Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
Chương 80
Đó là một phần của câu đố mà tôi cần. Nếu Jenks đã dự tính trước những tội ác này, đã dựng chúng trong cuốn sách đầu tiên nào đó, thì nó sẽ là thông tin đáng tin cậy. Không còn là sự suy diễn nữa. Cùng với tất cả những điều chúng tôi đã có khác, chúng tôi chắc chắn sẽ tóm được ông ta.
- Tôi có thể tìm cuốn sách đó ở đâu? Tôi hỏi.
- Nó không hay lắm và chưa từng được xuất bản. Joanna Wade đáp.
Mọi dây thần kinh trong người tôi chết lặng đi.
- Cô có bản sao nào không?
- Hãy tin tôi, nếu tôi có, tôi đã đốt nó từ nhiều năm trước rồi. Nick có một người đại diện trong thành phố, Greg Marks. Ông ta đã bỏ ông ấy khi ông ta thành công. Nếu có ai đó có nó, thì người đó là ông ấy.
Tôi gọi cho Greg Marks từ trong xe. Giờ đây tôi thực sự đang ngâm nga. Tôi thích việc này.
Nhân viên trực tổng đài kết nối cho tôi và sau bốn tiếng chuông, một cuốn băng trả lời lên tiếng: “Bạn đang liên lạc với Greg Marks…”. Tôi co rúm người lại vì sự thất vọng. Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt.
Một cách miễn cưỡng, tôi để lại cho ông ấy số điện cầm tay của tôi. “Một vấn đề khẩn cấp”, tôi nói. Tôi đang chuẩn bị nói với ông ấy lý do tôi gọi thì một giọng nói cắt ngang cuốn băng “Greg Marks đây”.
Tôi giải thích rằng tôi cần gặp ông ấy ngay lập tức. Văn phòng của ông ấy không quá xa, tôi có thể ở đó trong vòng mười phút nữa.
- Tôi có một cuộc hẹn tại One Market lúc 6 giờ 15, người đại diện cộc lốc đáp. Nhưng nếu cô có thể đến đây…
- Ông phải ở đó, tôi nói với ông ta. Đây là việc của cảnh sát và nó rất quan trọng. Nếu ông rời khỏi đó, tôi sẽ bắt ông!
Greg Marks làm việc cách xa ngôi nhà đá nâu của ông ta, ở gác xép tầng ba ở Những đỉnh Thái Bình Dương với một phần quang cảnh của cây cầu Cổng Vàng. Ông mở cửa ra vào với sự dè dặt đầy nghi ngờ. Ông thấp, đầu đang hói dần, ăn mặc lịch sự, một cái áo vải hoa được đính cúc đến tận cổ.
- Tôi e rằng cô không mang đến một đề tài phổ biến với tôi nữa, Thanh tra ạ. Nicholas Jenks đã không còn là khách hàng của tôi trong sáu năm qua. Ông ta đã rời bỏ tôi từ cái ngày Sợi dây bắt chéo thành công trong danh sách những tác phẩm bán chạy nhất của tờ Thời sự.
- Hai người vẫn liên lạc với nhau chứ? – Tôi muốn chắc chắn rằng mọi điều tôi hỏi ông ấy sẽ không đến tai Jenks.
- Tại sao? Để gợi lại cho anh ta chuyện tôi đã chăm sóc cho anh ta trong suốt những năm anh ta chỉ có thể sử dụng một danh từ với một tính từ, về chuyện tôi đã nghe những cuộc gọi ám ảnh nửa đêm của ông ta ra sao và việc đã đánh gục cái tôi khổng lồ thế nào à?
- Tôi ở đây vì một tác phẩm Jenks viết từ rất sớm – tôi xen vào, trước bất kỳ một cuốn sách thành công vang dội nào. Tôi đã nói chuyện với vợ cũ của ông ta.
- Joanna ư? – Marks kêu lên kinh ngạc.
- Cô ấy nói ông ta đã viết một cuốn sách chưa từng được xuất bản. Cô ấy nghĩ nó được gọi là Mãi mãi là cô dâu.
Người đại diện gật đầu.
- Đó là nỗ lực không thành công đầu tiên. Không có sức mạnh trần thuật thực sự. Sự thực là tôi chưa bao giờ gửi nó đi cả.
- Ông có bản sao nào không?
- Tôi đã gói nó lại và gửi trả anh ta ngay khi tôi giở đến trang cuối cùng. Dù sao, tôi nghĩ là anh ta sẽ giữ lại. Anh ta nghĩ cuốn sách là một kiệt tác ở dạng tiềm ẩn.
- Tôi hy vọng tôi sẽ không phải nhờ qua ông ta, tôi nói mà không tiết lộ nguồn cơn sự quan tâm của tôi.
Tôi nghiêng người về phía trước.
- Làm thế nào tôi có thể chạm tay vào một bản sao của cuốn tiểu thuyết đó, mà không phải trực tiếp qua Jenks.
- Joanna không giữ nó sao? – Marks cọ ngón tay vào thái dương của mình. Jenks luôn mắc chứng hoang tưởng rằng mọi người đang xâu xé anh ta. Có thể anh ta đã đăng ký bản quyền tác giả cho nó. Tại sao cô không kiểm tra việc đó nhỉ?
Tôi cần ai đó thực hiện việc này.
Tôi cần làm nó với các cô gái của mình.
- Cô có muốn nghe một điều thực sự rùng rợn về Jenks không? – Người đại diện bỗng nói.
- Ông làm ơn hãy nói đi.
- Đây là ý tưởng cho một cuốn sách mà anh ta luôn muốn viết. Nó nói về một tiểu thuyết gia bị ám ảnh – một kiểu tiểu thuyết mà Stephan King đã viết rất tốt. Để viết một cuốn sách hay hơn, một cuốn sách vĩ đại, anh ta thực sự phải giết người để xem việc đó như thế nào. Hoan nghênh đến với bộ óc kinh khủng của Nicholas Jenks.
- Tôi có thể tìm cuốn sách đó ở đâu? Tôi hỏi.
- Nó không hay lắm và chưa từng được xuất bản. Joanna Wade đáp.
Mọi dây thần kinh trong người tôi chết lặng đi.
- Cô có bản sao nào không?
- Hãy tin tôi, nếu tôi có, tôi đã đốt nó từ nhiều năm trước rồi. Nick có một người đại diện trong thành phố, Greg Marks. Ông ta đã bỏ ông ấy khi ông ta thành công. Nếu có ai đó có nó, thì người đó là ông ấy.
Tôi gọi cho Greg Marks từ trong xe. Giờ đây tôi thực sự đang ngâm nga. Tôi thích việc này.
Nhân viên trực tổng đài kết nối cho tôi và sau bốn tiếng chuông, một cuốn băng trả lời lên tiếng: “Bạn đang liên lạc với Greg Marks…”. Tôi co rúm người lại vì sự thất vọng. Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt.
Một cách miễn cưỡng, tôi để lại cho ông ấy số điện cầm tay của tôi. “Một vấn đề khẩn cấp”, tôi nói. Tôi đang chuẩn bị nói với ông ấy lý do tôi gọi thì một giọng nói cắt ngang cuốn băng “Greg Marks đây”.
Tôi giải thích rằng tôi cần gặp ông ấy ngay lập tức. Văn phòng của ông ấy không quá xa, tôi có thể ở đó trong vòng mười phút nữa.
- Tôi có một cuộc hẹn tại One Market lúc 6 giờ 15, người đại diện cộc lốc đáp. Nhưng nếu cô có thể đến đây…
- Ông phải ở đó, tôi nói với ông ta. Đây là việc của cảnh sát và nó rất quan trọng. Nếu ông rời khỏi đó, tôi sẽ bắt ông!
Greg Marks làm việc cách xa ngôi nhà đá nâu của ông ta, ở gác xép tầng ba ở Những đỉnh Thái Bình Dương với một phần quang cảnh của cây cầu Cổng Vàng. Ông mở cửa ra vào với sự dè dặt đầy nghi ngờ. Ông thấp, đầu đang hói dần, ăn mặc lịch sự, một cái áo vải hoa được đính cúc đến tận cổ.
- Tôi e rằng cô không mang đến một đề tài phổ biến với tôi nữa, Thanh tra ạ. Nicholas Jenks đã không còn là khách hàng của tôi trong sáu năm qua. Ông ta đã rời bỏ tôi từ cái ngày Sợi dây bắt chéo thành công trong danh sách những tác phẩm bán chạy nhất của tờ Thời sự.
- Hai người vẫn liên lạc với nhau chứ? – Tôi muốn chắc chắn rằng mọi điều tôi hỏi ông ấy sẽ không đến tai Jenks.
- Tại sao? Để gợi lại cho anh ta chuyện tôi đã chăm sóc cho anh ta trong suốt những năm anh ta chỉ có thể sử dụng một danh từ với một tính từ, về chuyện tôi đã nghe những cuộc gọi ám ảnh nửa đêm của ông ta ra sao và việc đã đánh gục cái tôi khổng lồ thế nào à?
- Tôi ở đây vì một tác phẩm Jenks viết từ rất sớm – tôi xen vào, trước bất kỳ một cuốn sách thành công vang dội nào. Tôi đã nói chuyện với vợ cũ của ông ta.
- Joanna ư? – Marks kêu lên kinh ngạc.
- Cô ấy nói ông ta đã viết một cuốn sách chưa từng được xuất bản. Cô ấy nghĩ nó được gọi là Mãi mãi là cô dâu.
Người đại diện gật đầu.
- Đó là nỗ lực không thành công đầu tiên. Không có sức mạnh trần thuật thực sự. Sự thực là tôi chưa bao giờ gửi nó đi cả.
- Ông có bản sao nào không?
- Tôi đã gói nó lại và gửi trả anh ta ngay khi tôi giở đến trang cuối cùng. Dù sao, tôi nghĩ là anh ta sẽ giữ lại. Anh ta nghĩ cuốn sách là một kiệt tác ở dạng tiềm ẩn.
- Tôi hy vọng tôi sẽ không phải nhờ qua ông ta, tôi nói mà không tiết lộ nguồn cơn sự quan tâm của tôi.
Tôi nghiêng người về phía trước.
- Làm thế nào tôi có thể chạm tay vào một bản sao của cuốn tiểu thuyết đó, mà không phải trực tiếp qua Jenks.
- Joanna không giữ nó sao? – Marks cọ ngón tay vào thái dương của mình. Jenks luôn mắc chứng hoang tưởng rằng mọi người đang xâu xé anh ta. Có thể anh ta đã đăng ký bản quyền tác giả cho nó. Tại sao cô không kiểm tra việc đó nhỉ?
Tôi cần ai đó thực hiện việc này.
Tôi cần làm nó với các cô gái của mình.
- Cô có muốn nghe một điều thực sự rùng rợn về Jenks không? – Người đại diện bỗng nói.
- Ông làm ơn hãy nói đi.
- Đây là ý tưởng cho một cuốn sách mà anh ta luôn muốn viết. Nó nói về một tiểu thuyết gia bị ám ảnh – một kiểu tiểu thuyết mà Stephan King đã viết rất tốt. Để viết một cuốn sách hay hơn, một cuốn sách vĩ đại, anh ta thực sự phải giết người để xem việc đó như thế nào. Hoan nghênh đến với bộ óc kinh khủng của Nicholas Jenks.
Tác giả :
James Patterson