Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài
Chương 217
Chương 217: Giải quyết
Lục Tam Phong lấy trong túi ra 30 triệu đưa cho Tử Nhãn ngay tại chỗ, kêu anh ta đứng sang một bên liếc nhìn đám đông. Vốn dĩ anh ta còn tưởng Lục Tử sẽ ở trong thôn, nhưng không ngờ đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng đầu.
Lục Tam Phong đã hiểu, Lục Tử bị mình doạ sợ nên không ở trong thôn “Mọi người nhìn thấy rồi chứ. Bây giờ đưa tiền, ai có thể nói rõ chuyện mà đám người Triệu Nhị Cẩu, Lục Tử làm trong thôn, tham ô, bán tài sản tập thể, ức hiếp người trong thôn, trêu chọc phụ nữ, đánh đập và đe dọa người khác, tổ chức xã hội đen để cản trở sản xuất của doanh nghiệp… đều là những tội nghiêm trọng!”
Lục Tam Phong hét lớn: “Còn chờ gì nữa? Thời cơ báo thù tới rồi!”
“Tôi tố giác. Ông ta độc chiếm vợ của Trương Toàn Hữu!”
“Tôi tố giác. Ông ta cho người khác thuê thôn làng, đem tiền bỏ túi riêng”
“Tôi tố giác. Ông ta xúi Lục Tử đánh người …
Đám đông có mặt xúc động, hình như mọi người đều tố giác ông ta, và còn bằng lòng lấy tên thật để tổ giác. Nửa tiếng đồng hồ sau, xe cảnh sát đã bắt đám người Triệu Nhị Cẩu, Tứ Tiêu, Tôn Nhị về thành phố, và còn thu thập bằng chứng từ toàn bộ người trong thôn.
Buổi chiều, liên quan vụ Triệu Nhị Cẩu tạm bị bắt giữ ở thôn Tiểu Lý vì tội tham ô, ngầm chiếm đoạt tài sản nhà nước, tổ chức xã hội đen để cản trở hoạt động sản xuất của doanh nghiệp.
Đồng thời, đối với đám người Tôn Nhị, Tứ Tiêu đồng thời tạm bị bắt giữ. Buổi tối, Lục Tử bị bắt tại một thành phố giải trí ở quận lân cận.
Thủ đoạn sấm sét này chỉ đơn giản là một trận động đất lớn đối với các thị trấn xung quanh, không ai nghĩ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy. Mọi người đều có trực giác một con vật khổng lồ sắp ập đến, một con vật khổng lồ không thể ngăn cản.
Lần này việc thu mua nhà máy điện tử cơ bản đã hoàn thành. Tại sao lúc trước uỷ hội thôn của thôn Tiểu Lý bám dai như đĩa trước mấy doanh nghiệp kia. Mấy doanh nghiệp kia không làm thế nào được, sau khi Lục Tam Phong này tới thì trực tiếp chuyển ngang?
Một số doanh nghiệp địa phương đã dò hỏi tin tức ở đây. Họ đều tò mò về mảnh khỏe. Cuối cùng mọi người cũng nhận được tin, chàng trai trẻ này có mối quan hệ thân thiết với Hoàng Hữu Danh ở thành phố này!
Điều này cũng làm cho một số doanh nghiệp trong thị trấn hoàn toàn từ bỏ động tác tiếp theo. Triệu Nhị Cẩu lao vào, họ có thể tạo ra Triệu Tam Cẩu. Nhiều nhà doanh nghiệp trong thị trấn năm đó đã đi vào, trải qua vài năm đã lớn mạnh, hình thành chuỗi lợi ích của mình.
Mạng cục bộ này rất bền bỉ. Họ biết giá trị của nhà máy điện tử, Chờ giá cao có thể bán ra. Họ thật sự không thể đợi vài năm nữa để phát triển và nuốt chửng chúng.
Lục Tam Phong cũng để ý quan hệ giữa mình và Hoàng Hữu Danh được tuyên truyền trong thị trấn. Khoảng thời gian này đưa nhiều người vào thôn như vậy cũng không hẳn là sợ Lục Tử ra tay.
Nếu không phải người đưa vào nhiều, sớm đã bị người ta dùng bao tải trùm lên mà đánh rồi. Đối với tình trạng thị trấn bây giờ, Lục Tam Phong hiểu rất rõ, chỉ một câu nói, hoàng đế ở xa, một tay che trời được.
Ba ngày sau, có nhiều báo cáo liên quan Triệu Nhị Cẩu ùn ùn kéo đến, truyền hình, báo chí đưa tin tập trung, rất nhiều chuyện đã chắc như đinh đóng cột. Đám người Triệu Nhị Cẩu đã thành kẻ bị bỏ rơi.
Đồng thời, thành phố ban hành chủ trương đẩy nhanh tiến độ mua lại Nhà máy Điện tử gấu đen!
Lục Tam Phong lần nữa rút 14 tỷ 540 triệu tiền mặt trong thẻ phụ, dùng xe trực tiếp chở tiền mặt tới thôn Tiểu Lý. 540 triệu là phân phát cho những người đứng lên tổ cáo Triệu Nhị Cẩu và Lục Tử. 14 tỷ là cho người sống ở đây. Mỗi hộ phải được phát 30 triệu.
Lúc xe dừng ở cửa uỷ hội thôn, xếp tiền mặt vào tường, nam nữ già trẻ trong thôn đều nhìn thẳng vào đó, trưởng thôn cũng đi tới, đồng thời sở trưởng do thị trấn cử ra cũng tới, gặp lại Lục Tam Phong, trên mặt anh ta nở nụ cười dịu dàng.
“Triệu Nhị Cẩu đã bị đưa đi. ai cũng không ngờ một người thật thà như vậy, giấu tôi làm biết bao nhiêu chuyện xấu, có thể nói là vô số chuyện xấu” Trưởng thôn đứng trước cửa uỷ hội thôn lớn tiếng nói: “Cũng may tổng giám đốc Lục tới đây, tôi tin Công nghệ Thủy Hoàn sẽ mang một diện mạo mới. Tổng giám đốc Lục là chủ tịch trẻ tuổi tài cao, theo tôi thấy, để anh ta làm trưởng thông danh dự, mọi người thấy sao?”
“Không thích hợp. Chuyện này thật sự không thích hợp!”
Lục Tam Phong vội từ chối.
“Có được không? Mọi người đồng ý thì vô tay!”
Tiếng vỗ tay vang như sấm rền, mọi người đều háo hức nhìn Lục Tam Phong, hy vọng ông chủ có tiền như anh sẽ đem lại hy vọng mới cho mọi người. Thật không ngờ Lục Tam Phong chỉ lấy thứ mà mình muốn thôi.
Sau vài lần từ chối, Lục Tam Phong khó xử trở thành trưởng thôn danh dự của thôn Tiểu Lý.
“Mỗi hộ 30 triệu, mọi người lần lượt lãnh tiền. Điều kiện tiên quyết để lãnh tiền là có giấy xác nhận, chỉ cần có chữ ký trên đó, hoặc đóng dấu vân tay thì có thể nhận tiền.” Dòng đầu tiên trên giấy xác nhận này viết rõ ràng, thư xác nhận chuyển nhượng vốn cổ phần tập thể.
Tuy đa phần người trong thôn đều không biết chữ, nhưng có người biết chữ, ký tên xong thì lẩm bẩm, suy nghĩ lại thì nhà máy điện tử vốn không liên quan bọn họ. Nếu Triệu Nhị Cẩu có đây, họ chỉ nhận 1 triệu rưỡi thôi, bây giờ nhận 30 triệu là một khoản lớn rồi.
Nhiều phóng viên có mặt chụp ảnh, Lục Tam Phong muốn họ đi tuyện truyền, trọng điểm là tiền chồng thành khối, nụ cười của thôn dân, còn có sự tinh tế của nhân viên phát tiền, mang đến cho người định cư ở đây cảm thấy Công nghệ Thủy Hoàn thân thiện, tạo sức ảnh hưởng cho doanh nghiệp địa phương.
Phát tiền xong, Lục Tam Phong đứng trước cửa uỷ ban thôn nói vài câu đơn giản, chỉ nói là trưởng thôn danh dự, sẽ không can thiệp đến công việc của thôn, và khi nhà máy điện tử hoạt động trở lại, hoan nghênh người trong thôn đi làm.
Lời này chẳng qua nói là nói vậy, thoả thuận một lần,sau này đừng tìm tôi, đừng nghĩ là mỗi năm đều phát 30 triệu cho các người.
Buổi chiều Lục Tam Phong đi về, anh ngồi trên xe nhìn đồng hợp đồng mà trong lòng nở rộ, chuyện cần dùng vài chục triệu đã giải quyết được, anh chỉ tốn trước sau 17 tỷ rưỡi – 21 tỷ là giải quyết được, hời quá rồi!
Sau khi về thành phố, Lục Tam Phong đi ngay tới toà thị chính, vào văn phòng của Hoàng Hữu Danh, ngồi xuống và lấy điếu thuốc ra để trên bàn: “Hút thuốc không!”
“Ký rồi hả?”
“Ký rồi!”
Lục Tam Phong hút thuốc và không nhịn được bật cười. Chuyện này đúng thật là làm rất đẹp! “Tổng giám đốc Lục, cậu là người làm ăn. Tôi hy vọng cậu nhớ. Trên thế giới này không có món gì là miễn phí, không có sự trợ giúp của tôi, cậu không thể dễ dàng làm được đâu!”
“Tôi biết. Năm nay thực phẩm Phong Giai nên là hộ nộp thuế trong thành phố chúng ta, các tỉnh cũng phải là doanh nghiệp chủ chốt. Tới lúc đó có thể đi họp ở tỉnh thì ông yên tâm” Lục Tam Phong gõ tro vào gạt tàn và nói: “Giờ tôi đã nằm trong tay 25% cổ phần của nhà máy điện tử.”
Hoàng Hữu Danh thấy lạ nên ngẩng đầu lên và nói: “Tổng giám đốc Lục định xử ngay Triệu Nhị Cẩu?”
“Ha ha ha ha, nói đùa rồi. Tôi muốn biết trong thành phố định cần bao nhiêu tiền? Tình hình bên Hùng Miêu. Lục Tam Phong hỏi.
“Cậu định thu mua toàn bộ à, ước tính không có 600 tỷ tới 1.
tỷ thì không giải quyết được. Có thể dễ dàng nói trong thành phố, năm đó đầu tư 270 ngàn 300 tỷ. Theo mức lạm phát của hai năm qua, cậu đưa ra 600 tỷ là được. Nhưng tôi nhắc trước với cậu, ủy quyền bằng sáng chế công nghệ của điện tử Hùng Miêu sẽ hết hạn vào cuối năm nay. Ban đầu họ ủy quyền trong ba năm và năm nay là năm thứ ba.
Lục Tam Phong nghe câu này thì sắc mặt trở nên khó coi.
“Bây giờ cậu biết mấy doanh nghiệp kia tại sao lại thu mua thành công. Giải quyết một thôn Tiểu Lý đã đủ đau đầu, phía sau còn có vấn đề nan giải, nhất là cậu bây giờ. Tôi nghe nói cậu đã mắng phó hội trưởng tại đại hội nhà máy phải không?”
Hoàng Hữu Danh cười và lắc đầu: “Chàng trai trẻ, khéo chút đi!”
“Khoảng thời gian này tôi liên lạc với Hùng Miêu!”
“Trước tiên đừng liên lạc với Hùng Miêu, anh nói trước anh có thể đổ ra được bao nhiêu tiền? Cần tiền để có được vốn chủ sở hữu ở thành phố, mua bản quyền sáng chế công nghệ, cũng cần tiền. Cho dù cậu giải quyết được Hùng Miêu, người ta cho cậu uỷ quyền, tiền đâu?”
Hoàng Hữu Danh ngồi xuống châm một điều thuốc: “Cậu không có 1200 tỷ đến 1500 tỷ thì cơ bản không xoay chuyển được!”
Lục Tam Phong hút một ngụm thuốc và nói: “Xảy ra chuyện xấu, ai đào ra tiền làm ăn? Dự án này của tôi ông thấy không được sao?”
“Nếu là liên quan tội phạm tài chính như gây quỹ bất hợp pháp thì đừng nhắc tới.”
“Tôi là loại người làm chuyện đó sao?”
Lục Tam Phong do dự rồi lên tiếng: “Tôi muốn vay tiền thu mua, lấy 1500 tỷ trong tay tôi thì không thành vấn đề, xoay 1200 tỷ đến 1500 tỷ chỉ là chuyện nhỏ.
“Nói thử xem! “Tôi muốn mượn 600 tỷ của thành phố, thu mua cổ phần nhà máy điện tử trong tay các ông. Tiếp theo dùng tiền của tôi, mua cổ phần của nhà máy Hùng Miêu. Sau khi thu mua toàn bộ thì đem thế chấp nhà máy cho ngân hàng để lấy tiền mặt, đem tiền trả cho ông.” Lục Tam Phong ngồi trên ghế và nói.
Hoàng Hữu Danh nghe xong thì suy nghĩ và bật cười : “Cậu đó, rất giỏi xoay sở, rủi ro cho ngân hàng, thu lợi về tay cậu, tôi thật không biết cậu nghĩ đầu ra bao nhiêu dự án kỳ lạ như vậy. Được thôi, nhưng tổng giám đốc của Hùng Miêu không thể cho cậu uỷ quyền. Tháng 4 năm sau hình như là tới hạn rồi.”
“Thăng chức hả?”
“Không làm ra thành tích gì, quá dữ, nghe nói bây giờ không ngủ được. Ông ta hơn 40 tuổi, không đi lên thì thật sự không đi lên nổi. Bây giờ còn thời gian nửa năm, ông ta không hứng thú với cậu, tới lúc có người mới cũng không hứng thú với cậu, cậu chắc hiểu rồi ha.”
Lục Tam Phong suy nghĩ: “Hiểu rồi, nhưng tôi vẫn muốn gặp thử xem.
Buổi tối Lục Tam Phong mới quay về khách sạn. Hôm nay tâm trạng của anh rất tốt, gọi một bữa hoành tráng và tập trung mọi người lại.
Trương Phượng Tiên đang bận làm một số việc, dạo này Liễu Ngoạn lại đào thêm một vài kỹ sư mạch điện. Thôi Cửu ngồi đó hơi lo lắng, việc thu mua có vẻ diễn ra rất thuận lợi. Phí trung gian trị giá 37500 tỷ, Lục Tam Phong cũng không nhắc đến nữa.
“Nào nào nào, cạn ly” Lục Tam Phong đứng lên và nói: “Đây là một bước đi rất lớn, là bước đi quan trọng nhất khiến công nghệ Thủy Hoàn thành công. Tin là giờ này năm sau, TV của điện tử Thủy Hoàn sản xuất, chiếm một nửa ngành công nghiệp TV, trở thành công ty xuất sắc nhất trong giới công nghệ điện tử, can ly!”
Bầu không khí nồng nhiệt, chỉ có Tô Ái Linh nhìn chăm chăm Lục Tam Phong, đôi mắt cong cong loé sáng, cô ta biết, công nghệ Gia phong không có năm sau!