Itachi Chuyển Sinh Cứu Vớt Nữ Phụ
Chương 4
Itachi lái chiếc xe có phiên bản giới hạn trở về biệt thự trung tâm thành phố của mình, đưa Hoắc Tuệ Bách giao cho bà nhũ. Bà vừa thấy liền hô lên:" Ôi giời ơi chuyện gì thế, tiểu thư đây bị ướt cảm lạnh thì thế nào. Ngài đối xử với bạn gái mình thế sao "
Nghe thế thì Itachi cũng không dám cãi gì nên chỉ biết im lặng nghe mắng từ người mẹ lớn này. Lam Gia Du dìu Hoắc Tuệ Bách vào phòng tắm nước ấm để vào rồi tắm rửa cho nàng, vì ở đây không có đồ con gái nên liền mắng Itachi sau khi vừa tắm thay đồ xong kêu đi mua đồ cho nàng nên chỉ biết đành cầm chìa khóa đi tới shop mua vài bộ đồ
" Chọn giúp tôi vài bộ đồ cho con gái, cả .... đồ lót nữa " Nói tới đây Itachi bỗng ngập ngừng một xíu rồi nhanh chóng bình thường lại
" Chàng trai, anh này đi mua đồ cho bạn gái sao " Nhân viên nhìn toàn thể Itachi thì bắn ánh mắt quyến rũ tới nhưng lại không có xi nhê gì, nhìn đàn ông mạnh dạn đi mua đồ kể cả đồ lót cho người phụ nữ thì cảm thấy càng thêm thích thú nhưng lại không có phản ứng gì với mình nên đành từ bỏ
Thứ anh mua là hai bộ váy cùng một bộ đồ ngủ dài tới đầu gối màu đen, cùng mấy bộ đồ lót. Không phải anh chọn, không phải anh chọn
Itachi tự nhẩm mấy từ này lại trong miệng hàng chục lần
Lam Gia Du thay đồ cho Hoắc Tuệ Bách xong thì đặt nàng ở đầu giường đắp chăn lại cẩn thận rồi lui ra, Itachi nhìn người trong phòng yên ắng nằm ngủ thì nhìn bà:" Bà về nghỉ ngơi đi "
Lam Gia Du cười tủm tỉm che miệng đi ra ngoài, không quên nhìn Itachi vui mừng. Thiếu gia của bà đã tới từng này lần đầu mới đem nữ nhân về, còn cùng con gái người ta về trong tình trạng này đương nhiên vui vẻ mà lui đi. Itachi đương nhiên biết ý nghĩa của nụ cười ấy nhưng nghĩ người già nghĩ thái quá nên thôi, nhưng thật ra trán vạch đen chảy dài
Nhìn gương mặt trắng nõn trái xoan đáng yêu, đôi mi dài cong cùng đôi môi hồng hồng ngủ ngon lành đều không nỡ phá giấc ngủ tiểu muội muội này nên liền ngồi kế bên vén đôi sợi tóc qua một bên. Chiếc nệm rộng lớn lún xuống từ từ bởi sự có mặt của Itachi
Anh nằm kế bên quấn tiểu muội muội thành một con sâu nhỏ nằm trong chiếc chăn lớn tránh lạnh khi vừa tắm xong mà ôm vào lòng sửi ấm. Tựa như một người anh trai ôm em gái vào lòng
:::
:::
Sáng sớm
Hoắc Tuệ Bách nhẹ nhàng mở đôi mi dày cong tỉnh dậy, đập vào mắt là một căn phòng chủ đạo màu đen trắng xa lạ, trên người mặc một bộ áo ngủ liền cảm thấy sợ hãi nhìn tới nhìn lui
" Tiểu thư, ngài đã tỉnh " Lam Gia Du cùng mấy nữ hầu khác bước vào, chưa kịp định hồn gì đã bị lôi đi thay đồ rồi trang điểm đủ thứ:" Này, mấy người làm gì thế. Buông tôi ra "
Lam Gia Du bình thản cười cười nhìn Hoắc Tuệ Bách:" Thiếu gia không thích chậm trễ nên mong tiểu thư hợp tác với chúng tôi. Ngài ấy đang đợi ngài "
Nghe trong miệng đã biết không hiền lành gì nên Hoắc Tuệ Bách đành một phen im lặng ngồi yên mặc cho người hầu làm gì thì làm, rồi dìu nàng đi từ từ xuống lầu. Nhìn căn biệt thư to lớn cũng đã thấy nhiều nhưng kiến trúc lại khiến người ta bắt mắt, như là đi vào một thế giới nghệ thuật tại triển lãm vậy
Lam Gia Du từ từ mời nàng bước vào phòng bếp rồi lui ra, đối diện là một nam nhân đang ngồi đọc báo. Là một nam nhân đôi mắt sắc bén cùng gương mặt khía cạnh nhìn ở đâu cũng đẹp. Mái tóc nâu vuốt ngược ra sau, vai rộng, tây trang phẳng phiu. Bàn tay lớn như có thể thấy cả đường gân hiện lên đang cầm tờ báo trông thật mỹ mạo làm sao
Itachi buông tờ báo xuống nhìn muội muội của mình, ánh mắt sắc bén làm nàng sợ hãi lùi lại một bước. Nhận thức điều đó liền điều chỉnh tâm tình thêm ôn nhu hảo nói:" Mau lại đây, ăn lẹ còn đưa em về nhà"
" Anh là ai... đem tôi tới đây làm gì " Hoắc Tuệ Bách nhìn nam nhân trước mặt nhưng không có gì rung động, thứ nàng thích là một nam nhân ôn nhu như Giang Thương Minh nên liền lấy hết khí phách mà hỏi lại chất vấn
Người hầu nghe thế liền cảm thấy sợ hãi nhanh chóng rời đi sợ đạn bay đầu, cầu mong cho vị tiểu thư xấu số này. Hoắc Tuệ Bách nhìn ánh mắt hổ phách sắc bén sâu láy nhìn mình thì cảm thấy từng đợt dây thần kinh như rung lên, lùi lại càng sâu. Mắt nhìn Itachi rời ghế mà tiến lại mà sợ hãi lùi lại ra sau, tiếng giày tây cứ lộp cộp xuống sàn càng lớn. Muốn quay người chạy đi nhưng càng lùi càng cảm thấy cả đôi chân như nặng trịch song sắt đứng im tại chỗ
Nhìn thân hình cao lớn không ngừng tiến lại thì đành nhắm mắt không dám mở ra nhưng cả cơ thể cảm thấy như bị nâng lên, mở mắt ra chính là cơ thể đang bị hai cánh tay rắn chắc bê lên rồi đặt vào ghế
" Ăn nhanh, tôi không muốn nói lần thứ hai. Cha mẹ đang mong em trở về " Nghe giọng lạnh âm đó liền khiến một tiểu thư được nuông chiều tỏ ra kiêu ca như nàng liên ngoan ngoãn cuối đầu ăn hết cái bát cơm của mình
Xong thì Itachi đưa Hoắc Tuệ Bách trở về, nhìn căn biệt thự lạ lẫm trước mắt liền không để ý nhưng người kế bên thì có. Nàng vui mừng như muốn khóc đi
Bảo an vừa được ra lệnh sẽ có một người đến từ gia chủ Hoắc nên liền mở cửa chờ đợi sẵn, lăn bánh vào khuôn viên là chiếc xe màu đen có giới hạn mới sản xuất đợt này. Bảo an nhìn mà tặc lưỡi thầm xa hoa ước mơ mong được
Xe vừa dừng thì Hoắc Tuệ Bách vừa phóng xuống nhanh chân bước lên bậc thềm cao mà vọt vào nhà
Itachi nhìn lấy mà từ từ xuống xe vuốt thẳng áo vest ngoài mà sải đôi chân dài của mình bước vào
" Cha mẹ, tiểu nhi nhớ hai người. Cái người xa lạ kia ức hiếp tiểu nhi " Nàng vừa vào nhà thấy cha mẹ ở đó thì nhảy vảo lòng mẹ ôm thật chặt, nức nở kêu la chỉ vào cái người xuất hiện ở cánh cửa kia
Dương Thiên Nhu nhìn người đàn ông xuất hiện ở cửa thì nhìn vào xong nhìn lão gia ngồi kế bên dịu giọng nói:" Hạo, là ai thế. Dám ức hiếp bảo bối nhà mình "
Hoắc Quang Hạo nhìn đứa con trai gần như mấy năm mới gặp một lần của mình thì nhướng mày không vui, khí chất vẫn cứ thế. Vẫn cứ như ngày đầu gặp, ánh mắt sắc bén đối đáp lại cái khí chất ông tỏa ra nhưng không thể nào thắng lại khí chất tỏa ra từ con trai mình
" Thiên, con ức hiếp Bách nhi " Ông trầm trầm một câu, ánh mắt sắc bén hướng anh phóng tới
" Cha, tùy người nghĩ " Anh phun một câu không cảm xúc đáp lại, nhìn người mẹ kế qua bốn mươi vẫn là xuân sắc ngồi kế người cha qua năm mươi nhưng khí chất vẫn đầy người. Chả trách lão cha mê người mẹ này đến thế, trẻ mãi dường như không thấy già
" Cha " Dương Thiên Nhu đồng loạt cùng Hoắc Tuệ Bách hô lên ngạc nhiên nhìn Itachi
Đương nhiên đều có nghe Hoắc Quang Hạo có con trai lớn nhưng cũng chỉ là nối giõi nhưng không bao giờ gặp mặt, thậm chí là nghe nhắc tới nên lâu ngày cũng quên nhưng không ngờ lại gặp như thế đột ngột
Dương Thiên Nhu thu lại biểu cảm của mình, đằm thắm hướng Itachi:" Thì ra là Hoắc Thiên, mẹ đã nghe Hạo từ lâu nói nhưng không thấy mặt. Bách nhi có làm phiền con không "
Nhìn thái độ chuẩn mực người vợ nhà mình khiến Hoắc Quang Hạo gật đầu thầm tán dương nhưng con gái là một chuyện khác. Hoắc Tuệ Bách hướng Dương Thiên Nhu la lên:" Mẹ, người là theo phe ai "
" Bách nhi, đây là anh trai con. Mau chào một tiếng " Dương Thiên Nhu kéo nàng lại trước Itachi nhẹ giọng dạy bảo
" Không không, con làm gì có anh trai. Kia không phải "
Hoắc Tuệ Bách lắc đầu né khỏi cánh tay của mẹ liền một mực chạy lên lầu trốn trốn người anh trai tự nhiên mới có trước mặt. Dương Thiên Nhu lắc đầu hướng Itachi nhẹ giọng:" Con bé là thế, chiều thành hư. Do ta với Hạo chiều thành hư phải không " xong liền liếc Hoắc Quang Hạo một cái
Ông ta làm như không biết cười cười :" ta nào có, do con gái chúng ta giống em đấy chứ "
Itachi một cảnh mắt thấy gia đình đầm ấm vợ chồng như thế thì nói một câu rồi rời đi. Trên lầu, Hoắc Tuệ Bách nhìn chiếc xe lăn bánh rơi khỏi trang viên thì nhớ lại cảnh chính người "anh trai" đó cứu mình thì cảm thấy ăn năn chưa cảm ơn mà liền nháo nhưng nhớ lại cảnh thất bại bị Hoa Nhiên Nhiên giành tình cảm của Giang Thương Minh còn giả vờ nghệch liền căm phẫn, cắm chặt đầu móng tay vào làn da mềm khiến đỏ ửng lên