JQ Thiêu Đốt Năm Tháng
Chương 28: JQ gan lớn
Không khí hiện trường vô cùng vô cùng quỷ dị!
Diễn viên: hai mĩ nam ( ngạo khí công cùng nữ vương thụ);
Phối hợp diễn: một cô nàng lớn lên giống trư ( Tiêu Chu kháng nghị: tôi là nữ diễn viên nha!!), cộng thêm một số sinh vật vây xem không biết tên.
Ô!! Tim tôi gần như bãi công làm việc tới nơi rồi, ai tới cứu tôi với? Tôi ở trong lòng liều mình điên cuồng gào thét, thân mình run rẩy càng thêm lợi hại, một hồi nhìn bên trái cánh tay bị Bạch Thần lôi kéo, một hồi nhìn sang bên phải cánh tay bị Diệp Tử Ninh nắm.
Khẩu khí Diệp ma quỷ không đổi: “Trư Trư, theo anh về nhà.”
Tiểu bạch thỏ Bạch Thần ánh mặt trời sáng lạn: “Tiểu Chu, chúng ta đi hẹn hò đi.”
Tôi đọng lại một nụ cười hoa cúc: “Tôi...... Tôi......”
Tôi hé ra mặt bánh bao khóc tang nhìn hai người bọn họ, giờ phút này bọn họ giống như hoàn toàn quên thân phận của mình, giống hai cậu bé giành món đồ chơi, mỗi người cầm một bên tay tôi lôi kéo không buông.
Mặt tôi cứng ngắc xấu hổ, nhưng trong lòng cũng chẳng biết xấu hổ dâng lên một cảm giác kiêu ngạo hư vinh, xem đi, song nam đoạt mĩ, là chuyện máu chó cỡ nào nha! Hai đại soái ca vì tôi mà vung tay, nghĩ tới ở cổ đại luận võ chọn rể không gì hơn cái này đâu nhỉ, nghĩ vậy, tôi có chút lâng lâng, nghĩ thầm trong lòng mình thiệt là một mặt hàng có giá nha.
Ngay tại thời điểm tôi tự sướng quá mức thì giọng nói của Diệp ma quỷ lại vang lên, khóe miệng dâng lên một nụ cười làm cho người ta nhìn không rét mà run: “Trư Trư, chẳng lẽ em đã quên chuyện hiệp ước?”
Ngôn ngữ thiệt là nhẹ nhàng nhưng tôi nghe được hương vị uy hiếp nồng đậm nha, uy hiếp a uy hiếp, đây chính là uy hiếp trắng trắng trợn trợn ah~~!
Tôi còn không kịp phản ứng, bạn Tiểu bạch thỏ lại đột nhiên đem mặt tới gần hướng tôi, tò mò ……hỏi: ” Hiệp ước cái gì?”
Tôi lập tức không có âm thanh, ngập ngừng không biết giải thích nên như thế nào: “Ách, này......”
Đang ngạc nhiên, Diệp Tử Ninh đã mạnh mẽ đem tôi kéo đến bên người anh ta, đầu tôi đập vào ngực anh ta, hai mắt tôi bắn ra sao, ách, thực sự rất đàn hồi!
Có điều tiểu bằng hữu Tiểu bạch thỏ vẫn như cũ không buông tay của tôi ra, mụ nội nó, các ngươi đang làm cái gì đấy hả, đang thi kéo co sao? Tôi tự nhiên cảm thấy mình như đang bị năm ngựa xé xác, nghĩ nếu hai người bọn họ kéo mạnh mẽ chút nữa, tôi có khả năng bị chia làm hai nửa lắm à.
Rất không có nhân đạo nha! Quả thực là buồn cười, vì thế lão nương núi lửa bạo phát, hé miệng kêu thảm thiết lên: “A a a, đau quá, các ngươi phải xé rách tôi thành hai nửa mới vui vẻ sao?”
Tôi cảm thấy tay Diệp Tử Ninh run lên, ngay sau đó, anh ta liền buông lỏng tay của tôi ra, mà Bạch Thần do dự một hồi mới buông tay của tôi, chậm Diệp Tử Ninh nửa nhịp.
“Trư Trư / Tiểu Chu, rất đau sao không?” Hai người đồng thời hỏi, nhưng biểu tình không giống nhau, Diệp Tử Ninh mắt phượng tràn đầy lo lắng, hai mắt nhìn chằm chằm tay của tôi, mà Bạch Thần còn lại là tự trách nhiều hơn.
Tôi theo trong lỗ mũi hừ một tiếng, vuốt ve cánh tay bị nắm đỏ bừng của mình, cho hai vị đại soái ca trước mắt mỗi người một đôi mắt hình viên đạn.
Tôi liếc mắt qua một vòng, trong lòng bắt đầu tính toán, Diệp Tử Ninh làm sao thần thông quảng đại biết tôi ở trong này, còn Bạch Thần rốt cuộc là cái gì đến đây, sẽ không phải nhất kiến chung tình với tôi chứ? ( tác giả: xin yên tâm, việc này vĩnh viễn cũng sẽ không phát sinh!)
Tôi trộm mắt liếc liếc Diệp Tử Ninh một cái, nếu như bị người này túm trở về, tôi khẳng định chết không có chỗ chôn, cho nên vì bảo trụ cái mạng nhỏ của tôi, đây là thời điểm tốt nhất. Chính là —–
Ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách!
Tôi chỉ ngón tay lên trần nhà, hét lớn một tiếng: “Mọi người nhìn kìa, UFO!”
Sau đó thừa dịp bọn họ ngửa đầu nhìn lên trần nhà, tôi giống như con ngựa hoang thoát cương chạy khỏi hai người bọn họ, chạy về phía trước, mắt thấy sẽ lao ra cửa, lao khỏi Á Châu, lao về hy vọng phía trước, chính là một khắc đó đã xảy ra một chuyện động trời——
Kính thủy tinh rất sáng, rất trong suốt, trong suốt đến nỗi tôi nghĩ không nghĩ là nó có tồn tại, cho nên đang chạy rất khí thế tôi đã nhào vào hôn nó rất thắm thiết. ==!!!
“Pang”, sau một tiếng cực kỳ bi thảm, tôi ngã xuống đất ngay tắp lự.
Cửa kính ơi là cửa kính...... Sao mày độc ác quá vậy hả? >”
Tôi mắt ứa ra sao, khi phục hồi tinh thần lại tôi đã an ổn nằm ở trong ngực một người, không cần nhiều lời, người nọ chính là Diệp Tử Ninh.
Người này thật sự là...... Rất kích thích à nha!
“Trư Trư, em thế nào? Nghe anh nói chuyện không?”
“Làm sao tự té thế không biết?”
“Như thế nào luôn không cẩn thận như vậy?”
“Có thể nói không?”
Diệp Tử Ninh mắt phượng ngưng trên người tôi, trên mặt tràn đầy lo lắng cùng quan tâm, một tay ôm tôi, một tay kiểm tra đầu tôi, lặp đi lặp lại nhiều lần xác nhận tôi thật sự là bị đụng đầu rồi.
Tôi cắn môi ngơ ngác nhìn mặt anh ta, trong lòng căng thẳng với lo lắng......
Kế tiếp, Diệp Tử Ninh một khắc cũng không buông tôi, mãi đến khi tôi bị ôm ra khách sạn Hồng Nham, khóe mắt tôi vẫn thấy Bạch Thần đứng ở một bên, anh ta cúi đầu, giống như đang trầm tư cái gì, tôi nhìn không thấy ánh mắt anh ta, mãi đến khi đi đã xa, tôi còn nhìn thấy thân ảnh thon dài của anh ta vẫn đứng ở nơi đó, lâu thật lâu......
Diệp Tử Ninh ôn nhu với tôi, cửa xe cũng không cho tôi mở, anh ta ôm tôi đặt vào xe sau đó chở tôi đến bệnh viện kiểm tra, còn một đường cằn nhằn nói: “Vốn đã ngốc rồi còn đập đầu như vậy, về sau...... ảnh hưởng có bao nhiêu lớn chứ......”
Tôi hóa đá tại chỗ...... Diệp Tử Ninh lúc nào thì trở nên thiện lương như thế rồi, ngay cả vấn đề về chỉ số thông minh của tôi anh ta cũng lo lắng?!
Thật sự là ~ rất quỷ dị!
Tôi quả nhiên là con gián đánh không chết, đầu bị đụng mạnh như vậy mà não cũng không bị chấn động, ngay cả một vết bầm tím cũng nhìn không có, từ bệnh viện đi ra, thần sắc anh ta lại thay đổi, nhất là khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười vô cùng quỷ dị, làm cho lòng tôi lại bắt đầu khua chiêng gõ trống.
“Thiếu gia, nô tì nghĩ nô tì phải trở về đi làm.”
Trên mặt Diệp Tử Ninh hiện lên các loại thái độ phức tạp, cuối cùng liếc tôi một cái, nói: “Sao rồi, bây giờ biết sợ rồi à?”
Má ơi, lời này sao nghe không thích hợp vậy trời, tôi đã biết lúc nãy anh ta ôn nhu là giả bộ cho người khác xem mà, ai lại đây xem xem, hiện tại vừa rời khỏi tầm mắt đại chúng là anh ta lập tức lộ nguyên hình!
Tôi trầm mặc, ngẩn người nhìn ánh dương bên ngoài tắt dần, trong lòng phát run, ai tới cứu con với, con không muốn cùng anh ta trở về đâu ~~~~~~!
Một hồi lâu, trên xe xuất hiện một cảm giác hít thở không thông, tôi đứng ngồi không yên, mà anh ta lại một bộ khí định thần nhàn, dường như anh ta tưởng tôi khẩn trương lấy lòng anh ta vậy, ngay cả khóe mắt cũng đều bay lên.
Khi đi ngang qua một ngã tư đường, anh ta bỗng nhiên phun ra một câu: “Lá gan của em hiện tại càng lúc càng lớn, nhỉ?”
Những lời này không khác gì thiên lôi đánh xuống, tôi cảnh giác nhìn qua, chỉ thấy ánh mắt anh ta ở trên mặt tôi nhìn một vòng, từ mũi của tôi đi xuống, đi ngang qua môi, đi ngang qua cổ, cuối cùng đi đến trước ngực tôi......
Tôi chắp tay ngực bảo vệ trước ngực, ánh mắt anh ta càng ngày càng đen tối, càng ngày càng quỷ dị, càng ngày càng tà ác, tôi nhịn không được chính mình cũng nhìn xuống theo.
Đèn đỏ tắt, anh ta lại lái xe, khóe môi khẽ nhếch: “Nếu nơi đó lớn bằng một nửa lá gan của em thì tốt rồi.”
Tôi đầu óc “Ầm ầm” một tiếng, lập tức bị lời nói anh ta đánh cho một trận trong gió hỗn độn, máu chạy vù vù lên não.
>,
Diễn viên: hai mĩ nam ( ngạo khí công cùng nữ vương thụ);
Phối hợp diễn: một cô nàng lớn lên giống trư ( Tiêu Chu kháng nghị: tôi là nữ diễn viên nha!!), cộng thêm một số sinh vật vây xem không biết tên.
Ô!! Tim tôi gần như bãi công làm việc tới nơi rồi, ai tới cứu tôi với? Tôi ở trong lòng liều mình điên cuồng gào thét, thân mình run rẩy càng thêm lợi hại, một hồi nhìn bên trái cánh tay bị Bạch Thần lôi kéo, một hồi nhìn sang bên phải cánh tay bị Diệp Tử Ninh nắm.
Khẩu khí Diệp ma quỷ không đổi: “Trư Trư, theo anh về nhà.”
Tiểu bạch thỏ Bạch Thần ánh mặt trời sáng lạn: “Tiểu Chu, chúng ta đi hẹn hò đi.”
Tôi đọng lại một nụ cười hoa cúc: “Tôi...... Tôi......”
Tôi hé ra mặt bánh bao khóc tang nhìn hai người bọn họ, giờ phút này bọn họ giống như hoàn toàn quên thân phận của mình, giống hai cậu bé giành món đồ chơi, mỗi người cầm một bên tay tôi lôi kéo không buông.
Mặt tôi cứng ngắc xấu hổ, nhưng trong lòng cũng chẳng biết xấu hổ dâng lên một cảm giác kiêu ngạo hư vinh, xem đi, song nam đoạt mĩ, là chuyện máu chó cỡ nào nha! Hai đại soái ca vì tôi mà vung tay, nghĩ tới ở cổ đại luận võ chọn rể không gì hơn cái này đâu nhỉ, nghĩ vậy, tôi có chút lâng lâng, nghĩ thầm trong lòng mình thiệt là một mặt hàng có giá nha.
Ngay tại thời điểm tôi tự sướng quá mức thì giọng nói của Diệp ma quỷ lại vang lên, khóe miệng dâng lên một nụ cười làm cho người ta nhìn không rét mà run: “Trư Trư, chẳng lẽ em đã quên chuyện hiệp ước?”
Ngôn ngữ thiệt là nhẹ nhàng nhưng tôi nghe được hương vị uy hiếp nồng đậm nha, uy hiếp a uy hiếp, đây chính là uy hiếp trắng trắng trợn trợn ah~~!
Tôi còn không kịp phản ứng, bạn Tiểu bạch thỏ lại đột nhiên đem mặt tới gần hướng tôi, tò mò ……hỏi: ” Hiệp ước cái gì?”
Tôi lập tức không có âm thanh, ngập ngừng không biết giải thích nên như thế nào: “Ách, này......”
Đang ngạc nhiên, Diệp Tử Ninh đã mạnh mẽ đem tôi kéo đến bên người anh ta, đầu tôi đập vào ngực anh ta, hai mắt tôi bắn ra sao, ách, thực sự rất đàn hồi!
Có điều tiểu bằng hữu Tiểu bạch thỏ vẫn như cũ không buông tay của tôi ra, mụ nội nó, các ngươi đang làm cái gì đấy hả, đang thi kéo co sao? Tôi tự nhiên cảm thấy mình như đang bị năm ngựa xé xác, nghĩ nếu hai người bọn họ kéo mạnh mẽ chút nữa, tôi có khả năng bị chia làm hai nửa lắm à.
Rất không có nhân đạo nha! Quả thực là buồn cười, vì thế lão nương núi lửa bạo phát, hé miệng kêu thảm thiết lên: “A a a, đau quá, các ngươi phải xé rách tôi thành hai nửa mới vui vẻ sao?”
Tôi cảm thấy tay Diệp Tử Ninh run lên, ngay sau đó, anh ta liền buông lỏng tay của tôi ra, mà Bạch Thần do dự một hồi mới buông tay của tôi, chậm Diệp Tử Ninh nửa nhịp.
“Trư Trư / Tiểu Chu, rất đau sao không?” Hai người đồng thời hỏi, nhưng biểu tình không giống nhau, Diệp Tử Ninh mắt phượng tràn đầy lo lắng, hai mắt nhìn chằm chằm tay của tôi, mà Bạch Thần còn lại là tự trách nhiều hơn.
Tôi theo trong lỗ mũi hừ một tiếng, vuốt ve cánh tay bị nắm đỏ bừng của mình, cho hai vị đại soái ca trước mắt mỗi người một đôi mắt hình viên đạn.
Tôi liếc mắt qua một vòng, trong lòng bắt đầu tính toán, Diệp Tử Ninh làm sao thần thông quảng đại biết tôi ở trong này, còn Bạch Thần rốt cuộc là cái gì đến đây, sẽ không phải nhất kiến chung tình với tôi chứ? ( tác giả: xin yên tâm, việc này vĩnh viễn cũng sẽ không phát sinh!)
Tôi trộm mắt liếc liếc Diệp Tử Ninh một cái, nếu như bị người này túm trở về, tôi khẳng định chết không có chỗ chôn, cho nên vì bảo trụ cái mạng nhỏ của tôi, đây là thời điểm tốt nhất. Chính là —–
Ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách!
Tôi chỉ ngón tay lên trần nhà, hét lớn một tiếng: “Mọi người nhìn kìa, UFO!”
Sau đó thừa dịp bọn họ ngửa đầu nhìn lên trần nhà, tôi giống như con ngựa hoang thoát cương chạy khỏi hai người bọn họ, chạy về phía trước, mắt thấy sẽ lao ra cửa, lao khỏi Á Châu, lao về hy vọng phía trước, chính là một khắc đó đã xảy ra một chuyện động trời——
Kính thủy tinh rất sáng, rất trong suốt, trong suốt đến nỗi tôi nghĩ không nghĩ là nó có tồn tại, cho nên đang chạy rất khí thế tôi đã nhào vào hôn nó rất thắm thiết. ==!!!
“Pang”, sau một tiếng cực kỳ bi thảm, tôi ngã xuống đất ngay tắp lự.
Cửa kính ơi là cửa kính...... Sao mày độc ác quá vậy hả? >”
Tôi mắt ứa ra sao, khi phục hồi tinh thần lại tôi đã an ổn nằm ở trong ngực một người, không cần nhiều lời, người nọ chính là Diệp Tử Ninh.
Người này thật sự là...... Rất kích thích à nha!
“Trư Trư, em thế nào? Nghe anh nói chuyện không?”
“Làm sao tự té thế không biết?”
“Như thế nào luôn không cẩn thận như vậy?”
“Có thể nói không?”
Diệp Tử Ninh mắt phượng ngưng trên người tôi, trên mặt tràn đầy lo lắng cùng quan tâm, một tay ôm tôi, một tay kiểm tra đầu tôi, lặp đi lặp lại nhiều lần xác nhận tôi thật sự là bị đụng đầu rồi.
Tôi cắn môi ngơ ngác nhìn mặt anh ta, trong lòng căng thẳng với lo lắng......
Kế tiếp, Diệp Tử Ninh một khắc cũng không buông tôi, mãi đến khi tôi bị ôm ra khách sạn Hồng Nham, khóe mắt tôi vẫn thấy Bạch Thần đứng ở một bên, anh ta cúi đầu, giống như đang trầm tư cái gì, tôi nhìn không thấy ánh mắt anh ta, mãi đến khi đi đã xa, tôi còn nhìn thấy thân ảnh thon dài của anh ta vẫn đứng ở nơi đó, lâu thật lâu......
Diệp Tử Ninh ôn nhu với tôi, cửa xe cũng không cho tôi mở, anh ta ôm tôi đặt vào xe sau đó chở tôi đến bệnh viện kiểm tra, còn một đường cằn nhằn nói: “Vốn đã ngốc rồi còn đập đầu như vậy, về sau...... ảnh hưởng có bao nhiêu lớn chứ......”
Tôi hóa đá tại chỗ...... Diệp Tử Ninh lúc nào thì trở nên thiện lương như thế rồi, ngay cả vấn đề về chỉ số thông minh của tôi anh ta cũng lo lắng?!
Thật sự là ~ rất quỷ dị!
Tôi quả nhiên là con gián đánh không chết, đầu bị đụng mạnh như vậy mà não cũng không bị chấn động, ngay cả một vết bầm tím cũng nhìn không có, từ bệnh viện đi ra, thần sắc anh ta lại thay đổi, nhất là khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười vô cùng quỷ dị, làm cho lòng tôi lại bắt đầu khua chiêng gõ trống.
“Thiếu gia, nô tì nghĩ nô tì phải trở về đi làm.”
Trên mặt Diệp Tử Ninh hiện lên các loại thái độ phức tạp, cuối cùng liếc tôi một cái, nói: “Sao rồi, bây giờ biết sợ rồi à?”
Má ơi, lời này sao nghe không thích hợp vậy trời, tôi đã biết lúc nãy anh ta ôn nhu là giả bộ cho người khác xem mà, ai lại đây xem xem, hiện tại vừa rời khỏi tầm mắt đại chúng là anh ta lập tức lộ nguyên hình!
Tôi trầm mặc, ngẩn người nhìn ánh dương bên ngoài tắt dần, trong lòng phát run, ai tới cứu con với, con không muốn cùng anh ta trở về đâu ~~~~~~!
Một hồi lâu, trên xe xuất hiện một cảm giác hít thở không thông, tôi đứng ngồi không yên, mà anh ta lại một bộ khí định thần nhàn, dường như anh ta tưởng tôi khẩn trương lấy lòng anh ta vậy, ngay cả khóe mắt cũng đều bay lên.
Khi đi ngang qua một ngã tư đường, anh ta bỗng nhiên phun ra một câu: “Lá gan của em hiện tại càng lúc càng lớn, nhỉ?”
Những lời này không khác gì thiên lôi đánh xuống, tôi cảnh giác nhìn qua, chỉ thấy ánh mắt anh ta ở trên mặt tôi nhìn một vòng, từ mũi của tôi đi xuống, đi ngang qua môi, đi ngang qua cổ, cuối cùng đi đến trước ngực tôi......
Tôi chắp tay ngực bảo vệ trước ngực, ánh mắt anh ta càng ngày càng đen tối, càng ngày càng quỷ dị, càng ngày càng tà ác, tôi nhịn không được chính mình cũng nhìn xuống theo.
Đèn đỏ tắt, anh ta lại lái xe, khóe môi khẽ nhếch: “Nếu nơi đó lớn bằng một nửa lá gan của em thì tốt rồi.”
Tôi đầu óc “Ầm ầm” một tiếng, lập tức bị lời nói anh ta đánh cho một trận trong gió hỗn độn, máu chạy vù vù lên não.
>,
Tác giả :
Vân Cát Cẩm Tú