Kế Hoạch Bắt Cừu
Chương 21: Cùng đi siêu thị
Có thể là do hành động của rồi của Tống Thanh đã dọa cô sợ, vòng tay ấm áp của Lâm Mạc Tang lại khiến cô cảm thấy rất an toàn, cho nên, giờ phút này, trong đầu Tô Y Thược thậm chí còn không có suy nghĩ muốn buông tay ra.
Cho dù hai người không hề quen biết.
Nhìn Tô Y Thược không ngừng rơi nước mắt, Lâm Mạc Tang vừa đau lòng, vừa tức giận, thậm chí còn có cảm giác không biết phải làm sao. Anh đành phải ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài của cô.
Hai người ôm nhau, thời gian như đã trôi qua cả thế kỷ.
Tô Y Thược vẫn không ngẩng đầu, có điều đã ngừng khóc. Vừa rồi thì là vì cô bị hù dọa, còn bây giờ là vì nghĩ mình ở trong lòng một người đàn ông xa lạ lâu như vậy, còn khóc bù lu bù loa lên như thế, khiến cô vô cùng lúng túng. Tuy cô cảm nhận được rằng người thanh niên này dường như cũng không tức giận, nhưng cô lại rất xấu hổ.
Lâm Mạc Tang cũng cảm thấy tâm trạng của Tô Y Thược có vẻ đã ổn định, chỉ là, sao cô vẫn chưa ngẩng đầu lên?! Theo sự hiểu biết của anh về cô, thì lẽ ra cô nhóc nhạy cảm này sẽ phải lập tức nhảy ra khỏi lòng anh mới đúng chứ? Tuy rằng anh cảm thấy ôm cô thế này rất tốt.
Hai người mang hai suy nghĩ khác nhau, không ai cử động trước.
“Này… trên chân em có một con gián.” Đột nhiên Lâm Mạc Tang cúi đầu nói như cố tình trêu đùa, khóe miệng nở nụ cười tà ác, anh còn nhớ rõ, trước đây Tô Y Thược sợ nhất là gián.
Y Thược tỏ ra không phản ứng kịp, sau đó…
“A…” cô ngẩng mạnh đầu lên, nhay ra xa từng bước, vì hành động của cô quá bất ngờ, nên đầu húc thẳng vào cằm Lâm Mạc Tang nghe đến “bốp” một tiếng.
Nhìn Lâm Mạc Tang đang ôm cằm, khuôn mặt còn đang tèm lem nước mắt của Tô Y Thược khẽ nở một nụ cười ngượng ngùng với anh. Ánh mắt cô cũng bắt đầu đánh giá người đàn ông trước mặt.
Người đó vô cùng khôi ngô, nét mặt đẹp như điêu khắc, ngũ quan rõ ràng, khuôn mặt góc cạnh tuấn tú đến dị thường, khiên Tô Y Thược hơi loạn nhịp, cô chưa từng nhìn thấy một người đàn ông nào như vậy, toàn thân tỏa ra sức hấp dẫn vô cùng cuốn hút người khác.
Lâm Mạc Tang nhíu mày xoa cái cằm bị cô húc vào, thầm cười khổ, đây có phải là báo ứng không, dọa cô còn hại chính mình bị húc nữa.
Trong mắt Tô Y Thược, người này là người thanh niên có dáng vẻ đẹp nhất mà cô từng nhìn thấy. Nếu chưa gặp anh, chắc chắn cô sẽ không bao giờ tin trên thế giới này lại có một người đàn ông như vậy. Toàn thân anh tỏa ra một cảm giác mê hoặc đến khiếp người, khiến người khác bất giác muốn phục tùng. Người đàn ông như vậy, trời sinh là để làm vua.
Đương nhiên, Tô Y Thược cũng không phải dạng con gái mê trai. Cô không muốn trêu chọc vào người như vậy. Cũng giống như Nhược Thủy Tam Thiên trong trò chơi, đối với cô, cô và bọn họ là người thuộc về hai thế giới khác nhau, nhất định sẽ không thể ở bên cạnh nhau được.
“Cảm ơn anh.” Mắt Tô Y Thược hơi ửng đỏ, nhẹ nhàng nói với Lâm Mạc Tang.
Biết cô không nhận ra mình, trong lòng Lâm Mạc Tang có cảm giác mất mác khó nói nên lời, “Không cần khách sáo.” Lâm Mạc Tang giấu đi cảm xúc thật của mình, cười đáp.
Nhìn gương mặt khẽ mỉm cười kia, Tô Y Thược hơi choáng váng, lóa mắt. Anh đẹp trai à, đừng cười mà. Cô không chịu nổi đâu, hơn nữa, vừa rồi cô còn rúc mãi vào ngực anh không chịu rời ra nữa chứ, nghĩ đến chuyện này, Tô Y Thược đỏ bừng mặt.
“À… tôi tên là Lâm Mạc Tang, ở trong nhà trọ này.” Lâm Mạc Tang cũng không trêu cô nữa, nghiêm túc nói. Nếu cô không nhận ra anh, vậy thì bắt đầu từ bây giờ, lại làm quen với nhau một lần nữa là được rồi. Anh có rất nhiều thời gian để đền cho cô, anh sẽ không bao giờ rời khỏi cô nữa.
“A? Anh cũng ở đây à?” Tô Y Thược hơi ngạc nhiên, tâm trạng cũng dần hồi phục, lúc này cô mới để ý, anh chính là người thanh niên mặc bộ đồ thể thao màu đen vừa rồi.
“À… vừa rồi ra cửa có nhìn thấy anh, không phải anh đã đi rồi sao?” Tô Y Thược tò mò hỏi.
Lâm Mạc Tang không ngờ cô lại nhớ rõ anh, nhất thời không biết phải tìm lý do gì, liền áp dụng chính sách nói lảng sang chuyện khác: “Em định đi đâu à?” Anh làm ra vẻ thuận miệng hỏi thăm.
“À, tôi vừa chuyển đến đây không lâu, muốn đi siêu thị mua chút đồ dùng hàng ngày.” Tô Y Thược cũng không nhận ra là người nào đó vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô, chỉ cầm chiếc túi bảo vệ môi trường trong tay quơ quơ trước mặt Lâm Mạc Tang.
“Trùng hợp quá, tôi cũng thế, vừa rồi quên mang ví, nên mới quay về một chuyến.” Con cáo già Lâm Mạc Tang lập tức tìm được lý do, hoàn toàn là dựa vào lời nói của người nào đó.
Trước mặt Lâm Mạc Tang, Tô Y Thược vẫn như một chú cừu nhỏ, không hề có lực chống đỡ.
“Anh cũng vừa chuyển đến à?”
“Đúng thế.”
“Hay là, đi cùng luôn nhé?”
“Được đi cùng người đẹp, là vinh hạnh của tôi mà ~”
Sau đó, cái tên cáo Lâm kia suôn sẻ lừa gạt được cừu nhỏ Tô trong tình trạng mơ mơ hồ hồ.
Tô Y Thược là một người cuồng mua sắm, hơn nữa còn có chứng bệnh gặp khó khăn trong lựa chọn. Đây là kết luận mà Lâm Mạc Tang rút ra sau khi đi dạo siêu thị với cô đến n vòng. Ban đầu, anh nghĩ cô đang tìm đồ gì đó, sau mới phát hiện ra, cô căn bản là không hề có phương hướng.
Nhìn xe đẩy đầy ắp của người nào đó, lại nhìn xe đẩy của mình bị một lượng lớn đồ phụ nữ xâm chiếm, gân xanh ở thái dương Lâm Mạc Tang như nhảy lên bần bật.
Tô Y Thược nhíu mày, tay trái cầm Khang sư phụ, tay phải cầm Kim Mạch Lang, không biết nên chọn loại nào thì hơn.
Người thanh niên nào đó không nhịn được nữa.
Anh bỏ hai cái xe đẩy kia lại, nhanh chân bước đến trước mặt Tô Y Thược, rút hai hộp mì ăn liền đang bị tay cô chà đạp, đặt lại vào quầy hàng.
Nhìn hành động của anh, Tô Y Thược nhìn anh đầy khó hiểu.
“Mấy thứ này không tốt cho dạ dày.” Lâm Mạc Tang nghiêm túc nhìn Tô Y Thược.
Tô Y Thược囧, cái người này quản nhiều thế làm gì? Đây là chuyện của cô mà.
“Tôi không biết nấu cơm.” Tô Y Thược không biết làm sao, đành phải nói thật.
Bảo sao cô mua đầy một xe đều là đồ hộp hoặc thức ăn chế biến sẵn.
Lâm Mạc Tang tự trách mình, giọng nói cũng dịu dàng hơn một chút: “Gọi đồ ăn bên ngoài cũng được mà.” Sau đó, anh lấy hết mấy thứ Tô Y Thược lấy vào xe lúc trước, đặt trả lại từng kệ hàng.
Người đàn ông này thật bá đạo. Tô Y Thược thầm nghĩ. Cô có cảm giác, ở trước mặt anh, cô giống như một đứa trẻ không hiểu biết gì vậy, rất bực bội.
Nhìn Lâm Mạc Tang bận bịu trong siêu thị, đột nhiên Tô Y Thược phát hiện ra, anh làm chuyện gì hình như cũng đều không nhanh không chậm, người đàn ông thế này, chắc hẳn sẽ có rất nhiều phụ nữ bổ nhào vào nhỉ?!
Mà cô nghĩ chuyện này làm gì chứ? Tô Y Thược khẽ lắc đầu, lại chuẩn bị càn quét siêu thị tiếp.
Sau khi Lâm Mạc Tang cất trả lại hết những thứ kia, lại nhìn thấy Tô Y Thược bắt đầu điên cuồng càn quét siêu thị.
Anh vội vàng đi lên ngăn cô lại.
Tô Y Thược nghi hoặc nhìn anh, anh ấy lại định làm gì nữa thế?!
“Em, đi theo sau lưng tôi.” Lâm Mạc Tang hạ lệnh, ánh mắt nhìn Tô Y Thược y như đang nhìn một người phạm trọng tội vậy. Tô Y Thược cũng biết chắc chắn mình sẽ mua một đống hổ lốn gì đó, nghĩ một chút, lại lén liếc Lâm Mạc Tang một cái, rồi ngoan ngoãn đi theo.
Lâm Mạc Tang chọn vài thứ rất hữu dụng đối với người mới chuyển nhà như Tô Y Thược.
Trừ những đồ dùng của phụ nữ ra, Lâm Mạc Tang cũng lấy cho mình một phần, là đồ đôi đấy, trong lòng Lâm Mạc Tang thầm vui vẻ.
Tô Y Thược nhìn Lâm Mạc Tang đầy sùng bái, hoàn toàn không phát hiện ra đồ mà người nào đó mua là cùng một bộ với cô. Trước kia cô cũng không tự mình đi siêu thị bao giờ, đều là nhờ Lục Hân mua giúp về cho, may mà lần này có anh, nếu không cô lại mua bừa bãi nữa.
Lúc thanh toán, Lâm Mạc Tang cũng không giành trả tiền. Anh biết tính của Tô Y Thược, tránh để cô cảm thấy thiếu ơn huệ của anh, ngược lại sẽ càng khiến cô không dám xích lại gần mình hơn.
Tô Y Thược thỏa mãn nhìn những thứ trong tay, đều là những thứ hữu dụng cả, trong lòng bất giác sinh ra cảm giác tự hào, hoàn toàn quên những thứ này là do người nào đó chọn.
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, Lâm Mạc Tang cầm chiếc túi to trong tay cô, đi ra ngoài, nói: “Đi thôi.”
Tô Y Thược vội vàng đuổi theo, muốn cầm lại chiếc túi đó.
“STOP~ dù gì tôi cũng là đàn ông, em có thể cho tôi cơ hội thể hiện một chút được không?” Lâm Mạc Tang nói đùa.
Tuy Tô Y Thược chỉ vừa quen anh, nhưng cô cũng không hề bài xích anh chút nào.
Cô ngại ngùng thu tay lại, anh muốn xách thì cứ xách đi.
Đường về nhà không đông người lắm, Tô Y Thược nhẹ bước từng bước nhỏ, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua mặt, không biết vì sao, lúc này cô cảm thấy tâm trạng cực kỳ yên bình.
Người thanh niên đằng trước dường như cố ý đi chậm lại.
Tô Y Thược nhìn theo bóng lưng anh, thấy anh cầm hai cái túi bảo vệ môi trường rất lớn, cô bỗng thấy hơi buồn cười. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự ấm áp, mà người cho cô cảm giác này, lại là một người xa lạ. Chí ít cô cảm thấy quan hệ của bọn họ dừng ở đó thôi.
Đây là ngày vui vẻ nhất của Lâm Mạc Tang kể từ sau năm năm tuổi ở cô nhi viện bị ông nội kiên quyết đưa đi. Không cần lúc nào cũng phải đề phòng sát thủ do người này hay người khác phái tới, không cần phải ngày nào cũng đọc mấy số liệu phức tạp, chỉ cùng hít thở một bầu không khí với người anh yêu, mà cô, lại chỉ cách anh có khoảng nửa bước chân.
Cho dù hai người không hề quen biết.
Nhìn Tô Y Thược không ngừng rơi nước mắt, Lâm Mạc Tang vừa đau lòng, vừa tức giận, thậm chí còn có cảm giác không biết phải làm sao. Anh đành phải ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài của cô.
Hai người ôm nhau, thời gian như đã trôi qua cả thế kỷ.
Tô Y Thược vẫn không ngẩng đầu, có điều đã ngừng khóc. Vừa rồi thì là vì cô bị hù dọa, còn bây giờ là vì nghĩ mình ở trong lòng một người đàn ông xa lạ lâu như vậy, còn khóc bù lu bù loa lên như thế, khiến cô vô cùng lúng túng. Tuy cô cảm nhận được rằng người thanh niên này dường như cũng không tức giận, nhưng cô lại rất xấu hổ.
Lâm Mạc Tang cũng cảm thấy tâm trạng của Tô Y Thược có vẻ đã ổn định, chỉ là, sao cô vẫn chưa ngẩng đầu lên?! Theo sự hiểu biết của anh về cô, thì lẽ ra cô nhóc nhạy cảm này sẽ phải lập tức nhảy ra khỏi lòng anh mới đúng chứ? Tuy rằng anh cảm thấy ôm cô thế này rất tốt.
Hai người mang hai suy nghĩ khác nhau, không ai cử động trước.
“Này… trên chân em có một con gián.” Đột nhiên Lâm Mạc Tang cúi đầu nói như cố tình trêu đùa, khóe miệng nở nụ cười tà ác, anh còn nhớ rõ, trước đây Tô Y Thược sợ nhất là gián.
Y Thược tỏ ra không phản ứng kịp, sau đó…
“A…” cô ngẩng mạnh đầu lên, nhay ra xa từng bước, vì hành động của cô quá bất ngờ, nên đầu húc thẳng vào cằm Lâm Mạc Tang nghe đến “bốp” một tiếng.
Nhìn Lâm Mạc Tang đang ôm cằm, khuôn mặt còn đang tèm lem nước mắt của Tô Y Thược khẽ nở một nụ cười ngượng ngùng với anh. Ánh mắt cô cũng bắt đầu đánh giá người đàn ông trước mặt.
Người đó vô cùng khôi ngô, nét mặt đẹp như điêu khắc, ngũ quan rõ ràng, khuôn mặt góc cạnh tuấn tú đến dị thường, khiên Tô Y Thược hơi loạn nhịp, cô chưa từng nhìn thấy một người đàn ông nào như vậy, toàn thân tỏa ra sức hấp dẫn vô cùng cuốn hút người khác.
Lâm Mạc Tang nhíu mày xoa cái cằm bị cô húc vào, thầm cười khổ, đây có phải là báo ứng không, dọa cô còn hại chính mình bị húc nữa.
Trong mắt Tô Y Thược, người này là người thanh niên có dáng vẻ đẹp nhất mà cô từng nhìn thấy. Nếu chưa gặp anh, chắc chắn cô sẽ không bao giờ tin trên thế giới này lại có một người đàn ông như vậy. Toàn thân anh tỏa ra một cảm giác mê hoặc đến khiếp người, khiến người khác bất giác muốn phục tùng. Người đàn ông như vậy, trời sinh là để làm vua.
Đương nhiên, Tô Y Thược cũng không phải dạng con gái mê trai. Cô không muốn trêu chọc vào người như vậy. Cũng giống như Nhược Thủy Tam Thiên trong trò chơi, đối với cô, cô và bọn họ là người thuộc về hai thế giới khác nhau, nhất định sẽ không thể ở bên cạnh nhau được.
“Cảm ơn anh.” Mắt Tô Y Thược hơi ửng đỏ, nhẹ nhàng nói với Lâm Mạc Tang.
Biết cô không nhận ra mình, trong lòng Lâm Mạc Tang có cảm giác mất mác khó nói nên lời, “Không cần khách sáo.” Lâm Mạc Tang giấu đi cảm xúc thật của mình, cười đáp.
Nhìn gương mặt khẽ mỉm cười kia, Tô Y Thược hơi choáng váng, lóa mắt. Anh đẹp trai à, đừng cười mà. Cô không chịu nổi đâu, hơn nữa, vừa rồi cô còn rúc mãi vào ngực anh không chịu rời ra nữa chứ, nghĩ đến chuyện này, Tô Y Thược đỏ bừng mặt.
“À… tôi tên là Lâm Mạc Tang, ở trong nhà trọ này.” Lâm Mạc Tang cũng không trêu cô nữa, nghiêm túc nói. Nếu cô không nhận ra anh, vậy thì bắt đầu từ bây giờ, lại làm quen với nhau một lần nữa là được rồi. Anh có rất nhiều thời gian để đền cho cô, anh sẽ không bao giờ rời khỏi cô nữa.
“A? Anh cũng ở đây à?” Tô Y Thược hơi ngạc nhiên, tâm trạng cũng dần hồi phục, lúc này cô mới để ý, anh chính là người thanh niên mặc bộ đồ thể thao màu đen vừa rồi.
“À… vừa rồi ra cửa có nhìn thấy anh, không phải anh đã đi rồi sao?” Tô Y Thược tò mò hỏi.
Lâm Mạc Tang không ngờ cô lại nhớ rõ anh, nhất thời không biết phải tìm lý do gì, liền áp dụng chính sách nói lảng sang chuyện khác: “Em định đi đâu à?” Anh làm ra vẻ thuận miệng hỏi thăm.
“À, tôi vừa chuyển đến đây không lâu, muốn đi siêu thị mua chút đồ dùng hàng ngày.” Tô Y Thược cũng không nhận ra là người nào đó vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô, chỉ cầm chiếc túi bảo vệ môi trường trong tay quơ quơ trước mặt Lâm Mạc Tang.
“Trùng hợp quá, tôi cũng thế, vừa rồi quên mang ví, nên mới quay về một chuyến.” Con cáo già Lâm Mạc Tang lập tức tìm được lý do, hoàn toàn là dựa vào lời nói của người nào đó.
Trước mặt Lâm Mạc Tang, Tô Y Thược vẫn như một chú cừu nhỏ, không hề có lực chống đỡ.
“Anh cũng vừa chuyển đến à?”
“Đúng thế.”
“Hay là, đi cùng luôn nhé?”
“Được đi cùng người đẹp, là vinh hạnh của tôi mà ~”
Sau đó, cái tên cáo Lâm kia suôn sẻ lừa gạt được cừu nhỏ Tô trong tình trạng mơ mơ hồ hồ.
Tô Y Thược là một người cuồng mua sắm, hơn nữa còn có chứng bệnh gặp khó khăn trong lựa chọn. Đây là kết luận mà Lâm Mạc Tang rút ra sau khi đi dạo siêu thị với cô đến n vòng. Ban đầu, anh nghĩ cô đang tìm đồ gì đó, sau mới phát hiện ra, cô căn bản là không hề có phương hướng.
Nhìn xe đẩy đầy ắp của người nào đó, lại nhìn xe đẩy của mình bị một lượng lớn đồ phụ nữ xâm chiếm, gân xanh ở thái dương Lâm Mạc Tang như nhảy lên bần bật.
Tô Y Thược nhíu mày, tay trái cầm Khang sư phụ, tay phải cầm Kim Mạch Lang, không biết nên chọn loại nào thì hơn.
Người thanh niên nào đó không nhịn được nữa.
Anh bỏ hai cái xe đẩy kia lại, nhanh chân bước đến trước mặt Tô Y Thược, rút hai hộp mì ăn liền đang bị tay cô chà đạp, đặt lại vào quầy hàng.
Nhìn hành động của anh, Tô Y Thược nhìn anh đầy khó hiểu.
“Mấy thứ này không tốt cho dạ dày.” Lâm Mạc Tang nghiêm túc nhìn Tô Y Thược.
Tô Y Thược囧, cái người này quản nhiều thế làm gì? Đây là chuyện của cô mà.
“Tôi không biết nấu cơm.” Tô Y Thược không biết làm sao, đành phải nói thật.
Bảo sao cô mua đầy một xe đều là đồ hộp hoặc thức ăn chế biến sẵn.
Lâm Mạc Tang tự trách mình, giọng nói cũng dịu dàng hơn một chút: “Gọi đồ ăn bên ngoài cũng được mà.” Sau đó, anh lấy hết mấy thứ Tô Y Thược lấy vào xe lúc trước, đặt trả lại từng kệ hàng.
Người đàn ông này thật bá đạo. Tô Y Thược thầm nghĩ. Cô có cảm giác, ở trước mặt anh, cô giống như một đứa trẻ không hiểu biết gì vậy, rất bực bội.
Nhìn Lâm Mạc Tang bận bịu trong siêu thị, đột nhiên Tô Y Thược phát hiện ra, anh làm chuyện gì hình như cũng đều không nhanh không chậm, người đàn ông thế này, chắc hẳn sẽ có rất nhiều phụ nữ bổ nhào vào nhỉ?!
Mà cô nghĩ chuyện này làm gì chứ? Tô Y Thược khẽ lắc đầu, lại chuẩn bị càn quét siêu thị tiếp.
Sau khi Lâm Mạc Tang cất trả lại hết những thứ kia, lại nhìn thấy Tô Y Thược bắt đầu điên cuồng càn quét siêu thị.
Anh vội vàng đi lên ngăn cô lại.
Tô Y Thược nghi hoặc nhìn anh, anh ấy lại định làm gì nữa thế?!
“Em, đi theo sau lưng tôi.” Lâm Mạc Tang hạ lệnh, ánh mắt nhìn Tô Y Thược y như đang nhìn một người phạm trọng tội vậy. Tô Y Thược cũng biết chắc chắn mình sẽ mua một đống hổ lốn gì đó, nghĩ một chút, lại lén liếc Lâm Mạc Tang một cái, rồi ngoan ngoãn đi theo.
Lâm Mạc Tang chọn vài thứ rất hữu dụng đối với người mới chuyển nhà như Tô Y Thược.
Trừ những đồ dùng của phụ nữ ra, Lâm Mạc Tang cũng lấy cho mình một phần, là đồ đôi đấy, trong lòng Lâm Mạc Tang thầm vui vẻ.
Tô Y Thược nhìn Lâm Mạc Tang đầy sùng bái, hoàn toàn không phát hiện ra đồ mà người nào đó mua là cùng một bộ với cô. Trước kia cô cũng không tự mình đi siêu thị bao giờ, đều là nhờ Lục Hân mua giúp về cho, may mà lần này có anh, nếu không cô lại mua bừa bãi nữa.
Lúc thanh toán, Lâm Mạc Tang cũng không giành trả tiền. Anh biết tính của Tô Y Thược, tránh để cô cảm thấy thiếu ơn huệ của anh, ngược lại sẽ càng khiến cô không dám xích lại gần mình hơn.
Tô Y Thược thỏa mãn nhìn những thứ trong tay, đều là những thứ hữu dụng cả, trong lòng bất giác sinh ra cảm giác tự hào, hoàn toàn quên những thứ này là do người nào đó chọn.
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, Lâm Mạc Tang cầm chiếc túi to trong tay cô, đi ra ngoài, nói: “Đi thôi.”
Tô Y Thược vội vàng đuổi theo, muốn cầm lại chiếc túi đó.
“STOP~ dù gì tôi cũng là đàn ông, em có thể cho tôi cơ hội thể hiện một chút được không?” Lâm Mạc Tang nói đùa.
Tuy Tô Y Thược chỉ vừa quen anh, nhưng cô cũng không hề bài xích anh chút nào.
Cô ngại ngùng thu tay lại, anh muốn xách thì cứ xách đi.
Đường về nhà không đông người lắm, Tô Y Thược nhẹ bước từng bước nhỏ, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua mặt, không biết vì sao, lúc này cô cảm thấy tâm trạng cực kỳ yên bình.
Người thanh niên đằng trước dường như cố ý đi chậm lại.
Tô Y Thược nhìn theo bóng lưng anh, thấy anh cầm hai cái túi bảo vệ môi trường rất lớn, cô bỗng thấy hơi buồn cười. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự ấm áp, mà người cho cô cảm giác này, lại là một người xa lạ. Chí ít cô cảm thấy quan hệ của bọn họ dừng ở đó thôi.
Đây là ngày vui vẻ nhất của Lâm Mạc Tang kể từ sau năm năm tuổi ở cô nhi viện bị ông nội kiên quyết đưa đi. Không cần lúc nào cũng phải đề phòng sát thủ do người này hay người khác phái tới, không cần phải ngày nào cũng đọc mấy số liệu phức tạp, chỉ cùng hít thở một bầu không khí với người anh yêu, mà cô, lại chỉ cách anh có khoảng nửa bước chân.
Tác giả :
Mạc Thiểu Niên