IMI - Thực Nghiệm Đảo
Chương 55: Đứng trước sinh tử
Phản lực cực mạnh hất văng Takeshi lên trời, máu cùng thịt nát phun xối xả. Lực phản chấn truyền về cũng khiến Trung Thành bị bắn ngược ra đằng sau, ngồi bệt xuống đất.
Takeshi va mạnh vào một thân cây, nhổ ra một ngụm máu lớn, cảm thấy ý thức thất lạc, trước mắt hoa lên, vội vã vớ lấy kiếm, muốn đứng dậy, nhưng tất cả những gì trong tay nắm được chỉ là một đám cỏ xanh.
Trung Thành đã đứng dậy, khẩu súng bắn tỉa trên tay xoay tròn một vòng, nòng súng đã chĩa thẳng tới trán của Takeshi. Hắn lạnh lùng bóp cò.
Choang.
Ngoài ý muốn, viên đạn bị đẩy bật ra ngoài. Thanh kiếm tràn ngập hắc khí của Takeshi không người điều khiển lại có thể tự động bay tới chắn trước mặt hắn, cứu gã thiếu niên không còn chút sinh khí nào kia một mạng.
Trung Thành chẳng để tâm, đá khẩu Air gun dưới chân lên, tiếp tục bóp cò.
Choang choang choang.
Mỗi một loạt đạn bắn ra, khí đen trên thanh kiếm lại ảm đạm đi một chút, có xu thế sắp biến mất. Trung Thành chẳng lạ gì hiện tượng này, bất kể siêu năng lực vô lý đến mức nào, nó cũng cần có năng lượng để thực hiện hành vi vô lý đó. Trong trường hợp của thanh kiếm này thì chính là luồng khí đen kia. Từ khi vào quân đội, tham gia đơn vị chiến đấu đặc biệt, hắn đã đụng độ vô số siêu năng lực gia các loại, còn hiện tượng kỳ quái gì khiến hắn ngạc nhiên nữa chứ.
Siêu năng lực gia cũng là người, ngoại trừ mấy thứ quái thai có thể thay đổi mật độ cấu trúc cơ thể, hoặc khống chế năng lượng tần số cao hình thành khiên chắn đặc biệt, còn lại thì bị găm một viên đạn vào đầu là đều chết hết, không có ngoại lệ.
Siêu năng lực gia, nghe thì đáng sợ, nhưng muốn giết những người này cũng không phải là chuyện khó khăn gì, cứ nghĩ đối phương có sở hữu một thứ vũ khí công nghệ cao nào đó là được, không có vũ khí, không thể dùng vũ khí, không biết dùng vũ khí thì cũng chẳng hơn người thường là bao.
Theo dự tính, chỉ cần ba bốn viên đạn nữa, khí đen trên thanh kiếm tiêu hết, thì gã chủ nhân của nó cũng sẽ tiêu luôn, Trung Thành bắn chắng do dự. Sắp kết thúc rồi.
“Xin ngươi…”
“Đừng giết ta…”
Bất ngờ là tiếng nói yếu ớt này lại truyền đến tai Trung Thành rõ ràng hơn tiếng đạn va vào thân kiếm, Trung Thành nhíu mày, tiếp tục giương súng bóp cò.
Choang.
Hoa lửa tóe ra, óng ánh phản chiếu trên khuôn mặt vô hồn của Takeshi, ánh lửa cũng theo dòng máu trên vai hắn tiếp tục phản quang lấp lánh. Trên vai Takeshi có một cái lỗ nhìn thấy được qua bên kia, máu và khí đen trộn lẫn không ngừng tuôn trào, bị hoa lửa thắp sáng trông đặc biệt quỷ dị.
“Ta không thể chết ở đây.”
Lại một viên đạn nữa bắn tới, thanh kiếm đã tiêu hao hết khí đen, cong mình chịu đựng lần cuối cùng.
“Ta còn có người muốn bảo vệ.”
Choang.
Thanh kiếm bị bắn bay đi, Takeshi đã hoàn toàn trần trụi trước mặt Trung Thành.
“Ta rất hối hận, ta không muốn ai chết vì ta nữa.”
Trung Thành nhíu mày, đột ngột ngừng bắn.
Sụp.
Không biết có phải do mất máu quá nhiều hay không, cái cổ cao ngạo của Takeshi cúi xuống, người hắn khẽ gập lại, giống như đang cúi đầu tạ lỗi. Dưới gốc cây cổ thụ vô danh, thiếu chủ kiêu ngạo của nhà Minamoto, một trong sáu thế lực lớn của trái đất lần đầu tiên hướng về một thiếu niên xa lạ cầu xin sự sống. Bộ quần áo cao quý đã rách nát như áo ăn mày, đầu tóc rũ rượi, trên vai còn có một lỗ máu lớn, Takeshi run run lấy trong người ra một bức tranh gấp trong giấy cuộn, trải nó ra trước mặt, dùng giọng yếu ớt nói:
“Toàn bộ những gì ta còn lại nằm trong này, ta không muốn chết, ta chưa thể chết. Nếu kích hoạt thứ này ta chết chắc. Nhưng ngươi cũng không thể sống được. Có thể không !? Chỉ một lần này thôi. Xin hãy tha cho ta.”
Im lặng một hồi.
Không có tiếng trả lời, Takeshi kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng lưng gã thiếu niên kia đã khuất dần sau tán lá rừng.
Trung Thành buồn bực vén ra tán lá, vừa bước đi vừa lẩm bẩm:
“Mẹ nó, sao hết đạn đúng lúc thế không biết.”
Nói xong hậm hực cất khẩu Airgun vô hạn đạn vào chốt cài bên hông bước đi cho khuất mắt.
…
Trung Thành đi rồi, chỉ còn lại mình Takeshi thê thảm ngồi dưới gốc cây, ngẫm lại hành vi của mình, hắn đột nhiên bật cười lớn:
“Hahaha…”
Vừa cười, nước mắt vừa chảy dài, máu loãng nhuộm đỏ vạt áo, theo nhịp thổi rung rung càng rịn ra nhiều hơn, thứ khí đen quỷ dị bao bọc quanh vết thương để cầm máu cũng không áp chế nổi nữa.
Khuôn mặt hắn tái nhợt như người chết, đan xen chút sinh khí của người vừa được vớt lại sự sống, lại ẩn ẩn khí đen âm tà, trở thành một sinh vật méo mó nằm giữa ranh giới sinh tử.
Takeshi cười gằn, lau khô đi nước mắt. Khuất nhục hôm nay hắn sẽ tìm cách trả lại cả trăm lần.
Khuôn mặt lầm lỳ của gã thiếu niên tóc hung hung đỏ kia, hắn đã in sâu vào võng mạc, vĩnh viễn không quên.
Takeshi lảo đảo đứng lên, cảm thấy thân thể giống như đeo thêm mấy trăm cân đất đá, lại khuỵu xuống, vất vả vơ lấy thanh kiếm nằm cách đó không xa, coi nó như gậy, vừa chống vừa lết tấm thân tàn tạ đi về hướng ngược lại.
Đến khi hàng lá phong đỏ au hiện ra trước tầm mắt, hắn vội vả tăng tốc, cố gắng đứng thẳng người lên. Tuy không thắng trận, nhưng dù sao cũng đã sống sót trở về, hắn không muốn quá mất mặt, dù rằng hành vi mất mặt nhất hắn cũng đã vừa làm qua rồi. Con người luôn phức tạp như vậy.
Vừa đến nơi thì chỉ thấy một cô gái nằm bất động dưới những hàng lá đỏ rơi rơi, phủ kín thân thể mảnh mai hư nhược, Takeshi hốt hoảng nhào tới.
…
“Shirayuki...Shirayuki... này, cô có còn sống không vậy !?”
Takeshi gấp gáp kêu lên, khi hắn trở về đã thấy Shirayuki nửa nằm nửa ngồi bên một gốc cây lớn, lá phong đỏ thẩm không ngừng rơi xuống, cùng lượng máu của cô chảy ra kết hợp lại một chỗ lại có vẻ mang đầy tính nghệ thuật.
Nhưng Takeshi không có thời gian đâu mà ngắm nhìn cái thứ nghệ thuật thê lương này, hắn chỉ đang cố gắng lay nhẹ đánh thức Shirayuki lúc này hai mắt đã nhắm nghiền, hai tay buông thõng.
Không biết có phải hôm nay nữ thần may mắn đặc biệt chiếu cố cho Takeshi không, mà sau khi được hắn lay vài cái cùng gọi tên, Shirayuki vậy mà lại có thể thỉnh lại.
“Thiế..”
“Đừng nói nữa, ta không sao.” Takeshi đáp, giọng hắn lúc này không còn vẻ ngang tàn coi thường mọi thứ như thường lệ nữa.
Cũng giống như Thần tiễn, một lần suýt chết đủ để hắn cảm thấy cuộc sống quý giá như thế nào.
Takeshi lúc này trông hết sức nhếch nhác, nhưng hắn cũng không mấy quan tâm, nếu là trước đây, thấy mình đeo trên người bộ áo ăn mày như thế này, hắn đã có xúc động muốn mổ bụng rồi cũng nên.
Quý tộc mà.
Bây giờ toàn bộ sự quan tâm của hắn đều đặt vào cô gái này. Người đã tận tụy đi theo hắn từ mười năm nay.
“Không...sao...cứ để tôi nói...cậu đã được làm anh hùng một lần...vậy cũng để tôi làm theo ý mình một lần đi...” Shirayuki cố chấp nói, dù giọng cô đã bắt đầu đứt quãng.
Nhìn tình trạng của Shirayuki, Takeshi bỗng thấy ngực mình vô cùng khó chịu, dường như có gì đó làm trái tim mỗi lần co thắt là một lần nhói đau vậy.
Cảm giác quái quỷ gì đây chứ !? Mình trúng tà sao !? Là do bị thức thần cắn trả !?
Takeshi không ngừng tự hỏi, nhưng hắn cũng đồng thời gật đầu để Shirayuki nói, còn bản thân thì cẩn thận lắng nghe.
Dù khả năng y tế có gà đến mức nào hắn cũng hiểu được Shirayuki lúc này sắp không xong rồi.
“Nói đi, ta nghe đây... ! “ Takeshi dùng một giọng ôn nhu nhất có thể rồi ngồi khoanh chân ngồi xuống đối diện Shirayuki.
Hắn cũng không quan tâm mấy con thức thần ít ỏi còn sót lại đang thông báo có kẻ địch tiếp cận và đang phải vất vả ngăn chặn.
Ngày hôm nay hắn hành xử hoàn toàn trái ngược với các quy tắc đã được dạy từ bé đến giờ.
Chỉ vì cô gái này.
Shirayuki.
“Có một thứ...tôi muốn đưa cho cậu !” Shirayuki tiếp tục nói với giọng yếu ớt, cô cố găng nâng tay mình lên đưa hắn lá bùa đang cầm trong tay mà không thể.
Takeshi tất nhiên là nhìn thấy thứ này, hiểu ý Shirayuki, hắn cầm tay cô lên, lật nó ra xem.
“Đây là...”
Takeshi giật mình, nói không lên lời.
“Là...bùa chú triệu hồi bát đại xà...”
“Từ đâu cô có được thứ này !?” Takeshi nghiêm mặt hỏi.
Bát đại xà Orochi là ma vật mà gia tộc hắn phong ấn đã lâu, bùa chú này là thứ để triệu hồi nó, cũng là thứ để giam giữ nó. Nghe nói năm xưa lúc ma chủ của ma giới còn không phải Lục Vân Tiên bây giờ, nó là một trong tam đại ma thần uy trấn ngũ giới, không ai không sợ.
Chỉ là từ khi ma giới thay đổi, bị ma chủ đánh bại cả nghìn năm trước, nó vẫn bị phong ấn trong lá bùa này đến tận bây giờ, do người của gia tộc Minamoto trông coi.
Lá bùa này được đặt trong phòng thờ cấm địa của gia tộc, không hiểu Shirayuki lấy đâu ra thứ này, nếu bị phát hiện, cả hai người họ chắc chắn sẽ phải chịu sự đuổi giết từ cả gia tộc.
“Lúc...này...còn quan tâm nhiều như vậy...khục...” Shirayuki đang nói lại ho ra một ngụm máu nhỏ, nhìn qua có lẽ cũng chẳng còn bao nhiêu máu để chảy ra nữa.
Có thể trụ được đến lúc này hoàn toàn là như công cải tạo cơ thể của cái kén ánh sáng đó.
Lá bùa này chính là nguyên nhân cô trở lại gia tộc, cũng chính là công cụ tối thượng để cô trả thù… tiếc là lúc này cô ta không còn khả năng làm bất cứ chuyện gì nữa cả. Chỉ còn cách phó thác cho hắn.
“Cô nói đúng...” Takeshi cười một cái tự giễu, bây giờ mạng còn chưa chắc đã giữ được, nghĩ nhiều đến cái gia tộc chết tiệt đó làm gì.
Nếu có thể chiến thắng trở về, thì gia tộc còn làm gì được hắn chứ.
Có dám đối nghịch với IMI không !? Cả Vatican hùng mạnh còn phải cúi đầu, một gia tộc thức thần nhỏ nhoi ở Nhật Bản thì có khả năng gì chứ.
“Gia tộc của chúng ta... là một bầy sói...” Shirayuki có vẻ đã lâm vào mê sảng, đột nhiên chuyển sang một chủ đề khác, có vẻ chẳng liên quan.
“Sao lại nói như vậy !?” Takeshi ngớ ra hỏi:
“Sói luôn hoạt động theo bầy đàn...khục, nhưng sói con lại chưa bao giờ có một gia đình thực sự, bố mẹ của nó chỉ chăm lo cho những con sói có tiềm năng nhất.” Shirayuki nặng nề giải thích.
“Thế thì sao !? Dù có là con sói con bất hạnh bị ruồng bỏ đó, không phải tôi vẫn là thanh niên ưu tú nhất nước Nhật được chọn để lên đảo này sao !?” Takeshi gằn giọng nói.
Không để tâm đến những cái nhìn dè bỉu của họ hàng xung quanh, Takeshi lúc mới sinh có thể chất rất yếu, nhưng nhờ nỗ lực của mình, hắn cũng đã đạt được một thân kiếm pháp kha khá, cùng khả năng vẽ bùa, triệu hồi thức thần trác tuyệt, chỉ kém anh hai mình một chút. Hắn vẫn luôn kiêu ngạo vì điều này, có phải làm một con sói cô độc cũng chẳng sao cả.
“2 năm trước, tôi đã nghe được đoạn đối thoại... của gia chủ với đại thiếu gia.”
Takeshi ngạc nhiên, tuy vậy hắn vẫn giữ im lặng để Shirayuki để lại hết câu chuyện.
Takeshi va mạnh vào một thân cây, nhổ ra một ngụm máu lớn, cảm thấy ý thức thất lạc, trước mắt hoa lên, vội vã vớ lấy kiếm, muốn đứng dậy, nhưng tất cả những gì trong tay nắm được chỉ là một đám cỏ xanh.
Trung Thành đã đứng dậy, khẩu súng bắn tỉa trên tay xoay tròn một vòng, nòng súng đã chĩa thẳng tới trán của Takeshi. Hắn lạnh lùng bóp cò.
Choang.
Ngoài ý muốn, viên đạn bị đẩy bật ra ngoài. Thanh kiếm tràn ngập hắc khí của Takeshi không người điều khiển lại có thể tự động bay tới chắn trước mặt hắn, cứu gã thiếu niên không còn chút sinh khí nào kia một mạng.
Trung Thành chẳng để tâm, đá khẩu Air gun dưới chân lên, tiếp tục bóp cò.
Choang choang choang.
Mỗi một loạt đạn bắn ra, khí đen trên thanh kiếm lại ảm đạm đi một chút, có xu thế sắp biến mất. Trung Thành chẳng lạ gì hiện tượng này, bất kể siêu năng lực vô lý đến mức nào, nó cũng cần có năng lượng để thực hiện hành vi vô lý đó. Trong trường hợp của thanh kiếm này thì chính là luồng khí đen kia. Từ khi vào quân đội, tham gia đơn vị chiến đấu đặc biệt, hắn đã đụng độ vô số siêu năng lực gia các loại, còn hiện tượng kỳ quái gì khiến hắn ngạc nhiên nữa chứ.
Siêu năng lực gia cũng là người, ngoại trừ mấy thứ quái thai có thể thay đổi mật độ cấu trúc cơ thể, hoặc khống chế năng lượng tần số cao hình thành khiên chắn đặc biệt, còn lại thì bị găm một viên đạn vào đầu là đều chết hết, không có ngoại lệ.
Siêu năng lực gia, nghe thì đáng sợ, nhưng muốn giết những người này cũng không phải là chuyện khó khăn gì, cứ nghĩ đối phương có sở hữu một thứ vũ khí công nghệ cao nào đó là được, không có vũ khí, không thể dùng vũ khí, không biết dùng vũ khí thì cũng chẳng hơn người thường là bao.
Theo dự tính, chỉ cần ba bốn viên đạn nữa, khí đen trên thanh kiếm tiêu hết, thì gã chủ nhân của nó cũng sẽ tiêu luôn, Trung Thành bắn chắng do dự. Sắp kết thúc rồi.
“Xin ngươi…”
“Đừng giết ta…”
Bất ngờ là tiếng nói yếu ớt này lại truyền đến tai Trung Thành rõ ràng hơn tiếng đạn va vào thân kiếm, Trung Thành nhíu mày, tiếp tục giương súng bóp cò.
Choang.
Hoa lửa tóe ra, óng ánh phản chiếu trên khuôn mặt vô hồn của Takeshi, ánh lửa cũng theo dòng máu trên vai hắn tiếp tục phản quang lấp lánh. Trên vai Takeshi có một cái lỗ nhìn thấy được qua bên kia, máu và khí đen trộn lẫn không ngừng tuôn trào, bị hoa lửa thắp sáng trông đặc biệt quỷ dị.
“Ta không thể chết ở đây.”
Lại một viên đạn nữa bắn tới, thanh kiếm đã tiêu hao hết khí đen, cong mình chịu đựng lần cuối cùng.
“Ta còn có người muốn bảo vệ.”
Choang.
Thanh kiếm bị bắn bay đi, Takeshi đã hoàn toàn trần trụi trước mặt Trung Thành.
“Ta rất hối hận, ta không muốn ai chết vì ta nữa.”
Trung Thành nhíu mày, đột ngột ngừng bắn.
Sụp.
Không biết có phải do mất máu quá nhiều hay không, cái cổ cao ngạo của Takeshi cúi xuống, người hắn khẽ gập lại, giống như đang cúi đầu tạ lỗi. Dưới gốc cây cổ thụ vô danh, thiếu chủ kiêu ngạo của nhà Minamoto, một trong sáu thế lực lớn của trái đất lần đầu tiên hướng về một thiếu niên xa lạ cầu xin sự sống. Bộ quần áo cao quý đã rách nát như áo ăn mày, đầu tóc rũ rượi, trên vai còn có một lỗ máu lớn, Takeshi run run lấy trong người ra một bức tranh gấp trong giấy cuộn, trải nó ra trước mặt, dùng giọng yếu ớt nói:
“Toàn bộ những gì ta còn lại nằm trong này, ta không muốn chết, ta chưa thể chết. Nếu kích hoạt thứ này ta chết chắc. Nhưng ngươi cũng không thể sống được. Có thể không !? Chỉ một lần này thôi. Xin hãy tha cho ta.”
Im lặng một hồi.
Không có tiếng trả lời, Takeshi kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng lưng gã thiếu niên kia đã khuất dần sau tán lá rừng.
Trung Thành buồn bực vén ra tán lá, vừa bước đi vừa lẩm bẩm:
“Mẹ nó, sao hết đạn đúng lúc thế không biết.”
Nói xong hậm hực cất khẩu Airgun vô hạn đạn vào chốt cài bên hông bước đi cho khuất mắt.
…
Trung Thành đi rồi, chỉ còn lại mình Takeshi thê thảm ngồi dưới gốc cây, ngẫm lại hành vi của mình, hắn đột nhiên bật cười lớn:
“Hahaha…”
Vừa cười, nước mắt vừa chảy dài, máu loãng nhuộm đỏ vạt áo, theo nhịp thổi rung rung càng rịn ra nhiều hơn, thứ khí đen quỷ dị bao bọc quanh vết thương để cầm máu cũng không áp chế nổi nữa.
Khuôn mặt hắn tái nhợt như người chết, đan xen chút sinh khí của người vừa được vớt lại sự sống, lại ẩn ẩn khí đen âm tà, trở thành một sinh vật méo mó nằm giữa ranh giới sinh tử.
Takeshi cười gằn, lau khô đi nước mắt. Khuất nhục hôm nay hắn sẽ tìm cách trả lại cả trăm lần.
Khuôn mặt lầm lỳ của gã thiếu niên tóc hung hung đỏ kia, hắn đã in sâu vào võng mạc, vĩnh viễn không quên.
Takeshi lảo đảo đứng lên, cảm thấy thân thể giống như đeo thêm mấy trăm cân đất đá, lại khuỵu xuống, vất vả vơ lấy thanh kiếm nằm cách đó không xa, coi nó như gậy, vừa chống vừa lết tấm thân tàn tạ đi về hướng ngược lại.
Đến khi hàng lá phong đỏ au hiện ra trước tầm mắt, hắn vội vả tăng tốc, cố gắng đứng thẳng người lên. Tuy không thắng trận, nhưng dù sao cũng đã sống sót trở về, hắn không muốn quá mất mặt, dù rằng hành vi mất mặt nhất hắn cũng đã vừa làm qua rồi. Con người luôn phức tạp như vậy.
Vừa đến nơi thì chỉ thấy một cô gái nằm bất động dưới những hàng lá đỏ rơi rơi, phủ kín thân thể mảnh mai hư nhược, Takeshi hốt hoảng nhào tới.
…
“Shirayuki...Shirayuki... này, cô có còn sống không vậy !?”
Takeshi gấp gáp kêu lên, khi hắn trở về đã thấy Shirayuki nửa nằm nửa ngồi bên một gốc cây lớn, lá phong đỏ thẩm không ngừng rơi xuống, cùng lượng máu của cô chảy ra kết hợp lại một chỗ lại có vẻ mang đầy tính nghệ thuật.
Nhưng Takeshi không có thời gian đâu mà ngắm nhìn cái thứ nghệ thuật thê lương này, hắn chỉ đang cố gắng lay nhẹ đánh thức Shirayuki lúc này hai mắt đã nhắm nghiền, hai tay buông thõng.
Không biết có phải hôm nay nữ thần may mắn đặc biệt chiếu cố cho Takeshi không, mà sau khi được hắn lay vài cái cùng gọi tên, Shirayuki vậy mà lại có thể thỉnh lại.
“Thiế..”
“Đừng nói nữa, ta không sao.” Takeshi đáp, giọng hắn lúc này không còn vẻ ngang tàn coi thường mọi thứ như thường lệ nữa.
Cũng giống như Thần tiễn, một lần suýt chết đủ để hắn cảm thấy cuộc sống quý giá như thế nào.
Takeshi lúc này trông hết sức nhếch nhác, nhưng hắn cũng không mấy quan tâm, nếu là trước đây, thấy mình đeo trên người bộ áo ăn mày như thế này, hắn đã có xúc động muốn mổ bụng rồi cũng nên.
Quý tộc mà.
Bây giờ toàn bộ sự quan tâm của hắn đều đặt vào cô gái này. Người đã tận tụy đi theo hắn từ mười năm nay.
“Không...sao...cứ để tôi nói...cậu đã được làm anh hùng một lần...vậy cũng để tôi làm theo ý mình một lần đi...” Shirayuki cố chấp nói, dù giọng cô đã bắt đầu đứt quãng.
Nhìn tình trạng của Shirayuki, Takeshi bỗng thấy ngực mình vô cùng khó chịu, dường như có gì đó làm trái tim mỗi lần co thắt là một lần nhói đau vậy.
Cảm giác quái quỷ gì đây chứ !? Mình trúng tà sao !? Là do bị thức thần cắn trả !?
Takeshi không ngừng tự hỏi, nhưng hắn cũng đồng thời gật đầu để Shirayuki nói, còn bản thân thì cẩn thận lắng nghe.
Dù khả năng y tế có gà đến mức nào hắn cũng hiểu được Shirayuki lúc này sắp không xong rồi.
“Nói đi, ta nghe đây... ! “ Takeshi dùng một giọng ôn nhu nhất có thể rồi ngồi khoanh chân ngồi xuống đối diện Shirayuki.
Hắn cũng không quan tâm mấy con thức thần ít ỏi còn sót lại đang thông báo có kẻ địch tiếp cận và đang phải vất vả ngăn chặn.
Ngày hôm nay hắn hành xử hoàn toàn trái ngược với các quy tắc đã được dạy từ bé đến giờ.
Chỉ vì cô gái này.
Shirayuki.
“Có một thứ...tôi muốn đưa cho cậu !” Shirayuki tiếp tục nói với giọng yếu ớt, cô cố găng nâng tay mình lên đưa hắn lá bùa đang cầm trong tay mà không thể.
Takeshi tất nhiên là nhìn thấy thứ này, hiểu ý Shirayuki, hắn cầm tay cô lên, lật nó ra xem.
“Đây là...”
Takeshi giật mình, nói không lên lời.
“Là...bùa chú triệu hồi bát đại xà...”
“Từ đâu cô có được thứ này !?” Takeshi nghiêm mặt hỏi.
Bát đại xà Orochi là ma vật mà gia tộc hắn phong ấn đã lâu, bùa chú này là thứ để triệu hồi nó, cũng là thứ để giam giữ nó. Nghe nói năm xưa lúc ma chủ của ma giới còn không phải Lục Vân Tiên bây giờ, nó là một trong tam đại ma thần uy trấn ngũ giới, không ai không sợ.
Chỉ là từ khi ma giới thay đổi, bị ma chủ đánh bại cả nghìn năm trước, nó vẫn bị phong ấn trong lá bùa này đến tận bây giờ, do người của gia tộc Minamoto trông coi.
Lá bùa này được đặt trong phòng thờ cấm địa của gia tộc, không hiểu Shirayuki lấy đâu ra thứ này, nếu bị phát hiện, cả hai người họ chắc chắn sẽ phải chịu sự đuổi giết từ cả gia tộc.
“Lúc...này...còn quan tâm nhiều như vậy...khục...” Shirayuki đang nói lại ho ra một ngụm máu nhỏ, nhìn qua có lẽ cũng chẳng còn bao nhiêu máu để chảy ra nữa.
Có thể trụ được đến lúc này hoàn toàn là như công cải tạo cơ thể của cái kén ánh sáng đó.
Lá bùa này chính là nguyên nhân cô trở lại gia tộc, cũng chính là công cụ tối thượng để cô trả thù… tiếc là lúc này cô ta không còn khả năng làm bất cứ chuyện gì nữa cả. Chỉ còn cách phó thác cho hắn.
“Cô nói đúng...” Takeshi cười một cái tự giễu, bây giờ mạng còn chưa chắc đã giữ được, nghĩ nhiều đến cái gia tộc chết tiệt đó làm gì.
Nếu có thể chiến thắng trở về, thì gia tộc còn làm gì được hắn chứ.
Có dám đối nghịch với IMI không !? Cả Vatican hùng mạnh còn phải cúi đầu, một gia tộc thức thần nhỏ nhoi ở Nhật Bản thì có khả năng gì chứ.
“Gia tộc của chúng ta... là một bầy sói...” Shirayuki có vẻ đã lâm vào mê sảng, đột nhiên chuyển sang một chủ đề khác, có vẻ chẳng liên quan.
“Sao lại nói như vậy !?” Takeshi ngớ ra hỏi:
“Sói luôn hoạt động theo bầy đàn...khục, nhưng sói con lại chưa bao giờ có một gia đình thực sự, bố mẹ của nó chỉ chăm lo cho những con sói có tiềm năng nhất.” Shirayuki nặng nề giải thích.
“Thế thì sao !? Dù có là con sói con bất hạnh bị ruồng bỏ đó, không phải tôi vẫn là thanh niên ưu tú nhất nước Nhật được chọn để lên đảo này sao !?” Takeshi gằn giọng nói.
Không để tâm đến những cái nhìn dè bỉu của họ hàng xung quanh, Takeshi lúc mới sinh có thể chất rất yếu, nhưng nhờ nỗ lực của mình, hắn cũng đã đạt được một thân kiếm pháp kha khá, cùng khả năng vẽ bùa, triệu hồi thức thần trác tuyệt, chỉ kém anh hai mình một chút. Hắn vẫn luôn kiêu ngạo vì điều này, có phải làm một con sói cô độc cũng chẳng sao cả.
“2 năm trước, tôi đã nghe được đoạn đối thoại... của gia chủ với đại thiếu gia.”
Takeshi ngạc nhiên, tuy vậy hắn vẫn giữ im lặng để Shirayuki để lại hết câu chuyện.
Tác giả :
Zozohoho