JQ Phát Sinh Giữa Tiểu Hoàng Đế và Hoàng Thúc Của Hắn
Chương 22: Phiên ngoại – Nghe nói chuyện xưa có tiến triển
Tứ
Qua mấy ngày.
Nửa đêm, trong tẩm trướng.
Thân ảnh thanh niên lặng yên đứng bên giường Vương gia, khẽ gọi: “Vương gia? . . . Vương gia? . . .”
Vương gia mơ mơ màng màng bản mở mắt, tầm mắt u ám, bởi bì phát sốt nên nhất thời nghe không rõ lời người bên cạnh, chỉ cảm thấy tay bị người nào đó cầm lấy, ôn nhu vuốt ve. Xúc cảm ấm áp dường như gợi lên một loại tình cảm nhu hòa.
Vương gia đầu óc loạn, nhịn không được liền cúi đầu gọi ra cái tên vẫn luôn ghi nhớ trong lòng: “. . . A Ngôn. . .”
Thanh niên toàn thân cứng đờ, không biết nên mở miệng như thế nào, lại phát hiện tay của mình bị người nọ phản sức càm chặt.
Vương gia vẫn mơ hồ, thấp giọng: “A Ngôn, ngươi lại vào mộng náo loạn. . . Bất quá hôm nay thúc bị bệnh. . .”
Thanh niên lúc này mới hiểu được tình huống, nhịn không được đưa tay, ở trong bóng đêm vuốt ve cái trán của hoàng thúc, thay hắn lấy xuống vài sợi tóc thấm ướt dính trên đó: “Ai bảo ngươi ngày mưa còn chạy loạn.”
Vương gia không chút để ý đáp lại: “. . . Ân. . .”
Thanh niên cười: “Tiểu thúc, ngươi lúc ốm có vẻ thật dịu ngoan, kỳ thật ngươi căn bản không nghe ta nói gì đi, bằng không khẳng định sẽ nhảy dựng lên đẩy ta ra.”
Vương gia mơ hồ đáp: “. . . Ân. . .”
Thanh niên cười đến bất đắc dĩ, khinh thủ khinh cước cởi ngoại sam, xốc chăn lên, xoay người lên giường, ngữ khí nhẹ nhàng: “Tiểu thúc, để A Ngôn lên giường bồi ngươi ngủ được không?”
Vương gia mơ hờ đáp: “. . . Ân. . .”
Thanh niên đem Vương gia ôn nhu ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn hôn lên thái dương Vương gia: “Tiểu thúc, để A Ngôn hôn ngươi được kko?”
Vương gia khẽ gật gật đầu, ở trong lòng thanh niên tìm nơi thoải mái mà nằm, đáp: “. . . Ân. . .”
Thanh niên tuy biết hoàng thúc vẫn chưa nghe rõ, nhưng trong lòng vẫn là một trận mừng rỡ như điên: “Vậy. . . Tiểu thúc, để A Ngôn ôm ngươi được không?”
Vương gia không nói.
Thanh niên vi thở dài, ngữ khí đáng thương: “Ta quả nhiên vẫn là vọng tưởng.”
Vương gia mơ hồ chỉ nghe thấy thanh âm đứa cháu kia đáng thương cầu xin, trong tiềm thức tựa như cảm thấy tiểu hài tử lại tỏ vẻ đáng thương hề hề mà cầu xin mình cái gì đó, cảm giác quen thuộc khiến trong lòng Vương gia một trận co rút, vội nắm chặt cánh tay thanh niên thì thầm: “… A Ngôn, ngươi không cần đi, thúc đáp ứng ngươi. . . Cái gì cũng đáp ứng ngươi…”
Thanh niên trong bóng đêm loan thần mỉm cười.
Ôn nhu mà âu yếm hôn lên cái trán của hoàng thúc, thái dương, hai má, bên môi.
Sau đó nhẹ nhàng cắn xé, mở ra hai hàm răng, môi lưỡi giao triền.
Thóa dịch hòa vào nhau, tựa như hợp làm một.
Nhưng nhiệt liệt dây dưa của thanh niên lại khiến Vương gia cảm thấy thẹn thùng bối rối.
“Ngô… Ân…”
Vương gia nhịn không được bắt đầu đẩy ra thân thể thanh niên đang áp phía trên mình, trong mờ hồ chỉ cảm thấy quá nặng, hắn muốn hé miệng hô hấp nhưng lại bị bờ môi mềm mại ngăn lại, khí thở ra vừa nóng vừa loạn, làm người ta hít thở không thông.
Hồi lâu.
Thanh niên mới thấp thở gấp buông môi của Vương gia, dùng hai má cọ xát sườn mặt hoàng thúc, mê luyến khẽ gọi: “Tiểu thúc…”
Thần trí Vương gia lúc này mới có chút thanh tỉnh, kinh hoảng kháng cự: “…Không được.”
Thanh niên bắt lấy cánh tay đang kháng cự của thanh niên, biến thành mười ngón nhanh giao triền, lại liếm hôn trên cổ đối phương, ngữ điệu ủy khuất: “Tiểu thúc, đừng cự tuyệt A Ngôn, A Ngôn thực thích ngươi, thích đến tim cũng sắp vỡ…”
Vương gia chịu không nổi công kích của hắn, bị chính cháu của mình hôn khiến hắn muốn chạy trốn, chỉ bối rối lắc đầu: “Không, không được.”
“Chính là tiểu thúc…” Thanh niên chế trụ đầu Vương gia.
Vương gia mờ mịt đối diện với ánh mắt thanh niên trong đem tối, tràn ngập các loại tình tự, lại vô cùng kiên định.
Ngữ khí thanh niên thống khổ: “Ta yêu ngươi. Yêu hơn bất cứ ai trên đời này. Ta trong mắt thế nhân là kẻ loạn luân cũng không sao cả, chỉ cần ngươi có thể ở bên cạnh, cùng ta qua một đời! Sau khi chết dù có đày xuống mười tám tầng địa ngục ta cũng cam nguyện!”
Vương gia bị dọa, nhìn vào mắt thanh niên, tựa như hãm sâu trong vũng bùn, chỉ phải nghiêng đầu tránh đi tầm mất kia, run giọng: “Ngươi. . . không cần làm khó ta…”
Thanh niên hôn lên cổ Vương gia, thấp giọng: “Đúng vậy, ngươi không nên bức điên ta.”
Vương gia không nói.
Chỉ chậm rãi nhắm mắt, tuấn mi gắt gao nhăn lại, mí mắt run đến lợi hại.
Qua mấy ngày.
Nửa đêm, trong tẩm trướng.
Thân ảnh thanh niên lặng yên đứng bên giường Vương gia, khẽ gọi: “Vương gia? . . . Vương gia? . . .”
Vương gia mơ mơ màng màng bản mở mắt, tầm mắt u ám, bởi bì phát sốt nên nhất thời nghe không rõ lời người bên cạnh, chỉ cảm thấy tay bị người nào đó cầm lấy, ôn nhu vuốt ve. Xúc cảm ấm áp dường như gợi lên một loại tình cảm nhu hòa.
Vương gia đầu óc loạn, nhịn không được liền cúi đầu gọi ra cái tên vẫn luôn ghi nhớ trong lòng: “. . . A Ngôn. . .”
Thanh niên toàn thân cứng đờ, không biết nên mở miệng như thế nào, lại phát hiện tay của mình bị người nọ phản sức càm chặt.
Vương gia vẫn mơ hồ, thấp giọng: “A Ngôn, ngươi lại vào mộng náo loạn. . . Bất quá hôm nay thúc bị bệnh. . .”
Thanh niên lúc này mới hiểu được tình huống, nhịn không được đưa tay, ở trong bóng đêm vuốt ve cái trán của hoàng thúc, thay hắn lấy xuống vài sợi tóc thấm ướt dính trên đó: “Ai bảo ngươi ngày mưa còn chạy loạn.”
Vương gia không chút để ý đáp lại: “. . . Ân. . .”
Thanh niên cười: “Tiểu thúc, ngươi lúc ốm có vẻ thật dịu ngoan, kỳ thật ngươi căn bản không nghe ta nói gì đi, bằng không khẳng định sẽ nhảy dựng lên đẩy ta ra.”
Vương gia mơ hồ đáp: “. . . Ân. . .”
Thanh niên cười đến bất đắc dĩ, khinh thủ khinh cước cởi ngoại sam, xốc chăn lên, xoay người lên giường, ngữ khí nhẹ nhàng: “Tiểu thúc, để A Ngôn lên giường bồi ngươi ngủ được không?”
Vương gia mơ hờ đáp: “. . . Ân. . .”
Thanh niên đem Vương gia ôn nhu ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn hôn lên thái dương Vương gia: “Tiểu thúc, để A Ngôn hôn ngươi được kko?”
Vương gia khẽ gật gật đầu, ở trong lòng thanh niên tìm nơi thoải mái mà nằm, đáp: “. . . Ân. . .”
Thanh niên tuy biết hoàng thúc vẫn chưa nghe rõ, nhưng trong lòng vẫn là một trận mừng rỡ như điên: “Vậy. . . Tiểu thúc, để A Ngôn ôm ngươi được không?”
Vương gia không nói.
Thanh niên vi thở dài, ngữ khí đáng thương: “Ta quả nhiên vẫn là vọng tưởng.”
Vương gia mơ hồ chỉ nghe thấy thanh âm đứa cháu kia đáng thương cầu xin, trong tiềm thức tựa như cảm thấy tiểu hài tử lại tỏ vẻ đáng thương hề hề mà cầu xin mình cái gì đó, cảm giác quen thuộc khiến trong lòng Vương gia một trận co rút, vội nắm chặt cánh tay thanh niên thì thầm: “… A Ngôn, ngươi không cần đi, thúc đáp ứng ngươi. . . Cái gì cũng đáp ứng ngươi…”
Thanh niên trong bóng đêm loan thần mỉm cười.
Ôn nhu mà âu yếm hôn lên cái trán của hoàng thúc, thái dương, hai má, bên môi.
Sau đó nhẹ nhàng cắn xé, mở ra hai hàm răng, môi lưỡi giao triền.
Thóa dịch hòa vào nhau, tựa như hợp làm một.
Nhưng nhiệt liệt dây dưa của thanh niên lại khiến Vương gia cảm thấy thẹn thùng bối rối.
“Ngô… Ân…”
Vương gia nhịn không được bắt đầu đẩy ra thân thể thanh niên đang áp phía trên mình, trong mờ hồ chỉ cảm thấy quá nặng, hắn muốn hé miệng hô hấp nhưng lại bị bờ môi mềm mại ngăn lại, khí thở ra vừa nóng vừa loạn, làm người ta hít thở không thông.
Hồi lâu.
Thanh niên mới thấp thở gấp buông môi của Vương gia, dùng hai má cọ xát sườn mặt hoàng thúc, mê luyến khẽ gọi: “Tiểu thúc…”
Thần trí Vương gia lúc này mới có chút thanh tỉnh, kinh hoảng kháng cự: “…Không được.”
Thanh niên bắt lấy cánh tay đang kháng cự của thanh niên, biến thành mười ngón nhanh giao triền, lại liếm hôn trên cổ đối phương, ngữ điệu ủy khuất: “Tiểu thúc, đừng cự tuyệt A Ngôn, A Ngôn thực thích ngươi, thích đến tim cũng sắp vỡ…”
Vương gia chịu không nổi công kích của hắn, bị chính cháu của mình hôn khiến hắn muốn chạy trốn, chỉ bối rối lắc đầu: “Không, không được.”
“Chính là tiểu thúc…” Thanh niên chế trụ đầu Vương gia.
Vương gia mờ mịt đối diện với ánh mắt thanh niên trong đem tối, tràn ngập các loại tình tự, lại vô cùng kiên định.
Ngữ khí thanh niên thống khổ: “Ta yêu ngươi. Yêu hơn bất cứ ai trên đời này. Ta trong mắt thế nhân là kẻ loạn luân cũng không sao cả, chỉ cần ngươi có thể ở bên cạnh, cùng ta qua một đời! Sau khi chết dù có đày xuống mười tám tầng địa ngục ta cũng cam nguyện!”
Vương gia bị dọa, nhìn vào mắt thanh niên, tựa như hãm sâu trong vũng bùn, chỉ phải nghiêng đầu tránh đi tầm mất kia, run giọng: “Ngươi. . . không cần làm khó ta…”
Thanh niên hôn lên cổ Vương gia, thấp giọng: “Đúng vậy, ngươi không nên bức điên ta.”
Vương gia không nói.
Chỉ chậm rãi nhắm mắt, tuấn mi gắt gao nhăn lại, mí mắt run đến lợi hại.
Tác giả :
Vân Thượng Gia Tử