Julia Yêu Dấu
Chương 38
Một ngày hè rực rỡ khoảng hai năm sau, Julia đang ngồi tựa lưng vào một gốc cây sồi lớn cách ngôi làng của Bishop’s Lynn không xa. Sebastian nằm gối đầu lên lòng cô, nhắm mắt ngủ giấc trưa.
Họ đánh xe đi dã ngoại ở ngoài White Friars, đã ăn gần hết bữa trưa ngồn ngộn. Chỗ thức ăn còn lại được cất gọn ghẽ trong chiếc giỏ đặt bên cạnh. Chloe, với mái tóc sáng được tết thành một bím dày đang bận rộn hướng dẫn cô em gái tóc đen của mình chập chững những bước đầu tiên. Cô em gái Clare và cậu em song sinh, Charles - lúc này đang ngủ say sưa trên tấm chăn cạnh Julia, sắp được một tuổi, và hình như chẳng bao giờ chúng chịu ngồi yên. Chloe nghĩ chúng là những tạo vật kỳ diệu nhất trên đời với đôi mắt xanh to tròn và những lọn tóc quăn rối tung. Còn Julia thì vui sướng trước tình yêu thương như gà mẹ mà Chloe dành cho hai đứa bé ầm ĩ của cô.
Lúc này, khi âu yếm quan sát Chloe cố nhử Clare bằng một con bướm vàng xinh xắn, Julia cảm thấy thật mãn nguyện. Cô đã có Sebastian, Chloe, Clare, Charles, và một đứa trẻ nữa sau sáu tháng. Một gia đình cô chưa bao giờ dám mơ trong quãng đời mồ côi vất vưởng hè phố, thiếu thốn tình thương. Giờ đây cô đã có tất cả tình yêu mà cô từng mơ, và cô biết mình cô cùng may mắn.
Sự thay đổi của Chloe trong hai năm qua thật đáng ngạc nhiên. Julia từng sợ Chloe sẽ mãi bị ám ảnh bởi những gì đã xảy ra, vậy mà sự hồi phục diễn ra rất nhanh. Chloe cuối cùng đã bước ra khỏi thế giới im lặng mà nó rút vào, lúc đầu thì hết sức chậm chạp, rồi sau đó là một cơn lốc từ ngữ. Con bé dường như cảm thấy mình có quyền độc chiếm Julia và hai đứa bé con, và nó rất yêu cha nó. Julia chưa bao giờ hỏi vì không muốn gợi lại những ký ức tồi tệ, nhưng cô cho rằng phán đoán của các gia nhân là đúng. Chloe có thể đã thấy Sebastian bế xác Elizabeth về nhà vào cái ngày đáng sợ đó, rồi từ đó về sau không thể nhìn anh mà không nhớ lại cái chết của mẹ. Nhưng sau khi cứu Julia khỏi kết cục bi thảm như Elizabeth, nó không bao giờ kêu thét nữa, và Julia tạ ơn trời vì điều đó.
Julia khám phá ra Chloe chính là nguyên nhân gây ra cảm giác bị theo dõi kỳ quái khi cô đi dạo bên ngoài White Friars. Chloe thường xuyên trốn cô Belkerson để đi theo Julia. Vóc người nhỏ bé giúp nó ẩn nấp và không bị bắt gặp. Dường như Chloe liên tưởng Julia với Elizabeth từ lúc Julia tìm thấy nó nằm khóc trên tháp chuông, và về sau nó cứ sợ rằng Julia có thể gặp số phận như Elizabeth. Con bé hành động như một vệ sĩ nhỏ, và trong cái ngày định mệnh ấy, hành động kịp thời của nó đã cứu tính mạng Julia. Từ những thông tin Julia thu thập được thì Chloe trông thấy Caroline đi theo cô đến tu viện lúc đang trên đường về nhà sau khi đi hái hoa làm quà cưới cho Julia. Chloe đã đi theo - và có mặt để cứu mạng Julia.
Lễ cưới đã được tổ chức sau đó hai tuần, và lần này có sự tham dự của Chloe. Cô bé cùng bà nội đứng trước các gia nhân và chứng kiến giây phút Julia và Sebastian trở thành vợ chồng. Julia đã chuẩn bị tinh thần để móc mắt nữ bá tước nếu bà già ấy nói hay làm bất cứ điều gì làm buồn lòng cả Sebastian và Chloe, nhưng rốt cuộc bà mẹ chồng mới của cô lại cư xử rất lịch sự. Bà đến thăm họ một hai lần trong năm, và quan hệ của bà với cả Sebastian và Chloe đều dần cải thiện. Dường như bà không biết phải làm thế nào với Clare - vì mỗi khi gặp bà nội là nó lại khóc ngằn ngặt. Bà rất yêu Charles - người thừa kế, Julia mỉa mai nghĩ. Nhưng Julia, vì Sebastian, đã cố hết sức và khá thành công trong việc hòa thuận với mẹ anh. Còn đứa con sắp tới...
“Clare, không! Dừng lại! Julia!”
“Oa...oa...oa... Mẹ ơi!
Tiếng khóc lanh lảnh của Clare ngay sau tiếng hét của Chloe khiến Julia đứng phắt dậy mà quên mất Sebastian đang gối đầu trên người mình.
“Chuyện quái gì thế?” Anh ngồi dậy, vẻ mặt cáu kỉnh trong khi Julia chạy đi gỡ Clare ra khỏi bụi hồng nó vừa đi vào.
“Julia, con xin lỗi, con không thể ngăn em kịp...”
“Mẹ... mẹ..., bụi cây xấu! Đau!”
Julia dỗ cả hai cô con gái khi gỡ những cái gai ra khỏi áo Clare và bế nó ra chỗ an toàn. Chloe đi theo, nét mặt lo lắng. Nó đảm nhận trách nhiệm cô chị cả cực kỳ nghiêm túc.
“Lần này con sẽ trông em thật cẩn thận, mẹ Julia, con hứa.”
“Mẹ biết mà, con yêu. Con là cánh tay đắc lực của mẹ, mẹ không biết phải làm thế nào nếu thiếu con,” Julia mỉm cười với Chloe khi đặt Clare xuống. Con bé ngay lập tức loạng choạng đi tiếp, và Chloe vội vàng đuổi theo.
Julia quay về chỗ Sebastian. Anh đang ngồi dựa lưng vào cây sồi, quan sát toàn cảnh với nụ cười thích thú. Julia thả mình xuống cạnh anh, một mắt liếc sang Charles để chắc là thằng bé vẫn đang ngủ. Sebastian vòng một tay qua người cô và kéo cô vào sát anh. Cô nhìn lên gương mặt đẹp trai dưới mái tóc vàng lấp lánh, và mỉm cười.
“Xin lỗi đã làm anh thức giấc.”
“Không sao, anh quen bị chen ngang rồi.” Cánh tay vòng qua eo cô trượt xuống đến khi lòng bàn tay đặt lên phần bụng đã hơi nhô lên của cô. “Em không phiền vì đứa này chứ? Anh biết là hơi sớm sau khi Clare và Charles. Khi cưới em, anh không định dồn cho em mỗi năm một đứa. Tối thiểu phải là hai năm.”
Julia cười, và rướn người đặt một nụ hôn lên khuôn mặt đã cạo râu nhẵn nhụi. “Em định dành cả cuộc đời này tặng anh những đứa con, tình yêu của em.”
Anh cũng mỉm cười nhìn xuống cô, đôi mắt xanh rực rỡ như trời mùa hạ. “Còn anh,” anh nói dịu dàng, cánh tay ôm cô siết chặt hơn khi anh hôn cô say đắm. “Định dành cả cuộc đời này để yêu em.”
Họ đánh xe đi dã ngoại ở ngoài White Friars, đã ăn gần hết bữa trưa ngồn ngộn. Chỗ thức ăn còn lại được cất gọn ghẽ trong chiếc giỏ đặt bên cạnh. Chloe, với mái tóc sáng được tết thành một bím dày đang bận rộn hướng dẫn cô em gái tóc đen của mình chập chững những bước đầu tiên. Cô em gái Clare và cậu em song sinh, Charles - lúc này đang ngủ say sưa trên tấm chăn cạnh Julia, sắp được một tuổi, và hình như chẳng bao giờ chúng chịu ngồi yên. Chloe nghĩ chúng là những tạo vật kỳ diệu nhất trên đời với đôi mắt xanh to tròn và những lọn tóc quăn rối tung. Còn Julia thì vui sướng trước tình yêu thương như gà mẹ mà Chloe dành cho hai đứa bé ầm ĩ của cô.
Lúc này, khi âu yếm quan sát Chloe cố nhử Clare bằng một con bướm vàng xinh xắn, Julia cảm thấy thật mãn nguyện. Cô đã có Sebastian, Chloe, Clare, Charles, và một đứa trẻ nữa sau sáu tháng. Một gia đình cô chưa bao giờ dám mơ trong quãng đời mồ côi vất vưởng hè phố, thiếu thốn tình thương. Giờ đây cô đã có tất cả tình yêu mà cô từng mơ, và cô biết mình cô cùng may mắn.
Sự thay đổi của Chloe trong hai năm qua thật đáng ngạc nhiên. Julia từng sợ Chloe sẽ mãi bị ám ảnh bởi những gì đã xảy ra, vậy mà sự hồi phục diễn ra rất nhanh. Chloe cuối cùng đã bước ra khỏi thế giới im lặng mà nó rút vào, lúc đầu thì hết sức chậm chạp, rồi sau đó là một cơn lốc từ ngữ. Con bé dường như cảm thấy mình có quyền độc chiếm Julia và hai đứa bé con, và nó rất yêu cha nó. Julia chưa bao giờ hỏi vì không muốn gợi lại những ký ức tồi tệ, nhưng cô cho rằng phán đoán của các gia nhân là đúng. Chloe có thể đã thấy Sebastian bế xác Elizabeth về nhà vào cái ngày đáng sợ đó, rồi từ đó về sau không thể nhìn anh mà không nhớ lại cái chết của mẹ. Nhưng sau khi cứu Julia khỏi kết cục bi thảm như Elizabeth, nó không bao giờ kêu thét nữa, và Julia tạ ơn trời vì điều đó.
Julia khám phá ra Chloe chính là nguyên nhân gây ra cảm giác bị theo dõi kỳ quái khi cô đi dạo bên ngoài White Friars. Chloe thường xuyên trốn cô Belkerson để đi theo Julia. Vóc người nhỏ bé giúp nó ẩn nấp và không bị bắt gặp. Dường như Chloe liên tưởng Julia với Elizabeth từ lúc Julia tìm thấy nó nằm khóc trên tháp chuông, và về sau nó cứ sợ rằng Julia có thể gặp số phận như Elizabeth. Con bé hành động như một vệ sĩ nhỏ, và trong cái ngày định mệnh ấy, hành động kịp thời của nó đã cứu tính mạng Julia. Từ những thông tin Julia thu thập được thì Chloe trông thấy Caroline đi theo cô đến tu viện lúc đang trên đường về nhà sau khi đi hái hoa làm quà cưới cho Julia. Chloe đã đi theo - và có mặt để cứu mạng Julia.
Lễ cưới đã được tổ chức sau đó hai tuần, và lần này có sự tham dự của Chloe. Cô bé cùng bà nội đứng trước các gia nhân và chứng kiến giây phút Julia và Sebastian trở thành vợ chồng. Julia đã chuẩn bị tinh thần để móc mắt nữ bá tước nếu bà già ấy nói hay làm bất cứ điều gì làm buồn lòng cả Sebastian và Chloe, nhưng rốt cuộc bà mẹ chồng mới của cô lại cư xử rất lịch sự. Bà đến thăm họ một hai lần trong năm, và quan hệ của bà với cả Sebastian và Chloe đều dần cải thiện. Dường như bà không biết phải làm thế nào với Clare - vì mỗi khi gặp bà nội là nó lại khóc ngằn ngặt. Bà rất yêu Charles - người thừa kế, Julia mỉa mai nghĩ. Nhưng Julia, vì Sebastian, đã cố hết sức và khá thành công trong việc hòa thuận với mẹ anh. Còn đứa con sắp tới...
“Clare, không! Dừng lại! Julia!”
“Oa...oa...oa... Mẹ ơi!
Tiếng khóc lanh lảnh của Clare ngay sau tiếng hét của Chloe khiến Julia đứng phắt dậy mà quên mất Sebastian đang gối đầu trên người mình.
“Chuyện quái gì thế?” Anh ngồi dậy, vẻ mặt cáu kỉnh trong khi Julia chạy đi gỡ Clare ra khỏi bụi hồng nó vừa đi vào.
“Julia, con xin lỗi, con không thể ngăn em kịp...”
“Mẹ... mẹ..., bụi cây xấu! Đau!”
Julia dỗ cả hai cô con gái khi gỡ những cái gai ra khỏi áo Clare và bế nó ra chỗ an toàn. Chloe đi theo, nét mặt lo lắng. Nó đảm nhận trách nhiệm cô chị cả cực kỳ nghiêm túc.
“Lần này con sẽ trông em thật cẩn thận, mẹ Julia, con hứa.”
“Mẹ biết mà, con yêu. Con là cánh tay đắc lực của mẹ, mẹ không biết phải làm thế nào nếu thiếu con,” Julia mỉm cười với Chloe khi đặt Clare xuống. Con bé ngay lập tức loạng choạng đi tiếp, và Chloe vội vàng đuổi theo.
Julia quay về chỗ Sebastian. Anh đang ngồi dựa lưng vào cây sồi, quan sát toàn cảnh với nụ cười thích thú. Julia thả mình xuống cạnh anh, một mắt liếc sang Charles để chắc là thằng bé vẫn đang ngủ. Sebastian vòng một tay qua người cô và kéo cô vào sát anh. Cô nhìn lên gương mặt đẹp trai dưới mái tóc vàng lấp lánh, và mỉm cười.
“Xin lỗi đã làm anh thức giấc.”
“Không sao, anh quen bị chen ngang rồi.” Cánh tay vòng qua eo cô trượt xuống đến khi lòng bàn tay đặt lên phần bụng đã hơi nhô lên của cô. “Em không phiền vì đứa này chứ? Anh biết là hơi sớm sau khi Clare và Charles. Khi cưới em, anh không định dồn cho em mỗi năm một đứa. Tối thiểu phải là hai năm.”
Julia cười, và rướn người đặt một nụ hôn lên khuôn mặt đã cạo râu nhẵn nhụi. “Em định dành cả cuộc đời này tặng anh những đứa con, tình yêu của em.”
Anh cũng mỉm cười nhìn xuống cô, đôi mắt xanh rực rỡ như trời mùa hạ. “Còn anh,” anh nói dịu dàng, cánh tay ôm cô siết chặt hơn khi anh hôn cô say đắm. “Định dành cả cuộc đời này để yêu em.”
Tác giả :
Karen Robards