt vào tai Tô Y Thược.
Tô Y Thược hơi ngẩn người, rồi lập tức cúi đầu sắp xếp lại tài liệu, chỉ là… cô cầm ngược tài liệu mất rồi.
Buổi chiều, Lâm Mạc Tang cũng không xuất hiện. Không hiểu sao Tô Y Thược bỗng thấy hơi nôn nóng bất an, thậm chí còn bất cẩn làm đổ cả cốc nước trà, đón nhận ngay ánh mắt chăm chú của Tân Việt Trạch. Nhìn nụ cười có vẻ mờ ám của anh ta, Tô Y Thược chỉ muốn đập cho anh ta một trận.
Ngay khi Tô Y Thược chuẩn bị tan làm về nhà, đột nhiên cửa hàng hoa đưa tới một bó hoa hồng trắng, muốn Tô Y Thược ký nhận. Dưới vẻ mặt mờ ám của đồng nghiệp, Tô Y Thược không chịu cầm bút ký.
Hiển nhiên là cậu nhóc giao hoa không biết phải làm sao, Tân Việt Trạch mang hy vọng được xem kịch vui, vừa giục Tô Y Thược nhận, vừa nhìn lén xem có phải người nào đó gửi không.
Mắt anh ta liếc qua, nhưng người gửi lại không phải là người anh ta nghĩ.
Tên ở phần chữ ký người gửi chỉ có duy nhất một chữ “Trần”, mà còn là nét chữ của chính người gửi.
Trong nháy mắt Tân Việt Trạch có cảm giác khó mà tin nổi. Nét chữ này không phải là nhìn quen mắt, mà là có hóa thành tro anh ta cũng nhận ra được. Bó hoa này lại là của hắn gửi sao?! “Nguyệt thần” trong truyền thuyết, ngang hàng với “Dạ thần”. Bọn họ vẫn luôn vừa là địch vừa là bạn. Anh ta từng gặp người đàn ông xinh đẹp hoang dã đó ở biệt thự của Lâm Mạc Tang một lần, tuy hắn đeo mặt nạ, nhưng cũng thoáng có thể nhìn ra được, dung nhan của người đàn ông này nhất định cũng giống Lâm Mạc Tang, khiến cho người khác trầm luân mê hoặc, thần bí khiến ai cũng phải hiếu kỳ.
Tân Việt Trạch thậm chí còn không biết tên của người đàn ông này, chỉ biết trên những lá thư mà hắn gửi đi, luôn ký một chữ “Trần”.
Từ lúc nào mà Tô Y Thược lại có quan hệ với người kia? Hắn mà lại xuất hiện ở đây… Nếu “Nguyệt thần” cũng muốn chen chân vào mối quan hệ này…
Sắc mặt Tân Việt Trạch hơi trầm xuống.
“Cô ấy sẽ không nhận.” Một giọng nói khàn khàn mang theo chút vẻ uể oải mệt mỏi đột ngột xuất hiện ở cửa.
Nhìn Lâm Mạc Tang chậm rãi đi tới, tần suất tim đập của Tô Y Thược thoáng chốc trở nên không thể khống chế được.
“Nhưng mà…” Tuy cậu nhóc kia vẫn bị giật mình vì khí phách mạnh mẽ của người thanh niên này, nhưng câu nói của anh khiến cậu cảm thấy rất khó xử, tuy người ủy thác cho cậu giao hoa chỉ ngồi trong xe không lộ diện, có điều, vừa nhìn qua đã biết là bọn họ không thể chọc vào người nọ được.
Lâm Mạc Tang cầm bút, viết một chữ “Mạc” lên trên tờ giấy biên nhận, rồi bỏ bút xuống.
“Đưa cái này cho hắn ta, thứ cho tôi không nhận hoa được. Mặt khác, nhờ cậu chuyển lời giùm, đây là người con gái của tôi!” Nói xong, Lâm Mạc Tang kéo tay Tô Y Thược rời đi, để lại cả đám đồng nghiệp kinh ngạc sau khi nghe câu nói của anh, và cậu nhóc giao hoa kia.
Tân Việt Trạch lại nghĩ thế này rất tốt, vừa thể hiện quyền sở hữu của mình, cũng khiến người thầm ái mộ anh phải bỏ cuộc.
Tô Y Thược cứ ngơ ngẩn để mặc Lâm Mạc Tang kéo đi trên đường. Lâm Mạc Tang buông tay cô ra, chậm rãi bước.
“Chuyện đó…” mỗi lần ở bên Lâm Mạc Tang, cô luôn cảm thấy mình không giống chính mình… “Em không biết người tặng hoa kia.” Tô Y Thược nhìn Lâm Mạc Tang. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt cô, hai mắt sáng như sao.
“Cẩn thận! Chết tiệt!” Lâm Mạc Tang đột ngột ôm Tô Y Thược vào trong ngực, ngã xuống đất. Một chiếc xe vụt lướt qua bên người Tô Y Thược.
“Pằng!” Người trong xe đột nhiên đưa tay ra ngoài cửa sổ, nã một phát súng về phía Tô Y Thược. Lâm Mạc Tang lập tức lăn một vòng, bảo vệ Tô Y Thược, chính anh lại hứng phát đạn vào trúng vai.
Lâm Mạc Tang bất chấp vết thương trên vai, chỉ đen mặt lo lắng kiểm tra xem Tô Y Thược có bị thương hay không, sau đó ôm cô vào lòng để che chở, lạnh lùng nhìn về phía người trong xe.
Hiển nhiên là chiếc xe kia cố ý muốn đâm Tô Y Thược, đã vậy còn mang theo súng. Nếu Lâm Mạc Tang không phản ứng nhanh… Anh thực sự không dám nghĩ đến hậu quả nữa, anh chỉ biết rằng, anh không thể mất cô được! Cô chính là chiếc vảy ngược của anh, ai dám động đến cô, anh sẽ khiến cho kẻ đó sống không bằng chết!!! Vòng tay ôm Tô Y Thược siết thật chặt, máu trên vai cứ thế chảy xuống, trong mắt Lâm Mạc Tang thoáng hiện lên tia sáng khát máu.
Chủ nhân chiếc xe thấy không đạt được mục đích, quay đầu nhìn Tô Y Thược được Lâm Mạc Tang ôm vào lòng, ánh mắt thoáng trở nên điên cuồng nhưng cũng không quay xe lại mà lái thẳng đi.
Tác giả :
Mạc Thiểu Niên