Julia Yêu Dấu
Chương 6
“Tôi đã bảo rồi, tôi không nàm được!” Jewel trợn mắt nhìn ba người phụ nữ đang quan sát cô với các mức độ khác nhau của khinh thường xen lẫn tức giận.
“Ông chủ bảo cô phải tắm, Cô Julia, và cô sẽ tắm.” Bà Masters tiến về phía cô với vẻ hùng hổ trong mắt. Jewel, cũng một ánh hiếu chiến tương tự, hơi khom người trong tư thế sẵn sàng và giơ hai nắm tay siết chặt vào vị trí chiến đấu.
“Thế thì tới đây, mụ nợn nái,” cô gầm gừ. “Tôi sẽ hạ gục cả mụ nẫn đồng bọn trong cái của của nợ này nếu mụ muốn. Mà đó cũng chính là việc tôi sẽ nàm với nó. Mụ có thể kiệng tôi nhưng tôi đã lói là làm.”
Bà Masters dừng lại giữa chừng, trợn mắt nhìn Jewel trong khi cố nghĩ ra một kế khác hiệu quả hơn để lột quần áo cô gái và đặt cô ta vào cái bồn bằng sứ nóng bốc hơi. Sau lưng bà một trong hai cô hầu trẻ đặt tay lên miệng để chặn tiếng cười khúc khích. Người còn lại chỉ biết đứng tròn mắt nhìn.
“Được thôi, Cô Julia. Tôi sẽ báo cáo để ông chủ được biết về những mong muốn của cô,” bà Masters nói kiên quyết, một tia sáng báo thù hứa hẹn lóe trong mắt. Với một cái gật đầu hùng dũng và tiếng sột soạt của tà váy đen lụng thụng, bà Masters lướt ra khỏi phòng, hai cô hầu răm rắp đi theo
Cánh cửa được đóng lại nhẹ nhàng hết sức sau lưng ba người. Jewel từ từ thả lỏng. Cô đoán lời đe dọa của bà Masters về chuyện đi mách bá tước chỉ là dọa suông. Bà quản gia sẽ không dám làm phiền ông chủ một việc như thế. Ngay cả bà ta làm thật, Jewel nghĩ, thì cũng chẳng thay đổi được gì. Bá tước không hề biết về cái việc kinh khủng bà ta muốn cô làm dưới cái chiêu bài là thực hiện những mệnh lệnh của anh ta.
Tiếng gõ dứt khoát ở ngoài cửa làm Jewel giật mình. Cô quay phắt lại nhìn đúng lúc cửa bật mở. Trong nỗi hốt hoảng cô thấy mình dang nhìn thẳng vào bá tước. Anh ta mặc một cái áo choàng bằng len mềm màu đen và một chiếc khăn lụa trắng quấn quanh cổ. Rõ ràng anh ta đang định đi ra ngoài. Anh ta bước vào mà không đợi sự đồng ý của cô, di chuyển với những sải chân tỏ ra uể oải, đôi mắt nheo lại khi chúng lướt trên người cô. Jewel giật lùi một bước theo bản năng trước cái nhìn lạnh tanh của anh ta, biết từ lượng kinh nghiệm ít ỏi của mình về anh ta rằng nó có nghĩa là sắp có chuyện. Khi cô cố hết sức để trấn áp bụng dạ nôn nao của mình, cô thoáng thấy gương mặt tự mãn của bà Masters ở hành lang bên ngoài trước khi bá tước nhẹ nhàng đóng cửa lại trước mặt bà ta.
“Ông muống gì?” Jewel bụng thì sợ, nhưng lới nói buột ra nghe thật hung hăng. Bá tước băng qua phòng để đứng trước lò sưởi tinh xảo được chế tác từ đá cẩm thạch trắng đang cháy sáng một ngọn lửa rực rỡ, chỉ quay đầu nhìn cô trong một lúc mà không đáp. Jewel cảm thấy cô đang bị bào món trước cái nhìn ớn lạnh đó.
“Tôi nghĩ chúng ta đã thỏa thuận rằng cô phải làm những gì tôi bảo.”
Jewel gật đầu.
“Vậy thì, tôi có chỉ ra là cô phải đi tắm không?”
Cằm Jewel hếch lên trước câu nói đó. Đây rồi, cô nghĩ, mình đang có lý do hợp lý. “Ờ, ông có bảo, và tôi sẽ tắm, nhưng không phải trong kia!” Tay cô đưa ra với vẻ mặt ghê sợ để chỉ vào cái bồn bốc hơi đang nằm một cách vô tội trước lò sưởi. Bá tước nhìn cái bồn, rồi hai chân mày của anh ta khẽ nhướng lên.
“Có gì bất ổn với nó sao?”
Jewel suýt nữa phát nghẹn. “Tôi không thể tắm trong đó!”
“Sao lại không? Đó là chức năng của nó, cô không biết à?”
“Bởi vì họ bảo rằng tôi phải ngồi vào đó! Để cả người tôi bị nhúng ướt! Tôi sẽ chếc vì bệnh sốt rét, tôi sẽ chếc.” Mắt cô đột ngột nheo lại trên người anh ta. “Đó nà điều ông muốn phải không? Để ám hại tôi, để ông không phải no nắng về chuyện tôi đã nấy em họ ông?”
“Cô đang làm tôi chán ngấy. Tất nhiên tô chẳng muốn ám hại cô làm gì! Nói ngắn gọn là như thế này: cô đồng ý nghe lời tôi mà không hỏi han gì, tôi bảo cô đi tắm, và cô không chịu. Tôi nhắc lại lần cuối cùng, cô có thể làm những gì tôi ra lệnh cho cô hoặc cô có thể rời khỏi căn nhà này. Nó hoàn toàn phụ thuộc vào cô.”
Jewel gặp phải đôi mắt xanh lạnh lùng kia, và cảm thấy mối lo âu thắt lại như sợi thừng ướt trong ngực. Rõ ràng là anh ta sẽ làm đúng những gì anh ta nói. Phải, cô lo về những căn bệnh phát sinh khi bị ngâm trong nước - ai ai cũng biết rằng chúng rất nhiều và nguy hiểm - nhưng còn một vấn đề khác, một vấn đề mà cô ghét phải tiết lộ cho một người đàn ông. Đặc biệt là con người này.
“Tôi... tôi không thể,” cô ấp úng khổ sổ, mắt nhìn xuống tấm thảm. Cô không thể làm như anh ta bảo và cô không thể cho anh ta biết vì sao. Chỉ là cô không thể... Lông mày anh ta lại nhướng lên, và anh ta quay lưng đi ra cửa.
“Tốt thôi, tôi sẽ bảo Smathers lấy mũ, khăn cho cô và dẫn cô ra ngoài. Chúng ta không gặp lại nhau nữa, nên tôi buộc phải tạm biệt cô ở đây.”
Vừa nói anh ta vừa sải bước về phía chính cánh cửa, đôi vai trong chiếc áo đen nhìn từ phía sau rất rộng và đầy sức mạnh. Jewel nhìn chăm chăm tấm lưng cứng rắn ấy, ngập ngừng, cắn môi, và mở miệng.
“Ông không hiểu đâu,” cô thốt lên, và anh ta ném cho cô một cái nhìn qua vai, một bên chân mày nhướng lên dò hỏi.
“Tôi không hiểu gì?”
“Họ muốn tôi phải... phải trầng truồng! Trước mặt họ! Tôi không thể nàm được, và tôi sẽ không nàm! Cho dù như thế có nghĩa nà tôi phải rời khỏi đây!” Nỗi xấu hổ vì phải nói ra với anh ta khiến cô ngoảnh gương mặt đỏ bừng của mình đi nơi khác.
Bá tước từ từ quay lại đối mặt với cô, nét mặt nghi ngờ khi đôi mắt anh lướt trên người cô từ đầu đến chân.
“Cô không thích cởi đồ trước mặt những người phụ nữ khác?”
“Trước... trước bất kỳ ai!” Jewel buột miệng, đôi mắt cô khi quay phắt về phía anh ta sáng rực như vàng ròng. Đôi mắt bá tước ráo hoảnh khi gặp mắt cô.
“Vậy ra cô nhóc bụi đời lại là một người e lệ?” anh ta nói khẽ, như nói với chính mình. “Chà chà.” Giọng anh ta đanh lại. “Nếu đây là hành động được nghĩ ra để làm tôi ấn tượng trước đức hạnh của cô, thì cô không cần nhọc công. Tôi chẳng quan tâm nếu như cô có làm điếm cho một nửa nước Anh trong quãng đời ngắn ngủi của cô đi nữa. Thứ tôi bận tâm là những việc cô sẽ làm từ hôm nay trở đi.”
“Tôi không đời lào làm chuyện gì như thế cả! Tôi lói đi nói nại với ông rồi, tôi không phải con điếm.”
Bá tước nhìn cô trong một lúc lâu, rồi gật đầu. “Thế thì rất tốt, vấn đề được giải quyết dễ dàng. Cô có thể tắm một mình nếu muốn. Tôi sẽ nhắc bà Masters.” Anh ta lại quay đi lần nữa, một tay đặt trên nắm đấm cửa mạ vàng chạm trổ tinh xảo từng khiến Jewel kinh ngạc khi lần đầu tiên cô chạm vào nó. Rồi anh ta nhìn lại cô. “Tôi tin là cô có thể tự mình làm mọi việc. Để, ờ, ngồi vào trong kia.” Cái hất đầu của anh ta về phía bồn tắm nói với cô điều anh ta đang đề nghị khi anh ta lặp lại chính lời cô.
“Tôi sẽ nàm được, tôi hứa.” Lúc này sắc đỏ đang rút khỏi gương mặt cô. Thật là lạ, nhưng cô không còn cảm thấy xấu hổ nữa.
“Thưa ngài,” anh ta nhắc nhở, và cô lặp lại lời anh ta khi anh ta quay đi để cô lại một mình, cánh cửa đóng lại phí
Cô có thể nghe thấy tiếng anh ta đang nói nhỏ với bà quản gia trong hành lang. Cô đợi thêm vài phút để xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng không có gì cả. Đúng như cô đã đoán, lời nói của bá tước là mệnh lệnh trong nhà này.
Sau một lúc cô đã bắt đầu ngập ngừng cởi quần áo trước lò sưởi. Hoàn toàn khỏa thân, cô tiến đến gần cái bồn và lo lắng. Khi nhúng một ngón chân cái vào trước, cả cẳng chân và rồi cả cơ thể vào trong nước. Cô thận trọng ngồi yên trong mấy phút, đợi xem nước sẽ ảnh hưởng ra sao lên da thịt mình, và khi chẳng có chuyện gì xảy ra, cô không kháng cự nổi sự quyến rũ của những bánh xà phòng nhỏ có mùi hương thật ngọt ngào. Cô nhặt một bánh xà phòng lên, hít hít. Những bông hoa hồng! Chúng nở ngào ngạt ở điện Kensington vào mùa hè, nơi cô vẫn hay dừng lại để ngưỡng mộ vẻ đẹp gợi cảm và hương thơm say lòng của chúng. Giờ thì cô có thể xức khắp thân mình mùi hương của chúng rồi. Một cách chậm chạp cô xoa xà phòng lên hai bàn tay, khuôn mặt, rồi những chỗ còn lại. Cảm giác thật tuyệt vời, đến lúc cô gội xong tóc và trèo ra khỏi bồn tắm - để lại thứ nước xam xám bởi ghét thì làn da cô trắng trẻo đến ngạc nhiên - cô đã quyết định rằng tắm toàn thân chẳng hại gì. Tất nhiên, cô vẫn có thể bị ốm do sốt rét.
“Ông chủ bảo cô phải tắm, Cô Julia, và cô sẽ tắm.” Bà Masters tiến về phía cô với vẻ hùng hổ trong mắt. Jewel, cũng một ánh hiếu chiến tương tự, hơi khom người trong tư thế sẵn sàng và giơ hai nắm tay siết chặt vào vị trí chiến đấu.
“Thế thì tới đây, mụ nợn nái,” cô gầm gừ. “Tôi sẽ hạ gục cả mụ nẫn đồng bọn trong cái của của nợ này nếu mụ muốn. Mà đó cũng chính là việc tôi sẽ nàm với nó. Mụ có thể kiệng tôi nhưng tôi đã lói là làm.”
Bà Masters dừng lại giữa chừng, trợn mắt nhìn Jewel trong khi cố nghĩ ra một kế khác hiệu quả hơn để lột quần áo cô gái và đặt cô ta vào cái bồn bằng sứ nóng bốc hơi. Sau lưng bà một trong hai cô hầu trẻ đặt tay lên miệng để chặn tiếng cười khúc khích. Người còn lại chỉ biết đứng tròn mắt nhìn.
“Được thôi, Cô Julia. Tôi sẽ báo cáo để ông chủ được biết về những mong muốn của cô,” bà Masters nói kiên quyết, một tia sáng báo thù hứa hẹn lóe trong mắt. Với một cái gật đầu hùng dũng và tiếng sột soạt của tà váy đen lụng thụng, bà Masters lướt ra khỏi phòng, hai cô hầu răm rắp đi theo
Cánh cửa được đóng lại nhẹ nhàng hết sức sau lưng ba người. Jewel từ từ thả lỏng. Cô đoán lời đe dọa của bà Masters về chuyện đi mách bá tước chỉ là dọa suông. Bà quản gia sẽ không dám làm phiền ông chủ một việc như thế. Ngay cả bà ta làm thật, Jewel nghĩ, thì cũng chẳng thay đổi được gì. Bá tước không hề biết về cái việc kinh khủng bà ta muốn cô làm dưới cái chiêu bài là thực hiện những mệnh lệnh của anh ta.
Tiếng gõ dứt khoát ở ngoài cửa làm Jewel giật mình. Cô quay phắt lại nhìn đúng lúc cửa bật mở. Trong nỗi hốt hoảng cô thấy mình dang nhìn thẳng vào bá tước. Anh ta mặc một cái áo choàng bằng len mềm màu đen và một chiếc khăn lụa trắng quấn quanh cổ. Rõ ràng anh ta đang định đi ra ngoài. Anh ta bước vào mà không đợi sự đồng ý của cô, di chuyển với những sải chân tỏ ra uể oải, đôi mắt nheo lại khi chúng lướt trên người cô. Jewel giật lùi một bước theo bản năng trước cái nhìn lạnh tanh của anh ta, biết từ lượng kinh nghiệm ít ỏi của mình về anh ta rằng nó có nghĩa là sắp có chuyện. Khi cô cố hết sức để trấn áp bụng dạ nôn nao của mình, cô thoáng thấy gương mặt tự mãn của bà Masters ở hành lang bên ngoài trước khi bá tước nhẹ nhàng đóng cửa lại trước mặt bà ta.
“Ông muống gì?” Jewel bụng thì sợ, nhưng lới nói buột ra nghe thật hung hăng. Bá tước băng qua phòng để đứng trước lò sưởi tinh xảo được chế tác từ đá cẩm thạch trắng đang cháy sáng một ngọn lửa rực rỡ, chỉ quay đầu nhìn cô trong một lúc mà không đáp. Jewel cảm thấy cô đang bị bào món trước cái nhìn ớn lạnh đó.
“Tôi nghĩ chúng ta đã thỏa thuận rằng cô phải làm những gì tôi bảo.”
Jewel gật đầu.
“Vậy thì, tôi có chỉ ra là cô phải đi tắm không?”
Cằm Jewel hếch lên trước câu nói đó. Đây rồi, cô nghĩ, mình đang có lý do hợp lý. “Ờ, ông có bảo, và tôi sẽ tắm, nhưng không phải trong kia!” Tay cô đưa ra với vẻ mặt ghê sợ để chỉ vào cái bồn bốc hơi đang nằm một cách vô tội trước lò sưởi. Bá tước nhìn cái bồn, rồi hai chân mày của anh ta khẽ nhướng lên.
“Có gì bất ổn với nó sao?”
Jewel suýt nữa phát nghẹn. “Tôi không thể tắm trong đó!”
“Sao lại không? Đó là chức năng của nó, cô không biết à?”
“Bởi vì họ bảo rằng tôi phải ngồi vào đó! Để cả người tôi bị nhúng ướt! Tôi sẽ chếc vì bệnh sốt rét, tôi sẽ chếc.” Mắt cô đột ngột nheo lại trên người anh ta. “Đó nà điều ông muốn phải không? Để ám hại tôi, để ông không phải no nắng về chuyện tôi đã nấy em họ ông?”
“Cô đang làm tôi chán ngấy. Tất nhiên tô chẳng muốn ám hại cô làm gì! Nói ngắn gọn là như thế này: cô đồng ý nghe lời tôi mà không hỏi han gì, tôi bảo cô đi tắm, và cô không chịu. Tôi nhắc lại lần cuối cùng, cô có thể làm những gì tôi ra lệnh cho cô hoặc cô có thể rời khỏi căn nhà này. Nó hoàn toàn phụ thuộc vào cô.”
Jewel gặp phải đôi mắt xanh lạnh lùng kia, và cảm thấy mối lo âu thắt lại như sợi thừng ướt trong ngực. Rõ ràng là anh ta sẽ làm đúng những gì anh ta nói. Phải, cô lo về những căn bệnh phát sinh khi bị ngâm trong nước - ai ai cũng biết rằng chúng rất nhiều và nguy hiểm - nhưng còn một vấn đề khác, một vấn đề mà cô ghét phải tiết lộ cho một người đàn ông. Đặc biệt là con người này.
“Tôi... tôi không thể,” cô ấp úng khổ sổ, mắt nhìn xuống tấm thảm. Cô không thể làm như anh ta bảo và cô không thể cho anh ta biết vì sao. Chỉ là cô không thể... Lông mày anh ta lại nhướng lên, và anh ta quay lưng đi ra cửa.
“Tốt thôi, tôi sẽ bảo Smathers lấy mũ, khăn cho cô và dẫn cô ra ngoài. Chúng ta không gặp lại nhau nữa, nên tôi buộc phải tạm biệt cô ở đây.”
Vừa nói anh ta vừa sải bước về phía chính cánh cửa, đôi vai trong chiếc áo đen nhìn từ phía sau rất rộng và đầy sức mạnh. Jewel nhìn chăm chăm tấm lưng cứng rắn ấy, ngập ngừng, cắn môi, và mở miệng.
“Ông không hiểu đâu,” cô thốt lên, và anh ta ném cho cô một cái nhìn qua vai, một bên chân mày nhướng lên dò hỏi.
“Tôi không hiểu gì?”
“Họ muốn tôi phải... phải trầng truồng! Trước mặt họ! Tôi không thể nàm được, và tôi sẽ không nàm! Cho dù như thế có nghĩa nà tôi phải rời khỏi đây!” Nỗi xấu hổ vì phải nói ra với anh ta khiến cô ngoảnh gương mặt đỏ bừng của mình đi nơi khác.
Bá tước từ từ quay lại đối mặt với cô, nét mặt nghi ngờ khi đôi mắt anh lướt trên người cô từ đầu đến chân.
“Cô không thích cởi đồ trước mặt những người phụ nữ khác?”
“Trước... trước bất kỳ ai!” Jewel buột miệng, đôi mắt cô khi quay phắt về phía anh ta sáng rực như vàng ròng. Đôi mắt bá tước ráo hoảnh khi gặp mắt cô.
“Vậy ra cô nhóc bụi đời lại là một người e lệ?” anh ta nói khẽ, như nói với chính mình. “Chà chà.” Giọng anh ta đanh lại. “Nếu đây là hành động được nghĩ ra để làm tôi ấn tượng trước đức hạnh của cô, thì cô không cần nhọc công. Tôi chẳng quan tâm nếu như cô có làm điếm cho một nửa nước Anh trong quãng đời ngắn ngủi của cô đi nữa. Thứ tôi bận tâm là những việc cô sẽ làm từ hôm nay trở đi.”
“Tôi không đời lào làm chuyện gì như thế cả! Tôi lói đi nói nại với ông rồi, tôi không phải con điếm.”
Bá tước nhìn cô trong một lúc lâu, rồi gật đầu. “Thế thì rất tốt, vấn đề được giải quyết dễ dàng. Cô có thể tắm một mình nếu muốn. Tôi sẽ nhắc bà Masters.” Anh ta lại quay đi lần nữa, một tay đặt trên nắm đấm cửa mạ vàng chạm trổ tinh xảo từng khiến Jewel kinh ngạc khi lần đầu tiên cô chạm vào nó. Rồi anh ta nhìn lại cô. “Tôi tin là cô có thể tự mình làm mọi việc. Để, ờ, ngồi vào trong kia.” Cái hất đầu của anh ta về phía bồn tắm nói với cô điều anh ta đang đề nghị khi anh ta lặp lại chính lời cô.
“Tôi sẽ nàm được, tôi hứa.” Lúc này sắc đỏ đang rút khỏi gương mặt cô. Thật là lạ, nhưng cô không còn cảm thấy xấu hổ nữa.
“Thưa ngài,” anh ta nhắc nhở, và cô lặp lại lời anh ta khi anh ta quay đi để cô lại một mình, cánh cửa đóng lại phí
Cô có thể nghe thấy tiếng anh ta đang nói nhỏ với bà quản gia trong hành lang. Cô đợi thêm vài phút để xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng không có gì cả. Đúng như cô đã đoán, lời nói của bá tước là mệnh lệnh trong nhà này.
Sau một lúc cô đã bắt đầu ngập ngừng cởi quần áo trước lò sưởi. Hoàn toàn khỏa thân, cô tiến đến gần cái bồn và lo lắng. Khi nhúng một ngón chân cái vào trước, cả cẳng chân và rồi cả cơ thể vào trong nước. Cô thận trọng ngồi yên trong mấy phút, đợi xem nước sẽ ảnh hưởng ra sao lên da thịt mình, và khi chẳng có chuyện gì xảy ra, cô không kháng cự nổi sự quyến rũ của những bánh xà phòng nhỏ có mùi hương thật ngọt ngào. Cô nhặt một bánh xà phòng lên, hít hít. Những bông hoa hồng! Chúng nở ngào ngạt ở điện Kensington vào mùa hè, nơi cô vẫn hay dừng lại để ngưỡng mộ vẻ đẹp gợi cảm và hương thơm say lòng của chúng. Giờ thì cô có thể xức khắp thân mình mùi hương của chúng rồi. Một cách chậm chạp cô xoa xà phòng lên hai bàn tay, khuôn mặt, rồi những chỗ còn lại. Cảm giác thật tuyệt vời, đến lúc cô gội xong tóc và trèo ra khỏi bồn tắm - để lại thứ nước xam xám bởi ghét thì làn da cô trắng trẻo đến ngạc nhiên - cô đã quyết định rằng tắm toàn thân chẳng hại gì. Tất nhiên, cô vẫn có thể bị ốm do sốt rét.
Tác giả :
Karen Robards