Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
Chương 100
Chúng tôi tận hưởng hai ngày tiếp theo như thể chúng tôi đang ở trong một giấc mơ tuyệt đẹp.
Căn nhà gỗ của Raleigh rất tân thời và lôi cuốn, một căn nhà hình chữ A bằng gỗ đỏ trên đồi Mason Ridge trông lên Heavenly. Chúng tôi đã cuốc bộ trong những cánh rừng với Martha, đi xe điện đến đỉnh núi, và đi bộ xuống. Chúng tôi đã nướng những con cá kiếm trên nền đất.
Đêm giữa hai ngày đó, chúng tôi đã làm tình thoải mái trong chiếc giường bốn cọc của anh ấy, trên chiếc chăn da cừu đằng trước lò sưởi cháy bập bùng, trong sự ớn lạnh của cơn bão tuyết ngoài trời. Chúng tôi đã cười, chơi đùa với nhau và đụng chạm nhau như những đứa trẻ vị thành niên, khám phá tình yêu một lần nữa.
Nhưng tôi không phải là một thiếu niên lãng mạn. Tôi biết chính xác chuyện gì đang diễn ra. Tôi cảm nhận thấy một làn sóng đầy đặn, không thể phủ nhận đang dâng lên trong tôi như một dòng sông đang tràn bờ. Tôi cảm thấy không được che chở.
Thứ 7, Raleigh hứa với tôi đó sẽ là một ngày tôi không bao giờ quên.
Chúng tôi lái xe xuống hồ Tahoe, đến một bến du thuyền bên bờ California. Anh ấy thuê một chiếc thuyền phẳng, một chiếc xuồng lớn bằng gỗ cũ thì đúng hơn. Chúng tôi đã mua bánh mì kẹp và một chai Chardonnay, và đi ra giữa hồ. Nước lặng và có màu lam ngọc, bầu trời không gợn mây và trong sáng. Xung quanh, những đỉnh núi đầy đá của những ngọn núi phủ đầy tuyết trên đỉnh bao quanh hồ như một chiếc vương miện.
Chúng tôi thả neo, và trong một thời gian ngắn ngủi nó đã trở thành thế giới riêng tư của riêng chúng tôi. Raleigh và tôi trút bỏ quần áo. Tôi đưa ra ý kiến là chúng tôi quay về bến, thưởng thức rượu dưới ánh nắng mặt trời, ngắm nhìn cảnh vật, nhưng Raleigh là người có nhiều tham vọng, với ánh mắt như muốn nói em dám không, anh ấy khua tay trong làn nước lạnh giá.
- Không đâu anh – tôi lắc đầu – dễ dến 5oC ấy.
- Đúng vậy, nhưng đó sẽ là cảm giác lạnh khô ráo – Anh ấy trêu chọc.
- Đúng vậy – tôi cười nắc nẻ. Sau đó anh sẽ bắt cho em một con cá hồi bạc nếu anh nhìn thấy con nào bơi qua.
Anh ấy đi về phía tôi với ánh mắt đe dọa đầy trêu chọc.
- Em có thể tự mình bắt lấy một con mà.
- Em chẳng có cơ hội nào – tôi lắc đầu kháng cự.
Nhưng tôi cũng đang cười. Khi anh ấy bước về phía trước thì tôi lại lùi về phía đuôi tàu cho đến khi tôi ra khỏi căn phòng.
Anh vòng tay qua người tôi. Tôi cảm nhận sự nóng ran của làn da anh ấy trên người tôi.
- Đó là một kiểu khởi đầu mới – anh nói.
- Một sự khởi đầu mới cho cái gì?
- Cho một câu lạc bộ đặc biệt. Bất kỳ ai muốn tham gia vào nó đều phải nhảy vào.
- Vậy hãy buông em ra – tôi cười, vẫy vùng trong đôi tay anh ấy.
Chỉ cần một chút chống cự, anh đã kéo mạnh tôi xuống chỗ ngồi có đệm ở phía đuôi con tàu.
- Raleigh – tôi kêu lên khi anh ấy nắm lấy tay tôi.
- Nước lạnh sẽ làm tốt hơn đấy – anh ấy nói và kéo tôi.
Tôi thét lên: “Anh là đồ tồi!” và chúng tôi ngã xuống nước.
Nước đang đóng băng, một cảm giác trọn vẹn, mãnh liệt. Chúng tôi tiếp nước cùng nhau, và tôi hét vào mặt anh ấy:” Anh thật tệ!”. Sau đó anh ấy hôn tôi trong nước và ngay lập tức tôi không còn thấy ớn lạnh nữa. Tôi bám vào anh ấy, đầu tiên là để ấm, nhưng cũng bởi vì tôi không bao giờ muốn để anh ấy đi mất. Tôi cảm thấy một sự tin tưởng dành cho anh ấy, một sự tin tưởng hoàn toàn và cũng đầy sợ hãi. 5 độ, nhưng tôi đang cháy bừng bừng.
- Anh thử ngăn chuyện này xem – tôi thách anh và thoát khỏi vòng tay ôm ghì của anh ấy. Có một dấu mốc bằng con thuyền màu cam đang bập bềnh trôi cách đó 50 thước. Hãy bơi thi đến cái phao đó, sau đó tôi tách ra, làm anh ấy kinh ngạc với tốc độ của mình.
Raleigh cố gắng đuổi theo với những sải bơi đều đặn, khỏe khoắn, nhưng tôi đã thổi bật anh ấy ra xa.
Đến gần cái phao tôi bơi chậm lại, chờ cho anh ấy theo kịp.
Raleigh trông bối rối hoàn toàn:
- Em đã học bơi ở đâu thế?
- Hội thanh thiếu niên Cơ đốc Bắc San Francisco, vô địch lứa tuổi 14,15,16 – tôi cười – Không ai có thể theo kịp. Có vẻ như em vẫn giữ được phong độ.
Những giây tiếp theo, chúng tôi đã đưa con thuyền về một vịnh nhỏ kín đáo, rợp bóng cây gần bờ. Chris tắt động cơ và căng một tấm vải bạt quanh cabin nhỏ để bảo vệ chúng tôi tránh ánh nắng mặt trời. Với hơi thở đã bớt gấp gáp, chúng tôi bò vào trong, tránh khỏi tầm mắt của bất cứ ai.
Tôi để anh ấy từ từ cởi chiếc áo bơi của tôi, và anh ấy liếm những giọt nước ở tay và ngực tôi. Sau đó tôi quỳ xuống và cởi chiếc quần bơi của anh ấy, chúng tôi chẳng phải nói lời nào. Cơ thể chúng tôi đã nói mọi điều. Tôi nằm xuống, kéo Raleigh nằm trên tôi.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy giao hòa với ai khác hay một nơi nào đó như vậy. Tôi cong người trong yên lặng, hồ nước nhẹ nhàng vỗ bập bềnh vào mạn thuyền. Tôi nghĩ, nếu tôi nói ra, nó sẽ thay đổi mọi thứ.
Sau đó tôi chỉ nằm đó, những rung động ấm áp lan khắp người tôi. Tôi không bao giờ muốn chuyện này kết thúc, nhưng tôi biết rằng nó phải kết thúc. Thực tế luôn biết tìm đúng đường, chẳng phải thế sao?
Căn nhà gỗ của Raleigh rất tân thời và lôi cuốn, một căn nhà hình chữ A bằng gỗ đỏ trên đồi Mason Ridge trông lên Heavenly. Chúng tôi đã cuốc bộ trong những cánh rừng với Martha, đi xe điện đến đỉnh núi, và đi bộ xuống. Chúng tôi đã nướng những con cá kiếm trên nền đất.
Đêm giữa hai ngày đó, chúng tôi đã làm tình thoải mái trong chiếc giường bốn cọc của anh ấy, trên chiếc chăn da cừu đằng trước lò sưởi cháy bập bùng, trong sự ớn lạnh của cơn bão tuyết ngoài trời. Chúng tôi đã cười, chơi đùa với nhau và đụng chạm nhau như những đứa trẻ vị thành niên, khám phá tình yêu một lần nữa.
Nhưng tôi không phải là một thiếu niên lãng mạn. Tôi biết chính xác chuyện gì đang diễn ra. Tôi cảm nhận thấy một làn sóng đầy đặn, không thể phủ nhận đang dâng lên trong tôi như một dòng sông đang tràn bờ. Tôi cảm thấy không được che chở.
Thứ 7, Raleigh hứa với tôi đó sẽ là một ngày tôi không bao giờ quên.
Chúng tôi lái xe xuống hồ Tahoe, đến một bến du thuyền bên bờ California. Anh ấy thuê một chiếc thuyền phẳng, một chiếc xuồng lớn bằng gỗ cũ thì đúng hơn. Chúng tôi đã mua bánh mì kẹp và một chai Chardonnay, và đi ra giữa hồ. Nước lặng và có màu lam ngọc, bầu trời không gợn mây và trong sáng. Xung quanh, những đỉnh núi đầy đá của những ngọn núi phủ đầy tuyết trên đỉnh bao quanh hồ như một chiếc vương miện.
Chúng tôi thả neo, và trong một thời gian ngắn ngủi nó đã trở thành thế giới riêng tư của riêng chúng tôi. Raleigh và tôi trút bỏ quần áo. Tôi đưa ra ý kiến là chúng tôi quay về bến, thưởng thức rượu dưới ánh nắng mặt trời, ngắm nhìn cảnh vật, nhưng Raleigh là người có nhiều tham vọng, với ánh mắt như muốn nói em dám không, anh ấy khua tay trong làn nước lạnh giá.
- Không đâu anh – tôi lắc đầu – dễ dến 5oC ấy.
- Đúng vậy, nhưng đó sẽ là cảm giác lạnh khô ráo – Anh ấy trêu chọc.
- Đúng vậy – tôi cười nắc nẻ. Sau đó anh sẽ bắt cho em một con cá hồi bạc nếu anh nhìn thấy con nào bơi qua.
Anh ấy đi về phía tôi với ánh mắt đe dọa đầy trêu chọc.
- Em có thể tự mình bắt lấy một con mà.
- Em chẳng có cơ hội nào – tôi lắc đầu kháng cự.
Nhưng tôi cũng đang cười. Khi anh ấy bước về phía trước thì tôi lại lùi về phía đuôi tàu cho đến khi tôi ra khỏi căn phòng.
Anh vòng tay qua người tôi. Tôi cảm nhận sự nóng ran của làn da anh ấy trên người tôi.
- Đó là một kiểu khởi đầu mới – anh nói.
- Một sự khởi đầu mới cho cái gì?
- Cho một câu lạc bộ đặc biệt. Bất kỳ ai muốn tham gia vào nó đều phải nhảy vào.
- Vậy hãy buông em ra – tôi cười, vẫy vùng trong đôi tay anh ấy.
Chỉ cần một chút chống cự, anh đã kéo mạnh tôi xuống chỗ ngồi có đệm ở phía đuôi con tàu.
- Raleigh – tôi kêu lên khi anh ấy nắm lấy tay tôi.
- Nước lạnh sẽ làm tốt hơn đấy – anh ấy nói và kéo tôi.
Tôi thét lên: “Anh là đồ tồi!” và chúng tôi ngã xuống nước.
Nước đang đóng băng, một cảm giác trọn vẹn, mãnh liệt. Chúng tôi tiếp nước cùng nhau, và tôi hét vào mặt anh ấy:” Anh thật tệ!”. Sau đó anh ấy hôn tôi trong nước và ngay lập tức tôi không còn thấy ớn lạnh nữa. Tôi bám vào anh ấy, đầu tiên là để ấm, nhưng cũng bởi vì tôi không bao giờ muốn để anh ấy đi mất. Tôi cảm thấy một sự tin tưởng dành cho anh ấy, một sự tin tưởng hoàn toàn và cũng đầy sợ hãi. 5 độ, nhưng tôi đang cháy bừng bừng.
- Anh thử ngăn chuyện này xem – tôi thách anh và thoát khỏi vòng tay ôm ghì của anh ấy. Có một dấu mốc bằng con thuyền màu cam đang bập bềnh trôi cách đó 50 thước. Hãy bơi thi đến cái phao đó, sau đó tôi tách ra, làm anh ấy kinh ngạc với tốc độ của mình.
Raleigh cố gắng đuổi theo với những sải bơi đều đặn, khỏe khoắn, nhưng tôi đã thổi bật anh ấy ra xa.
Đến gần cái phao tôi bơi chậm lại, chờ cho anh ấy theo kịp.
Raleigh trông bối rối hoàn toàn:
- Em đã học bơi ở đâu thế?
- Hội thanh thiếu niên Cơ đốc Bắc San Francisco, vô địch lứa tuổi 14,15,16 – tôi cười – Không ai có thể theo kịp. Có vẻ như em vẫn giữ được phong độ.
Những giây tiếp theo, chúng tôi đã đưa con thuyền về một vịnh nhỏ kín đáo, rợp bóng cây gần bờ. Chris tắt động cơ và căng một tấm vải bạt quanh cabin nhỏ để bảo vệ chúng tôi tránh ánh nắng mặt trời. Với hơi thở đã bớt gấp gáp, chúng tôi bò vào trong, tránh khỏi tầm mắt của bất cứ ai.
Tôi để anh ấy từ từ cởi chiếc áo bơi của tôi, và anh ấy liếm những giọt nước ở tay và ngực tôi. Sau đó tôi quỳ xuống và cởi chiếc quần bơi của anh ấy, chúng tôi chẳng phải nói lời nào. Cơ thể chúng tôi đã nói mọi điều. Tôi nằm xuống, kéo Raleigh nằm trên tôi.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy giao hòa với ai khác hay một nơi nào đó như vậy. Tôi cong người trong yên lặng, hồ nước nhẹ nhàng vỗ bập bềnh vào mạn thuyền. Tôi nghĩ, nếu tôi nói ra, nó sẽ thay đổi mọi thứ.
Sau đó tôi chỉ nằm đó, những rung động ấm áp lan khắp người tôi. Tôi không bao giờ muốn chuyện này kết thúc, nhưng tôi biết rằng nó phải kết thúc. Thực tế luôn biết tìm đúng đường, chẳng phải thế sao?
Tác giả :
James Patterson