Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
Chương 31
Tôi giận dữ nói với Cindy Thomas:
- Hoặc là cô có cái mũi thính chuyện mà tôi đã từng chứng kiến, hoặc là tôi có thể bắt đầu nghĩ rằng cô là một nghi phạm giết người.
Đây là lần thứ hai cô ta đến vào giữa lúc có thể là hiện trường vụ án.
- Không phải cô nói với tôi là tôi đang giẫm lên phạm vi nội bộ của cô đấy chứ? – Cô ta châm biếm.
Điều đó thực sự khiến tôi tức điên. Chúng tôi đang có một tình huống ở đây. Nếu tin tức chưa xác thực bị đưa lên báo chí, nó sẽ ảnh hưởng tới cơ hội kiểm soát vụ việc. Tôi có thể tưởng tượng thấy cái tít ác mộng rằng: ”Kẻ giết cô dâu và chú rể lại hành động”. Và Roth sẽ giận tím gan. Đây sẽ là lần thứ hai tôi không kiểm soát được hiện trường vụ án đối với cùng một phóng viên.
- Bạn của cô à? – Raleigh hỏi.
- Cindy Thomas – Cô ta lên tiếng và giơ tay ra bắt – Còn anh là ...?
- Phóng viên Cindy của tờ Thời sự – Tôi cảnh báo anh ta.
Raleigh giật mình, đáp trả cái bắt tay giống như một anh công nhân bị sa thải nắm tay người thay thế mình.
Tôi gằn rõ từng tiếng một:
- Cô Thomas, cô nghe cho rõ đây. Tôi không biết cô đã ở quanh đây có đủ lâu để cảm thấy công việc cần phải diễn ra như thế nào hay chưa. Nhưng nếu cô có ý định làm bất kỳ việc gì trừ việc cho tôi biết tại sao cô lại ở đây và sau đó thu dọn hết đồ nghề của cô rồi đi ra khỏi đây, thì cô hoàn toàn tạo ra một danh sách khốn kiếp tại Sở cảnh sát.
- Cindy. Cô ta nhắc nhở tôi. – Nhưng trước hết, câu hỏi thú vị hơn là tại sao tôi lại ”đụng” cô ở chốn này?
Cả tôi và Raleigh nhìn chằm chằm vào cô, hết cả kiên nhẫn:
- Hãy trả lời câu hỏi của tôi.
Tôi nhấn mạnh thêm nữa. Cindy mím môi:
- Thôi được rồi. Cả hai người đã lao nhanh tới đây vào ngày chủ nhật, Đại úy Raleigh tìm kiếm xung quanh khu rừng và bãi đỗ xe, cô thì tra hỏi đám nhân viên nhà nghỉ. Cả hai người đều trông rất nặng nề. Thực tế thì nơi này chưa bị phong tỏa, vì thế chắc chưa có án mạng xảy ra. Có thể là một người nào đó bị mất tích. Từ khi chúng tôi biết về những việc hai người đang điều tra, thì chẳng khó đoán rằng đó có thể là một cặp vợ chồng vừa mới cưới. Có khả năng, kẻ giết cô dâu và chú rể của chúng ta tự coi hắn là số hai.
Mắt tôi mở to, lo lắng.
Cindy mỉm cười:
- Hoặc là vậy, hoặc là tôi đã đánh giá sai sự việc và hai người đơn thuần chỉ đến đây để nếm thử vị rượu.
- Cô biết được tất cả điều này từ việc theo dõi chúng tôi sao? – Tôi hỏi.
- Thực sự là không – Cô hất hàm về phía cổng nhà nghỉ. Hầu hết thông tin này tôi có được từ viên cảnh sát địa phương khoác lác mà tôi vừa chuyện phiếm ở ngoài kia.
Chẳng cần phải nói, tôi bắt đầu thấy mình có thể mỉm cười.
- Nghiêm túc đây, cô hiểu rõ là không thể chạy theo bất kỳ việc gì ở đây – Raleigh lên tiếng.
- Một cô dâu và chú rể bị giết nữa à? Vẫn tình tiết giống thế sao? – Cô ta khịt mũi với vẻ quyết tâm – Chết tiệt, tôi sẽ theo việc này.
Tôi bắt đầu cảm thấy tình hình đang xuống dốc:
- Một điều đặc biệt chiếu cố là đề nghị cô lên xe và quay trở lại thị trấn.
- Cô muốn nói tới Fitzpatrick hay Stone?
- Tôi thực sự sẽ biết ơn cô một lần nếu cô quay trở lại thị trấn.
Cô ta cười nhạt:
- Cô có đùa không đấy? Chỉ đi ra khỏi đây thôi sao?
- Phải, chỉ đi ra khỏi đây.
Cindy lắc đầu:
- Rất tiếc. Một là tôi có thể bị sa thải, và hai là tôi không thể để vụ này cho qua được.
- Sẽ thế nào nếu tôi buộc cô về? Sẽ thế nào nếu cô có nhiều tin tức về những điều cô đang tìm kiếm và cho tôi biết nhận định của cô cùng lúc ấy? – Tôi đáp lời do sự thôi thúc của tình thế.
Mắt Raleigh như muốn lồi ra, nhưng tôi ra dấu cho anh ta biết là hãy để tôi giải quyết vụ này.
Cindy nài nỉ:
- Khi câu chuyện vỡ ra, nó sẽ có quy mô rộng hơn bất kỳ ai trong chúng ta có thể kiểm soát được.
- Và khi đó, vụ việc sẽ là của cô.
Cindy nheo mắt lại. Cô ta đang vật lộn trong đầu xem liệu có thể tin tôi được hay không.
- Ý cô là tin tức từ cô, độc quyền à?
Tôi đợi Raleigh phản đối. Nhưng trước sự ngạc nhiên của tôi, anh bỏ đi:
- Ngài Mercer quyết định tất cả việc này sao?
- Là ông ấy. Tất cả đều thuộc phần tin công cộng.
Tôi nhìn theo Raleigh với các dây thần kinh đang đập thon thót như những hạt đậu nhảy Mexico. Nếu tôi không thể tin tưởng ở anh ta, thì khi chúng tôi trở về thị trấn, tôi có thể phải đối mặt với những lời quở trách ghê gớm. Roth có thể xộc tới ngay bàn làm việc của tôi, hay tệ hơn là Mercer. Nhưng thực sự tôi đã cảm thấy có thể tin tưởng anh ta.
- Thế nhé, tôi sẽ đi cùng cô Thomas về thị trấn – Tôi nói và đợi phản hồi của anh.
- Cindy, cô phóng viên sửa lại với một quyết tâm mới.
Raleigh mãi mới gật đầu ưng thuận:
- Tôi sẽ kết thúc với Hartwig. Tôi sẽ nói chuyện với cô sau. Cô Thomas, một vinh hạnh đột ngột.
Tôi hướng về phía anh mỉm cười duyên dáng. Rồi tôi khoác tay cô phóng viên nói:
- Thôi nào, Cindy. Tôi sẽ giải thích cho cô biết về các luật lệ trên đường đi.
- Hoặc là cô có cái mũi thính chuyện mà tôi đã từng chứng kiến, hoặc là tôi có thể bắt đầu nghĩ rằng cô là một nghi phạm giết người.
Đây là lần thứ hai cô ta đến vào giữa lúc có thể là hiện trường vụ án.
- Không phải cô nói với tôi là tôi đang giẫm lên phạm vi nội bộ của cô đấy chứ? – Cô ta châm biếm.
Điều đó thực sự khiến tôi tức điên. Chúng tôi đang có một tình huống ở đây. Nếu tin tức chưa xác thực bị đưa lên báo chí, nó sẽ ảnh hưởng tới cơ hội kiểm soát vụ việc. Tôi có thể tưởng tượng thấy cái tít ác mộng rằng: ”Kẻ giết cô dâu và chú rể lại hành động”. Và Roth sẽ giận tím gan. Đây sẽ là lần thứ hai tôi không kiểm soát được hiện trường vụ án đối với cùng một phóng viên.
- Bạn của cô à? – Raleigh hỏi.
- Cindy Thomas – Cô ta lên tiếng và giơ tay ra bắt – Còn anh là ...?
- Phóng viên Cindy của tờ Thời sự – Tôi cảnh báo anh ta.
Raleigh giật mình, đáp trả cái bắt tay giống như một anh công nhân bị sa thải nắm tay người thay thế mình.
Tôi gằn rõ từng tiếng một:
- Cô Thomas, cô nghe cho rõ đây. Tôi không biết cô đã ở quanh đây có đủ lâu để cảm thấy công việc cần phải diễn ra như thế nào hay chưa. Nhưng nếu cô có ý định làm bất kỳ việc gì trừ việc cho tôi biết tại sao cô lại ở đây và sau đó thu dọn hết đồ nghề của cô rồi đi ra khỏi đây, thì cô hoàn toàn tạo ra một danh sách khốn kiếp tại Sở cảnh sát.
- Cindy. Cô ta nhắc nhở tôi. – Nhưng trước hết, câu hỏi thú vị hơn là tại sao tôi lại ”đụng” cô ở chốn này?
Cả tôi và Raleigh nhìn chằm chằm vào cô, hết cả kiên nhẫn:
- Hãy trả lời câu hỏi của tôi.
Tôi nhấn mạnh thêm nữa. Cindy mím môi:
- Thôi được rồi. Cả hai người đã lao nhanh tới đây vào ngày chủ nhật, Đại úy Raleigh tìm kiếm xung quanh khu rừng và bãi đỗ xe, cô thì tra hỏi đám nhân viên nhà nghỉ. Cả hai người đều trông rất nặng nề. Thực tế thì nơi này chưa bị phong tỏa, vì thế chắc chưa có án mạng xảy ra. Có thể là một người nào đó bị mất tích. Từ khi chúng tôi biết về những việc hai người đang điều tra, thì chẳng khó đoán rằng đó có thể là một cặp vợ chồng vừa mới cưới. Có khả năng, kẻ giết cô dâu và chú rể của chúng ta tự coi hắn là số hai.
Mắt tôi mở to, lo lắng.
Cindy mỉm cười:
- Hoặc là vậy, hoặc là tôi đã đánh giá sai sự việc và hai người đơn thuần chỉ đến đây để nếm thử vị rượu.
- Cô biết được tất cả điều này từ việc theo dõi chúng tôi sao? – Tôi hỏi.
- Thực sự là không – Cô hất hàm về phía cổng nhà nghỉ. Hầu hết thông tin này tôi có được từ viên cảnh sát địa phương khoác lác mà tôi vừa chuyện phiếm ở ngoài kia.
Chẳng cần phải nói, tôi bắt đầu thấy mình có thể mỉm cười.
- Nghiêm túc đây, cô hiểu rõ là không thể chạy theo bất kỳ việc gì ở đây – Raleigh lên tiếng.
- Một cô dâu và chú rể bị giết nữa à? Vẫn tình tiết giống thế sao? – Cô ta khịt mũi với vẻ quyết tâm – Chết tiệt, tôi sẽ theo việc này.
Tôi bắt đầu cảm thấy tình hình đang xuống dốc:
- Một điều đặc biệt chiếu cố là đề nghị cô lên xe và quay trở lại thị trấn.
- Cô muốn nói tới Fitzpatrick hay Stone?
- Tôi thực sự sẽ biết ơn cô một lần nếu cô quay trở lại thị trấn.
Cô ta cười nhạt:
- Cô có đùa không đấy? Chỉ đi ra khỏi đây thôi sao?
- Phải, chỉ đi ra khỏi đây.
Cindy lắc đầu:
- Rất tiếc. Một là tôi có thể bị sa thải, và hai là tôi không thể để vụ này cho qua được.
- Sẽ thế nào nếu tôi buộc cô về? Sẽ thế nào nếu cô có nhiều tin tức về những điều cô đang tìm kiếm và cho tôi biết nhận định của cô cùng lúc ấy? – Tôi đáp lời do sự thôi thúc của tình thế.
Mắt Raleigh như muốn lồi ra, nhưng tôi ra dấu cho anh ta biết là hãy để tôi giải quyết vụ này.
Cindy nài nỉ:
- Khi câu chuyện vỡ ra, nó sẽ có quy mô rộng hơn bất kỳ ai trong chúng ta có thể kiểm soát được.
- Và khi đó, vụ việc sẽ là của cô.
Cindy nheo mắt lại. Cô ta đang vật lộn trong đầu xem liệu có thể tin tôi được hay không.
- Ý cô là tin tức từ cô, độc quyền à?
Tôi đợi Raleigh phản đối. Nhưng trước sự ngạc nhiên của tôi, anh bỏ đi:
- Ngài Mercer quyết định tất cả việc này sao?
- Là ông ấy. Tất cả đều thuộc phần tin công cộng.
Tôi nhìn theo Raleigh với các dây thần kinh đang đập thon thót như những hạt đậu nhảy Mexico. Nếu tôi không thể tin tưởng ở anh ta, thì khi chúng tôi trở về thị trấn, tôi có thể phải đối mặt với những lời quở trách ghê gớm. Roth có thể xộc tới ngay bàn làm việc của tôi, hay tệ hơn là Mercer. Nhưng thực sự tôi đã cảm thấy có thể tin tưởng anh ta.
- Thế nhé, tôi sẽ đi cùng cô Thomas về thị trấn – Tôi nói và đợi phản hồi của anh.
- Cindy, cô phóng viên sửa lại với một quyết tâm mới.
Raleigh mãi mới gật đầu ưng thuận:
- Tôi sẽ kết thúc với Hartwig. Tôi sẽ nói chuyện với cô sau. Cô Thomas, một vinh hạnh đột ngột.
Tôi hướng về phía anh mỉm cười duyên dáng. Rồi tôi khoác tay cô phóng viên nói:
- Thôi nào, Cindy. Tôi sẽ giải thích cho cô biết về các luật lệ trên đường đi.
Tác giả :
James Patterson